← Quay lại trang sách

Chương 10 Bức ảnh cuối cùng-

Bất cứ cuộc đời nào, cho dù dài lâu phức tạp ra sao, trên thực tế chỉ phản ánh ở một khoảnh khắc: Khoảnh khắc con người bừng tỉnh ngộ hiểu ra mình rốt cuộc là ai.-Jorge Luis Borges (Argentina)

1

“Chẳng phải cậu có thể phân tích được một người X-X đang trốn ở đâu sao?” Thấy Đường Đang Đang đang khẩn trương xử lý định vị, Tiêu Lãng dùng cùi chỏ huých nhẹ Lăng Mạc một cái.

Khác với hiện trường bắt Tào Doãn, trước mắt mọi người hiện giờ, là một khu dân cư phồn hoa rộng lớn, trông ít nhất cũng phải hơn nghìn hộ. Tìm thấy nơi ẩn náu của Tào Doãn ở một khu đất bỏ hoang, độ chính xác rất cao, nhưng muốn ngay tại nơi này mà tìm ra Sơn Tiêu thì chắc chắn sẽ không thể dễ dàng như vậy.

Trên màn hình hiển thị trước mặt Đường Đang Đang, điểm định vị đang nhấp nháy liên tục, những hình ảnh xung quanh đang phóng lớn dần lên. Điểm sáng màu đỏ này, dừng lại tại một khu trung tâm vuông vức.

“Ồ? Sao ở đây trông không giống với những toà nhà khác vậy?” Tiêu Lãng chỉ vào hình vẽ hình vuông trên bản đồ nói.

“Ừ, hình ảnh vệ tinh của khu dân cư đều là hình vuông, nơi này chắc hẳn không phải là khu dân cư.” Tiêu Lãng bảo Đường Đang Đang thu nhỏ bản đồ lại lần nữa, “Các cậu xem này, nơi này nằm chính giữa khu dân cư.”

“Chủ đầu tư vì muốn tạo sự tiện lợi cho sinh hoạt của những người dân sinh sống ở đây, đã lấp hồ nước nằm giữa khu nhà ở, thay vào đó là một tòa siêu thị hai tầng, mỗi tầng cao 5m, diện tích sử dụng rộng lên đến 10.000 m2.” Lăng Mạc vừa tìm kiếm trên Baidu vừa nói, “Đâu phải vì tạo sự tiện lợi cho dân, muốn kiếm tiền thì đúng hơn.”

“Cô ta mua thức ăn ở siêu thị!” Tiêu Lãng nhảy phắt lên nói.

“Chúng ta phải lập tức xuất phát.” Tiêu Vọng nói, “Đây không phải là nghi phạm thông thường, cô ta biết thay đổi dung mạo, một khi cô ta đi vào khu dân cư thì muốn cũng lần chẳng ra. Nói không chừng siêu thị sẽ là nơi truy bắt tốt nhất.”

“Không đợi cảnh sát đặc nhiệm thật sao?” Lăng Mạc hỏi.

“E rằng không kịp rồi.” Tiêu Vọng nói, “Chúng ta đi bộ tiến vào trong. Hành động!”

Tiêu Vọng và Tiêu Lãng xông lên đầu tiên, phía sau Lăng Mạc, Nhiếp Chi Hiên và Trình Tử Mặc đang theo sát, Đường Đang Đang tay cầm thiết bị định vị cầm tay đi sau cùng. Công việc bắt người phức tạp hơn tưởng tượng, vì thiết bị định vị đang có không thể xác định được vị trí chính xác, sai sót chênh lệch khoảng mấy chục mét là chuyện bình thường. Trong phạm vi mấy chục mét đó, cùng lắm cũng chỉ có thể xác định rằng Sơn Tiêu đang ở trong siêu thị, cụ thể ở vị trí nào trong siêu thị thì chỉ có thể trông cậy vào mắt người.

Nhưng mà, Sơn Tiêu biết thay đổi dung mạo, dưới ánh sáng mờ ảo như thế này, phần xương lõm trên trán cô ta cũng rất khó bị phát hiện. Lúc này đây, Tiêu Vọng cũng không biết bước tiếp theo nên làm gì, chỉ có thể vừa bước những bước thật nhanh, vừa suy nghĩ xem nên tiến hành bắt người như thế nào.

Đi được khoảng năm, sáu phút, toà siêu thị nằm chen giữa khu dân cư xung quanh đã hiện ra trước mắt. Hơi khác so với tưởng tượng của mọi người, diện tích của khối kiến trúc này quá lớn.

“Khu ở chật chội mà còn xây cái siêu thị lớn vậy sao?” Lăng Mạc nói.

“Cái này, cũng lớn quá đi!” Tiêu Lãng nói, “Hai tầng, mỗi tầng cũng phải rộng hơn nửa sân bóng. Chúng ta biết tìm kiểu gì?”

“Mục tiêu của chúng ta chưa xác định, nên không thể sơ tán dân chúng, chỉ có thể bí mật trinh sát, bắt giữ. Chỉ hy vọng rằng lúc cô ta ra ngoài không phòng bị, không thay đổi dung mạo.” Tiêu Vọng trả lời một cách đơn giản, vừa nhét tai nghe không dây vào tai, vừa nói: “Chuẩn bị hành động. Đường Đang Đang trực tiếp đến phòng giám sát an ninh, Trình Tử Mặc đến văn phòng làm việc chứng minh thân phận để lấy bản đồ siêu thị, tôi và anh Nhiếp sẽ gác ở cửa, Lăng Mạc phụ trách rà soát tầng 1, Tiêu Lãng phụ trách rà soát tầng 2. Yêu cầu: thứ nhất, không được sử dụng vũ khí khi chưa được phép; thứ hai, hiện là giờ cao điểm của siêu thị, đảm bảo an toàn của người dân đặt lên hàng đầu; thứ ba, giữ liên lạc xuyên suốt quá trình, báo cáo tình hình bất cứ lúc nào.”

“Đã rõ.” Mọi người lần lượt đeo tai nghe sẵn sàng hành động.

“Lăng Mạc đã vào vị trí.”

“Tiêu Lãng đã vào vị trí.”

“Trình Tử Mặc đã vào vị trí, bọn họ đang tìm bản đồ. Tôi cần năm phút để làm quen với bản đồ.”

“Đường Đang Đang đã vào vị trí, camera ghi hình trực tiếp, độ nét bình thường. Tuy nhiên, camera được lắp quá nhiều, màn hình của phòng giám sát nhiều nhất cũng chỉ hiển thị được 9 khung, bây giờ chỉ còn cách đổi cảnh quay liên tục để tìm kiếm.”

Tiêu Vọng đưa mắt ra hiệu với Nhiếp Chi Hiên, ám chỉ mỗi người canh ở một cổng.

Năm phút sau, tai nghe truyền đến giọng nói của Trình Tử Mặc, tốc độ cực nhanh: “Tôi hiểu rồi. Kết cấu của siêu thị là như thế này: Khu vực đi về phía đông đa số diện tích đều dùng để bán hàng. Phía tây của tầng 1 là khu vực chứa hàng hoá, tôi đã cho người phong tỏa rồi. Phía tây của tầng 2 là khu vực làm việc, cũng chính là vị trí của tôi và Đang Đang hiện giờ, không nối liền với khu vực bán hàng. Phía nam tầng 1 chính là hai cổng lớn mà các anh đang canh giữ, phía bắc là một dãy cửa sổ, nhưng bên ngoài cửa sổ có một tấm quảng cáo lớn che mất, không ra vào được. Bên trong máy quét ra vào là khu vực bán hàng, bên ngoài có một số gian hàng nhỏ, cầu thang phía tây là con đường đi đến khu vực làm việc. Tất cả các khách hàng đều chỉ có thể ra vào bằng cổng chính và lối ra vào quầy thu ngân ở tầng 1. Khu vực bán hàng có thang cuốn nối liền tầng 1 và tầng 2.”

“Tòa siêu thị này khép kín không có thông hơi sao?” Tai nghe truyền đến giọng nói của Tiêu Lãng.

“Có lắp hệ thống lọc gió, thông hơi dựa vào máy móc.” Lăng Mạc nói, “Khép kín đối với chúng ta mà nói là chuyện tốt.”

