Phần 7
Sự cô đơn xa xứ ấy đâu chỉ có ở riêng Thắng, chỉ có điều, ở anh tuy các việc khác tính cách tỏ ra mạnh mẽ, tháo vát, lỳ lợm bao nhiêu thì ở việc này bao trùm lên trên tất cả chỉ có sự tủi thân cùng những giọt nước mắt âm thầm. Có lần nửa đêm, Thắng đang ngủ, bỗng Huy đập cửa rầm rầm. "Cái gì đấy! Phòng mày cháy à?". Thắng gắt gặng hỏi: "Không, tôi phải đánh thức ông dậy để đi đái. Kẻo té ra đệm người ta thì chết", Huy nhăn nhở. "Mày điên đấy à?" "Nói đùa đấy! Không sao ngủ được! Lên bảo ông xuống tôi uống với nhau một tý cho đỡ buồn. Mà có khi tôi phát điên thật đấy". Rồi thì tết năm đó, những ngày đón tết của Việt Nam, ký túc xá thường vắng lặng sinh viên về nhà nghỉ đông hết. Không hiểu từ đâu, bỗng xuất hiện "một con bò lạc", một cô gái tóc vàng, đôi mắt xanh ti hí cứ cười tít lên. Cái miệng nhỏ với hàm răng như răng sữa đòi hút thuốc liên tục. Mấy tay hăng hái nhất bao quanh cô gái, chèo kéo về phòng mình. Đầu tiên còn dùng tiếng nước ngoài, sau hăng lên, xổ ra cả từ ngữ tiếng Việt, khiến cô bé "bò lạc" không biết đằng nào mà lần. Cô ta nằng nặc đòi về. Thế là xảy ra ẩu đả. Một trận ẩu đả vô nghĩa nhất mà Thắng được chứng kiến trong đời! Một phải đi nằm viện hai tuần lễ. Ba người khác suýt bị đuổi về. Trong các buổi họp hành kiểm điểm vụ lộn xộn, Thắng phải trốn tít vào góc sâu nhất luôn đưa mùi xoa lên lau nước mắt, những giọt nước mắt cay đắng và tủi hổ. Rồi một cái chết được giấu kín của một nghiên cứu sinh. Thắng biết được nhân dịp lên thăm một người cùng quê ở sứ quán. Anh ta đã uống thuốc ngủ quá liều. Đến khi giở nhật ký của anh ta, mọi điều mới được sáng tỏ. Một bên là nỗi khát thèm dày vò, hành hạ không được thoả mãn. Phía bên kia là sự o ép sợ quan hệ với gái Tây bị kỷ luật, không còn đất để tiến thân, thăng chức khi tốt nghiệp trở về. Giữa lúc đó lại được tin vợ ở nhà đi ngoại tình. Có thể vào một phút yếu lòng nào đó, sự bức xúc đòi hỏi con rắn trong lòng người đàn bà trỗi dậy đã khiến chị vợ tạm thời quên anh. Nhưng cũng có thể, nguyên nhân sâu xa của sự "tha hoá", "phản bội" lại nằm chính trong những thùng hàng sơ sài mà anh phải tích cóp chi li từng xu mới gửi về được. Giá như thùng hàng của anh gửi về nặng hơn, giá trị đa dạng hơn, đã thoả mãn chia bôi cho người thân trong gia đình từ cha mẹ đến anh chị em thì chưa chắc "tội lỗi" của chị vợ đã xảy ra. Hoặc có xảy ra mười mươi đi nữa cũng sẽ được giấu kín để anh "yên tâm nghiên cứu khoa học". Nhưng hỡi ơi, thùng hàng của anh quá nhẹ, nhẹ tới mức chị vợ có phanh ra cho mọi người thấy họ cũng không tin. Thế là "chiến tranh" xảy ra. Một cuộc "chiến tranh lạnh" nhưng vô cùng quyết liệt mà trong đó tuyên truyền và phản tuyên truyền được áp dụng mức tối đa. Ôi, sẽ không chỉ có Sê-khốp, nhà văn thiên tài mới nhận biết được "Những giọt nước mắt đời không thấy" ấy.
