← Quay lại trang sách

Vĩ Thanh

Tất cả mọi điểm kết thúc cũng là điểm khởi đầu, chỉ có điều chúng ta không biết được thời gian.-“Tâm lý tội phạm” - Phim Mỹ

Lăng Mạc ôm lấy cánh tay, lao chạy điên cuồng về phía trước. Không cần quay đầu, cậu ta cũng biết tiếng bước chân phía sau là của “Kị sĩ u linh”. Tiêu Lãng vừa mới nói, muốn tách nhau ra để chạy trốn, phân tán sự chú ý. Không ngờ, tên “Kị sĩ u linh” chẳng buồn suy nghĩ, cứ thể chọn lựa Lăng Mạc. Theo lý mà nói, cái tên tự phụ xấu xa này lẽ ra nên chọn lựa Tiêu Lãng là người có sự thách thức lớn hơn mới phải.

Lăng Mạc từ nhỏ lăn lộn chốn phố phường, cũng không hiếm khi bị ức hiếp, bị đánh đến nỗi thương tích đầy mình cũng có. Nhưng lần này không giống, Lăng Mạc không chỉ bị thương khá nặng, lại còn phải mang theo vết thương mà chạy trốn để giữ lấy mạng sống. “Kị sĩ u linh” là một kẻ tàn bạo hung ác, giết người không chớp mắt. Qua động tác vừa rồi có thể nhận ra, chiêu nào cũng chí mạng. May mà con người khi ham muốn sống sót mãnh liệt, có thể khởi phát ra tiềm năng vô hạn. Chất Adrenaline được giải phóng khỏi tuyến thượng thận khiến Lăng Mạc quên đi sự đau đớn, tốc độ chạy thậm chí còn hơn cả thành tích lúc huấn luyện khi không bị thương.

Lăng Mạc điên cuồng lao chạy, vòng sang phía bên kia chân núi. Bên đó là một dãy các nhà mái ngói đã bị bỏ hoang. Có thể nhận ra, trước đây, nơi đây là một thôn xóm nhỏ. Nhà mái ngói vô cùng cũ nát, tường mục nát nham nhở, cảnh tượng tiêu điều, những con ngõ nhỏ giữa các căn nhà mái ngói ngoằn ngoèo cong vẹo. Trí óc Lăng Mạc chuyển động thật nhanh, tiến hành phân tích đối với vị trí của những con ngõ nhỏ này. Trời rất tối, xung quanh không có bất cứ nguồn phát sáng nào, chiếc đèn pin của Lăng Mạc cũng không biết đã bị rơi ở đâu trong lúc giao đấu rồi, ánh trăng thì lại quá đỗi mờ nhạt. Lăng Mạc không bị bệnh quáng gà, nhưng trong con ngõ nhỏ tối đen sì này, cũng không phát huy được “siêu năng lực” phân biệt phương hướng của mình.

Cậu ta chỉ có thể cắm đầu chạy về phía trước, phía sau lưng, “Kị sĩ u linh” vẫn kiên trì đeo bám.

Hai bên bức tường của con ngõ nhỏ cũng nhanh chóng lùi lại phía sau Lăng Mạc, nhưng Lăng Mạc nhanh chóng phát hiện ra mình đã rẽ quành vào một ngõ cụt. Con ngõ nhanh chóng đến điểm tận cùng, hai bên có mấy ngôi nhà đang để ngỏ, đều đã hoang phế, phía trước thì lại là một bức tường vây khá cao.

Cánh tay bị thương, muốn bật tường vượt qua được bức tường vây là điều không thể. “Kị sĩ u linh” đang đuổi sát theo sau, muốn rẽ lại con ngõ lúc nãy cũng là điều không thể.

Ông trời muốn tuyệt đường của mình sao? Lăng Mạc tuyệt vọng.

Cọng cỏ duy nhất cứu mạng lúc này chính là mấy căn nhà hoang đang bỏ ngỏ này. Nếu như trước khi “Kị sĩ u linh” rẽ vào con ngõ này mà Lăng Mạc có thể chạy vào trong nhà, trong nhà lại vừa vặn có chỗ ẩn nấp, biết đâu có thể có một cơ may sống sót. Việc đã đến nước này, cũng đành phải liều mình thôi.

Trước khi “Kị sĩ u linh” rẽ vào con ngõ cuối cùng, Lăng Mạc đã tiến vào một ngôi nhà.

Trái tim Lăng Mạc nhanh chóng rơi xuống vực sâu.

Bởi vì cả dãy nhà này đều là các ngôi nhà đang chờ phá dỡ, tất cả đồ đạc trong phòng đều đã bị chuyển đi cả. Ngôi nhà mà Lăng Mạc chui vào này, vì nhiều năm không được sửa chữa, ngói trên nóc nhà thậm chí còn đổ sụp xuống nền. Trong phòng, ngoài bếp lò và bệ bếp được xây bằng gạch và đầy gạch ngói dưới nền nhà, thì hoàn toàn trống rỗng.

Bất luận Lăng Mạc trốn ở góc nào trong phòng, chỉ cần “Kị sĩ u linh” vừa bước vào căn nhà này là sẽ lập tức phát hiện ra cậu ta ngay.

“Kiếp nạn ngày hôm nay, coi như không thoát được rồi.” Lăng Mạc đứng giữa căn phòng, thở dài thườn thượt. Cậu ta nhìn xung quanh, muốn tìm một công cụ nào đó vừa tay, để thực hiện sự phản kháng cuối cùng. Cậu ta biết, thời gian kéo dài được càng lâu, tỉ lệ có thể được sống sót của cậu ta càng lớn. Cho dù tỉ lệ này có lớn hơn nữa thì cũng chẳng được bao nhiêu.

Trong đêm tối, Lăng Mạc dường như nhìn thấy bên cạnh bệ bếp có một thứ gì đó giống như đồ kim loại. Thế nên cậu ta đi đến định cầm lên. Nhưng thật không ngờ, khi còn chưa sờ đến đồ kim loại đó, đột nhiên trước mặt xuất hiện một cái hố. Có một cái đầu thò ra khỏi miệng hố, không phải Tiêu Lãng thì là ai?

Thì ra, thứ đồ kim loại mà Lăng Mạc nhìn thấy thật không ngờ lại là tay cầm của cánh cửa ngầm, phía sau cánh cửa ngầm là một căn hầm ngầm ẩn giấu dưới đất, và Tiêu Lãng đã trốn ở đó từ lâu rồi.

Tiêu Lãng kéo tay Lăng Mạc xuống hầm ngầm, đóng cánh cửa ngầm lại.

Mặc dù vẫn chưa thoát khỏi hoàn cảnh nguy hiểm, nhưng Lăng Mạc Có một thứ cảm giác như có được một cuộc đời mới, có chút cảm động, đến độ nói lắp.

“Cậu cậu cậu, sao cậu lại ở đây?” Lăng Mạc hạ giọng hỏi.

“Cái ngõ này cũng thật là cầu kì! Các hộ sinh sống thì cứ sinh sống đi, có cần phải xây dựng như mê cung thể này không?” Tiêu Lãng lau mồ hôi trên trán, nói: “Chạy vào đây là tôi lạc đường, tự biết không chạy được ra ngoài, thà rằng tìm một chỗ để ẩn nấp. Tôi còn đang lo lắng cho cậu, thật không ngờ cậu cũng chạy vào đây. Tên “Kị sĩ u linh” còn không đuổi được cậu, xem ra tôi đã coi thường cậu rồi.”

“Đâu có, chạy chết dù sao cũng còn hơn là bị đâm chết.” Lăng Mạc nhìn xung quanh, cũng chẳng nhìn thấy gì cả. Nhưng từ âm thanh vang vọng có thể phán đoán, đây có lẽ là một căn hầm kín.

“Hắn đang đi từng nhà để tìm kiếm đấy." Tiêu Lãng gì sát tại vào bức vách chỗ cánh cửa ngầm, nói.

“Không thẹn là người có cảm quan hơn hẳn người thường, tôi phục cậu rồi, tôi chẳng nghe thấy gì cả.” Lăng Mac giơ bàn tay phải ra, quả đúng là giơ tay ra không nhìn thấy năm đầu ngón tay,“Tối thế này, sao cậu có thể tìm ra được căn phòng ngầm này?”.

