← Quay lại trang sách

Chương 1 31 Đứa Trẻ-

Tất cả thứ được gọi là sự thật được che giấu, bất luận ở trong bất kỳ trường hợp nào, phần lớn đều rất là tàn khốc.-Sotonami - Nhật

Chiếc di động trên tủ đầu giường đang kêu rung.

Một cánh tay gắng gượng thò ra khỏi chăn, thò ra sau còn có cả mái tóc rối bù của Tiêu Lãng.

Cậu nhíu mày, sờ lần một hồi ở tủ đầu giường, cuối cùng cũng đã túm được chiếc điện thoại di động vẫn đang kêu rung. Mới sáng sớm, không biết đã có bao nhiêu cuộc điện thoại gọi tới, được nghỉ hè mà muốn ngủ lười một giấc sao lại khó vậy chứ?

Tiêu Lãng đang chuẩn bị nổi nóng, mắt liếc nhìn thấy ba chữ trên màn hình di động: “Đường Đang Đang.”

Cậu liền vội ngồi dậy, vuốt vuốt mái tóc, hắng giọng, nhận điện thoại.

“Tiêu Lãng, sao cậu mãi mới chịu nghe điện thoại?”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Đường Đang Đang. Rất lâu không liên hệ gì, nghe thấy giọng nói trong trẻo của cô, Tiêu Lãng không kìm được nở nụ cười: “Đường đại tiểu thư, đã một học kì không gặp rồi, trước khi nhận điện thoại của cậu, tôi cũng phải tắm rửa thay đồ, đầu tóc gọn gàng để thể hiện sự ngưỡng mộ của tôi chứ!”

“Đừng đùa nữa, học khảo cổ một năm thực sự coi mình, thành cổ nhân rồi à!” Đường Đang Đang ở đầu bên kia bật cười. Tiêu Lãng tưởng tượng ra má lúm đồng tiền của cô lúc này, bất giác cảm thấy tâm trạng tốt lên rất nhiều, Vừa cầm điện thoại nói chuyện, vừa hân hoan nhặt từng chiếc tất hôi rơi tản mạn dưới sàn lên và ném vào trong giỏ đựng quần áo.

“Phải rồi, cậu quay về Nam An rồi chứ?” Đường Đang Đang hỏi.

- “Về rồi, đang ở nhà bà ngoại tôi đây."

“Hay là cậu đến tìm tớ nhé!”

Nghe thấy câu nói này, Tiêu Lãng suýt nữa vấp chân mà ngã: “Ơ, Đường đại tiểu thư, không phải là cô nhớ tôi rồi đấy chứ?”

“Nghĩ gì thế chứ, tớ muốn nhờ cậu dẫn tớ đến thăm anh Tiêu Vọng.” Giọng nói của Đường Đang Đang chợt trở nên e thẹn, “Đợt nghỉ hè này anh Tiêu Vọng bắt đầu làm cảnh sát thực tập rồi, cậu không muốn đi thăm anh ấy sao?”

- Phía đầu dây bên kia, Tiêu Lãng đã mất đi hứng thú tiếp tục dọn dẹp căn phòng rồi, cậu nhún vai: “Là vậy à... đi thăm anh tôi cũng được, tôi là người dẫn đường, có lợi lộc gì không?”

“Ừm... rồi tớ sẽ mời cậu một bữa ăn thật ngon, nhà hàng do cậu tự chọn!” Đường Đang Đang bật cười.

Đường Đang Đang rõ ràng là đã trang điểm tỉ mỉ một hồi.

Một năm trước, khi hai người xuất phát đi đến trường đại học của mình, Đường Đang Đang vẫn còn có bộ dạng rụt rè sợ hãi của học sinh cấp ba. Thế nhưng bây giờ Đường Đang Đang đứng trước mặt Tiêu Lãng đây trông khá tự tin, không ngờ còn trang điểm nhẹ, nhìn ra đã có cảm giác thiếu nữ mới lớn rồi.

"Trời ơi, ai dạy câu trang điểm thế? Tôi suýt chút nữa đã không dám nhận cậu rồi!” Tiêu Lãng ngắm nhìn Đường Đang Đang nói với vẻ khoa trương.

“Có đẹp không? Kì lạ lắm à?” Đường Đang Đang bị săm soi đến độ căng thẳng. “Cái việc trang điểm này bố tớ không biết gì cả cho nên tớ chỉ có thể học theo video thôi, xem ra vẫn ổn chứ, không kì quặc chứ?”

“Xem ra thì vẫn cũng tạm ổn, nhưng mùi vị này thì...” Tiêu Lãng tỏ ra nghiêm nghị bình luận, “mùi vị này…”

“Mùi vị gì?” Đường Đang Đang căng thẳng ngửi vào người mình, sợ là trên người mình có thứ mùi vị gì khác lạ.

“Mùi vị này..." Tiêu Lãng mặt rất gian xảo, “Tôi ngửi sao lại ra cái mùi sườn hầm nấm kim châm chứ?”

Đường Đang Đang phì cười vui vẻ, trạng thái căng thẳng đã trôi biến mất luôn: “Cậu đúng thật là mũi khuyển!” Cô mở hộp giữ nhiệt đang cầm trong tay, mở nắp ra để Tiêu Lãng nhìn, nói vẻ đắc ý, “Thế nào? Sáng nay gọi cho cậu bao nhiêu cuộc điện thoại mà cậu không nghe máy, xem chút nữa tưởng rằng món canh này không thể đưa đến tận tay cho anh Tiêu Vọng được rồi. Đây là món ăn mà tớ đã làm từ sáng theo như công thức dạy nấu ăn, một trăm phần trăm chuẩn bị sẵn nguyên liệu đấy!”

“Ôi, tôi cũng chịu thua rồi.” Tiêu Lãng tỏ ra bất lực, “Còn cứ tưởng rằng món ngon này chính là để trả công cho tôi kia đấy, cậu ấy, vẫn là cô em fan cuồng một trăm phần trăm của anh trai tôi! Đi thôi đi thôi, tôi dẫn cậu đến tìm anh ấy!”

“Tiêu Lãng, cậu là người tốt nhất!” Lúm đồng tiền của Đường Đang Đang hiện lên tươi tắn.

Thoắt cái, chiếc xe đã dừng ở trước cổng đồn công an khu đại học thành phố Nam An.

Cho dù bố và ông ngoại đều làm cảnh sát, nhưng Tiêu Lãng lại chưa bao giờ đến nơi làm việc của họ. Lần đầu tiên đến gần đồn công an như vậy, Tiêu Lãng bất giác cực kì thất vọng. Ở phòng trực ban ngay cổng đồn, có một người bảo vệ đang đọc báo, ngoài ra, cả khoảng sân vô cùng tĩnh mịch, như thể khu vườn trường vào đợt nghỉ hè. “Tìm ai?” Người bảo vệ ngẩng đầu lên, cách ô cửa kính, lên tiếng hỏi.

“Tìm anh trai tôi, Tiêu Vọng.” Tiêu Lãng nói.

“Tiêu Vọng?” Người bảo vệ đảo con mắt, nói, “Ồ, cậu sinh viên thực tập của Học viện Cảnh sát à, có giấy tờ tùy thân không? Không có giấy tờ thì đăng kí ở đây.”

Tiêu Lãng và Đường Đang Đang ngoan ngoãn làm theo.

Người bảo vệ chỉ kiểm tra qua loa, chỉ cho bọn họ vị trí phòng làm việc của Tiêu Vọng, ra hiệu cho họ có thể tiến vào.

“Thật không ngờ họ không biết anh cậu là con trai của giám đốc Sở Công an thành phố!” Tiêu Lãng đi đằng trước, Đường Đang Đang liền bước sát theo sau, khẽ nói.

“Có gì đáng để biết chứ?” Tiêu Lãng nói, “Nếu là tôi, tôi cũng không nói đâu, thế chẳng phải là tự gây phiền toái cho mình sao? Huống hồ, anh tôi là người kín đáo như thế.”

Đường Đang Đang gật đầu vẻ nghiêm túc nghe anh Tiêu Vọng - người mà mình vẫn luôn nhớ mong đang ngồi trong một văn phòng nào đó cuối hành lang, bất giác trên mặt cô lại hiện lên hai má lúm đồng tiền duyên dáng.

