Phần dẫn Con người có ba thứ không nên nhớ đến, Kiếp nạn, cái chết và tình yêu;-Anh muốn nhớ đến thì anh sẽ khổ đau tận cùng.-Vladimir Nabokov
Mưa to như trút.
Cô gái trẻ không che ô.
Toàn thân đã ướt sũng, cô tựa người vào bức tường gạch màu xanh xám, không còn cảm nhận được sự ấm áp của bức tường.
Bức tường gạch màu xanh xám còn rất mới, dấu vết các đường gân dọc do máy móc ép xuống hằn in bên trên còn chưa bị bào mòn đi theo năm tháng, nhưng rồi, vào thời điểm đúng dịp mùa mưa trời âm u suốt như thế này, rêu xanh cũng đã mọc đầy ở khe hở giữa những viên gạch.
Cô gái không biết đang nghĩ ngợi điều gì, cả phần lưng phía sau dựa sát vào bức tường gạch, đầu ngẩng lên, để mặc những hạt mưa to như hạt đậu tùy ý rơi trên khuôn mặt non nớt mà thanh tú của cô. Trong làn mưa mịt mù, dường như cô có thể nhìn thấy phía trên cùng của bức tường cao, chỗ cách phía trên đỉnh đầu cô hơn 3 mét, là tấm lưới bằng dây thép gai đang nhe nanh múa vuốt.
Đôi tay cô bám chặt vào bức tường, mười ngón tay đang cào vào các khe tường, cứ ra sức cào, tựa như muốn cào bằng hết bức tường gạch màu xanh vô cùng kiên cố này. Đám rêu xanh bị móng tay tác động vào, dồn hết sang một bên, còn thừa cơ ra sức dính chặt vào trong các kẽ móng tay cô gái.
“Này, làm gì đó? Hãy tránh xa nơi này!”
Một giọng thanh niên trẻ trung vang lên cắt đứt tiếng mưa rơi đều đều, vọng đến tai cô gái trẻ, toàn thân cô run lên nhè nhẹ.
“Làm gì đó? Tránh xa nơi này!” Giọng người thanh niên lặp lại một lần nữa, nhưng lần này khẩu khí thêm nặng hơn.
Cô gái theo hướng giọng nói nghiêng mặt nhìn sang phía trên bên phải của mình, trong làn mưa mịt mù, dường như cô nhìn thấy trên đỉnh bức tường có một căn chòi gác, bên trong chòi gác có một bóng người mơ hồ đang mặc áo mưa, tay ôm súng trường.
“Nghe thấy không? Tránh xa nơi này!” Âm thanh một lần nữa to hơn, khẩu súng trong tay của bóng người đó cũng giơ lên cao.
Hai bên nhìn nhau chăm chú hồi lâu, rồi cô gái quay đầu bỏ chạy. Bóng người bên trong chòi gác một lần nữa lại đứng thẳng người lên, đeo súng vòng ra sau lưng, cầm chiếc máy bộ đàm đặt trên bàn lên.
“Bảo vệ cổng chính chú ý, một người phụ nữ không rõ danh tính đang di chuyển về phía các anh.”
Mặt trước của khối kiến trúc là một quảng trường rộng lớn, ngay đến một cái cây cũng không có, đất cát trên mặt đất bị nước mưa rơi xuống bắn ra tung tóe. Cô gái đứng giữa quảng trường, hai bàn tay nắm chặt, nhìn thẳng vào khối kiến trúc to lớn trước mặt.
Cô đứng im bất động, mặc cho những giọt nước mưa giá lạnh xuôi theo đuôi tóc xuống cổ rồi chảy vào phía bên trong người, toàn thân cô đã bị ướt hết. Cô nhìn trân trân vào bốn chữ màu đen lớn phía trên đỉnh tòa kiến trúc, ánh mắt đầy vẻ giận dữ, cũng có thể là bi thương nữa. Cô đã hòa lẫn vào trong làn nước mưa ngập trời, nếu như không phải là đôi mắt đang đỏ hoe, cơ bản là không phát hiện ra cô đang khóc mãi không thôi.
Rầm.
Sau khi một tiếng động lớn vang lên từ chiếc cổng sắt, hai cánh cổng sắt lớn trước mắt từ từ di chuyển chậm chạp, cho đến khi xuất hiện một lối đi hẹp đủ cho hai người có thể đi qua. Từ trong lối đi đó, hai chiếc ô lớn màu đen xuất hiện, bên dưới chiếc ô đen là hai người mặc trang phục cảnh sát màu xanh lá.