Bà thiếu tá Natalia vừa là một nhà tâm lý đại tài vừa là một người có mối đồng cảm sâu sắc. Một người đàn ông khoẻ mạnh, bình thường có thể nói là đẹp trai với những đường nét thoáng rộng, sắc sảo như Thắng lẽ nào không kiểm nổi một bạn gái. Có đấy! Cô ta sống ở dãy buồng đối diện cùng đi chung một hành lang. Cô ta học cùng khoá nhưng khác khoa. Dáng người rất nẩy, cằm vuông tròn, bộ ngực đầy đặn nhưng vẫn giữ được vẻ nhẹ nhàng, thanh thoát. Đôi mắt xanh, cặp má trắng mịn màng với một bên có một lỗ dùi rất có duyên lúc nào cũng như mỉm cười riêng đối với Thắng. Ngày nào cũng giáp mặt nhau ở hành lang năm bẩy lượt, nhưng hễ cứ gặp Thắng là cô ta lại mỉm cười cùng với lời mời đon đả "Hãy đến với "chúng tao" đi" và lần nào Thắng đến chơi, cô ta cũng làm ra vẻ ngượng nghịu, lúng túng cố sức kéo chiếc váy ngắn liền áo xuống. Những động tác của cô ta rất có hiệu quả, làm Thắng cứ phải để ý tới cặp đùi nõn nà tròn xoe như một khúc giò lụa. Rồi khi nắm chắc được cặp mắt của Thắng đã say rồi, đôi mắt xanh thăm thẳm của cô cũng ngầm nhìn anh đắm đuối. Ngôn ngữ dù sao cũng có cách biệt, có buổi Thắng sang chơi chưa nói với nhau được điều gì, không khí đã trầm hẳn xuống. Nhưng cô ta đã biết nâng dậy ngay. Bằng cử chỉ rất tự nhiên, cô ta rủ Thắng ra dạo ngoài bãi tuyết một lát cho thoáng. Cái khoác tay, cái nghiêng đầu, tựa vai vào người anh mới mê hồn và êm dịu làm sao. Khi chia tay, vào những lúc hứng chí lên, cô ta còn chia đôi má trắng mịn màng, một bên có cái lỗ dùi rất có duyên ra cho Thắng hôn tạm biệt. Thắng mà tranh thủ hơi lâu một tí là cô biết ý lắm, dứt ra ngay, kèm theo một cái cười dễ dãi và mắng yêu "Đủ rồi nhé".
Buổi đi xem Ba lê đầu tiên ở nhà hát thành phố ngốn hết nửa tháng học bổng. Hai vé hạng nhất hết hai mươi đồng. Chẳng lẽ lại đi phương tiện giao thông công cộng. Phải tắc-xi chứ! Thế là lại tốn thêm mười lăm đồng nữa cả đi lẫn về. Ai lại rủ bạn gái đi xem không. Trước khi vào rạp phải rẽ vào quán điểm tâm cái gì. Và khi hai tấm màn nhung màu huyết dụ đã khép lại ít ra cũng phải vào réctôran nào đó ăn bữa tối chứ. Hai bữa, tiết kiệm ra cũng hết ba mươi đồng, lại còn những bông hoa cầm cho điệu trong lúc xem cũng mất đứt mười đồng. Ngần ấy tiền bỏ ra, nhưng quả thật cũng được một tối có ý nghĩa. Được khoác vai người đẹp, ngồi tắc-xi đi xem hát. Vui lắm chứ! Thoải mái và lâng lâng lắm chứ! Chia tay ở trước cửa phòng, nàng còn chìa má ra hơi lâu để anh thoả chí đặt những cái hôn lên đó. Nhưng đến cái cuối cùng, Thắng định mạnh dạn hôn lên đôi môi mềm mại của nàng thì như biết trước, cô ta đã rụt ngay đầu lại cười ròn khanh khách như hứa hẹn "Hãy đợi đã! Chờ lần khác nhé!".
