← Quay lại trang sách

Chương 10 Ngàn Cân Treo Sợi Tóc-

Một con người có thể trốn tránh được bất cứ thứ gì, chỉ duy nhất không thể nào trốn tránh được chính bản thân anh ta.-Stefan Zuneig - Ý

Đường Đang Đang cuống đến độ chực khóc òa.

Khi Nhiếp Chi Hiên đứng ra sắp xếp lại đội hình chuẩn bị xuất phát, cô mới biết Tiêu Lãng đã mất tích. Cô đứng ở phía cuối đội, lén gọi điện thoại cho Tiêu Lãng, nhưng nghe thấy thông báo số điện thoại vừa gọi đã tắt máy.

Tiêu Lãng cố ý mất tích.

Cô lại gọi điện cho Tiêu Vọng, cũng vẫn thông báo tắt máy.

Trong lòng Đường Đang Đang có bao nhiêu cảm giác đan xen. Hai người bạn thân thiết chơi với cô từ nhỏ đến lớn này, bây giờ đều đang biến mất khỏi tầm nhìn của cô! Đặc biệt là Tiêu Lãng, trải qua gần ba tháng ngày ngày sống bên cạnh nhau, hình như cũng trở nên trầm tĩnh thông minh hơn, đây là việc tốt. Nhưng, trong ba tháng qua, bất luận Tiêu Lãng có suy nghĩ gì, đều luôn chạy đến tìm Đường Đang Đang thương lượng, điều này khiến Đường Đang Đang cảm thấy mình được thừa nhận và có cảm giác thành tựu. Hôm nay, cậu ấy lại ra đi không nói lời nào như vậy, hơn nữa lại đúng vào thời điểm chuẩn bị xuất phát tiến hành hành động vây bắt. Đường Đang Đang không biết hành vi của Tiêu Lãng có bị coi là phản bội, chỉ biết rằng trong lòng cô vô cùng trống trải. Trước đây cô cũng đã từng tham gia hành động vây bắt. Nhưng bất luận tinh thể có hiểm ác như thế nào, Tiêu Lãng vẫn đều luôn đứng trước mặt cô, cô cũng không sợ hãi nữa. Lần này, mặc dù cũng có Nhiếp Chi Hiên và những tổ viên khác, bên cạnh, nhưng cô vẫn cảm thấy bồn chồn lo lắng, hoảng loạn bất an.

Đường Đang Đang không dám suy đoán mục đích chơi trò mất tích của Tiêu Lãng, cô biết Tiêu Lãng giờ không còn là chàng trai bồng bột ba tháng trước nữa. Trong mấy lần. hành động sau này, sự trầm tĩnh rắn rỏi chỉ huy bài bản của cậu đã đem lại không ít chiến thắng cho tổ. Sự thay đổi lớn trong khoảng thời gian ngắn khiến cho Đường Đang Đang không kịp thích ứng, cô luôn cảm thấy mình nhìn thấy tố chất của Tiêu Vọng ở trên người Tiêu Lãng. Nói một cách chính xác, tố chất của Tiêu Lãng thậm chí đã vượt qua Tiêu Vọng. Đặc biệt là phong cách không gò bó tiểu tiết, dũng cảm tiến lên của cậu rất có phong độ của nam tử hán.

Đường Đang Đang từ lo lắng cho Tiêu Vọng, trong khoảnh khắc trở nên lo lắng cho hai người. Đường Đang Đang nghĩ rằng, hai anh em nhà này đều đang chui vào trong hang sói. Hai người họ liệu có gặp nguy hiểm hay không? Mặc dù cô tin tưởng khả năng ứng biến và khả năng tự cứu của Tiêu Vọng và Tiêu Lãng, nhưng không nhìn thấy hai người họ, khó tránh khỏi suy đoán lung tung tâm trí lơ đãng. Nếu mà có thể liên hệ được với hai người đó thì tốt rồi, ít nhiều cũng yên tâm hơn. Cho dù, cho dù chỉ liên hệ được anh Vọng, anh Vọng nhất định cũng sẽ bất chấp tất cả để giúp đỡ Tiêu Lãng.

Mệnh lệnh của thầy giáo rất rõ ràng, các học viên bất luận sau này thuộc về “Tổ thiên nhãn” hay là “Tổ đi săn”, để tích lũy kinh nghiệm, trong đợt hành động này tất cả đều phải tham gia. Đội viên của hai tiểu tổ bắt đầu tập họp ở sân vận động của tổ chức.

Theo như khẩu lệnh của Nhiếp Chi Hiên Đường Đang Đang nhìn về bên phải, nhìn về phía trước, đứng thẳng, đưa hai tay về phía sau một cách máy móc. Tâm tư của cô ngổn ngang trăm bề. Khi tâm trạng cô sa sút, Tiêu Lãng thường tìm đủ mọi cách để trêu chọc cho cô vui; sự hài hước thường trực của Tiêu Lãng; Tiêu Lãng đem đến cho cô niềm vui bất ngờ, Tiêu Lãng luôn nghe theo lời cô. Và cả sự trầm tĩnh chín chắn của Tiêu Vọng, bàn tay to lớn ấm áp của Tiêu Vọng, bộ dạng chuyên tâm chú ý lúc làm việc của Tiêu Vọng... Lúc này đây, trong trí não của cô toàn bộ đều là hình ảnh của hai anh em họ. Nhưng, cô không biết vì sao mình lại nghĩ đến những điều này. Có phải là không gặp lại được nữa đâu! Phì phì phì! Hai người họ chắc chắn sẽ không sao đâu.

Gần như cùng một thời điểm, hai tổ trưởng của hai tổ đồng thời mất tích, điều này khiến cho các học viên bàn tán xôn xao. Có người đoán rằng hai người đó đã được phái đi để chấp hành nhiệm vụ bí mật, có người đoán rằng hai người họ thấy khó nên đã rút lui, thậm chí có người còn lôi kéo “Kị sĩ u linh” liên quan tới hai người.

. Mặc dù bớt đi hai học viên, vốn không gây nên bất cứ ảnh hưởng gì đối với đợt hành động lần này, nhưng dù sao thì hai người cũng là tổ trưởng của hai tổ, điều này rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến chí khí của tất cả các học viên trong tổ chức Người gác đêm, thậm chí ảnh hưởng đến vinh dự của tổ chức Người gác đêm. Cho nên các thầy giáo hướng dẫn bao gồm cả Đường Tuấn trên mặt đều hiện lên tâm trạng “vô cùng lo lắng”.

Hai tổ trưởng thay thế tạm thời, Nhiếp Chi Hiên và Trần Tử Mặc chỉnh đốn đội một cách máy móc, cho dù đã hét rách cả cổ họng cũng không hoàn toàn ngăn chặn được tiếng bàn luận trong đội ngũ.

Chỉ có Bác Nguyên Mạn vẫn tỏ ra thản nhiên. Không hề đưa ra lời bình luận đánh giá nào đối với sự biến mất đột ngột của Tiêu Lãng và Lăng Mạc, cũng không tiến hành ngăn cấm các học viên bàn tán xôn xao. Ông lão ung dung tuyên bố công tác bố trí và phân tổ phối hợp với cảnh sát như thế nào, những người nào phụ trách đuổi bắt, những người nào phụ trách chặn, những người nào phụ trách đột kích, không hề hoảng loạn, rất gãy gọn.

Ở phía bên ngoài bức tường vây, Tiêu Vấn Thiên cũng bắt đầu sự bố trí tương tự. Cảnh sát đặc nhiệm, cảnh sát vũ trang, cảnh sát hình sự của thành phố Nam An đều điều phái lực lượng tinh nhuệ đi tham gia hành động lần này. Mọi người đều vô cùng khó hiểu, chẳng qua chỉ là đi bắt tên đại ca của nhóm xã hội đen phạm tội, vì sao lại phải huy động đông người như vậy, giương trống gõ cờ lớn như thế.

7 giờ tối, đội ngũ đã tập kết xong xuôi, hơn một trăm cảnh sát đầy đủ trang bị vũ trang ngồi trên năm chiếc xe buýt dưới sự dẫn đường của mấy chiếc xe cảnh sát, nhân lúc màn đêm chưa hoàn toàn buông xuống, lặng lẽ phóng ra khỏi trạm thu phí cao tốc, hướng về thành phố Biển ở phía Đông Nam.