Hai người bước ra khỏi chiếc cổng sắt, chiếc cổng sắt sau lưng ngay lập tức đóng chặt lại.
Hai người tiến đến chỗ cô gái đang đứng trên quảng trường, mưa lớn dội vào bên trên chiếc ô, phát ra tiếng “rào rào rào” ầm ĩ. Cô gái không hề di chuyển, vẫn cứ chăm chú nhìn không chớp mắt vào bốn chữ đen lớn phía xa.
Lúc tiến đến chỉ còn cách cô gái khoảng 2 mét, người cảnh sát lớn tuổi dừng lại, đồng thời đưa tay ra ngăn người cảnh sát trẻ tuổi vẫn đang định tiến về phía trước lại. Người cảnh sát trẻ hiếu kỳ nhìn sang người cảnh sát lớn tuổi.
“Đảm bảo cự ly an toàn.” Người cảnh sát lớn tuổi nói nhỏ nhưng bị tiếng mưa át đi nên nghe không rõ ràng.
Yết hầu của người cảnh sát trẻ tuổi chạy lên chạy xuống mấy cái, muốn nói gì đó, lại không nói ra lời. Cậu giơ chiếc ô đen cầm trong tay ra, dường như muốn che chắn cho cô gái khỏi cơn mưa to như trút nước, song do khoảng cách quá xa, không thể nào vươn tới được.
“Cô gái, mưa lớn như thế này, bị ướt là sinh bệnh đó.” Người cảnh sát lớn tuổi nói bằng giọng thăm dò.
Cô gái trẻ dường như không nhìn thấy gì, cũng không nghe thấy gì hết, vẫn cứ đứng trong làn mưa lớn chăm chú nhìn về phía xa.
“Cô gái? Cô gái?” Người cảnh sát lớn tuổi làm điệu bộ giơ tay trước mắt cô gái, dường như muốn thu hút sự chú ý của cô, “Cô đến đây làm gì thế? Có phải là đi lạc đường không? Chỗ này ngoài nhà tù ra, không có cơ quan đơn vị nào cả. Đi tiếp về phía sau là nông thôn rồi.”
Cô gái vẫn cứ chẳng nói chẳng rằng.
Người cảnh sát trẻ tuổi thực sự không đành lòng đứng nhìn tiếp, cậu tiến lên phía trước mấy bước, giương chiếc ô che lên trên đầu cô gái, còn bản thân mình thì ngay lập tức bị mưa lớn làm ướt hết.
Có thể do cơn mưa lớn trên đỉnh đầu đột nhiên ngừng hẳn, khiến cô gái có vẻ đã định thần trở lại.
Cô chậm rãi nhìn thẳng vào người cảnh sát trẻ tuổi chỉ đứng cách mình một bước chân, dường như cậu ta trạc tầm tuổi với mình, 17, 18 tuổi, chiếc cầu vai[*] học viên một sao gắn trên vai áo. So với người cha ruột của mình, trên cầu vai của cậu ta còn ít hơn bốn vạch. Chàng trai mặt mũi khôi ngô tuấn tú, sáng sủa sạch sẽ, trong ánh mắt lúc này không giấu được vẻ hiếu kỳ và đồng cảm.
“Có gì cần chúng tôi giúp đỡ không? Tôi họ Tần.” Chàng trai nói.
Cô gái nhìn chăm chú vào đôi mắt chàng trai, không nói gì cả. Mặc dù mưa lớn đã bị chiếc ô che mưa chặn lại, song từ khóe mắt cô gái những giọt nước vẫn không ngừng rơi xuống. Cho dù bị ngăn cách bởi làn nước mưa chảy xuống từ trên vành mũ của mình, chàng trai cũng vẫn nhìn thấy rõ ràng.
“Trong kia chúng tôi có điện thoại, có thể giúp cô liên hệ với người nhà của mình.” Chàng trai nói thêm.
Cô gái vẫn nhìn chàng trai không chớp mắt, khiến cậu có chút lúng túng không biết phải làm sao.
“Cô gái, chắc cô chưa đến 18 tuổi nhỉ? Nếu cô vẫn cứ không nói gì, tôi phải thông báo cho công an đấy.” Người cảnh sát lớn tuổi cũng tiến lại gần rồi nói.