Quả nhiên, sau vài lần đi xem, lời hứa trên đã được thực hiện. Thắng đã sung sướng đặt những cái hôn dài trên đôi môi ngọt lịm của nàng.
Muốn đạt được ước vọng cuối cùng phải tạo ra được yếu tố tự nhiên. ở đây, những yếu tố như thế không đến nỗi khó khăn lắm. Một buổi đi chơi rừng ở ngoại ô thành phố vào ngày nghỉ chẳng hạn. Thắng ngỏ ý và cô em nhận lời ngay. Thắng bắt tay vào việc chuẩn bị. Phải mua ít nhất một chai sâm banh. Mấy chai bia và nước khoáng. Một khúc giò nạc. Một chú gà quay. Còn bánh mỳ, pho mát và trứng luộc là lẽ đương nhiên và không đáng kể rồi. Khoác vai nhau, xách túi ra đường rồi Thắng mới thấy tha lôi những thứ này lên xe lửa chạy điện ra ngoại ô thật lích kích và lôi thôi. Chỉ một cách vừa tiện lợi, vừa sang trọng hơn cả là vẫy tắc-xi. Lái xe nghe anh yêu cầu, lúc đầu hơi có vẻ ngạc nhiên, sau nhìn Thắng đi cùng với một cô gái, anh ta đã nháy mắt một cái, mỉm cười và cung kính mở cả cửa xe. Riêng khoản bội chi này cũng ngốn mất bốn mươi đồng cả đi lẫn về. Nhưng Thắng đã được đền bù xứng đáng. Vẫn những con đường mòn dẫn vào những ngả rừng êm ả mà sao hôm nay Thắng không cảm thấy vắng lặng, tê tái đến ghê người như những lần đi với Huy. Những chiếc lá phong mùa thu như dát vàng rực lên. Một con sóc từ trên cây, thấy người đi đến vội sà xuống, chiếc đuôi của nó cong lên, xoè ra như một ngọn cờ. Thắng hứng chí, nắm tay lại, dứ dứ nhử gọi. "Đừng lừa nó, dù là con vật nhỏ! Có kẹo cho nó thì hãy gọi". Tiếng nàng trách mà như reo vui bên tai Thắng. Thắng bỏ cho nó một mẩu ruột bánh mỳ. Cái mũi ươn ướt của nó hin hít và đôi mắt đen tròn như hai hạt cườm đính trên chiếc đầu nhỏ. Nàng cũng cúi xuống âu yếm và vuốt ve đùa với con thú. Hai người tung tăng và nhí nhảnh đi sâu mãi, đến một khoảng trống, có một bãi cỏ dầy và mịn, họ dừng lại. Thắng vừa trải lên đó tấm vải bạt Mỹ thì nàng đã nhào tới, ngã lăn ra cười lên khanh khách. Toàn thân Thắng run lên vì hồi hộp, vì sự đòi hỏi bị kìm nén lâu ngày. Nhưng anh cố ghìm mình lại bằng một hơi thở vào rất dài và sâu. Anh ngồi xuống, hai tay bó gối, lưng hơi tựa vào tấm thân đầy đặn, mềm mại của nàng. Đôi môi hồng hồng của nàng ngậm một nhánh cỏ. Thấy anh ngồi bó gối, vẻ như tư lự, nàng vội vươn tay, thọc những ngón nhỏ mềm và ấm vào mớ tóc đen dày của anh ở phía sau gáy. Rồi bàn tay nàng bắt đầu vuốt ve xuống lưng anh. Bất ngờ Thắng quay lại, nửa người anh như đổ xuống người nàng. Anh áp mặt mình vào đôi má trắng ngần, thơm phức và sau đó bắt đầu những cái hôn dài trên cặp môi mềm mại, dịu ngọt của nàng. Khi anh hơi nhắc đầu lên ngắm nghía thì thấy hai mí mắt của nàng khép hờ như chói nắng, còn cái miệng