Văn phòng này đúng là ở một nơi quá vắng vẻ. Vốn tưởng đồn công an nhỏ như vậy, rất dễ dàng tìm được phòng làm việc của anh trai, nào ngờ sau khi quanh trái rẽ phải một hồi, Tiêu Lãng mới đến gần góc cầu thang, tìm thấy được căn phòng có ghi chữ “Phòng thu thập thông tin” mà người bảo vệ nói đến. Vừa đẩy cánh cửa ra, cảm giác nóng nực do không được thông gió từ trong phòng phả ra. Căn phòng không rộng lắm, kê sát tường là một dãy giá để tài liệu kiểu cũ, trên đó chất đầy kín các giấy tờ, tài liệu.

Bên cạnh ô cửa sổ nhỏ, kê một chiếc bàn làm việc đơn độc, trên đó đặt một chiếc máy vi tính để bàn kiểu cũ.

Một người thanh niên gầy gò ngồi phía sau màn hình vi tính. Cửa vừa mở ra, theo bản năng, cậu thanh niên ngồi thẳng lưng, tiện tay đỡ lấy gọng kính.

“Anh à!” Sau khi nghỉ hè, để né tránh ánh mắt của bố, Tiêu Lãng đã chạy luôn đến nhà ông bà ngoại ở. Đây là lần đầu trong mùa hè này cậu gặp người anh trai sau khoảng thời gian chia tay đã lâu. Tiêu Vọng trông gầy đi nhiều, sắc mặt vẫn hơi nhợt nhạt như hồi nhỏ, đôi kính đặt trên sống mũi, trông rất trí thức, rõ ràng không hề giống một người cảnh sát.

“Sao các em lại đến đây!” Tiêu Vọng vô cùng bất ngờ. Cậu đứng dậy, bước ra đón, nhìn thấy cậu em trai cao lớn. rồi lại nhìn Đường Đang Đang nhỏ nhắn bên cạnh, không kìm được bật cười. Cậu ôm vai từng đứa, sau đó quay sang nói với Tiêu Lãng: “Nhóc con, có phải là lại cao lên rồi không?”

Đường Đang Đang bị ôm vai một cái, mặt chợt đỏ lựng Tiêu Lãng sợ câu nói tiếp theo của Tiêu Vọng sẽ là “Tại sao lại trốn ở nhà ông bà ngoại”, nên vội vàng chuyển đề tài, nhìn xung quanh, nói: “Này anh, đây chính là nơi anh thực tập trong mùa hè này sao? Anh đường đường là một sinh viên của Học viện Cảnh sát, sao lại bị đưa vào lãnh cung làm những việc vụn vặt thế này?”.

Tiêu Lãng nói đúng, trên một bức tường khác trong phòng thu thập thông tin dán thước đo, trên bàn, ngoài chiếc vi tính còn có một máy lấy dấu vân tay. Nói trắng ra. những nghi phạm liên quan đến vụ án bị bắt về, đều chụp vài tấm ảnh ở đây trước, sau đó lấy dấu vân tay. Phòng thu thập thông tin chính là có tác dụng như vậy, người cảnh sát ở trong phòng này cũng chỉ phụ trách việc cỏn con này mà thôi.

“Nhân lực trong đồn công an không đủ, hậu cần cũng phải đi giải quyết tình hình, anh lại không có quyền chấp pháp, cho nên bị điều đến đây.” Tiêu Vọng mỉm cười.

“Em vốn cứ tưởng đến đồn công an, có thể quan sát anh phá án cơ, nếu không được, thì có thể quan sát anh thẩm vấn mấy thằng trộm vặt cũng oai phết.” Tiêu Lãng không phát hiện ra trong nụ cười của anh trai có gì đó không được tự nhiên, vừa nhìn đồ đạc trong phòng một lượt, vừa hào hứng bông đùa, “Xem ra việc ở đây cũng không nhiều, có phải là chúng ta có thể tan sở sớm, chuồn ra ngoài ăn bữa cơm được không? Đường Đang Đang nói, cô ấy mời đấy!”

“Vẫn còn nửa tiếng nữa mới đến giờ ăn cơm.” Tiêu Vọng nở nụ cười bất lực, chuyển đề tài, “Nếu các em đói, hay là cứ ra trước gọi món nhé? Không sao, bữa này anh mời,

Đường Đang Đang cũng khó lắm mới đến được một lần.”

“Không sao đâu ạ, em có thể ở đây đợi anh đi cùng.” Đường Đang Đang vội nói, cô nhìn vào chiếc vị tính của Tiêu Vọng, khẽ nói: “Máy vi tính của anh... không sao chứ?”

Tiêu Vọng quay lại nhìn màn hình xanh lè, lắc đầu: “Máy vi tính xảy ra chút vấn đề, thử bao lâu mà vẫn không có chút phản ứng gì. Đồng nghiệp phụ trách kỹ thuật vi tính hôm nay lại cũng không ở đây. Lúc các em vừa vào, anh cũng vừa khởi động lại lần nữa, nhưng xem ra cũng không có tác dụng gì cả.”

Tính cách tích cực của Đường Đang Đang chợt nổi lên, “Hay là... để em thử xem sao?”

Tiêu Vọng hơi do dự, nhìn thấy bộ dạng hăm hở muốn thử sức của Đường Đang Đang, bèn cười: “Được, em thử xem, có thể bật được lên một cách thuận lợi là tốt rồi. Chiếc máy này cũ quá rồi, anh cảm thấy anh chắc là người chủ nhân cuối cùng của nó.”

Trông cô gái Đường Đang Đang nhỏ nhắn đáng yêu là vậy, đôi tay vừa chạm vào bàn phím, khí chất của cô đã hoàn toàn đổi khác. Ngón tay cô múa lượn, những kí hiệu trên màn hình lay động như thể những đốm sáng tự sinh sôi, cứ lên lên xuống xuống, chợt sáng chợt tối. Mấy phút sau, cũng chỉ trong khoảng thời gian mấy phút, khoảng thời gian mà Tiêu Lãng giơ tay ra mở cửa sổ, chiếc máy vị tính ngủ say như chợt được hít thở bầu không khí tươi mới, liền tràn ngập tinh thần hứng khởi.

“Tích”.

Chiếc vi tính được bật mở bình thường.

Sau đó, trên màn hình hiện ra hồ sơ mà Tiêu Vọng đang đọc.

Hàng chữ nổi bật hiện ra: Vụ án đột nhập vào nhà bắt cóc trẻ em tại thành phố Nam An ngày 11 tháng 7 năm 2016.

Tiêu Lãng không kìm được, cũng ghé tới đọc câu chữ trên màn hình: “Đây là... việc xảy ra đêm qua?”.

“Đúng vậy." Tiêu Vọng nói, “Từ đêm hôm qua cho đến tận bây giờ, sáu tổ cảnh sát của đồn công an, ngoài hai tổ cảnh sát luân lưu trực ban, toàn bộ người của bốn tổ cảnh sát đều không ngơi nghỉ dồn toàn lực vào vụ án này.”

“Anh không đi sao?”

“Đồn trưởng nói, phòng thu thập thông tin bắt buộc phải có người, không cho anh đi.” Tiêu Vọng nói, “Vụ án này, anh cũng không nắm rõ lắm, chỉ nghe mấy sư huynh đi về nói vài câu, đột nhập vào nhà bắt cóc trẻ con, việc này đúng là cũng khá hiếm. Anh vốn định vào hệ thống hỗ trợ phá án để xem tình hình cụ thể của vụ án này, không ngờ vừa mới mở được ra, máy vi tính đã tắt ngỏm rồi.”

“Đột nhập vào nhà bắt cóc trẻ con à..." Tiêu Lãng vuốt sống mũi, “Tên này cũng to gan nhỉ.”

Đường Đang Đang cũng bắt đầu cảm thấy hứng thú, có nhìn ô cửa sổ hệ thống trên màn hình desktop: “Cho nên hệ thống xử lý vụ án cũng đã được kết nối mạng rồi sao?” “Mười lăm năm trước, về cơ bản đã phổ cập việc xử lý vụ án qua mạng công an rồi.” Tiêu Vọng chỉ vào những giá hồ sơ ở bên cạnh, nói: “Nhưng trên phương diện thủ tục pháp lý cũng vẫn cần những giấy tờ bản cứng. Ở đó đã lưu giữ tất cả mọi hồ sơ của đồn công an trong hơn 20 năm đấy.”

