← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 23 ĐÂY LÀ BẠN GÁI EM

Y Nguyên tinh ý nhận ra ánh nhìn từ hai cô gái lạ đang hướng về phía mình. Cô ôm lấy cánh tay Xuân Vinh đầy thân thiết, ghé tai em trai, khẽ thì thầm:

- Xem ra món quà mà Trọng tặng em ngày trở về là bất ngờ đấy, em trai ạ! Thật xinh đẹp, và quyến rũ!

Bỏ mặc sự khó chịu của Vinh, Y Nguyên quay về phía Trọng ngay cạnh trách khẽ:

- Sao anh không bảo em để em trang điểm?

- Chị định lên sân khấu nữa sao mà còn muốn bôi chát thêm?

Xuân Vinh nói xong liền nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Ngọc Uyển. Anh nhận ra sự mệt mỏi trong ánh mắt cô dù chỉ là thoáng chốc. Ngay khi thấy anh, cô vội quay người lại, sự hắt hủi không cần nói thành lời. Nếu biết cô ở đây anh sẽ không tới, anh cần sự bình yên để suy nghĩ lại và anh nghĩ cô cũng vậy. Nhưng đã tới rồi, có thể giả như không quen biết được không?

Huệ không biết mối quan hệ rắc rối của Xuân Vinh cùng Ngọc Uyển. Điều duy nhất cô biết đó là tất cả đều quen biết, trừ cô gái đang khoác tay Vinh. Chủ động mở lời, cô cười với Trọng:

- Là anh không tin em đang đi cùng một cô gái, hay là do anh nhớ em nên phải vội đến đây?

Không chờ Trọng đáp lời, cô đứng dậy chào Xuân Vinh như hai người bạn lâu ngày gặp mặt, dù trong thâm tâm cô biết rõ sự xa cách của mình với người đàn ông này. Sự lãnh đạm trầm mặc của Vinh bao lần gặp gỡ luôn khiến Huệ có chút không được tự nhiên. Cô cảm thấy sự nguy hiểm tiềm ẩn ở sâu trong con người anh ta, đôi lúc cô còn nhìn ra những ranh giới vô hình mà anh ta vạch rõ, không chỉ với cô mà với tất cả, kể cả Trọng.

Xuân Vinh gật đầu rồi buông lời xã giao cùng Huệ, chỉ anh biết sự gượng gạo trong lòng mình lúc này ra sao khi mà bản thân anh đang đè ép mong muốn nhìn về phía cô gái khác. Anh nhận thấy sự hiểu lầm của Huệ khi thấy đôi tay chị gái đang ôm chặt cánh tay anh. Khi anh còn chưa kịp giải thích thì đã bị Y Nguyên cướp lời:

- Em không biết anh Trọng có bạn gái, lại còn xinh như diễn viên nữa. Thật may vì mình không có ý đồ với Trọng!

- Ôi. Ngại quá, mình thấy bạn mới là người đẹp chân chính! Cảm ơn lời khen của bạn nhé, tối về lại thổn thức mất thôi!

Trọng nhíu mày, giọng anh không nghe ra vui hay buồn:

- Cô ấy còn ít tuổi hơn em đấy Nguyên, đừng khiến người ta tổn thọ thế chứ!

- Bạn gái anh thì em phải gọi đầy tôn trọng là đúng rồi mà!

Không sợ sẽ khiến tất cả mọi người đều khó xử, Trọng nhàn nhạt đáp lời:

- Nếu vậy em cũng được tính là bạn gái anh!

Huệ không hiểu vì sao Trọng phải cố tình nói vậy, và cô lười muốn hiểu. Nuốt xuống mọi ấm ức, cô nhoẻn cười nghe Y Nguyên chen lời:

- Trọng thiệt là, muốn làm bạn gái ghen cũng đừng lôi em ra làm cái cớ chứ. Chị là cái đuôi của hai người đàn ông này, nên em đừng để ý nhé! Thực ra chị còn tưởng Trọng thích trai cơ, mãi đến hôm nay mới hiểu vì bạn gái quá đẹp nên phải giấu cho thật kỹ!