Trong khoảnh khắc Tiêu Lãng bật tường ra khỏi bức tường vây quanh, cảm giác vô cùng thoải mái. Mặc dù ba tháng ở trong tổ chức cũng có cơ hội ra bên ngoài vây bắt, nhưng dù sao đều là hành động tập thể, bị gò bó tay chân. Tiêu Lãng trước nay vẫn luôn coi trọng sự tự do, theo đuổi tự do trong khoảnh khắc này chợt cảm thấy như tìm lại chính mình. Mặc dù lần này, cậu không phải là trốn ra ngoài để đi tiêu khiển.

Từ nhỏ đến lớn, ông ngoại đều luôn nghe theo ý mình, nhưng đến khi thật sự bước vào công việc, ông ngoại vẫn thiểu mất sự tin tưởng đối với cậu. Không phải là Tiêu Lãng cố chấp, nhưng cậu cảm thấy chỉ cần có một tia khả năng là không thể nào bỏ qua. Phá án, tuyệt đối không thể nào đánh cược. Nhưng, ông ngoại nói cũng đúng, lực lượng cảnh sát có hạn, khó có thể trọn vẹn hết tất cả các mặt. Nếu đã như vậy, Tiêu Lãng cậu càng cần phải phát huy tác dụng của Người gác đêm. Cậu biết cậu không phải là đội trưởng của nước Mỹ, không phải là Người Sắt, thậm chí vẫn còn chưa phải là “người phục kích” chính thức, chỉ đặt mình vào mối hiểm nguy chưa chắc đã phải là đúng, phía trước là thành công hay thất bại, thậm chí là cái chết cũng đều không hề biết trước. Nhưng Tiêu Lãng là một người như vậy, quyết không bởi vì sợ hãi mà từ bỏ suy nghĩ của mình. Cậu cảm thấy rất đáng để thử.

Thành phố Dương Bắc - nằm ở hướng Tây Bắc của thành phố Nam An, cách thành phố Nam An hơn 150 kilô-mét, vấn đề giao thông đã trở thành vấn đề đầu tiên mà

Tiêu Lãng gặp phải. Cậu suy đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy về nhà một chuyến mới là hiệu quả nhất.

Tiêu Lãng bắt taxi trở về nhà, lặng lẽ mở cửa vào phòng, cậu nhìn thấy bóng lưng mẹ đang bận rộn ở trong bếp.

Đã gần ba tháng không gặp mẹ rồi, Tiêu Lãng không ngờ mình lại lưu luyến mẹ như vậy. Cậu rất muốn chạy đến ôm mẹ một cái, nhưng cậu biết rất rõ, một khi đã làm kinh động đến mẹ, mẹ tuyệt đối không để cho cậu dấn thân vào hiểm nguy. Cậu lặng lẽ đứng ở cửa, lén nhìn bóng lưng mẹ, hồi lâu.

Chính bản thân Bác Như Hy là cảnh sát, cũng là vợ cảnh sát, là mẹ cảnh sát. Bà hiểu rất rõ nỗi vất vả của cảnh sát, cũng đã quen ở một mình. Lúc này đây, bà không thể nào ngờ được cậu con trai út yêu quý của mình đang đứng ở phía sau lưng bà. Nếu như không phải là có manh mối DNA mới, bà thậm chí sẽ không gọi điện thoại cho chồng và con trai, bà sợ làm ảnh hưởng đến họ, cho dù bà vô cùng nhớ thương họ.

Tiêu Lãng nhón chân đi qua phòng bếp, đến phòng khách, túi xách của Bác Như Hy để trên ghế sofa. Tiêu Lãng biết được thói quen của mẹ, trực tiếp lấy từ trong ngăn kéo nhỏ của túi xách ra được chìa khoá xe của bà.

Trước khi rời khỏi nhà, Tiêu Lãng muốn viết lại một tờ giấy cho mẹ, nhưng cậu biết thời gian không chờ đợi, từng phút trôi qua rất có khả năng đều là tính mạng một con người. Cậu không biết vì sao mình lại lưu luyến mẹ và ngôi nhà này như vậy, điều này từ trước tới nay đều không phải là phong cách của cậu. “Mẹ ơi, con yêu mẹ.” Tiêu Lãng nói thầm một câu, lặng lẽ đóng cửa phòng lại.

Mặc dù không phải là người lái xe lâu năm, nhưng ngay từ ngày đầu tiên ngồi lên xe, Tiêu Lãng đã được thầy giáo huấn luyện khen ngợi là “có tố chất tay đua xe”, cậu lái xe ở tốc độ cao nhất. Chính trong lúc này, cậu không còn có bất cứ sự bó buộc nào, không còn sợ bị phạt, tất cả đều lấy thời gian làm trọng.

Màn đêm đã buông xuống, trên đường cao tốc thậm chí sương mù dày đặc, nhưng Tiêu Lãng cho dù lao vào giữa đám sương mù đó cũng không hề giảm tốc độ. Cậu đi theo hướng dẫn của Google map trên điện thoại di động, nhằm thẳng hướng về thành phố Dương Bắc.

So với thành phố Nam An, thành phố Dương Bắc nhỏ hơn rất nhiều, nhưng lại có cảm giác phóng khoáng của thành phố phía bắc. Tất cả các con đường đều chính nam chính bắc, chính đông chính tây, liên kết từng khu vực của thành phố giống như ô bàn cờ. Mặc dù đây là lần đầu tiên Tiêu Lãng đến Dương Bắc, nhưng cũng chỉ cần trong mười phút đã có thể nắm rõ được kết cấu đường xá trong thành phố và cả nơi mà cậu muốn đến.

Khu biệt thự mà Tiêu Lãng định vị nằm ở góc phía Tây Nam thành phố, dưới chân một ngọn núi nhỏ. Đây là một khu biệt thự có phần cũ kĩ, có khả năng đã xây dựng được 20 năm rồi, hơn nữa cũng nằm ở khu vực ngoại ô thành phố, có lẽ giá cả cũng không quá đắt. Nhưng điều khiến Tiêu Lãng hơi bất ngờ chính là ban quản lý tiểu khu rất có trách nhiệm. Cho dù Tiêu Lãng đã dùng miệng lưỡi khôn khéo của mình nói bao lời ngon ngọt, bảo vệ vẫn kiên quyết không để cho cậu lái xe vào trong tiểu khu. Không có cách nào cả, ai bảo cậu không có giấy chứng nhận cảnh sát chứ, không có thủ tục điều tra vụ án chứ? Để không kinh động đến B có khả năng đang ẩn nấp ở trong tiểu khu, Tiêu Lãng cuối cùng đành phải từ bỏ cuộc tranh luận, dừng xe ở cổng tiểu khu, đi bộ vào trong. Khu biệt thự vừa tầm, không động cũng không chật, nhưng đường đi thì lại khúc khuỷu phức tạp. Chỉ dựa vào đôi chân đi bộ, hơn nữa không biết vị trí cụ thể, thật sự rất khó khăn.

Tiêu Lãng vừa đi vòng quanh trong tiểu khu vừa nghĩ cách giải quyết.

Không giống với những tiểu khu biệt thự khác, khu biệt thự này cũng có công trình giai đoạn hai, là kiến trúc cao tầng, hơn nữa tỉ lệ vào ở của cả tiểu khu rất cao. Đường đi trong tiểu khu chẳng yên tĩnh chút nào, có không ít trẻ em nô đùa, có không ít người đi đường vội vã.

Đột nhiên, Tiêu Lãng nghĩ đến bà cô tiểu khu - đây là một quần thể thần kỳ và làm được mọi thứ.

May mà lúc này vừa mới hơn 8 giờ 30, là thời gian thích hợp để đi dạo bộ buổi tối. Tiêu Lãng nhanh chóng phát hiện ra, chỗ máy tập thể dục nằm ở trung tâm tiểu khu tập trung khá đông các bà cô đang dạo bộ, vận động và trò chuyện. Tiêu Lãng vội đi đến đó.

“Cô ơi, cháu muốn hỏi, người này sống ở trong tòa nhà nào ạ?” Tiêu Lãng cầm ảnh của B, rụt rè hỏi.

“Làm gì vậy?" Mấy bà cô đều rất cảnh giác.

“Anh ấy là anh họ của cháu, cháu từ vùng khác đến nương nhờ anh ấy, nửa đường bị mất ví.” Tiêu Lãng thể hiện kỹ năng biểu diễn của cậu, “Bây giờ chỉ còn lại địa chỉ và bức ảnh của anh họ, các cô hãy giúp cháu với.”

