← Quay lại trang sách

Vĩ Thanh

Giữa tình yêu và cái chết, chỉ cách một bước chân.-Junichi Wantanabe (Nhật Bản)

Đường Tuấn ngồi trước bàn làm việc, trên tay ông là một cây bút đỏ. Trước mắt ông là bản ghi chép điều tra tâm lý của ngày hôm nay, và một số hồ sơ vụ án tưởng như không mấy quan trọng khác.

Đường Tuấn khẽ nhíu mày, nhìn vào bức ảnh chụp một danh sách có viết tên của hơn 20 người. Bỗng nhiên, trước mắt ông lóe sáng, một cái tên rất đỗi quen thuộc đang nhảy múa trong tâm trí ông, ông cầm tập hồ sơ bên cạnh lên, lật liên tục. Quả nhiên, đây đúng thật là cái tên mà ông đã từng nhìn thấy, thế nên ông đã tiện tay dùng bút đỏ khoanh tròn lại.

“Đỗ Xá, Lão Đổng.” Đường Tuấn lẩm nhẩm trong miệng.

Trong đầu ông xuất hiện vô vàn khả năng, nhưng rồi đều bị bản thân ông gạt bỏ lần lượt.

Trong phòng bao trùm một bầu không khí tĩnh lặng, chỉ có âm thanh tích tắc vang lên từ chiếc đồng hồ. Đường Tuấn dựa lưng vào ghế, gỡ mắt kính xuống, day day sống mũi một cách mệt mỏi. Ngẫm đi nghĩ lại, ông vẫn chưa có thêm được đầu mối gì.

Đột nhiên như là nhớ ra được điều gì, ông nhanh tay rút ra một bức ảnh cũ được kẹp trong tập hồ sơ, sau đó tiện tay với lấy chiếc kính phóng đại đặt trên bàn, quan sát một cách kĩ lưỡng.

“Vi Thị Trung!” Đường Tuấn bàng hoàng tỉnh ngộ, “Ông ta sao lại…”

Trong lòng Đường Tuấn lúc này dường như đã có lời giải đáp. Chỉ có điều, đáp án không ngờ đến này đã tác động mãnh liệt đến con tim ông, ông cảm thấy tim đập loạn nhịp, tiếp sau đó là một cơn chóng mặt ập đến.

Không biết có phải là do tác dụng của Adrenaline hay không, toàn thân Đường Tuấn đang run bắn lên.

Là một thành viên lâu năm dày dạn kinh nghiệm của tổ chức Người gác đêm, Đường Tuấn lúc này đây biết rằng, ông không được phép bối rối, ông bắt buộc phải làm rõ mạch suy nghĩ của bản thân. Đúng vậy, tất cả những hành động của hung thủ đã xâu chuỗi lại với nhau, hung thủ có mục tiêu nhắm tới rất rõ ràng. Là cô ấy sao? Không phải cô ấy thì là ai? Vả lại, những manh mối tưởng chừng như bình thường không có gì kỳ lạ này, đều đang ẩn giấu bên trong những tập hồ sơ do phía cảnh sát bảo quản, hung thủ sao có thể biết được những tin tức này chứ?

Chẳng lẽ là mình…

Ông cố lấy hết bình tĩnh mở ổ cứng bảo mật trong máy tính, lọc ra bốn file, sau đó nhấp chuột vào file cuối cùng, một trình duyệt nhỏ nhảy ra, yêu cầu nhận diện bằng khuôn mặt, mật khẩu và động tác tay bảo mật. Đường Tuấn lần lượt thao tác mở mật khẩu, file tài liệu đã được mở ra.

Ông lần lượt xem xét nhũng dữ liệu trong tập tài liệu, toàn thân run rẩy cực độ.

Đường Tuấn hít thở vài hơi thật sâu, áo khoác cũng chẳng kịp mặc, lao ra khỏi cửa.

Công trường vào giữa đêm, bốn bề một mảng u tịch.

Ở góc tường của dãy nhà lán thi công, có hai bóng đen, một nam một nữ.

Người phụ nữ đưa tay lên chỉnh lại cổ áo cho người đàn ông, nhưng bị người đàn ông né người tránh sang một bên. Người đàn ông biểu cảm phức tạp thở dài một hơi: “Cô còn bao nhiêu chuyện đang giấu tôi?”

“Kể từ khi quen biết anh, tôi đã từng giấu anh chuyện gì chưa?” Người phụ nữ trả lời một cách qua loa.

“…Thế nên, đã bao nhiêu năm rồi, cô vẫn chưa từng quên chuyện ấy. Thế nên, kể từ ngày quen biết tôi, cô đã sắp đặt hết mọi chuyện rồi.” Người đàn ông bắt đầu mở lời sau một hồi trầm tư, chỉ vào cổ tay của mình, “Cho nên từ trước tới giờ, cô chỉ coi tôi như một công cụ, đúng không?”