Trọng bỏ mặc thái độ của Y Nguyên, anh cúi xuống nhìn Ngọc Uyển và cười hiền:

- Nhìn em hôm nay lạ quá! Bọn anh ngồi đây được chứ? Có bất tiện với hai chị em không?

Ngọc Uyển lắc đầu, cô là người duy nhất im lặng nãy giờ vì chính bản thân cô không biết phải đối mặt với người đó ra sao. Ngay từ khi anh bước vào, cô đã nhận ra cảm xúc của mình trở nên nặng nề hơn bất cứ lúc nào hết. Suốt mấy ngày qua, suy nghĩ về anh vẫn ám ảnh cô, là căn nguyên của những bất an, là lý do khiến cô chạy trốn anh thật xa cả về thời gian và không gian... Chỉ là không ngờ, anh cũng tới.

Cô đã cố vờ như tất cả mọi chuyện hôm đó chỉ là cảm xúc nhất thời của anh trong lúc say, nhưng càng nhủ lòng nghĩ vậy thì cô càng hiểu rõ mình đang lừa mình dối người. Anh nói anh thích cô, tình cảm đó đến quá bất ngờ khiến cô không cách nào đón nhận nổi. Nếu anh thích cô, vậy sao lúc này lại đang ở đây cùng một người con gái khác? Là anh cố ý hay đơn thuần chỉ là sự gặp gỡ tình cờ? Dù thế nào thì cô cũng đang không vui, vì anh!

Khi tất cả những chiếc ghế quanh mình đều được lấp đầy chỗ trống, Ngọc Uyển vẫn không đủ can đảm để nhìn Vinh. Còn anh làm thinh như hai người là những người dưng, không còn quen biết. Bữa cơm này chỉ mới bắt đầu, liệu rằng nó sẽ diễn ra trong bao lâu? Nếu có thể cô mong mình mãi rơi vào hố sâu của sự tĩnh lặng. Chưa bao giờ cô cần sự giải cứu của Hải Lâm như lúc này...

Trọng thảng hoặc nhận ra sự lạ lẫm giữa Xuân Vinh và Ngọc Uyển. Cả hai người họ đều không nói với nhau một câu nào kể từ lúc anh bước vào. Có một lực cản vô hình nào đó đang đẩy cả hai người họ ra xa. Là chuyện gì mà anh chưa biết?

Anh đẩy menu cho Huệ và nhìn cô với ánh mắt thật hiền:

- Em chọn luôn giúp anh nhé!

Huệ hơi bĩu môi nhưng sau đó cô lại mỉm cười và cẩn thận lật từng trang một trong thực đơn. Cạnh cô, Y Nguyên đang nhìn Ngọc Uyển chăm chú, giọng Nguyên phá vỡ cục diện bế tắc của cả năm người:

- Em gái Huệ sao? Nhìn hai chị em không giống nhau lắm nhỉ?

Huệ lắc đầu đáp lại câu hỏi của Y Nguyên, cô dịu dàng phủ định:

- Dạ không. Đây là bạn em mới từ Sài Gòn ra. Anh Trọng và anh Vinh đều biết mà, phải không ạ?

- Ở Sài Gòn thì đúng là biết Vinh thật rồi. Vậy mà nãy giờ sao giống người lạ quá trời? Em chắc vẫn còn đang đi học đúng không?

Ngọc Uyển hít một hơi thật sâu và ngước lên nhìn về phía người vừa hỏi mình, lúc này cô mới có cơ hội quan sát thật kỹ cô gái xinh đẹp ấy. Đáp lại cái nhìn của cô, Y Nguyên vẫn nhoẻn miệng cười, nụ cười không rõ từng tầng nghĩa. Cảm giác như bị đuối hơi, ngay cả giọng nói cũng phản bội cô, từng câu Uyển nói nghe ra vô cùng yếu ớt:

- Em ra trường đi làm mấy năm rồi chị. Anh Vinh từng tới tiệm em dùng bữa vài lần nên em cũng ấn tượng một chút ạ.

Y Nguyên lém lỉnh nghiêng đầu nhìn Vinh, giọng cô nửa đùa nửa thật:

- Khi nào mình vào Sài Gòn, bạn phải dẫn mình tới tiệm của em gái này dùng bữa nhé!