Tiêu Vọng cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút, nhưng vẫn có chút lo lắng. Thực ra độ khó của việc canh cổng không hề kém việc rà soát và xem camera. Dù sao thì cũng là một siêu thị đông như mắc cửi, người ra vào rất nhiều. Tuy rằng những người đi vào siêu thị thì không cần phải bận tâm, nhưng mỗi một người bước ra từ cổng siêu thị đều phải quan sát kỹ lưỡng, tránh việc để lọt mất mục tiêu. Tuy bọn họ đã nắm rõ được hình dáng hàng ngày của Sơn Tiêu, nhưng không chừng có khi cô ta đã thay đổi dung mạo trước khi ra cổng. Từ những tiền lệ qua camera trước đó cho thấy, kỹ thuật thay đổi dung mạo của Sơn Tiêu không phải dạng tầm thường, nếu không để ý nhìn kĩ, thì rất khó để lần ra tung tích của Sơn Tiêu trong biển người này. Trách nhiệm của người canh cổng đúng thật là rất lớn.

“Công việc tìm kiếm thuận lợi chứ?” Tiêu Vọng hỏi.

“Tất cả đều là giá hàng, mà còn cao nữa, khó tìm lắm.” Tiêu Lãng nói.

“Chú ý ẩn mình.” Tiêu Vọng nói.

“Vâng.” Tiêu Lãng đáp lại một tiếng, tiếp sau đó tai nghe truyền đến âm thanh đẩy xe mua sắm của cậu.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Tiêu Vọng có chút sốt ruột. Nếu như Sơn Tiêu đã rời khỏi siêu thị, vậy thì đợi đến khi Đường Đang Đang định vị lại lần nữa, thì việc bắt cô ta sẽ không còn đơn giản như vậy nữa rồi.

“Không kịp nữa rồi, mọi người đều không có phát hiện gì sao?” Tiêu Vọng nói.

Không có tiếng đáp trả, có nghĩa là mọi người đều chưa phát hiện được mục tiêu.

“Gọi điện thoại thử xem.” Lăng Mạc nói nhỏ.

Ý kiến này của Lăng Mạc khiến Tiêu Vọng vỗ đùi một cái, đúng vậy, nếu như Sơn Tiêu đã sử dụng điện thoại cá nhân, mà bọn họ lại có số điện thoại, lúc này gọi vào số cô ta, nếu có thể nghe thấy tiếng chuông điện thoại, thì chẳng phải là sẽ tìm thấy cô ta rồi sao? Nhưng mà, ở một cái siêu thị lớn, tiếng người qua lại lại ồn ào như vậy, phương án này có ổn không?

“Tôi đang gọi rồi, Tiêu Lãng chú ý lắng nghe.” Lăng Mạc nói, “Lát nữa tôi sẽ nặc danh điện thoại quảng cáo.”

Đúng vậy, thính giác của Tiêu Lãng rất nhạy, vào lúc này có dùng được không?

“Điện thoại đổ chuông rồi, nhưng không có người bắt máy, cậu có nghe thấy không?” Giọng của Lăng Mạc vang lên.

Trong chốc lát, Tiêu Lãng nói khẽ: “Nghe thấy rồi, cậu tiếp tục gọi đi, ở khu vực đồ ăn vặt.”

Vừa nói, Tiêu Lãng vừa tiến lại gần khu vực bán đồ ăn vặt, trên đường, cậu tiện tay với được một cây cán bột nắm trong tay. Tiêu Vọng đã từng nói rằng, ở những nơi có mật độ người đông như vậy, khẩu súng lục giắt bên lưng quần ấy sẽ chẳng có tác dụng gì.

“Khu đồ ăn vặt làm gì có người.” Trong lúc Tiêu Lãng đang đến gần khu vực bán đồ ăn vặt, Đường Đang Đang lên tiếng.

Tiêu Lãng lần theo tiếng chuông điện thoại, nhảy phắt vào giữa hai giá hàng. Đúng là không có người thật. Tuy nhiên, “cái tai chó” của Tiêu Lãng thì không thể nhầm lẫn, vì cậu ta nhìn một cái là đã nhận ra bên trên hai gói cơm cháy trên giá hàng, có đặt một chiếc điện thoại đang đổ chuông.

“Không ổn rồi, cô ta để lại điện thoại chạy mất rồi!” Tiêu Lãng hét lên, “Cô ta đã phát hiện ra rồi!”

“Đang Đang, có nhìn thấy Tiêu Lãng không?” Tiêu Vọng gấp rút hỏi.

“Nhìn thấy rồi.”

“Lập tức tua lại đoạn ghi hình từ camera, xem thử vừa rồi ai đã bỏ điện thoại lại nơi này.”

Chẳng lâu sau, Đường Đang Đang nói: “Nhìn thấy rồi, một người phụ nữ mặc áo vàng, áo phao, quần đen, giày trắng. Cô ta móc điện thoại ra đặt ở đây, rồi đi thẳng về phía đông bắc rồi.”

“Lập tức tìm kiếm.” Tiêu Vọng không gác cổng ra vào nữa, mà đến trước máy quét ra vào.

Dù sao thì kẻ tình nghi cũng đang ở trên tầng 2, lúc này mà vẫn cố thủ ở cổng ra vào thì cũng chẳng có ích gì. Nhiệm vụ này giao cho một mình Nhiếp Chi Hiên là được.

Đúng vào lúc Tiêu Vọng bước qua máy quét ra vào, ánh mắt cậu chợt sáng lên.

Một bóng đen chạy từ tầng 1 lên tầng 2 bằng thang cuốn. Bóng người đó đối với Tiêu Vọng mà nói, quen thuộc biết bao.

“Nhìn thấy rồi, nhìn thấy rồi!” Đường Đang Đang chợt hét lên đầy phấn khích, “Cô ta đang ở dãy giá hàng cuối cùng trong khu đồ uống góc đông bắc. Trên tay cô ta có một chiếc điện thoại! Là Nokia! Nokia!”

Tất cả mọi người đều biết, chiếc điện thoại có hình dáng giống Nokia 8310 ấy có nghĩa là gì.

“Tất cả cẩn thận, cô ta không phải chỉ có một mình!” Tiêu Vọng đột nhiên ý thức được điều gì đó, lập tức lủi ra ngoài máy quét, về lại cổng lớn, “Tất cả lưu ý một người có tật ở bên tai trái!”

“Là “Tai sứt” ư?” Lăng Mạc hỏi.

“Có thể là Sơn Tiêu đã báo cho “Tai sứt” vốn đang ở dưới tầng 1. Lăng Mạc, lập tức đi chi viện tầng 2.”

“Rõ.”

Tiêu Vọng đi đến cạnh Nhiếp Chi Hiên, nói: “Cũng không loại trừ khả năng “Tai sứt” sẽ trà trộn vào đám đông để quay về tầng 1. Tôi xuống tầng 1 lấp vào khoảng trống, cổng lớn giao cho anh. Lúc cần thiết, gọi bảo vệ đóng cổng lại.

Nhiếp Chi Hiên gật đầu.

“Tử Mặc lập tức đến cổng lớn, trợ giúp anh Nhiếp.” Tiêu Vọng nói vào tai nghe.

“Tớ đang tiếp cận khu vực đồ uống, cô ta đang làm gì?” Tiêu Lãng nói khẽ.

“Đang, đang xoa mặt.” Đường Đang Đang không biết nên dùng từ ngữ nào để diễn tả hành động của Sơn Tiêu lúc này.

Vừa dứt lời, bỗng nhiên có một tiếng vang lớn, kèm theo là âm thanh vỡ vụn của vô số mảnh vỡ, một giá hàng đột nhiên đổ ào xuống. Cái giá hàng này đổ được một nửa thì đã va vào giá hàng bên cạnh. Nguyên một dãy giá hàng lần lượt đổ chồng vào nhau tựa như bài domino vậy. Vô số chai nước ngọt, dầu ăn, bột mì,… trên giá hàng rơi ào xuống đất. Những thứ khác thì không sao, nhưng khi bột mì từ trên đỉnh giá hàng rơi xuống, khoảnh khắc ấy giống như góc đông bắc của tầng 2 siêu thị, vừa bị thả một quả bom khói, khu vực này bỗng chốc trở nên thật thảm hại.

Đường Đang Đang hô lên kinh hãi: “Tiêu Lãng, Tiêu Lãng bị đập trúng rồi.”

“Đừng hoảng.” Tiêu Vọng vội vàng nói, “Theo sát Sơn Tiêu qua camera, báo cáo tung tích của cô ta mọi lúc. Ngoài ra phải xác định xem có người dân nào bị thương hay không.”