Tiêu Lãng thân hình cao lớn, mày rậm mắt to, nhìn trông chững chạc đường hoàng, các bà cô đều thích những thanh niên như thế này. Cộng thêm nét mặt đáng thương vô tội của Tiêu Lãng, mấy bà cô liền xóa tan tâm lý đề phòng, thay nhau nheo mắt nhìn, thậm chí còn có người đeo kính lão để nhìn bức ảnh, cố gắng nhớ ra bóng dáng của nhân vật trong bức ảnh.

“Người này chắc chắn không phải trong tiểu khu của chúng ta.” Một bà cô nói vẻ chắc chắn.

“Đây chẳng phải là chồng của con bé giàu có ở tòa số 6 sao?" Một bà cô khác nêu ra câu hỏi, rồi lại nói bổ sung thêm: “Con bé giàu có lái xe BMW, cả năm chả nhìn thấy chồng của cô ta, một hai tháng trước, khi chồng cô ta đến, chúng ta vẫn còn nói con bé giàu có đó liệu có phải là bồ bịch gì không?”

Tiêu Lãng vừa nghe thấy, mắt sáng rực, lập tức phấn chấn.

Mấy bà cô lần lượt gật đầu, tỏ ý người ở trong bức ảnh rất có khả năng chính là người được gọi là ông chồng của “con bé giàu có”.

“Vậy cụ thể số nhà là bao nhiêu ạ?” Tiêu Lãng cố gắng kìm chế tâm trạng kích động của mình.

“Căn 1301 tòa số 6.” Một bà cô chỉ vào một tòa nhà cao tầng ở phía bắc, nói: “Cổng chính của đơn nguyên bị hỏng rồi, cậu có thể trực tiếp đi vào.”

“Cảm ơn các cô, cảm ơn các cô.” Tiêu Lãng vô cùng vui mừng, giơ tay sờ vào khẩu súng nơi thắt lưng mình, chạy về tòa nhà số 6. May mà hỏi được các bà cô trong tiểu khu, nếu không Tiêu Lãng trong tiềm thức luôn cho rằng B sẽ Sống trong khu biệt thự, thì sẽ chỉ tìm kiếm trong khu biệt thự giai đoạn một, hoàn toàn không thể ngờ được hắn lại ẩn nấp ở trong tòa nhà cao tầng xây dựng ở giai đoạn hai. Vị trí của đối tượng không rõ, cũng không rõ có vũ khí hay không, không rõ có thuộc hạ hay không, Tiêu Lãng lần đầu tiên một mình tiến hành hành động vây bắt, gặp phải bao nhiêu khó khăn như vậy. Nếu như gọi 110 đợi chi viện, rất có khả năng làm lỡ mất thời cơ. Bởi vì Tiêu Lãng luôn thấp thoáng cảm thấy, “Kị sĩ u linh” có lẽ cách cậu không xa. Tiêu Lãng liều mình đi cầu thang máy lên tầng 13, lấy hết dũng khí gõ vào cánh cửa phòng số 1301. Cậu nghĩ thầm xong xuôi, cậu hoàn toàn có thể ngụy trang thành một người đến kiểm tra đồng hồ nước hoặc là giới thiệu về bán hàng đa cấp.

Không hề có chút động tĩnh nào cả.

Lại gõ lần nữa.

Vẫn không có động tĩnh gì.

Một thứ dự cảm không lành dâng lên, khiến cho luồng máu nóng của Tiêu Lãng bốc lên, cậu lùi lại mấy bước, đạp mạnh vào cửa phòng, một người phụ nữ tóc ngắn, tay chân bị trói, miệng bị dán băng dính, nằm dưới đất, đang gắng gượng lên từ trong phòng ra bên ngoài, trong ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi. Rõ ràng cô ta đang mong muốn được sống sót, rõ ràng, điều Tiêu Lãng lo lắng nhất đã xảy ra rồi! Tiêu Lãng giơ súng lên lao vào trong phòng, nhìn thấy trên giường trong phòng có một người đang nằm thắng căng không phải là B thì là ai chứ?

Tiêu Lãng quỳ xuống giường, vỗ vào mặt B, B không hề có chút phản ứng. Vết hoen tử thi, tử thi cương cứng và chưa hề xuất hiện, vẫn không thể xác định đã tử vong hay chưa, Tiêu Lãng khích lệ bản thân mình. Tiêu Lãng nay vốn vẫn bình tĩnh, lúc này đây cố ép bàn tay đang run rẩy của mình lật mở mí mắt B. Đồng tử phóng to, không hề có phản ứng gì với ánh sáng cả.

Xem ra B đã thật sự đã chết rồi.

Xem ra “Kị sĩ u linh” lại nhanh hơn cậu một bước rồi.

Xem ra, cậu đã đúng, ông ngoại đã sai rồi.

Tiêu Lãng không biết nên kiêu hãnh hay là ủ dột, câu nhìn thấy khoé miệng B đang trào bọt mép, nhìn thấy trên tủ đầu giường có một lọ thuốc đổ ra, còn có cả một ít thuốc rơi tản mạn, cậu biết B rất có khả năng do trúng độc. Thật không ngờ “Kị sĩ u linh” lại dùng thuốc độc để giết người, cách thức giết người này thật sự quá khó, sao hắn có thể làm được chứ? Tiêu Lãng quay trở lại phòng khách, vừa tháo miếng băng dính dán trên miệng người phụ nữ vừa cởi dây trói tay chân cho cô ta, hỏi: “Là chuyện gì vậy? Người đó là ai?”

Người phụ nữ toàn thân run rẩy, như thể bởi vì kinh sợ quá độ nên đã mất đi khả năng nói.

Tiêu Lãng nhẫn nại chờ đợi 30 giây, xác định người phụ nữ không thể nào khôi phục được trạng thái bình thường trong khoảng thời gian ngắn, thế nên nhét điện thoại di động của mình cho người phụ nữ, nói lớn: “Tôi đuổi theo hắn! Cô mau báo cảnh sát!”.

Tiêu Lãng lao từ tầng 13 xuống dưới, chợt ngẩn người.

Mặc dù lúc này đây những người đi lại trong tiểu khu không đông, nhưng tiểu khu quá rộng. Mặc dù tướng mạo và hình thể của đào phạm V, cũng chính là “Kị sĩ u linh”, đã hằn sâu vào trong lòng Tiêu Lãng, nhưng ở trên con đường tiểu khu chỉ có bóng đèn lờ nhờ, làm thế nào có thể nhận ra được tên “Kị sĩ u linh” có tướng mạo bình thường đó chứ?

Tít... tít tít... tít tít... tít... tít...

Một hồi chuông điện thoại quen thuộc từ xa thấp thoáng truyền vào trong tai Tiêu Lãng.

Tiêu Lãng khẽ ngọ ngoạy tai mình, vô cùng mừng rỡ. Cậu biết thính lực hơn người của mình cuối cùng đã phát huy tác dụng.

Lúc này, đại não của Tiêu Lãng chuyển động thật nhanh, nhanh chóng nhớ ra tiếng chuông quen thuộc này. Đúng vậy, đó chính là tiếng chuông đặc biệt của chiếc di động đầu tiên của cậu. Chiếc di động đầu tiên của cậu chính là chiếc Nokia 8310.

Nokia, “Kị sĩ u linh”, mối liên hệ giữa hai thông tin này từ lâu đã ăn sâu vào trong lòng Tiêu Lãng.

Tiêu Lãng nín thở, dùng đôi mắt chim ưng của cậu tìm kiếm trong tiểu khu tối đen, lần theo âm thanh vang lên khi nãy để tìm kiếm. Ánh sáng mặc dù u tối nhưng cũng không thể ảnh hưởng đến thị lực siêu phàm của Tiêu Lãng. Ở đằng xa, một nam giới, một bóng lưng của người trẻ tuổi đang rút từ trong túi quần ra một đồ vật. Đồ vật đó ánh lên ánh sáng xanh lam, dưới ánh đèn lờ nhờ của tiểu khu trông vô cùng chói mắt.

Đúng vậy, đó chính là ánh sáng màn hình màu xanh lam đặc biệt của Nokia 8310.

