← Quay lại trang sách

Chương 1 Góc chết của mê cung-

Lãng quên có sức mạnh hơn cả nỗi tuyệt vọng.-Schopenhauer (Đức)

1

Lăng Mạc giơ tay ra túm lấy chùm chìa khóa chỗ thắt lưng của Trình Tử Mặc, nắm chặt trong lòng bàn tay, cảnh giác nhìn trước ngó sau. Cũng may, trong góc khuất bị lãng quên này, chẳng có mấy người khách bộ hành, càng không có ai chú ý đến hành động nhỏ nhặt đó của Lăng Mạc. Sau khi chắc chắn mọi thứ an toàn, Lăng Mạc cẩn trọng nhét chùm chìa khóa nắm trong lòng bàn tay vào trong ống thạch cao bọc ngoài cánh tay trái. Kỳ thực tình trạng vết thương của Lăng Mạc không hề nghiêm trọng, nhưng cậu vẫn bọc thêm một ống tay thạch cao bên ngoài cánh tay đã được băng bó.

Mặt Trình Tử Mặc lộ vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn bám cánh tay phải của Lăng Mạc, hỏi nhỏ: “Cậu làm gì thế?”

Lăng Mạc vẫn giữ nguyên tốc độ đi của mình, lạnh lùng đáp: “Ngụy trang.”

“Ồ ồ ồ!” Trình Tử Mặc buông cánh tay Lăng Mạc ra, tỏ ý kháng nghị.

Lăng Mạc vội giơ tay “suỵt” ra hiệu yên lặng.

Trình Tử Mặc hạ thấp giọng nói: “Tôi như này còn không phải là ngụy trang à? Bộ quần áo này có lẽ là thịnh hành vào những năm 90 của thế kỷ trước ý nhỉ? Còn nữa, trên mặt tôi bôi mấy thứ này trông khác gì mấy cô nhà quê không? Tôi còn không dám soi gương nữa kìa!”

Lăng Mạc cong cánh tay phải lên, ra hiệu cho Trình Tử Mặc mau chóng bám vào tiếp, rồi bảo: “Nhổ kẹo cao su của cậu đi.”

Trình Tử Mặc lại định phản đối, nhưng rồi bắt gặp ánh mắt cảnh cáo lạnh lùng của Lăng Mạc, đành hậm hực xoay đầu lại, làm như đang nhổ đờm, nhổ miếng kẹo cao su trong miệng ra.

Lăng Mạc thu ánh mắt lại, mặc kệ Trình Tử Mặc đang miễn cưỡng dìu đỡ, lạnh lùng nói: “Phía bên ngoài các căn hộ ở khu vực này đều không có các thiết bị gì cả, bên ngoài cửa sổ chẳng có lấy một cục nóng điều hoà, rèm cửa sổ đều làm bằng vải thô, chứng tỏ đây là khu dân cư của những người nghèo. Mặc quần bò yếm thời trang, miệng nhai kẹo cao su, sống ở trong khu dân nghèo, bản thân cậu không cảm thấy rất kỳ quái sao? Biết cách ngụy trang là tố chất tối thiểu nhất của một “người thu thập tin.””

Trình Tử Mặc tự biết mình đuối lý, muốn chuyển chủ đề, nhỏ giọng nói: “Thế cậu giành lấy chùm chìa khóa của tôi làm gì? Chìa khóa của tôi đắc tội với cậu sao?”

Trong lời nói của cô đã không còn vẻ sắc sảo chống đối nữa, phần nhiều giống như là hỏi han.

Lăng Mạc dùng ngón tay giữa bên tay phải thò vào trong ống thạch cao lôi ra chùm chìa khóa, giơ trước ngực rồi lấy ra một chiếc chìa khóa, đưa cho Trình Tử Mặc xem.

“Ồ, chìa khóa còng tay.” Trình Tử Mặc bừng hiểu ra, “đem theo bên mình chìa khoá còng tay dễ làm bại lộ thân phận của chúng ta, quả thật tôi đúng là chưa nghĩ đến điều này. Có điều, cũng chỉ là một chùm chìa khoá mà thôi, ai mà chú ý đến chi tiết nhỏ như thế chứ?”

“Vĩnh viễn không bao giờ được phép coi thường đối thủ của chúng ta.” Lăng Mạc ngẩng đầu lên, nhét chùm chìa khóa trở lại trong ống tay thạch cao.

Ngụy trang thành một đôi vợ chồng, Lăng Mạc và Trình Tử Mặc chậm rãi đi theo con đường trong tiểu khu. Trình Tử Mặc không còn kẹo cao su nữa nên bất giác cảm thấy vô cùng tẻ nhạt, trong khi Lăng Mạc thì liên tục nhìn ngó xung quanh.

Khoảng thời gian ăn một bữa cơm, Lăng Mạc nói: “Được rồi, cũng tạm ổn rồi, có thể về được rồi.”

“Hả?” Trình Tử Mặc giật mình trước câu nói bất thình lình của Lăng Mạc, nói: “Cậu xem xong rồi à? Xem ra cái gì không vậy? Video truy lùng dấu vết của Đường Đang Đang và chị tôi[*] làm có chuẩn xác không?”

“Tàm tạm.” Lăng Mạc nói, “Về rồi nói.”

Lăng Mạc “lôi” Trình Tử Mặc mặt còn đang ngơ ngác nhanh chóng đi ra cổng tiểu khu. Kỳ thực khu dân cư nhỏ này cũng chẳng có cái cổng lớn đàng hoàng nào cả, hoặc giả, nơi này vốn cũng không phải là tiểu khu đúng nghĩa gì cả. Chỉ là ở phía trước mấy tòa nhà cũ nát có duy nhất một lối đi hướng ra thế giới bên ngoài mà thôi.

Bên cạnh đống đổ nát cách đó không xa, chiếc “Đỉnh Vạn Cân” đang đậu.

Đỉnh Vạn Cân là một trong hai chiếc xe đặc chủng được Cục điều tra hình sự trang bị riêng cho tổ chức Người gác đêm. Chiếc còn lại là xe đặc chủng được trang bị riêng cho Tổ Thiên Nhãn[*], các thành viên trong tổ chức Người gác đêm gọi nó là “Pikachu”.

Đỉnh Vạn Cân được thiết kế lại từ một chiếc xe vận chuyển quân đội 17 chỗ, sau khi lắp ráp lại toàn thân Đỉnh Vạn Cân được sơn đen tuyền, nhìn từ bên ngoài, giống như một chiếc xe vệ sĩ thông dụng. Bốn phía cửa sổ xe đều kéo rèm kín mít, ngay cả lớp kính chắn gió phía trước cũng được xử lý đặc biệt, để không ai nhìn rõ được phía bên trong xe. Tuy nhiên, trừ mấy ghế ngồi phía đầu xe ra, phần sau xe được thiết kế thành một gian chứa các loại thiết bị, cùng với gian liên lạc để có thể kịp thời liên lạc với tổng bộ. Lớp áo sắt và kính xung quanh xe đều đã được xử lý gia cố đặc biệt. Có thể nói khả năng tấn công của nó không kém gì một chiếc xe bọc thép quân dụng. Cả chiếc xe nặng đến gần 7 tấn, bởi vậy mọi người mới gọi nó là “Đỉnh Vạn Cân”. Tuy nhiên, với dung tích 5.0L hệ thống động cơ của Đỉnh Vạn Cân hầu như không bị giới hạn bởi trọng lượng xe. Và so sánh với Đỉnh Vạn Cân thì chiếc Pikachu nhẹ nhõm hơn nhiều. Đường Đang Đang lần đầu tiên ngồi vào chiếc Pikachu đã phải giật mình kinh ngạc. Trong xe đầy đủ các thể loại đồng hồ đo, màn hình, nút ấn, nhìn như buồng lái của phi thuyền không gian vậy. Chiếc xe được gọi là Pikachu bởi vì toàn bộ thân xe phủ lớp sơn vàng óng, nóc xe lại có hai dây sóng vô tuyến to nhằm thông tin liên lạc được kịp thời. Tốc độ truyền tải số liệu của Pikachu không kém cạnh gì một phòng thực nghiệm số liệu; khả năng phân tích thông tin số liệu, định vị của nó cũng đứng đầu trong nước. Đường Đang Đang khi đó chui vào trong xe đã “chơi” hẳn hai tiếng đồng hồ mà vẫn chưa muốn ra khỏi xe.