“Nhìn không rõ, bây giờ nhìn không rõ nữa rồi.” Đường Đang Đang sợ hãi hét lên.

“Tôi đang đến gần.” Giọng của Lăng Mạc, “Giá hàng đổ về phía đông, chứng tỏ không phải là do Sơn Tiêu làm. “Tai sứt” đã bắt đầu ra tay rồi, nhưng hiện tại tôi vẫn chưa nhìn thấy hắn.”

“Khụ khụ khụ, tôi không sao.” Bỗng dưng truyền đến giọng nói của Tiêu Lãng, khiến mọi người tạm thời an tâm trở lại, “Á á á, sao chỗ này giống đang trượt băng vậy? Trên nền toàn là dầu. Ôi mẹ ơi, đế giày tôi đóng nguyên một lớp dầu rồi. Có hai người dân bị thương rồi, tôi sang bên đó kiểm tra một chút.”

Tiêu Vọng cảm thấy rất vui, trong hành động bắt người căng thẳng cao độ như vậy, mà Tiêu Lãng có thể nghĩ đến việc cấp cứu cho người dân đầu tiên, chứng tỏ rằng cậu đã trưởng thành hơn trước rất nhiều.

Người dân ở tầng 2 bỗng dưng thấy giá hàng bị đổ, phản ứng đầu tiên của họ không phải là bỏ chạy, mà lại là ồ ạt chạy về hướng đông bắc để vây lại nhìn. Chuyện lạ như vậy, cả đời này đúng thật là khó mà có thể gặp lần thứ hai. Nhưng mà, người vây quanh mỗi lúc một đông, nên Lăng Mạc đã bị dồn ra bên ngoài.

“Vẫn may, mọi người đều không sao.” Tiêu Lãng kiểm tra cho những người bị thương xong liền đứng dậy, trong tay vẫn nắm lấy cái cây cán bột ấy.

“Tôi nhìn thấy cô ta rồi, cô ta đang men theo vách tường ở phía đông đi về hướng nam.” Đường Đang Đang nói, “Để tôi chuyển sang hình ảnh camera kế tiếp.”

“Được.” Tiêu Lãng nói, “Tôi đang đi về hướng nam. Ây da, đôi giày này của tôi trơn quá đi mất. Cô ta mặc áo vàng đúng không?”

“Tôi cũng đang đi về phía đó.” Lăng Mạc nói.

Chưa đầy mười bước, chuyện quái lạ lại tiếp tục xảy ra. Một giàn xe đẩy hàng vốn ở trong góc phía đông của siêu thị, bỗng dưng tự động di chuyển, vang lên tiếng kêu rào rào.

Những chuyện kỳ lạ cứ xảy ra hết lần này tới lần khác, đối với những người dân mà nói thì lại càng mới mẻ, thế nên mọi người lại chuyển sang vây quanh, thắc mắc tại sao giàn xe đẩy ấy lại tự lăn bánh được.

Tuy nhiên, mọi người đều đã bỏ qua một việc. Đó là trọng lượng của cả giàn xe đẩy dài, cộng thêm tốc độ lăn mỗi lúc một nhanh của nó, chẳng may va vào người, thì hậu quả sẽ rất khó lường.

““Tai sứt” lại đang giở trò gì đây?” Tiêu Lãng nói.

“Không hay rồi, xe đẩy sắp va phải mọi người rồi!” Lăng Mạc đột nhiên la lên, “Tránh ra, mau tránh ra!”

Thiết bị đang điều khiển xe đẩy tất nhiên sẽ không thể định vị chính xác như tên lửa, nhưng cũng bởi vì nó không thể nhắm một cách chuẩn xác, nên giàn xe đẩy này đang lao ào về phía đám đông như bị ma xui quỷ khiến. Lúc này, mọi người mới bắt đầu nhận ra, sau đó chạy tán loạn khắp nơi.

Lăng Mạc nửa đường quay lại sơ tán dân chúng, tận mắt nhìn thấy giàn xe sắp lao về phía này, bèn nhào lên xô một đứa trẻ chừng tám, chín tuổi ra, nhưng bản thân lại bị tông một cú thật mạnh, té ngửa ra ngoài.

“Hình như tôi bị gãy xương sườn rồi.” Lăng Mạc lên tiếng một cách khó khăn.

Sau cú va đập này, giàn xe đẩy đã đổi phương hướng, lao thẳng về phía thang cuốn. Đám đông đứng trên thang cuốn đang chuẩn bị đón xem kịch vui, nhìn thấy cảnh này, ùn ùn quay đầu chạy ngược lên. Tiếc rằng, ở trên thang cuốn mà muốn chạy ngược lại, tốc độ chỉ có thể nói là chậm đến đáng thương.

May thay, xe đẩy vừa lao lên thang cuốn thì bánh xe đã bị cục nam châm của thang cuốn hút vào. Giàn xe đẩy bị uốn khúc theo quán tính, sau đó đổ rầm thành một mảng, khiến cho lối lên xuống của thang cuốn đều bị chặn. Thang cuốn cũng vì thế mà tự bật chế độ dừng khẩn cấp.

Cũng vì vậy mà lối đi nối giữa tầng 1 và tầng 2 đã bị chặn. Những người dân do hoảng sợ quá độ nên đang nháo nhác tìm cách chạy về phía tầng 1, có người bước vượt qua tấm chắn, nhảy qua thang bên kia để xuống tầng, cũng có người đạp lên đống xe đẩy ngổn ngang dưới sàn, liều chết vượt qua đống ngổn ngang để đi xuống.

Khu vực gần đống xe đẩy đó bỗng chốc trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết.

“Cô ta đang ở phía bán đồ dùng tắm gội!” Đường Đang Đang hét lên.

“Đừng cuống, Lăng Mạc, cậu đừng di chuyển nữa, để Tiêu Lãng tiến gần.” Tiêu Vọng chỉ huy.

Tiêu Vọng lúc này đã đứng ở lối ra của thang cuốn tầng 1. Anh vừa phải hô hào mọi người chú ý an toàn, cẩn thận không giẫm đạp xô đẩy nhau, mặt khác còn phải để ý quan sát xem “Tai sứt” có thừa dịp chạy xuống dưới luôn hay không. Bỗng nhiên, ở một góc tối bên hông thang cuốn vang lên một tiếng “cách”, là tiếng vỡ của thủy tinh.

Tiêu Vọng bỗng chốc trở nên cảnh giác hơn: “Tử Mặc, xem bản đồ xem có thể chạy thoát từ cửa sổ mặt sau thang máy hay không.”

Tiêu Vọng không nói gì thêm, mà chạy về phía có tiếng thủy tinh vỡ. Nhưng chưa chạy đến nơi thì “bụp”, cả tòa siêu thị chìm trong bóng tối.

Cúp điện rồi.

“Tử Mặc, phòng điện ở đâu?” Tiêu Vọng hỏi ngay sau đó.

“Ở góc tường hướng đi thẳng từ thang cuốn đi xuống.”

“Mình đã trúng kế điệu hổ ly sơn rồi, căn bản là không thể nào đi ra ngoài bằng cửa sổ được!” Tiêu Vọng bừng tỉnh ngộ, anh quay đầu nhìn về phía phòng điện ở góc tường xa xa, cánh cửa sắt đang mở toang. Có thể là “Tai sứt” đã trà trộn vào đám đông đi xuống tầng 1, nhưng không qua được ải chỗ Tiêu Vọng. Thế nên hắn đã trốn ra sau thang cuốn, đập vỡ thủy tinh, đợi đến khi Tiêu Vọng rời khỏi lối ra của thang cuốn, hắn mới từ thang cuốn đi đến phòng điện, ngắt điện. Tuy nhiên lúc này hắn đang ở đâu, không một ai biết.

Vẫn may rằng sau mười phút cúp điện, hệ thống đèn dự phòng của siêu thị đã được bật sáng. Tuy không sáng được như lúc trước, nhưng trong siêu thị lúc này vẫn có thể thấy rõ mọi thứ.

“Định lợi dụng bóng tối để chạy trốn à?” Tiêu Lãng lúc này vẫn đang ở tầng 2, nói một cách khinh thường, “Không biết trên đời này còn có thứ gọi là đèn dự phòng sao?”

Lời còn chưa dứt, thì đã nghe thấy tiếng hét của Đường Đang Đang: “Tất cả màn hình chỗ tôi tự dưng đen thui hết rồi!”

“Đúng vậy, ngắt điện là để ngắt camera.” Tiêu Vọng nói, ““Tai sứt” đã phát hiện ra chúng ta dùng camera để lần ra tung tích Sơn Tiêu.”