Tiêu Lãng muốn gầm thét một tiếng thật lớn, nhưng cậu đã kiềm chế được. Cậu biết ở khoảng cách xa như vậy một khi làm kinh động đến “Kị sĩ u linh” thì rất khó đuổi kịp. Cậu cố gắng hết sức nhẹ bước lao chạy, lao chạy đến luồng ánh sáng xanh đó.

Không biết có phải là phần gáy của “Kị sĩ u linh” cũng mọc mắt hay không, khi Tiêu Lãng dần tiếp cận hắn, thoảng cách chỉ còn lại một trăm mét cuối cùng, thật không ngờ “Kị sĩ u linh” cũng bắt đầu lao chạy. Tiêu Lãng chỉ cần 12,3 giây để chạy một trăm mét, nhưng cậu không thể ngờ được rằng, cậu không có cách nào để tiếp cận “Kị sĩ u linh” được thêm nữa. Thế nên cậu đành phải rút súng ra, hét lớn: “Bắt lấy hắn! Người ở phía trước bắt lấy hắn!”

Ở khu vực tập trung đông người, không được phép nổ súng. Đây là quy định, tuyệt đối không được phép vi phạm.

Tất cả mọi người, gần như đều hoảng sợ quay đầu nhìn hai cậu thanh niên trẻ một trước một sau đang lao chạy điên cuồng, nhưng không có ai giơ tay ra hỗ trợ.

Cũng có thể hiểu được. Họ vốn không biết ai là chính nghĩa ai là tà ác. Hoặc là có thể nói, sự việc này không liên quan đến họ, cần gì phải ra tay chứ.

Ngay cả người bảo vệ làm tròn trách nhiệm kiên quyết không để cho Tiêu Lãng lái xe vào trong tiểu khu, lúc này đây cũng rụt cổ ở trong phòng bảo vệ, không thò đầu ra.

Kị sĩ u linh” điên cuồng lao chạy ra khỏi tiểu khu, một góc tối, cưỡi lên một chiếc xe máy, sau khi nhanh chóng khởi động, bèn lao về hướng Tây Nam. Đó chính là một chiếc xe gắn máy phân khối cực nhỏ phong cách phục cổ, chỉ là chắc chắn đã được chỉnh sửa. Âm thanh vang động phát ra từ động cơ phát nổ của nó tuyệt đối không thể là của một chiếc xe gắn máy phân khối cực nhỏ có được, trong khoảnh khắc, cậu dồn mọi khả năng để tăng tốc, cũng tuyệt đối không phải là chiếc xe thông thường có thể đọ được

Tiêu Lãng không hề suy nghĩ mà chui luôn vào xe của cậu, nhấn chân ga, đuổi theo về hướng phía Tây Nam.

Sau khi lái khoảng 10 phút, hai người đều từ khu vực giáp ranh giữa thành phố và nông thôn thật sự tiến vào vùng nông thôn ở khu vực ngoại ô. Tiêu Lãng vẫn điên cuồng đuổi theo, nhưng lại dần dần bị chiếc xe đó để rớt lại phía sau trên con đường nông thôn chật hẹp. Cho đến khi nhìn thấy chiếc xe gắn máy mang phong cách phục cổ đổ ở bên đường, Tiêu Lãng mới tạm yên tâm, vội vàng phanh xe, nhảy xuống khỏi xe.

“Kị sĩ u linh” thấy không còn đường để chạy, bèn bỏ xe để lẩn trốn.

“Kị sĩ u linh” đã bỏ lại chiếc xe ở một ngã tư ngõ nhỏ, muốn dựa vào đó để tung hỏa mù đối với Tiêu Lãng đang truy đuổi. Thực ra, Tiêu Lãng có thị lực và thính lực đều hơn hẳn người thường, từ lúc hắn bỏ xe lại đã nhìn rõ được phương hướng mà hắn bỏ chạy.

Tiêu Lãng cầm súng, men theo hướng mà “Kị sĩ u linh” trốn chạy đi về phía trước khoảng 200 mét, nhìn thấy một gian nhà xưởng.

Đây là một xưởng chè bỏ hoang, có một mảnh sân không rộng lắm, ba bốn phòng sản xuất. Phía sau của xưởng chè là một ngọn núi nhỏ, có lẽ là nơi để trồng chè phục vì cho xưởng chè. May mà tường vây xung quanh xưởng chè rất cao, khu vực nhà xưởng và ngọn núi phía sau không hề thông nhau, “Kị sĩ u linh” đã trốn vào trong xưởng thì không có cách nào chạy ra ngoài được. Tình thế trước mắt. "Kị sĩ u linh” đã trở thành con cua trong rọ. Tiêu Lãng trong lòng hiểu rất rõ, một nhà xưởng lớn như vậy, nếu như dựa vào sức lực của một mình cậu, chắc chắn không thể nào lục soát được toàn diện. Lúc này đây, cậu chỉ cần canh giữ con đường trọng yếu trong nội bộ của nhà xưởng là được rồi.

Tiêu Lãng cầm súng dịch chuyển đến dưới gốc cây lớn ở giữa nhà xưởng, cảnh giác nhìn xung quanh. Cậu không biết người phụ nữ đó khi nào mới có thể tỉnh táo trở lại, mới báo cảnh sát được. Cậu không biết những người đi đường ở trong tiểu khu liệu có báo cảnh sát hay không. Cậu không biết cảnh sát có tìm thấy được nhà xưởng bỏ hoang cách tiểu khu mấy ki-lô-mét hay không. Tiêu Lãng càng nghĩ càng lo lắng, quyết định dùng kế khích tướng để thử xem có thể dụ được “Kị sĩ u linh” ra không. Dù sao thì, qua cách gây án từ trước đến nay, có thể thấy “Kị sĩ u linh” không hề có súng hay những vũ khí từ xa, về điểm này, Tiêu Lãng đã được lợi hơn rất nhiều.

“Ra đi! Chúng tao đã biết được thân phận của mày từ lâu rồi!” Tiêu Lãng hét lên, “Mày đổi tên thành Ngụy Chính Nghĩa, trong vụ án trốn thoát khỏi trại tạm giam, mày là người cuối cùng rời khỏi hiện trường. Cảnh sát không chỉ biết được tướng mạo và hình dáng của mày, còn biết bàn chân phải của mày có sáu ngón, và mày lại rất thích ngâm chân. Mày dùng điện thoại di động Nokia, chỉ có một chiếc xe mặc dù đã đại tu nhưng vẫn là chiếc xe cà tàng! Mày cảm thấy mày vẫn còn có thể chạy được bao xa nữa đây?”

Hồi lâu không hề có chút động tĩnh nào. Tiêu Lãng vẫn cầm súng, lặng lẽ chờ đợi.

Đột nhiên, không biết vì sao cậu cảm thấy dựng ngược tóc gáy, phía sau hình như có thứ gì đó. Tiêu Lãng vốn có cảm giác nhạy bén hơn người bình thường, xác định chắc chắn mình không nghe thấy tiếng bước chân, nhưng loại giác quan thứ sáu này tuyệt đối không thể nào sai. Tiêu Lãng chợt quay người lại, khi còn chưa kịp nhìn rõ phía sau lưng mình là thứ gì, cẳng tay đã bị giáng một cú đòn rất mạnh, mặc dù Tiêu Lãng da dày thịt thô không hề bị thương, nhưng khẩu súng cầm trong tay đã bị bay đi.

Không có súng, Tiêu Lãng cũng không tỏ ra yếu đuối. Cậu lập tức xuất chiêu tấn công, thật không ngờ đều bị đối thủ dễ dàng hóa giải, đợi đến khi Tiêu Lãng tiến hành đợt tấn công tiếp theo, dựa vào ánh trăng, cậu nhìn thấy mắt của đối phương.

Đôi mắt đó hình như đen láy một cách kì lạ, không chỉ đen, còn rất vô cảm. Nhìn vào đôi mắt đó giống như là nhìn vào một vũ trụ thăm thẳm, không thể nào nhìn thấy được điểm tận cùng. Thật không ngờ Tiêu Lãng bất giác dừng động tác tấn công lại.

“Đúng rồi, nhìn vào mắt tao.” Một giọng nói nặng nề, dường như không phải phát ra từ cổ người thanh niên trước mắt, “Nhìn thẳng vào mắt tạo, chầm chậm thôi, mày đã buồn ngủ chưa?”

