Chương Mở Đầu Ngày 1 tháng 1 năm 2016
Buổi chiều ngày 11 tháng 7 năm 2016. Khu chung cư dành cho giảng viên trường Đại học Sư phạm Nam An.
Triệu Kiện sau khi đấu một trận bóng đá với sinh viên của anh, mới trở về nhà, người đầm đìa mồ hôi. Vừa bước vào phòng, anh rón rén chui vào nhà vệ sinh, ném bộ quần áo bóng đá dính đầy bụi đất và mồ hôi vào máy giặt, rửa mặt mũi xong xuôi, mới bước vào phòng ngủ.
Vợ anh là Lý Hiểu Hồng, cùng là giảng viên của Học viện Thể dục thể thao, nhưng lại chẳng buồn quan tâm đến niềm say mê bóng đá của anh. Điều này thực ra cũng rất bình thường, kiểu giáo viên chỉ biết dạy sinh viên chạy nhảy, sao có thể hiểu được mê lực của bóng đá cơ chứ? Nhưng nói một câu thật lòng, chính bản thân anh cũng không bì kịp tố chất sức khỏe của vợ, dù sao thì, những cuộc chạy đường dài từ 3000 mét trở lên, mình tuyệt đối không thể nào là đối thủ của vợ được.
Dạo này vợ đang được nghỉ phép năm, cô đang ngồi bên giường, dạy cậu con trai nhận biết mặt chữ. Con trai có vẻ như thừa hưởng toàn bộ đặc điểm của hai người bọn họ, mới 2 tuổi mà đã có thể chạy nhảy nô đùa nghịch ngợm suốt cả buổi sáng mà không hề bị ngã lần nào, tốc độ chạy của nó cũng nhanh hơn các bạn đồng trang lứa rất nhiều. Ngay cả những giáo viên khác trong học viện cũng đều khen con trai sau này chắc chắn là hạt giống giành được giải quán quân thế giới. Nhưng, nói đến học văn hóa, cậu con trai có vẻ như không mấy hào hứng, một bức tranh chỉ có mười mấy chữ, bao lâu mà con trai vẫn chưa nhận biết hết.
Triệu Kiện ngồi xuống giường, khẽ thơm nhẹ vào má vợ.
“Anh lại đá bóng rồi phải không?” Lý Hiểu Hồng tươi cười đầy Triệu Kiện ra, “Anh tắm xong rồi hãy vào đây!”
“Em là cảnh sát à? Sao mà cái gì cũng biết thế?” Triệu Kiện làu bàu.
“Cả người anh đầm đìa mồ hôi, cộng thêm mùi cỏ và bùn, không phải là đem từ sân bóng về, còn có thể đem từ nơi nào về được nữa chứ?” Lý Hiểu Hồng trách móc chồng, nhưng mắt lại không hề rời khỏi cậu con trai, cô khẽ vuốt ve khuôn mặt con trai.
“Bóng đá.” Con trai chỉ vào bức tranh có hình bóng đá, nói.
“Con ngoan, cuối cùng con cũng đã nhận ra hai chữ này rồi đấy!” Lý Hiểu Hồng hớn hở nói, nhưng lại nhìn thấy con trai vừa chỉ vào bức tranh hình bóng đá xong lại chỉ vào hai chữ “bóng rổ” ở khung hình khác.
“Ha ha! Nhận ra hình ảnh là được rồi! Nào, con trai, thơm cái nào!” Triệu Kiện chu môi lên, định thơm vào má đỏ hây hây của cậu con trai.
“Xùy xùy, anh đi đi, Bảo Bảo chê anh bẩn đấy!” Lý Hiếu Hồng giơ tay ra giữ lấy cằm Triệu Kiện, còn anh lại nghĩ mọi cách nhằm tránh được bàn tay cô để thơm con trai nhưng mãi chẳng đạt được mục đích. Cuối cùng, anh đành phải ủ dột quay vào nhà vệ sinh, cậu con trai nhìn theo cười ngặt nghẽo.
“Tối nay ăn gì thế?” Triệu Kiện từ trong nhà vệ sinh hét với ra. Lý Hiểu Hồng khẽ đặt con trai vào trong nôi, thu dọn sữa bột và đồ chơi ở tủ đầu giường, nói: “Hôm qua anh mua thứ gì thì hôm nay ăn món đó thôi.”
“Tiền em đưa đi chợ, đúng là không đủ tiền để mua thịt mà, anh muốn ăn thịt!” Triệu Kiện nói.
“Ăn thịt.” Cậu con trai đang bi bô tập nói, phụ họa theo.
Lý Hiểu Hồng bật cười, nói: “Vậy thì anh cần phải dạy học cho tốt, đưa thêm tiền dạy về đây, đừng có ngày nào cũng thành lập cái gì mà đội bóng đá, đá thắng cũng chẳng thu được tiền.”
“Trời nóng thật đấy.” Triệu Kiện vắt chiếc khăn mặt lên vai, cố ý nói sang chuyện khác, “Em đừng có mất công dốc sức dạy con thứ gọi là giáo dục sớm đi, con trai năm sau mới đi học mẫu giáo mà, chỉ cần dựa vào trình độ giảng dạy của các cô giáo trường mầm non trực thuộc trường đại học của chúng ta, tuyệt đối có thể dạy con trai chúng ta thật tốt.”
“Dù thế thì chúng ta cũng phải học trước chứ.”
“Con chim ngốc bay trước à?”
“Anh mới là con chim ngốc đấy!”.
“Con chim ngốc, bố là con chim ngốc!” Cậu con trai giơ hai tay lên rung lắc, chiếc chuông nhỏ nơi cổ tay cậu lấp lánh khiến cho vợ chồng Triệu Kiện cười nghiêng ngả. Cả nhà vừa đùa bỡn vừa ăn xong bữa cơm đơn giản. Hai vợ chồng cùng nhau rửa bát ở bồn rửa trong bếp. Một mình cậu con trai ngồi trên giường trong phòng ngủ nghịch ngợm khẩu súng đồ chơi mà nó yêu thích.