“Làm sao bây giờ? Không có camera chúng ta khác gì kẻ mù.” Trình Tử Mặc đang gác ở cổng nói, “Hay là phong tỏa cổng chính?”

“Phong tỏa!” Tiêu Vọng ra mệnh lệnh, đứng cùng với bảo vệ giải thích cho dân chúng.

“Mẹ kiếp, ở đây không có bóng dáng của Sơn Tiêu, không biết cô ta lại chạy đi đâu rồi.” Tiêu Lãng thất vọng nói.

Cả tòa siêu thị lúc này đang nhốn nháo cả lên, tất cả mọi người đã gạt phăng ý định muốn xem kịch vui, đều muốn thoát khỏi chốn thị phi này càng nhanh càng tốt, khu vực cửa ra vào có thanh chắn đang cực kỳ ùn tắc.

Và rồi, như dầu thêm vào lửa, không biết từ đâu xuất hiện một quả cầu sắt lăn đến chân Tiêu Vọng. Tiêu Vọng nhìn xuống một cái, bị giật mình thực sự, thứ này, nhìn không khác gì một quả lựu đạn! Anh hét lên: “Nằm xuống!” Sau đó nhảy bổ về một bên, úp nhào một cô gái chạy bên cạnh.

Đám đông đương nhiên phản ứng không kịp, lần lượt ngoái đầu nhìn “kẻ thần kinh” đẹp trai này.

Nhưng mà, quả “lựu đạn” này không phát nổ, mà xì khói ra từ một đầu. Dùng câu nói mà sau này Tiêu Lãng nói lại, thì đây chính là quả đạn hơi cay hàng nhái chính hiệu.

Thế nhưng, vào thời điểm này, khí ga cay không chút tính sát thương ấy lại cực kỳ đáng sợ. Không biết tiếng hét từ ai vang lên: “Cháy rồi! Mau chạy thôi!”

Đám người lại bắt đầu ồ ạt di chuyển về phía cửa ra vào có thanh chắn.

“Phong tòa cổng chính! Nói với mọi người rằng không có hỏa hoạn! Tất cả vẫn an toàn! Không được để xảy ra tình trạng giẫm đạp lên nhau!” Tiêu Vọng nằm trên sàn nhà hét lớn.

Mà ở tầng 2 lúc này, so với hình ảnh Tiêu Lãng đang dáo dác tìm người như rắn mất đầu, thì Lăng Mạc bình tĩnh hơn rất nhiều. Xương sườn của cậu đang bị thương, nên đành dựa vào bên hông thang cuốn, lặng lẽ nhìn vô số đôi chân đang trốn chạy.

Sau đó, cậu hét lên một tiếng: “Tiêu Vọng, cô ta ở đằng sau anh, mặc chiếc áo gi-lê màu đỏ số 62 của nhân viên siêu thị!”

Vào thời khắc điện bị ngắt, Lăng Mạc và Tiêu Vọng cùng ý thức được rằng, camera ghi hình đã mất. Vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc này, Lăng Mạc quyết định lựa chọn biện pháp nhìn chân. Dù sao thì cậu cũng đang bị liệt dưới sàn, tầm nhìn dưới chân là tiện nhất. Cậu nhớ được đặc điểm “Quần đen, giày trắng”. Mỗi một đôi bàn chân lướt qua, cậu đều âm thầm ghi nhớ. Sau khi loại trừ những khả năng khác, những điều còn sót lại, dù có là điều không thể nhất, thì cũng sẽ là chân tướng sự việc.

Đây là điều Conan đã nói trong phim hoạt hình, vào giờ phút quan trọng cũng hữu dụng đấy chứ.

Sơn Tiêu đã biến đổi dung mạo trong một khoảng thời gian ngắn. Cô ta biến thành một bà thím già, đầu tóc lôi thôi, bước chân tập tễnh, hơi gù. Cô ta mặc một chiếc áo gi-lê màu đỏ của nhân viên siêu thị, chiếc áo phao vàng đã biến mất tăm. Thứ duy nhất không thay đổi, đó chính là chiếc quần đen và đôi giày trắng.

Khi cô ta đi qua Lăng Mạc, cậu ấy đã nhớ rõ. Sau khi loại trừ được những người khác, cậu ấy chắc chắn rằng, bà thím đang đi đến gần máy quét ra vào, chuẩn bị vượt qua người Tiêu Vọng, chính là Sơn Tiêu.

Tiêu Vọng nhận được tin tức qua tai nghe, ngước mắt lên nhìn, vừa vặn chạm vào ánh mắt “bà thím” này. Biểu cảm trên mặt “bà thím” lúc này, từ gấp gáp biến thành tuyệt vọng.

“Rút lui! Hết đường rồi! Rút lui!” Lưng “bà thím” không gù nữa, chân cũng không còn tập tễnh, bà ta đột nhiên quay đầu chạy về phía thang cuốn, vừa chạy vừa hét toán loạn.

Ai mà không biết đây là ám hiệu? Ai mà không biết mục đích của Sơn Tiêu lúc này là thu hút sự chú ý của mọi người, sau đó để cho “Tai sứt” an toàn thoát ra ngoài cơ chứ? Tiêu Vọng sẽ không để đi vào vết xe đổ thêm lần nữa.

“Anh Nhiếp, đến tầng 2 tiếp viện Tiêu Lãng.” Tiêu Vọng phát hiện dưới sự hô hào của Trình Tử Mặc và bảo vệ, dân chúng đám đông đã trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, anh bỗng cảm thấy bản thân bình tĩnh hơn, “Tử Mặc ở ngoài cổng trấn an mọi người, cầm vũ khí, chứng minh thân phận, phụ nữ được phép rời khỏi, đàn ông phải xuất trình giấy chứng minh nhân dân mới được ra ngoài, chú ý nhìn tai. Tôi đi khôi phục đèn điện, sẽ đến chi viện Tử Mặc ngay sau đó. Tiêu Lãng, rút súng, bọn họ có đạn hơi cay, không loại trừ khả năng có vũ khí.”

Tất cả bọn họ đều đã rút súng khỏi lưng quần, trừ Lăng Mạc.

Sơn Tiêu vừa quay lại tầng 2 từ thang cuốn, nhìn thấy Lăng Mạc ngồi dựa vào cửa thang cuốn, tay đang ôm mạn sườn, Lăng Mạc lúc này đang chuẩn bị rút súng. Cô ta chạy qua đó, đạp một cái thật mạnh vào vết thương của Lăng Mạc. Cơn đau dữ dội ập đến, Lăng Mạc rên lên một tiếng, suýt ngất lịm đi. Cậu từ bỏ ý định rút súng, bởi vì cậu biết rằng bản thân lúc này căn bản là không có khả năng dùng súng, nếu như bị cô ta cướp mất súng, vậy thì mọi chuyện sẽ rất tệ. Cũng may rằng sau khi Sơn Tiêu đạp một cú này thì đã chạy về phía nam.

“Phía… phía nam.” Lăng Mạc nhịn đau, hét lên.

Tiêu Lãng ở đầu phía bên kia lập tức rút súng đuổi theo. Lúc này, Nhiếp Chi Hiên cũng xông tới, xem qua vết thương của Lăng Mạc, sau đó cầm súng tiến về phía nam.

Hệ thống điện trong siêu thị đã được khôi phục, ánh sáng tràn ngập tòa nhà.

“Đang Đang, lập tức khôi phục hệ thống camera, phối hợp với tầng 2 để bắt người. Anh đang ở cổng chính để rà soát cùng Tử Mặc rồi.” Tiêu Vọng giọng đầy tự tin.

Trên đường truy bắt, Tiêu Lãng nhìn thấy giữa hai dãy giá hàng, dường như có khói đen bốc lên. Tiêu Lãng dùng tư thế chiến thuật trinh sát tiêu chuẩn để xác định giữa hai giá hàng có một đống lửa, nhưng không có người, sau đó mới tiến vào giữa hai giá hàng.

