← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 2 HAI LẦN GẶP CHO MỘT SỰ TÌNH CỜ

Ngọc Uyển miết nhẹ ngón cái xuống lòng bàn tay cô con gái nhỏ, câu nói vừa rồi của người đàn ông đứng cạnh cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô:

- Con gái chị đáng yêu quá. Chị thật là hạnh phúc!

Cô lặng thinh, chỉ khẽ cười với anh ta. Cùng lúc ấy cánh cửa thang máy mở ra, cô nghe thấy bé con líu lo vẫy tay tạm biệt với người đàn ông vừa gặp chưa đầy ba phút. Nắm tay dẫn con bước đi, trên đường đi cô bé vẫn không ngừng véo von:

“Chú vừa gặp giống ba đúng không mẹ? Con thấy chú ấy rất cao”.

Dừng bước, cô cúi xuống nghiêm khắc nhìn con tỏ rõ vẻ không vui:

- Lần sau con không nên bắt chuyện với người lạ như vậy nữa, nghe không? Nếu chú thấy Mây của mẹ đáng yêu quá muốn bắt đi thì mẹ biết làm sao?

- Ôi. chú ấy sẽ không như vậy đâu! Con thấy chú ấy không có giống người xấu mà mẹ.

Chỉnh lại bím tóc cho con, Ngọc Uyển tiếp tục nắm tay Mây đi về hướng khoa ngoại thần kinh như trong phiếu hẹn đã ghi. Vị bác sĩ tư vấn cho cô là một người phụ nữ gần bốn mươi tuổi, gương mặt chị được chăm sóc thật kỹ nhưng vẫn không giấu nổi những nếp nhăn mà thời gian và tuổi tác để lại nơi khóe mắt. Đưa tay ra dấu mời Ngọc Uyển và con gái ngồi xuống, dõi theo Mây Mỹ Hiệp dịu dàng cất tiếng:

- Con gái xinh quá, con mấy tuổi rồi?

Mây nhìn mẹ rồi lại nhìn bác sĩ trước mặt, ánh mắt cô bé có phần run rẩy:

- Dạ, con năm tuổi ạ.

Mỉm cười nhìn sang Ngọc Uyển, chị đi thẳng vào vấn đề chính:

- Cháu ở nhà có những biểu hiện sao vậy em? Lâu chưa hay là mới?

Ngọc Uyển suy nghĩ vài giây rồi mới cẩn thận đáp lời:

- Cháu thường xuyên kêu nhức đầu, nôn và có đôi khi hoa mắt, nhìn không rõ. Những biểu hiện vậy xuất hiện từ hai tháng trước. Ban đầu em nghĩ chỉ do cháu mệt mỏi quá, nhưng gần đây thì cơn đau càng rõ hơn. Bình thường cháu rất ngoan, không có kêu than vậy bao giờ.

“Hiện tại con có cảm thấy khó chịu ở đâu không?” Mây biết câu hỏi ấy dành cho mình, cô bé lắc đầu, ánh mắt ỉu xìu mất hẳn đi sự linh hoạt trước khi bước vào phòng khám. Bàn tay cô bé nắm chặt lấy tay mẹ, còn Ngọc Uyển vẫn nín lặng đợi chờ phán đoán ban đầu của bác sĩ. Chị ấy khẽ thở dài, giọng hơi khàn lại:

- Với những biểu hiện bệnh lý của bé, chị sẽ cho cháu làm một vài xét nghiệm và kiểm tra MRI. MRI là kỹ thuật chụp cộng hưởng từ não, chẩn đoán hình ảnh an toàn và chi tiết nhất.

- Dạ, thưa bác sĩ, con em có khả năng sẽ bị não ạ?

- Chị chưa thể kết luận được gì nếu chưa thấy kết quả kiểm tra của bé. Trước hết chị sẽ cho bé xét nghiệm máu và nước tiểu để xác định xem có thừa hoặc thiếu hụt hormone không. Đồng thời cứ cho cháu chụp MRI não trước đã. Quá trình chụp sẽ diễn ra từ ba mươi đến bốn mươi lăm phút và hoàn toàn không gây đau đớn gì. Để có thể phát hiện một số bệnh cụ thể, chị sẽ cho bé tiêm thuốc tương phản từ. Khi tiến hành chụp, bé sẽ nghe thấy những âm thanh lớn lặp đi lặp lại từ máy MRI. Những âm thanh này hoàn toàn bình thường, kỹ thuật viên sẽ giúp bé đeo nút tai để chặn tiếng ồn. Và em có thể yên tâm ở cùng cháu trong suốt quá trình chụp.

