← Quay lại trang sách

Phần dẫn

Đời người như phục trang, dễ dàng bị tước đoạt như vậy đấy.-Lâm Dịch Hàm (Đài Loan)

1

“Doãn Nhi, Phương Doãn! Mau tỉnh dậy!” Người mẹ trẻ ra sức lay gọi cô con gái đang ngủ say bên cạnh mình.

“Mẹ ơi.” Bé gái Phương Doãn 3 tuổi trở mình ngồi dậy, đôi mắt vẫn còn đang ngái ngủ, miệng làu bàu.

Xung quanh là một màn đêm đen đặc, ngay cả bóng dáng mẹ cũng mơ hồ không rõ.

“Suỵt!” Mẹ hoảng hốt ra hiệu cho Phương Doãn không được lên tiếng.

Phương Doãn dần dần tỉnh hẳn, nghe thấy ở dưới lầu hình như vọng lên tiếng đánh nhau, lại có vẻ giống như là tiếng kêu rên của một người đàn ông. Không phải, đó rõ ràng chính là giọng của bố mà.

Bố sao vậy nhỉ? Phương Doãn còn bé chưa hiểu chuyện, cơ bản không tưởng tượng ra được, cái gia đình bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa của mình đang gặp phải chuyện gì.

Mẹ nắm lấy bàn tay bé xíu của Phương Doãn, kéo cô bé từ trên giường xuống. Trong ký ức của Phương Doãn, mẹ chưa bao giờ đối xử với mình bằng sức mạnh lớn như vậy. Cô bé không biết rốt cuộc mình đã làm sai chuyện gì, đôi mắt chịu đựng đến đỏ lựng lên, sắp phát khóc.

Mẹ không hề để ý đến tâm trạng thay đổi của Phương Doãn, mở cánh cửa tủ quần áo, nhét cứng cô bé vào trong.

“Tủ quần áo?” Phương Doãn không tài nào hiểu nổi, tại sao lại để một mình mình ngủ trong tủ quần áo, lẽ nào là vì hôm nay ở trường mẫu giáo không ăn cơm, cô giáo đã mách với mẹ hay sao?

“Mẹ muốn phạt mình ư?” Phương Doãn lại một lần nữa chực khóc.

Nhưng cô bé còn chưa kịp khóc, cánh cửa tủ quần áo lại một lần nữa mở ra. Mẹ, người mẹ thân yêu, thật không ngờ lại cũng nhét cậu em trai đang ngủ say vào đây. Tủ quần áo không rộng lắm, chỉ có thể chứa được hai đứa trẻ, mà cái vạt áo khoác dạ cọ vào đầu mũi Phương Doãn, khiến cô bé chực hắt xì hơi.

Em trai cũng không ăn cơm sao? Phương Doãn xoa xoa bàn tay mềm mại của cậu em, nghĩ thầm. Nhưng em trai vẫn còn đang uống sữa cơ mà.

“Doãn Nhi, hãy chăm sóc em con nhé!” Mẹ nâng khuôn mặt nhỏ của Phương Doãn lên, thơm mạnh một cái.

Ánh mắt mẹ sau đó khiến Phương Doãn cả một đời không thể nào quên được. Đó là ánh mắt đong đầy nỗi bịn rịn, quyến luyến, yêu thương và cả nỗi kinh hoàng. Đó là ánh mắt cuối cùng của mẹ trong ký ức của Phương Doãn.

Sau ánh mắt đó, mẹ đóng của tủ lại.

Xung quanh càng trở nên đen kịt.

Bước chân mẹ còn chưa đi được bao xa, ở chính giữa cánh cửa tủ chợt lóe lên một luồng ánh sáng mỏng manh. Phương Doãn hiếu kỳ ghé khuôn mặt nhỏ lại gần để nhìn. Thì ra, đó là một khe hở nhỏ giữa hai cánh của tủ, nhìn qua khe hở có thể thấy được một góc căn phòng. Lúc này đèn trong phòng đã được bật lên, chỗ cửa phòng, là bóng lưng của mẹ.