“Các người, các người không phải là công an ư?” Giọng nói của cô gái rất nhỏ, trong tiếng mưa lớn hầu như không nghe rõ được.
“Tôi là cảnh sát tư pháp, cậu ấy là học viên của Học viện Công an.” Người cảnh sát lớn tuổi nói, “Cô đến chỗ này làm gì?”
“Tôi, tôi, tôi đến tìm người.” Cô gái cúi thấp đầu xuống, bất giác chạm tay mình vào bên eo.
“Tìm người ư? Vậy sao cô không nói sớm, để bị mưa làm ướt vậy làm gì chứ.” Người cảnh sát trẻ tuổi đưa chiếc ô đen trong tay về phía tay cô gái. Cô gái không nhận, cậu dứt khoát ấn chiếc ô vào tay cô, rồi sau đó nhanh chóng đứng nép vào bên dưới chiếc ô của người cảnh sát lớn tuổi.
“Cô tìm ai vậy?” Giọng điệu cảnh giác của người cảnh sát lớn tuổi đã giảm bớt phần nào.
“Đỗ Xá.” Cô gái trả lời vẫn với giọng nói nhỏ nhẹ như tiếng của một con muỗi.
“Đỗ Xá? Chỗ chúng tôi không có người này đâu.” Người cảnh sát trẻ tuổi nói.
Người cảnh sát lớn tuổi xua xua tay, nói: “Cô có giấy tờ không? Thăm phạm nhân cần phải có giấy tờ.”
“Ồ, Đỗ Xá là phạm nhân ư.” Người cảnh sát trẻ tuổi bất chợt hiểu ra.
“Tôi là người nhà anh ta, tôi chỉ muốn gặp anh ta chút thôi, nói một câu rồi đi.” Cô gái lại chạm tay vào bên eo mình một cách vô thức.
“Người nhà? Tôi lại nghe nói anh ta không có ai thân thích cả.” Anh mắt người cảnh sát lớn tuổi một lần nữa ánh lên vẻ cảnh giác, “Hơn nữa, cho dù có phải là người nhà hay không, đều phải tiến hành theo trình tự là có giấy tờ.”
“Nhưng mà, tôi chỉ muốn nhìn anh ta một cái, nhìn một cái thôi cũng không thể được sao?” Giọng cô gái đã trở nên to hơn, trong giọng nói đầy vẻ cầu khẩn.
“Đây là trình tự pháp luật, chứ không phải trò chơi trẻ con.” Người cảnh sát lớn tuổi nói.
“Thật đấy, tôi chỉ muốn nhìn anh ta thôi, không nói gì cả, nhìn một cái xong tôi sẽ đi!” Cô gái không đừng được gào lên.
“Cô gái, thật sự là không thể.” Người cảnh sát lớn tuổi đưa chiếc ô cho người cảnh sát trẻ tuổi, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Cô đứng ở đây lâu như vậy rồi, cần phải rời khỏi đây thôi.”
“Không! Tôi không đi! Ông không cho tôi gặp anh ta, tôi sẽ không đi!” Cô gái vung tay một cái vứt chiếc ô che mưa trong tay xuống đất.
“Chúng tôi là muốn tốt cho cô thôi, cô không đi cũng không gặp được đâu.” Người cảnh sát trẻ tuổi nhặt chiếc ô lên, đưa lại cho cô gái, nhưng cô gái không cầm. Thế nên cậu đành phải cùng với cô gái đứng dưới một chiếc ô.
“Vậy tôi chỉ còn cách thông báo cho đồn công an địa phương đưa cô rời khỏi đây thôi.” Người cảnh sát lớn tuổi quay người bước đi.
“Này, này, đợi đã, sư phụ ơi, có thể bàn bạc một chút mà.” Người cảnh sát trẻ tuổi muốn đuổi theo người cảnh sát lớn tuổi, song lại lo lắng cô gái tiếp tục bị dính nước mưa, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
“Được, vậy tôi không gặp nữa.” Cô gái nhìn hướng theo phía sau lưng người cảnh sát lớn tuổi, hét to, “Tôi có thể vào trong sử dụng điện thoại được không?”
“Điều đó thì được, được.” Người cảnh sát trẻ tuổi đứng bên cạnh cô gái nói.
Người cảnh sát lớn tuổi dừng chân, nhưng không đáp lại.