với đôi môi mềm mại bẽn lẽn mỉm cười như ngượng nghịu. Cái lỗ dùi ở một bên má hơi lõm xuống, duyên dáng và hấp dẫn làm sao. Thắng như mê như say đi. Nhưng lần này không phải là những cơn mê, cơn say trên phương tiện giao thông công cộng vào lúc cao điểm, người lèn chặt vào nhau như cá hộp, anh phải nhắm mắt lại để tưởng tượng. Và đến khi mở mắt ra thì xung quanh vắng lặng như chẳng còn ai. Thắng vẫn ngồi, còn nàng vẫn lim dim mắt nằm bên anh. Một bàn tay Thắng lần xuống cổ rồi ngực nàng. Anh run rẩy mãi mới mở được hai chiếc khuy phanh chiếc áo sơ mi mặc ngoài ra. Nàng không mặc cóc xê. Phụ nữ châu Âu bây giờ ít người mặc cái thứ lá chắn gần bò và cứng như hai chiếc núm sắt nhỏ ấy. Bên trong còn một lượt áo màng ôm chẽn từ eo và phình lên ở phía ngực. Thắng luồn tay cởi nốt. Cặp vú rất mẩy, trắng nõn nà như bọt bia trào ra mềm mại trước mắt và dưới tay anh. Bàn tay Thắng sờ hết vú bên này lại chuyển qua đỡ từ dưới bầu vú bên kia. Rồi vẫn bàn tay ấy, lần lần lên đầu vú ấy. Chiếc núm vú của người Âu nhỏ chứ không to, nở xoè như đầu vú người Việt Nam vì họ không phải cho con bú. Bàn tay Thắng cứ chuyển động, xoa xoa từ bầu, lên liên tục như người ta làm ma sát. Cặp vú căng ra cứng dần lên, lớp da mỏng mà rất mềm như lớp cao su của một quả bóng bay được thổi to lên. Thắng có cảm giác như lớp da đó cũng kêu sột soạt như tiếng kêu khi bàn tay của đứa trẻ lướt trên quả bóng bay. Thắng đổ xoài, duỗi thẳng hai chân cả người úp sấp trên người nàng. Như một khúc gỗ, nàng vẫn bất động, mắt lim dim và hai cánh mũi hẹp thở phập phồng. Bàn tay Thắng lần lần xuống phía dưới bên sườn trái, tìm chiếc khuy to cài ở gấu váy rồi lần đến khoá chiếc phécmơtuya. Một đường xoẹt rất nhẹ, rất êm. Nhưng dường như tiếng xoẹt rất mơ hồ của đường chuyển động của chiếc phécmơtuya làm nàng bừng tỉnh. Hất Thắng xuống một bên, nàng nhỏm dậy như còn đang trong cơn ngái ngủ. Nước da trắng mịn màng chợt đỏ lên như giận dữ. Mà không phải giận dữ, nét mặt lầm lầm nàng kéo lại chiếc phécmơtuya lên và cái chiếc khuy đen rất to ở cạp váy. Thắng như người hẫng hụt, thẫn thờ ngồi nhổm lên. Nàng sẽ mắng mình chăng? Nhưng sao lại mắng và mắng gì mới được chứ? Còn đang hoang mang như thế thì anh lại thấy nàng nằm nghiêng xuống. Một bàn tay rất nặng như bíu lấy một bên vai anh. Và nàng lại bật cười lên sằng sặc, nụ cười thật thoải mái tự nhiên và tỉnh khô như vừa mới lúc nãy không có chuyện gì xảy ra. Dứt tiếng cười, nàng nhẹ nhàng mà sâu lắng hỏi:
- Mày muốn lắm à?
Thắng im lặng không đáp.
- Đừng vội Thắng! - Nàng như an ủi. Tao còn muốn nói với mày một chuyện này.
- Chuyện gì vậy? Thắng hỏi lại cho có lệ.