Người phụ nữ cũng thở dài một hơi, nhẹ nhàng nắm lấy cô tay người đàn ông, lần này, ông ta dường như chẳng còn sức để né tránh nữa. Người phụ nữ nở nụ cười đau khổ: “Món quà tôi tặng, anh không thích sao?”

“Hãy đi theo tôi.” Người đàn ông bất ngờ nắm lại tay người phụ nữ, “Chuyện đã đến bước này rồi, tôi sẽ gánh hết mọi trách nhiệm. Tôi sẽ cùng cô đi kết thúc mọi chuyện, bây giờ dừng tay vẫn còn kịp.”

Người phụ nữ vùng ra khỏi tay ông ta: “Tôi không hiểu anh đang nói gì.”

Lúc này, dường như từ trong nhà lán phát ra một tiếng lạch cạch, người đàn ông trở nên cảnh giác, ông ta nắm lấy góc áo của người phụ nữ, lôi cô ta đến bên cạnh bãi cát gần đấy. Ở đây rất trống trải, nếu có người nghe trộm thì sẽ rất dễ bị phát hiện.

“Mọi chuyện trước sau gì cũng sẽ bại lộ, cho dù hôm nay không phải là tôi, thì cũng sẽ có người khác phát hiện được ra mọi mối liên quan này.” Người đàn ông dang hai tay ra, nói: “Tôi không thể trơ mắt nhìn cô cứ tiếp tục như thế mãi, càng không thể dung túng tội ác, nối giáo cho giặc. Nếu bây giờ cô chịu dừng lại, thì vẫn còn có cơ hội nhận được…”

“Nhận được cái gì?” Giọng nói đanh thép của người phụ nữ vang lên ngay sau đó, “Nếu như anh thực sự quan tâm đến tôi như vậy, thì anh nên biết rằng, những thứ anh đang muốn tôi nhận được, tôi đều không bận tâm - cái tôi cần chỉ có một điều.”

“Cho dù là khiến những người vô tội phải chết oan, cô cũng mặc kệ sao?” Giọng nói của người đàn ông cũng trở nên sắc lạnh, “Nút thắt trong lòng cô, chẳng lẽ không thể dùng biện pháp khác để tháo gỡ sao?”

Người phụ nữ quay đầu đi không nói gì. Không biết từ khi nào giữa hai người đã xuất hiện một khoảng cách khó lòng vượt qua.

“Tôi sẽ không đi cùng anh đâu.” Người phụ nữ lại ngẩng đầu lên, nhìn vào người đàn ông, “Tôi không có bất cứ lý do gì để đi theo anh cả. Anh không biết gì hết, tất cả những suy đoán của anh đều chỉ là một dãy số trùng hợp, ngẫu nhiên mà thôi. Anh đã từng dạy tôi, chứng cứ phải xác đáng, hệ thống chứng cứ phải hoàn thiện! Cốt lõi của suy luận thực tế, là căn cứ! Bằng không mọi suy luận cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi.”

Người đàn ông lặng thinh một hồi, sau đó đưa tay ra về phía người phụ nữ: “Trong lòng cả hai chúng ta đều rất rõ, đây không phải là phỏng đoán.”

“Anh…”

Lời của người phụ nữ còn chưa dứt, gầu xúc của chiếc máy xúc bên cạnh đã rơi xuống một cách không hề báo trước. Vừa vặn rơi trúng người đàn ông, không trật ly nào.

Sức nặng cực lớn cộng thêm rơi xuống với tốc độ cao, trong giây lát đã đè bẹp người đàn ông trên mặt đất, không kịp phát ra bất kỳ tiếng kêu nào. Vài giọt máu nóng bắn lên dính vào mặt người phụ nữ, thậm chí vẫn còn vương chút hơi ấm.

Người phụ nữ sững người lại.

Cô ta đứng đơ như pho tượng ở đó. Vài giây sau, cô ta mới cảm giác được toàn thân mình đang run rẩy.

Một bóng người ốm nhom chui ra từ bụng chiếc máy xúc, đi đến cạnh người phụ nữ, đưa tay muốn đỡ lấy cô ta.

Người phụ nữ đẩy hắn ta ra với vẻ đầy chán ghét.

Trong tròng mắt cô đang phản chiếu hình ảnh của cơ thể đang nằm dưới đất kia. Cơ thể đó im lặng một cách lạ thường, không còn chút nhấp nhô nào nơi lồng ngực. Cái cổ tay hướng về phía cô ta ban nãy, giờ đây đang trắng bệch và chỉ thẳng lên bầu trời.

“Chị cả, chúng ta đi thôi… Nơi này, nơi này không thể nán lại lâu được.”

Người đã đỡ cô, giọng nói nghe còn rất trẻ, người phụ nữ giận dữ trừng mắt nhìn hắn một cái.