Đống lửa không lớn, nhưng vẫn cháy nghi ngút, Tiêu Lãng tinh mắt phát hiện bóng dáng một chiếc điện thoại qua ánh lửa mập mờ. Tiêu Lãng lập tức tiến về phía trước, dập tắt ngọn lửa. Tuy nhãn hiệu của chiếc điện thoại đã bị cháy sém, nhưng dựa vào khung sườn của nó, thì có thể xác định đây là chiếc điện thoại dạng bàn phím kiểu cũ. Đáng tiếc là đã đến chậm một bước, không giữ được vật chứng quan trọng này. Tuy nhiên, bên cạnh khung sườn còn sót lại một thứ đại loại như tập hồ sơ, đã bị thiêu hủy chẳng ra hình dáng. Tiêu Lẵng không có thời gian đế nghĩ ngợi nhiều, bỏ tất cả đống tàn dư vào một túi nilon, buộc vào lưng quần, tiếp tục cầm súng tiến về phía trước.

Phía nam của siêu thị là nơi tập trung nhiều giá hàng nhất, đau đầu nhất là, khu vực rộng hơn trăm mét này còn có một dãy nhà nhỏ đang bị khóa chặt.

“Tử Mặc, phía nam của siêu thị sao lại có một dãy phòng nhỏ?”

“Là nhà kho.” Trình Tử Mặc đang bận kiểm tra giấy chứng minh, “Trên bản đồ viết là nhà kho, nhưng không viết rõ là bị khóa.”

“Hiểu rồi.” Tiêu Lãng nháy mắt ra hiệu với Nhiếp Chi Hiên, ý chỉ bản thân men theo phía nam soát từ đông sang tây, Nhiếp Chi Hiên từ tây sang đông.

Thực ra trong lòng Nhiếp Chi Hiên lúc này cảm thấy không ớn chút nào. Anh biết rất rõ, bản thân chỉ là một bác sĩ pháp y, lại có tật, nếu quả thật gặp phải Sơn Tiêu, không biết là có khống chế được cô ta hay không. Cũng may là Tiêu Lãng cách bản thân cũng không xa lắm.

Là một người trinh sát hiện trường, sau khi đến hiện trường, điều khiến cho họ cảm thấy hứng thú nhất là lối ra vào của hiện trường, mà manh mối quan trọng nhất của lối ra vào đó chính là ổ khóa.

Cho nên, trong lúc Nhiếp Chi Hiên lục soát các dãy giá hàng, đã quan sát khóa của căn phòng nhỏ một cách tỉ mỉ. Quả thực đã phát hiện ra được một đầu mối quan trọng.

Đi khoảng hơn 20 mét, Nhiếp Chi Hiên vẫn liếc về phía tấm khóa bên cạnh. Ánh đèn cường lực trên trần nhà hắt vào khiến tấm khóa màu trắng bạc lóe lên một cái.

Nhiếp Chi Hiên loáng thoáng nhìn thấy vết xước trên tấm khóa.

Để xác định, anh ngồi xổm ngay bên cạnh tấm khóa, dùng cánh tay giả để che đi ánh sáng, nhìn từ góc nghiêng. Trong khi do thám hiện trường, quan sát sự vật từ nhiều góc độ khác nhau, có khi sẽ thu được những phát hiện khác nhau.

Trên tấm khóa, đúng thật là có vài vết xước mới.

Xuất phát từ độ nhạy bén của một người trong ngành pháp y, Nhiếp Chi Hiên suy luận: Thứ nhất, những vết xước này đều còn rất mới, vừa mới xuất hiện cách đây không lâu. Thứ hai, thông thường sử dụng chìa khóa mở cửa, cho dù không thể cắm chìa chính xác vào ổ khóa ngay, nhưng đầu chìa thường được bo tròn, nên cũng không thể nào tạo nên những vết xước mảnh như vậy được, vết xước như thế này, nhất định là có người dùng kĩ thuật mở khóa bằng những vật sắc nhọn như kim sắt để lại. Đồng thời, do tâm lý của người làm việc này khi ấy có chút khẩn trương, kim sắt đâm mấy lần đều trúng vào tấm khóa chứ không vào đúng ổ.

Vậy thì…

Đúng lúc này, tấm cửa sắt trước mặt Nhiếp Chi Hiên còn đang mải trầm tư chợt mở ra một cái “cạch”.

Tiếp theo đó là giọng nói kinh ngạc của Đường Đang Đang: “Ai!”

2

Nhiếp Chi Hiên đang ngồi xổm nên góc nhìn bị giới hạn, trong lúc anh còn chưa kịp nhìn rõ tình hình trước mắt, thì đã cảm giác có một bóng đen hướng về phía mặt anh ập đến. Nhiếp Chi Hiên giơ tay phải lên ôm đầu theo phản xạ.

“Tang tang tang!” Tiếng của kim loại va vào nhau vang lên ba hồi lảnh lót.

Cùng lúc này, một bóng đen ập đến từ phía trái của Nhiếp Chi Hiên, anh không cách nào né tránh được, chỉ cảm thấy một cơn đau nhức từ phía bên trái trán truyền đến.

Cơn đau khiến cho Adrenaline trong cơ thể Nhiếp Chi Hiên tiết ra lượng lớn, trong đầu Nhiếp Chi Hiên vốn mềm yếu lúc này, hiện lên đủ loại chiến thuật tự vệ mà Tư Đồ Bá đã dạy cho bọn họ, trong những tiết học chiến thuật trinh sát.

Nhiếp Chi Hiên tiện đà lăn về sau, lộn một vòng rồi đứng dậy, giơ khẩu súng trên tay lên, nhắm chuẩn vào cánh cửa tối om phía trước. Sau khi hoàn thành một chuỗi động tác ấy, Nhiếp Chi Hiên mới có thể nhìn rõ tình hình trước mắt.

Một người phụ nữ, người phụ nữ lạ, trên thân là chiếc áo gi-lê màu đỏ của nhân viên siêu thị, trong tay đang cầm một con dao, hung hăng đứng phía đối diện. Dù sao thì cũng bị khẩu súng uy hiếp, nên cô ta đã ngưng tấn công.

“Cũng may là mình có súng.” Nhiếp Chi Hiên tự cảm thấy may mắn.

Nhiếp Chi Hiên sờ vào góc cổ phía trái của mình, có dính chút máu nhơm nhớp và một một cây kim sắc nhọn lạnh lẽo. Anh nhịn đau rút cây kim sắt ra khỏi cổ, trên mũi kim tiêm hình 3 góc sáng choang còn dính vài giọt máu.

“Xin chào, Sơn Tiêu. Tuy tôi không biết cô, nhưng tôi biết nó.” Nhiếp Chi Hiên vẫy vẫy cây kim tiêm trong tay, nói, “Cách động mạch cổ một mi-li-mét, mạng tôi cũng khá lớn đấy chứ.”

Lúc này, Tiêu Lãng nghe thấy tiếng va chạm của kim loại cũng đã chạy đến nơi, hai mũi súng đen ngòm cũng chĩa về phía Sơn Tiêu.

“Bỏ vũ khí xuống!” Tiêu Lãng nở nụ cười khinh thường.

Sơn Tiêu dựa lưng vào vách tường trong căn phòng, tay nắm chặt dao.

“Bỏ vũ khí xuống đi, cô không còn đường lui nữa đâu.” Nhiếp Chi Hiên nói.

Sơn Tiêu quơ quơ cán dao trước mặt để bảo vệ bản thân.

“Tôi không đánh phụ nữ, là cô ép tôi đấy nhé.” Tiêu Lãng cất súng, chuẩn bị tiến lên trước chế ngự Sơn Tiêu.

Nhiếp Chi Hiên sợ người phụ nữ trước mắt này bị bức đến đường cùng, sẽ làm Tiêu Lãng bị thương, nên đã giơ tay ra ngăn cản Tiêu Lãng, nói với Sơn Tiêu: “Cô chạy lên trên, là vì muốn bảo vệ người đó đúng không?”

Sơn Tiêu hơi ngẩn người, bàn tay nắm cán dao càng chặt hơn.

“Hắn không thoát nổi đâu.” Nhiếp Chi Hiên nói.

“Aaaa!” Nhìn thấy hai mũi súng một trước một sau, nét mặt của Sơn Tiêu dần trở nên tuyệt vọng. Cô ta bỗng nhiên hướng về phía hai người bọn họ hét toáng lên, tựa như đang dồn hết sức cho một cuộc sống còn.

“Cẩn thận.” Tiêu Lãng nhanh chóng hất cánh tay giả của Nhiếp Chi Hiên ra, ngón tay giữ cò, toàn thân cũng căng cứng theo.

Điều đáng ngạc nhiên là, sau tiếng hét ấy, “keng”, cán dao trong tay Sơn Tiêu rơi trên mặt đất, cô ta trợn ngược mắt lên, ngã nhào xuống đất.