Con trai học theo bộ dạng của những nhân vật trong tivi, cầm súng ngắn nhằm vào khắp nơi trong nhà “Păng, păng, păng. Cậu bé lẩm bẩm một mình.
Nòng súng của cậu chỉ vào tivi, chỉ vào tủ quần áo chỉ vào đèn trên trần nhà. Khi nòng súng lại một lần nữa nhí thẳng vào rèm cửa sổ, cậu bé chợt rùng mình một cái. Cậu phát hiện ra ở giữa khe hở của rèm cửa hình như có thứ gì đó đang nhấp nháy. Rèm cửa chưa kéo kín, ở giữa hai cánh rèm cửa lộ ra một khe hở khoảng 10 cen-ti-mét, ánh sáng đèn trong phòng khi chiếu tới khe hẹp đó, nhìn thấy một thứ gì đó sáng nhấp nháy. Con trai nhìn kĩ lại, đó rõ ràng là một con mắt, đang chăm chú nhìn vào cậu bé. Phía dưới con mắt đó, như thể còn có một cái miệng nhe ra một nửa, như thể đang nở một nụ cười hiểm ác về phía cậu bé.
“Oa!” Con trai sợ hãi gào khóc.
Gần như chỉ một phần mười giây sau khi cậu con trai bật lên tiếng khóc, Lý Tiểu Hồng ném bát xuống, lao nhanh vào phòng ngủ như thể tia chớp.
Cậu con trai đang ôm khẩu súng, ngồi trên giường, hoàn toàn không bị xây xát gì, ngẩng mặt lên khóc lớn.
“Sao thế, con trai ngoan của mẹ?” Lý Tiểu Hồng ôm lấy con trai, khẽ vỗ vào lưng cậu bé, “Không sao đâu, không sao đâu, có mẹ ở đây rồi.”
“Kẻ xấu! Kẻ xấu!” Con trai chỉ ra phía rèm cửa sổ.
Triệu Kiện cũng bước vào trong phòng ngủ, giơ tay kéo rèm cửa sổ. Bên ngoài trời đã tối, khi rèm cửa sổ được kéo ra, ánh sáng ở trong phòng rọi chiếu ra ngoài, không thấy ai cả.
“Con yêu nhìn này, không có gì cả mà, có phải như vậy không?” Lý Tiêu Hồng chỉ ra bên ngoài cửa sổ.
Triệu Kiện mở cửa sổ kính, lấy ngón tay gõ vào cửa sổ chống trộm áp sát vào cửa sổ nói. “Con trai, nhìn này, cửa sổ chống trộm, kẻ xấu không vào được đây đâu”.
Nói xong, anh giờ đầu chạm vào khoảng cách giữa các song ở cửa sổ chống trộm, thể hiện rằng không có ai có thể chui được vào trong, rồi quay đầu lại làm gương mặt ngáo ộp.
Cậu con trai đang khóc liền bật cười.
“Anh nói xem, con trai mình hôm nay làm sao vậy nhỉ?” Sau khi vỗ về cho cậu con trai ngủ ở trên chiếc giường nhỏ, Lý Tiểu Hồng ngồi xuống bên giường, vừa bôi kem dưỡng da tay, vừa nói vẻ lo lắng.
Triệu Kiện đang cầm di động chơi game, nói: “Chẳng phải là trẻ con giật mình chút thôi sao, em đừng quan trọng hóa vấn đề, đã làm vỡ một cái bát rồi đấy, ngày mai đưa thêm cho anh mười tệ mua bát.”
“Anh chỉ có biết tiền với tiền thôi.” Lý Tiểu Hồng bật cười mắng mỏ. Nói xong, cô đứng dậy đi đến cửa phòng khách, kiểm tra khoá cửa rồi lại ngồi xuống giường.
“Ngủ thôi!” Triệu Kiện nằm duỗi tay chân thoải mái trên giường, “Ngày mai còn có một trận đấu nữa.”
“Cả ngày cứ như trẻ con vậy, ngoài đá bóng thì lại chơi game.” Lý Tiểu Hồng thò đầu ra nhìn vào chiếc giường nhỏ của cậu con trai ở bên cạnh giường lớn, rồi tắt đèn.
Dần dần, ngôi nhà trở nên yên tĩnh, vang lên những tiếng ngáy đều đều khe khẽ.
Lúc này đây, trong khu nhà đã chìm vào khung cảnh tĩnh mịch, cũng không còn ánh đèn nữa, không còn dấu vết con người.
Khoá bên trong cánh cổng chính ở tầng 1 của nhà Trtệu Kiện liền kêu cạch một tiếng. Một sợi thép mảnh từ từ nhét vào trong ống khóa cửa chính của nhà Triệu Kiện, cứ thế lần dò mấy lần. Đột nhiên, sợi thép dừng lại, ống khoá trái cửa liền bật mở.
Tiếp đến là một tiếng “tách” đanh gọn, mắt mèo bằng kính ở trên cánh cửa cũng bị vỡ, một bàn tay người máy từ vị trí mắt mèo thò vào bên trong. Sau khi vào trong, bàn tay người máy lại tiếp tục hướng xuống dưới, nắm vào tay nắm ở cửa chính. Bàn tay người máy lại dùng sức thêm, vặn nắm cửa hướng xuống dưới, “tách” một tiếng, cánh cửa liền mở ra.
Bóng đen ở phía bên ngoài chợt ngừng động tác lại, yên lặng chờ đợi.