“Nhiều thế cơ à!” Đường Đang Đang cảm thán. Cô thu ánh mắt dõi ra xa lại, khi cô nhìn Tiêu Vọng, anh đã chăm chú nhìn vào màn hình. Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi Tiêu Vọng chuyên tâm làm một việc gì, nét mặt chăm chú đó của anh luôn khiến cho nhịp tim cô đập nhanh hơn. Cô đã từng thầm cầu nguyện, sau này nhất định phải khiến cho Tiêu Vọng nhìn mình bằng ánh mắt chăm chú này một lần, cho dù chỉ một lần thôi cũng được.

Tiêu Lãng hiểu thấu hết. Cậu biết anh trai mình trước nay vẫn là một người mạnh mẽ, việc anh ấy muốn làm, bất luận thế nào cũng phải làm được. Chiếc máy vi tính của Tiêu Vọng sửa được rồi, anh ấy sẽ một lòng hướng đến vụ án bắt cóc trẻ con đó, cho dù có kéo anh ấy đi ăn cơm, thì anh ấy cũng rất lơ đễnh. Thế nên cậu húng hắng mấy tiếng, sau khi thu hút được sự chú ý của hai người kia, cậu cười nói: “Anh à, em biết bây giờ trong đầu anh chỉ có vụ án này thôi. Bữa cơm trưa nay, anh có thể không cần đi với bọn em, cứ nợ đã, không sao cả. Nhưng, hôm nay có người đã dậy từ sáng sớm hầm canh cho anh, nếu anh không nếm một chút, e rằng ai đó sẽ khóc mất...”

“Này này, ai khóc đấy..." Mặt Đường Đang Đang đỏ lựng, chưa đánh đã khai.

Tiêu Vọng mỉm cười. Anh đón lấy bình giữ nhiệt mà Đường Đang Đang cầm trong tay, lần lượt mở ra từng lớp, cho đến khi nhìn thấy một bình canh xương hầm nóng hổi xuất hiện trước mặt. Có thể nhận thấy,Đường Đang Đang đúng là dốc không ít công sức.

“Thật không ngờ Đường Đang Đang cũng biết tự nấu cơm rồi, Tiêu Vọng khen ngợi. Anh cẩn thận múc một bát canh trong bình giữ nhiệt ra.

Đường Đang Đang vừa đắc ý vừa thẹn thùng Tiêu Lãng vừa đứng bên phụ họa, vừa nhìn vào bát canh anh trai, “Đúng vậy, hồi nhỏ Đường Đang Đang suốt ngày đến nhà mình ăn chực, mẹ mình cũng nói, cháu ăn cho nhà chúng ta, sau này chính là người nhà chúng ta rồi."

“Nói gì chứ!” Má lúm đồng tiền của Đường Đang Đang lại sắp lún sâu vào, cô giơ tay ra đánh vào bàn tay chực thò vào tranh ăn của Tiêu Lãng, “Cậu cuống gì chứ, có thể để anh Tiêu Vọng ăn xong một miếng được không?”

Tiêu Lãng lại cứ thích càn quấy cơ. Từ nhỏ cậu đã cảm thấy đồ tranh cướp được là ngon nhất, nhưng anh trai lại luôn nhường cậu, thế nên cậu chỉ có thể tranh cướp đồ ăn với Đường Đang Đang hay đến chơi nhà cậu. Mặc dù cuối cùng, lần nào cũng bị mẹ giáo huấn cho một trận, nhưng cậu vẫn luôn hào hứng với việc tranh cướp. Có thế, chính là vì cậu thích nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng đầy quan tâm của Đường Đang Đang.

Nhưng lần này cậu có vẻ đã nghịch hơi quá đà rồi. Trong khoảnh khắc mà Tiêu Lãng né tránh Đường Đang Đang, không may va vào tủ để hồ sơ bên cạnh. Tiêu Lãng không yếu ớt như anh trai cậu, cú va chạm này khiến cho chiếc tủ bị rung lắc như chực đổ. Tiêu Lãng và Tiêu Vọng thấy tình hình nguy ngập, vội giơ tay ra đờ, nhưng cũng không kịp nữa rồi. Không chỉ không đỡ được chiếc tủ hồ sơ, ngược lại lại còn làm đổ nhào chiếc bình giữ nhiệt để trên bàn. Sau khi chiếc tủ hồ sơ đầu tiên đổ rầm một tiếng, mấy chiếc tủ phía sau cũng lần lượt đổ xuống như quân bài Đô-mi-nô. Toàn bộ số hồ sơ trên tủ đều thi nhau rơi xuống, và số canh hầm nóng hổi đó cũng tưới hết vào chỗ hồ sơ rơi xuống đó.

Ba người bọn họ cùng ngẩn người trơ mắt nhìn.

“Là tại tôi, tại tôi, để tôi thu dọn." Tiêu Lãng quỳ xổm người thu nhặt hồ sơ.

Đường Đang Đang cũng quỳ xổm xuống, lặng lẽ nhặt hồ sơ. Khắp phòng tràn ngập mùi thơm của canh xương hầm. Cô càng không nói gì, Tiêu Lãng càng căng thẳng.

Tiêu Vọng liền khuyên hai em đứng dậy: “Được rồi, được rồi, dùng tay đi. Việc ở đây, các em đừng quản nữa.”

“Nhưng anh Tiêu Vọng, nhiều hồ sơ thế này...”, Đường Đang Đang xót xa nhìn cả bãi chiến trường.

“Không sao đâu. Các em không biết thứ tự của những hồ sơ này, ở đây cũng không giúp được gì. Lát nữa những người khác về, nhìn thấy các em đang nhặt hồ sơ, còn phải nhắc nhở anh về công tác bảo mật của hồ sơ nữa. Anh nắm rõ vị trí số hồ sơ này hơn các em, chỉ một lát là xong thôi.”

“Nhưng..." Đường Đang Đang còn muốn nói gì đó.

Tiêu Vọng đặt tay lên vai cô: “Đang Đang, tự tay em hâm canh cho anh, anh đã rất cảm động rồi. Anh xin lỗi hôm nay không thể đi ăn cơm cùng các em, để hôm khác anh bù nhé. Cuối cùng, giao cho em một nhiệm vụ, thay anh dẫn thằng nhóc này về nhà nhé.”

“Á?” Tiêu Lãng không kịp trở tay.

Tiêu Vọng vỗ vai cậu em trai: “Tên nhóc này, trốn tránh không giải quyết được vấn đề gì. Em trốn ở nhà ông bà ngoại lâu như vậy rồi, cũng cần phải về nhà thăm bố mẹ rồi đấy.” Anh vừa khuyên vừa đẩy hai đứa, tiễn ra đến cửa, “Về đi, tối gặp!”.

Hai đứa em cuối cùng cũng rời đi. Tiêu Vọng quy xổm xuống đất, vừa nhặt tập hồ sơ, lấy giẻ khẽ khàng lau, nghĩ đến những sự việc về hai đứa em này, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.

Đột nhiên, anh nhìn thấy một quyển hồ sơ giữa đống tài liệu bừa bộn.

“Vụ án đột nhập vào nhà bắt cóc trẻ em tại tiểu khu Quốc Khánh thành phố Nam An ngày 21 tháng 7 năm 2007".

Một vụ án giống y hệt? Tiêu Vọng nghĩ thầm, còn tưởng mình hoa mắt. Anh dụi dụi mắt, lại nhìn kĩ lần nữa. Không sai, chín năm trước, đồn công an khu đại học cũng nhận thụ lý một vụ án tương tự với vụ án xảy ra hôm qua. Không rõ tình hình vụ án thế nào, nhưng chỉ xét từ tên vụ án thì thấy đúng là rất giống.

Bìa ngoài tập hồ sơ được đóng một dấu đỏ, trên đó có hai chữ “chưa phá”. Như vậy có nghĩa đây là hồ sơ bị tích lại chưa phá được, chứng tỏ nó thực sự có khả năng có mối liên hệ nào đó đến vụ án ngày hôm qua.

Tiêu Vọng tăng tốc, thu nhặt và sắp xếp hết hàng nghìn tập hồ sơ ở dưới đất, muốn phát hiện ra những vụ án tương tự trong số những tập hồ sơ này.