Tiêu Lãng lùi lại liền mấy bước, dựa vào thân cây. Cậu cảm giác thật sự rất buồn ngủ, tứ chi rã rời không còn chút sức lực. Dần dần, cậu dựa hẳn vào cái cây, ngồi xuống dưới đất.

Trong mấy phút mà Tiêu Lãng dần dần mất đi ý thức. cậu ngộ ra rất nhiều việc.

Tiêu Lãng dường như nhìn thấy “Kị sĩ u linh” ở trong trại tạm giam đã dùng đôi mắt đen láy của hắn thôi miên những phạm nhân cùng phòng giam như thế nào, rồi lại nhồi cho họ ý chí vượt ngục như thế nào trong trạng thái bị thôi miên ở mức nông.

Cậu từng nghe thấy Nhiếp Chi Hiên nói đến thuật thôi miên, nhưng tuyệt đối không tin trên đời này thật không ngờ vẫn còn có cái thuật thôi miên tà đạo này. Có khả năng là thôi miên cộng thêm sự xúi giục mới có thể trở thành nguyên nhân khiến cho các phạm nhân đều đồng tâm hiệp lực vượt ngục thì phải. Có khả năng đây cũng là lí do mà các phạm nhân sau khi bị bắt vẫn luôn khó phát hiện ra căn nguyên tâm lý vượt ngục của mình thì phải.

Tiêu Lãng dường như nhìn thấy “Kị sĩ u linh” làm thế nào để thôi miên những kẻ tội phạm mắc trọng tội bỏ trốn đó, sau đó lại lần lượt giết từng người một trong tình huống đối phương không hề có ý thức, không hề có sự kháng cự nào.

Đây có khả năng chính là nguyên nhân vì sao trong tất cả các hiện trường giết người đều không có dấu vết giằng co, tất cả thi thể đều không có vết thương kháng cự thì phải.

Tiêu Lãng dường như nhìn thấy được phạm nhân R Sau khi bị thôi miên, bị cõng lên sân thượng. Nhưng R đột nhiên tỉnh lại, mới xảy ra sự tiếp xúc tay chân trong khoảng thời gian ngắn với “Kị sĩ u linh”.

Anh ta làm thế nào để tỉnh lại được nhỉ? Mình phải làm thế nào đây?

Tiêu Lãng dường như nhìn thấy bóng lưng me, nế, như lúc đó đi đến ôm bà một cái thì tốt biết bao.

Tiêu Lãng dường như nhìn thấy gương mặt tươi cười của Đường Đang Đang, lần này mình tự ý hành động một mình, không nói với cô ấy lí do. Cô ấy liệu có trách mình không? Cô ấy có lo lắng cho mình không? Cô ấy có nhớ nhung mình không?

Tiêu Lãng còn nhìn thấy lão Tiêu, anh Vọng...

“Thực ra tao thật sự không muốn giết mày, nhưng mày biết được quá nhiều rồi.” “Kị sĩ u linh” vừa đeo găng tay, vừa nói: “Tất cả mọi người đều sẽ ghi nhớ mày, mày hy sinh vì những thứ gọi là pháp luật quang vinh. Đừng trách tao, người anh em.”

Kị sĩ u linh” nhìn Tiêu Lãng đang dựa nghiêng người vào thân cây, mất đi ý thức, từ từ giơ con dao găm lên.

Dưới ánh trăng chiếu rọi, con dao găm sáng lấp lánh.

Khi đến được thành phố Biển, đã là hơn 9 giờ tối.

Các thành viên tổ chức Người gác đêm và cảnh sát đặc nhiệm liên tục chiến đấu rất nhiều ngày nhưng không hề có cảm giác mệt mỏi, buồn ngủ chút nào. Mọi người ai nấy đều phấn chấn, chuẩn bị nghênh đón cuộc chiến đấu sắp sửa diễn ra.

Lệnh cấp trên đã nói rồi, chỉ cần thắng được trận chiến này, chính là sự thắng lợi được đánh dấu mốc lịch sử, thì nỗi vất vả trong suốt ba tháng nay đã không phải là vô ích. Đối với công tác vây bắt toàn diện các tội phạm bỏ trốn khiến mọi người đều lo sợ này, sắp sửa đạt được dấu chấm câu hoàn mĩ rồi.

Những người cảnh sát chấp hành nhiệm vụ không cần biết mục đích bố trí của bộ chỉ huy, chỉ cần dốc sức hoàn thành nhiệm vụ, là chắc chắn có thể đánh thắng trận chiến này một cách tuyệt vời.

Hiện trường là ở trong khu mới xây dựng của ngoại ô thành phố Biển. Trong khu mới xây dựng không có hộ dân ở, toàn bộ đều là công xưởng, nhà xưởng sản xuất. Bởi vì khu mới xây dựng giáp biển, cho nên có một số nhà xưởng đã xây dựng ở bờ vực bên cạnh biển. Mục tiêu cần tấn công lần này - xưởng điều chế thuốc Hoa Từ chính là ở cạnh biển.

Khu vực mới khai thác mặc dù rất rộng, nhưng chỉ có mấy con đường chính thông ra với thành phố. Trước khi những người ở tổ chức Người gác đêm đến, cảnh sát trong vùng đã phái mấy tổ cảnh sát đặc nhiệm canh giữ từng tuyến đường trọng điểm ở đây. Công xưởng lúc này đây chính là một vũng nước chết.

Nhưng, muốn đạt được đến “ngay cả một con ruồi cũng không thể bay lọt ra ngoài” là việc không thể nào. Các thầy giáo hướng dẫn của tổ chức Người gác đêm đứng trong xe chỉ huy, nhìn vào tấm bản đồ khu vực công xưởng để ở trên bàn, đều thở dài. Duy chỉ có nét mặt của Bác Nguyễn Mạn và Tiêu Vân Thiên dường như không lo lắng trước tình thế trước mắt, mà lại có vẻ như hơi lơ đễnh, như thể đang nghĩ đến một số việc khác. Đường Tuấn nói đúng lắm, mặc dù chỉ có đường cái lớn thông vào thành phố, nhưng nếu như “Kị sĩ u linh” một mình tác chiến, vẫn có khả năng thông qua cách thức bật ra khỏi tường vây của nhà xưởng, đi vòng qua chỗ đường giao nhau để tiến vào trong khu nhà xưởng. Nhưng, cho dù hắn có thể thực hiện được cũng rất khó tránh được những người cảnh sát hình sự đi tuần tra vòng ngoài.

Không thể không thừa nhận, lớp bao vây vẫn có sơ hở, nhưng trước mắt những gì họ có thể làm cũng chỉ như thế này được thôi. Ít nhất, tên A - kẻ dính líu đến nhóm xã hội đen và cả đồng bọn của hắn muốn chạy trốn tập thể là điều không thể xảy ra. Bây giờ cần phải cầu mong rằng “Kị sĩ u linh” không có phản ứng nhanh nhạy như vậy, đã kịp ra tay trước khi họ đến. Nếu như lí tưởng hơn một chút, chính là khi “Kị sĩ u linh” đang chuẩn bị ra tay thì bị bao vây ở trong nhà xưởng.

Đường Tuấn cho rằng, bất luận thế nào, hiện giờ thời gian mới là quan trọng nhất.

Bác Nguyên Mạn nhìn đồng hồ đeo tay, cầm máy bộ đàm lên, nói: “Tất cả các tổ nhỏ, tiến công.”

Mười một học viên tổ chức Người gác đêm đi theo cảnh sát đặc nhiệm được phân thành tám tổ nhỏ, từ những hướng khác nhau tiếp cận những cánh cổng lớn của khu nhà xưởng điều chế thuốc Hoa Từ. Trong khoảnh khắc những người cảnh sát phá cửa lao vào trong sân công xưởng, tất cả các đèn chiếu ở trên mũ của cảnh sát đặc nhiệm đều sáng rực lên, dừng ở phía bên ngoài khu nhà xưởng. Đèn pha ở trên đầu mấy chiếc xe bọc thép chở cảnh sát đặc nhiệm dừng ở phía bên ngoài công xưởng ở ngay bên cạnh vách đá bên biển cũng sáng rực lên. Hai chiếc trực thăng chở cảnh sát được Sở Công an thành phố Nam An điều động xuất phát sau một chút, lúc này đây cũng vừa vặn đến được hiện trường. Hai chiếc trực thăng đang dừng ở trên mặt biển, hai luồng ánh đèn pha chói mắt chiếu sáng rực cả vách đá núi phía sau của xưởng điều chế thuốc Hoa Từ.