“Có mục đích thì dễ tìm thấy mà." Tiêu Lãng vừa ghé tai nghe ngóng vừa hạ giọng nói, “Lúc trước tôi điều tra một vụ án, tên nghi phạm đó chính là trốn trong loại căn hầm ngầm thế này. Tôi nhận được thông tin từ đồn công an, thường thì những nhà nông trồng chè ở đây, trong nhà đều sẽ có loại hầm ngầm như thế này. Nói là để làm kho ướt gì đó, thực chất là để có thể kiếm được tiền nhanh hơn. Ngọn núi nhỏ ở đây là núi trồng chè, phía trước là xưởng chế biến chè, phía sau là những ngôi nhà này, chắc đều là nông dân trồng chè thôi, cho nên tôi đoán trong những ngôi nhà bỏ hoang này chắc cũng sẽ có căn hầm ngầm. Mấy ngôi nhà phía trước tôi đều tìm rồi, không có, may mà nhà này có.”

“Giỏi thật đấy!” Lăng Mạc giơ ngón tay cái lên, nghĩ một lát, chợt thu lại. Cậu ta nghĩ, dù sao tối om như vậy, cũng không nhìn thấy được gì.

“Móng tay ngón cái của cậu cần phải cắt đi được rồi đây.” Tiêu Lãng nhìn thấu được tâm tư của Lăng Mạc, cố ý khoe khoang năng lực cảm quan của mình, lại nói, “Có giỏi cũng không giỏi bằng tên “Kị sĩ u linh” đó. Nếu như, tôi không bị thương có khi còn có thể đấu với hắn, nhưng đã bị thương rồi, xem ra không thể đánh lại được.”

Lăng Mạc cười ha ha.

Tiêu Lãng thấy vậy, nói: “Không tin à? Nếu không pha vừa rồi hắn dùng thuật thôi miên, tôi cũng không đến nỗi bị hắn làm cho bị thương.”

“Không phải không tin.” Nét mặt Lăng Mạc rất chân thành, “Tôi phải cảm ơn cậu, nếu không bàn chân ban nãy của hắn đã có thể lấy được mạng của tôi rồi. Hơn nữa, nếu không phải bị cậu kéo vào đây, lúc này không chừng tôi đã bị mất mạng dưới bàn tay của hắn rồi.”

“Ôi dào, không cần phải khách sáo như vậy đâu.” Tiêu Lãng xua xua tay, nói: “Thực ra, cậu cũng cứu tôi một mạng.”

“Sao cơ?”

“Tôi bị thôi miên, nhưng tiềm thức vẫn còn.” Tiêu Lãng nói, “Chỉ có điều toàn thân không tài nào nhúc nhích được. Nếu như không phải là ảo giác, thì tôi nhìn thấy khi con dao găm hắn cầm trong tay chuẩn bị cắm vào tim tôi, đột nhiên có một luồng ánh sáng trắng vụt loé tới. Có lẽ là hắn căng thẳng quá, nên đã đâm lệch một chút, đâm vào phía bên dưới bả vai tôi. Điều quan trọng nhất là, hắn không có thời gian để bồi thêm một nhát để lấy mạng của tôi. Nếu tôi đoán không nhầm, luồng ánh sáng đó của của cậu phải không?”

Lăng Mạc hiểu ý mỉm cười, nghĩ thầm, đúng là mèo mù vớ được con chuột chết, nói: “Ừ, đó là chiếc đèn pin của tôi nhưng bây giờ đèn pin cũng mất rồi.”

Tiêu Lãng nói: “Nhưng nghĩ lại, đúng là cũng quái đản thật. Tôi nghe Nhiếp Chi Hiên nói, thôi miên nhiều nhất cũng chỉ là khiến cho người khác nói thật. Kiểu thôi miên này của “Kị sĩ u linh” đúng là hơi quái dị, trong khoảnh khắc làm cho tôi mất đi khả năng phản kháng. Hơn nữa, xem tình hình vụ án, hắn còn có thể khiến cho tất cả mọi người trong trạng thái tiềm thức kiên định quyết tâm vượt ngục, quả là quái dị.”

“Rất nhiều thứ mà khoa học không thể nào giải thích được.” Lăng Mạc thở dài, nói: “Trách tôi lúc trước không nói với cậu, thực ra từ lâu tôi đã nghi ngờ hắn dùng loại tà thuật này rồi. Trước đây, khi tôi lăn lộn trong xã hội, đã nghe nói có loại thuật thôi miên này. Nhưng những người nắm vững được loại thuật thôi miên này, trên gương mặt, đặc biệt là mắt khác với người bình thường. Tôi cũng đã hỏi Trần Tử Mặc ở tổ tôi, cô ấy nói, loại mắt mà tôi hình dung, gọi là loạn sắc tố mống mắt. Mắt của một người toàn là màu đen, không nhìn thấy đồng tử, nếu như nhìn chằm chằm vào ai đó, vốn dĩ đã khiến cho người ta nổi da gà. Cộng thêm lời nói, động tác của hắn nữa, là sẽ biến thành một thuật tà đạo rồi.”

“Cậu từng nghe nói tới rồi à?” Tiêu Lãng xê dịch người, đổi tư thế, “Chẳng trách mà cậu không bị hắn thôi miên, có cách nào để phá giải không?”

Lăng Mạc gật đầu, nói: “Cũng không được coi là cách phá giải, chỉ cần không nhìn vào mắt hắn, thì sẽ ổn hơn nhiều. Lúc trước, tôi cũng đã xem bức ảnh thu thập thông tin của “Kị sĩ u linh” trước khi hắn vào ngục, kiểu ảnh chụp bán thân không nhìn rõ được tình hình cụ thể của đồng tử mắt, cho nên cũng không có cách nào kiểm chứng. Nhưng vừa rồi cậu nói là hắn trực tiếp dùng thuật thôi miên lên kế hoạch vượt ngục thì có vẻ không được khả thi lắm. Tôi cảm thấy, rất có khả năng là thuật thôi miên kết hợp với kích thích chấp niệm trong lòng mỗi người, mới thành công một cách thuận lợi.

Tiêu Lãng đột nhiên giơ tay ra bịt miệng Lăng Mạc lại, xem ra cậu đã nghe thấy “Kị sĩ u linh” tiến vào trong ngôi nhà này rồi.

Lăng Mạc vô cùng căng thẳng, cậu ta cảm thấy lòng bàn tay Tiêu Lãng đang bịt miệng mình cũng đầm đìa mồ hôi, chứng tỏ Tiêu Lãng cũng căng thẳng giống như cậu ta vậy. Lăng Mạc bị động tác của Tiêu Lãng làm cho căng thẳng, thực ra cậu ta cũng vẫn không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì giống như lúc nãy.

Một lúc lâu sau, Tiêu Lãng thả tay ra.

“Đi rồi à?” Lăng Mạc thì thầm, trong lòng vẫn rất kích động.

Tiêu Lãng lắc đầu, nói: “Tôi cảm thấy hắn đang chuyển đồ. Nếu tôi đoán không nhầm, hắn có khả năng đang thu gom đồ dẫn cháy để châm lửa đốt cháy chúng ta.”.

Ánh mắt Lăng Mạc chợt sa sầm, nói: “Chúng ta nắm được bao nhiêu thông tin của hắn như vậy, thậm chí đã nhìn thấy mặt hắn, hắn chắc chắn sẽ không tha cho chúng ta.”

“Di động của cậu đâu?” Tiêu Lãng nhanh ý.

Đôi mắt Lăng Mạc chợt loé sáng, như thể được mở mang đầu óc, vội vàng rút từ trong túi ra một chiếc điện thoại di động. Nhưng ánh mắt cậu ta nhanh chóng tối sầm lại, nói: “Không có sóng, của cậu thì sao?"

“Ôi, tôi lẽ ra phải nghĩ được ra ở đây không thể nào có sóng, điện thoại di động của tôi ban nãy đã đưa cho cô bồ của B rồi, để cô ta báo cảnh sát.” Tiêu Lãng nói, “Nhưng, bà cô đó có lẽ bị dọa cho sợ quá phát điên rồi, xem ra không thể mong đợi gì vào cô ta được rồi. Cũng không biết những người ở trong tiểu khu ban nãy, có ai báo cảnh sát không?"

“Có lẽ không có đâu, tôi cũng đã đến cái tiểu khu đó rồi, bọn họ đều coi như là không có chuyện gì vậy." Lăng Mạc nói, “Không biết cậu tài xế đưa tôi đến đây có báo cảnh sát hay không? Phải rồi, cậu gặp B chưa?”