Dành trọn thời gian của cả buổi chiều, cuối cùng Tiêu Vọng cũng sắp xếp xong xuôi toàn bộ số hồ sơ trên tủ. Nhưng điều đáng tiếc là, trong những vụ án xưa cũ này, ngoài một vụ án bắt cóc trẻ con bị người dân tóm ngay được ở hiện trường, áp giải đến đồn công an ra, thì không phát hiện thêm được vụ án bắt cóc trẻ con nào nữa. Ngẫm lại thấy cũng là điều bình thường, đây dù sao cũng chỉ là một đồn công an quản hạt hơn một trăm nghìn người thôi, nếu như xảy ra quá nhiều vụ án tương tự, thì lại không được bình thường.

Tiêu Vọng từ từ ngồi thẳng người, đập mạnh tập hồ sơ đang cầm trong tay, lập tức bụi bay khắp phòng. Ngồi quỳ xổm cả một buổi chiều, lưng hơi nhức mỏi. Tiêu Vọng nghĩ, nếu như sức khỏe của mình có thể rắn rỏi cường tráng như em trai thì tuyệt biết bao. Thế nhưng, sau trận sốt cao đó, sức khỏe của anh luôn ở trong trạng thái yếu ớt thế này. Cho dù là mấy năm nay, anh đều chăm chỉ luyện tập, cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì được sức khỏe mà thôi. Chỉ cần thoáng lơ là một chút, là bệnh tật lại kéo đến.

Anh vẫn nhớ, khi mình năm, sáu tuổi, cuối tuần bố thường đưa anh đến Sở Công an để làm thêm, lấy mũ cảnh sát đội vào đầu anh. Lúc đó bố nói, sau này, con chính là người nối nghiệp bố. Sau khi ốm bệnh, bố không hề nhắc lại lời hứa hẹn giữa hai người bọn họ nữa. Có lẽ, bố không nỡ tạo thêm áp lực cho anh, nhưng Tiêu Vọng thì luôn khắc ghi.

Khi anh cố gắng thi được vào Học viện Cảnh sát hình sự, khi anh dựa vào chính sức lực của bản thân mình lấy được học bổng hết lần này đến lần khác, khi anh từ chối lời đề nghị ở lại trường giảng dạy mà kí hợp đồng với Sở Công an thành phố Nam An, anh nhìn thấy nụ cười nở khuôn mặt ông bố vẫn luôn nghiêm nghị. Anh biết rằng, bố cũng giống anh, chưa bao giờ quên đi lời hứa hẹn này.

Đôi khi, anh cảm thấy ngưỡng mộ cậu em trai của mình. Cậu em trai nhỏ hơn anh bốn tuổi, nhưng lại hoàn toàn khác biệt với anh. Dường như ông trời đã ban cho cậu em trai toàn bộ những gì thiếu sót của anh. Tiêu Lãng từ nhỏ đã rất hay chạy nhảy, bày trò nghịch ngợm, có nguồn sức lực và tinh thần dồi dào không bao giờ vơi cạn, ngay cả khứu giác, thính giác, thị giác cũng đều nhanh nhạy mẫn cảm hơn những người bình thường. Nếu như Tiêu Lãng mà làm cảnh sát, có lẽ thuận lợi hơn mình rất nhiều, nhưng nó lại cứ nhất định không muốn như vậy. Bất luận là phản nghịch cũng được, không có đủ hứng thú cũng được, Tiêu Lãng luôn từ chối lời đề nghị và sự bố trí của bố. Một năm trước, khi nó điền nguyện vọng vào trường đại học, bất luận là nguyện vọng một, nguyện vọng hai hay nguyện vọng ba, không có lấy bóng dáng trường cảnh sát nào cả. Điền bừa một loạt, cuối cùng là vào khoa Khảo cổ. Vì việc này, bố anh không nói gì với Tiêu Lãng suốt cả một năm.

Tiêu Vọng xót xa nghĩ, nếu như mình có được cơ thể như của em trai, có lẽ sự việc cũng sẽ đổi khác.

Mấy tháng cuối trong những năm tháng đại học Tiêu Vọng được điều về thực tập tại đồn công an khu dọn phụ trách việc thu thập thông tin, quản lý hồ sơ, không được tham gia vào việc giải quyết vụ án. Dòng nhiệt huyết sục sôi khi ở trong trường đã bị mấy tháng thực tập dập tắt lịm.

May mà tháng 7 là tháng cuối cùng của đợt thực tập.

Như vậy cũng có nghĩa là, chỉ cần trải qua 18 ngày nữa, là anh có thể chuyển một vạch trên vai - học viên chuyển thành hai vạch - cảnh sát thực tập - rồi. Rồi lại thêm một năm nữa, hai vạch sẽ trở thành một sọc một chấm hoa - cảnh sát bậc ba. Điều quan trọng hơn nữa chính là, một khi kết thúc thời gian thực tập, anh vốn là sinh viên xuất sắc của Học viện Cảnh sát hình sự, chắc sẽ không bị giam mình trong đồn công an để sắp xếp lại hồ sơ tài liệu. Anh mong muốn được vào trong đội Cảnh sát hình sự, anh mong muốn được chứng minh bản thân. Vụ án đột nhập vào phòng bắt cóc trẻ em, có thể là một cơ hội.

Màn đêm dần buông xuống lúc nào không hay, Tiêu Vọng nhìn thấy cửa sổ đã bị đèn xe cảnh sát chiếu sáng xanh đỏ xen nhau, biết được lại xảy ra chuyện rồi. Anh ngồi vào ghế của mình, xoa bóp tay, sau đó mở hệ thống hỗ trợ phá án, từ từ lướt xem đầu đuôi ngọn ngành vụ án này.

Vợ chồng Triệu Kiện và những người hàng xóm cùng là giảng viên có mặt sớm nhất tại hiện trường đều được gọi đến đồn công an, ai cũng bị lấy lời khai. Tổng cộng tất cả có tới hơn 20 bản. Tiêu Vọng giơ tay lên nhìn đồng hồ, bắt đầu đọc từng bản một.

Vợ chồng Triệu Kiện khá nổi tiếng trong trường, nói một cách chính xác, khá nổi tiếng trong thành phố An Nam, thậm chí cả tỉnh. Lý Hiểu Hồng hiện nay vẫn đang giữ kỉ lục chạy đường dài 1000 mét trong đại hội thể dục thể thao tỉnh, cũng nhiều lần đoạt huy chương vàng trong các chặng thi chạy trong đại hội thể thao tỉnh. Còn Triệu Kiện mặc dù là thầy giáo ngành bóng, nhưng anh giỏi nhất là bóng đá. Anh đã từng được chọn vào đội tuyển quốc gia, sau đó bởi vì luôn bị mắng mỏ nên đã kiên quyết rút khỏi đội.

Hai người lấy nhau bốn năm, sinh hạ được cậu con trai đáng yêu này.

Theo lời kể lại của hàng xóm, cậu bé này trông vô cùng đáng yêu, hơn nữa cũng thừa hưởng truyền thống ưu tú, từ nhỏ đã có thể nhận ra khả năng thiên bẩm về phương diện thể dục thể thao.

Căn hộ vợ chồng Triệu Kiện sinh sống nằm ở tầng 1 của tòa nhà sáu tầng giữa khu dành cho người nhà của trường đại học, phía sau có một mảnh sân, đằng trước là con đường chính của khu. Qua những vụ án mà Tiêu Vọng đọc, anh tổng kết ra được một quy luật, những tên tội phạm gây án khắp nơi thường lựa chọn những nhà nằm ven khu vực nhà ở đông đúc để gây án. Bởi vì khu vực ven này dễ tháo chạy sau khi hành động thành công giảm được quãng đường đi vào và tháo chạy. Thế nhưng hiện trường của vụ án này, mặc dù ở tầng 1, dễ đột nhập, nhưng cả tòa nhà lại nằm ở khu vực trung tâm của tiểu khu. Và dù vị trí này gần con đường chính, nhưng vẫn không đủ để dùng điều này giải thích cho kiểu gây án khắp nơi.

Người trong vùng gây án càng là điều không thể, trộm cắp có thể gây án trong vùng, chứ làm gì có bắt cóc trẻ em cũng là người trong vùng gây án được chứ?

Tiêu Vọng phát hiện ra vấn đề vượt xa những điều này.