Trong tay mẹ đang nắm chặt chiếc bình đựng nước nóng để trong phòng ngủ, dường như muốn dùng nó làm vũ khí. Nhưng tay mẹ run lẩy bẩy, tựa hồ như không chịu đựng nổi sức nặng của chiếc bình đựng nước nóng đó, mẹ lùi dần về phía sau, cứ như nhìn thấy thứ gì vô cùng khủng khiếp. Rồi đột nhiên, cùng với một tiếng kêu kinh hãi, chiếc bình nước nóng trong tay mẹ còn chưa kịp ném đi thì đã rơi xuống nền nhà. Cùng lúc đó người mẹ cũng đổ ập xuống nền, hai bóng người mặc trang phục màu xanh da trời phủ lên thân thể người mẹ.

Lông mao toàn thân Phương Doãn đều dựng đứng cả lên, cô bé giơ đôi tay lên che mắt mình lại.

Không biết bao lâu sau, Phương Doãn không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào cả. Cô bé lấy hết dũng khí nhìn ra bên ngoài qua khe cửa một lần nữa. Nơi mà mẹ cô ngã xuống, giờ đã hoàn toàn trống không.

Phương Doãn hoàn toàn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, lại cũng không có gan đẩy cánh cửa tủ ra để đi tìm hiểu ngọn ngành sự việc. Trong bóng tối, cô bé chỉ còn biết nắm chặt bàn tay nho xíu của cậu em trai, người run lẩy bẩy.

Không biết lại bao lâu sau nữa, cô bé nghe thấy giọng nói của người cô từ dưới lầu vọng lên.

Mặc dù Phương Doãn không hề yêu quý người cô của mình, nhưng lúc này đây thì lại giống như là gặp được cứu tinh vậy, cô bé lao nhanh ra khỏi tủ quần áo, òa khóc to, quỳ xuống trước mặt cô chú.

Sau khi nghe Phương Doãn kể lại bằng giọng điệu không mấy rõ ràng, bà cô và ông chú chợt gằn lên tiếng cười độc ác.

Giọng cười đáng sợ làm Phương Doãn bé nhỏ kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Tại sao họ lại cười vậy?

Bà cô và ông chú trước mặt Phương Doãn quả thật đang há miệng cười hiểm ác, có điều, gương mặt họ tựa hồ như có chút chuyển xanh, khuôn mặt thân quen kia đang dần dần thay đổi. Đầu tiên là trên mặt mọc lên đầy lông màu xanh lá cây, sau đó khoé miệng lộ ra hai chiếc răng nanh trắng lóa. Rồi dần dần, hai con người thân thuộc này biến thành những yêu quái có khuôn mặt đáng sợ.

Yêu quái từng bước từng bước tiến lại gần Phương Doãn, nhe nanh giơ vuốt, ngoác rộng cái miệng to đỏ lòm.

Phương Doãn dốc hết sức muốn bò dậy bỏ chạy, nhưng đôi chân cô bé cơ bản không chịu nghe lời, không tài nào đứng lên nổi. Cô bé bất lực mềm nhũn người ra trên nền nhà, nhìn cái miệng to đỏ lòm kia sắp nuốt chửng lấy mình.

Tào Doãn trở mình lật người ngồi dậy trên giường. Chiếc giường nhỏ hẹp khiến cô suýt chút nữa rơi xuống sàn căn phòng nhà nghỉ. Khắp đầu vã mồ hôi lạnh, cô nhìn ngó xung quanh, ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ xuyên qua rèm cửa chiếu vào trong phòng, nhuộm lên căn phòng một màu đỏ tím ám muội, cô thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ mảng vôi ve cũ nát sắp bong ra rơi xuống đến nơi trên trần nhà, càng không cần nói đến cái người đàn ông béo ú đang ngáy như sấm rền nằm bên cạnh cô kia.

Đây là một căn phòng nhà nghỉ cũ nát, tường nhà ẩm ướt, chăn gối bẩn thỉu, không khí hòa quyện mùi ẩm mốc và hôi thối, quần áo và đồ lót vương vãi khắp nền nhà. Tất cả hình ảnh này, đều giống hệt như những gì cô nhìn thấy trước khi ngủ.

Tào Doãn bị cơn ác mộng làm cho tỉnh giấc giờ đã không còn muốn ngủ tiếp nữa.

