Chương 42
Mình không phải là Samantha Andretti.
Nhận thức đó làm cô muốn gục ngã. Cô phải ra khỏi đây. Cô biết điều đó là không thể, nhưng bộ não ngu ngốc của cô từ chối chấp nhận rằng nó chỉ là một ảo giác.
Một trò chơi độc địa của con quái vật.
Cô đi xuôi theo hành lang, kéo lê cái chân bó bột như một quả tạ. Cái chân gãy cũng là một cú lừa, để giữ mình ở yên trên giường, cô nghĩ bụng. Một mánh khóe để ngăn mình đi loanh quanh và khám phá ra sự thật. Phía sau tấm gương lớn kia cũng chẳng có những đôi mắt đang quan sát khiến cô e ngại, mà chỉ có một bức tường chết tiệt.
Sau khi di chuyển được chừng hai chục mét, cô khựng lại. Tai cô vừa nghe thấy một âm thanh nhỏ. Nó phát ra từ căn phòng thứ ba, bên phải cô.
Nghe nó giống như một chương trình phát thanh.
Cô tiến về phía đó và dừng lại ngay trước cánh cửa. Cô căng tai nghe ngóng: Thật ra nó là một mẩu đối thoại.
Cô quyết định nhòm vào trong phòng.
Tiến sĩ Green đang đứng quay lưng ra cửa, thiết bị dùng để ghi âm các cuộc nói chuyện của họ được đặt trước mặt. Ông ta đang đeo tai nghe. Âm lượng hẳn phải rất lớn vì nó lọt cả ra bên ngoài.
‘Tôi không biết liệu mình có làm được điều đó hay không.’
Cô đã nhận ra giọng nói của mình. Tiếp đó là giọng của ông tiến sĩ:
‘Nghe này, Sam: Cô muốn thủ phạm trả giá cho những gì hắn đã làm với mình, đúng không? Và trên hết, cô không muốn hắn làm điều đó với người nào khác…’
Đó là lời ông ta nói với cô khi cô mới tỉnh lại, còn chưa nhớ ra được gì và được cho xem một tờ rơi có ảnh chụp của bé gái mười ba tuổi tên Samantha Andretti.
‘Như cô có lẽ đã nhận ra, tôi không phải là cảnh sát. Tôi không có súng, tôi không truy lùng tội phạm, tôi không bị kẻ khác bắn vào người. Thật ra tôi còn không được can đảm cho lắm. Nhưng tôi có thể bảo đảm với cô một chuyện: Chúng ta sẽ cùng nhau tóm được hắn, cô và tôi. Hắn không biết điều này, nhưng có một nơi mà hắn không thể thoát ra được. Và cuộc truy lùng sẽ diễn ra ở đó: Không phải ở bên ngoài, mà chính là bên trong tâm trí cô.’
Câu nói cuối cùng của tiến sĩ Green làm cô rùng mình, cũng giống như khi nó được nói ra lần đầu tiên.
‘Thế nào? Cô tin tôi chứ?’
Cô còn nhớ mình đã giơ tay đưa trả ông ta tờ rơi đó. Dù không hề hay biết, cô đã bắt đầu trò chơi.
‘Giỏi lắm, cô gái của tôi.’
Tôi không phải cô gái của ông. Và tôi cũng không can đảm.
Ông không phải là tiến sĩ. Và ông không muốn giúp tôi. Ông chính là hắn.
Giờ đây khi đã nhận ra chân tướng của lão, cô cảm thấy con quái vật dường như càng đáng sợ hơn. Bởi cô nghĩ một người bình thường có khả năng che giấu một con quỷ như thế bên trong thì còn tồi tệ hơn bất kỳ cơn ác mộng nào. Lũ quái vật trong các câu chuyện cổ tích đáng sợ đến nỗi chúng làm những nạn nhân của mình nảy ra ảo tưởng rằng họ có thể đánh bại chúng. Trong khi với một người bình thường như thế này, nạn nhân sẽ chẳng có hi vọng thoát nạn.
Có lẽ chiếc sandwich mà lão đưa cho cô đúng là đã được vợ làm thật. Và khi lão rời khỏi nơi này, lão sẽ đến nằm cạnh bà ta trên một chiếc giường ấm áp, trong một ngôi nhà giống như bao ngôi nhà khác. Con cháu, bạn bè, hoặc bạn học của lão tưởng rằng mình thực sự biết lão, dù thật ra chẳng biết tí gì.
Chỉ có mình biết lão là ai.
Một lần nữa đập vào mắt cô là chùm chìa khóa đeo ở thắt lưng của lão.
Cô nhìn xuống bụng mình, những ngón tay cô lần tìm vết sẹo. Nếu sống sót lâu đến thế này, nghĩa là mình mạnh mẽ hơn mình tưởng. Đã đến lúc cô tự đặt câu hỏi mà bản thân vẫn né tránh cho đến lúc này.
Mình là ai?