Cánh cửa tại hiện trường không có bất cứ dấu vết bị phá hoại nào, nhưng theo như lời miêu tả của vợ chồng Triệu Kiện, hung thủ đã vào từ cửa chính. Vậy thì, tên tội phạm này không phù hợp với đặc trưng cuộc sống túng quân, lợi dụng việc buôn bán trẻ em để mưu lợi. Có khả năng mở khóa cao siêu như vậy, cho dù là mở cửa hàng khóa, cũng kiếm được nhiều tiền hơn so với việc mạo hiểm buôn bán trẻ em.

Lợi dụng sự tiện lợi của đồn công an, Tiêu Vọng điều tra tình hình hộ khẩu các thành viên sinh sống trong khu vực dành cho người nhà Học viện Thể dục thể thao. Đối tượng sinh sống chính trong khu vực này chính là giảng viên của trường, cũng có một số giảng viên sau khi được phân nhà phúc lợi, chuyển nhượng căn hộ cho người khác. Tiểu khu có tất cả 73 hộ, nếu tính mỗi hộ có ba người, cũng chỉ có hơn hai trăm người. Trong khu này, số trẻ em từ 0 đến 5 tuổi có mười mấy cháu, tại sao hung thủ lại chọn đúng vào gia đình Triệu Kiện chứ? Bởi vì họ khá nổi tiếng? Bắt cóc trẻ con với nổi tiếng thì có liên quan gì? Không có người mua trẻ em nào tăng thêm giá tiền chỉ vì bố mẹ đứa bé nổi tiếng.

Kết luận đưa ra sau khi điều tra hiện trường càng khiến cho Tiêu Vọng khó hiểu. Tại hiện trường không hề để lại bất cứ dấu vết vật chứng nào có giá trị, hung thủ thậm chí đi một đôi giày mới tinh, né tránh được việc cảnh sát phát hiện ra đặc trưng mài mòn của chiếc giày. Hắn còn đeo găng tay để hoàn thành toàn bộ quá trình gây án. Có thể nhận thấy, đây là một kẻ có nhiều kinh nghiệm gây án và khả năng phản trinh sát tốt.

Các đồng nghiệp trong đội kỹ thuật cũng phát hiện tình trạng mắt mèo trên cửa nhà Triệu Kiện bị hỏng nhưng chỉ ghi chép lại, chứ không đào sâu phân tích. Tiêu Vọng vốn “đọc” nhiều nên có thể dễ dàng biết được, đây chính là lợi dụng mắt mèo làm công cụ để đột nhập được vào nhà, là thủ đoạn kỹ thuật mở khóa cửa từ bên trong.

Đây là một đối thủ đáng sợ, không để lại cho cảnh sát bất cứ manh mối nào cả. Cứ thản nhiên mà đột nhập vào nhà bắt cóc trẻ em, là bởi vì hắn có đủ sự tự tin đối với hành vi gây án của mình. Đương nhiên, căn cứ theo lời mô tả của vợ chồng Triệu Kiện, hắn cũng tràn ngập sự tự tin đối với tố chất sức khỏe của mình, bởi vì hắn hoàn toàn có đủ điều kiện để chạy thoát.

Những điểm nghi vấn này tạm thời gác sang một bên, hãy nói về tính chất vụ án, cũng có rất nhiều điểm nghi vấn. Hành vi bắt cóc buôn bán trẻ em không hề hiếm gặp. Mặc dù mấy năm trở lại đây, Bộ Công an đã tăng cường lực lượng truy quét hành vi phạm tội nghiêm trọng này, nhưng vẫn thường xuyên xảy ra. Hơn nữa, việc trinh sát phá án loại vụ án này vô cùng khó khăn, cho nên tỉ lệ phá án không cao.

. Nhưng, tất cả những vụ án bắt cóc trẻ em đều có một đặc tính là bất ngờ, chính là mục tiêu không được xác định rõ ràng. Tiêu Vọng nghĩ, đây là trong sách nói thế. Thường thi trong những vụ án bắt cóc trẻ em thông thường sẽ không xác định mục tiêu, chỉ là hành động khi có cơ hội, nhìn thấy đứa bé đi một mình, nhân lúc mọi người không đề phòng, trực tiếp đến ôm hoặc dụ dỗ lừa gạt, đưa đến nơi vắng người. Nhiều nhất thì cũng là mấy tên khốn bạo gan hơn chút, giữa thanh thiên bạch nhật, phóng xe máy như bay để cướp trẻ em. Những vụ án này cũng thường xuyên thấy các bản tin trên weibo, wechat và trang mạng tin tức.

Ngay cả hành vi phóng xe máy để cướp trẻ em cũng rất hiếm thấy, chứ càng đừng nói đến việc đột nhập vào nhà bắt cóc trẻ con, rõ ràng là chưa từng nghe nói bao giờ.

Vậy nếu không phải là bắt cóc buôn bán trẻ em, thì là gì nhỉ? Bắt cóc tống tiền? Vậy thì nên chọn một gia đình giàu có mới phải chứ, bắt cóc con của một cặp vợ chồng giảng viên nghèo, có thể đòi được mấy đồng chứ?

Nếu như là báo thù? Nhưng bất luận là vợ chồng Triệu Kiện hay hơn 20 hộ gia đình hàng xóm của họ đều có chung nhận định rằng, vợ chồng Triệu Kiện có công việc và hoàn cảnh môi trường sống rất đơn thuần, không thể nào gieo thù kết oán với ai cả. Huống hồ, một tổ trong đội Cảnh sát hình sự phụ trách khu vực cả ngày hôm nay đã điều tra toàn bộ mối quan hệ mâu thuẫn xã hội của vợ chồng Triệu Kiện, không hề phát hiện ra bất cứ điều gì.

Vậy thì, động cơ gì lại có thể khiến cho hung thủ có mục tiêu gây án chứ?

Nếu chỉ có duy nhất một vụ án này, thì còn có thể suy xét đến khả năng người bị mắc bệnh thần kinh gây án. Nhưng tập hồ sơ trên bàn đã trực tiếp phủ nhận loại khả năng này.

Đó là một vụ án xảy ra 9 năm trước.

Tiểu khu Quốc Khánh là nơi sinh sống của các phần tử trí thức cao thuộc địa phận quản hạt của đồn công an khu đại học. Bên cạnh tiểu khu này chính là một viện nghiên cứu khoa học kỹ thuật cao của quân đội. Và đứa trẻ bị bắt cóc chính là con của một vị sĩ quan - phó sự trưởng ngoài 30 tuổi.

Thời gian cụ thể xảy ra vụ án, có lẽ cũng là đêm khuya,

Ngày hôm đó, vị sĩ quan này ở viện nghiên cứu không về nhà. Sáng sớm hôm sau, khi anh về nhà thăm con gái. phát hiện ra con gái đã biến mất.

Điều này khiến vị sĩ quan này vô cùng buồn bực. Cô vợ vẫn đang ngủ say, không hề phát hiện ra cô con gái gần 2 tuổi của mình thật không ngờ đã biến mất khỏi cái chăn của mình! Hơn nữa, khắp cả hiện trường đều không phát hiện thấy bất cứ dấu vết nào có người ngoài tiến vào.

Mặc dù không có dấu vết người ngoài tiến vào, nhưng cảnh sát chắc chắn không thể nào tin được vào lời đồn là đứa bé có thể bị hút ra ngoài khoảng không hay bị người ngoài hành tinh bắt cóc. Cho nên, cuối cùng cảnh sát vẫn cứ xếp vụ án này vào vụ án đột nhập vào nhà bắt cóc trẻ con. Là một cách định tính bảo thủ, bởi vì không ai dám nói kẻ bắt cóc trẻ con lại có thể tiến vào khu vực quân đội quản lí có người canh gác để bắt cóc trẻ con đem bán.

Lúc đó, phản ứng của bên quân đội vô cùng kịch liệt, thủ trưởng khu quân đội đã đưa ra yêu cầu phía cảnh sát trong khu vực cần dốc sức nhanh chóng phá án. Nhưng cho dù là cảnh sát đã dốc toàn lực phá án, bộ phận bảo vệ quân đội cũng dồn nguồn lực lớn, vụ án cuối cùng vẫn như hòn đá chìm sâu xuống đáy biển.

Tiêu Vọng cảm thấy, hai vụ án này mặc dù khoảng thời gian cách nhau rất lâu, nhưng hoàn toàn có điều kiện để kết hợp hai vụ án lại với nhau.