Ở phòng khách, vẫn nghe thấy hơi thở đều đều trong phòng ngủ không hề ngắt quãng. Bóng đen khẽ khàng lấy tay người máy ra khỏi lỗ mắt mèo, gấp lại, cho vào trong túi áo.
Bóng đen rút từ trong túi áo ra một đôi găng tay, chạm rãi đeo vào, rồi lại lấy ra một ống tiêm không có mũi kim bỏ nắp ra. Hắn nhón chân đi vào trong phòng ngủ, từ từ lại gần chiếc giường nhỏ. Chất lỏng ở trong ống tiêm nhỏ từng giọt xuống đất.
Lý Tiểu Hồng nằm mơ thấy một con ác quỷ có đôi cánh rất lớn bay vào trong nhà cô, xé vụn con trai cô ra, rồi cho vào miệng từ từ nhai.
Một tiếng cót két.
Chỉ là một tiếng cót két rất khẽ, rất nhẹ đã khiến Lý Tiểu Hồng choàng tỉnh từ cơn ác mộng. “Kẻ xấu! Kẻ xấu!” Âm thanh lúc trước của cậu con trai vẫn còn đang vang vọng bên tai, Lý Tiểu Hồng nhất thời không nhận thức ra được đó là thực tế hay là trong giấc mộng.
Lý Tiểu Hồng vẫn chưa định thần lại được nhưng lập tức mở mắt, nhìn thấy trần nhà ở trong bóng đêm, thở hắt ra một cái. Lồng ngực vốn như thể bị một tảng đá lớn đè vào lúc này chợt nhẹ hẫng, khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhổm người dậy, nhìn sang chiếc giường nhỏ ở bên cạnh.
- Đây là một chiếc giường có giá, ở giữa có một chiếc giường nhỏ. Khi con trai còn nhỏ, có thể coi nó thành chiếc nôi đung đưa. Sau khi lớn lên, cũng có thể cố định chiếc nôi đó, trở thành một chiếc giường nhỏ. Cậu con trai thích ngủ trên chiếc giường đung đưa, cho nên đến tận bây giờ, họ cũng vẫn chưa cố định chiếc nôi này lại.
Đúng lúc này, chiếc nôi đang khẽ lay động. - Lý Tiểu Hồng ngồi hắn dậy, nhìn vào trong chiếc nôi. Giữa màn đêm, cô nhìn không được rõ, nhưng dường như cảm nhận thấy chiếc chăn ở trên giường đã bị lật lên. Cô giật mình, vội thò tay ra sờ.
Trên chiếc chăn ấm áp nhưng lại không sờ thấy được cậu con trai bằng xương bằng thịt.
“A!” Lý Tiểu Hồng kêu một tiếng xé gan xé phổi bật hẳn dậy, đi chân trần lao từ phòng ngủ ra bên ngoài.
Triệu Kiện cũng chợt bừng tỉnh vì tiếng kêu thất thanh của Lý Tiểu Hồng, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì. Anh cũng nhìn vào chiếc nôi, liền nổi hết da gà, vội vàng lao ra ngoài theo vợ.
Hai vợ chồng người trước người sau vừa chạy vừa kêu thét, khi vừa chạy ra khỏi cổng lớn của tiểu khu, vừa nhìn thấy ở phía trước có một bóng đen đang vác một thứ như hình người bước đi. Bóng đen rõ ràng nghe thấy động tĩnh phía sau, hắn từ tốn quay đầu nhìn, để thứ giống như hình người siết chặt vào lưng, bắt đầu chạy điên cuồng, ở điểm cuối cùng con đường liền chui vào trong một ngõ nhỏ.
Hai vợ chồng Lý Tiểu Hồng và Triệu Kiện từ nhỏ đến lớn đều sở trường về thể dục, đồng thời còn làm nghề về ngành thể dục bám theo sát nút, cũng lao vào trong ngõ nhỏ.
Mặc dù bóng đen còn phải mang vác, nhưng dường như không hề ảnh hưởng đến tốc độ của hắn, thật không ngờ đôi vợ chồng kiện tướng thể thao này cũng không tiếp cận được hắn gần hơn 1 cen-ti-mét trong cự ly chạy tới gần 1 ki-lô-mét này.
Nhìn thấy sắp đến cuối ngõ nhỏ, bóng đen tay trái giữ chặt phía sau, nhảy bật lên một cái, chân trái đã giẫm lên được bức tường, tay phải thuận đà móc vào tường, chỉ cần khẽ bật người, giống như đã khẽ khàng nhảy ra được bức tường lan can vây quanh cao hơn đầu người. Trong khoảnh khắc lao qua bức tường vây đó, đèn đường trên bức tường vây chiếu sáng được phía lưng của bóng đen, hình người trên lưng hắn theo thói quen giơ lên một bàn tay nhỏ nhắn, chiếc vòng lắc tay nơi cổ tay bị đèn đường chiếu vào sáng chói, vô cùng nhức mắt.
Đó không phải con trai thì là ai được chứ!
Bóng đen biến mất khỏi tầm nhìn, cộng với ánh sáng nhấp nháy của chiếc vòng lắc khiến cho Lý Tiểu Hồng triệt để mất đi cột chống đỡ tinh thần, cô chợt ngã nhào về phía trước lộn mấy vòng, nằm im dưới đất.
Triệu Kiện lao lên bức tường vậy, nhìn xung quanh, ở điểm tận cùng của những hẻm nhỏ đan xen, đâu còn thấy bóng đen đó nữa.
Quay trở về bên cạnh vợ, Lý Tiểu Hồng đang co ro người ở góc tường khóc thút thít, nhìn thấy xem ra cô ấy ngoài những vết máu ở tay chân, những phần khác trên cơ thể cô đều không bị thương nghiêm trọng. Những người hàng xóm lúc này cũng đều nghe tiếng vội chạy tới.