- Chuyện gì ư? Nàng lại cười. Sao mày lại cười và hay cười ngọt lịm đến thế nhỉ? Tao muốn mời mày về quê trong dịp nghỉ lễ tới. ở quê tao có mẹ và đứa con gái nhỏ bốn tuổi. Chuyện có con thì Thắng biết rồi. Và làm sao mà không có chồng thì Thắng không tiện hỏi, dù là hỏi dò các bạn Tây xung quanh. Thế nào mày có thích về quê với tao không?
- Nhưng sợ nhà trường không cấp visa? Thắng như
bị xỏ mũi dẫn đi, nhưng vẫn cố biện cớ bằng lý do đơn giản nhất.
- Tao làm giấy mời và tự tay tao sẽ lên phòng tổ chức xin visa cho mày.
- Thế thì sao tao lại không đi được?
- Tao sợ mày bận. Lỡ hôm đó mày đi chơi với bạn gái thì sao? Giọng nàng cứ ngọt như không.
- Mày biết đấy! Bọn chúng tao như tu sĩ cả. Có đứa nào chơi bời, có bạn gái đâu.
- ồ, mọi cái đều có thể, ai mà biết được. Rồi nàng lại cười, cái lỗ dùi bên má lúm xuống.
Ngọn lửa trong người Thắng đã nguội, lần này được chính tay nàng đốt lên. Nàng chủ động kéo Thắng nằm xuống đổ lên người mình. Rồi nàng thì thào hỏi.
- Mày hứa chứ?
- Hứa gì?
- Hứa đi về quê với tao ngày lễ cuối tháng này.
- Đã hứa rồi thôi.
- Chưa!
- Được, nếu chưa thì bây giờ hứa!
Lần này nàng hoàn toàn nằm im khi chiếc phécmơtuya xoẹt một đường đi xuống. Trong khi Thắng vừa nằm đo trên người nàng vừa loay hoay kéo chiếc váy tụt xuống phía dưới thì nàng lại cười, nụ cười không vang lên sằng sặc mà chỉ hi hi rất khẽ mà sâu. Cuối cùng nàng phải vừa đẩy vừa bảo khẽ Thắng ngồi lên. Như cởi một chiếc áo may ô, chiếc váy được nàng tụt qua đầu một cách nhẹ nhàng, vứt ra một bên rồi nhắm nghiền mắt lại, nàng kéo Thắng nằm xuống...
Lại một chuyến đi du lịch đầy ý nghĩa. Mang tiếng ở nông thôn nhưng ngôi nhà gỗ của mẹ nàng có tới ba buồng chưa kể phòng ăn. Thắng được bố trí ở buồng riêng, nhưng tối nào nàng cũng vào với anh. Mẹ nàng biết, song coi đó là chuyện đương nhiên. Phong tục châu Âu rất cởi mở, tôn trọng sự tự giác, tự nhiên của con người. Mẹ nàng hỏi thăm gia đình Thắng rất cặn kẽ, đồng thời cũng khuyên anh rất thực lòng. Bà như chấp nhận việc Thắng có quan hệ với con gái mình nhưng không được quên vợ con và hết thời gian học thì phải về nước. "Vợ con, gia đình, Tổ quốc. Đó là điều không thể bỏ được". Bà đã nói với Thắng như thế. Nhưng sau chuyến đi này, Thắng như người thực sự ngấm đòn. Như kẻ bị bỏ đói lâu ngày, bây giờ được ăn uống no nê mà bị bội thực chăng? Không, người anh có xanh hơn và gầy rộc đi vì những đêm "làm việc" quá sức mới đáp ứng được phần nào sức vóc của nàng nhưng đầu óc thì tỉnh táo ra. Thắng hối hận nghĩ đến vợ con ở nhà ư? Không, vợ anh thư nào viết sang cũng nửa đùa, nửa thật nhắc lại lời cho phép của mình khi anh về phép trong dịp hè năm ngoái. "Em chỉ khuyên anh đừng ham mê mà làm quá sức thôi. Chứ cứ đều đều, điều độ, vừa sảng khoái lại giữ được sức khoẻ là em cho phép đấy". Thắng biết là vợ mình nói thực lòng, chứ không phải kẻ đãi bôi "không giết được thì tha làm phúc" đằng nào cũng không quên được thì cho phép lại hoá ra là cao thượng. Cùng tổ với Vân (vợ Thắng) có một cô bé không hiểu sao, từ ngày Thắng ở nhà, mặc dù đã có chồng rồi