Ngừng một lát, chị nói tiếp:

- Em hoàn toàn yên tâm nhé. Chụp MRI không đòi hỏi phải có sự chuẩn bị đặc biệt nào. Để đạt chất lượng hình ảnh cao nhất, bé sẽ cần nằm yên trong quá trình chụp. Em chỉ cần động viên về mặt tâm lý cho con thôi. Sau khi chụp xong, sẽ có một bác sĩ chuyên khoa chẩn đoán hình ảnh đọc kết quả, và họ sẽ gửi báo cáo về cho bác sĩ điều trị chính. Lẽ ra chị sẽ là bác sĩ điều trị chính của bé nhưng bởi vì ngày mai chị phải đi công tác hai tháng nên bác sĩ điều trị của bé sẽ là người khác. Những vấn đề này em không phải lo, em chỉ cần đưa cháu qua kiểm tra hình ảnh và quay lại đây. Sau đó bác sĩ chính sẽ thảo luận với em về tình hình bệnh của cháu.

Sài Gòn chuẩn bị bước vào mùa mưa, cơn dông chiều đi ngang thổi bay những chiếc lá cây long não lìa cành, tát vào khung cửa kính phòng làm việc của Xuân Vinh. Nhìn theo những đám mây đen trôi dần về phía chân trời, anh khẽ thở dài. Vậy là đã sắp tròn bốn năm anh gắn bó với nơi này. Nhắm mắt nhìn lại ngỡ như mọi chuyện mới vừa hôm qua vậy.

Bốn năm, thành phố của những cạm bẫy được giăng khắp nơi nơi, đáng sợ là cạm bẫy nào anh cũng thấy vừa chân, không cách nào thoát ra nổi. Những cánh cửa lần lượt được số phận mở ra, gọi anh lao theo mà không hề hay biết, chờ anh phía cuối con đường là một căn phòng khóa. Đôi khi anh muốn thay đổi, muốn trở về nhà nhưng anh lại tiếc nuối những gì mình đã nỗ lực đêm ngày để có được, tiếc nuối những gì mình gắn bó bốn năm qua. Có lẽ tiếc nuối là cái cớ duy nhất khiến anh từ chối lời đề nghị của ba, khi mấy hôm trước ông thật mong anh sẽ chuyển công tác về Hà Nội.

Hà Nội! Nơi anh sinh ra và lớn lên, nơi giữ trọn nỗi buồn của anh trong những ngày thơ ấu và cất giấu cả mối tình đầu vụng dại thơ ngây. Mỗi lần nhớ Hà Nội, anh chỉ thấy một màu cô đơn bao phủ trái tim mình, anh thấy dáng dấp của một đứa trẻ ngồi lạc lõng nơi vườn hoa bệnh viện chờ mẹ tan làm, chờ ba kết thúc ca giải phẫu kéo dài hàng tiếng. Anh thấy con đường về nhà dài ra theo chiều nỗi nhớ, ở đó chỉ có mình anh thẫn thờ. Anh thấy cái nắm tay hững hờ của mối tình đầu, sau đó là buông và một trong hai đi về sang lối khác. Hà Nội chưa bao giờ đồng nghĩa với sum vầy, chỉ có cô đơn chiếm đầy khoảng trời ký ức. Bởi thế anh quyết định chạy trốn tới Sài Gòn, nơi những ánh đèn không bao giờ tắt, nơi bao cuộc vui sẵn sàng ném người ta vào những lãng quên. Anh cần điều đó cho riêng mình hơn ai hết. Bốn năm, anh luôn học quên những ám ảnh về sống chết của biết bao người, những ranh giới mà anh - không ai khác là người định đoạt. Nhiều người luôn nghĩ anh trời sinh lãnh đạm. Kỳ thực do thời gian vô tình, lòng người bội bạc khiến cảm xúc trong anh khô cạn mà thôi.

Tiếng điện thoại reo vang cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, Xuân Vinh sải bước về phía bàn làm việc nghe máy:

- Vâng, tôi nghe.