Sự phối hợp này thật sự là vô cùng kín kẽ.

Những người vốn dĩ đang ngủ ngon ở trong khu xưởng đột nhiên bị luồng ánh sáng chiếu từ khắp nơi rọi tới làm bừng tỉnh, nghe thấy tiếng gầm rú từ các nơi, tiếng súng lên nòng còn có cả tiếng máy trực thăng kêu vù vù, khiến cho tinh thần họ vô cùng sợ hãi và chấn động.

Mặc dù A dẫn theo người đạo trưởng Thông Tuệ mà hẳn tín phục sau khi trốn chạy đến đây, đã lén tập hợp được mười mấy tên đệ tử trước đây, thậm chí còn có hai khẩu súng. Nhưng dưới uy lực chấn động khổng lồ thể này, tất cả đều trực tiếp từ bỏ sự chống chọi.

Sau khi trận chiến đấu bắt đầu chưa đầy năm phút, phía cảnh sát không hao phí một súng một đạn nào đã đạt được thắng lợi hoàn toàn.

Ngoài nghi phạm A và đạo trưởng Thông Tuệ còn có cả mười mấy tên đệ tử thế lực xã hội đen, toàn bộ đã bị bắt. 16 người bị bệnh thần kinh hoặc những người đàn ông lạng thang bị bọn tay sai của A lén bắt về đều được giải cứu.

Theo như lời khai nhận của bọn lâu la, thật ra bọn chúng bắt về tất cả 17 người, một người bởi vì mất máu quá nhiều nên đã tử vong, thi thể bị ném xuống biển.

Bọn lâu la đều nói, bản thân mình đều biết rõ A và đạo trưởng Thông Tuệ làm như vậy là mê tín, là tà thuật, nhưng bởi vì A vẫn luôn dùng người nhà của họ để uy hiếp, cho nên chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Đương nhiên, Bác Nguyên Mạn biết, những người này đều chẳng phải tốt đẹp gì, chỉ là A bây giờ tường đổ mọi người đều hùa theo.

Bác Nguyên Mạn đứng trong một chiếc xe mui trần của cảnh sát vũ trang, từ từ tiến vào trong khu xưởng. Ông lão dùng đèn pin cầm trong tay chiếu sáng A đang bị hai người cảnh sát đặc nhiệm áp giải. Bác Nguyên Mạn mặc bộ cảnh phục trang nghiêm, với tư thế của bề trên, ông nghiêm giọng nói: “Em trai người ở đâu?”

“Ở thành phố Dương Bắc."

“Tại sao ngươi lại vượt ngục?”

“Nếu không thì cũng chết."

“Người này ngươi có quen không?” Bác Nguyên Mạn ném một bức ảnh của phạm nhân V, cũng chính là “Kị sĩ u linh”.

A nhìn bức ảnh ở dưới đất, nói: “Có quen, quân sư của tôi.”

“Ngươi lên kế hoạch vượt ngục sao?”

“Chủ ý là của quân sư đưa ra, chúng tôi đều làm theo cách mà cậu ấy nói để bố trí.”

“Tại sao lại tin tưởng hắn như vậy?"

“Câu ấy nói cậu ấy là do đạo trưởng Thông Tuệ phái đến để cứu chúng tôi, nếu không chúng tôi đều phải chết.”

“Không phải! Tôi không!” Đạo trưởng Thông Tuệ ở cạnh đó kêu gào khóc lóc thảm thiết.

“Hai tháng trước, khi tôi nhìn thấy ông nói đến sự việc này, ông đã thừa nhận là ông đã phải quân sư đến cứu tôi mà!” A nhìn chằm chằm đạo trưởng với ánh mắt vô cùng kinh ngạc.

“Tôi không, tôi lừa anh đấy.” Đạo trưởng Thông Tuệ nói.

Bác Nguyên Mạn khẽ mỉm cười. Ông lão biết “Kị sĩ u linh” không thể nào là do tên đạo sĩ giả chuyên lừa gạt để sinh tồn này phải đi được. Chỉ là trước khi “Kị sĩ u linh” vào trong, thì đã hiểu rất rõ tình hình của A, hoặc là sau khi hắn vào đó không lâu, thông qua cách thức nào đó biết được A nghe lời tên đạo trưởng Thông Tuệ này răm rắp, cho nên tương kế tựu kế. Sau khi A trốn thoát, vội đến để cảm tạ đạo trưởng Thông Tuệ, tên đạo trưởng này bèn thuận nước đẩy thuyền nhận luôn. Lúc này đây bị cảnh sát bắt giữ, ông ta đương nhiên không muốn gánh cái tội danh lớn này.

“A, quân sư của người bảo người vượt ngục thì người vượt ngục, tự ngươi không có não à?” Bác Nguyên Mạn cắt ngang lời chất vấn của A với đạo trưởng Thông Tuệ.

“Tôi cũng không biết vì sao lại kiên định nghe theo lời của cậu ấy như thế.” A bật khóc, “Sau khi trốn ra ngoài tôi đã vô cùng hối hận, thật sự vô cùng hối hận”.

“Quân sư của người sau khi trốn thoát thì đi đâu?”

“Tôi vốn dĩ muốn đưa cậu ấy đi, kết quả là đi được nửa đường cậu ấy nói cậu ấy phải quay về phục mệnh. Tôi tưởng rằng cậu ấy đi tìm đạo trưởng Thông Tuệ, sau đó tôi cũng tìm được đạo trưởng Thông Tuệ, đạo trưởng Thông Tuệ nói đã cho quân sự quay về quê để thăm người thân rồi.”

Bác Nguyên Mạn hướng ánh mắt về phía đạo trưởng Thông Tuệ.

Trong khoảnh khắc bốn mắt gặp nhau đó, đạo trưởng Thông Tuệ liền mềm oặt người ngồi bệt xuống đất, kêu lên: “Tôi không quen người đó, tôi bị oan, tôi bị oan.”

“Dạo gần đây hắn có xuất hiện ở chỗ ngươi không?” Bác Nguyên Mạn không thèm để mắt đến đạo trưởng Thông Tuệ. “Không có, tuyệt đối không có. Tôi cũng dặn dò thuộc hạ tìm cậu ấy suốt.”

Bác Nguyên Mạn hơi loạng choạng, được Đường Tuấn bên cạnh giơ tay dìu đỡ: “Tía cẩn thận, tía mệt rồi.”

“Bên thành phố Dương Bắc chưa có động tĩnh gì truyền tới à?” Bác Nguyên Mạn hạ giọng nói.

“Ý của tía là tía đã bố trí người đến thành phố Dương Bắc ư?” Đường Tuấn hỏi đầy quan tâm.

Đường Tuấn hoàn toàn không hiểu gì cả, ông không biết Bác Nguyên Mạn có ý gì. Còn Tiêu Vấn Thiên ở bên cạnh khuôn mặt lạnh tanh không nói gì.

“Ta thật sự là đang đánh cược! Lấy tính mệnh của người mà ta yêu thương nhất để đánh cược!” Giọng nói của Bác Nguyên Mạn tràn ngập sự lo lắng, cũng không che giấu sự oán trách bản thân.

“Không, con cảm thấy tía tập trung tinh lực công kích bên này, là đúng đắn.” Đường Tuấn không biết rõ xảy ra chuyện gì, nói: “Phía Dương Bắc không có mục tiêu cụ thể, cả một thành phố rộng lớn như vậy, phải tìm kiếm bằng cách nào chứ? “Kị sĩ u linh” cũng chắc chắn nghĩ như vậy. Theo lý mà nói, hắn có lẽ sẽ theo quy luật chọn lựa A là người nắm chắc hơn. Hơn nữa, điều then chốt nhất là, chỗ A đây có súng, nếu không phải là chúng ta dốc toàn lực, tạo nên được lực lượng hùng hậu chấn động thế này, không chừng đã có cảnh sát bị thương vong trong đợt hành động này.”

“Tiểu Lãng đã đi đến Dương Bắc.” Bác Nguyên Mạn nhớ đến khuôn mặt tươi cười của thằng cháu ngoại, không chỉ lo lắng, mà càng đau lòng,“Trước mắt, cảnh sát Dương Bắc lục soát, chưa có kết quả gì, chúng ta cũng hãy mau quay ngược lại thành phố Dương Bắc thôi!”.