Cô rời khỏi giường, cầm lấy chiếc váy liền của mình mặc luôn vào, rồi ngồi trên chiếc ghế sofa nhỏ bên ô của sổ, châm một điếu thuốc lá. Khoảnh khắc chiếc bật lửa bật lên, chiếu sáng cái bụng ngấn mỡ của người đàn ông đang nằm trên giường. Cô hoàn toàn không quen biết anh ta, không những thế, anh ta còn khiến người ta thấy kinh tởm, mùi hôi nách khiến người ta ngạt thở, còn cả cái miệng rộng hôi hám cứ chực nhào đến hôn cô. Nhưng rồi cô đã kìm nén cảm giác buồn nôn, để người đàn ông hôi hám đó làm xong cái việc mà anh ta muốn làm. Chẳng có cách nào khác, cô buộc phải tiếp tục sống, bởi vì cô vẫn chưa hoàn thành xong việc mà cô cần phải hoàn thành.

2

Cơn ác mộng vừa rồi, cũng không thể hoàn toàn gọi là ác mộng. Bởi vì nửa phần đầu đều là sự thực.

Khi 3 tuổi, Tào Doãn đã phải trải qua một tai họa khó hiểu. Và hậu quả của tai họa ấy là khiến cô và cậu em trai mới sinh ra được sáu tháng đều trở thành cô nhi.

Cô bé trơ mắt nhìn hai cái bóng người lao đến đẩy ngã mẹ, rồi kinh hồn khiếp vía trải qua một đêm khủng khiếp. Trong khoảnh khắc đó, bàn tay nhỏ bé của cậu em trai chính là sức mạnh duy nhất dìu đỡ cô không bị sụp đổ. Nhưng mà đôi bàn tay ấm áp đó, giờ cô cũng không thể nào nắm được nữa rồi.

Bà cô và ông chú vốn dĩ là đến tìm bố mẹ của Tào Doãn để thương lượng về việc phân chia di sản của ông nội Tào Doãn. Nhưng khi họ đẩy của bước vào và phát hiện ra hai đứa trẻ đang run lẩy bẩy nấp trong tủ quần áo, đã không thấy bóng dáng bố mẹ Tào Doãn đâu nữa cả.

Hai con người trưởng thành đang sống mà lại mất tích một cách vô duyên vô cớ như vậy, không báo cảnh sát chắc chắn là không được. Nhưng trước khi báo cảnh sát, bà cô yêu cầu Tào Doãn phải giấu phía cảnh sát tất cà những gì mà cô bé nhìn thấy. Bà ta nói với Tào Doãn, nếu như phía cảnh sát biết được những việc này, thì sẽ bắt hai chị em cô lại để tra hỏi. Cô bé Tào Doãn mới 3 tuổi đương nhiên răm rắp nghe theo lời chiếc phao cứu sinh duy nhất của mình. Sau này cô bé Tào Doãn trưởng thành rồi mới dần dần hiểu ra rằng, bà cô bắt mình làm như vậy là để cho phía cảnh sát không vì vậy mà lập án điều tra, là bởi vì người mất tích rồi là việc tốt, di sản của người cha để lại sẽ không còn chia chác khó khăn nữa.

Trong ký ức mơ hồ của Tào Doãn, về vụ án mất tích của bố mẹ, khi đó kết qua suy đoán của phía cảnh sát đưa ra là bố cô dính dáng đến một vụ án nào đó, sau đó vì sợ tội mà trốn chạy. Tuy rằng trước khi bỏ trốn vì sợ tội vứt lại hai cốt nhục ruột thịt của mình thực sự là điều khiến người ta không thể lý giải, nhưng phía cảnh sát vốn không có bất kỳ manh mối hay chứng cứ gì, không có cách nào để tiến hành lập án điều tra. Thời gian cứ thế trôi đi, vụ án mất tích ly kỳ này cũng vì thế trôi vào quên lãng.

Sau khi bố mẹ mất tích, bà cô “lương thiện”, không có khả năng sinh nở đã đứng ra, tỏ ý bằng lòng nhận nuôi dưỡng hai chị em đáng thương này, để bọn chúng không phải vào sống trong Viện phúc lợi. Đương nhiên, Phương Doãn theo đó đổi tên thành Tào Doãn theo họ của ông chú, và cậu em trai cô có tên khi nhập vào hộ khẩu là Tào Cương.