- Em qua phòng chị chút. Có một số việc cần trao đổi với em đây!

Xuân Vinh gác điện thoại rồi bước nhanh về phía phòng Phó khoa cách đó không xa. Khi cánh cửa phòng làm việc mở ra, anh thoáng ngạc nhiên khi thấy mẹ con cô bé mà mình gặp lúc sáng trong thang máy. Bé con thấy anh, ánh mắt chớp nhẹ như tỏ vẻ đã nhận ra người quen. Có điều cả người cô bé không giấu được mệt mỏi, nằm dựa vào lòng mẹ. Người mẹ trẻ khẽ gật đầu thay cho lời chào, mặt cô ấy hiện lên rất rõ năm phần buồn, năm phần lo âu. Mỹ Hiệp - Phó Chủ nhiệm khoa, cấp trên trực tiếp của anh nhìn hai người lớn còn lại trong phòng đầy dò hỏi, giọng chị không giấu nổi tò mò:

- Hai người quen nhau à?

Ngọc Uyển giật mình, vội thốt lên đáp lời chị:

- Dạ, không có.

Xuân Vinh cũng cong khóe môi, nụ cười của anh như có như không, giọng anh hơi trầm:

- Hồi sáng em có gặp bạn nhỏ trong thang máy. Mới có không gặp chút xíu mà cô bé đã yếu vậy là sao?

Mỹ Hiệp nhíu mày, chỉ tay vào hình ảnh thu được sau khi chụp MRI, chị nghiêm túc nói thẳng vào vấn đề cụ thể:

- Em xem qua một chút đi. Sớm mai chị phải đi Đà Nẵng hai tháng nên muốn giao lại trường hợp của cô bé này cho em. Triệu chứng lâm sàng chị đã ghi lại đầy đủ, MRI cũng đã có kết quả rất rõ ràng. Kết luận ban đầu u tuyến yên chèn vào giao thoa thị giác.

Xuân Vinh lặng im xem qua những kết quả kiểm tra đã có, anh nhíu mày suy tư trong giây lát rồi đưa ra quyết định bằng giọng nói không mang theo chút cảm xúc nào:

- Mắt trái thị lực 2/10, mắt phải thị lực 8/10. Thị trường bị thu hẹp phía hai bên thái dương. U tuyến yên không chức năng, kích thước 2,1cm. Thông thường đối với loại u không chức năng, lành tính có thể sử dụng thuốc để giảm kích thước khối u. Nhưng trong trường hợp này, tôi nghĩ chị nên chọn giải pháp phẫu thuật cắt bỏ khối u cho cháu.

Ngọc Uyển hoang mang nhìn Xuân Vinh rồi lại quay về phía Mỹ Hiệp trưng cầu ý kiến. Mỹ Hiệp gật đầu với cô thay cho lời khẳng định phương án mà Xuân Vinh đưa ra. Chị nói thêm:

- Em hãy cứ coi như cắt bỏ một cái nhọt bình thường, không có gì đáng ngại đâu. Cũng đừng thấy bác sĩ Vinh còn trẻ mà hoang mang. Cậu ấy giỏi nhất là việc phẫu thuật cắt bỏ những khối u nằm sâu trong não.

- Nghĩa là sẽ phải mổ hộp sọ của con em ra đúng không bác sĩ?

Xuân Vinh nhìn Ngọc Uyển, anh lắc đầu:

- Không. Tôi sẽ lấy khối u vi phẫu qua xoang bướm cho cháu. Chị có thể hiểu là chúng tôi sẽ tiến hành mổ nội soi dưới kính hiển vi thông qua mũi. Phương pháp này đạt tỷ lệ thành công cao nhất và không để lại sẹo. Chị cứ về suy nghĩ và bàn bạc với gia đình cho thật kỹ rồi quyết định phương pháp điều trị cho cháu cũng không muộn.

Ngọc Uyển ôm Mây rời khỏi bệnh viện khi cơn mưa chiều vừa tạnh, ánh nắng cuối ngày vẫn còn đâu đó nhuộm tím những hàng cây sũng nước. Cô biết mình không có lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý phẫu thuật cắt bỏ khối u cho con. Nhưng nghĩ đến kinh phí của ca mổ, cô thấy lòng chùng xuống. Kể từ khi có Mây, cuộc sống của cô thật chẳng dễ dàng...