mà vẫn mê Thắng như điếu đổ. Mê không giấu giếm mà cũng không tìm cách chiếm đoạt Thắng. Khi Thắng đi học xa, cô ta cũng tỏ thái độ "mến mộ" hơn. Vợ Thắng viết thư cô ta xin gửi ké vài dòng hỏi thăm. Lần nào bận quá, nhờ Vân nhắn hộ lời thăm hỏi đó. Vợ Thắng cũng là người phụ nữ có một. Chị không hề ghen mà tỏ ra rất cảm thông với tình cảm của cô bạn mình. Khi Thắng về hè, Vân đã hỏi thẳng chồng "Anh có mua quà cho "cô em" anh không đấy?" "Có gọi là tí chút. Có lọ nước hoa với cái túi lưới". "Thế là được đấy! Nhưng mà này! Anh đừng đến nhà nó nhé! Con này "tồ" lắm. Anh đến, nó không giữ được mối thiện cảm, chồng nó biết, chồng nó ghen thì tội cho nó và phiền cả cho anh nữa". "Thế em chuyển hộ anh vậy!". "Ai lại làm thế! Thôi để mai em đi làm. Em bảo nó. Để nó đến nhà mình thăm anh là tiện nhất!" Thắng tưởng vợ nói đùa, ai ngờ hôm sau cô bé đến thật. Một mình Thắng tiếp cô gái gần hết cả buổi sáng. Tối Thắng hỏi vợ "Cô ấy có nói gì với em không?". "Tội nghiệp, nó có vẻ buồn buồn thế nào khi nói chuyện với anh về". Vậy Thắng ngấm đòn và tỉnh ra điều gì? Không cần cộng trừ chi li, anh cũng biết, để hoàn tất chuyến đi, anh đã phải chi ra một món tiền lớn đến chừng nào? Hai vé máy bay khứ hồi cho anh và nàng hết trọn hai tháng phụ cấp học bổng. Chẳng lẽ mình là người ngoại quốc, về thăm quê mẹ và con gái người bạn gái của mình lại đi với hai bàn tay trắng. Phải có quà gì cho bà cụ. Điều này cũng không tốn bao nhiêu. Nhưng cho đứa con gái bốn tuổi, phải có quần áo mới, mà mùa đông lại sắp đến rồi, một chiếc áo có lót lông hoá học cho trẻ em loại trung bình cũng hết một tháng lương. Lại còn giầy mũ và đồ chơi. Ngần ấy thứ cộng lại khiến Thắng cảm thấy chóng mặt. Mục đích mà anh đến đây, mặc dù trong bản khai Hải quan, trước mặt bà Natalia, anh đã nói "Để học tập". Anh không phải là kẻ dối trá nhưng chẳng lẽ nói tuột ra "Tôi đến đây với khát vọng đổi đời" hay sao? Không dù nói ra hay giấu kín trong lòng, khát vọng đó là bất di, bất dịch, lúc nào cũng nung nấu trong tâm can anh. Chính khát vọng đó đã khiến anh nhìn chiếc áo lông trong cửa hàng đồ cũ mà nghĩ ra được chuyện may chiếc bludông da báo để mang sang đây. Chính khát vọng ấy đã khiến anh dám đương đầu một cách hết sức thông minh và dũng cảm với kẻ định chặt đứt một mắt xích quan trọng nhất của sự nghiệp đổi đời của anh. Nhưng giờ đây, anh lại đứng trước một thử thách mới, đối mặt với anh là sự ngọt ngào, là được thoả mãn tuyệt đỉnh những đòi hỏi sinh lý trần tục nhất của con người "Vua Ngô ba mươi sáu cái tàn vàng. Chết xuống âm phủ có mang theo được cái tàn nào". Biết bao kẻ đã rũ tù vì "việc đó" trong khi vợ vẫn kè kè ở bên cạnh. Một cuộc du lịch thế này, chỉ hết một nửa chiếc ống tay áo của chiếc bludông da báo thì đã hề gì. Mình đâu phải là kẻ đĩ bợm, đồi truỵ, trác táng. Một mối tình cỏn con của người xa xứ nhằm cân bằng trạng thái sinh lý tự nhiên có gì đáng trách. Ngay cả đến người vợ rất mực thuỷ chung và yêu thương cũng còn khuyến khích, cho phép nữa là. Vậy ta có gì mà phải xem xét lại mình. Về mặt tình cảm, ở