“Tôi đã đến muộn, hắn ta bị “Kị sĩ u linh” giết chết rồi.” Giọng nói của Tiêu Lãng tràn ngập cảm giác thất bại.

"Kị sĩ u linh” quả thật có bản lĩnh, biết được lực lượng cảnh sát đều đi về phía A, hắn có thể ung dung đi giết B.” Lăng Mạc nói, “Tôi càng lúc càng không có chút hy vọng gì đối với việc chúng ta có thể thoát khỏi đây rồi.”

“Bất luận thế nào, ông ngoại và mọi người sau khi hoàn thành nhiệm vụ ở thành phố Biển, không phát hiện ra “Kị Si u linh”, nhất định sẽ nghĩ cách cứu chúng ta.” Tiêu Lãng nói, “Nhưng tiền đề là, chúng ta cần phải gắng gượng được đến lúc đó. Ôi, nghĩ lại thật là có lỗi với ông ngoại, ông yêu thương tôi như vậy, mà tôi lại không thèm nghe lời khuyên nhủ của ông. Tôi thấy, lần này chúng ta không nghe theo chỉ lệnh, tự ý hành động một mình, cho dù có thể sống sót quay về, cũng sẽ bị khai trừ nhỉ?”

“Tình hình hiện tại, so với bị khai trừ, bị “Kị sĩ u linh” giết chết càng tồi tệ hơn.” Lăng Mạc trầm ngâm một lát, chậm rãi nói, “Tiểu Lãng, nếu như một tháng trước, có người nói với tôi, tôi sẽ bị nhốt cùng với cậu ở đây, có lẽ tôi sẽ cảm thấy sống không bằng chết đấy. Nhưng bây giờ nghĩ lại, người cuối cùng tôi nhìn thấy trong cuộc đời này là cậu, hình như cũng không tệ.”

“Sống không bằng chết, ha ha, nếu như một tháng trước, tôi có lẽ nói còn phũ hơn cậu nữa kia. Nói thực, tối nay khi biết tin cậu biến mất, tôi còn tưởng rằng cậu chính là kẻ nội gián trong nội bộ chúng ta. Dù sao thì cậu đã lừa Đang Đang một lần. Nhưng chúng ta nói rõ trước nhé, cho dù là thoát ra ngoài được, việc này tôi cũng sẽ không tha thứ cho cậu đâu. Thôi bỏ đi, tạm thời không dồn ép cậu nữa, dù sao thì cậu cũng đã cứu tôi một mạng." Tiêu Lãng nghe giọng nói ủ dột của Lăng Mạc, ngược lại trong lòng lại trào dâng lòng ham sống một cách mãnh liệt, cắt ngang lời cậu ta, nói: “Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc phát biểu lời trăng trối chứ nhỉ?”.

“Ha ha.” Lăng Mạc cười thản nhiên, “Cái mạng hèn này của tôi, cũng chả quan tâm đến sống chết, nhưng trước khi chết vẫn nên nói rõ những suy nghĩ trong lòng thì hay hơn.”

“Chúng ta cá cược nhé, tôi nói chúng ta chắc chắn có thể chạy thoát được khỏi đây.” Tiêu Lãng lại ghé sát tai vào cánh cửa ngầm, “Cho nên, những lời nói không may mắn đó của cậu, tạm thời hãy nuốt vào trong bụng đi.”

“Lúc trước chúng ta đã cá cược, ai bắt được “Ki sĩ u linh”, người kia sẽ phải rời khỏi tổ chức Người gác đêm." Lăng Mạc nói, “Thật không ngờ, chúng ta cùng tìm thấy hắn lại sắp bị mất mạng dưới tay hắn.”

Câu nói này của Lăng Mạc càng khuấy động tinh thần chiến đấu của Tiêu Lãng, nói: “Vụ cá cược đó bây giờ không tính nữa, bây giờ chúng ta đặt lại vụ cá cược mới, nếu như chúng ta có thể sống sót ra ngoài, chúng ta sẽ đi uống rượu, làm bạn với nhau. Ngoài việc lừa dối Đang Đang, tất cả những mối hiềm khích trước đây đều không truy cứu nữa, thế nào?”

“Hắn ở ngay phía ngoài cửa, cho dù có chạy ra ngoài, chúng ta cũng không đánh lại hắn.” Lăng Mạc nói, “Phải rồi, đến đây sao cậu không mang theo súng của cậu?”

“Vừa nãy khi cậu vẫn còn chưa đến, đã bị đánh rơi rồi.” Tiêu Lãng nói,“Kị sĩ u linh” không thấy dùng súng, chứng tỏ hắn không nhặt được súng của tôi, súng có lẽ vẫn ở giữa sân công xưởng” “Vừa rồi sao cậu không đi tìm?” Lăng Mạc nói.

“Vừa mới tỉnh lại đã nhìn thấy hắn sắp đá vào đầu Cậu!” Tiêu Lãng nói, “Nếu như tôi đi tìm súng, cậu đã mất mạng rồi.”

“Cũng có nghĩa là, chỉ cần chúng ta có thể chạy ra ngoài được, có thể tìm được súng, là có thể bắn chết hắn!” Lăng Mạc cảm thấy ấm lòng hơn, nói.

“Này, ông anh, con ngõ ở bên ngoài giống như mê cung lại không có bản đồ của di động, cho dù chạy ra ngoài. sớm muộn gì cũng lại chui vào cái ngõ cụt này, cậu có tin không?” Tiêu Lãng nói.

“Tôi thì lại nhớ rất rõ con ngõ bên ngoài phải đi như thế nào." Lăng Mạc vốn dĩ có trí nhớ hơn người, lại có sự mẫn cảm đặc biệt đối với địa hình, nói đầy tự tin, “Nhưng bên ngoài tối quá, chúng ta không phát huy được tốc độ, vẫn cứ sẽ bị “Kị sĩ u linh” đuổi kịp!”

Tiêu Lãng vỗ đùi, nói: “Tình hình hiện giờ của chúng ta, chẳng phải là kẻ mù và thằng què sao? Chỉ cần chúng ta sử dụng tốt chân của người mù và mắt của người què, chắc chắn có thể chạy thoát ra ngoài được đấy!”

“Ý cậu là, cậu cõng tôi chạy à?” Lăng Mạc nói.

Tiêu Lãng nói, “Tôi còn ôm cậu nữa kìa! Nghĩ gì thế! Ý của tôi là, hai người chúng ta cùng chạy ra ngoài, tôi chạy ở phía trước, bởi vì tôi có thể nhìn thấy rõ đường; cậu chạy theo sau tôi, không cần nhìn đường cũng không lo đâm phải tường. Cậu có thể dùng trí nhớ của cậu chỉ huy tối rẽ trái hay là rẽ phải. Chỉ cần có thể đến được trong sân công xưởng, tôi chắc chắn có thể nhanh chóng tìm thấy súng của tôi.”

“Thà thử một phen còn hơn là ngồi chờ chết!” Lăng Mạc bán tín bán nghi gật đầu, nói: “Nhưng “Kị sĩ u linh đang đứng ngay ở cửa, chúng ta làm thế nào chạy được ra ngoài?”

“Hắn đang đi đi về về để chuyển đồ.” Tiêu Lãng nói, “Lát nữa khi hắn quay lại đầu con ngõ để chuyển đồ, chúng ta sẽ ra ngoài, cậu hẹn giờ chuông báo thức di động của cậu, đặt ở trong căn nhà đối diện. Khi chuông báo thức kêu lên, “Kị sĩ u linh” chắc chắn sẽ lao vào ngôi nhà đó. như vậy thì chúng ta có cơ hội chạy thoát ra ngoài rồi.”

“Được." Lăng Mạc vô cùng khâm phục mưu kế của Tiêu Lãng.

Thính giác siêu nhân của Tiêu Lãng đúng là không hề khoác lác, khi Tiêu Lãng kéo Lăng Mạc ra khỏi căn hầm ngầm, trái tim Lăng Mạc vẫn đập thình thịch. Nhưng khi ra ngoài, không hề nhìn thấy “Kị sĩ u linh”, chỉ nhìn thấy đầy phòng toàn cành cây và rơm rạ.

Theo như kế hoạch, Lăng Mạc sau khi hẹn giờ chuông báo thức xong, đặt ở trong một căn nhà xa chỗ bọn họ nhất. Khi Lăng Mạc quay trở lại bên cạnh Tiêu Lãng, chiếc điện thoại di động của Lăng Mạc kêu vang ting ting ting.