Nhưng ngay lúc này đây, Đường Đang Đang còn đang ở đại bản doanh của Người gác đêm. Ngồi trong Đỉnh Vạn Cân đợi Lăng Mạc và Trình Tử Mặc là Tiêu Lãng. So với Đường Đang Đang, Tiêu Lãng thân hình cao to lực lưỡng nên cảm nhận của cậu về chiếc xe đặc chủng này phức tạp hơn nhiều, từng giây từng phút ngồi đợi trong xe khiến cậu có cảm giác khủng hoảng đến nơi vì bí bách.

Lăng Mạc và Trình Tử Mặc lẳng lặng chui vào trong xe.

Trong xe mọi người đang mệt mỏi chờ đợi, tiếng sóng phát thanh đang vang lên, có lẽ là để cho mọi người giải tỏa đầu óc.

“Theo báo Đô thị Nam An, tại trấn Tân Kiều của thành phố chúng ta, một em bé sau khi tiêm chủng rơi vào tình trạng hôn mê, người nhà em bé gây náo loạn tại Viện Y tế, khiến cho một bác sĩ và một y tá bị thương nhẹ. Sau khi nhận được tin báo, Sở Công an thành phố, Ủy ban Y tế kế hoạch và Cục giám sát dược phẩm đã thành lập tổ điều tra phối hợp, tiến hành kiểm tra đối với Viện Y tế Tân Kiều. Qua điều tra cho thấy, sự cố lần này có thể là có liên quan đến việc bảo quản vắc-xin không đảm bảo của Viện Y tế. Trước mắt, người phụ trách của Viện Y tế đã bị đình chỉ công tác để điều tra, em bé trong sự việc trên đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm tính mạng.”

Lăng Mạc đóng xong cửa xe bèn chỉnh âm lượng sóng phát thanh xuống mức nhỏ nhất, sau đó lấy ra một tờ giấy trắng và bắt đầu vẽ. Trình Tử Mặc đứng bên cạnh Lăng Mạc, kinh ngạc nói “Sao cậu có thể làm được vậy? Chỉ trong thời gian có một lúc như thế, dạo một vòng mà cậu đã có thể vẽ lại địa hình của cả khu này?”

“Gì cơ? Gì cơ? Gì cơ?” Tiêu Lãng người quá cao nên chỉ có thể đứng khòng lưng trong xe, một tay cậu cầm kính viễn vọng, một tay bám vào lưng ghế của Lăng Mạc, nói, “Lâu như vậy mà gọi là “một lúc” à? Tôi sốt hết cả ruột lên đấy! Hai người có tìm thấy không? Tìm thấy không?”

“Tạm thời chưa thấy.” Lăng Mạc trả lời trong khi vẫn không ngẩng đầu lên.

“Chưa?” Tiêu Lãng lau mồ hôi trên trán, nói, “Chưa tìm thấy sao hai người đã quay về rồi? Tôi nói tôi đi mà! Nói không chừng tôi đi là trực tiếp tóm được cô ta về đây rồi!”

“Cậu đi để lộ ra à?” Lăng Mạc lạnh lùng lườm lại Tiêu Lãng.

“Thân thủ tôi như này, có người ở thì sao chứ? Đảm bảo không bị thương được!” Tiêu Lãng khoe ra cơ bắp trên cánh tay, nói, “Không được, hãy cứ để tôi đi đi.”

Nói xong, Tiêu Lãng định mở cửa xe bước ra.

“Quay lại.” Lăng Mạc giơ tay tóm Tiêu Lãng lại, bảo, “Hung thủ mặc dù là nữ, nhưng lại hành sự bất chấp mọi giá, cứ nhìn vụ án trước của cô ta là có thể thấy rõ mọi vấn đề. Hơn nữa, chúng ta còn chưa biết cô ta lấy súng ở đâu ra, càng không thể xác định được nơi cô ta sinh sống có lắp đặt những đồ nguy hiểm khác không, bởi vậy không thể hành động khinh suất được.”

“Lão Tiêu đem theo người của cảnh sát đặc nhiệm có lẽ trong khoảng năm phút nữa sẽ đến đây, tôi phải tóm được cô ta trước khi ông đến.” Tiêu Lãng nói, “Người gác đêm chúng ta không phải là để dọa người thôi.”

“Đừng có chủ nghĩa anh hùng cá nhân.” Lăng Mạc nói, “Thầy giáo đã nói rồi, an toàn là số 1. Nếu như cậu không tĩnh tâm lại được, thì hãy cẩn thận xem lại các báo cáo điều tra bối cảnh đi.”

Nói xong, Lăng Mạc đặt một tập tài liệu bìa đỏ lên chiếc bàn nhỏ phía hàng ghế trên.

Tiêu Lãng vẫn muốn bao biện, Lăng Mạc tiếp tục nhìn Tiêu Lãng bằng ánh mắt cảnh cáo lạnh lùng, bảo: “Tôi mới là người chỉ huy.”

Tiêu Lãng cứng họng trừng mắt nhìn Lăng Mạc một lúc, đành phải xuống nước, tựa lưng vào ghế lái phụ, ngồi chỗ cửa xe, lơ đãng giở xem tài liệu.

“Cái này có gì đáng xem đâu, tôi đã xem cả mấy lần rồi.” Còn chưa xem được lấy một phút, Tiêu Lãng đã không đợi nổi rồi, “Tào Doãn, nữ tội phạm, loanh quanh trú ẩn ở mấy nơi này, chỉ có vậy thôi.”

“Không đơn giản như vậy chứ?” Trình Tử Mặc nói, “Trải qua công việc mấy tháng trời của một tổ cảnh sát hình sự, vẫn chưa hề phát hiện được hành tung của Tào Doãn. Có thể khẳng định rằng, sau khi sát hại hai sinh viên, Tào Doãn đã tìm được một nơi trú ẩn đáng tin cậy. Này, có thể là ẩn nấp ở chính trong đây đấy. Cô ta không đơn giản như cậu nghĩ.”

“Đương nhiên không đơn giản.” Tiêu Lãng đáp lại, “Việc chúng ta tóm được “Kị sĩ u linh” là sự kiện cơ mật của phía cảnh sát cấp cao, đúng không? Cậu không nói, tôi không nói, mọi người chúng ta đều không nói, chẳng có mấy người biết. Thế mà lại để một nữ nhân vừa đáng thương vừa đáng giận như vậy biết được. Rồi sau đó, “Kị sĩ u linh” đã bị chính cô gái vừa đáng thương vừa đáng giận này lập kế sát hại, lại còn ngay trước mắt cảnh sát. Nếu như tôi ở đó, tôi sẽ trực tiếp tóm gọn cô ta ngay tại hiện trường, cậu có tin không?”

“Cậu thôi đi.” Trình Tử Mặc hào hứng nói, “Nếu không phải là Lăng Mạc trí nhớ tốt, nhớ được tên của phạm nhân vượt ngục H là Tào Cương, thì sao có thể liên tưởng đến động cơ Tào Doãn đi giết “Kị sĩ u linh” chứ?”

“Phân tích động cơ có tác dụng gì chứ?” Tiêu Lãng nói, “Nếu không phải là mấy người tôi bắt về kia khai ra, thì lấy đâu ra manh mối sự việc. Còn nữa, Lăng Mạc cậu có biết mảnh giấy ghi “Người gác đêm” trong lòng bàn tay “Kị sĩ u linh” là ý gì không?”

“Không lẽ cậu biết?” Trình Tử Mặc hỏi.

“Được rồi, được rồi, dù sao thì mỗi lần tranh cãi chẳng bao giờ thấy cậu đứng về phía tôi cả.” Tiêu Lãng khua khua tay, chán chường nói, “Không cho tôi đi bắt người, cũng không cho tôi được ngủ, đã hai ngày không ngủ rồi đây.”

“Ngủ gì chứ?” Lăng Mạc lại phá vỡ giấc mộng hoàng lương của Tiêu Lãng.

Trên tờ giấy trắng trong tay Lăng Mạc, tấm bản đồ phác thảo một tiểu khu dần dần được tái hiện ra.

“Đây quả thật là một nơi trú ẩn tốt.” Lăng Mạc cắn nhẹ đuôi bút, trầm ngâm nói.

Tiêu Lãng nghe thấy Lăng Mạc cuối cùng đã mở miệng nói, bật dậy mạnh như tên bắn, chẳng ngờ phần đầu va mạnh vào nóc xe vốn đã được xử lý gia cố, phát ra tiếng động “uỳnh” một cái. Trong lúc Trình Tử Mặc mắt nhìn vừa kinh ngạc vừa quan tâm, Tiêu Lãng chỉ xoa xoa đầu, hỏi: “Sao? Như nào?”