“Có chuyện gì vậy?” Viện trưởng Học viện Thể dục thể thao nói.
“Có người, có người ăn trộm mất con trai của tôi!” Triệu Kiện cảm thấy toàn thân mềm nhũn, đã không đứng vững nữa, dựa người vào tường rồi dần dần trượt xuống ngồi xuống cạnh vợ.
“Trông như thế nào? Có đặc trưng gì không?" Đáp án này rõ ràng nằm ngoài dự liệu của viện trưởng, ông trước nay vốn vẫn bình tĩnh, lúc này cũng trở nên hoảng hốt.
“Không phải là người bình thường!” Lý Tiểu Hồng khóc nói. “Chúng tôi vốn không tiếp cận được hắn, không nhìn rõ được bộ dạng của hắn như thế nào.”
“Mau lên, mấy người các anh hãy đi xe máy tìm xung quanh, thấy kẻ nào ôm một đứa bé thì chắc chắn phải chặn lại.” Viện trưởng chỉ vào mấy thầy giáo trẻ, nói: “Nhanh lên ngay bây giờ! Nhanh lên!”
“Tôi đi báo cảnh sát!” Một cô giáo nói.
“Không phải là nói mất tích 24 giờ đồng hồ mới có thể báo cảnh sát sao?” Một cô giáo nói.
“Đó là lời đồn!” Cô giáo nói. “Trẻ con đi lạc, bất cứ lúc nào cũng có thể báo cảnh sát! Huống hồ đây không phải là đi lạc! Đây là cướp trẻ em mà! Trời ơi! Vẫn nghe thấy trong bản tin nào cũng nói đến việc cướp trẻ em! Đã dạy xấu người ta rồi!”
“Đừng nhiều lời nữa, mau báo cảnh sát đi!” Giọng nói của viện trưởng run rẩy.
Năm phút sau, ở trên đường lớn ngõ vây quanh xung quanh Học viện Thể dục thể thao đã có tới mười mấy chiếc xe cảnh sát đang nhấp nháy đèn, nhìn thấy ai cũng đều dò hỏi phỏng vấn. Còn có một chiếc xe lặng lẽ dừng trước cửa nhà Lý Tiểu Hồng, mấy người cảnh sát mặc trang phục khám xét hiện trường, dùng đèn kiểm tra dấu chân soi từng bước vào trong phòng ngủ.
“Giày số 41, hoàn toàn mới.” Một nhân viên kiểm tra dấu vết nhìn vào vết chân nói, “Hơn nữa là loại đế có hoa văn thường thấy ở trên thị trường, những dấu chân này gần như không có giá trị giám định nào cả.”
“Khung cửa và quanh giường đều đã tìm một lượt rồi. Một nhân viên kiểm tra vết tích nói. “Kẻ gây án đeo găng tay, không để lại bất cứ dấu vân tay nào.”
“Vụ án này rõ ràng đã chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ.” Trưởng đội cảnh sát hình sự dựa vào hành lang, nói: “Lên kế hoạch tỉ mỉ, có ý thức phản trinh sát rất lớn, rõ ràng là tội phạm sừng sỏ. Không biết chúng ta thông qua điều tra loại trừ những trường hợp có tiền án tiền sự tương tự có thể phát hiện được gì không?”
“Ở hiện trường không hề có chứng cứ có thể điều tra ra được nghi phạm.” Đội trưởng đội kỹ thuật tháo găng tay ra, châm một điếu thuốc, nói:”Hy vọng duy nhất chính là ngay bản thân đứa bé.”
“Ảnh của đứa bé đã được đem đi in rồi, đồn công an đã xin chi cục đưa ra một trăm nghìn tệ làm tiền thưởng thu thập manh mối.” Đội trưởng đội cảnh sát hình sự nói, “Hơn nữa ở gần đây có hai đồn cảnh sát, một đội cảnh sát đặc nhiệm và một đội cảnh sát hình sự phụ trách khu vực, về cơ bản đều đã dồn hết nhân lực rồi, chỉ cần đứa bé này lộ diện, là chắc chắn có thể tìm được.” Nói xong, anh bước vào trong phòng, nhìn thấy cả phòng đầy đồ chơi, khẽ thở dài.
“Hắn không phải là người bình thường! Tuyệt đối không phải là người bình thường!” Lý Tiểu Hồng ở đồn cảnh sát gào khóc, “Kỉ lục chạy một nghìn mét của thế vận hội toàn tỉnh là do tôi nắm giữ, hơn nữa hắn ôm con của tôi mà còn chạy nhanh hơn tôi, lại còn có thể nhẹ nhàng bật qua được bức tường cao hai mét! Hắn không phải là người bình thường! Tôi tin rằng chắc chắn các anh có thể tìm thấy được hắn!”
“Manh mối mà cô nói rất quan trọng." Đồn trưởng rót ra hai cốc trà, khẽ đặt xuống trước mặt đôi vợ chồng trẻ, muốn vỗ về đôi vợ chồng này, nói: “Chúng tôi sẽ báo cáo manh mối này với bên cảnh sát hình sự, sẽ tiến hành điều, tra loại trừ trong số những người có sở trường về thể dục thể thao. Chúng tôi sẽ dốc hết sức để phá án.”.
“Hiện trường thì sao?” Triệu Kiện nói, “Các anh đã tìm thấy chứng cứ chưa?”.
Đồn trưởng lắc đầu.
“Các anh cũng thật là vô dụng quá! Hắn vào nhà tôi, cướp đi con của tôi, sao lại không để lại chứng cứ gì chứ? Anh nói xem, sao lại không để lại chứng cứ gì chứ?” Triệu Kiện vung nắm đấm lên nói.
