← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 1 SỰ CÔ ĐƠN LUÔN Ở NƠI NÀO ĐÓ

Hãng hàng không quốc gia Việt Nam xin trân trọng thông báo. Chuyến bay mang số hiệu VN628 dự kiến khởi hành lúc 18 giờ 30 từ Hà Nội đi Thành phố Hồ Chí Minh sẽ lùi lại vào lúc 20 giờ cùng ngày. VNA xin cáo lỗi cùng hành khách. Xin trân trọng cảm ơn.”

Xuân Vinh khẽ mỉm cười rồi đứng dậy rời khỏi hàng ghế chờ và kéo vali bước về khu vực bán đồ ăn nhanh cách đó không xa. Trong những ồn ào bức xúc của bao người quanh mình, sự trễ nải của chuyến bay dường như với anh không hề ảnh hưởng. Hoặc chăng, việc đó với anh vốn đã lặp đi lặp lại thành một thói quen không còn đáng để phải ngạc nhiên lần nữa. Thấy anh, cô nhân viên mỉm cười và mở đầu bằng câu nói quen thuộc:

- Vẫn cà phê ít đường, ít đá phải không anh?

Xuân Vinh lấy tay đẩy cao gọng kính và gật đầu. Sự ăn ý giữa cô và anh không phải ngẫu nhiên. Có lẽ đó cũng là một thói quen mà anh đã tạo ra mỗi khi trễ bay ngồi lại nơi này.

Cuộc sống của anh chẳng biết từ bao giờ đã trở thành những lần ra sân bay. Mỗi tháng hai lần, ra Tân Sơn Nhất để đi Hà Nội rồi sau đó đến Nội Bài để quay lại Sài Gòn. Cứ đi đi về về giữa hai thành phố khiến anh luôn hình dung cuộc sống của mình thực ra là một cái gì đó rất lửng lơ. Hai giờ bay, hai khoảng trời khác biệt và nhịp điệu của hai thành phố chưa bao giờ mang nét tương đồng. Có chăng, chung một điểm nhấn đó là sự tồn tại của anh trong đó. Một sự tồn tại chênh vênh, bất ổn kéo dài không chỉ ngày một ngày hai. Nhiều khi, lạc lõng trong dòng người qua lại, anh như quên mất chặng đường mình phải đi, quên mất nơi mình cần đến, quên mất đâu mới là chốn bình yên cần tìm về.

Anh nghĩ về những mối lo của một người đàn ông chuẩn bị bước sang tuổi ba mươi. Và anh hiểu, chẳng có gì đáng sợ ngoài sự cô đơn thống thiết ăn sâu vào trong từng hơi thở, trong cả tiếng cười. Anh, hai mươi tám tuổi, bác sĩ chuyên khoa giải phẫu thần kinh của bệnh viện H.M Sài Gòn. Ngay từ khi còn nhỏ, anh đã biết số phận của mình sinh ra để trở thành bác sĩ, như ông nội anh, như ba mẹ anh, như chị gái anh. Đó là định mệnh chứ không đơn thuần là sự lựa chọn. Không phải là thích nhưng anh thật sự hài lòng với sự sắp đặt này của số phận. Nếu không làm bác sĩ, anh cũng không biết mình phải làm gì? Hay đúng hơn, nghề nghiệp là tất cả những gì cuộc sống anh đang có. Hai mươi tám tuổi, những bước đi trên con đường thành công chưa đủ dài nhưng nó đang dần làm nên tên tuổi của anh, nó biến một bé trai chỉ quen dựa dẫm ngày nào thành một người đàn ông trưởng thành, nghị lực và can đảm. Nó khắc họa vào thời gian sự điềm tĩnh trong tác phong, dáng dấp của anh, nó nuôi dưỡng những điều thiện lương lớn dần trong trái tim anh - một người đàn ông trầm lặng.

- Cà phê của anh đây. Anh có muốn dùng kèm một phần bánh kem không?

Tiếng nói của cô nhân viên đã đánh thức Xuân Vinh khỏi những suy nghĩ hỗn độn không rõ hình hài. Ngước lên nhìn cô, anh khẽ nói:

- Anh nghĩ là không. Cảm ơn em nhé!

Có một sự tiếc nuối thoáng qua rất nhanh nơi ánh mắt cô gái trẻ, cô mỉm cười và tiếp lời anh:

- Vậy em làm việc tiếp đây. Nhìn anh có vẻ mệt mỏi và gầy hơn lần trước, nếu cần thêm gì anh nhớ gọi em.