Lăng Mạc vẫn không ngẩng đầu lên, cắn bút nói: “Chỗ này, từng là khu nhà ở của một xưởng quặng. Quặng khai thác hết rồi, xưởng quặng cũng đã di dời. Xưởng quặng di dời đi thì đương nhiên các nhân công đang làm việc cũng đi theo, cho nên những ai còn lưu lại, đều là những người già cả ốm yếu ở lại giữ nhà.”

“Dựa vào đâu mà biết?” Tiêu Lãng hỏi, “Báo cáo của phía cảnh sát còn chưa đến.”

Lăng Mạc nói tiếp: “Phòng ốc ở đây tuy đều cũ kỹ rồi, lớp sơn tường bên ngoài cũng đã bong tróc, nhưng tôi vẫn nhìn thấy chữ “quặng” ở cạnh bên của một tòa nhà. Hơn nữa cậu nhìn đống đổ nát bên cạnh chỗ chúng ta hiện nay, mô hình trước kia có lẽ là một xưởng quặng. Cậu nhớ không, lúc sáng sớm nay, chúng ta còn đang cân nhắc khu vực này tại sao không có một đồn công an nào quản lí? Thực ra trước kia các xưởng quặng nhà nước đều có bộ phận công an bảo vệ riêng, cảnh sát nhân dân trong đó trực thuộc bộ phận công an xí nghiệp[*], công an xí nghiệp quản lý các sự việc trong khu vực cơ quan của mình, công an địa phương không có cách nào chen chân vào. Có thể là sau khi cải cách chế độ, việc quy hoạch khu vực hành chính ở đây xảy ra vấn đề, trở thành “khu ba không quản”. Các xưởng quặng về cơ bản đều là xí nghiệp nhà nước, vậy thì các căn hộ này hiển nhiên không thể phân chia cho cá nhân. Cho nên, phần lớn phòng ốc ở đây đều đã bỏ không, người còn ở lại, tất nhiên chỉ có già lão bệnh tật thôi.”

“Cậu còn không vào trong tòa nhà để xem!” Trình Tử Mặc nói.

“Những căn phòng bỏ trống không có rèm cửa sổ.” Lăng Mạc nói, “Chỉ có một phần năm những căn phòng ở đây cửa sổ có treo rèm. Vị trí heo hút, có những căn phòng bỏ trống miễn phí, người qua lại ít ỏi, hàng xóm rất khó phát hiện động tĩnh, chỗ này đương nhiên là nơi ẩn náu tốt nhất rồi. Đợt trước khi Tào Doãn biến mất, rất có thể là giấu mình ở nơi này.”

Tiêu Lãng cầm ống nhòm lên, nhìn xa về phía tiểu khu xem xét, đoạn nói: “Nhưng mà, những căn phòng có người ở cũng không ít nhỉ? Chúng ta tìm thế nào?”

“Chính ở tòa này.” Lăng Mạc chỉ vào một trong những tòa nhà vẽ trên giấy.

“Cậu nhìn thấy cô ta rồi sao?” Tiêu Lãng kích động hỏi.

“Hiển nhiên là không.” Lăng Mạc giơ tay có ý chặn lại câu hỏi tiếp theo của Tiêu Lãng, nói tiếp, “Tôi biết cậu muốn hỏi gì. Tôi chỉ là cảm nhận một cách đơn thuần, nếu là tôi, chắc chắn sẽ chọn chính tòa nhà này.”

“Rồi rồi rồi, linh cảm về địa hình của cậu tốt, được chưa?” Tiêu Lãng sốt ruột nói, “Đừng vòng vo nữa, mau nói nhanh đi.”

Lăng Mạc lắc đầu ngao ngán, nói tiếp: “Hơn nữa, tôi còn biết rằng, Tào Doãn chắc chắn đã lựa chọn căn hộ sát phía tây ở đơn nguyên 3 của tòa nhà này. Tòa nhà này nằm ở vị trí con đường trọng yếu trong tiểu khu. Chỉ có căn phòng phía tây ở đơn nguyên 3, từ hai cửa sổ phía nam là có thể giám sát toàn bộ người ra vào của tiểu khu. Ưu thế địa hình tuyệt vời như vậy, không có lý gì cô ta không dùng. Ngoài ra, phía bắc tòa nhà này còn có mấy cái cây to, nếu như cửa khu nhà bị cảnh sát phong tỏa, chỉ cần cô ta ở tầng không cao, thì hoàn toàn có thể lợi dụng cái cây lớn sát với ban công để leo xuống đào thoát. Tuy chỉ có một con đường duy nhất ra vào tiểu khu, nhưng nếu cô ta chạy thoát ra ngoài, chỉ cần thân thủ tạm ổn, không loại trừ khả năng vượt qua đống đổ nát trốn thoát; hoặc giả có thể chui vào một căn phòng có người ở khác, công việc tiếp theo đó của phía cảnh sát sẽ khá là khó nhằn rồi. Đằng trước có thể giám sát, đằng sau có thể tẩu thoát, đây rõ là địa thế vàng!”

“Ở tầng không cao?” Trình Tử Mặc hỏi, “Tòa nhà có sáu tầng, ý cậu là…”

“Bốn tầng bên dưới.” Lăng Mạc nói, “cái cây lớn đã cao bằng bốn tầng nhà rồi. Hơn nữa, tôi vừa nói rồi, cô ta rất có thể lựa chọn căn phòng không có hàng xóm. Theo lập luận về rèm cửa sổ vừa nói, căn nhà có rèm cửa sổ - 306, rất có khả năng chính là chỗ Tào Doãn ẩn trốn.”

Tiêu Lãng lại giơ kính viễn vọng lên, điều chỉnh cự ly, nhìn về hướng trong tiểu khu.

“Không cần xem nữa.” Lăng Mạc nói, “Nếu như tôi nhớ không nhầm, thì rèm cửa sổ của căn hộ này là loại rèm đơn giản dùng cái kẹp để kẹp lên. Chúng ta đều biết, thông thường nếu muốn lắp rèm cửa sổ thì phải có thanh trượt để đảm bảo cho tấm rèm có thể kéo ra kéo lại. Nếu như là Tào Doãn, cô ta sẽ không bao giờ kéo rèm cửa sổ ra, vậy thì chỉ cần một sợi dây thép và vài cái kẹp là có thể cố định tấm rèm cửa sổ rồi. Vì thế, suy luận của tôi có lẽ không sai, chính là căn hộ 306 này.”

“Cô ta sao lại tìm đến khu vực này?” Tiêu Lãng hỏi.

“Một con người bị cả thế giới lãng quên, tự nhiên sẽ dễ dàng tìm được một góc nhỏ bị cả thành phố quên lãng.” Lăng Mạc nhún vai, nét mặt thản nhiên.

“Cô ta liệu có phải đã không còn ở trong phòng nữa? Trình Tử Mặc lo lắng nói.

“Không ở trong phòng thì sẽ ở đâu nữa?” Lăng Mạc nghĩ ngợi rồi nói, “ít nhất chị gái cậu dám đảm bảo cô ta sau khi vào trong khu vực này đã hai ngày rồi không quay trở ra. Chỉ cần ở trong khu vực này, thì tôi dám đoán chắc cô ta ở trong căn phòng đó.”

“Vậy còn đợi gì nữa?” Tiêu Lãng rút khẩu súng ngắn đời 92 bên thắt lưng ra, kiểm tra băng đạn, rồi lại nhét súng trở lại vào trong bao, tiếp đó lấy từ trong ngăn chứa thiết bị ra một khẩu tiểu liên mini JS9 rồi lắp luôn băng đạn vào.

“Đợi cảnh sát chi viện.” Lăng Mạc nói, “Trước khi hành động, buộc phải phong tỏa phía trước và phía sau tòa nhà, như vậy để cho dù cô ta có nhìn thấy hành động của chúng ta, cũng sẽ từ bỏ hy vọng trốn chạy. Ngoài ra, điểm quan trọng nhất là, chúng ta phải sơ tán quần chúng trước. Người dân ở đây không có công ăn việc làm, nên có lẽ phần lớn đều đang ở trong nhà, không sơ tán họ ra khỏi khu vực này, sẽ có rất nhiều nguy hiểm không lường trước được.”