Đường Tuấn kinh ngạc thốt lên: “Gì cơ ạ? Tía bố trí cho Tiêu Lãng đi Dương Bắc sao? Việc này quá nguy hiểm! Vậy còn Lăng Mạc thì sao? Vào khoảnh khắc nó biến mất, con đã luôn lo lắng nó chính là kẻ nội gián, con chưa điều tra đầy đủ về thằng bé nhặt ở đầu đường xó chợ về, trong lòng luôn cảm thấy bất an.”

“Lăng Mạc không phải là kẻ nội gián.” Bác Nguyên Mạn nói đầy kiên định, “Mục đích thằng bé biến mất, cũng giống như Tiêu Lãng. Chỉ là, đây không phải là chỉ thị của ta."

Lăng Mạc không có điều kiện tốt như Tiêu Lãng, khi cậu ta trốn ra khỏi tổ chức Người gác đêm, còn chưa biết mình cần phải đi đến thành phố Dương Bắc cách đây 150. ki-lô-mét như thế nào.

Điều khiến cho cậu ta lấn cấn nhất là, cậu ta chạy đi như thế này, rất có khả năng sẽ bị cảnh sát cho rằng mình chính là kẻ nội gián. Nếu như hành động tự ý này của mình thành công thì không sao, còn nếu như thất bại, không chừng ôi danh vạn dặm. Nhưng dù có thế cũng không sao, Lăng Mạc vốn dĩ là một tên lưu manh cặn bã, có được ngày hôm nay, đã có thể được coi là vô cùng may mắn rồi. Chỉ có điều, nếu cậu ta bị cảnh sát hiểu nhầm, liệu có liên lụy đến Đường Tuấn hay không? Nói gì đi chăng nữa, vẫn cứ cảm thấy hơi có lỗi với thầy giáo hướng dẫn của mình. Vì công tác bảo mật, cậu ta không nói suy nghĩ của mình với Đường Tuấn.

Bản thân Lăng Mạc cũng không có công cụ giao thông, bọn bạn lâu la của cậu ta càng không thể nào có xe; bắt xe chắc chắn không tìm được, mở phần mềm gọi xe mà mấy lần không có tài xế nào nhận. Đêm hôm thế này, không ai muốn lái xe đi đến một nơi cách đây 150 ki-lô-mét, lại còn phải đi xe không về nữa. Trong tình hình cấp bách, Lăng Mạc phải chi ra năm lần số tiền tính theo ki-lô-mét, mới gọi được một chiếc xe tư nhân chạy khách.

“Người anh em, có chuyện gì gấp à, đưa ra giá nào. Một chủ xe trẻ tuổi đeo tai nghe, khoảng chừng sinh năm 95, bộ dạng chơi bời lêu lổng.

Lăng Mạc ngồi vào xe, con ngươi mắt đảo một vòng nói: “Kỹ thuật của cậu thế nào?”

“Anh không nhầm đấy chứ? Thật không ngờ dám nghi ngờ kỹ thuật của tôi!” Có lẽ là tiếng nhạc trong tai nghe quá lớn, người tài xế nói với âm điệu chói tai, “Khi tôi còn trẻ, tôi là người chuyên đua xe đấy!”

Lăng Mạc nhìn khuôn mặt non choẹt của đối phương, cố gắng kìm nén để khỏi bật cười, nói: “Vậy thì cậu hãy vận dụng hết sức lực khi cậu còn trẻ, đi đến Dương Bắc với tốc độ nhanh nhất.

“Thế không được đâu, bị phạt đấy." Cậu chàng nhún người mấy cái theo tiếng nhạc.

Lăng Mạc tỏ ra thần bí, từ ghế sau rướn lên ghế lái phía trước, giơ ra tờ giấy chứng nhận của tổ chức Người gác đêm của cậu ta, nói: “Tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế, cậu nghe thấy bao giờ chưa?”.

Có thể là Lăng Mạc quá giỏi diễn xuất, cho nên cậu chàng đó không chút nghi ngờ. Mắt cậu chàng chợt loé sáng, nói: “Làm cho em bé sợ chết khiếp! Điều tra phá án à? Kích thích quá! Vậy có nghĩa là, tôi sẽ không phải bị phạt sao? Được rồi! Anh cứ yên tâm!”

Đột nhiên, chân ga bị đạp mạnh, khiến cho Lăng Mạc đập mạnh người về ghế sau, Lăng Mạc vội ngồi thẳng lưng, thắt dây an toàn.

Nhìn thấy đèn flash ở trên nhiều máy quay camera nhấp nháy, Lăng Mạc bắt đầu xót xa cho cậu chàng này. Xem ra, đã không chỉ là vấn đề phạt tiền nữa rồi, lái xe thế này, cậu chàng phải bị trừ không biết bao nhiêu lần 12 điếm đây. Nhưng, thói quen xấu khi lái xe của cậu chàng này nhiều quá, lái xe đeo tai nghe nghe nhạc, không thắt dây an toàn, chuyển làn đường và dùng đèn không theo quy định. Tài xế lái xe như thế này, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành sát thủ đường trường. Để cho cậu chàng chịu thiệt thòi một chút cũng không coi là quá đáng. Lăng Mạc tự an ủi mình như vậy.

Khi còn chưa đi vào đường cao tốc, Lăng Mạc đã bắt đầu lo lắng cho bước đi tiếp theo.

Nếu như “Kị sĩ u linh” thực sự có khả năng thu được tin tức hành động của cảnh sát, vậy thì trong ba, bốn giờ đồng hồ trước, hắn đã thu được tin rồi. Nhưng thông tin mà hắn thu được có lẽ là của A. Theo lý mà nói, hắn sẽ đi tìm A trước. Nhưng tổ chức Người gác đêm lại dốc toàn bộ lực lượng để đi bắt A, rõ ràng ý tứ vốn không nằm ở đây, họ có khả năng là muốn cùng lúc bắt được cả A và “Kị sĩ u linh”. Nếu như “Kị sĩ u linh” đoán được hoặc là biết được tổ chức Người gác đêm có ý đồ này, có thể sẽ có khả năng giống như mình, đi đến thành phố Dương Bắc, bất ngờ “hành động ngược lại với đối phương”. Đã là thông tin nhận được ngay lúc đó, không hề có sự chuẩn bị, vậy thì “Kị sĩ u linh” chắc là cũng giống mình, lúc trước chưa hề nghiên cứu đặc trưng của B, cũng hoàn toàn không biết rốt cuộc B đang ở chỗ nào trong thành phố Dương Bắc. Đã chọn lựa B, thì cần phải hoàn thành nhiệm vụ trong vài giờ đồng hồ, nếu không, cảnh sát sẽ nhanh chóng quay ngược trở lại tìm B. Vậy thì, làm thế nào để định vị được đây? "Kị sĩ u linh” nhận được tin tức trước mình mấy giờ đồng hồ, nhưng phương tiện đi lại của hắn không bằng mình, hơn nữa, hy vọng khả năng suy luận không bằng mình, như vậy, không chừng mình vẫn còn kịp.

Não bộ của Lăng Mạc chuyển động thật nhanh. Cậu ta đang nghĩ, nếu như cậu ta chính là “Kị sĩ u linh”, vậy thì cậu ta cần phải bắt tay tìm kiếm như thế nào? Nếu như thực sự có nội ứng, vậy thì những tài liệu mà Lăng Mạc cậu nắm được, “Kị sĩ u linh” cũng sẽ nắm được. Nhưng có bao nhiêu tài liệu như vậy, tìm kiếm trọng điểm thế nào đây? Danh sách cuộc gọi? Phải rồi! Danh sách cuộc gọi..

Trại tạm giam có điện thoại công cộng, sử dụng khá nhiều, mặc dù có đăng kí, nhưng không thể nào đầy đủ hết được. Cho nên, cho dù là biết được đối tượng nói chuyện, nhưng lại không biết được người chủ động gọi đến là phạm nhân nào. Nhưng nếu như biết được người nhận cuộc gọi và người chủ động gọi là số điện thoại của thành phố Dương Bắc, không cần biết có phải là B nói chuyện hay không, cũng có thể coi là đối tượng trọng điểm xem xét.