Một là, cách chọn lựa gây án của hai vụ án này tương tự nhau, đều là chọn lựa mục tiêu gây án. Hai là, thủ pháp gây án của hai vụ án này giống nhau, đều là đột nhập vào nhà bắt cóc trẻ em. Ba là, năng lực gây án của cả hai vụ án đều tương đồng, có thể tiến vào hiện trường mà không ai hay biết, sau đó lại rời khỏi đó mà vẫn không ai hay biết cho dù hiện trường có khó đột nhập ra sao. Như thể quỷ thần, không để lại chút dấu vết nào cả.

Vụ án năm 2007, sau đó hung thủ cũng không hề gọi điện thoại, E-mail tống tiền. Vậy thì, vụ án này cuối cùng có lẽ cũng đã có thể loại trừ khả năng bắt cóc tống tiền. Thực ra, vốn dĩ loại khả năng này cũng đã rất ít..

Người của đồn công an thay người khá thường xuyên. Để bảo đảm sự thuần khiết của cảnh sát, Đảng ủy Sở cứ hai năm một lần sẽ tiến hành luân chuyển những người cảnh sát ở các đồn trong toàn thành phố, phía đông thành phố đi sang phía tây thành phố, phía tây thành phố đi sang phía nam thành phố. Cho nên, khoảng thời gian 9 năm, tất cả nhân viên của đồn công an gần như đều đã luân chuyển một lượt. Nếu không, lẽ ra phải có người cảnh sát già nào đó có khả năng nghĩ đến việc kết nối hai vụ án này lại chứ?

May mà có cậu chàng hậu đậu này va vào tủ đựng hồ sơ, nên lại thành ra Tái ông thất mã.

Nhưng, cho dù là kết nối lại, thì có thể làm được gì chứ? Không có chứng cứ, không có manh mối, thậm chí ngay cả động cơ của hung thủ cũng hoàn toàn không đoán biết được.

“Nói ra kể cũng lạ, thật không ngờ hai vụ án này đều xảy ra ở trong khu vực đồn công an chúng ta quản hạt.” Tiêu Vọng nghĩ đi nghĩ lại, “Không phải! Hiện giờ mình mới chỉ nhìn thấy hồ sơ của đồn công an chúng ta. Nếu như vụ án xảy ra trong toàn khu vực hay toàn thành phố, thậm chí toàn tỉnh, chỗ mình cũng không thể nào thấy được mà! Hệ thống hỗ trợ của cảnh sát cấp 1 cũng chỉ có quyền hạn tìm đọc trong hệ thống cấp 1. Nếu như muốn tìm kiếm trong toàn tỉnh, thì bắt buộc phải đến Sở Công an tỉnh.”

Nhưng anh chỉ là một cảnh sát thực tập, còn chưa có cả quyền chấp pháp nữa kìa.

Tiêu Vọng nhìn đồng hồ, kim đồng hồ đã chỉ đến con số 10 giờ tối. Những đồng nghiệp của anh vẫn chưa về, xem ra đây lại sẽ là một đêm không ngủ. Ôi, một cuộc điều tra không có chút manh mối nào, sao có thể có được sự may mắn mà phá được án chứ?

Bởi vì hôm qua là sự việc cấp bách, đồn công an gấp rút triệu tập tất cả cảnh sát đến đồn, bao gồm cả Tiêu Vọng. Tính ra, Tiêu Vọng đã hai ngày một đêm chưa được ngủ, anh dựa lưng vào ghế, mệt mỏi day day sống mũi.

Tiêu Vọng dựa vào ghế mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, trong khoảng thời gian mười mấy phút, anh bị một ý nghĩ của mình làm cho tỉnh giấc.

Bố mình có một người bạn thân làm việc ở Sở Công an tỉnh, tại sao lại không thể tìm bác ấy để nhờ giúp đỡ chứ?

Tiêu Vọng giơ tay lên nhìn đồng hồ, sợ là thời gian đã quá muộn, như vậy sẽ làm phiền sự nghỉ ngơi của người khác, nhưng dù sao việc phá án vô cùng gấp rút, không thể nghĩ được nhiều nữa, cứ thử xem sao.

Tiêu Vọng cầm điện thoại di động, tìm kiếm trong danh bạ điện thoại.

“Bác Lâm ạ, cháu là Tiêu Vọng.” Tiêu Vọng gọi được điện thoại, lên tiếng, “Là con trai lớn của bố Tiêu Vấn Thiên ạ.”

“Tiểu Vọng?” Mấy năm không gặp bác Lâm, mà bác ấy vẫn thân thiết với Tiêu Vọng như vậy, điều này khiến Tiêu Vọng cảm thấy khá bất ngờ.

“Bác Lâm, hiện giờ cháu đã tốt nghiệp rồi, sẽ nhanh chóng chính thức gia nhập hàng ngũ công an.”

“Thời gian trôi nhanh thật đấy!” Bác Lâm nói đầy cảm thán, “Nhìn cháu lớn lên từ nhỏ, luôn cảm thấy cháu là một cậu bé nhanh trí, điềm đạm, thận trọng. Cháu tham gia vào đội ngũ cảnh sát, thực là một việc may mắn.”

“Bác Lâm quá khen rồi!” Tiêu Vọng cười, nói: “Bây giờ bác làm ở bộ phận nào trong Sở Công an tỉnh ạ?”

“Phòng chống bắt cóc.”.

“Thật ạ? Vậy thì thật quá trùng hợp!” Tiêu Vọng vô cùng mừng rỡ, “Hôm nay cháu đang nghiên cứu mấy vụ án bắt cóc trẻ em trong khu vực chúng cháu quản hạt, muốn đến chỗ bác để tìm hiểu thêm tình hình, có được không ạ? Ngày mai được không ạ?”

“Cháu nói đến vụ án ở trong khu người nhà của viện Thể dục thể thao à?” Bác Lâm nói “Bây giờ bác cũng đang phải làm thêm vì vụ án này đấy, bây giờ cháu có thể đến được đấy.”

Mặc dù Tiêu Vọng luôn không cho rằng, vụ án này là một vụ án bắt cóc buôn bán trẻ em thông thường, không nên do bên phòng chống bắt cóc phụ trách. Nhưng vì có thể nhận được nhiều thông tin từ chỗ bác Lâm, thực sự khiến anh cảm thấy niềm vui bất ngờ. Anh vội gọi điện thoại cho đồn trưởng xin nghỉ, gọi taxi đến Sở Công an tỉnh.

Bác Lâm đã già đi nhiều, nhưng qua cách ông mặc “sơ mi trắng” có thể nhận thấy, ông đã ở vị trí trưởng phòng. Sau khi hàn huyên vài câu, Tiêu Vọng nêu ra suy nghĩ của mình, hơn nữa yêu cầu bác Lâm dùng quyền hạn của mình để đọc tỉ mỉ tư liệu những vụ án dụ dỗ bắt cóc trẻ em trong toàn tỉnh khoảng chục năm trở lại đây.

Bác Lâm rất có hứng thú đối với giả thiết của Tiêu Vọng, nhưng dù sao Tiêu Vọng cũng vẫn chỉ là một cậu sinh viên, ông không thể nào vì lời nói của một cậu sinh viên mà yêu cầu Sở Công an thành phố thay đổi toàn bộ phương thức điều tra. Bác Lâm cho rằng, không cần thiết phải kết hợp các vụ án lại, mà cứ sử dụng theo phương thức thiên la địa võng mà cảnh sát bố trí, trực tiếp bắt ngay tại chỗ.

Nhưng bác Lâm vẫn cho Tiêu Vọng quyền hạn cao nhất, hơn nữa còn cho phép Tiêu Vọng được ở lại căn phòng làm việc này đến trước giờ làm việc buổi sáng hôm sau: Trong văn phòng này, ngoài vi tính liên kết mạng công an, còn lưu giữ được tất cả bản photo các vụ án bắt cóc buôn bán trẻ em chưa phá được kể từ khi đất nước Trung Quốc được thành lập cho đến nay.

Nguồn tài liệu phong phú như vậy, đối với Tiêu Vọng, đúng là như bắt được báu vật. Anh vùi đầu vào trong tập tài liệu, ngay cả bác Lâm rời đó về nhà nghỉ mà anh cũng không hề hay biết.