“Tự tôi không có cách nào đi về, tôi gọi điện thoại bảo người nhà tôi đến đón được không?” Cô gái vẫn nhìn theo bóng lưng nói to, “Dù sao cũng không thể để tôi đi về một mình được phải không? Tôi không biết đường! Trời lại còn mưa nữa! Chẳng phải đều nói là cảnh sát vì nhân dân phục vụ sao?”
Người cảnh sát lớn tuổi dừng lại một lúc, nói: “Đưa cô ta đến phòng điều khiển chính gọi điện thoại.”
“Được ạ.” Người cảnh sát trẻ tuổi mừng rỡ đáp lại, dẫn cô gái đi theo sau người cảnh sát lớn tuổi, vừa đi vừa hỏi, “Cô bao nhiêu tuổi rồi? Tên là gì thế? Tôi là sinh viên năm thứ hai Học viện Công an, bây giờ đang kiến tập ở đây. Cô cũng mới vào đại học nhỉ? Ở trường nào thế?”
“Tôi không học đại học.” Cô gái trực tiếp trả lời câu hỏi phía sau.
“Học sinh trung học à? Vậy bố mẹ cô thì sao?” Người cảnh sát trẻ tuổi hỏi tiếp.
Cô gái không đoái hoài gì đến cậu cảnh sát trẻ tuổi, rảo bước nhanh bên dưới chiếc ô cậu ta đang cầm. Cho đến tận khi bước vào bên trong cánh cổng sắt lớn một lần nữa lại vang lên tiếng động rầm rầm.
Người cảnh sát lớn tuổi bước qua thiết bị kiểm tra an ninh, đứng bên cạnh cửa phòng điều khiển chính khu cổng lớn, chỉ vào phòng điều khiển chính nói: “Điện thoại ở bên trong, gọi điện thoại xong, cô có thể ngồi trong đó đợi người nhà đến đón.”
Cô gái đứng sau thiết bị kiểm tra an ninh, nhìn vào phía bên trong của tòa kiến trúc. Nhưng mà, ngoại trừ một khu nhà với hành lang bốn phía đều có hàng rào sắt, một đội cảnh sát vũ trang khoác áo mưa tay cầm súng đang đi qua khu nhà ra, không còn nhìn thấy cái gì nữa.
Người cảnh sát trẻ tuổi thu ô lại, đi qua thiết bị kiểm tra an ninh, nói với cô gái: “Vào đi.”
“Tôi, tôi có thể tham quan một lúc không?” Cô gái đánh liều hỏi.
Toàn bộ phía bên trong tòa kiến trúc, ngoài sự giá lạnh ra, chỉ còn là sự uy nghiêm. Môi trường và bầu không khí như vậy, đối với một cô gái vừa mới trưởng thành mà nói, thực sự quá nặng nề, hoặc giả có thể nói rằng, cảm giác rất khủng bố.
“Không được.” Người cảnh sát lớn tuổi nói, “Nếu như không phải là đang có mưa lớn, cô căn bản không thể vào bên trong cánh cổng lớn này.”
“Đúng thế, phía bên trong này còn có mấy lần cửa nữa cơ.” Người cảnh sát trẻ tuổi nói, “ở chỗ chúng tôi đây đều là những phạm nhân nguy hiểm, bệnh nhân tâm thần.”
Người cảnh sát lớn tuổi nghiêm nghị trừng mắt nhìn người cảnh sát trẻ tuổi một cái, cậu lập tức im miệng.
Cô gái chậm rãi gật đầu, lại xoay mặt nhìn về căn phòng nhỏ có treo tấm bảng “Phòng điều khiển chính”, dường như từ cửa sổ của căn phòng nhỏ còn có thể nhìn được xa hơn nữa. Thế là cô gái không do dự bước ngay qua thiết bị kiểm tra an ninh, đi về phía phòng điều khiển chính.
Ngay vào lúc bước qua thiết bị kiểm tra an ninh, máy kiểm tra phát ra tiếng kêu “tít tít tít” chói tai. Cô gái bị người cảnh sát lớn tuổi chặn lại bên ngoài cửa.
“Đợi đã, trên người cô đem theo thứ gì vậy?” Người cảnh sát lớn tuổi cảnh giác hỏi.
“Không, không, không có gì.” Cô gái lại bất giác sờ vào bên eo lưng.