Giữa màn đêm vô cùng tĩnh mịch như vậy, tiếng chuông điện thoại di động chói tai nhanh chóng gây nên sự chú ý của “Kị sĩ u linh” đang thu gom đồ đốt ở đầu ngõ. Hắn lao nhanh như cơn gió đến căn nhà ở phía xa nhất, đồng thời rút ở thắt lưng ra con dao găm.

Thấy “Kị sĩ u linh” bị mắc bẫy, Tiêu Lãng kéo Lăng Mạc lao chạy về phía đầu ngõ.

“Đến ngã tư rồi!”

“Rẽ trái.”

“Đến ngã ba rồi!”

“Rẽ trái.”

“Chết tiệt, ngã năm.”

“Con ngõ bên phải phía trên.”

“Lại là ngã tư.”

“Đi thẳng.”

“Phía trước là bức tường rồi, có chuyện gì vậy?”

“Có thể đi vòng qua, sau khi rẽ trái thì lập tức rẽ phải.”

“Tôi nhìn thấy công xưởng ở đằng xa rồi, ngã rẽ cuối cùng!”

“Rẽ phải.”

Lời chỉ dẫn chuẩn xác của Lăng Mạc ở phía sau, còn Tiêu Lãng thì dẫn đường giống như tàu phá băng.

“Kị sĩ u linh” sau khi biết mình bị trúng kế điệu hổ ly sơn, lập tức quay lại đuổi theo hai người. Suốt chặng đường nghe thấy hai người phía trước người cao giọng người thấp giọng, vô cùng kinh ngạc. Nhưng điều khiển hắn kinh ngạc hơn nữa chính là ngay cả bản thân hắn cũng không dám chắc có thể chui được ra khỏi những con ngõ nhỏ này trong đêm tối, thật không ngờ lại bị hai người này dễ dàng phá giải.

Lao ra khỏi con ngõ nhỏ, vượt qua ngọn núi nhỏ, Tiêu Lãng nhìn thấy xưởng chè ở điểm tận cùng con đường cái.

Cả chặng đường, vết tích và dấu máu của trận đánh lúc nãy vẫn còn ở đó, quen thuộc và sợ hãi.

Tiêu Lãng cứ thế lao vào xưởng chè, đôi mắt quét nhanh từng ngóc ngách trong sân.

Ở vị trí gần đó, trong một đám hộ, bui xen lẫn cỏ dại, có một vật bằng kim loại màu đen đang phát ra ánh sáng lấp lánh.

"Bảo bối của ta! Ta tìm thấy mày rồi!” Tiêu Lãng vô cùng mừng rỡ, lao đến đám cây bụi đó. Cho dù đám cây bui đó vô tình cứa vào tay và mặt Tiêu Lãng, Tiêu Lãng vẫn dùng động tác nhanh nhạy nhất nhật khẩu súng của cậu ra khỏi lùm cây.

“Lăng Mạc, chúng ta có thể quay lại giết hắn rồi!” Tiêu Lãng vô cùng hưng phấn, nhảy ra khỏi đám cây bụi, cầm súng nói.

Nhưng Lăng Mạc ở phía sau lại không thấy đâu nữa cả.

“Lăng Mạc! Lăng Mạc!” Tiêu Lãng cao giọng gọi.

“Bỏ súng xuống, không chừng chúng ta vẫn còn có thể thương lượng được.” Một giọng nói trầm đục vang lên, Tiêu Lãng nhìn thấy ở một bên cổng công xưởng xuất hiện một bóng người.

“Kị sĩ u linh” dùng tay bóp cổ Lăng Mạc, từ một bên cổng công xưởng chợt lọt vào tầm nhìn của Tiêu Lãng. “Kị sĩ u linh” chắc chắn là đã được huấn luyện đặc biệt, hắn khéo léo trốn đằng sau Lăng Mạc, thậm chí đến một sợi tóc cũng không lộ ra. Bất luận tài bắn súng của Tiêu Lãng có siêu đến đâu, cũng không thể nào xuyên qua Lăng Mạc mà bắn trúng được vào “Kị sĩ u linh”.

Cánh tay của “Kị sĩ u linh” chắc là rất khoẻ, Lăng Mạc liên tục cố gắng ngọ nguậy cơ thể, mà không có cách nào vùng thoát ra được, thậm chí cổ họng cũng không phát ra chút âm thanh nào.

Con dao găm của “Kị sĩ u linh” chặn mạnh vào động mạch cảnh của Lăng Mạc, chỉ cần dùng lực một chút, Lăng Mạc chắc chắn sẽ mất mạng.

“Anh bạn nhỏ, chúng ta nói chuyện một chút nhé.” “Kị sĩ u linh” cố tình tỏ ra già dặn, nói: “Giữa chúng ta không có mâu thuẫn, thậm chí mục tiêu của chúng ta đều giống nhau.”

“Ai giống với mày!” Tiêu Lãng phản kích, nói.

“Sao lại không giống chứ?” “Kị sĩ u linh” cười khẩy một tiếng, nói, “Chúng ta đều là vì chính nghĩa nơi lồng ngực.”

“Mày mà chính nghĩa sao?” Tiêu Lãng nói, “Tư hình mà là chính nghĩa ư? Bắt giữ cảnh sát, chuẩn bị mưu sát cảnh sát, cũng là chính nghĩa?”

“Bắt giữ các cậu, giết các cậu, cũng là vì bất đắc dĩ. “Kị sĩ u linh” nói, “Là các cậu ép người quá đáng, vì đại nghiệp, đành phải hy sinh các cậu.”

“Đại nghiệp?” Tiêu Lãng nói, “Người coi phạm tội trở thành đại nghiệp, mà còn dám lải nhải với tao.”

“Mở miệng nói pháp luật, ngậm miệng cũng pháp luật, pháp luật thực sự công bằng sao? Thực sự có thể bảo vệ được cho những người lương thiện sao? Thực sự có thể trừng trị được kẻ ác sao? Các cậu biết rõ điều này hơn tôi nhỉ!”

“Không có pháp luật, mày có thể chắc chắn những người mày bảo vệ nhất định đều là những người lương thiện không? Mày có thể chắc chắn, những người mày trừng trị nhất định là kẻ ác không?” Tiêu Lãng không hề nhún nhường.

“Kị sĩ u linh” nghiến răng, hắn hận thấu xương hai cậu thanh niên cứ cắn chặt hắn không chịu nhả ra. Nhưng dù sao lúc này trong tay Tiêu Lãng cũng đang có súng, hắn không thể không tiến hành kế hoãn binh: “Thế này đi, chúng ta thống nhất một phương án. Cậu buông súng xuống, tôi cũng buông dao xuống. Tôi không giết các cậu, các cậu cũng đừng bắt tôi. Các cậu có thể sống sót, tôi cũng có thể rời khỏi đây, chẳng phải là vẹn cả đôi đường, đâu nhất định cần phải nghiêm túc quá nhỉ?

“Đừng có nói nhiều lời thừa thãi thế! Bảo mày thả cậu ấy ra, là tao mơ tưởng hão, bảo tao buông súng xuống, là mày mơ tưởng hão.” Tiêu Lãng nói vẻ mất kiên nhẫn, thực ra, trong đầu cậu đang bình tĩnh suy tính.

Đối diện với tình huống này, thực ra Tiêu Lãng vẫn tràn ngập sự tự tin.

Trong giờ chiến thuật lùng bắt, đã đặc biệt tiến hành dạy và diễn tập tình huống bắt giữ con tin. Theo quy trình, nếu như tội phạm bắt giữ người bình thường, không đến mức vạn bất đắc dĩ, không có sự chắc chắn thì tuyệt đối không thể nào nổ súng. Nhưng nếu như người bị bắt giữ là đồng nghiệp trong tổ, thì sẽ có cơ hội chế ngự hoặc là bắn chết đối phương. Tư Đồ Bá đã nói, gặp phải tình huống này, có vẻ như người cầm súng nắm quyền chủ động, thực ra người bị bắt giữ lại nắm được quyền chỉ huy.