Nói rồi cô quay người bước đi, chỉ còn mình anh với khoảng không lạc lõng. Anh nghe được sự quan tâm đầy chân thành của cô trong câu nói cuối cùng. Một sự quan tâm đến từ một người dưng xa lạ. Cho đến bây giờ anh vẫn chưa hề biết tên cô, chỉ là... Mỗi lần trễ bay anh đều ngồi đây, đều gọi cà phê ít đường ít đá. Câu hỏi han thoáng qua của cô vô tình khiến anh nhận ra bấy lâu mình đã một mình. Bấy lâu? Anh không nhớ nữa. Chỉ nhớ đã quá lâu rồi, ngoài gia đình và bạn bè thân, dường như cuộc sống của anh chưa từng có một người mới bước vào để cùng quan tâm, chia sẻ. Chính xác hơn là càng trưởng thành anh càng thấy những giấc mơ thuở bé của mình dần vỡ tan tành. Giờ phút này, anh bắt đầu thấm thía, những nhiệt huyết của tuổi trẻ đã phai dần, những cái nắm tay, những hơi ấm đã không còn là điều thiết thực mà anh mưu cầu cho cuộc sống. Bỗng dưng anh sợ mình sẽ giống bao người, chết năm hai mươi tám tuổi hoặc đã chết từ vài năm trước đó, nhưng chỉ được đem chôn khi tới tuổi tám mươi.

Sài Gòn, ngày sau đó.

Những đám mây trên bầu trời xanh thăm thẳm, ánh mặt trời ban ngày rực rỡ xuyên qua ô kính mỏng khiến Xuân Vinh nheo mắt một lúc mới kịp thích nghi. Anh nghiêng người, đưa lưng về ánh nắng đang reo hò trong phòng ngủ rồi với tay lần tìm chiếc điện thoại quen thuộc ngay kệ gỗ cạnh giường.

Chín giờ sáng. Anh không nghĩ đã trễ đến vậy. Sau chuyến bay đêm qua là cả một đêm thức trắng cùng những tài liệu chuyên ngành khiến sức lực của anh gần như bị rút cạn. Lắc đầu thật mạnh và anh rời giường bắt đầu cho một ngày mới với những bất ngờ không báo trước...

Mười giờ trưa. Cái nắng gắt gao của Sài Gòn níu chặt con đường Phan Xích Long không nỡ buông. Không phải giờ cao điểm, những người qua đường thưa dần nhưng dòng người trong bệnh viện H.M chưa bao giờ vắng bóng. Mấy năm gần đây, chất lượng của đội ngũ y bác sĩ H.M ngày càng chiếm được niềm tin lớn lao của người dân, khiến nơi đây từ lâu đã trở thành địa chỉ tin cậy để người ta gửi gắm sức khỏe, sinh mạng cuộc đời mình.

Cho xe chạy thẳng vào tầng hầm rồi Xuân Vinh nhanh chân bước vào thang máy. Trước khi cánh cửa đóng lại, một cô gái trẻ đã vội cất lời:

- Xin chờ chút!

Lịch sự đứng lui vào một bên, anh giữ nút mở cửa để chờ người đang bước tới. Mỉm cười với anh, cô gái khẽ nói “cảm ơn” rất nhỏ, giọng miền Nam thỏ thẻ ngọt ngào. Anh cũng khẽ gật đầu thay cho phép lịch sự, lúc này anh mới để ý nắm tay người đó là một cô bé con hết sức đáng yêu.

- Con có thể bấm nút được không mẹ?

- Được chứ con yêu! Tầng bảy nhé con!

Có lẽ bởi không gian quá tịch yên khiến Xuân Vinh thật sự bị chú ý vào câu chuyện của hai mẹ con đang đứng cạnh. Trong cái nhìn nghiêng thoáng qua, anh hơi ngỡ ngàng bởi người mẹ còn quá trẻ. Anh đâu biết khi mình đang âm thầm đánh giá đối phương thì cô bé con đã gắng ngẩng đầu lên nhìn anh chăm chú.

- Chú đi tầng mấy ạ? Con nhấn giùm chú được không?

Đưa tay xoa đầu cô bé, anh mỉm cười rồi đáp lời:

- Cảm ơn công chúa. Chú cũng đi tầng bảy giống con.

Nghe anh nói, đôi mắt đen của cô bé sáng lên, giọng nói tỏ rõ niềm phấn khích:

- Ôi! Chú là người Hà Nội ạ? Mẹ nói nếu con ngoan sẽ được tới đó chơi. Nơi đó đẹp lắm phải không chú? À. Con không phải công chúa nhưng con rất thích được chú gọi vậy.

Xuân Vinh lắng nghe cô bé nói đầy trìu mến, khóe môi anh cong lên mỉm cười. Nhìn về phía người mẹ đang đứng cạnh, ánh mắt cô ấy thất thần không rõ buồn vui, giọng anh dịu đi:

- Cô bé đáng yêu quá. Chị thật là hạnh phúc!