← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 24 ĐỪNG GHÉT ANH KHI ĐÓ LÀ ĐIỀU TRÁI TIM EM KHÔNG MUỐN

Ngọc Uyển nhắm chặt mắt và nép người vào phía cửa xe. Cô thấy mình kiệt sức!

Xuân Vinh cho xe rời khỏi khu phố cổ và chạy thẳng theo đường Lạc Long Quân về phía Tây Hồ. Giữa hai người vẫn là những khoảng lặng im, anh đưa bàn tay trống của mình lần tìm tay cô nhưng đều bị gạt ra không thương tiếc. Anh không có ý định đầu hàng, bởi anh tin trước giờ tất cả nỗ lực của anh luôn được đền đáp. Anh rất tự tin với những quyết định của cuộc đời mình, lần này cũng vậy. Cho xe dừng lại giữa khoảng không rộng lớn của bến Hàn Quốc, Xuân Vinh lặng thinh nhìn về phía người bên cạnh. Khoảng không gian tĩnh yên mà cô đang có, anh không muốn xâm chiếm thêm. Bước ra khỏi xe, anh để mặc từng cơn gió mùa đi vội táp vào mặt mình, lạnh buốt. Có lẽ do mùa thu khiến mọi thứ nơi đây đều quá đỗi thê lương, những bóng đôi tình nhân cũng chỉ là điểm mù, lác đác. Nhặt những viên đá cuội ngay dưới chân mình, anh ném thật xa về phía lòng hồ gợn sóng. Những con sóng nối tiếp nhau lao về phía bờ, dồn nén. Những cảm xúc trong anh lúc này cũng vậy, chẳng thể tịch yên! Anh nghe thấy tiếng cửa xe được mở ra, anh biết Ngọc Uyển đang ở ngay phía sau mình. Anh đang cố định hình xem nên nói gì với cô lúc này thì cô là người mở lời trước:

“Em không biết chuyện gì đang diễn ra với anh. Hoặc đó chỉ là cảm giác muốn chiếm hữu khi mọi thứ không diễn ra theo ý mà anh muốn. Em không biết anh muốn gì và cũng không muốn biết. Bất kể đó là gì thì cũng đều không có ở nơi em!” Anh không trả lời câu hỏi của cô mà nhìn thật xa về phía chân trời lọt thỏm trong màn đêm hun hút. Mọi thứ lại rơi vào lặng im, chỉ có âm thanh mơ hồ của những con sóng đang xô bờ rạn vỡ. Trong ánh đèn đường yếu ớt, Ngọc Uyển nhìn theo bóng lưng của Vinh, anh thật cô đơn. Cô nghĩ vậy. Và xa lạ nữa. Những hình ảnh về anh bất chợt như những thước phim hiện ra trong suy nghĩ của cô, ngày một rõ ràng.

Cô vẫn nhớ như in lần đầu tiên thấy anh, sự ấm áp của anh khi nghe anh trò chuyện cùng Mây trong viện, tính cách trẻ con của anh khi bệnh, sự hòa nhã, hài hước của anh mỗi lần đến tiệm dùng cơm. Và giờ đây, anh hiện ra trước mắt cô là một người đàn ông độc chiếm, khó hiểu và có phần cực đoan.

“Anh có thể thấy em đang nhìn anh” - Anh nói.

Tức thì mặt cô nóng ran dù mùa thu đang nổi gió. Cô phủ định như một bản năng quá đỗi tự nhiên:

- Không có.

Giọng cô run lên thật yếu ớt, cô nghe ra cả hơi thở của mình đang lạc nhịp. Cô làm sao thế này?

Anh vẫn đứng im như vậy, giọng khàn đặc như bị mắc kẹt quá lâu:

- Đừng chối. Anh có thể cảm nhận được.

Anh quay người lại đối diện với cô, khoảng cách chỉ còn là những bước chân lẻ nhỏ. Anh cảm nhận được sự rùng mình của cô trước cái lạnh khi mà từng cơn gió bấc không ngừng thổi tới. Ánh mắt anh nhìn cô đầy khẩn thiết, giọng anh phảng phất những nỗi buồn không tên.

“Anh hiểu em khi mà em không hiểu chính mình. Anh nhận ra và tìm thấy em khi chính em không biết điều mà em thật sự tìm kiếm. Thực ra, trong lòng em có anh, nhưng chính em lại không hề hay biết. Cảm giác không biết luôn là một cảm giác thống khổ, cảm giác như tất cả bầu trời đều sụp đổ dưới chân mình. Em chạy trốn khỏi Sài Gòn, em từ chối cuộc gọi từ anh, em tìm mọi cách để hai ta trở thành những người dưng không quen biết. Nhưng sâu trong thâm tâm em, có thật sự thấy dễ chịu một chút nào hay không? Anh khẳng định rằng không.” Anh nói và nhìn sâu vào mắt cô như muốn tìm những manh mối để biết được chắc chắn điều mà mình tin là đúng. Cô nấc lên rất nhẹ, có lẽ tại những cơn gió lạnh đang ngấm dần vào cơ thể của cô, như anh. Anh tiến đến, vòng tay qua eo và kéo cô lại gần để cô có thể cảm nhận được hơi ấm và sức nặng của cơ thể anh, ánh mắt anh không rời khỏi cô dù chỉ là trong chốc lát, mọi sự phản kháng đều vô hiệu lực. Giọng anh thấp xuống:

- Đừng ghét bỏ anh khi đó là điều trái tim em không muốn!