Phương pháp Tư Đồ Bá dạy cho mọi người, chính là cần người bị bắt giữ khống chế được tiết tấu, khi lực kìm kẹp giảm đi, hét lớn một tiếng, quỳ xổm xuống hoặc là nghiêng người sang một bên, để cho tên tội phạm ở phía sau lộ ra phần đầu, phần ngực. Còn người cầm súng lúc trước đã cần phải tiến hành sự phán đoán và nhằm chuẩn vị trí cơ thể của tội phạm, cùng lúc khi nghe thấy tiếng hét, liền nổ súng vào phần đầu của tội phạm.

Đây có khả năng là một kiểu phối hợp ăn ý.

Tiêu Lãng nhớ rất rõ phương pháp này, cũng luyện tập rất thành thạo. Nhưng lúc này cậu nghĩ, hành vi phạm tội của “Kị sĩ u linh” chắc chắn không phải là hành vi do một mình hắn gây nên. Cũng có nghĩa là, đằng sau “Kị sĩ u linh” còn có người khác. Nếu đã như vậy, lời khẩu cung của hắn sẽ có hiệu quả hơn bất cứ chứng cứ, sự suy luận, manh mối nào. Cho nên, cậu nhất định phải giữ lại tính mạng của hắn. Thế nhưng, “Kị sĩ u linh” là một kẻ đáng sợ nhường nào? Nếu như không thể một phát súng có thể khiến cho hắn mất đi khả năng chiến đấu, tính mạng của Lăng Mạc cũng sẽ đối diện với sự nguy hiểm to lớn. Nghĩ đi nghĩ lại, Tiêu Lãng nắm chặt khẩu súng trong tay và động tác nhằm chuẩn, câu phán đoán vị trí cơ thể của “Kị sĩ u linh”, nhằm chuẩn vào cổ hắn.

Tiêu Lãng từng nghe Nhiếp Chi Hiên nói, cổ là một bộ phân vô cùng phức tạp. Huyết quản quan trọng nằm ở hai bên cổ, chỉ cần không bắn trúng hai bên, sẽ không lập tức chết do mất quá nhiều máu. Nhưng phía sau cổ là đốt sống cổ, mà phía trong đốt sống cổ là tủy sống, nếu như viên đạn bắn trúng tủy sống, rất có khả năng sẽ dẫn đến tử vong, nhưng bởi vì đĩa đệm cổ dày chắc làm giảm đi sức mạnh của viên đạn, khả năng lớn sẽ là gây nên liệt phần trên.

Nếu như có cơ hội nổ súng, nhất định phải bắn trúng phần giữa cổ của “Kị sĩ u linh”. Khoảng cách giữa Tiêu Lãng và “Kị sĩ u linh” chừng hơn 20 mét, yêu cầu độ bắn chính xác như vậy, bản thân cậu cũng không chắc chắn lắm.

Đột nhiên, tâm trạng thất vọng chợt trào dâng trong lòng Tiêu Lãng. Bởi vì cậu chợt nhớ ra, trong giờ chiến thuật lùng bắt đầu tiên, Tư Đồ Bá chính là cho diễn tập tình huống này. Nhưng lúc đó Lăng Mạc như phát điên, không chỉ bắn bừa mà còn chạy ra khỏi sân, thậm chí làm Đường Đang Đang bị thương. Cậu Lăng Mạc thần bí này, trong lòng rốt cuộc có khúc mắc gì? Có phải là có sự căm ghét hay là quá sợ hãi đối với tình huống bắt giữ con tin này?

Nghĩ đến đây, Tiêu Lãng xuyên qua màn đêm, nhìn vào khuôn mặt Lăng Mạc. Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu, lúc này đây, sắc mặt Lăng Mạc tái nhợt, môi dưới run rẩy, như thể dấu hiệu của người mắc bệnh tim khi phát bệnh. Lăng Mạc hiện trong trạng thái như vậy, còn có thể nhớ được tất cả những gì mà Tư Đồ Bá dạy hay không?

Tiêu Lãng vốn bị thương ở cánh tay trái, gần như đã không còn sức để giữ súng nữa rồi, cậu đang cố gắng kiên trì, để cho khẩu súng đang cầm trong tay không bị run rẩy. Thế nhưng nỗi thất vọng trong lòng càng lớn, điều này khiến cho cậu gần như muốn từ bỏ.

“A!” Đột nhiên, Lăng Mạc hét lên một tiếng dài. Âm thanh được ép ra từ cổ họng cậu ta đang bị ép chặt. Cùng lúc đó, nửa phần thân trên của Lăng Mạc chợt nghiêng về bên trái. Rõ ràng, “Kị sĩ u linh” hùng mạnh đã trải qua khoảng thời gian dài đánh nhau, đuổi bắt cũng đã đuối sức, lúc này đây, bàn tay thít chặt cổ Lăng Mạc cũng nói lỏng ra đôi chút.

Và sự nới lỏng chút ít này, đã đem lại cơ hội cho Lăng Mạc.

“Pằng!” Tiếng súng vang lên cùng với tiếng thét dài. Thậm chí Tiêu Lãng còn không biết mình đã nổ súng như thế nào. Đây có lẽ là phản ứng trong vô thức.

Cùng lúc với tiếng súng nổ, trái tim Tiêu Lãng cũng như chực nhảy ra khỏi lồng ngực. Điều khiến cậu vui mừng chính là, thật không ngờ Lăng Mạc dưới nỗi ám ảnh tâm lý mãnh liệt, mà vẫn có thể nhớ được tất cả những gì Tư Đồ Bá dạy. Điều cậu lo lắng chính là, phát súng này có bắn trúng không? Có thể không bắn chết “Kị sĩ u linh” không? Có thể khiến “Kị sĩ u linh” ngay lập tức mất đi khả năng tấn công hay không? Lăng Mạc liệu có bị bắn nhầm hay không?

Cùng lúc cơ thể “Kị sĩ u linh” đổ sập xuống đất, Tiêu Lãng đã yên tâm hơn nhiều, cậu lập tức lao về phía Lăng Mạc.

Lăng Mạc quỳ xuống bên cạnh “Kị sĩ u linh”, nhờ sự xuất hiện trở lại của ánh trăng, quan sát tình hình thương tích của “Kị sĩ u linh”. Mặc dù hắn vẫn đang ngọ nguậy trên mặt đất, nhưng rõ ràng đã hoàn toàn mất đi khả năng phản kháng. Qua đôi mắt đang trợn lên của hắn có thể nhận thấy, ý thức của hắn đã dần mơ hồ.

“Bắn trúng phần cổ! Cậu tài thật!” Lăng Mạc lấy tay ấn vào phần cổ “Kị sĩ u linh”, vội nói: “Hình như sượt qua tĩnh mạch, chảy nhiều máu quá, có lẽ là sẽ không chết ngay đâu, nhưng nếu kéo dài chắc chắn sẽ mất mạng. Có cách nào để gọi xe cấp cứu không?”

Thật không ngờ Lăng Mạc cũng muốn bắt sống, chứng tỏ cậu ta và Tiêu Lãng cũng có chung một suy nghĩ.

“Tại tôi bị thương, nếu không hiệu quả chắc chắn tốt hơn thế này nhiều.” Tiêu Lãng vẫn cứng họng, cậu vừa cảnh giác giơ súng hướng về “Kị sĩ u linh” đang nằm dưới đất, vừa nói: “Không có điện thoại di động, sao mà báo cảnh sát được? Xe ở bên ngoài, một mình cậu ở đây có được không? Tên này liệu có lại bò dậy được không?”

Vừa dứt lời, trong ngõ nhỏ phía bên ngoài công xưởng dường như truyền tới những tiếng bước chân hỗn tạp.

“Hi!” Tiêu Lãng vẫn cầm súng nhắm vào “Kị sĩ u linh”, đầu không quay lại, chỉ hét to: “Chúng tôi là người của Sở công an thành phố Nam An, mau đến đây! Ai có thể báo cảnh sát?”

Tiếng bước chân càng nhanh hơn, càng lộn xộn hơn. Một lát sau, mấy luồng ánh sáng trắng nhất loạt chiếu sáng rực Tiêu Lãng đang cầm súng và Lăng Mạc đang quỳ dưới đất.

Tiếp viện của đội cảnh sát đặc nhiệm Sở Công an thành phố Dương Bắc đến rồi.

“Chết tiệt, đóng phim sao?” Tiêu Lãng nói, “Đã xong hết việc rồi, các người mới đến.”

Một lúc sau, một loạt tiếng ầm từ xa đến gần, lia tới luồng ánh sáng còn sáng rực hơn nữa. Trực thăng của đội cảnh sát trên không của Sở Công an thành phố Nam An cũng đến nơi.