Cô bé Tào Doãn non nớt chỉ còn những ký ức mơ hồ về biến cố này, nhưng ký ức về người mẹ thì lại rất sâu sắc. Giọng nói của mẹ, khuôn mặt mẹ hay bóng dáng mẹ, cả cái ánh mắt của mẹ mà mỗi khi nhớ đến lại khiến Tào Doãn đau lòng khôn xiết.

Nhưng thời gian có thể xoa dịu mọi thử. Ngoài việc thường xuyên tưởng nhớ đến mẹ ra, cuộc đời của Tào Doãn vẫn phải tiếp diễn.

Cô bé Tào Doãn được nhận nuôi từ lúc 10 tuổi đã bắt đầu phải gánh vác tất cả mọi công việc nhà. Ông chú làm việc ở công ty nước ngoài, có nguồn thu nhập rất khá, nhưng bà cô ham mê cờ bạc thường xuyên mấy ngày liền chẳng thấy mặt, cho nên những “việc vặt” trong nhà như đi chợ, nấu cơm, giặt giũ lau dọn nhà cửa đương nhiên dồn cả lên vai cô bé Tào Doãn mới 10 tuổi đầu. Dù sao thì như lời bà cô nói, cậu em trai mới 7 tuổi cần phải học hơn.

Cuộc sống bình lặng cho đến năm cô bé Tào Doãn 13 tuổi bắt đầu trở nên đầy sóng gió bão bùng.

Đêm hôm đó, Tào Doãn đang trong giấc mộng thì mơ hồ cảm thấy một sự đè nén nặng nề. Khi mở mắt ra, cô bé phát hiện cơn ác mộng vẫn đang tiếp diễn. Ông chú ban ngày quần áo chỉnh tề đạo mạo, lúc này đây đang nằm đè lên trên người cô bé, dốc sức làm điều gì đó. Trong giây lát Tào Doãn kinh hoàng tỉnh lại, cô bé đã có những hiểu biết sơ qua về tình dục nên biết được điều này có nghĩa là gì, bèn ra sức giãy giụa muốn cầu cứu bà cô đang ở phòng bên cạnh.

Thế nhưng miệng Tào Doãn đã bị bịt chặt. Sự kháng cự của một cô thiếu nữ yếu đuối trước một người đàn ông cường tráng thật yếu ớt bất lực làm sao. Sự chống cự của Tào Doãn khiến ông chú càng thêm hưng phấn, ông ta càng dồn sức, không chút thương xót tước đoạt mất cái ngàn vàng của cô bé, lần đầu tiên đầy đau đớn xót xa.

Đau đớn hơn nữa là, sau khi ông chú rời khỏi căn phòng, Tào Doãn nhìn thấy cậu em trai nằm ngủ trên chiếc giường khác trong cùng căn phòng. Cậu em trai 10 tuổi không biết đã tỉnh giấc từ khi nào, nó ngơ ngác ngồi dựa vào tường, nhìn người chị đầu tóc rối bù trông như con quỷ. Trên mặt Tào Doãn vẫn còn hằn đỏ vết ngón tay của ông chú. Trong căn phòng tối đen, hai chị em cứ thế nhìn chằm chằm vào nhau, cô những muốn tiến đến nắm lấy bàn tay của cậu em trai giống như hồi nào, nhưng cuối cùng lại chẳng làm gì cả.

Tào Doãn không biết mình cần phải làm gì. Báo cảnh sát ư? Cô không dám làm vậy. Im lặng ư? Trong lòng lại không cam tâm. Tìm giới truyền thông để công khai ư? Vậy em trai cô rồi sẽ ra sao? Cách tốt nhất chính là nói cho bà cô biết sự việc này.