Đồn trưởng ấn vai anh ra hiệu cho anh ngồi xuống nói: “Đừng kích động. Tôi hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của hai vị, nhưng chứng cứ có thể tìm thấy được thì được tính là có, không tìm thấy được thì chính là không có. Không phải giống như anh nói, chắc chắn là có chứng cứ và chắc chắn phát hiện ra được. Công việc quan trọng nhất hiện giờ của chúng tôi vẫn là phải tìm thấy đứa bé trước! Chúng tôi đã điều một lượng nguồn lực cảnh sát rất lớn, cũng cả treo thưởng, lên kế hoạch và dốc toàn lực, chúng tôi cũng hy vọng đứa bé có thể trở về bình an.
“Tại sao hắn lại bắt cóc con của tôi? Tại sao chứ?” Lý Tiểu Hồng vùi mặt vào hai lòng bàn tay, khóc hu hu.
“Việc bắt cóc trẻ em trong mấy năm trở lại đây thì năm nào cũng xảy ra, chúng tôi cũng dốc hết sức để truy quét, cũng đã phá được rất nhiều băng nhóm, nhưng vẫn có một số người vì tiền mà làm cái việc đáng chém ngàn đao này. Đồn trưởng nghiến răng nói,
“Hắn chạy điên cuồng như vậy, tại sao con trai lại không cử động? Phải rồi! Con trai không cử động! Không hề giấy giụa! Nó có lẽ phải biết hắn là kẻ xấu!” Lý Tiểu Hồng chợt ngẩng đầu, cả khuôn mặt đầm đìa nước mắt, “Con trai không phải là... không phải là...”
“Hừ!” Triệu Kiện gầm một tiếng, nhìn thấy nét mặt đầy bi thương của vợ, lại cảm thấy không nỡ, ngồi xuống bên cạnh cô và ôm lấy vai cô.
“Làm thế nào, chúng ta phải làm thế nào! Em nhớ nó quá!” Lý Tiểu Hồng dựa vào vai chồng, khóc nghẹn ngào.
Sáng sớm ngày 13 tháng 7 năm 2016. Trong trại tạm giam công an thành phố Nam An, khu vực ngoại ô thành phố Nam An.
Vương Tiểu Minh - Phó đội trưởng chi đội Cai ngục Sở Công an thành phố kiêm trại trưởng trại tạm giam mới nhậm chức đang ngồi xem bộ phim điện ảnh chiếu trên máy vi tính trong phòng làm việc rộng rãi.
Trong cơ quan Sở Công an thành phố, những cán bộ mới ngoài 30 tuổi như Vương Tiểu Minh đây mà đã được cất nhắc lên những vị trí nòng cốt, thật sự không nhiều. Do đó, Vương Tiểu Minh trước đây vô cùng tự phụ.
Vương Tiểu Minh được cất nhắc lên từ bộ phận hành chính, đến đơn vị thực chiến, phát hiện ra đơn vị thực chiến chẳng qua cũng như vậy mà thôi. Mỗi ngày cũng chỉ ngồi làm một số công việc như thu nhận tội phạm, lấy lời khai, quản giáo, có thể nói vốn không hề có hàm lượng kỹ thuật gì cả. Lười biếng cũng được, tích cực cũng xong, bức tường bao quanh trại tạm giam vẫn đứng sừng sững ở đó. và những cảnh sát vũ trang được trang bị súng ống đạn dược vẫn ngày đêm canh giữ, mấy ngọn đèn cao áp vẫn đứng ở đó, mấy trăm máy camera giám sát cũng liên tục làm việc 24/24, những nghi phạm chờ đợi thẩm vấn cũng đều ngoan ngoãn ngồi trong phòng giam, thậm chí ngay cả đường ống thoát nước cũng đều bị khoá. Tòa nhà có bức tường cao ngất này ngay cả một con chim cũng khó bay thoát, hoàn toàn không phải vì bọn họ có tích cực làm việc hay không mà xảy ra sự thay đổi lớn lao nào.
Khi phòng tổ chức quyết định cất nhắc anh, Đảng uỷ Sở Công an thành phố rõ ràng không yên tâm về anh, tìm anh nói chuyện mấy lần liền. Xin hãy chú ý, là “mấy lần liền”! Làm gì có việc đề bạt một cán bộ cốt cán phải nói chuyện mấy lần chứ? Đúng là lần đầu tiên nghe nói! Những điều lãnh đạo nói chẳng qua cũng chỉ là nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại cần phải tăng cường quản lý, tối ưu hoá tính năng, toàn là những lời nói quan cách, khiến cho anh cứ tưởng rằng bộ phận thực chiến thật sự căng thẳng nghiêm túc như vậy cơ.
Thực ra thì đúng là cũng chỉ thể mà thôi.
Khi Đảng uỷ Sở Công an thành phố gặp anh nói chuyện, yêu cầu trong một tháng anh đảm nhận vị trí, bắt buộc ăn uống sinh hoạt trong trại tạm giam, một là để làm quen với các hạng mục công việc trong trại tạm giam, hai là cũng rèn luyện ý chí của anh, để anh phải chịu vất vả khó nhọc một chút. Làm quen với nghiệp vụ thì chẳng có vấn đề gì, vất vả khó nhọc ư, ha ha, bây giờ những người bị giam còn được ăn uống ngon thế, tôi là người đứng đầu còn có thể tệ đi đâu được chứ.
Nghĩ đến đây Vương Tiểu Minh cười khẩy một tiếng. Bây giờ những người canh giữ các khu vực giám sát đều đang nằm ngủ trong phòng điều hòa rồi nhỉ? Tôi kiên trì canh giữ ở đây, cũng coi là đã làm tròn trách nhiệm rồi.
Anh nghĩ.
Bộ phim này cũng khá hay, ban đầu thì chỉ ngó lướt qua, dần dần, thật không ngờ lại rất cuốn hút.