Tiêu Lãng và Lăng Mạc gần như đồng thời ngồi bệt xuống đất, sau đó nằm ngửa trên đất. Mệt mỏi, mất máu, đau đớn, sống sót sau tai hoạ, tất cả những yếu tố này khiến họ chợt kiệt sức sau khi đột nhiên được thả lỏng.

Hai người ngửa mặt nhìn nửa vầng trăng trên trời, mặc cho bác sĩ kiểm tra cơ thể họ, cũng không nói gì. Đột nhiên, Tiêu Lãng bật cười, Lăng Mạc cũng cười theo, hai người càng cười càng to, đến cuối, thậm chí còn cười nghiêng ngả.

“Kị sĩ u linh” sau khi bị khoá còng tay xích chân thì được khiêng lên xe cứu thương, những người cảnh sát đều dồn ánh mắt nhìn hai chàng trai đang nằm dưới đất cười ngây dại.

Sau khi ngủ một giấc thật sâu, vết thương trên người lại thấy đau hơn. Chập tối ngày hôm sau, sau khi ngủ một ngày một đêm, Tiêu Lãng và Lăng Mạc đến hội trường đúng giờ để chuẩn bị họp, đều có cảm giác như vậy.

Khắp cả hội trường tràn ngập bầu không khí vui mừng hân hoan, mọi người đều lớn tiếng chuyện trò, kể lại những nỗi gian khổ và kinh thiên động địa trong ba tháng qua. Tiêu Lãng và Lăng Mạc đã được coi là anh hùng trong tổ chức Người gác đêm. Không chỉ là bởi vì họ chỉ dựa vào các lực của hai người mà đã tìm ra được chỗ ở của B, bắt được “Kị sĩ u linh” thân thủ phi phàm, mà còn bởi vì họ đã điều tra rõ được nguyên nhân động cơ và thủ đoạn lập kế hoạch của cả sự kiện vượt ngục, và cả bởi vì họ đã “đổ máu” một cách đầy vinh quang.

Lúc này đây, các thành viên trẻ của tổ chức Người gác đêm cuối cùng đã hiểu câu nói: “Vết sẹo chính là huân chương của đàn ông.”

Tính bảo mật của tổ chức Người gác đêm vẫn tiếp tục duy trì, cho nên phóng viên truyền thông của thế giới bên ngoài không biết được sự tồn tại của tổ chức này, cho nên có nhiều hoa tươi, những tràng pháo tay và đèn nháy flash đều dành tặng cho Giám đốc Sở Công an thành phố Tiêu Vân Thiên. Nội bộ tổ chức Người gác đêm, mặc dù không có những thứ này, nhưng Tiêu Lãng và Lăng Mạc vẫn nhận được sự đãi ngộ khác hẳn. Các tổ viên đều vây quanh hai người truy hỏi cụ thể chi tiết vây bắt, trong mắt đã không chỉ là sự tuân thủ đối với tổ trưởng, mà phần nhiều chính là sự khâm phục và ngưỡng mộ đối với người anh hùng.

“Hai người chúng tôi giống như thể mũi tên rời khỏi dây cung, từ hai hướng đồng thời lao đến tấn công, một đấm một đá đồng thời vung ra. Thật không ngờ, “Kị sĩ u linh” đỡ trái tránh phải, lại có thể tránh được chiêu này. Khi nói thì chậm chứ hành động lúc đó rất nhanh thứ hai của chúng tôi lại đồng thời bồi đến, trực tiếp đánh cho “Kị sĩ u linh” tìm răng dưới đất luôn.” Tiêu Lãng trên đầu và vai vẫn quấn băng dày cộp, nếu chỉ nhìn nữa thân trên, thì giống như xác ướp Ai Cập. Nhưng cậu vẫn không nhàn tản chút nào, vừa nói thao thao bất tuyệt, vừa hoa chân múa tay.

Lăng Mạc mỉm cười không nói gì, nghịch miếng băng quẩn trên cánh tay mình, nghiêng tai lắng nghe cách nói đầy khoa trương chỉ báo tin mừng không báo tin buồn của Tiêu Lãng.

“Vậy sao các cậu đều bị thương thế?” Nhiếp Chị Hiên cười lật tẩy.

Tiêu Lãng khựng lại, vẫn cứng cổ, nói: “Nhiếp huynh không biết đó thôi. Mặc dù thân thủ tên“Kị sĩ u linh” không bằng được bọn tôi, nhưng hắn có dao mà! Hai người chúng tôi đánh tay không, đương nhiên cũng bị thiệt thòi một chút. Hơn nữa, tên “Kị sĩ u linh” này vô cùng quỷ quyệt, lợi dụng chúng tôi mềm lòng, bất ngờ đâm chúng tôi. Ban đầu chúng tôi còn không muốn lấy mạng hắn, nào ngờ hắn lại không biết tốt xấu, cứ thể làm bừa. Cho nên cuối cùng xin lỗi nhé, tôi cũng không thể nương tay được, trực tiếp bắn một phát cho cổ hắn nở hoa luôn. Hơn nữa, khả năng bắn súng của tôi lại chuẩn xác thế chứ, bắn cho hôn mê, nhưng không chết! Đợi hắn tỉnh lại, tất cả đều có thể kết luận được.”

‘Theo lý mà nói, trong lòng tên “Kị sĩ u linh” này có lẽ cũng có thứ gọi là chính nghĩa, không nên lấy đi tính mạng của các cậu. Nhưng thật không ngờ, hắn lại ác liệt như vậy, đòn nào cũng chí mạng.” Nhiếp Chi Hiên đương nhiên biết được trong những lời miêu tả của Tiêu Lãng, đâu là thật, đâu là khoa trương.

“Đại tiểu thư, cậu có biết tình hình lúc đó nguy hiểm nhường nào không.” Tiêu Lãng thấy Đường Đang Đang ngồi một mình đờ đẫn ở một góc, bèn đi đến cạnh cô, nói:

“Nhát dao đó, mắt nhìn thấy sắp cắm vào tim tôi, tôi liền bật người dậy...”

“Vẫn không liên hệ được với anh Vọng.” Đường Đang Đang cắt ngang lời nói của Tiêu Lãng, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Lãng, Tiêu Lãng mới phát hiện ra bộ dạng đáng thương của cô, bỗng chốc nuốt trở vào bụng những câu nói khoa trương của mình. Đường Đang Đang nói, “Theo lý, hôm qua là anh ấy cần phải liên hệ với chúng ta rồi.”

Tiêu Lãng bị cắt ngang đột ngột, thoáng ngẩn người. Bởi vì Đường Đang Đang lo lắng cho Tiêu Vọng chứ không lo lắng cho cậu, cậu cảm thấy hơi chua xót, và cũng tan nát cõi lòng vì biểu hiện của Đường Đang Đang. Thế nên Tiêu Làng cố ý tỏ ra hờn dỗi: “Có thể là anh đang chấp hành nhiệm vụ gì đó nhỉ? Cái mang còm này của tôi xém chút ra là toi rồi, cậu cũng không lo lắng gì cho tớ.”

“Cậu đang ngồi ngay ngắn ở đây, anh Vọng còn chưa liên hệ được kìa.” Đường Đang Đang chẳng buồn quan tâm trước thái độ ghen tị của Tiêu Lãng, vẫn nói giọng tràn ngập sự lo lắng.

“Có khả năng Tiêu Vọng không biết “Kị sĩ u linh” đã bị bắt, vẫn đang bí mật điều tra, chúng ta cũng đang phái người tìm nó!” Tiêu Vấn Thiên mặc bộ cảnh phục chỉnh tề bước vào phòng họp, cắt ngang cuộc nói chuyện của đám học viên.

Nghe Tiêu Vấn Thiên nói vậy, Đường Đang Đang cũng yên tâm hơn phần nào, cô gật đầu, lặng lẽ nghịch ngợm điện thoại di động, có thể là suy nghĩ xem có nên gọi một cuộc điện thoại nữa hay không.

Cùng tiến vào với Tiêu Vấn Thiên còn có các thầy giáo hướng dẫn của tổ chức Người gác đêm.

Các học viên lập tức im bặt, lần lượt quay trở về chỗ ngồi của mình, ngồi ngay ngắn.