“Trên phía eo lưng của cô có cái gì? Đưa ra cho tôi xem.” Động tác của cô gái khiến người cảnh sát lớn tuổi chú ý, ông nghiêng mặt nhìn sang phía bên eo hông cô gái.
“Thật sự không có gì, không có cái gì.” Gò má cô gái đỏ bừng.
“Cô là con gái lớn trưởng thành rồi, nam nữ thụ thụ bất thân, cô đừng ép tôi phải lục soát trên người cô, đưa ra đây!” Người cảnh sát lớn tuổi nghiêm giọng nói.
“Thật sự không có gì, tôi vào trong nhìn một cái rồi đi là được chứ gì, không không, tôi gọi cú điện thoại xong rồi đi được không?” Cô gái đưa tay ra ôm eo, thò đầu ra ngó vào bên trong phòng điều khiển chính.
“Khu nhà giam nữ, khu nhà giam nữ, cho một quản giáo đến phòng điều khiển chính.” Người cảnh sát lớn tuổi nói vào chiếc bộ đàm đang cầm trên tay.
“Có phải cô đem theo vật dụng kim loại gì không? Đừng đợi đến lúc có người đến lục soát, còn khó xử hơn nữa.” Người cảnh sát trẻ tuổi vừa nói để xoa dịu bầu không khí vừa đưa tay ra dò xét.
“Anh làm gì vậy?” Cô gái cảm nhận được hơi ấm của chàng trai, ngay lập tức quay ngoắt người sang, không ngờ món đồ bên eo lưng va vào cạnh bên của thiết bị kiểm tra an ninh.
Keng một tiếng, con dao găm nhọn cán thô rơi xuống mặt đất. Dưới ánh đèn huỳnh quang phản chiếu, lưỡi dao lóe lên ánh sáng sắc lạnh.
Miêu tả thì lâu, chứ thực tế lúc đó thì rất nhanh, người cảnh sát lớn tuổi lao nhanh như tên bắn vượt qua người cảnh sát trẻ tuổi vẫn đang sững sờ đứng yên tại chỗ, tung chân một phát đá bay con dao bên cạnh chân cô gái, rồi làm động tác tóm gọn, giữ chặt bả vai cô gái ấn cô xuống thiết bị kiểm tra an ninh.
“Thả tôi ra! Thả tôi ra! Tôi phải giết hắn!” Cô gái ra sức cựa quậy cơ thể, tiếng gào khóc của cô khiến cảnh sát vũ trang đang đi tuần tra tiến lại.
“Quản giáo Triệu, có việc gì vậy?” Người cảnh sát vũ trang đang đi đầu bất giác giương súng lên.
“Gọi điện thoại thông báo cho đồn công an địa phương.” Người cảnh sát lớn tuổi nói, “Tôi sớm đã cảm thấy cô ta không đơn giản.”
“Đừng, đừng mà, sư phụ ơi.” Người cảnh sát trẻ tuổi lúc này đã từ trạng thái kinh ngạc hoàn hồn trở lại, vội chạy lên ngăn người cảnh sát vũ trang đang định gọi điện thoại lại, “Chú xem cô ấy còn đang vị thành niên, chắc chắn là nhất thời kích động thôi. Chú đưa cô ấy ra đồn công an lần này, nói không chừng cô ấy sẽ phải lao động cải tạo mất. Chú cho cô ấy một cơ hội tự sửa chữa lỗi lầm, làm lại từ đầu, biết đâu cuộc đời của cô ấy sẽ khác đi.”
Người cảnh sát lớn tuổi cúi đầu suy tư. Người cảnh sát vũ trang cầm máy điện thoại chờ đợi mệnh lệnh. Cô gái không còn vùng vẫy nữa, hơi thở hổn hển, chờ đợi người cảnh sát lớn tuổi “phán xử” vận mệnh của mình.
“Được rồi, cô gái nhỏ, tôi thả cô ra, hy vọng sau này cô có thể hành xử đúng đắn. Pháp luật không phải trò trẻ con, phải tôn trọng pháp luật, kính sợ pháp luật. Đừng vì sự tức giận nhất thời của bản thân, máu nóng dồn lên là ngang bướng cố chấp. Một lần sảy chân là để lại nỗi hận thiên thu đó, một lần lầm lỡ sẽ thành nỗi ân hận ngàn năm. Những người bị giam giữ trong này, đều không phải vừa sinh ra đã là người xấu, mà là từng bước từng bước rơi xuống vực sâu.” Người cảnh sát lớn tuổi từ từ thả lỏng cánh tay của cô gái, “Con dao găm bị tịch thu, đây là quản chế vũ khí, cô khẩn trương ra về đi.”