“Cũng may, họ đã đến rồi.” Trình Tử Mặc chỉ vào mấy chiếc xe IVECO đang từ xa lặng lẽ tiến đến.

“Vạn sự thận trọng làm đầu.” Lăng Mạc đoán được suy nghĩ của Tiêu Lãng, nói để xoa dịu cậu, “Con cá trong rọ rồi, chạy không thoát được đâu, có điều, chúng ta không thể xem nhẹ sự giảo hoạt của cô ta.”

“Dù cho giảo hoạt cỡ nào, không phải là đã bị chúng ta nhẹ nhàng khóa chặt rồi sao?” Tiêu Lãng tự tin đáp lại.

2

Quả thực, tổ chức Người gác đêm và phía cảnh sát đã xác định rõ Tào Doãn là người giết hại “Kị sĩ u linh”.

Nói về tối hôm xảy ra sự việc, khi Tiêu Lãng và Lăng Mạc phát hiện “Kị sĩ u linh” đã thiệt mạng, Tiêu Lãng đã lao như tên bắn ra khỏi phòng bệnh điều trị đặc biệt (ICU).

Lăng Mạc không biết dụng ý của Tiêu Lãng là gì, cậu cảm thấy đầu óc mình hoàn toàn trống rỗng. Nhưng Lăng Mạc sau đó đã nhanh chóng bình tĩnh lại, gọi điện cho Bác Nguyên Mạn.

Có thể là do tác dụng đồng thời của việc kinh hãi và áy náy trong lòng, Nhiếp Chi Hiên mặt mũi trắng bệch dựa vào sát tường phòng ICU, bởi vì toàn thân đang run rẩy, cánh tay giả của anh cũng vì thế mà run nhè nhẹ theo. Lăng Mạc dùng tay giữ chặt vai Nhiếp Chi Hiên, lôi anh đi ra khỏi phòng bệnh. Ý đồ của Lăng Mạc rất rõ ràng, cậu cần phải hết sức bảo vệ hiện trường, mong rằng có thể tìm được vật chứng quan trọng tại hiện trường. Còn Nhiếp Chi Hiên lúc này hiển nhiên là một người bị tình nghi, vậy nên hành động này của Lăng Mạc, nhìn thì như là kéo Nhiếp Chi Hiên rời khỏi, kỳ thực lại là đang khống chế hành động của anh. Lăng Mạc không hề muốn nghi ngờ Nhiếp Chi Hiên, song các kinh nghiệm từ trước đến giờ chỉ cho cậu rằng, không được dề dàng tin tưởng bất cứ ai.

“Kị sĩ u linh” bị giết, là sự kiện lớn đến mức khiến cho các thầy giáo, học viên của Người gác đêm và phía cảnh sát chỉ trong vòng mười phút đã tề tựu đông đủ. Dưới sự trao đổi gợi ý của Bác Nguyên Mạn, Tiêu Vấn Thiên sau khi tìm hiểu tình hình cơ bản đã bắt đầu bố trí công tác khám nghiệm hiện trường, đồng thời yêu cầu tất cả mọi người làm đúng vai trò chức trách của mình, người nào việc nấy, trong phạm vi khả năng của mình, tìm kiếm manh mối một cách nhanh nhất.

Công tác khám nghiệm hiện trường có ba hướng quan trọng, một là bộ phận cảnh sát đặc nhiệm nhận lệnh đi truy lùng chiếc xe ô tô và xe ba bánh gây ra vụ tai nạn xe; Một hướng do Đường Đang Đang dẫn theo mấy nhân viên trinh sát hình ảnh của phía cảnh sát tập hợp kiểm soát trích xuất mọi camera giám sát ở các vị trí của bệnh viện, mong muốn tìm ra hình ảnh kẻ bị tình nghi; Một hướng cuối cùng do Trình Tử Mặc dẫn theo các nhân viên kỹ thuật hình sự của cảnh sát tiến hành khám xét phòng ICU - hiện trường vụ án nơi “Kị sĩ u linh” bị giết hại.

Không sắp xếp nhiệm vụ cho Lăng Mạc, là bởi vì khi Tiêu Vấn Thiên dẫn theo rất nhiều cảnh sát đến nơi, Lăng Mạc đã lặng lẽ rời đi rồi. Quan điểm của Lăng Mạc không giống như mọi người, cậu chú ý đến việc kẻ phạm tội rốt cuộc đã ngụy trang bản thân như thế nào, làm sao có thể lấy được thẻ ra vào của Sở Công an đối chiếu cấp phát cho bệnh viện. Bởi vậy, chỉ có một mình Lăng Mạc đi đến phòng làm việc của y tá để tiến hành điều tra.

Phòng thay đồ và phòng làm việc của y tá đều nằm phía sau khu trực ban y tá đối diện phòng ICU, có lối ra vào riêng biệt. Giữa phòng thay đồ và phòng làm việc, chính là lối đi thoát hiểm có thể dẫn xuống tầng 1. Đây là đường đi nội bộ mà người bệnh thì không hề biết, chỉ có nhân viên y bác sĩ mới biết.

Cửa phòng thay đồ và phòng làm việc đều không khóa, bác sĩ và y tá đã bị cảnh sát gọi đi thẩm vấn rồi. Trên bức tường trong phòng làm việc có một hàng móc có thể treo chìa khóa hay khăn áo các loại, trên đó có một móc treo để trống. Lăng Mạc suy đoán, y tá rất có thể đã treo thẻ ra vào ở đây, vậy nên rất dễ dàng bị kẻ phạm tội tiện tay lấy đi.

Trong phòng thay đồ là một loạt các ngăn tủ xếp nối tiếp nhau, thường ngày các y tá thay đồ ở đây, phần lớn các ngăn tủ đều không khóa. Lăng Mạc lấy găng tay từ trong túi áo ra, lần lượt mở các cánh tủ. Trong một số ngăn tủ có để trang phục y tá, cũng có một số ngăn tủ đặt trang phục thường ngày, và một số ngăn tủ để trống. Cậu biết rằng, trong ngăn tủ của những y tá đang trong ca làm việc có thể là những phục trang thường ngày mà họ thay ra, còn có khả năng các y tá trực tiếp khoác trang phục y tá bên ngoài quần áo thường ngày, nên sẽ có những ngăn tủ trống không. Còn lại, trong ngăn tủ của các y tá không trong ca làm việc đương nhiên sẽ có trang phục y tá.

Lăng Mạc cười nhẹ một cái, căn cứ theo bảng trực làm việc cậu nhìn thấy trong văn phòng, lần lượt đối chiếu từng cái tên trên ngăn tủ với những cái tên trong đầu mình.

Nhóm Đường Đang Đang công việc tiến triển rất nhanh, bọn họ mấy người phân công công việc, thu thập lại video giám sát ở mọi nơi trong bệnh viện và tiến hành phân tích các video. Đường Đang Đang còn cẩn thận sai một cảnh sát đi lấy video giám sát khu vực đường 1 Tây Nam An gần cổng lớn của bệnh viện - hiện trường nơi xảy ra vụ đâm xe.

Dưới sự phân tích của Đường Đang Đang, chân tướng sự việc nhanh chóng được hé lộ. 9 giờ 31 phút tối hôm đó, một chiếc ô tô con chậm rãi tiến vào cổng lớn bệnh viện, bám theo phía sau là một chiếc xe động cơ ba bánh có mái che chở rất nhiều người. Sau khi vào đến bên trong bệnh viện, chiếc ô tô con lái vào bãi đậu xe mé bên cạnh tòa nhà lớn của bệnh viện, bởi vì không có camera giám sát nên không rõ tình hình cụ thể sau đó. Chiếc xe ba bánh đỗ lại dưới bậc thềm cổng lớn bệnh viện, có 6 người lần lượt xuống xe, phục trang như dân nông thôn, xem ra đều bị thương nặng nhẹ khác nhau. Sáu người đứng ở cổng lớn bệnh viện, đợi thêm hai người có lẽ là từ chiếc ô tô con kia xuống nhập hội, sau đó cả tám người cùng bước vào sảnh lớn trung tâm cấp cứu ngay tầng 1 tòa nhà lớn của bệnh viện. Nhìn vào cử động chân tay, có lẽ là mấy người này vừa đi vừa cãi nhau.