Không ngờ bà cô lại nói thế này: “Tiểu nha đầu, mày có biết không? Nếu không nhờ chú mày, tối hôm đó mày đã chết ngạt ở trong tủ quần áo rồi, có biết không? Cái mạng của hai chị em mày là do chúng tao cho đấy! Huống hồ chúng tao đã nuôi dưỡng chúng mày mười năm! Mày có biết nuôi chúng mày mười năm phải tốn hết bao nhiêu tiền không? Bây giờ mày mới thiệt thòi chút ít như vậy mà đã không vui rồi à? Giúp chú mày giải khuây, cũng giống như là mày làm tròn đạo hiếu vậy! Sau này nếu như mày còn có thể sinh cho chú mày mụn con, giữ lại cho Tào gia chút huyết mạch chính thống, cũng coi là chút báo đáp nhỏ nhoi cho cái ơn nghĩa trời bể, có hiểu không hả?”

Nghe những lời bà cô nói, nét mặt Tào Doãn càng lúc càng giá lạnh. Cô bé vô thức bấm chặt ngón tay mình, không biết từ lúc nào, trên đó đã be bét máu.

3

Kề từ đó, chiếc giường của Tào Doãn cũng trở thành giường của ông chú. Cơ thể của Tào Doãn, cũng trở thành món đồ chơi của ông chú.

Cơn ác mộng kéo dài hai năm, cuối cùng cũng chấm dứt.

Ngày hôm đó, trong nhà xảy ra “sự cố”, đã xảy ra vụ trúng độc thực phẩm tập thể. Bà cô và ông chú bởi vì ăn quá nhiều đậu phụ nhự[*] có hàm lượng Nitrite[*] quá mức cho phép nên đã trúng độc mà chết. Tào Doãn trúng độc nhẹ được đưa vào bệnh viện cứu chữa, Tào Cương theo lớp học đi du xuân bên ngoài cho nên thoát được kiếp nạn.

Phía cảnh sát không phát hiện được bất cứ nghi vấn nào tại hiện trường, cuối cùng đưa ra kết luận “Thông báo không lập án”.

Hai chị em Tào Doãn, Tào Cương lại một lần nữa mất đi người thân, được Viện phúc lợi thu nhận, từ đó chính thức sống tại Viện phúc lợi. Viện phúc lợi có thể đảm đảo cho hai chị em ăn no mặc ấm, cũng có thể giúp cho chúng được hưởng nền giáo dục phổ cập cơ bản nhất. Nhưng những điều này vẫn còn kém xa so với những điều mà Tào Doãn mong muốn. Hai năm nhẫn nhục chịu đựng đã ăn mòn mọi kỳ vọng của cô đối với bản thân mình, mọi hy vọng còn lại của cô đều dồn vào cậu em trai.

Lúc này người thân duy nhất của cô, chính là cậu em trai của mình.

Thế nên, vào năm 17 tuổi, Tào Doãn quyết định bỏ học, bắt đầu ra xã hội đi làm kiếm tiền.

“Dù sao người mình cũng đã bẩn rồi, rất dơ bẩn rồi, không sợ bẩn thêm nữa.”

Trong con mắt người ngoài, Tào Doãn đang ở độ tuổi ngọc sáng ngời ngời, nhưng Tào Doãn biết, mình đã sớm từ giã tuổi thanh xuân thuần khiết từ lâu rồi. Trái tim cô là một nấm mồ lạnh giá. Ngoài em trai ra, không có bất cứ sinh vật sống nào có thể lưu bước tại đây. Phương thức đi làm mà cô lựa chọn không cần nói ra cũng hiểu được rồi.

Số tiền mà Tào Doãn “đi làm” kiếm được, một phần dùng vào chi phí sinh hoạt của hai chị em, một phần dùng để nộp học phí và tiền học các môn phụ đạo ngoại khóa như học vẽ của Tào Cương. Số tiền còn lại Tào Doãn gửi vào tài khoản ngân hàng đứng tên Tào Cương, cô hy vọng có số vốn khởi nghiệp cho em trai sau này.

Tựu chung, Tào Doãn dùng số tiền kiếm được một cách phi pháp để duy trì sự nghiệp học hành của em trai Tào Cương, còn đăng ký cho em trai học thêm rất nhiều lớp ngoại khóa, lớp năng khiếu, dường như là “mong em trai thành tài”. Mấy năm trước, cậu em trai Tào Cương cũng coi như không phụ lòng mong đợi của chị gái, càng không phụ lý tưởng của mình, đã thi đỗ vào trường Đại học Công trình kiến trúc, còn thuận lợi học được hơn ba năm đại học.