Trong vòng tay anh, cô thấy giọng nói của mình mỏng manh và vỡ tan:

- Xin anh, đừng như vậy! Anh rất tốt, em biết điều đó. Em rất quý mến anh nhưng trái tim em đã dành cho người khác mất rồi. Thật đấy!

Cô không kịp thốt lên lời thêm nữa bởi có một hơi thở đột ngột xâm chiếm lấy bờ môi cô. Cô chưa từng trải qua những chuyện như vậy, còn anh quá mạnh mẽ và thành thục như đã làm chuyện ấy đến cả trăm lần. Cánh tay anh ghì chặt lấy cơ thể cô, nụ hôn của anh quá mãnh liệt, buộc cô tan chảy. Trong tích tắc, cô cảm thấy mình có thể ngạt thở, khi cô đang cố gắng kiếm tìm không khí thì anh càng hôn thật sâu và siết chặt tâm hồn cô vào anh. Nụ hôn ấy như sự trừng phạt cho những gì cô vừa nói, không chỉ vậy, nó là sự khẳng định mạnh mẽ nhất cho lý trí và tình cảm của anh. Cả cơ thể cô mềm nhũn dựa vào anh, nụ hôn của anh dịu đi và không còn thống thiết như lúc đầu, sau đó chậm dần rồi dừng lại.

“Lần này anh sẽ không để em tát anh nữa đâu!” Khi mà Ngọc Uyển vẫn còn chưa biết phải đáp lại Xuân Vinh ra sao, thì một lần nữa cả cơ thể cô lại bị anh kéo vào một vòng ôm thật chặt và anh tiếp tục cúi xuống hôn cô bằng tất cả sự dịu dàng, còn cô đã trở nên vô cảm. Lần này cô chỉ biết mặc kệ anh, bởi cô đã kiệt sức để kiểm soát chính bản thân mình...

Hải Lâm đến tìm Huệ ngay sau khi vừa xong việc. Quán cà phê Huệ đợi anh nằm trong góc khuất của phố Nhà thờ, căn gác tối đã quá quen với sự xuất hiện của hai người ở đó. Anh gật đầu chào Trọng rồi ngồi xuống chiếc ghế trống đối diện, giọng anh bình thản như tất cả mọi việc đều rõ trong lòng bàn tay:

- Em gọi cho Uyển không được. Anh, chị có thể gọi cho anh Vinh giúp em được chứ?

- Chị nghĩ là họ có những khúc mắc cần giải quyết. Ngày mai chúng ta liên lạc lại với em ấy, được không em?

“Nếu chị đặt mình vào vị trí của em, chị sẽ không nói thế!” - Lâm mất kiên nhẫn nói.

Trọng khẽ thở dài, anh cầm điện thoại và gọi cho Vinh. Tiếng chuông chờ máy Vinh lúc nào cũng dài hơn bất kể số điện thoại nào khác. Hoặc chăng, chỉ riêng anh nghĩ vậy. Sự mệt mỏi của Lâm hằn in trên nét mặt, điều đó nhắc Trọng về những cảm xúc anh đã từng??. Dường như những mối quan hệ đang rơi vào vòng luẩn quẩn và anh là một trong những tác nhân làm nên điều đó.

“Sao Trọng?” - Giọng Vinh từ bên kia đầu máy vọng tới.

- Đưa cô ấy về đi, mọi người đều thấy Uyển bất ổn!

- Ừ. Mọi người vẫn ở đấy à?” “Không. Về Cộng Nhà Thờ nhé.

Trọng tắt máy, ánh mắt anh hướng về bầu trời đêm bên ngoài khung cửa nhỏ. Mùi nước hoa chỉ thuộc về riêng Huệ phảng phất đâu đây, cô không biết anh sắp rời xa thành phố này, và chẳng ai biết cả. Những con người trong căn gác nhỏ, ai đó đều chất chứa những tự sự của riêng mình. Trong không gian tưởng như lặng yên nhưng anh biết lòng Lâm, trái tim của Huệ và cảm xúc của anh đều đang giằng xé. Không ai nói lời nào với nhau, những tiếng chuông nhà thờ rơi vào trong thinh không, lạc lõng. Thỉnh thoảng Lâm lại để ý những dịch chuyển trên chiếc đồng hồ đeo tay. Thỉnh thoảng tiếng imess từ máy Huệ lại đổ chuông rồi tắt hẳn. Chỉ riêng Trọng dường như vô cảm với tất cả những chuyển động diễn ra quanh mình. Thực ra anh đang dự đoán về những điều sẽ đến.

Cuộc đời mỗi người như thể một câu chuyện mà cái kết luôn để dành cho những bất ngờ. Khi mà anh vẫn còn mải miết nghĩ về sự sắp đặt tình cờ của tạo hóa thì Vinh đã về đến nơi. Tách cà phê của cả ba người đều chưa kịp nhấp môi, nhưng ai cũng vội bước ra khỏi căn gác tối. Cả chặng đường về đây, Vinh tự huyễn hoặc về một tương lai, còn Ngọc Uyển vẫn không thôi vỗ về con tim ngừng đập loạn. Và khi thấy Lâm, cô mới hiểu mình đã về lại đúng nghĩa trái tim mình, một trái tim mưu cầu bình yên mà chẳng phải ai cũng có thể là người mang đến...