Dùng máy vi tính tìm kiếm, rồi lại tìm kiếm theo số hiệu hồ sơ ở tủ đựng hồ sơ, việc này không biết dễ dàng hơn bao nhiêu lần so với việc mò kim đáy biển hồi chiều của anh.

Tiêu Vọng dùng các từ khóa như đột nhập vào phòng, năng lực phản trinh sát để tìm kiếm các vụ án tương tự, nhanh chóng tìm ra được mười mấy vụ án. Rồi lại dựa vào số hiệu của mười mấy vụ án này, tìm ra được hồ sơ, lần lượt đọc từng vụ án.

Ngày 26 tháng 7 năm 2012, vụ án đột nhập vào nhà bắt cóc trẻ em huyện Lâm Dẫn, thành phố Diêu Phong.

Ngày 10 tháng 7 năm 2008, vụ án đột nhập vào nhà bắt cóc trẻ em khu Tây Lâm, thành phố Nam An.

Ngày 3 tháng 7 năm 2006, vụ án đột nhập vào nhà bắt cóc trẻ em khu Nam Thành, thành phố Nam An.

Ngày 3 tháng 7 năm 2006, vụ án đột nhập vào nhà bắt cóc trẻ em, thành phố Phong Sơn.

Ngày 12 tháng 7 năm 1997, vụ án đột nhập vào nhà bắt cóc trẻ em khu Trường Giang, thành phố Giang Nam.

...

Tiêu Vọng bỏ ra hơn một giờ đồng hồ đọc một lượt những phần trọng tâm trong mười mấy vụ án này. Anh có thói quen đọc sách từ lâu, nên tốc độ đọc của anh nhanh đến độ đáng kinh ngạc.

Tiêu Vọng nhanh chóng tìm được rất nhiều điểm tương đồng giữa mười mấy vụ án này và thêm cả hai vụ án ở công an khu vực của mình.

Đột nhập vào nhà, mục đích rõ ràng, không buồn tính đến hậu quả và độ khó khăn, kỹ thuật mở khóa hoặc không rõ - tiến vào hiện trường bằng cách nào, không để lại vật chứng và dấu vết, không thu được đặc trưng của việc tống tiền, cuối cùng chìm sâu xuống đáy biển.

Tiêu Vọng cho rằng, mười mấy vụ án này đúng là có điều kiện để liên kết lại cùng phá án. Nhưng, cho dù là liên kết lại, thì cần phải làm thế nào mới có thể thông qua việc liên kết để phát hiện ra được dấu vết của nghi phạm chứ? Xem ra, không hề có chút quy luật nào cả.

Hơn nữa, vào năm 2006, ở hai thành phố cách nhau mấy trăm ki-lô-mét, thậm chí đồng thời xảy ra hai vụ án tương tự! Qua đó có thể suy luận, hoặc là lối suy nghĩ liên kết vụ án là sai lầm, hoặc là tội phạm không chỉ có một người.

Cho dù không chỉ có một người, cũng không đến nỗi bắt cóc trẻ em cùng một ngày chứ? Bắt cóc trẻ em thường phải tìm kiếm cơ hội chứ?

Cùng một ngày? Cùng một ngày? Tiêu Vọng đăm chiêu suy nghĩ, ánh mắt anh cứ lướt qua lướt lại giữa các vụ án mà anh vừa liệt kê ra. Tại sao đều là vào tháng 7?. Bởi vì tháng 7 dễ gây án sao?

Tiêu Vọng xoa cằm, mở trang mạng Lịch vạn niên.

Ngày 8 tháng 6 năm Nhâm Thìn âm lịch

Ngày 8 tháng 6 năm Đinh Hợi âm lịch

Ngày 8 tháng 6 năm Bính Tuất âm lịch Ngày 8 tháng 6 năm Bính Tuất âm lịch Ngày 8 tháng 6 năm Bính Tí âm lịch

Trên bảng liệt kê này, ghi thêm cột cuối cùng là ngày tháng âm lịch, trái tim Tiêu Vọng như chìm xuống. Những vụ án có đặc trưng tương tự này, thật không ngờ tất cả đều xảy ra vào ngày 8 tháng 6 âm lịch!

Vì sao lại như vậy?

Tư duy của Tiêu Vọng nhanh chóng vận chuyển. Là một kẻ mắc chứng cưỡng chế? Đây là một ngày đặc biệt? Là ngày đặc biệt gì nhỉ? Lẽ nào có liên quan đến mê tín thời phong kiến? Dùng trẻ em để tế lễ? Trời ơi!

Nghĩ đến đây, Tiêu Vọng toàn thân nổi da gà.

Không, chắc chắn không dừng lại ở những vụ án này.

Cơn buồn ngủ của Tiêu Vọng đã bị suy nghĩ đáng sợ này quét sạch. Anh ngồi thẳng lưng, điều chỉnh lại màn hình vi tính, bắt đầu sàng lọc và tìm kiếm một đợt mới.

Lần này, anh gõ từ khóa là ngày 8 tháng 6 âm lịch các năm vào hệ thống, chỉ tiến hành tìm kiếm với từ khóa duy nhất này thôi..

Rất nhanh, trên tờ bảng anh liệt kê, đã có tất cả 31 vụ án.

Bắt đầu từ năm 1995 cho đến năm 2016, trong 22 năm này, hàng năm đều xảy ra vụ án tương tự. Có năm xảy ra một vụ, có năm xảy ra hai vụ, nhưng thời gian xảy ra các vụ án này, nhất loạt đều là ngày 8 tháng 6 âm lịch.

Tiêu Vọng như thể đã tóm được đuôi của hung thủ, anh dựa theo số hiệu hồ sơ, run rẩy lấy ra được thêm mười mấy hồ sơ vụ án từ trên tủ đựng hồ sơ.

Dựa vào ghi chép của mười mấy bộ hồ sơ này. Những vụ án này không phải là đột nhập vào nhà bắt cóc nhưng các em bé bị bắt cóc cũng rất li kì.

Có người khi đang đi mua sắm ở trung tâm thương mại, không hiểu sao lại không thấy con trẻ đâu nữa; có người thì đang đánh mạt chược, thoắt cái đã không thấy đứa trẻ trong cũi để ngoài cửa nữa, có người là em bé đi học mẫu giáo, đến giờ tan học, bố mẹ đến đón nhưng không thấy đâu cả, mà cô giáo nói, lúc bé ngồi học vẫn bình thường, không hiểu sao đến khi tan học bố mẹ đến đón lại bị thất lạc mất đứa trẻ.

Tổng kết lại, mười mấy vụ án này, có vẻ như là những vụ bắt cóc buôn bán trẻ em bình thường, thực ra là có điểm khác biệt.

Kẻ nào gây án mà lại có nghị lực phi thường đến vậy. Khoảng thời gian kéo dài những hơn 20 năm! Tiêu Vọng năm nay mới 23 tuổi, phát hiện ra chuỗi vụ án này không ngờ xảy ra khi anh mới 2 tuổi đã lặng lẽ mở màn! Anh lấy làm may mắn vì mình đã không bị bọn tội phạm bắt đưa đi.

Xem xong hồ sơ, đã là hơn 3 giờ sáng, Tiêu Vọng mệt mỏi dựa người vào ghế, thậm chí không dám suy đoán động cơ gây án của hung thủ. Không đúng, bị mất bao nhiêu đứa trẻ như vậy, nếu như bị giết hại, tại sao chưa bao giờ phát hiện được một cái xác nào? Một khi phát hiện ra xác chết hoặc hài cốt, tiến hành đối chiếu với kho DNA những người mất tích thì sẽ không li kì như thế.

Không biết là độ tin cậy của suy đoán này, hay là sự kháng cự trong lòng mình, hoặc là tìm được cột chống đỡ tinh thần để phấn đấu vì vụ án này, Tiêu Vọng ép bản thân mình cần tin tưởng rằng, 31 đứa trẻ này đều còn sống.

Nếu như không phải là mê tín phong kiến tàn nhẫn giết người, vậy thì các em bé đó đều đã đi đâu? Động cơ gây án là gì?