Trong khoảng thời gian tiếp theo, tám người được băng bó ở phòng cấp cứu, giữa lúc đó cũng xảy ra tranh cãi. Chắc là tiếng cãi nhau quá to, lúc 9 giờ 40 phút các bác sĩ y tá ở phòng ICU trên tầng 2 đều xuống phòng cấp cứu hỗ trợ. Trong camera giám sát cũng nhìn thấy cả bóng dáng của Nhiếp Chi Hiên. 9 giờ 45 phút, sau khi việc băng bó hoàn tất, tám người rời khỏi sảnh lớn bệnh viện, bác sĩ y tá trên tầng 2 và Nhiếp Chi Hiên quay trở lại phòng ICU. Sau đó, nhìn thấy Lăng Mạc và Tiêu Lãng từ phía cổng lớn bệnh viện lao vào.

Như vậy việc “Kị sĩ u linh” bị giết, có lẽ đã xảy ra trong khoảng thời gian 5 phút này.

Các máy quay giám sát khu vực cạnh phòng ICU không phát huy được vai trò quan trọng. Hung thủ mặc trang phục y tá, đeo khẩu trang tiến vào hiện trường gây án, hầu hết các máy quay chỉ ghi lại được phía lưng và mặt nghiêng của cô ta. Do vấn đề chất lượng máy quay, hình ảnh mờ nhòe nghiêm trọng, thậm chí không thể nhìn ra dáng đi của hung thủ. Nhưng nhìn từ thân hình, có thể cơ bản xác định được hung thủ gây án là nữ. Từ vài tấm ảnh đơn giản có thể nhìn thấy chính diện, có thể lờ mờ nhìn thấy phần mắt của hung thủ.

Từ hệ thống máy quay giám sát, quả thực không thấy được manh mối của nhân viên khả nghi nào, nhưng nhờ lưu ý thận trọng của Đường Đang Đang, thì cảnh sát đã thu được manh mối. Căn cứ theo máy quay giám sát hiện trường vụ đâm xe, cảnh sát đã xem lại toàn bộ quá trình tai nạn. Chiếc ô tô con hiệu Volkswagen dòng Bora màu đen đang chạy trên đường 1 Tây Nam An thì gặp chiếc xe động cơ ba bánh chạy trên đường hướng đối diện. Vào lúc hai chiếc xe sắp gặp nhau, chiếc ô tô con đột nhiên quay đầu xe lao sang hướng đường đối diện, đâm đổ chiếc xe ba bánh. Người lái ô tô xuống xe, hỗ trợ người lái ba bánh dìu các hành khách từ trong xe ra, rồi dựng chiếc xe lên. Nhìn từ động tác của người lái xe ô tô, có lẽ là đã yêu cầu người lái xe ba bánh đưa những người bị thương đến bệnh viện trực thuộc số 1 của Đại học y Nam An, cũng chính là bệnh viện nơi xảy ra vụ việc.

Chiếc xe ô tô đột nhiên chuyển hướng hiển nhiên là hành vi không bình thường, hơn nữa qua điều tra và camera giám sát còn có thể biết được, trên con đường này mỗi ngày vào khoảng hơn 9 giờ tối đều sẽ có một lượng lớn xe động cơ ba bánh có mái che qua lại để đưa những người ra thành phố làm thuê về nông thôn. Vậy nên Tiêu Vấn Thiên đoán định, chiếc xe ba bánh là bị lựa chọn ngẫu nhiên, ở thể bị động, còn chiếc ô tô là chiếc xe bị tình nghi chủ động gây ra sự cố đâm xe.

Còn có một điểm nghi vấn nữa là, từ hình ảnh do Đường Đang Đang xử lý ra có thể thấy, lúc xảy ra sự cố trong xe ô tô có ba người ngồi: người nam lái xe, người phụ nữ bên ghế phụ xe và một người đàn ông ngồi ghế phía sau. Nhưng sau khi chiếc xe đi đến bệnh viện, chỉ có hai người đàn ông đi vào sảnh lớn bệnh viện. Vậy thì, người phụ nữ còn lại kia có khả năng đã ngồi đợi bên trong xe, cũng có khả năng đã xuống xe gây án. Cho nên tìm được người lái xe ô tô là mấu chốt của vụ án này.

Vừa mới kết thúc suy luận như vậy, không ngờ Tiêu Lãng đã dùng còng tay còng hai người trở vào bệnh viện.

Thì ra sau khi xảy ra sự việc, Tiêu Lãng đã tìm hiểu sơ qua về tình hình vụ đâm xe, rồi lái xe đi tìm kiếm chiếc xe bị tình nghi. Cậu tìm được chiếc xe ba bánh trước, sau khi dò hỏi người dân trong thôn, được biết lái xe ô tô đã thỏa thuận bồi thường trực tiếp cho họ tổng cộng 5000 tệ. Tiêu Lãng nhận thấy người dân trong thôn không có điều gì khả nghi, đã hỏi được số xe ô tô, rồi theo định vị lái xe truy đuổi suốt chặng đường, cuối cùng chặn được chiếc xe đó lại ở cách đây hơn 5 ki-lô-mét, không những thế còn một mình chế ngự được cả hai kẻ tình nghi phạm tội.

Tiêu Vấn Thiên chọn một phòng bệnh trống tại bệnh viện, dùng làm nơi thẩm vấn đột xuất hai kẻ tình nghi phạm tội. Lăng Mạc và Tiêu Lãng chủ động đề nghị được ngồi nghe.

“Tôi thực sự không biết gì cả! Tôi oan uống quá! Tôi chỉ là một lái xe đen, buổi tối lái xe không an toàn nên tôi gọi cả em trai tôi cùng đi.” Người lái xe nói, “Giữa đường chúng tôi thấy một phụ nữ mặc áo len hoa chặn xe dừng lại, nghĩ rằng cô ta gọi xe, kết quả là vừa lên xe cô ta liền hỏi tôi có làm vụ này không. Nghe cô ta nói ra thì cũng không phức tạp, đâm vào một chiếc xe động cơ ba bánh, rồi kêu mọi người trên xe ba bánh đến điều trị tại bệnh viện số 1 trực thuộc Nam Y (Đại học Y Nam An), tốt nhất là trong lúc điều trị lại tìm cách cãi nhau một trận nữa với đám “điêu dân” đó. Cô ta đưa chúng tôi năm vạn tệ, nói là ba vạn tệ cho chúng tôi, một vạn để trả tiền viện phí, còn lại một vạn thì bảo chúng tôi thỏa thuận riêng cho người dân trong thôn. Tôi phỏng đoán là có lẽ bà cô này có thù oán gì với người dân trong thôn nào đó, muốn báo thù một trận. Vụ này không phóng hỏa không giết người, lại có thể kiếm được món tiền nhiều như vậy, tôi chả có lý do gì mà không nhận cả. Đến bệnh viện, người phụ nữ đó xuống xe rồi không nhìn thấy cô ta đâu cả. Dù sao tiền cũng đã cầm rồi, tôi cũng không để ý đến nữa. Ai mà biết được các anh kiếm đâu ra tay cảnh sát dữ dằn này chứ, đánh chúng tôi một trận thôi rồi, cánh tay tôi gãy đến nơi rồi!”

“Vụ gì cũng dám nhận, đáng đời mày.” Tiêu Lãng trừng mắt nhìn lại.

“Là chiếc áo len hoa này phải không?” Lăng Mạc đi ra khỏi phòng thẩm vấn tạm thời, lúc quay lại cầm theo trên tay một túi đựng vật chứng trong suốt, bên trong có một chiếc áo khoác len của nữ, chiếc áo len màu đen có hình những đóa hoa mẫu đơn to.

“Đúng đúng đúng, chính là cái này!” Tay lái xe chỉ vào túi vật chứng trên tay Lăng Mạc nói.

“Lời khai của họ giống nhau.” Sau khi thẩm vấn kết thúc, Tiêu Lãng nói với Lăng Mạc, “Bị tình nghi phạm tội cố ý làm bị thương, có thể bắt giữ hình sự rồi.”

“Đúng vậy.” Lăng Mạc gật đầu khẳng định, “Nhìn từ những biểu cảm thoáng qua, những gì họ nói là thật.”

Đọc vị được những biểu cảm thoáng qua của đối phương là một trong những năng lực mà người phân tích cần phải có. Đường Tuấn với tư cách là thầy giáo của Lăng Mạc, về mặt này cũng coi như là đã dạy cậu không ít.

Nếu như nói trong quá trình thẩm vấn, Tiêu Lãng luôn tìm cách moi tin từ chúng, thì những gì Lăng Mạc làm, đó là quan sát lời nói và biểu cảm sắc mặt.