Khi tình tiết trong bộ phim sắp lên đến cao trào, đột nhiên bên ngoài nghe một tiếng rầm rất lớn.
Hệ thống cách âm của văn phòng làm việc trong trại tạm giam khá tốt, có thể nghe thấy tiếng ồn lớn như vậy, có thể nhận ra phía bên ngoài rõ ràng đã xảy ra một sự việc khá nghiêm trọng.
Không sao, tường cao và dày như vậy, những người cảnh sát vũ trang đang canh giữ, mấy chục khẩu súng, trong thời đại hoà bình cho dù có kẻ gan tày trời, thì cũng Có thể làm được việc gì chứ? Vương Tiểu Minh nghĩ vậy, uể oải vươn vai, kéo rèm cửa sổ nhìn ra phía ngoài.
Bên ngoài rõ ràng đã vô cùng lộn xộn. Sáu ngọn đèn cao áp ở trên đầu tường vây trại tạm giam toàn bộ đều hướng về phía bên ngoài bức tường ở phía đông trại, người canh gác trên bức tường cầm lấy khẩu súng kí hiệu 81, vừa nhằm chuẩn, vừa kêu hét gì đó. Những người cảnh sát vũ trang trong trại đã bắt đầu chuẩn bị đem súng canh giữ phía bên trong cổng sắt, người cảnh sát nhân dân phụ trách đường ra cổng cũng lội súng khỏi bao, kiên trì canh giữ lối đi.
“Sự việc có lớn hơn nữa cũng chẳng sao cả.” Vương Tiểu Minh nghĩ.
“Trại trưởng! Xảy ra chuyện rồi!” Đội phó Tần Triệu Quốc lao vào trong phòng. Đồng thời, chiếc máy bộ đàm ở trên bàn cũng vang lên.
“Bộ chỉ huy, bộ chỉ huy, đây là người canh gác, một chiếc xe tải trọng tải lớn màu xanh lam nhạt đã đâm vào. bức tường phía đông của trại, xin ra chỉ thị.”
“Trên xe có bao nhiêu người?” Vương Tiểu Minh hỏi.
“Không rõ, lúc này xung quanh chiếc xe tải không có động tĩnh gì cả.”
“Không có động tĩnh gì? Không có ai xuống xe à?”
“Không có ai!”
“Ra ngoài trại bao vây chiếc xe.” Vương Tiểu Minh nói.
Ở phía cảnh sát vũ trang ở bên ngoài cửa sổ đều không hề cử động, rõ ràng họ có phần do dự đối với mệnh lệnh này.
“Không được đâu! Trại trưởng, khi không rõ tình hình bên ngoài, trước tiên vẫn cần phải kiên trì canh giữ chứ. Tần Triệu Quốc cũng chỉ mới ngoài 30 tuổi, nhưng cũng đã là cán bộ lâu năm công tác quản lý trại giam rồi.
“Vậy thì tạm thời không manh động.” Vương Tiêu Minh tiếp nhận ý kiến của Tần Triệu Quốc, “Những người canh gác chuẩn bị bắn thẳng vào chiếc xe.”
“Không được đâu! Thưa trại trưởng!” Tần Triệu Quốc lại vội vàng ngăn cản, “Nếu như trên xe tải có thuốc nổ thì phải làm thế nào? Nếu như đây chỉ là một sự cố giao thông thông thường, tài xế là người dân vô tội thì phải làm sao?”
“Tạm thời ngừng bắn tỉa vậy." Vương Tiểu Minh cảm thấy hơi bực bội, nói vào máy bộ đàm,“Tất cả các đồng chí canh giữ trong khu trại giam chú ý, ở bức tường phía đông cổng chính xảy ra sự cố, tất cả mọi người, tất cả mọi người phải lập tức tập hợp ở cổng chính của trại, mang theo súng để tăng viện.”
“Không được...” Tân Triệu Quốc lần thứ ba ngắt lời Vương Tiểu Minh.
Vương Tiểu Minh trợn trừng mắt: “Anh là trại trưởng hay tôi là trại trưởng?”
Tân Triệu Quốc vẫn còn muốn nói thêm gì đó nhưng kìm lòng, chỉ có thể cầm máy bộ đàm nói: “Các đồng chí canh giữ ở khu vực trại tạm giam trước khi xuất phát xin hãy kiểm tra kỹ hệ thống phòng hộ lối đi, hệ thống cách ly, kiểm tra tất cả các phòng cách ly trong trại tạm giam, bảo đảm tuyệt đối an toàn.”
“Vậy thì phải lằng nhằng đến khi nào chứ?” Vương Tiểu Minh nói vẻ bất mãn.
Một lúc sau, những người canh giữ ở khu vực trại tạm giam đều đi qua tuyến đường nội bộ đến được trong sân trại, ồn ào nhốn nháo. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên mọi người gặp tình huống này, hơn nữa theo như quy trình của việc cấp bách, cũng không cần điều động những người canh giữ khu vực trại giam đến phòng ngự cổng chính.
“Loạn thế này, đúng là một lũ ô hợp.” Vương Tiểu Minh hạ giọng nói.
May mà cảnh sát đặc nhiệm tiếp viện đã kịp thời đến. Vương Tiểu Minh nghe thấy tiếng còi từ xa lại gần. Anh bước lên chòi canh gác, chuẩn bị xem kịch hay. Những chiếc đèn cao áp chiếu sáng rực vào chiếc xe tải, nhưng bởi vì đầu xe dính sát vào bức tường, nên không nhìn thấy được người trong buồng lái và người trong khoang chứa hàng.