cái bản năng yếu đuối nhất của con người, Thắng đã tặc lưỡi và tự an ủi mình như thế. Nhưng ở anh, không chỉ có sự thúc giục tự nhiên của bản năng, mà trong đó còn có lý trí sáng suốt luôn luôn tham dự để điều chỉnh các hành vi bản năng của mình. Lý trí đó đã mách bảo cho Thắng biết rằng anh đang ở đỉnh của con đường trượt mà phía dưới không phải là cái đích với vòng nguyệt quế và cờ hoa mà là vực thẳm hun hút giá lạnh của sự kiệt quệ về kinh tế, rã rời, bạc nhược về tinh thần. Một cái dấu chấm hết của khát vọng đổi đời mà đến lúc này đã nằm gọn trong tầm tay. Chuyến du lịch về nông thôn thăm gia đình người bạn gái mới "xài" hết một phần hai chiếc ống tay áo bludông da báo. Nhưng sự tổn phí như thế chỉ diễn ra một lần. Để có được những phút đạt tới đỉnh điểm của sự thoả mãn xác thịt lại phải có các buổi đi rừng tiếp theo. Và khi mùa đông đến những cánh rừng băng giá lạnh lẽo không còn có thể là tổ ấm của những cặp uyên ương nữa, Thắng phải đưa cô bạn của mình tới những réctoran hoặc khách sạn vào loại sang nhất. Nơi ấy Việt cộng ít bén mảng tới, vừa giữ được bí mật an toàn lại được tiếp đón hết sức ân cần, niềm nở không mảy may có sự phiền toái, ràng buộc nào. Chỉ có một điều đơn giản là việc chi tiêu cứ tăng lên với một gia tốc gần bằng gia tốc của sự rơi tự do. Lần này, trong lúc đi chơi, có thể tặng nàng lọ nước hoa Bun thì lần sau phải nâng cấp lên thành lọ nước hoa Pháp. Những chuỗi vòng xương hoa bưởi, nỗi xót xa của một nghiên cứu sinh khi phải tặng một người đàn bà ngoại quốc nào như cô giữ thư viện, chị trực tầng vệ sinh mỗi khi có việc cần đến sự giúp đỡ của họ thì đối với nàng, Thắng coi là một sự sỉ nhục, ít nhất, bé bỏng nhất cũng là bộ "com lếch" son phấn của Thái mà mỗi người Việt Nam khi sang đây đều coi như mặt hàng kiếm tiền chiến lược nhất của mình. Người bạn gái của Thắng không hề đòi hỏi ở anh bất cứ điều gì. Nhưng nàng rất biết cách làm Thắng hiểu để tự nguyện đón trước những yêu cầu rất tế nhị, thầm kín của nàng. Nàng khéo léo và tài tình lắm. Cũng như ngày họ mới bắt quen với nhau, nàng luôn luôn ngượng nghịu làm động tác kéo chiếc váy ngắn xuống để hướng cặp mắt thèm thuồng đến ngây dại của Thắng vào một trong những nơi hấp dẫn của cơ thể người đàn bà. Và với kiểu cách như thế, nàng xỏ mũi Thắng mà dắt đi. Những lúc Thắng dừng lại như có vẻ muốn đánh tháo thì tuỳ trường hợp nàng có thể chùng dây xuống một chút, hoặc kéo căng dây hơn giật phắt Thắng theo hướng của mình. Những cái cười lỡm mà rất có duyên với cái lỗ dùi bên má và một giọng nói nũng nịu này "Tao hiểu rồi! Mày bắt đầu quên tao chứ gì? Hì! Hì..." "Không, đâu có vậy. Mày phải hiểu là tao bận như thế nào" Thắng phải chống chế. "à này, ngày nghỉ tới, tao muốn giới thiệu mày với một người bạn gái. Mày có đi được không?". Thế nào đây? Đi hay không? Có lẽ không một thứ bẩy nào dịu dàng, êm ái và dễ chịu hơn thứ bẩy của đàn bà. Nhưng cũng thật rất may là cái bản chất "lỳ" trong con người Thắng đã kéo anh ngồi xệp xuống cưỡng lại cái cầu trượt, giảm tốc độ để anh nhìn mình và nhìn ra xung quanh.