“Pháp luật? Pháp luật là cái gì? Pháp luật chỉ toàn bảo vệ kẻ ác!” Cô gái được “cởi trói”, bắt đầu vung chân vung tay khóc lóc măng mỏ, “Pháp luật gì mà ngay cả cảnh sát cũng không bảo vệ được, chỉ bảo vệ cho kẻ xấu thôi! Bảo chúng tôi làm thế nào để tin tưởng vào pháp luật đây?”
“Cô gái, cô nói như vậy là không đúng rồi.” Người cảnh sát trẻ tuổi thở nhẹ một hơi, ưỡn ngực thẳng lưng, nói, “Pháp luật là phương thuốc tốt để trị quốc an dân, là lưỡi dao sắc bén treo trên đầu những phần từ phạm tội. Chúng tôi đây chính là những người giữ gìn sự tôn nghiêm của pháp luật!”
“Ha ha, tôn nghiêm của pháp luật?” Cô gái lắc lắc đầu, khe khẽ cắn môi, quay người đi về phía cánh cổng sắt.
Lại là những tiếng rầm rầm, cảnh sát vũ trang đứng canh ở cổng mở cánh cửa sắt ra.
Cô gái trầm mặc không nói không rằng đi ra khỏi cánh cửa sắt, tiến vào trong mưa. Người cảnh sát trẻ tuổi cầm theo một chiếc ô đen đuổi kịp tới nơi, một lần nữa lại nhét chiếc ô vào tay cô gái, nói: “Bình tĩnh, bình tĩnh, cô xinh đẹp như vậy, sẽ có một cuộc đời tươi đẹp, đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa nhé.”
Cô gái nhìn chiếc ô trong tay hồi lâu, quay đầu nói với người cảnh sát trẻ tuổi: “Anh nói đúng, cuộc đời tôi nhất định sẽ rất tươi đẹp. Những điều pháp luật không làm được, vậy để tôi làm.”
“Này, cô nói gì thế? Điều gì pháp luật cũng có thể làm được!” Người cảnh sát trẻ tuổi nhìn theo bóng lưng cô gái thốt lên một câu. Trước khi quay mặt bước đi, khuôn mặt cô gái đầy vẻ phẫn nộ và bi thương, khiến người cảnh sát trẻ tuổi đau lòng khôn nguôi.
Quay trở vào bên trong cánh cổng sắt lớn, người cảnh sát lớn tuổi đang đợi người cảnh sát trẻ tuổi trong phòng điều khiển chính.
“Sao rồi, Triệu Quốc? Mềm lòng rồi ư?” Người cảnh sát lớn tuổi nói, “Làm một cảnh sát, bất luận là một người cảnh sát nhân dân, hay là một người cảnh sát tư pháp, nhất định phải có trái tim cứng rắn. Những sự việc như ngày hôm nay, sẽ thường xuyên gặp phải. Nếu như sau này cậu làm công tác quản lý trại giam của công an, thì phải có sự chuẩn bị trước về tâm lý. Nếu như cậu mềm lòng trước những người có tâm địa bất lương, thì sẽ là một sự tàn nhẫn đối với người dân lương thiện.”
Tần Triệu Quốc ủ rũ gục đầu xuống, dáng vẻ ngẩn ngơ, dường như không nghe thấy những lời chỉ dạy chân thành của người cảnh sát lớn tuổi, cậu nhìn theo bóng dáng phía sau của cô gái đang rời đi, có cảm giác như mất mát điều gì đó.
Bên ngoài, cô gái giương cao chiếc ô che mưa Tần Triệu Quốc đưa cho, đang chậm rãi bước đi trong cơn mưa lớn. Cô không biết bản thân mình rốt cuộc đang nghĩ ngợi điều gì, chỉ biết rằng những giọt nước mắt nhất định không chịu nghe theo sự chi phối của bản thân, thi nhau tuôn trào trong làn mưa. Đi mãi đi mãi, rồi cô dừng bước. Dường như cô đã hạ quyết tâm một điều gì đó, quay người trở lại, dõi ánh mắt kiên định hướng về phía tòa kiến trúc kia.
Cho dù đã đi một đoạn khá xa, bốn chữ lớn màu đen trên nóc tòa nhà kiến trúc vẫn sừng sững dễ dàng nhận ra.