Theo như lý luận của Đường Tuấn, Lăng Mạc yêu cầu người cảnh sát phụ trách thẩm vấn không cần phải quá thẳng thắn rõ ràng vào ngay vấn đề, mà trước tiên là hỏi về những vấn đề không mấy liên quan. Không đến vài câu đối thoại, Lăng Mạc đã nắm rõ “phản ứng cơ bản” của hai kẻ bị thẩm vấn. Phản ứng cơ bản là phản ứng bản năng hoặc là phản ứng quán tính của bản thân mỗi người, nói một cách đơn giản, chính là điểm tham chiếu phản ứng bình thường của người bị phân tích. Chỉ có nắm vững được phản ứng cơ bản của từng người, mới có thể phân tích chính xác hàm ý của những hành động chớp nhoáng, những biểu cảm thoáng qua không giống nhau của mỗi người. Đây cũng là một khâu quan trọng trong việc phân biệt các cá thể khác nhau.

Trong cả quá trình thẩm vấn, những biểu cảm thái độ hay những động tác hành vi thoáng qua của kẻ bị thẩm vấn dẫn đến những biến đổi rất nhỏ, đều đã bị Lăng Mạc ở bên cạnh nhìn ra rất rõ ràng.

Trước tiên là ánh mắt của họ không được sáng rõ, dáng vẻ toàn thân vẹo vọ, chúc xuống, cơ mặt cũng nhũn ra, chảy xệ; Khi bị cảnh sát hỏi đến vấn đề trọng tâm, lông mày bọn họ lại dựng lên, đuôi mắt phía trên nhướng lên; Tiếp đó khi tường thuật lại toàn bộ quá trình, cằm dưới bọn họ hơi nhô ra, toàn thân đổ về phía trước, cơ mặt dãn ra; Sau khi kể hết toàn bộ sự việc, bọn họ đều chủ động thay đổi hướng nhìn, phần đầu, cơ thể và chân đều hướng về một bên.

Theo lí luận của Đường Tuấn thì thấy, đây chính là từ phản ứng thất bại chuyển thành phản ứng đông cứng, rồi lại biến thành phản ứng phục tùng, cuối cùng là phản ứng trốn tránh. “Dịch” ra một cách đơn giản thì là, hai kẻ này bởi vì bị Tiêu Lãng chế ngự bằng “bạo lực”, khi bắt đầu nói chuyện, có tâm trạng thua cuộc rõ rệt. Nhưng khi vừa đề cập đến vấn đề trọng tâm, bọn họ kinh ngạc vì thấy phía cảnh sát đánh giá rất cao chuyện này. Và bởi vì phía cảnh sát coi trọng vấn đề, bọn họ tự nhiên có tâm trạng phục tùng, chính trạng thái phục tùng này ở một mức độ nào đó đã quyết định những điều bọn họ nói ra đều là sự thực. Đặc biệt là phản ứng trốn tránh sau khi kể lại xong sự việc, chính là biểu hiện của sự lo lắng cực độ trước những hậu quả phạm tội của mình, điều đó càng chứng minh rằng những gì họ khai ra là đúng sự thật.

Những phản ứng của họ đều được Lăng Mạc ghi vào hồ sơ vụ án, những số liệu này cho dù là đặt trước mặt của Đường Tuấn, ông nhất định cũng sẽ đưa ra kết luận tương tự.

“Vậy cậu tìm được cái này ở đâu?” Tiêu Lãng giằng lấy cái túi đựng vật chứng trong tay Lăng Mạc, ngó nghiêng xem xét.

“Phòng thay đồ.” Lăng Mạc nói, “Là của cô ta thay ra.”

“Chứng cứ xác đáng quá! Tìm được người phụ nữ này, mọi câu đố sẽ được giải đáp.” Tiêu Lãng tràn đầy tự tin tiếp lời.

“Chứng cứ xác đáng? Chỉ dựa vào cái này thôi còn chưa đủ.” Trình Tử Mặc cũng xen vào cuộc đối thoại giữa hai người, vừa đi vừa bỏ khăn trùm đầu ra, nói tiếp, “Còn phải xem cái này chỗ tôi nữa.”

“Chỗ cậu lại có gì nữa thế?” Tiêu Lãng hiếu kỳ tiến đến xem chiếc túi đựng vật chứng trong tay Trình Tử Mặc.

“Chúng tôi đã khám xét hiện trường, bao gồm cả phòng ICU, cả phòng thay đồ chỗ Lăng Mạc tìm thấy chiếc áo.” Trình Tử Mặc nói, “Trước khi vào phòng ICU đều phải đeo găng tay, đội trùm đầu, đeo khẩu trang và xỏ bọc giày vào, và chúng tôi đã khám xét cơ bản ở hiện trường, cơ bản không phát hiện được những chứng cứ nào có giá trị cả. Phòng thay đồ thì khá đơn giản, không có điều kiện khách quan để có thể lưu lại dấu vân tay hay dấu chân.”

“Vậy chỗ cậu kia là cái gì?”

“Đây là dây truyền dịch cho bị hại.” Trình Tử Mặc nói, “Tôi phát hiện được ở bình truyền treo ngược trên dây truyền dịch có vết hình 3 góc, bên cạnh vết tiêm nhìn như là có dấu vết mồ hôi người dính trên đó.”

“Trong các bệnh viện thông thường xi lanh tiêm đều dùng loại đầu tiêm hình tròn, đầu tiêm hình 3 góc không thường thấy, xem ra đây chính là vật quan trọng đã giết chết “Kị sĩ u linh”.” Lăng Mạc trầm ngâm nói, “Hơn nữa, khi tiêm nếu như da tay chạm vào bình dịch truyền, thì có khả năng lưu lại dấu vết của tuyến bã nhờn trên da[*], như vậy thì có hy vọng kiểm tra ra DNA.”

“Điều này tôi biết, mẹ tôi chắc chắn có thể kiểm tra ra.” Tiêu Lãng cắt ngang lời Lăng Mạc, giơ ngón tay cái về phía Trình Tử Mặc.

Trình Tử Mặc nhổ nhẹ bã kẹo cao su ra, vênh váo nói: “Điều đó là đương nhiên, tôi sẽ đi tìm cô Bác kiểm định đây.”

“Cái này dựa vào kho dữ liệu DNA đối chiếu liệu có hy vọng không?” Tiêu Lãng lại lo lắng hỏi.

“Đi nào, xem xem chỗ Đang Đang thế nào rồi.” Nói xong Lăng Mạc dẫn trước đi về phía chiếc Pikachu dưới tầng.

“Đợi đã, Đang Đang cái gì chứ? Cậu bắt đầu chỉ gọi tên không kèm theo họ từ khi nào vậy? Hai người đã trở nên thân mật như vậy từ khi nào thế? Này!” Tiêu Lãng đuổi theo sau.

Hai người vừa bước lại gần chiếc Pikachu thì cũng vừa lúc Đường Đang Đang từ trong xe chui ra, tay cầm một bức ảnh vừa mới in, nhìn thấy Lăng Mạc bèn trực tiếp đưa cho cậu, rồi nói: “Lăng Mạc, cậu mau xem xem, người này cậu nhìn thấy bao giờ chưa?”

“Vì sao lại đưa cậu ta xem trước? Không để mình xem trước được sao?” Tiêu Lãng mặt tỏ rõ vẻ hậm hực, giơ tay muốn giật lấy bức ảnh trong tay Lăng Mạc.

“Thôi nào, đừng gây chuyện đi - cậu chúa hay quên mặt, xem trước có tác dụng gì cơ chứ!” Đường Đang Đang cười nói, “Đây là bức ảnh người phụ nữ ngồi bên vị trí ghế phụ xe mà tôi khó khăn lắm mới lọc ra được từ những hình ảnh của camera giám sát giao thông. Chiếc máy quay chất lượng cao này ghi lại hình ảnh trên đoạn đường từ hiện trường vụ đâm xe đến bệnh viện. Tuy vào buổi tối điều kiện quay phim kém, song tôi vẫn có thể phục hồi bức ảnh rõ nét như này, ít nhất cũng miễn cưỡng nhìn rõ người ngợm chân tay này! Có phải là rất siêu không?”

“Quá siêu rồi, quá siêu rồi, đại tiểu thư nhà chúng ta siêu nhất.” Tiêu Lãng bắt chước giọng điệu của Đường Đang Đang, vỗ tay một cách chân thành, rồi nghiêng đầu nhìn vào bức ảnh trong tay Lăng Mạc, nói “Nhìn cái lông mày này, có chút giống với hình ảnh hung thủ ghi lại được trong phòng ICU nhỉ.”