- Hề lắm em ạ!
- Bi hài lắm em ơi!
- Đừng có thấy mũm mĩm, trắng trẻo mà chết đấy em ạ!
Dư luận đã bắn tin cho Thắng như thế, mỗi khi họ thấy anh cặp kè với cô "bồ" Tây của mình. Trâu buộc ghét trâu ăn, có gì lạ! Chúng mày còn đánh nhau vỡ đầu vì một "ả bò lạc" nữa là. Thắng đã cười mỉm với ý nghĩ bất cần. Nhưng những tấm gương tầy liếp trước mắt Thắng cũng không thiếu gì.
"Xin cháo! Xin cháo!..." Những câu nói lơ lớ, xin chào mà thành xin cháo của các cô gái ngoại quốc đã làm không ít anh Việt cộng liểng xiểng, lao đao. Bởi vì tiếp theo những tiếng lơ lớ như thế còn có những tiếng cười khanh khách hấp dẫn đến mê hồn và những lời mời chào thật đon đả. "Hãy đến chỗ chúng tao chơi đi". Người mắc vào trận đồ "bát quái" ấy mà Thắng thấy vừa bi vừa hài nhất lại là một người lớn tuổi nhất ở ký túc xá. Anh hơn Thắng đến chục tuổi, đầu hói bóng lộn như vừa được đánh vécni - Gia cảnh anh ta ở trong nước nào có yên ấm gì. Một mẹ già, bốn đứa em nhỏ, vợ ốm o như một chú mèo hen giữa một vùng quê "chiêm khô, mùa thối". Nhưng đứng giữa đám đông ở ngoài hành lang, gặp những lời "Xin cháo" như thế bao giờ anh cũng là người hưởng ứng hăng hái nhất. Mắt anh ta long lanh cố làm ra vẻ ta đây cũng "đĩ bợm" lắm. Và sau những câu nói lộn xộn, chia động từ sai bét cả, một là anh ta theo các cô gái về phòng họ, hai là rủ họ về phòng mình. Rượu ngon và thuốc lá sang được bầy ra. Khổ nhất là có buổi, anh lùng sục khắp cả ký túc xá để vay rượu thết các bạn gái của anh. Việc anh thuê đánh máy luận án mới kỳ lạ hơn. Anh ra cửa hiệu cầm đồ mượn về một chiếc máy chữ. Người nhận đánh thuê cho anh là một cô sinh viên Tây. Nhưng không khi nào là cô sang phòng anh mà lại đi một mình. Bao giờ cũng có thêm một cô bạn gái nữa. Từ tám giờ tối đến ba giờ sáng, tiếng máy chữ chỉ nổi lên mấy tiếng như cò mổ. Bù vào đó là tiếng nâng cốc, chạm li va vào nhau cồm cộp. Ba bốn chiếc vỏ chai mỗi buổi được đẩy ra hành lang. Ngày nộp luận án, anh ta mới cuống lên, suýt phải đưa cả bản nháp.