Huệ cảm giác có gì đó không đúng, nghĩ sao nói vậy, cô cất lời:

- Anh Vinh là bác sĩ phẫu thuật cho bé Mây đúng không em nhỉ?

Ngọc Uyển cảm nhận được mặt mình đang ửng đỏ vì xấu hổ, và các nơ ron thần kinh trong cơ thể cô đang tê dại đi. Có một sự tuyệt vọng thoáng qua trong suy nghĩ. Giá cô có thể chạy khỏi đây ngay lúc này. Nhưng cô biết mình không thể trở nên ngốc nghếch vậy được. Khi cô còn suy nghĩ để trả lời Huệ sao cho mạch lạc nhất thì Xuân Vinh lên tiếng khiến mọi thứ càng trở nên tồi tệ hơn với cô. “Để anh giới thiệu một chút nhé! Trọng - bạn anh, em biết rồi. Huệ thì em cũng đã quen. Người nhiều lời nhất từ đầu tới giờ là chị gái anh - Y Nguyên.”

Ánh mắt anh khi nói không rời khỏi cô nửa giây. Hơi ngừng lại một chút, anh nói tiếp:

- Còn đây là Ngọc Uyển, bạn gái em, bởi cô ấy ra Hà Nội quá đột ngột nên tiện đây giới thiệu luôn với chị! Kỳ thực cô ấy vẫn còn đang giận em nên mới làm như không quen...

“Anh...” - Giọng Ngọc Uyển lạc thỏm trong khoảng không thinh lặng. Thật khó khăn để đứng dậy, cô siết chặt chiếc điện thoại trong tay và nhìn sang Huệ và khẽ nói:

- Xin lỗi, em ra ngoài xíu.

Theo từng bước chân, Ngọc Uyển thấy đầu mình quay mòng mòng khi nhận ra hệ lụy của việc này. Cô vẫn chưa thể nào hiểu nổi chuyện quái quỷ gì đang xảy ra với mình lúc này? Sự xuất hiện bất ngờ của Xuân Vinh, những lời anh nói, tất cả mọi thứ cộng dồn với sự việc xảy ra trước đó khiến cô bị ấm ức, cảm xúc uất nghẹn bao ngày qua cứ thế vỡ ra.

Giữa một thành phố xa lạ, giữa sự đến và đi của những người xa lạ, cô bỗng nhận ra mình yếu đuối vô ngần, nước mắt trào ra như một đứa trẻ bị đang bị người ta nạt nộ. Cô thật sự sốc vô cùng.

- Xin lỗi, nghe có vẻ hơi ngớ ngẩn nhưng anh nghĩ mình cần làm gì đó...

Cô lặng lẽ bước đi tiếp, bỏ mặc giọng nói vừa cất lên phía sau. Tất nhiên, anh không để cô bước đi một mình, cánh tay anh đưa ra giữ chặt lấy cô. Trong sự vùng vằng của bản thân, cô thấy mình đang bị khuất phục, khuất phục vì bất lực. “Buông em ra! Sao anh luôn có thể không tôn trọng em hết lần này đến lần khác vậy chứ?”

- Anh ước gì mình có thể làm được điều đó. Nghe này, em cần bình tĩnh lại hoặc anh sẽ mang em rời khỏi nơi này, về nhà anh, ngay lập tức.

- Anh.... Anh bị điên rồi!

- Cứ cho là vậy. Ít nhất anh biết mình muốn gì, chúng ta cần nói chuyện chứ không phải trốn tránh.

- Hãy buông em ra đã!

Ngọc Uyển gằn từng chữ một còn Xuân Vinh siết chặt bàn tay cô và đưa lên, giọng anh trầm lại:

- Để đảm bảo không có sự chạy trốn nào! Được chứ?

Ngọc Uyển thử rút tay ra nhưng bàn tay cô càng bị nắm chặt hơn lúc đầu, cô lặng thinh để mặc Xuân Vinh kéo mình về phía xe của anh đỗ ngay gần đó.

Nước mắt cô vẫn lặng lẽ rơi...