Tiêu Vấn Thiên đứng ở trung tâm bục thuyết giảng, nét mặt tràn ngập sự kiêu hãnh và tự tin. Các thầy giáo hướng dẫn ngồi chỉnh tề trên dãy bục thuyết giảng, có người tinh thần dồi dào, có người không thể hiện tâm trạng gì. Ví dụ Bác Nguyên Mạn, khuôn mặt lạnh tanh, hoàn toàn không nhận ra hỉ nộ ái lạc. Chỉ có Tiêu Lãng là người vô cùng thấu hiểu ông lão, mới có thể nhận ra ông lão không phải là lạnh tanh, giữa hai hàng lông mày, trong ánh mắt ông lão, ngoài sự thương xót Tiêu Lãng, phần lớn toát ra sự lo lắng khôn nguôi.

Tiêu Lãng thấy, nét mặt đó của ông ngoại, không phải là sự áy náy về việc phán đoán sai lầm, chỉ huy thiếu hợp lý của ông, mà có vẻ giống như đang lo lắng cho tương lai, sự lo lắng vô cùng sâu sắc. Nhưng hiện giờ, tình thế rạng ngời như vậy, vụ án vượt ngục đã được giải quyết một cách hoàn mĩ, “Kị sĩ u linh” bị thương nặng đã bị bắt, tổ chức chắc cũng sẽ làm theo lời hứa, khôi phục lại chức quyền cho Người gác đêm. Nỗi lo lắng này từ đầu tới chứ?

Tiêu Vấn Thiên hắng giọng, nói rành rọt: “Bây giờ tôi tuyên bố về quyết định của cấp trên. Qua biểu hiện xuất sắc của các học viên dự bị trong vụ án vượt ngục của trại tạm giam thành phố Nam An, cấp trên quyết định, bắt đầu từ ngày hôm nay, khôi phục lại hoạt động của tổ chức Người gác đêm.”

Tiêu Vấn Thiên đã giữ chức Giám đốc Sở Công an nhiều năm rồi, ông vận dụng rất khéo léo phương thức phát biểu của lãnh đạo. Lúc này đây, ông ngừng lại một lát, để cho học viên cơ hội bùng nổ tràng pháo tay giòn giã. Nhìn thấy đội ngũ Người gác đêm đầy vẻ vang này sắp được thành lập lại, điều này khiến cho tất cả các học viên đều vô cùng kích động.

Thực ra các thầy giáo hướng dẫn càng kích động hơn. Bởi vì các học viên không hề hay biết vì sao năm đó tổ chức Người gác đêm lại bị gián đoạn, Cho nên, họ cũng không biết được ý nghĩa thực sự của việc tổ chức Người gác đêm được khởi động lại. Và đối với các thầy giáo hướng dẫn, họ đã

dùng tâm huyết hơn mười năm qua của mình để chọn lựa từng người kế tục ưu tú, rồi lại dùng khoảng thời gian ba tháng để rèn luyện những người kế tục đó thành những nhân vật tinh anh, hỗ trợ họ lập nên chiến công hiển hách như vậy. Thật đúng là “Tằm chết mới nhả hết tơ, nến kia có tắt mới khô lệ sầu”. Các học viên chính là niềm hy vọng của họ, cũng chính là niềm tự hào của họ.

“Biện pháp, tôn chỉ và phạm vi chức quyền của tổ chức vẫn dùng biện pháp, tôn chỉ và phạm vi chức quyền như trước năm 1997.” Tiêu Vấn Thiên tiếp tục tuyên bố, “Căn cứ theo “Luật hình sự” và “Luật tố tụng hình sự” mới, tiến hành một số sửa đổi tương ứng về biện pháp và phạm vi chức quyền. Tổ chức do Tiêu Vấn Thiên đảm nhận chức vụ tổ trưởng, Tư Đồ Bá giữ chức tổ phó, Bác Nguyễn Mạn giữ vai trò cố vấn. Biểu hiện của hai đội trong cuộc thi đào thải

vòng cuối cùng, các thầy giáo hướng dẫn đã bình bầu chấm điểm xong, đồng thời đã đào thải một học viên cuối cùng. Thành viên của tổ chức được sản sinh từ 12 thành viên hiện thời lọt vào vòng trong, phương thức sản sinh là sát hạch tổng hợp. Việc sát hạch sẽ do Sở trinh sát hình sự Bộ Công an cùng Bộ tài nguyên nhân lực cùng tiến hành tổ chức, quyết định sẽ tiến hành vào năm ngày sau. Những học viên qua được đợt sát hạch sẽ được vào biên chế cảnh sát và nhận huy hiệu thành viên tổ chức Người gác đêm, dựa theo quy định pháp luật để thực hiện chức năng.

Bây giờ đã bước vào thời đại bắt buộc sát hạch, chỉ cần tiến vào đội ngũ nhân viên công vụ, thì bắt buộc phải tiến hành cuộc sát hạch công bằng, công chính.” Tiêu Vấn Thiên bổ sung thêm, nói: “Nhưng cuộc sát hạch năm ngày sau, tuyệt đối không đơn giản chỉ là cuộc thi công chức, còn có rất nhiều cuộc thi liên quan đến kĩ năng chuyên ngành, tu dưỡng thường ngày và cả những phương diện khác. Theo kinh nghiệm của tôi, trong 12 người các bạn, chưa chắc có thể toàn bộ được ở lại, mọi người cần phải có sự chuẩn bị về tâm lý."

Trong hội trường bắt đầu vang lên những tiếng bàn luận xôn xao.

Có một số học viên bắt đầu lo lắng cho tiền đồ của mình, là liệu có thể tiếp tục được ở lại hay không. Có một số ngrời bắt đầu bàn tán tổ chức yêu cầu quá hà khắc. Trải qua cuộc huấn luyện và sát hạch như chốn địa ngục trong suốt ba tháng qua, 12 người này giờ đây đều là những nhân vật tinh anh, vậy mà vẫn còn cần phải sát hạch thêm nữa, thực sự khiến người ta khó hiểu. Có một số người chú ý thấy trong thông báo mà Tiêu Vấn Thiên tuyên bố, chỉ có ba nguyên lão là Tiêu Vấn Thiên, Tư Đồ Bá và Bác Nguyên Mạn dung nạp thành thành viên của tổ chức Người gác đêm, bởi vì ba người này vẫn giữ thân phận là cảnh sát, còn những thầy giáo hướng dẫn khác thì đã từ chức hoặc là chuyển ngành, cho nên các thầy giáo hướng dẫn khác cũng làm đúng theo pháp luật sau khi hoàn thành công tác bồi dưỡng huấn luyện, rời khỏi tổ chức Người gác đêm.

Tiêu Vấn Thiên quét một lượt 12 học viên đang ngồi trong hội trường, nói: “Hiện giờ tôi hy vọng mọi người đều có thể nghỉ ngơi đầy đủ, nghiêm túc chuẩn bị, mặc dù tôi cũng không biết các bạn nên chuẩn bị những gì, nhưng mọi người cần phải có sự đánh giá đối với con người mình trước đây, và có niềm kì vọng đối với tương lai đẹp đẽ, như vậy mới có thể không bị thất bại trong cuộc sát hạch. Tôi hy vọng mọi người đều có thể qua được đợt sát hạch, bởi vì tố nức Người gác đêm có thêm một người là có thể thêm một phần sức mạnh! Huống hồ hiện nay các bạn đều là rồng phượng giữa bao người, đều là những người trẻ tuổi ưu tú có thể vì sự ổn định hài hòa của xã hội phát huy ánh sáng chói lòa! Tôi hy vọng các bạn đều có thể ở lại!”

Sau tràng pháo tay, Tiêu Vấn Thiên nói tiếp: “Tổ các thầy giáo hướng dẫn, chỉ có ba người chúng tôi ở lại, những thầy giáo khác, tổ chức sẽ căn cứ theo tình hình cụ thể để quyết định xem có mời làm giáo viên thỉnh giảng để đến đây tiến hành dạy học hay không.”

Bác Nguyên Mạn đứng dậy, nói: “Mọi người vất vả rồi, thời gian năm ngày này, mọi người có thể trở về nhà nghỉ ngơi, tiện thể thăm người thân. Năm ngày sau, chúng ta gặp mặt nhau ở đây.”

Nói xong, ông lão liền đi ra khỏi phòng họp trước.

Hành động của Bác Nguyên Mạn khiến Tiêu Lãng chắc chắn về sự phán đoán của mình rằng ông ngoại đang trĩu nặng tâm tư. Cậu quyết định ngày mai sau khi về nhà sẽ hỏi ông ngoại thật tỉ mỉ. Nhưng hiện giờ, mục đích quan trọng nhất của cậu chính là cần phải thực hiện lời hẹn với Lăng Mạc lúc đang gặp nguy hiểm tối hôm qua, cùng đi uống rượu với Lăng Mạc.