Lăng Mạc lặng thinh không nói, đôi mắt sắc bén của cậu chăm chú nhìn bức ảnh rất lâu, rồi nói: “Sao tôi cảm thấy cô ta giống H?”

“H?” Tiêu Lãng vẻ mặt hoang mang, “H gì?”

“DNA của H chắc là có lưu trong kho dữ liệu, mau đi tìm chủ nhiệm Bác, nếu như mã DNA trên bình dịch truyền có mối liên hệ ruột thịt với H, toàn bộ vụ án này vậy là rõ rồi!”

3

“Trông chờ mấy người cảnh sát đặc nhiệm mặc thường phục này lề mề sơ tán mọi người, phải sơ tán đến khi nào đây?”

Ngồi trong chiếc “Đỉnh Vạn Cân” đợi lệnh, Tiêu Lãng nhanh chóng cảm thấy sốt ruột. Một lúc cậu lại nhìn ngó động tĩnh của tòa nhà phía xa, một lúc lại xem đồng hồ đeo tay, sắp xoay nát chiếc kính viễn vọng trong tay đến nơi.

“Chẳng còn cách nào khác, chí ít thì việc sơ tán của chúng ta không được để Tào Doãn phát hiện.” Lăng Mạc nhún vai.

“Anh Nhiếp còn đang trong phòng giam cơ! Nói không chừng còn bị đưa ra xét xử.” Tiêu Lãng nói.

“Đúng thế, cậu nói xem phía cảnh sát sao lại có thể cổ hủ như vậy chứ?” Trình Tử Mặc tiếp lời, “Mọi chứng cứ đều đã hướng đến Tào Doãn rồi, máy quay giám sát cũng cho thấy lúc đó anh Nhiếp đã xuống tầng giúp đỡ các y bác sĩ xử lý vụ việc đột xuất rồi, tại sao vẫn còn bắt giam anh ấy? Tại sao vẫn tiếp tục điều tra anh ấy?”

“Sợ rằng anh ta là nội gián.” Lăng Mạc nói, “Hơn nữa, là một bác sĩ pháp y, anh Nhiếp quả thực thiếu sót một số kinh nghiệm trinh sát, hành vi của anh ấy chính là tự động rời bỏ vị trí, xử lý anh ấy cũng không có gì là quá.”

“Tôi có thể hiểu được cách nghĩ của anh Nhiếp.” Trình Tử Mặc nói, “Lúc đó mấy người nông thôn xảy ra tranh cãi với các bác sĩ, rồi lập tức xảy ra xung đột, anh Nhiếp khó chịu nhất là mấy chuyện này. Có một số người cực đoan luôn cho rằng quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân không tốt là do cảnh sát không động tĩnh gì cả, cậu bảo vậy có hoang đường hay không chứ? Bởi vậy anh Nhiếp lúc đó vừa là cảnh sát, lại vừa là bác sĩ, sợ rằng trong tình huống có cảnh sát ở đó lại xảy ra xung đột giữa bác sĩ và bệnh nhân, tâm trạng như vậy tôi hoàn toàn có thể hiểu được.”

“Cho dù anh Nhiếp có ở đó, Tào Doãn ngụy trang giỏi như vậy, anh ấy cũng không nhìn ra được!” Tiêu Lãng nói, “Không những thế, phía cảnh sát cũng có mấy người đứng canh giữ ở của, không phải là đều không giữ được hay sao?”

“Cho nên hình phạt xử lý của tổ chức đối với anh Nhiếp, chỉ là giam giữ.” Lăng Mạc nói, “Tiếp nhận điều tra cũng chỉ là trình tự đương nhiên, ít nhất là để loại trừ khả năng anh ấy là nghi phạm cố ý rời bỏ cương vị để phối hợp với thủ phạm giết người.”

“Cậu nói những câu mà đến tôi cũng không thích nghe nữa.” Tiêu Lãng nói, “Sao cậu có thể nghi ngờ cả anh Nhiếp chứ! Tôi tuyệt đối tin tưởng anh ấy.”

“Tôi có quyền nghi ngờ tất cả mọi người.” Lăng Mạc nói.

“Cậu…” Tiêu Lãng tức nghẹn họng.

“Không cần tranh cãi. Cảnh sát thì cần phải có một trái tim luôn biết nghi ngờ người khác, không thể khinh suất mà tin tưởng bất cứ ai.” Lăng Mạc khua khua đôi tay.

Không lâu sau, từ trong loa của chiếc “Đỉnh Vạn Cân” vọng ra âm thanh: “Các đơn vị chú ý, cư dân đã lần lượt sơ tán, bây giờ thực hiện hóa trang trinh sát thêm, để xác nhận không còn ai lảng vảng xung quanh.”

“Bác lão tía nói, lần hành động này do tôi chỉ huy tham mưu, nhưng hành động tấn công vây bắt cụ thể thì cậu cũng có thể đưa ra ý kiến.” Lăng Mạc nói.

“Hả? Chúng ta không phải mới chỉ là học viên thôi sao? Giờ đã là cảnh sát rồi ư?” Tiêu Lãng hớn hở ra mặt.

“Bác lão tía nói, thủ tục của chúng ta đều đã làm xong, giờ đã được tính là cảnh sát cả rồi.” Trình Tử Mặc nói, “Sau này khi vụ án kết thúc, còn phải tiến hành một lần sát hạch bổ sung và tuyên thệ vào ngành nữa.”

“Vụ này nghe hứng khởi đây! Để tôi nghĩ xem nào, nghĩ xem tấn công vào như nào.” Tiêu Lãng vừa nói vừa chui vào kho chứa thiết bị, lấy ra một chiếc áo gi-lê chống đạn mặc vào người, chỉ vào hai chữ “cảnh sát” trước ngực nói, “Như này chưa đủ, chưa đủ, lúc nào quay về chúng ta phải nhớ đổi thành ba chữ “Người gác đêm”.”

Lăng Mạc hóm hỉnh nhìn Tiêu Lãng đang hết quay sang phải lại quay sang trái, nói: “Con người là thể loại e rằng dễ đổi thay nhất. Không biết là ai, mới ba tháng trước thôi còn thề sống chết cũng không chịu làm cảnh sát đâu.”

“Không nói mấy chuyện vô ích nào, bây giờ công vụ là quan trọng.” Mặt Tiêu Lãng làm bộ nghiêm túc, cầm lấy chiếc bộ đàm trong xe, nói tiếp, “Các đơn vị chú ý, bây giờ nghe tôi chỉ huy, tiểu đội 1 - đột kích Báo đen phụ trách khóa chặt toàn bộ lối đi vào tiểu khu, tiểu đội 2 tiến hành phong tỏa toàn bộ hai phía nam, bắc của tòa nhà trung tâm, tiểu đội 3 cùng chúng tôi tiến vào từ của chính tòa nhà. Đề nghị chú ý, lối vào tòa nhà nhỏ hẹp, đề nghị chú ý an toàn, tôi tiến vào đầu, các anh em khác bọc hậu. Anh em cảnh sát đặc nhiệm khác, phân công tỏa ra bao vây xung quanh tiểu khu.”

Lăng Mạc cười khẽ, tuy rằng Tiêu Lãng lựa chọn từ ngữ nghe như đều học từ trong phim mà ra, nhưng phân chia các mũi tiến công như vậy hoàn toàn không có vấn đề gì cả, có thể nói là đảm bảo gấp ba. Lăng Mạc biết được, để Tiêu Lãng tham gia chỉ huy chỉ là để động viên hơn nữa tính tích cực của cậu, khiến cho cậu thêm yêu mến công việc này, đây là chủ ý của Tiêu Vấn Thiên. Kỳ thực lúc này Tiêu Vấn Thiên đang ngồi trong một chiếc IVECO khác đậu cách họ không xa, ông mới thực sự là tổng chỉ huy giấu mặt. Mọi ý kiến mệnh lệnh của họ đều phải thông qua Tiêu Vấn Thiên để truyền đạt.

“Ba phút sau hành động.” Tiêu Lãng nói xong, bọn họ dường như nghe thấy âm thanh của súng lên nòng từ trong những chiếc IVECO đậu xung quanh truyền đến.

“Đi nào, theo tôi.” Tiêu Lãng quay đầu lại nói với Trình Tử Mặc và Lăng Mạc.