“Ủa? ủa? ủa? Làm sao vậy? Định ăn vạ à?” Tiêu Lãng vừa nãy tâm trạng đang căng như dây đàn bỗng chốc nhẹ nhõm hẳn, cậu vừa bực vừa buồn cười, tiến về trước xốc cô áo Sơn Tiêu lên.

“Cẩn thận mắc bẫy!” Nhiếp Chi Hiên lớn tiếng nhắc nhở, đồng thời giơ súng lên.

“Ngất thật rồi.” Tiêu Lãng kéo Sơn Tiêu lên, cảm giác như cơ bắp trên cơ thể cô ta đều mềm nhũn. Cô ta không hề gài bẫy, mà đúng thật là đã hoàn toàn mất đi tri giác.

“Sao lại không thở nữa rồi? Đặc công? Tự sát?” Tiêu Lãng thử thăm dò hơi thở dưới mũi cô ta, bắt đầu bấm huyệt nhân trung, “Đang Đang, camera ghi lại chưa? Tớ chưa hề động thủ đấy nhé.”

Đường Đang Đang không trả lời.

“Bấm huyệt nhân trung thì có ích gì?” Nhiếp Chi Hiên đẩy Tiêu Lãng ra, bắt đầu tiến hành hô hấp nhân tạo cho Sơn Tiêu.

Chẳng lâu sau, Sơn Tiêu như hít vào một hơi, tuy ý thức vẫn chưa hồi phục, nhưng đã có nhịp tim và hô hấp trở lại.

“Xem ra, tổ chức của chúng ta phải có thêm một khóa huấn luyện cấp cứu rồi.” Nhiếp Chi Hiên chế giễu Tiêu Lãng.

“Hứ, Đông y của nước mình uyên thâm như vậy…” Tiêu Lãng không phục.

“Cái đó của cậu mà cũng được tính là Đông y à.” Nhiếp Chi Hiên ngắt lời Tiêu Lãng, nói vào tai nghe, “Tiêu Vọng, bắt được người rồi, đang hôn mê, có cần đưa đến bệnh viện không?”

“Cảnh sát đặc nhiệm và 120 đều đã đến rồi.” Tiêu Vọng nói, bên cạnh tiếng người rất lộn xộn.

“Lần này còn trốn được nữa không?” Tiêu Lãng rút chiếc còng sắt ra, một bên còng tay phải của Sơn Tiêu, một bên còng vào tay trái của chính mình, “Còng sắt của Người gác đêm chúng ta là đồ chế tạo đặc biệt, đừng hòng có ai mở được.”

Khi nghe nhắc đến ba chữ “Người gác đêm” này, Sơn Tiêu dường như run lên một cái.

“Đang Đang, theo sát camera, đổi sang tìm kiếm “Tai sứt”.” Tiêu Vọng nói.

Đường Đang Đang vẫn chưa có dấu hiệu trả lời.

“Đang Đang, em có nghe rõ không?” Tiêu Vọng sốt sắng hỏi.

“Chết rồi!” Nhiếp Chi Hiên nói, “Lúc nãy khi Sơn Tiêu đột nhiên xuất hiện, Đang Đang đã kêu lên một tiếng, chúng ta đều cho rằng là do cô ấy nhìn thấy hình ảnh camera ở đây. Nhưng bây giờ nghĩ lại, cô ấy hét “Ai”! Tại sao lại hét như vậy? Cô ấy có ở bên này đâu!”

Sắc mặt Tiêu Lãng bỗng đỏ bừng, cậu lao người lên, nhưng do bản thân đang còng tay cùng với Sơn Tiêu, nên bị chiếc còng tay lôi lại, ngã soài ra đất, có điều Sơn Tiêu ngã theo còn thảm hơn.

“Thôi chết! “Tai sứt” đã trốn thoát từ chỗ Đường Đang Đang rồi!” Lăng Mạc nghiến răng hét lên, “Nhanh đi cứu Đang Đang!”

Tất cả mọi người lúc này đều ý thức được một vấn đề, vấn đề mà đã bị mọi người xem nhẹ. Lúc Trình Tử Mặc giới thiệu địa hình đã nhắc đến, ra khỏi máy quét ra vào ở tầng 1, thì phải đi qua cổng chính để ra khỏi siêu thị. Nhưng cũng có thể đi bằng đường khác.

Đó là đi từ thang máy nhỏ phía tây đến văn phòng làm việc, sau đó trốn thoát bằng cách nhảy từ cửa sổ văn phòng.

Mà lúc ấy Đường Đang Đang đang ở văn phòng một mình.

Tiêu Vọng quay đầu chạy về phía khu văn phòng, nhảy ba bước một lên cầu thang đến văn phòng ở tầng 2. Trong phòng giám sát, Đường Đang Đang đang nằm gục trên bàn, đầu chảy máu, sau lưng cô là chiếc cửa sổ mở toang.

“Đang Đang, Đang Đang!” Giọng nói của Tiêu Vọng đang run rẩy. Anh chạy vội sang ôm Đang Đang vào lòng, giữ chặt vết thương trên trán của cô.

“Em, em không bắt được hắn… động tác của hắn nhanh quá.” Đường Đang Đang bỗng mở mắt, nói được một câu.

Tâm trạng mọi người lúc này mới nhẹ nhõm được phần nào.

Chiếc Đỉnh Vạn Cân đưa các thành viên trong tổ chức đến thẳng bệnh viện công an thành phố Nam An cùng vài chiếc xe cứu thương. Tòa bệnh viện trực thuộc cơ quan công an này, công tác phòng chống nghi phạm chạy trốn tốt hơn so với những bệnh viện khác.

Tiêu Lãng sau khi xác định Đường Đang Đang chỉ bị thương ngoài da, lại bắt đầu năng động trở lại. Cậu đi cùng Sơn Tiêu để tiến hành kiểm tra toàn thân, sau đó ở lại trong phòng theo dõi nội trú, ngồi cạnh Sơn Tiêu, đợi cô ta tỉnh lại.

“Tai sứt” đã trốn thoát, cho nên ngoài việc canh giữ không cho Sơn Tiêu chạy trốn, Tiêu Lãng làm như vậy cũng là để tránh việc nghi phạm bị diệt khẩu. Tiêu Lãng âm thầm thề rằng, tuyệt đối sẽ không để tình trạng như “Kị sĩ u linh” xảy ra thêm lần nữa!

Trong ba người Đường Đang Đang, Lăng Mạc và Nhiếp Chi Hiên, Nhiếp Chi Hiên bị thương ở vùng nguy hiểm, nhưng lại là người bị thương nhẹ nhất, vì chưa bị tổn thương đến mạch máu, anh cũng lắm thì được tính là bị tiêm ở cổ. Đường Đang Đang bị đập vài nhát vào đầu, cũng may là vị trí vết thương nằm sát da dầu, nên không ảnh hưởng đến nhan sắc, băng bó sơ là ổn. Lăng Mạc thì hơi thảm, lúc truy bắt “Kị sĩ u linh” đã bị thương không nhẹ, lần này lại gãy mất ba đốt xương sườn, sau khi xử lý sơ bộ đã phải quấn băng ngực tiếp tục công việc ngay, còn vì vị trí chỗ băng ngực mà bị Tiêu Lãng trêu đùa một phen.

“Đây là người bệnh kỳ lạ nhất mà tôi từng gặp!” Bác sĩ Lạc Gia Vĩ - Viện trưởng bệnh viện công an, một người bạn cũ của Tiêu Vấn Thiên ngồi trước bàn làm việc trong văn phòng viện trưởng, lật từng trang xét nghiệm của Sơn Tiêu, tự lẩm bẩm một mình.

Nhiếp Chi Hiên ngồi đối diện Viện trưởng Lạc, những người còn lại đứng sau lưng Nhiếp Chi Hiên. Trong trường hợp này, những gì Viện trưởng Lạc nói đều là thuật ngữ chuyên môn, cũng chỉ có Nhiếp Chi Hiên hiểu được.

“Không lạ thì cũng chẳng rơi vào tay chúng cháu.” Tiêu Vọng biết rằng Viện trưởng Lạc có quan hệ với bố mình nhiều năm, hiểu rõ tình hình của tổ chức Người gác đêm, nên cũng không cần thiết phải giấu giếm ông, “Ý bác là việc cô ta ngất rất khó hiểu? Có khi nào là giả bộ không?”