Mặc dù trạm điện thoại công cộng của trại tạm giam có máy camera, nhưng B trong thời gian tạm giam đã nảy sinh mưu đồ vượt ngục, hơn nữa sau khi vượt ngục chuẩn bị trốn ở Dương Bắc, vậy thì, hắn rất có khả năng cần phải gọi một cuộc điện thoại cho người ở nơi chuẩn bị ẩn nấp. xem tình hình thực hư ra sao.

Thử xem sao!

Nghĩ đến đây, Lăng Mạc dùng điện thoại di động tìm kiếm được số điện thoại vùng của thành phố Dương Bắc, và cả mã số khu vực của số điện thoại di động. Đây chính là thế mạnh của Lăng Mạc, trí nhớ của cậu ta vượt xa người bình thường, đặc biệt mẫn cảm đối với con số.

Sau đó, Lăng Mạc mở file có tên “Mục lục cuộc điện loại người gọi đến trại tạm giam trong vòng hai tháng trước khi xảy ra sự kiện vượt ngục”. Ở đó có đến hàng nghìn số điện thoại. Đôi mắt Lăng Mạc lướt nhanh các con số từ dưới lên, quả nhiên trong phần danh sách cuộc gọi năm ngày trước khi xảy ra sự kiện vượt ngục, phát hiện ra một số điện thoại di động của Dương Bắc. Mặc dù cuộc nói chuyện chỉ có hai giây, nhưng Lăng Mạc cảm thấy, thời gian càng ngắn ngủi đến độ vô lý thì lại càng có giá trị. Nếu như thực sự nói nhiều, thì đã bị cảnh sát điều tra ra từ lâu rồi. Bị cảnh sát bỏ qua, thường là những manh mối có vẻ như không thể nào liên quan đến vượt ngục.

“Đến Dương Bắc rồi, đi đâu đây?”

“Nhanh thế!” Lăng Mạc nhìn đồng hồ, nói: “Tìm một cửa hàng kinh doanh điện tín.”

“Muộn thế này rồi, làm gì còn cửa hàng kinh doanh chứ?” Cậu chàng nói.

“Bây giờ cửa hàng kinh doanh đều là cá thể nhận thầu, chắc chắn có cửa hàng vẫn mở cửa, mau tìm đi.” Lăng Mạc cuống lên.

Có thể là may mắn, quả nhiên sau khi đi vòng vèo mấy dãy phố, phát hiện ra một cửa hàng kinh doanh điện tín chuẩn bị đóng cửa.

“Đợi chút, ông chủ, có thể giúp tôi kiểm tra số điện thoại này được không?” Lăng Mạc nhảy xuống xe, chặn cánh cửa cuốn mà ông chủ chuẩn bị kéo xuống.

“Chúng tôi là cảnh sát hình sự quốc tế.” Cậu chàng cũng xuống xe, vẫn đang rung lắc cơ thể.

Ông chủ bán tín bán nghi mở cửa ra, rồi bật máy vi tính lên.

“Có thể xem được địa chỉ nơi ở của chủ nhân số điện ai này không?” Lăng Mạc nhìn thấy trên màn hình của ông chủ hiện lên thông tin cá nhân của một khách hàng.

“Cậu có thể đưa giấy chứng nhận của cậu cho tôi xem được không?" Ông chủ bắt đầu cảnh giác.

Thế nhưng lúc này đây, Lăng Mạc thực ra đã nhìn thấy rõ địa chỉ nơi ở của khách hàng trong thông tin khách hàng, thế nên chỉ mỉm cười, nói: “Cảm ơn ông chủ!” Rồi quay người bước đi.

Ông chủ ngẩn người ngồi yên hồi lâu, mới nhảy bật dậy nói với theo phía sau lưng hai người: “Này, các cậu là ai? Tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”

Cảm giác trong cả quá trình lái xe, cậu chàng còn hào hứng hơn cả Lăng Mạc. Sau khi thu được thông tin địa chỉ cụ thể, cậu chàng phóng như bay đến khu biệt thự. Ở cổng khu biệt thự, bảo vệ chặn chiếc xe lại.

“Xin lỗi, không phải là xe của chủ nhà trong tiểu khu, không được phép tiến vào.” Người bảo vệ nói rất lịch thiệp.

“Chúng tôi vào để điều tra phá án.” Lăng Mạc còn chưa kịp lên tiếng, cậu chàng đã lớn tiếng nói.

“Xin hãy đưa ra giấy chứng nhận của anh!” Bảo vệ nói. “Đưa giấy chứng nhận gì chứ? Chúng tôi là cảnh sát hình sự quốc tế! Nếu anh không chịu mở cửa, làm lỡ việc, chúng tôi sẽ bắt anh lại đấy!” Cậu chàng nói.

Lăng Mạc mặt sa sầm.

“Anh là cảnh sát hình sự vũ trụ cũng phải xem giấy tờ.” Bảo vệ nói.

“Các anh có phải là đang tìm hai người vừa rồi không?" Một người bảo vệ thò đầu từ ngoài vào trong cửa sổ xe. nhìn Lăng Mạc đang ngồi ghế sau, nói.

“Có phải là có một người dáng người cao cao, trắng trẻo, vai rộng, mặc trang phục gần giống như các anh không?" Lăng Mạc đột nhiên nhận thức ra điều gì đó, nói.

“Đúng vậy, đúng vậy, cậu ta đuổi theo một người chạy đi rồi, chúng tôi cũng không biết là có chuyện gì, không biết có phải là chuyện riêng của họ không, cho nên không tiện xen vào.” Người bảo vệ nhìn người thanh niên có vết sẹo trên mặt với ánh mắt hiếu kì, nói: “Thực sự là vụ án lớn à? Còn cần cả cảnh sát hình sự quốc tế ra tay?”

“Họ đi đâu rồi?” Lăng Mạc vội hỏi.

“Vừa mới chạy qua, người trước người sau, chạy về phía đằng kia kìa.” Bảo vệ chủ về phía trước, nói.

Người bảo vệ còn chưa nói dứt lời, Lăng Mạc đã lại một lần nữa bị cậu chàng tài xế tăng tốc đột ngột khiến cho cậu ta bị bật mạnh người và vào lưng ghế.

“Cậu thần kinh à! Tôi còn chưa hỏi xong mà!” Lăng Mạc lồm cồm bò dậy, ngồi nghiêm chỉnh lại trên ghế.

“Cảnh sát điều tra phá án chẳng phải chú trọng đến hiệu quả sao? Một khắc thời gian đáng giá ngàn vàng mà!” Cậu chàng bẻ vô lăng, nói.

“Cậu có biết hướng này là đi về đâu không? Cậu cứ thế mà đuổi theo?” Lăng Mạc xoa xoa phần gáy bị va đau điếng.

Tôi nhìn bản đồ trên điện thoại di động, điểm cuối hàng của con đường này là một ngọn núi nhỏ.” Cậu chàng nói. Trên tivi đều chiếu như vậy mà, chỉ cần tội phạm chạy trốn là lại chạy vào trong rừng núi.”

Trong lúc nói, chiếc xe đã lao đến một dãy nhà xưởng bỏ hoang, phía sau nhà xưởng đúng thật là có một ngọn núi nhỏ.

Đường cái đã hết, chỉ còn lại một ngõ nhỏ ngoằn ngoèo khúc khuỷu. Nếu như Tiêu Lãng đuổi theo “Kị sĩ u linh” đến đây, chỉ có thể bỏ xe lại, thà rằng tìm kiếm ở đây xem

sao.

“Dừng xe!” Lăng Mạc bảo cậu chàng dừng xe lại ở vị trí giao nhau giữa con đường và ngõ nhỏ. Nếu không phải là Lăng Mạc ngăn cản, cậu chàng này còn chuẩn bị lái xe vào cái ngõ nhỏ hẹp. Nếu như vậy, ánh đèn xe rất có khả năng sẽ đánh rắn động cỏ.

Lăng Mạc nhảy xuống xe, rút từ thắt lưng ra một chiếc gậy cảnh sát chuyên dụng và chiếc đèn pin có ánh sáng mạnh. Không biết có phải là thầy giáo hướng dẫn Đường Tuấn vẫn luôn chưa bao giờ từ bỏ sự cảnh giác đối với cậu ta, mặc dù cậu ta đã thông qua được tất cả các kỳ sát hạch về việc giữ súng, bắn tỉa, nhưng Đường Tuấn vẫn không phát cho cậu ta giấy chứng nhận giữ súng. Cũng gi?