Tào Doãn biết, cuộc đời 24 năm của mình, thời gian duy nhất có thể nói là vui vẻ, chính là ba năm đó. Thậm chí cả khi đang “làm việc”, cô cũng không dừng được mà nở nụ cười.

Nhưng rồi, số phận lại một lần nữa trêu đùa với cô, một trò đùa chí mạng.

Đối với cảnh ngộ mà chị gái gặp phải, Tào Cương trước giờ luôn giữ thái độ trầm mặc. Cậu bé đã chứng kiến quá nhiều trong cái đêm đen tối đó, trước sự nuông chiều yêu thương của chị gái, từ đầu đến cuối cậu chỉ giữ thái độ im lặng. Nhưng chỉ cậu mới biết, có một số thứ đang rạo rực trong người.

Sự việc xảy ra sau kỳ thực tập trở về trường vào học kỳ hai năm thứ tư. Đêm hôm đó, Tào Cương ẩn nấp trong phòng vệ sinh nữ công cộng của trường, chờ được một nữ sinh năm hai vừa mới tan buổi tự học. Sau khi đánh ngất cô gái, Tào Cương tiến hành xâm hại tình dục với cô gái ở khu đất hoang phía sau nhà vệ sinh. Trong quá trình xâm hại, cô gái chợt tỉnh lại và kêu thét. Tào Cương do quá hoảng loạn đã dùng viên gạch đập nhiều lần vào đầu cô, khiến cho hộp sọ của cô gái rạn vỡ, tử vong tại chỗ.

Tại hiện trường, phía cảnh sát phát hiện ra những chứng cứ then chốt như dấu chân, vân tay và vết tinh dịch, đồng thời tiến hành điều tra thông qua hai người bạn cùng phòng của Tào Cương, biết được trước đây Tào Cương từng có hành vi biến thái ăn trộm đồ lót của nữ sinh. Qua kiểm tra DNA, cho thấy Tào Cương chính là nghi phạm trọng điểm của vụ án.

Đêm hôm xảy ra vụ án, Tào Cương cả đêm không về. Cậu ta hoảng loạn không biết phải làm sao, bèn đến gõ cửa phòng chị gái Tào Doãn. Nghe xong lời kể của em trai, Tào Doãn cảm thấy choáng váng mặt mày. Nhưng Tào Cương sau đó bèn nắm chặt tay cô, bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên cậu em trai chủ động tiếp xúc cơ thể. Cũng giống như hồi nhỏ, nước mắt lấp lánh trong mắt cậu em khiến cô vô cùng xót xa.

Tào Doãn đã đưa ra một quyết định.

Dưới sự sắp xếp của chị gái, Tào Cương bước vào con đường trốn chạy khỏi Nam An, nhưng nhanh chóng bị cảnh sát bắt về quy án. Tào Doãn dính líu đến tội bao che, cũng bị cảnh sát truy bắt. Việc này khiến Tào Doãn rơi vào hoàn cảnh khó khăn. Dù sao số tiền tích lũy trước giờ của cô cũng đều gửi dưới tên em trai, bây giờ toàn bộ đều bị đóng băng rồi. Hơn nữa, cô đang bị cảnh sát truy bắt, nên cũng không thể công khai kiếm khách. Có điều Tào Doãn dù sao cũng đã lăn lộn ở chốn chợ trời bao năm nay, dưới sự giúp đỡ của lũ bạn bất hảo, cô tạm thời có thể được an toàn. Ngoài việc dùng thân thể để báo đáp lại lũ bạn mèo mả gà đồng ra, trong thời gian này thông qua mối riêng của đám bạn bè, cô điên cuồng tiếp khách, vận chuyển ma túy, đều là vì muốn nhanh chóng gom được một số tiền thật lớn.

Không phải cô sợ ngồi tù, mà là muốn liều mình sống chết một phen. Cô không biết liệu em trai có phải giết người đền mạng hay không, cô hy vọng mình có thể nghĩ ra cách để bảo toàn tính mạng cậu em, dù có tiêu tốn nhiều tiền hơn nữa cũng không tiếc nuối.

Không lâu sau, tin tức tốt lành được truyền đến, em trai đã vượt ngục!