“Hả? Ngất?” Viện trưởng Lạc bị câu hỏi của Tiêu Vọng lôi về thực tại, ông ngẩng đầu nhìn Tiêu Vọng, nói, “Không không không, cô ta ngất thật đấy, dùng thuật ngữ y học mà nói thì là tim chết lâm sàng. Nếu như Nhiếp Chi Hiên không tiến hành CPR kịp thời, thì cô ta đã mất mạng rồi.”

“CPR có nghĩa là hồi sức tim phổi.” Nhiếp Chi Hiên giải thích với đám chiến hữu không hiểu về y học bên cạnh, tiếp đó hỏi viện trưởng, “Việc tim cô ta ngừng đập, đã tìm ra nguyên nhân chưa ạ? Thực ra lúc ở hiện trường, chúng cháu đều chưa động vào người cô ta, cô ta đã tự động ngất rồi.”

“Ồ, điều này thì đơn giản thôi.” Viện trưởng Lạc lấy một tờ phim chụp màu ra đưa cho Nhiếp Chi Hiên, nói, “Cháu nhìn này, nguyên nhân bệnh của bệnh nhân này nằm trong đây, xơ vữa động mạch cảnh.”

“Hả? Cô ta cùng lắm mới chỉ 25 tuổi, tình trạng xơ vữa đã nghiêm trọng vậy rồi sao?” Nhiếp Chi Hiên vừa thắc mắc, vừa tiếp tục giải thích với những người khác, “Thông thường thì những trường hợp này, đều là triệu chứng của những bệnh nhân máu nhiễm mỡ, huyết áp cao lâu năm.”

“Cô ta không bị huyết áp cao, cũng không có máu nhiễm mỡ.” Viện trưởng Lạc nhún nhún vai nói, “Nhưng các chú phát hiện rất nhiều dấu kim tiêm ở tĩnh mạch hai bên cánh tay cô ta. Thường thì đây là đặc điểm của những con nghiện, nhưng trong xét nghiệm nước tiểu lại không phát hiện chất bài tiết của ma túy. Cho nên chú phân tích rằng, cô ta bị phụ thuộc phải tiêm một loại thuốc không rõ trong một thời gian dài, dẫn đến động mạch cảnh bị xơ vữa. Các cháu có phát hiện được gì trong đống đồ tùy thân của cô ta không?”

Tiêu Vọng lắc đầu, nói: “Đồ đạc đều bị cô ta đốt hết rồi.” “Mũi kim tiêm hình 3 góc phải không ạ?” Lăng Mạc hỏi. Viện trường Lạc gật đầu, nói: “Thoạt đầu chú không để ý, chỉ biết là mũi kim tiêm, bây giờ cháu nói vậy chú mới nhớ ra, đúng là vậy thật.”

“Kim tiêm có mũi kim hình 3 góc ấy, thông thường dùng để làm gì?” Tiêu Vọng tiếp tục hỏi.

“Chưa thấy bao giờ.” Viện trưởng Lạc và Nhiếp Chi Hiên trả lời cùng lúc.

“Nguyên nhân việc tim cô ta ngừng đập là gì?” Nhiếp Chi Hiên lại tiếp tục câu chuyện ban nãy.

“Qua phim chụp có thể thấy, mảng xơ vữa trên động mạch cảnh của cô ta sắp nứt rồi.” Viện trưởng Lạc nói, “Chỗ bị nứt, nằm ngay vị trí xoang động mạch cảnh. Cho nên, cháu biết đấy.”

“Thực ra, cháu không hiểu lắm.” Tiêu Vọng gãi gãi đầu.

“Là thế này.” Nhiếp Chi Hiên xoay người lại, “Lớp màng trong động mạch cảnh của Sơn Tiêu có những mảng xơ vữa, ban nãy có thể là do trong quá trình truy đuổi, tâm trạng cô ta bị kích động, huyết áp tăng cao, cộng thêm việc cô ta hét tán loạn lên, dẫn đến việc những mảng xơ vữa ở động mạch cảnh của cô ta nứt ra. Chính vì vị trí nứt nằm ngay xoang động mạch cảnh, mà chỗ này có cơ quan cảm thụ áp lực rất quan trọng của cơ thể, cơ quan cảm thụ chịu sự kích thích, dẫn đến việc tim cô ta ngừng đập theo phản xạ.”

Lòng hiếu kì của Lăng Mạc cũng bị khơi dậy: “Nói vậy là, tim người này rất dễ bị ngưng đập?”

“Điều này cũng không dễ như vậy, vừa kích thích đến cơ quan cảm thụ áp lực, lại vừa vặn có thể dẫn đến việc cơ quan cảm thụ có phản xạ, là việc có xác suất rất nhỏ.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Tuy nhiên, vị trí xơ vữa không chỉ có động mạch cảnh, chắc chắn là mang tính toàn thân, bao gồm cả động mạnh vành có thể lấy đi mạng sống bất cứ lúc nào.”

“Cũng có nghĩa là, chú suy luận rằng Sơn Tiêu đã tiêm một loại thuốc nào đó trong thời gian dài, dẫn đến bệnh tim mạch nghiêm trọng, đúng không ạ?” Tiêu Vọng đúc kết lại.

Nhiếp Chi Hiên thấy Tiêu Vọng nghe hiểu được hết, bỗng cảm thấy yên tâm hẳn.

“Tác dụng phụ?” Lăng Mạc trầm ngâm.

“Tác dụng phụ gì cơ?” Tiêu Vọng hỏi một cách nhạy bén.

“À, không có gì.” Lăng Mạc nói, “Tôi chỉ liên tưởng đến chuyện “Kị sĩ u linh” có chứng động kinh, nếu như hai người này đều có cái được gọi là “năng lực biến đổi”, vậy có khi nào cũng có “tác dụng phụ” tương tự không?”

“Đây là một vấn đề đáng để suy ngẫm.” Tiêu Vọng cũng bị cuốn vào trầm tư.

“Điều mà chú cảm thấy khó hiểu ở đây là mảng xơ vữa của cô ta sao?” Nhiếp Chi Hiên tiếp tục hỏi Viện trưởng.

“Không không không, xơ vữa thì có gì làm lạ cơ chứ.” Viện trường Lạc cười nói, “Cái chú muốn nói ở đây là, da của cô ta.”

“Da?” Đám người bọn họ đều đồng thanh hỏi.

“Các cháu biết không? Lúc đưa cô ta vào đây, môi trên của cô ta sưng rất to.” Viện trưởng Lạc nói.

“Ồ, đó là do Tiêu Lãng bấm huyệt nhân trung.” Nhiếp Chi Hiên chán nản lắc đầu, nói, “Thằng nhóc này, ra tay cũng khá nặng đấy.”

“Không, cái sưng mà chú nói đến, không giống với cái sưng mà cháu nói.” Viện trưởng Lạc nói, “Vết sưng do viêm hoặc bị thương ngoài da đều sẽ có những dấu hiệu như đỏ, sưng, nóng rát. Nhưng, vết sưng của người này, không đỏ, không nóng, chỉ đơn giản là sưng.”

“Vậy là bị phù nước?” Nhiếp Chi Hiên hỏi.

Viện trưởng Lạc lắc đầu, nói: “Cũng không phải bị phù. Bị phù thì khi dùng tay ấn sẽ bị lõm xuống, sau đó sẽ hồi phục lại trạng thái ban đầu rất nhanh. Nhưng người này, dùng tay ấn xuống thì lại lún luôn, không hồi phục lại như cũ. Vả lại, trong suốt quá trình kiểm tra, chữa trị, các bác sĩ phát hiện, chỉ cần dùng sức ấn hoặc xoa lên da cô ta, thì vùng da ấy sẽ lập tức có sự biến đổi, sau đó sưng lên một mảng, chỗ bị sưng, có thể thay đổi hình dáng và độ lớn thoải mái, ừm, nói đơn giản là, có thể tạo hình.”

“Chất dẻo cao su?” Trình Tử Mặc hiếu kỳ, ngưng việc nhai lại.

“Không đến nỗi là chất dẻo cao su.” Viện trưởng Lạc nói, “Nếu để nói một cách thỏa đáng thì cũng giống việc khoa phẫu thuật thẩm mĩ tiêm chất tạo hình làm đẹp vậy.”

“Chính là axít Hyaluronic?” Nhiếp Chi Hiên nói, “Da người bình thường cũng đều có chất này, chẳng qua là ít mà thôi.”