“Chúng tôi?” Lăng Mạc cố ý làm ra vẻ kinh sợ, “Tôi cùng lắm chỉ là một người phân tích, cô ấy chỉ là một người tìm kiếm, chúng tôi không cần thiết phải theo cậu mạo hiểm tính mạng.”

“Cậu sợ chết hả?” Tiêu Lãng lấy ra hai chiếc áo gi-lê chống đạn, rồi không để nói thêm, đưa cho hai người Lăng Mạc, Trình Tử Mặc khoác lên, lại đưa thêm cho hai khẩu súng ngắn, nói, “Lúc luyện tập cùng nhau, không phải đã nói là có vinh cùng hưởng, có họa cùng chịu hay sao?”

“Từng nói vậy sao?” Lăng Mạc giơ tay đỡ lấy khẩu súng.

“Có gì ghê gớm đâu, bắt một phụ nữ thôi mà.” Tiêu Lãng tự tin chỉ vào Trình Tử Mặc, nói tiếp, “Tôi còn hứa mời chị cô ấy ăn cơm cơ, bắt được người xong sẽ lập tức mời, vụ này hoàn toàn nhờ cả vào chị cô ấy đã khóa chặt mục tiêu.”

Quả thật, Trình Tử Nghiên và Đường Đang Đang lần này công lao rất lớn.

Trong giai đoạn điều tra, mọi chứng cứ phía cảnh sát thu được tại hiện trường đều hướng đến kẻ tình nghi phạm tội Tào Doãn. Nhưng cũng giống sau lần giết chết hai nhân chứng, Tào Doãn lại biến mất một cách kỳ lạ.

Đường Đang Đang tự biết bản thân mình còn non yếu về mặt kỹ thuật trinh sát hình ảnh. Dù sao thì kỹ thuật trinh sát hình ảnh và kỹ thuật an ninh mạng là hai khái niệm hoàn toàn không giống nhau, vì thế cô đã tìm đến Trình Tử Mặc, hy vọng Trình Tử Mặc có thể mời được chị gái cô ấy là Trình Tử Nghiên đang ở thành phố Long Phiên ra tay, lợi dụng kỹ thuật trinh sát hình ảnh để tìm kiếm Tào Doãn.

Là chuyên gia kỹ thuật trinh sát hình ảnh của thành phố Long Phiên, sau khi xin ý kiến của lãnh đạo, Trình Tử Nghiên đã dùng trực thăng chuyên dụng của cảnh sát bay đến Nam An.

Lúc đó những đầu mối trong tay cảnh sát không giúp ích được gì cho việc điều tra hình ảnh, mà cả một thành phố Nam An có mười mấy vạn chiếc máy quay, lại không thể xác định thời gian đi lại chính xác của Tào Doãn, hầu như không thể tìm ra được tung tích của cô ta.

Trình Tử Nghiên nghe Tiêu Lãng giới thiệu qua về tình hình vụ án, yêu cầu đem đến một bản đồ thành phố Nam An để nghiên cứu, Lăng Mạc đứng ở một bên, giới thiệu cho Trình Tử Nghiên về tình hình thiết bị giám sát ở mỗi con đường cũng như các kiến trúc xung quanh mỗi con đường. Trí nhớ của Lăng Mạc gây ấn tượng mạnh với Trình Tử Nghiên, khiến cô tấm tắc khen ngợi.

Trình Tử Nghiên vô tình ngẩng đầu lên nhìn thấy em gái đang ngôi trên sofa nhai kẹo cao su lơ đãng, bèn nói trách: “Người ta đều đang tìm kiếm đầu mối, tại sao em lại ngồi đấy không làm gì cả?”

Trình Tử Mặc lắc lắc mái tóc ngắn, nói: “Ôi dào, em là một người tìm kiếm muốn trở thành một người thu thập tin, còn đây là việc của người lần dấu, có liên quan gì đến em đâu.”

“Cậu rõ ràng có tố chất tốt để trở thành một người tìm kiếm, lại suốt ngày cứ đi cùng với Tổ Đi săn mà không đi cùng Tổ Thiên nhãn.” Lăng Mạc bất lực lắc đầu, cười nói, “Liệu có phải do thầy Tư Đồ từng khen ngợi cậu có tố chất làm người đi săn không?”

“Tôi mới là tố chất tốt, thị lực của tôi tốt!” Tiêu Lãng nói.

“Thầy Tư Đồ nói rồi, truy kích chẳng có liên quan mấy với thị lực cả, thành tích môn bắn tỉa của cậu còn không bằng tôi.” Trình Tử Mặc nói.

“Đấy là do Tư Đồ Bá thiên vị, cho điểm cảm tính!” Tiêu Lãng giơ nắm tay phản đối, “Bia bắn của tôi nhỏ hơn của các cậu một nửa!”

Lăng Mạc dường như không nghe thấy hai người tranh cãi, hỏi Trình Tử Nghiên: “Chị Trình, chị thấy có cách gì không?”

Trình Tử Nghiên chau mày lại, nói: “Kỹ thuật trinh sát hình ảnh có rất nhiều chiến pháp kỹ thuật, nhưng vụ án này lại khá đặc biệt. Do những thông tin có được quá ít ỏi, không có cách nào xác định được thói quen đi lại của Tào Doãn, cho nên không thể dùng phương pháp luận chứng thực nghiệm để khôi phục lại toàn bộ hành tung trốn chạy của cô ta.”

“Chiến pháp này tôi biết, khá giống với trinh sát thực nghiệm, đúng vậy không?” Tiêu Lãng cướp lời nói.

“Nếu như dùng phương pháp kết nối thông tin,” Trình Tử Nghiên không để lời nói của Tiêu Lãng cắt ngang dòng tư duy, nói tiếp, “Do thiếu điều kiện nên cũng rất khó thực hiện. Các cậu khôi phục lại quá trình gây án của Tào Doãn là khi cô ta ngồi chiếc xe đen đến bệnh viện, từ lối đi nhân viên nội bộ không có máy quay giám sát tiến vào phòng thay đồ ở tầng 2, cởi bỏ áo khoác ngoài của mình, sau đó mặc trang phục y tá vào, đi đến phòng làm việc lấy thẻ ra vào, bê theo dụng cụ tiêm truyền đã chuẩn bị sẵn tiến vào phòng ICU gây án. Tào Doãn cởi bỏ áo khoác ngoài ở trong phòng thay đồ, nhưng chúng ta lại không nắm được cô ta mặc quần áo gì bên trong áo khoác, hơn nữa cô ta cũng không thể nào mặc trang phục y tá mà chạy khắp nơi được, vậy nên chúng ta không thể tìm được các mục tiêu có trang phục tương tự từ những hình ảnh trong máy quay. Rồi do máy quay giám sát của bệnh viện thiếu độ nét, nên không thể tìm kiếm mục tiêu thông qua dáng vẻ đi lại. Nếu như tìm kiếm một phụ nữ có thể hình tương tự, thì chẳng khác gì mò kim đáy biển. Thông tin không thể kết nối với nhau, cho nên cũng không thể cho ra hiệu quả được.”

Tiêu Lãng hơi sốt ruột: “Chi bằng chị trực tiếp nói ra chiến pháp có thể dùng được? Nói không chúng tôi cũng hiểu được.”

Trình Tử Nghiên vẫn vô cùng bình tĩnh: “Phương pháp phân tích tình huống dường như càng không thể. Xem báo cáo của các cậu, không hề nắm rõ về thói quen phương thức đi lại trước kia của Tào Doãn. Lúc hơn 9 giờ tối, xe buýt và tàu điện đều vẫn đang hoạt động, ngoài ra còn có xe đạp công cộng. Chúng ta không thể suy đoán ra được phương tiện giao thông mà Tào Doãn có thể sử dụng, vậy thì cũng không thể thông qua việc khôi phục lại tình huống để tìm kiếm hình ảnh máy quay giám sát ở giai đoạn thời gian nhất định.”

“Rốt cuộc có biện pháp nào dùng được đây?” Tiêu Lãng có chút không kiểm soát được tính nóng vội của mình.

Tiêu Lãng vô cùng phấn chấn, khiến cho Trình Tử Nghiên ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái, mỉm cười nói: “Biện pháp thì có, sử dụng biện pháp truy tìm tung tích kết nối và biện pháp mở rộng khoanh vùng tung tích. Dù sao thì cũng có một điểm mấu chốt có giá trị: Tào Doãn trước khi giết hại “Kị sĩ u linh” đã giết hại hai sinh viên đại học, và sau đó phía cảnh sá