Mấy chiếc xe của cảnh sát đặc nhiệm ngay lập tức bao vây quanh chiếc xe tải, những người cảnh sát đặc nhiệm đội mũ giáp mặc áo chống đạn nhảy từ trên xe xuống, từ từ tiếp cận chiếc xe ô tô tải cỡ lớn. Mấy chục chiếc đèn pin chiếu thẳng vào chiếc xe tải.
“Trên ghế lái không có ai cả.”
“Khoang hàng cũng không có người.” “Khung gầm an toàn.”
“Không có vật chất nguy hiểm.”
Nghe thấy những người cảnh sát đặc nhiệm lần lượt hét lên, Vương Tiểu Minh cười khẩy nói: “Thế mà căng thẳng gì chứ? Các người căng thẳng gì chứ? Đúng là trò cười.”
“Nhưng chiếc xe ô tô tải không có người sao lại có thể lái đến đây để đâm vào tường vây quanh của trại được chứ?” Một người cảnh sát đặc nhiệm nói..
Người đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm vô cùng nhanh nhạy chỉ vào con dốc khá dài ở phía sau chiếc xe ô tô tải nói: “Chắc là có người đỗ xe ở trên đỉnh dốc, không kéo phanh tay, sau đó chiếc xe cứ thế từ từ thuận đà theo con dốc mà tăng tốc, cuối cùng đã đâm vào bức tường vây quanh của trại.”
“Một vụ nhầm lẫn ồn ào” Tần Triệu Quốc lau mồ hôi trên trán, như thể trút được gánh nặng ngàn cân.
“Phòng điều khiển trung tâm, phía trại tạm giam không có vấn đề gì, yêu cầu cảnh sát giao thông đưa xe đến để kéo chiếc xe tải đi, sau đó kiểm tra chủ nhân của chiếc xe tải, và liên hệ với người phụ trách” Đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm nói vào máy bộ đàm..
“Đúng vậy đỗ xe bừa bãi như thế! Vị trí gần cổng trại tạm giam có thể đổ xe được sao.” Vương Tiểu Minh đứng trên chòi canh gác nói, “Người phụ trách cần phải bị xử lý nghiêm khắc! Thật đúng là không có kỷ cương phép tắc gì cả!”
Khoảng 15 phút sau, chiếc xe ô tô tải cỡ lớn đã được cảnh sát giao thông kéo đi, xung quanh trại tạm giam cũng được cảnh sát đặc nhiệm tiến hành lục soát một lượt, không hề phát hiện ra điều gì khả nghi, thế nên đội cảnh sát đặc nhiệm cũng thu quân.
“Tất cả các đồng chí canh giữ các khu trại giam ra khỏi trại bằng lối đi có cổng chắn, kiểm tra tình hình bức tường vây xung quanh trại.” Vương Tiểu Minh lại một lần nữa đưa ra mệnh lệnh.
Những người cảnh sát nhân dân đều mang theo nét mặt kinh ngạc, rồi lại lục đục bắt đầu bước ra khỏi trại theo lối đi. Yêu cầu cảnh sát khu trại tạm giam tự mình tổ chức kiểm tra phòng ngự, cũng lại là lần đầu tiên. Vị trạm trưởng mới này đúng là thận trọng quá đâm cuống, dám đưa ra phương án mới lạ trước nay chưa từng có.
Tần Triệu Quốc thấy Vương Tiểu Minh không làm theo quy trình mà tự đưa ra quyết định, cảm thấy vô cùng bực bội mà lại không dám nói xen vào, rồi chợt nhìn thấy người cảnh sát của phòng điều khiển trung tâm đang khởi động cổng chắn lối đi nói: “Cậu không canh giữ ở phòng điều khiển trung tâm, đến đây làm gì chứ?”.
“Trạm trưởng Vương nói, cần phải định chức định biên. vào tối hàng ngày cổng chắn lối đi đều không mở, còn phải có hai người để canh giữ, không cần thiết, cho nên đã kết hợp hai vị trí của phòng điều khiển trung tâm và phòng kiểm soát lối đi làm một rồi.” Cảnh sát nói, “Vừa rồi khi mới xảy ra sự cố, theo quy trình xử lý sự việc cấp bách, bắt buộc kiểm tra và xác định chắc chắn đảm bảo an toàn của cổng chắn lối đi, cho nên tôi đã đến đây.”
Tân Triệu Quốc nghe xong, giật nảy mình, vội chạy ngay đến phòng điều khiển trung tâm.
Trên bức tường gắn đầy màn hình camera giám sát của phòng điều khiển trung tâm, lắp ngay ngắn hơn 20 cái màn hình, trên mỗi màn hình đều đang giám sát tất cả những lối đi trọng điểm của toàn bộ trại giam. Trong màn hình giám sát, từng lối đi đều vô cùng yên tĩnh, hơn nữa không có điểm nào bất thường. Xem xong, hòn đá lớn đè nặng lên trái tim Tân Triệu Quốc cũng coi như đã được đặt xuống
“Bức tường vây phía đông gặp chút tổn hại, sẽ không ảnh hưởng đến kết cấu toàn bức tường vây.”
“Bức tường vây phía tây bình thường.” “Bức tường vây phía nam bình thường.” “Bức tường vây phía bắc bình thường
“Cổng chính bình thường.”
“Lối đi khẩn cấp bình thường.”
Từng âm thanh báo cáo bình an khiến cho Tần Triệu Quốc thực sự yên tâm. Vương Tiểu Minh suốt dọc đường đi lại phê bình mọi người chuyện bé xé ra to.
Rồi những người canh gác khu vực trại giam lục đục quay trở vào trong trại giam, Vương Tiểu Minh và Tần Triệu Quốc cũng quay trở về phòng mình. Bận rộn căng thẳng suốt hơn một giờ đồng hồ, lại là lúc đêm khuya, thật khiến cho người ta mỏi mệt. Ngày mai còn phải dậy sớm đi làm, đều tại nhóm người chưa từng trải này, gặp chút chuyện đã không được bình tĩnh, không làm được trò trống gì. Vương Tiểu Minh nghĩ.