“Ý của anh là, da của cô ta sẽ tự sản sinh ra một lượng lớn axít Hyaluronic, sau đó tạo hình nếu chịu sự kích thích từ thế giới bên ngoài?” Tiêu Vọng kinh ngạc nói, “Đây chắc hẳn cũng chính là nguyên nhân tại sao cô ta có được năng lực thay đổi dung mạo!”

“Tự sản sinh axít Hyaluronic?” Đường Đang Đang nói, “Ôi, kỹ năng này thật là ngầu quá đi.”

“Anh nói đúng.” Lăng Mạc nói, “Đây cũng chính là nguyên nhân mà cô ta thay đổi dung mạo, nên cũng chỉ có thể thay đổi dáng vẻ khuôn mặt, mà không thể giả mạo khuôn mặt người khác.”

“Nếu đã có làn da đặc biệt như vậy, có khi nào do làn da đặc biệt này mà cô ta phải dùng mũi tiêm có hình 3 góc để tiêm thuốc hay không? Bởi vì mũi kim thông thường không thể cắm vào da cô ta được? Tiêu Vọng suy đoán.

“Ừ, khả năng này cũng có thể xảy ra.” Viện trưởng Lạc trầm ngâm.

“Này, cô ta tỉnh lại rồi, có cần áp giải về điều tra không? Tay tôi nhức quá.” Bộ đàm đột nhiên truyền đến giọng nói của Tiêu Lãng.

“Chẳng phải sao? Cứ đưa tay ra như vậy, ai mà không nhức cho nổi cơ chứ?” Viện trưởng Lạc vốn rất thích Tiêu Lãng, nghe thấy cậu kể khổ, cười vang tiếp lời.

Sơn Tiêu ngồi trong phòng thẩm tra dưới tầng hầm của tổ chức Người gác đêm, lúc này cô ta đã khôi phục lại bộ dạng vốn có của mình, giống với hình ảnh thấy từ camera trong tiệm cắt tóc lúc trước.

Các thành viên của tổ chức Người gác đêm lúc này đã hiểu rõ bí quyết thay đổi dung mạo của Sơn Tiêu. Chà xát liên tục, ngón tay nhấn lên mặt, khiến những bộ phận riêng biệt trên khuôn mặt, sản sinh ra lượng axít Hyaluronic trong suốt dưới lớp da, sau đó thì có thể bắt đầu tạo dáng khuôn mặt. Bởi vì cả lớp dưới da của khuôn mặt đều sản sinh ra chất axít trong suốt ấy, cho nên có thể tiến hành tự tạo hình, thay đổi hình dáng khuôn mặt và ngũ quan, đạt đến hiệu quả biến đổi dung mạo. Sau vài tiếng đồng hồ, loại chất được sản sinh ra này sẽ cạn kiệt trong quá trình trao đổi tuần hoàn, rồi hồi phục lại trạng thái ban đầu.

Tuy nhiên, làm rõ việc cô ta biến đối dung mạo bằng cách nào, đối với toàn bộ vụ án mà nói dường như chẳng có tác dụng gì. Sơn Tiêu từ đâu đến, lớn lên như thế nào, trải qua hình thức huấn luyện gì, nhận được sự chỉ thị từ ai, động cơ gây án là gì, sau lưng là một tổ chức như thế nào… Tất cả những điều này, đều vẫn là bài toán đố.

Dù sao thì bây giờ cũng là xã hội pháp trị, cũng không thể nào dùng hình bức cung, vậy thì, phải làm sao để moi được manh mối từ miệng cô ta đây?

Ngồi đối diện Sơn Tiêu trong phòng thẩm vấn là Đường Tuấn. Tuy rằng bây giờ Đường Tuấn đã không còn là cảnh sát nữa, nhưng nhận được sự ủy thác của Bác Nguyên Mạn, ông vẫn là thành viên chủ lực giữ trọng trách thẩm tra nghi phạm với thân phận chuyên gia phụ tá. Còn Tiêu Vọng ở bên cạnh, nhìn có vẻ như là cảnh sát thẩm vấn chính, nhưng thực tế chỉ là trợ thủ của Đường Tuấn. Ngoài hai người này, những thành viên khác đều ở bên ngoài phòng thẩm vấn, cùng quan sát quá trình thẩm vấn Sơn Tiêu qua một lớp cửa kính và loa phát thanh.

Sơn Tiêu không đẹp, nhưng cũng được coi là đoan trang, thoạt nhìn trông giống con nhà gia giáo, khác xa với hình tượng ma quỷ làm đủ chuyện xấu mà mọi người tưởng tượng trước đó. Cô ta lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế trong phòng thẩm vấn, mắt cúi sụp xuống, không nói một lời. Một sợi dây trói cô ta lại với chiếc ghế, để đề phòng cô ta có ý định tự sát, nhưng thực ra cô ta không hề có ý định đó, chỉ ngồi yên lặng không nói điều gì.

Đường Tuấn ngồi đối diện với vẻ mặt lạnh băng, cây bút máy trên tay ông gõ nhẹ từng nhịp lên bàn, thu hút sự chú ý của Sơn Tiêu. Sơn Tiêu ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đường Tuấn. Đường Tuấn không nói gì, nhìn chằm chằm vào Sơn Tiêu, hai người đấu mắt khá lâu, cuối cùng Sơn Tiêu vẫn thua cuộc, tiếp tục cúi đầu.

“Cô làm quá nhiều việc ác rồi, đã đến lúc dừng lại.” Đường Tuấn cuối cùng cũng lên tiếng, khẩu khí lạnh lùng.

Đường Đang Đang giật mình, đây đúng là một khuôn mặt khác của người bố ôn tồn nho nhã thường ngày, giống như một người xa lạ vậy.

“Sức ép tâm lý.” Lăng Mạc tự lẩm bẩm một mình, “Thực hiện sức ép tâm lý vừa đủ có thể khiến đối thủ để lộ ra nhiều dấu hiệu tâm lý và lời nói dối hơn. Suy cho cùng, giết người xong đi thắp hương hàng năm, không xâm hại bé gái, những điều này đều nói lên được cô ta vẫn còn một chút lương tâm. Tự ý sử dụng điện thoại thông minh, cũng chứng tỏ rằng so với “Kị sĩ u linh” thì cô ta vẫn còn rất nhiều lỗ hổng tâm lý có thể khám phá.”

Lăng Mạc biết rằng, cuộc thẩm vấn này, cũng được coi là thầy Đường Tuấn đang trực tiếp lên lớp tại hiện trường cho bản thân.

Sơn Tiêu ngẩng đầu lên nhìn Đường Tuấn, mấp máy môi, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói lời nào, cúi gằm mặt.

“Cô ta bị tẩy não rồi, rõ ràng cô ta có tâm lý kháng cự với ba chữ “làm chuyện ác” này. Xem ra, cô ta không cho rằng hành động của mình là phạm pháp.” Lăng Mạc vẫn đang lẩm bẩm một mình.

“Sơn Tiêu, tối qua cô đi siêu thị mua những gì?” Đường Tuấn chuyển chủ đề.

“Mì gói.” Sơn Tiêu cắn môi, lí nhí trả lời.

“Giảm áp lực đột ngột. Gọi tên là tư duy tiềm thức, đặt vấn đề là khơi dậy ký ức.” Lăng Mạc nhấc mình một cách khó khăn, lấy một quyển sổ ghi chú ra, viết: “Thăm dò mức độ thành thật, và mức độ sức ép tâm lý đã chịu đựng, làm vật tham chiếu cho quá trình phân tích tâm lý sau này.”

“Ảo diệu vậy sao?” Tiêu Lãng nhìn loạt thuật ngữ chuyên môn Lăng Mạc vừa viết, cảm thấy khó mà tin được.

“Cô ta còn trẻ, kinh nghiệm xã hội chưa đủ, cho dù cô ta có không tình nguyện phối hợp điều tra đi chăng nữa, thì vẫn có thể tìm được một chút manh mối từ cô ta.” Lăng Mạc nhìn Tiêu Lãng một cái.

“Này, đừng vội tạo flag[*], coi chừng tự vả vào mặt mình đấy.” Tiêu Lãng cười đùa.

“Những vết kim tiêm trên tay cô, là do chích ma túy à?” Đường Tuấn hỏi.

“Tôi không nghiện!” Sơn Tiêu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Đường Tuấn.

“Không có dấu hiệu nói dối, có dấu hiệu nghi hoặc.” Lăng Mạc tiếp tục viết, “Thứ nhất, có thể xác định rằng Sơn Tiêu không biết gì về thứ cô ta đang tiêm vào người; Thứ hai, có thể