Tiêu Vọng nhớ, những vụ án bắt cóc buôn bán trẻ em thường xảy ra ở vùng nông thôn, bởi vì những người nông dân bận rộn với việc nhà nông, trẻ em từ nhỏ đã không được trông nom, điều này cũng khiến cho những kẻ phi pháp có cơ hội ra tay. Thế nhưng, 31 vụ án này, nhất loạt đều xảy ra ở trong khu vực thành phố, thậm chí có mấy vụ đều xảy ra ở những tuyến đường tấp nập.

Hơn nữa, có một số năm, ở địa điểm khác nhau, đã xảy ra hai vụ án.

Liệu có phải là cuộc thi thố bắt cóc trẻ em? Hành vi của những kẻ biến thái? Vậy thì, vấn đề lại quay ngược trở lại, những đứa bé đó đâu rồi?

Đầu óc Tiêu Vọng rối tung như một mớ bòng bong, anh cố ép mình bình tĩnh lại, ôm 31 tập hồ sơ vụ án đến máy photo, lần lượt photo bảng “Báo cáo điều tra vụ án” - phần nội dung quan trọng nhất và cũng tổng quát nhất trong toàn bộ hồ sơ..

Trong khi máy photo đang vận hành, từng đốm sáng di chuyển, Tiêu Vọng chợt thoáng qua suy nghĩ.

Liệu có phải là những đứa trẻ bị bắt trộm hoặc bố mẹ chúng có chung quy luật gì hay không? Tiêu Vọng cố gắng nhớ lại những ghi chép trong hồ sơ. Dòng họ? Quê quán? Huyết thống? Đội nhóm? Độ tuổi? Nghề nghiệp? Tất cả đều không phải, tất thảy đều không có bất cứ quy luật nào.

Nhưng, thành tựu của họ thì sao? Phải rồi! Thành tựu thì sao?

Kiện tướng thể thao, kiến trúc sư cao cấp, cảnh sát lão luyện, sĩ quan kiệt xuất, hacker nổi tiếng...

Bố mẹ của mỗi đứa trẻ đều không phải là người thường! Họ mặc dù không có tiền có quyền, nhưng đều là những người nổi tiếng trong vùng!

Đây không phải là đang chọn lựa đối tượng, mà là đang chọn lựa gen!

Kẻ gây án muốn làm gì đây?

Mặc dù không biết rõ động cơ gây án, nhưng Tiêu Vọng lại tin tưởng chắc chắn cái suy nghĩ thoáng qua này.

Anh tăng nhanh tốc độ photo, sau đó ngồi xuống trước máy vi tính, bắt đầu soạn thảo tất cả những gì mình thấy, những gì mình nghĩ thành một bản tài liệu báo cáo hoàn chỉnh. Anh đã nghĩ kĩ rồi, tài liệu báo cáo này, anh sẽ không đưa cho bác Lâm, cũng không đưa cho đồn trưởng, anh sẽ trực tiếp đưa cho bố mình - Giám đốc Sở Công an thành phố Nam An, Tiêu Vấn Thiên.

Bởi vì, sự việc phát triển ra thế này, không thể loại trừ trong nội bộ công an có người vi phạm kỷ luật tiết lộ tình hình vụ án, vậy thì, bố anh - Tiêu Vấn Thiên là người duy nhất mà anh có thể tin tưởng. Ông cũng là người tin tưởng anh nhất.

Tư duy mạch lạc đã được định sẵn, bài báo cáo viết sâu sắc thấu đáo.

Lúc 5 giờ 30 phút sáng, Tiêu Vọng đã hoàn thành xong hệ thống của bài báo cáo. Báo cáo giới thiệu tất cả tình hình cơ bản khả nghi của các vụ án, hơn nữa đều đánh dấu đỏ đối với phần trọng tâm của từng vụ. Bản báo cáo đưa ra dẫn chứng, phân tích cụ thể, cuối cùng rút ra được một loạt các kết luận.

31 vụ án đều có đặc trưng và quy luật rõ ràng, tổng kết lại, có đặc trưng quy luật cố định: ngày tháng, tính chất, thủ pháp, mục tiêu. Do đó, 31 vụ án này cần phải liên kết lại để điều tra phá án.

Những cá thể xâm phạm của 31 vụ án này đều là trẻ em từ 1 đến 4 tuổi, nam nữ tương đương nhau, hơn nữa đều là con cái của những gia đình danh tiếng, có lí do để tin rằng, tội phạm đang chọn lựa gen.

Nhưng, không có bất cứ chứng cứ nào có thể dựa vào để suy đoán ra được động cơ gây án của hung thủ, không có bất cứ căn cứ nào để có thể chứng minh 31 đứa trẻ bị hại này (đứa lớn nhất đến nay cũng đã 25 tuổi) có còn sống hay không.

Khi viết câu này, trái tim Tiêu Vọng chợt nhói đau. Anh tuyệt đối không muốn tin rằng, đây là 31 vụ án giết người, nhưng anh không thể không phân tích suy đoán một cách khách quan, có căn cứ.

Bản báo cáo cho rằng, bước tiếp theo, cần phải đặt sự suy đoán về động cơ gây án của hung thủ sang một bên, trực tiếp bắt tay từ phạm vi hoạt động của hung thủ và cả đặc trưng cá thể của hắn, tiến hành điều tra loại trừ. Đồng thời, cần phải tìm kiếm những nơi chốn ẩn khuất tập trung nhiều trẻ em, điều tra tỉ mỉ từng chỗ. Dù sao thì những đứa trẻ bị bắt trộm mấy năm trở lại đây hãy còn rất nhỏ, Nếu như không có một nơi sinh sống phù hợp, thì bọn trẻ sẽ không thể nào sống sót được. Nếu như không có một nơi tập trung và ẩn khuất, cảnh sát đã tìm ra bọn trẻ từ lâu rồi.

Bản báo cáo cho rằng, điều quan trọng hơn nữa chính là cần phải liên kết với tỉnh lân cận, tìm kiếm những vụ án tương tự. Mặc dù kho số liệu phòng chống bắt cóc đã được xây dựng, nhưng kho số liệu dù sao cũng chỉ nhìn vào nhân tố như đặc trưng của từng vụ án, thời gian xảy ra vụ án, không có khả năng liên kết lại. Điều này cần sự hợp tác chặt chẽ với mấy tỉnh lân cận, công tác điều tra loại trừ, mới có thể phát hiện ra manh mối. Tiêu Vọng tin rằng, tội phạm hung hãn như vậy, đã gây án trên nhiều địa bàn, rất có khả năng cũng sẽ gây án ở các tỉnh khác nhau. Mà những vụ án tương tự ở các tỉnh khác, hiện nay chúng ta vẫn còn chưa nắm rõ.

Suốt một ngày một đêm không nghỉ ngơi, không chợp mắt, Tiêu Vọng mặc dù đã đạt được bước đột phá quan trọng, nhưng mớ bòng bong càng lúc càng lớn. Anh cn một cảnh sát thực tập, anh vốn không có đủ khả năng tiếp tục tìm hiểu thêm nữa.

Bố mình được không? Ông có thể thuyết phục Đảng ủy Sở Công an thành phố, thuyết phục Sở Công an tỉnh thậm chí Bộ Công an được không?

Tiêu Vọng không hoàn toàn chắc chắn.

Anh in bản báo cáo dày hơn 20 trang giấy này ra, kèm thêm bản báo cáo điều tra của 31 vụ án, là thành một tập dày. Sau đó, anh lặng lẽ xóa đi file mềm bản báo cáo trên máy vi tính, ôm tập tài liệu, tắt đèn đóng cửa, bước khỏi sân Sở Công an tỉnh.

Lúc này đây, phía chân trời đã ánh lên sắc sáng bạc. Nhà Tiêu Vọng cũng khá gần Sở Công an tỉnh, anh ôm tập tài liệu bước nhanh về phía khu người nhà của công an. Anh biết bố mình ngày nào cũng chuẩn giờ rời khỏi nhà lúc 7 giờ sáng để đến đơn vị, mà lúc này mới có 5 giờ rưỡi, anh cần phải đưa cho bố anh bản báo cáo mà anh phát hiện ra trước khi ông đi làm.

Nếu như bố ủng hộ ý kiến của anh, nếu như cấp trên ủng hộ ý kiến của bố anh, nếu như toàn bộ cảnh sát đều dốc tâm dốc sức, nếu như có thêm chút may mắn, điều then chốt nhất là, nếu như tất cả bọn trẻ đều còn sống.

Phá án, sẽ là một việc thật tuyệt vời!