“Ai cho phép cậu làm như vậy?”

“Nhưng mà… ông ta đã biết hết tất cả rồi…”

“Ai cho phép cậu làm như vậy!”

Mắt người phụ nữ ầng ậng nước, cô ta cố gắng ổn định lại hơi thở của mình, nhưng lại cảm giác được trong cổ họng như chực tràn ra mùi máu tanh nồng. Người thanh niên cúi đầu, trên mặt lộ rõ vẻ khó xử và nóng ruột. Người phụ nữ hít một hơi sâu.

“Tôi biết là cậu muốn bảo vệ an toàn cho tôi. Nhưng chưa có mệnh lệnh của tôi, cho dù tôi có gặp chuyện nguy hiểm đến đâu đi chăng nữa, thì cậu cũng không được để lộ thân phận. Tôi huấn luyện các cậu đến ngày hôm nay, không phải là để các cậu lần lượt từng người một tự đi vào chỗ chết, phạm sai lầm một lần, thì sẽ phải chuộc lại bằng vô số những sai lầm khác. Bài học của hai người bọn họ vẫn chưa đủ sao?”

“Tôi…”, trên gương mặt người thanh niên lúc này là sự hổ thẹn.

“Trước khi hoàn thành nhiệm vụ số 1, tôi không hy vọng sẽ xuất hiện thêm bất kỳ sơ suất nào nữa.”

Biểu cảm của người phụ nữ ngày càng lạnh lùng hơn. Cô ta không hề quay đầu nhìn lại thi thể lạnh băng kia, mà lẳng lặng gỡ từ trên cổ tay mình ra một món đồ, đưa cho người thanh niên. “Món đồ của anh ta vỡ rồi, vật đã vỡ rồi không thể để lại hiện trường được, sẽ để lộ manh mối; Cũng không thể đơn giản cầm đi như không có chuyện gì, trên người ông ta thiếu bất cứ thứ gì, cũng sẽ gây nên nghi ngờ. Cho nên, dùng cái này để đổi.”

Người thanh niên xem kỹ một lượt, thầm cảm thấy bội phục.

“Đi đi. Tay chân nhanh nhẹn một chút, thu dọn sạch sẽ hiện trường.”

Người phụ nữ nói xong câu này, đầu không ngoảnh lại đi thẳng về phía đường lớn.

Trời vẫn tối đen như mực.

Trong căn phòng tối om, âm u lạnh lẽo, vừa nhìn đã biết đây là một căn phòng dưới mặt đất.

Người phụ nữ ngồi trước bàn làm việc, đèn cũng không bật, có lẽ là vì không muốn để người khác nhìn thấy những giọt nước mắt đang lăn trên má cô ta.

Trên bàn làm việc đang đặt một chiếc khung ảnh. Tấm ảnh trong khung là một người đàn ông mặc đồ vest, trong căn phòng tối tăm, không nhìn rõ gương mặt của người đàn ông ấy. Ngón tay người phụ nữ di đi di lại ở chính giữa khung ảnh, khe khẽ run rẩy.

Bàn làm việc rất ngay ngắn gọn gàng, không phù hợp với căn phòng lạnh lẽo, cũ nát này chút nào. Trên bàn, ngoài máy tính và điện thoại để bàn ra, còn có một tập hồ sơ, bìa ngoài có màu đỏ, trên đề chữ “Báo cáo nghiên cứu”, góc trên cùng bên phải còn có hai chữ “Tuyệt mật”.

Bên cạnh tập hồ sơ là hai tờ báo, tiêu đề trang nhất của hai tờ báo lần lượt là:

“Trẻ sơ sinh hôn mê sau khi tiêm vắc-xin, dấy lên phong trào toàn dân quan tâm đến an toàn vắc-xin.”

“Nam An lại xuất hiện sự việc “biến dị” ở trẻ nhỏ! Lại là do vắc-xin gây họa?”

Bỗng nhiên, vang lên một hồi chuông điện thoại gấp gáp, khiến người phụ nữ trong bóng tối bừng tỉnh.

Cô ta nhấc ống nghe lên, lặng lẽ nghe giọng nói từ trong điện thoại một cách lơ đãng. Cô ta không nói một lời, ngắt máy ngay sau đó.

Cô ta thần người ra một lúc, lặng lẽ đứng dậy, úp ngược khung ảnh lại, cất vào ngăn kéo bàn làm việc, sau đó đi ra khỏi căn phòng, đưa tay ra sau đóng cửa phòng lại.

Bên cạnh cửa phòng, là một bức tường trắng mốc meo, trên tường treo ba chữ lớn màu đen: “NGƯỜI GÁC ĐÊM”.

Hết Tập 2

Bất kể trong bóng tối có điều gì. Tôi vẫn luôn là Người gác đêm của bạn.