Tin tốt không duy trì được hai hôm, tin dữ lại ập đến, cậu em trai Tào Cương sau khi bị cắt rời bộ phận sinh dục đã bị thiêu đến chết bên trong một khu vực thực nghiệm tại Viện nghiên cứu Công trình kiến trúc. Cái tên khốn giết chết cậu em trai kia thì lại được cư dân mạng coi là anh hùng, còn đặt cho hắn biệt hiệu “Kị sĩ u linh”.

Luồng ánh sáng duy nhất trong thế giới của Tào Doãn, trong khoảnh khắc này, đã tắt lịm hoàn toàn.

Trên cái thế giới này, Tào Doãn đã không còn lý do để tiếp tục sinh tồn nữa rồi.

Nhưng cô không muốn chấm dứt cuộc đời của mình một cách giản đơn như vậy. Khi bố mẹ mất tích, cô vẫn còn quá nhỏ, không thể làm được gì. Còn bây giờ, ít nhất cô có thể “làm chút gì đó” vì cậu em hai đã mất của mình.

Cô lặng lẽ liệt kê ra một danh sách trong lòng.

Trên danh sách đó có tên hai người bạn cùng phòng của Tào Cương đã tiết lộ bí mật. Mỗi lần đến trường đem đồ cho Tào Cương, cô cũng nhiệt tình đem đồ ăn ngon cho chúng, cẩn thận giúp chúng dọn dẹp phòng ốc sạch sẽ, hy vọng bọn chúng có thể thay cô chăm sóc cho em trai cô. Lần nào bọn chúng cũng cười tít mắt nhận lời, sau đó cười tít mắt soi cô từ trên xuống dưới. Em trai cô sau khi giết người từng khóc lóc nói với cô rằng, cuộc sống đại học không hề đẹp đẽ tươi vui như cô tưởng tượng. Cô trách em trai sao lại nói với cô muộn như vậy, cô càng hận hai thằng bạn cứ luôn cười tít mắt kia. Chúng mới đáng phải chết, chứ không phải là em trai cô.

“Vậy thì để chúng chết đi!” Tào Doãn nghĩ vậy. Dù sao thì, đây không phải là lần đầu tiên cô giết người vì em trai.

Khi nhìn thấy máu tuôn trào từ động mạch cổ của hai cậu nam sinh đó, Tào Doãn cảm nhận được niềm khoái cảm đầu tiên từ trước đến nay. Thứ cảm giác sảng khoái đó khiến cô lưu luyến không muốn rời, thậm chí còn để lại dấu vân tay máu của cô ở hiện trường.

Sau khi giết hại hai cậu bạn cùng phòng đại học của em trai, một lần nữa cô lại ẩn náu dưới sự giúp đỡ của lũ bạn, tiếp tục duy trì cuộc sống của mình bằng tiền tiếp khách kiếm được.

Bởi vì cô vẫn còn một việc chưa làm xong - đó là giết chết kẻ cuối cùng trong danh sách, cái tên “Kị sĩ u linh” đó.

Việc này rất khó, cô không biết cần phải ra tay như thế nào. Huống hồ, hiện nay Bộ Công an đã phát lệnh truy nã cấp A đối với cô, cô hoàn toàn không thể xuất hiện ở những nơi công cộng được. Vậy thì, làm thế nào mới có thể hoàn thành tâm nguyện còn đang dang dở đây?

Chỉ cần hoàn thành xong tâm nguyện này, bất cứ lúc nào cô cũng có thể chọn lựa đi xuống âm tào địa phủ để được đoàn tụ với em trai.

Mãi cho đến hôm qua, cuối cùng cô đã đợi được cơ hội, một cơ hội ngàn năm khó gặp, một cơ hội tự nhiên tìm đến. Trong khoảng thời gian hút một điếu thuốc, 24 năm cuộc đời của Tào Doãn đang lướt qua một lượt trong đầu cô như một bộ phim. Cô cười khổ não dập tắt đầu thuốc lá nơi ngón tay mình, giữa tiếng ngáy vang rền của người đàn ông to béo, cô rút từ trong túi chiếc váy liền thân ra một mẩu giấy nhỏ.

Trên đó là cách thức liên hệ của người đó, Tào Doãn tin tưởng, người đó không phải là một tay lừa đảo.