Các học viên đều đang thu dọn đồ, chuẩn bị rời khỏi đó, Tiêu Lãng ngầm ra hiệu bằng mắt với Lăng Mạc.

Lăng Mạc mỉm cười, khẽ gật đầu.

Khi Tiêu Lãng còn ở trường vẫn tự xưng là “Hoàng tử bia rượu thịt nướng”, vô cùng say mê cảm giác ăn uống ở via hè.

Lúc này vừa vặn là đợt nghỉ ngày lễ Quốc khánh, những người rảnh rỗi không có việc gì mà cũng không đi du lịch bắt đầu nhớ đến hương vị của thịt nướng, cho nên cả một con đường bán đồ ăn vặt đã không còn một chỗ trống nào. Tiêu Lãng và Lăng Mạc đã thay bộ trang phục huấn luyện, mặc quần áo thường phục thoải mái, sánh vai nhau bước vào con phố ăn vặt. Hai người bọn họ tìm thấy được một góc hơi khuất rồi ngồi xuống, gọi một bình ba lít bia tươi và vài xiên thịt nướng.

Phần đầu, cánh tay của Tiêu Lãng và Lăng Mạc đều quấn băng trắng tinh, không tránh khỏi khiến cho những vị thực khách xung quanh đều đổ dồn ánh mắt vào. Hai người cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, đều không kìm nổi bật cười. Làm gì có người nào bị băng bó thành ra thế này mà còn chạy ra ngoài để ăn thịt nướng uống rượu chứ, rõ ràng là hai kẻ háu ăn trốn từ trong bệnh viện ra đây để vui thú mà!

Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, ngụm bia lạnh chui vào trong bụng, khiến cho Tiêu Lãng rùng mình một cái.

"Đã thật!” Tiêu Lãng chùi bọt bia dính bên mép, nói: “Chúng ta thế này cũng coi là một chén tiêu tan mối oán thù nhỉ?”

“Cậu chẳng phải nói việc đó sẽ vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho tôi sao?” Lăng Mạc Cố tình nhắc nhở.

Tiêu Lãng nói: “A, đúng vậy! Sự việc này là vấn đề nguyên tắc, mối ân thù của chúng ta không thể tiêu tan.”

“Thực ra, tôi thật sự không phải cố ý lừa gạt Đường Đang Đang.” Lăng Mạc nói, “Chỉ là tôi không biết nên giải thích như thế nào.”

“Cậu muốn nói cậu cũng là bị nhầm lẫn phải không?" Tiêu Lãng nói vẻ bán tín bán nghi, “Đường Đang Đang nói cậu chính là người Nam Khẩu thành phố Nam An, cậu còn có thể không biết ở khu Nam Khẩu có một quần thể kiến trúc mẫu đó sao?”

Lăng Mạc giơ tay ra, nói: “Mặc dù hộ khẩu của tôi ở đó, thật ra tôi chỉ sống ở Nam Khẩu có một tuần. Tôi không thể chịu được người trong nhà, cho nên chạy ra ngoài. Nơi mà tôi lăn lộn trước đây không phải ở Nam Khẩu. Hơn nữa, quần thể kiến trúc đó lại ẩn mật như vậy, tôi thật sự chưa từng nhìn thấy.”

“Vậy cậu nói cậu đã từng đi đến Đông Lâm? Cậu chẳng phải là vẫn luôn ở Nam An sao?” Tiêu Lãng vấn bán tín bán nghi.

Trên mặt Lăng Mạc hiện ra nét sượng sùng, nói: “Lúc chín tuổi tôi mới đến Nam An. Những sự việc trước đó, thật sự không muốn nói với bất cứ ai. Xin lỗi, Tiêu Lãng.”

Tiêu Lãng tính tình thẳng như ruột ngựa, cậu quan sát lời nói sắc mặt, cảm thấy câu nói này của Lăng Mạc thật sự không giống như đang nói dối. Hơn nữa, cậu lại nghĩ ngay ra, nếu như Lăng Mạc thật sự muốn lừa gạt tổ Chiến ưng bọn họ, tại sao về sau lại giúp Tiêu Lãng, để cậu được ở lại tổ chức chứ? Không chừng cậu ta thật sự có điều khó nói thì phải. Thế nên, cậu đưa ra câu hỏi cuối cùng trong lòng mình: “Cậu nói cậu tìm thấy bức ảnh đó, là bởi vì một con chó lang thang sao? Lẽ nào trí nhớ của cậu lại có thể tốt đến độ chỉ nhìn thấy con chó một lần mà cũng ghi nhớ sao?”

Lăng Mạc cười khổ não một tiếng, uống cạn bia trong cốc của mình, nói: “Không phải là trí nhớ tốt, mà là tôi cảm thấy bản thân mình cũng gần giống như con chó đó.”

Nét mặt thê lương của Lăng Mạc và câu nói này trực tiếp đã khơi dậy lòng trắc ẩn của Tiêu Lãng. Lúc này đây, cậu đã quyết định tin tưởng Lăng Mạc.

“Được rồi, được rồi, ai cũng đều có những sự việc không muốn hồi tưởng lại. Quay trở lại đề tài chính, cậu đã cứu tôi một mạng, ly này tôi mời cậu.” Tiêu Lãng lại rót đầy một ly, uống một hơi.

Lăng Mạc không nói gì, lặng lẽ lại uống cạn thêm một ly.

“Không biết tôi liệu có thể có một ngày cũng đánh đấm giỏi giống như “Kị sĩ u linh” không.” Tiêu Lãng cố tình chuyển đề tài, nói: “Hắn thật sự quá lợi hại.”

“Cậu chẳng phải nói khi thời hạn ba tháng vừa đến, cậu sẽ rời khỏi đây sao?” Lăng Mạc nhìn chằm chằm vào xiên thịt đang cầm trên tay, nói: “Nếu rút lui thì không có kịch hay rồi.”

Tiêu Lãng cúi đầu suy ngẫm giây lát, nói: “Không biết tại sao, thật không ngờ tôi đã quên đi suy nghĩ muốn rút lui rồi.”

Lăng Mạc cười ha ha.

Tiêu Lãng tuốt một xiên, nhai ngấu nghiến, nói: “Dù sao vẫn còn năm ngày, để tôi nghĩ thêm rồi quyết định sau. Bây giờ điều trước tiên cần phải làm rõ chính là, tại sao ông ngoại tôi lại cứ rầu rầu không vui.”

Rõ ràng Lăng Mạc cũng nhận ra nét không vui của Bác Nguyễn Mạn trong cuộc họp, nói: “Là bởi vì lão tía phân tích sai sao?”

“Sai à? Sai cái gì?” Tiếu Lãng lại uống một ly, nói: “Ý cậu muốn nói là sự phân tích về hành tung của “Kị sĩ u linh” sao? Cậu cho rằng ông ngoại tôi đã sai? Cậu không được nhận định như vậy.”

Lăng Mạc đặt xiên thịt xuống, ngồi thẳng lưng, chăm chú lắng nghe Tiêu Lãng phân tích.

Tiêu Lãng nói rành rọt: “Cậu đổi vị trí để suy nghĩ một chút. Nếu như cậu là ông ngoại của tôi, sự thật bày ra trước mắt cậu là, vị trí của A rất rõ ràng, vị trí của B không rõ ràng. Trong tổ chức rất có khả năng có tai mắt của “Kị sĩ u linh”, hoạt động của tổ chức, “Kị sĩ u linh” đều có thể nắm được trước. Lực lượng cảnh sát chỉ có ngần đó.

Bây giờ, cậu phải đưa ra quyết định, làm thế nào để tiến hành bao vây sào huyệt."

Lăng Mạc nhún vai, bày ra bộ dạng mong muốn được nghe tỉ mỉ, chứ không trả lời Tiêu Lãng.

Tiêu Lãng nói tiếp: “Nếu như ông ngoại lựa chọn A, “Kị sĩ u linh” rất có khả năng đi giết B. Nếu như ông ngoại lựa thon B, vậy thì “Kị sĩ u linh” có thể càng thuận tiện để đi giết A. Nếu như ông ngoại chia đều lực lượng cảnh sát ra làm hai, A và B quả th?