Tần Triệu Quốc nằm xuống giường, ngẫm đi nghĩ lại, cứ luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng kiểm tra tất cả các phương diện đều bình thường. Kì lạ... có lẽ là do mình quá lo lắng rồi thì phải. Trên cương vị công tác đầy áp lực này, mười mấy năm nay, anh gần như không ngủ được một giấc nào thật bình ổn.
Nghĩ mãi nghĩ mãi, Tần Triệu Quốc dần chìm vào giấc ngủ, ý thức dần trở nên mơ hồ.
Đột nhiên, điện thoại trong văn phòng làm việc của anh kêu vang. Tần Triệu Quốc ngay lập tức nhảy bật dậy, chạy đến bên bàn, nhấc điện thoại.
“Alo! Trại tạm giam!”
“Trung tâm chỉ huy.”
“Có chỉ thị gì vậy?”
“Chúng tôi luôn cố gắng để liên hệ với người chủ xe, chiếc xe tải cỡ lớn đó, nhưng di động mãi vẫn không có ai nghe cả. Cho đến vừa rồi, chúng tôi mới gọi được điện thoại, anh ta đang ngủ.”
“Tại sao anh ta lại đô xe ở dốc bên phía đông trại tạm giam, lại còn không kéo phanh?”
“Anh ta phủ nhận mình đã dừng xe ở gần trại tạm giam”, trung tâm chỉ huy nói, “Cho nên chúng tôi đã và. cầu anh ta đi kiểm tra xe của anh ta. Vừa rồi, chúng tôi nhận được cuộc điện thoại của anh ta, anh ta nói xe của anh ta bị ăn trộm rồi!”
“Bị ăn trộm rồi ư?” Toàn thân Tần Triệu Quốc nổi da gà. Một chiếc xe ô tô tải cỡ lớn bị ăn trộm lại vô duyên vô cớ dừng ngay ở dốc phía đông ở trại giam, không kéo phanh tay. Chuyện này có nói thế nào cũng không thể giải thích là sự trùng hợp được.
“Bây giờ trại tạm giam tất cả mọi thứ có bình thường không?”.
“Gì cơ?" Tần Triệu Quốc hơi hoảng hốt, anh cố gắng hồi ức lại tất cả những việc vừa mới xảy ra. Mặc dù sự việc xảy ra đột ngột, chỉ lệnh của trại trưởng Vương cũng có ràng đã có chỗ vi phạm quy định, nhưng hình như cung không xảy ra sơ hở gì mà! Có phải tất cả các khâu đều bình thường hay không? Đại não của Tần Triệu Quốc đang suy nghĩ thật nhanh.
“Hiện giờ tất cả mọi thứ ở trại giam có bình thường hay không?” Trung tâm chỉ huy lặp lại một lần nữa.
“Bình... bình thường." Tần Triệu Quốc trả lời. “Vậy thì tốt, có việc gì nhớ báo cáo.” Trung tâm chỉ huy nghi ngại gác máy.
Tần Triệu Quốc quay trở lại nằm trên giường, nhưng không có cách nào ngủ được.
Đột nhiên, anh dường như nghĩ ra điều gì đó, vẫn đi dép lê lao đến phòng điều khiển trung tâm.
Cậu cảnh sát đang trực ban bị sự xuất hiện đột ngột của Tần Triệu Quốc làm cho giật nảy mình.
“Có chuyện gì vậy anh Tân?”
“Bình thường không?"
“Không có động tĩnh gì.” Người cảnh sát chỉ vào từng lối đi trọng điểm được hiển thị trên màn ảnh.
“Hãy nhìn vào tất cả các phòng giam xem.”
“Ô, buổi tối tắt đèn, độ rõ nét của máy camera giám sát hồng ngoại có hạn.” Người cảnh sát vừa nói vừa chuyển sang camera của từng phòng giam. Bởi vì khá nhiều phòng, cho nên một dãy màn hình không thể hiển thị toàn bộ được, chỉ có thể mở cái mới.
Đến khi mở ra khu vực phòng giam số 6 Tần Triệu Quốc xua tay: “Đợi một lát!”
Khu vực phòng giam số 6 có ba buồng, giam 22 phạm nhân. Sáu màn hình trong dãy màn hình hiển thị treo trên tường là hình ảnh của ba buồng giam này được quay từ các hướng khác nhau.
Chăn trên giường đều đắp ngay ngắn, nhưng so với những phòng giam khác, rõ ràng không hề nhô lên. Mặc dù máy quay quay cảnh trong phòng tối không được rõ nét, nhưng Tân Triệu Quốc vẫn vừa nhìn đã nhận ngay ra điểm khác thường.
Tân Triệu Quốc run rẩy cầm lấy bộ đàm hét lên: “Phòng điều khiển trung tâm gọi khu vực phòng giam số 6.”
Im lặng.
Người cảnh sát ở phòng điều khiển trung tâm ngơ ngác nhìn Tần Triệu Quốc đang toàn thân run rẩy.
“Phòng điều khiển trung tâm gọi khu vực phòng giam số 6.” Giọng nói của Tần Triệu Quốc cũng thoáng run rẩy.
Im lặng.
“Khu vực phòng giam số 6 mau hồi âm!” Tần Triệu Quốc gần như đã gào lên.
Vẫn là khoảng lặng.
Tân Triệu Quốc giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, kim đồng hồ đã chỉ vào khoảng thời gian 5 giờ 7 phút sáng.
“Xảy ra chuyện rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi!” Tần Triệu Quốc đập mạnh tay xuống bàn trong phòng điều khiển trung tâm.