“Nhà tù Kim Ninh.”
2Hai tháng nay, thời tiết không âm u thì lại có mưa.
Sự u ám, đã bao trùm đầu óc Đường Tuấn hơn hai tháng nay. Không chỉ là thời tiết, mà hơn cả còn là tinh thần.
Chín năm trước, Đường Tuấn là một sinh viên 21 tuổi vừa mới tốt nghiệp đại học chuyên ngành Tâm lý học, không ngần ngại lựa chọn gia nhập hàng ngũ công an, từ bỏ công việc ở một ngành nghề mới nổi là bác sĩ tâm lý có thu nhập cao hơn rất nhiều. Trong suy nghĩ của Đường Tuấn, bộ trang phục cảnh sát màu xanh ô liu, chiếc huy hiệu cảnh sát sáng loáng, mới là phục tiêu phấn đấu cả đời của ông.
Điều khiến ông càng cảm thấy vinh dự hơn là, ông không chỉ là một người cảnh sát thông thường. Sinh viên đại học chuyên ngành Tâm lý học, trong hàng ngũ công an khi đó được coi là hàng hiếm, cho nên ông được cấp trên phân công về tổ chức Người gác đêm. Có thể số người biết đến tổ chức này không nhiều, nhưng sau vài năm làm việc ở đây, thực sự rất nhiều thách thức và cơ hội, hơn nữa chuyên ngành của ông cũng thực sự có đất dụng võ. Ông rất yêu thích công việc này.
Nhưng mà, những sự việc xảy ra trong hai năm trở lại đây, đang dần dần phá vỡ lý tưởng của ông. Hết đau buồn này lại đến đau buồn khác, bên trong hàm chứa biết bao day dứt. Những biến cố đột ngột xảy ra, mài mòn tính tích cực của Đường Tuấn. Điều khó chấp nhận hơn nữa là, cấp trên đã ra mệnh lệnh tạm dừng quyền hạn chức trách hoạt động của Người gác đêm.
Đường Tuấn biết mức độ nghiêm trọng của tờ giấy mệnh lệnh này, bọn họ từ chỗ ngày ngày bận rộn không ngừng nghỉ, cho đến hiện giờ công việc hoàn toàn trở thành kỳ nghỉ dưỡng, trở nên nhàn rỗi suốt ngày. Trong hai tháng qua, mọi người đều không có việc gì để làm.
Người gia nhập tổ chức Người gác đêm cùng đợt với Đường Tuấn là Tiêu Vấn Thiên đã xin chuyển công tác về cơ quan công an cơ sở, còn có mấy người đồng nghiệp ngày trước xin từ chức ra khỏi ngành. Tổ chức Người gác đêm hiện giờ chỉ còn là hữu danh vô thực.
Hiệu trưởng trường Đại học Nam An không biết được tin từ đâu, đã ngay lập tức đưa tay ra chào mời Đường Tuấn. Thu nhập tăng lên gấp đôi, có nhiều thời gian hơn, tự do điều phối công việc, sau khi nhận chức còn trực tiếp nhận luôn chức danh phó giáo sư. Xem ra công việc mới có thể được lựa chọn này quả là rất có sức hấp dẫn. Nhưng mà, làm một giáo sư đại học, thật sự có phải là lý tưởng của Đường Tuấn hay không? Nhưng nếu không tiếp nhận cương vị công tác mới này để hâm nóng bản thân, chả lẽ cứ ngồi mãi ở đây trong đám nước chết này chờ đợi mai một đi hay sao?
Người gác đêm sẽ trở lại dáng vẻ như xưa hay không? Khi nào mới có thể khôi phục trở lại đây?
Một tháng? Một năm? Mười năm? Hay là… mấy chục năm?
Nếu như quả thực sau mấy mươi năm nữa, mới có thể trở lại dáng vẻ như trước đây, vậy thì, bản thân ông, Đường Tuấn này, phải làm sao đây? Bầu nhiệt huyết trong lòng ông, rốt cuộc có phải là chỉ có thể lan tỏa hay phát huy thông qua con đường này thôi?
Hai tháng nay, công việc duy nhất của Đường Tuấn chính là suy nghĩ về cuộc đời.
Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chưa nghĩ ra được điều cốt lõi, song lại vô tình phát hiện ra, hôm nay là ngày sinh nhật tròn 21 tuổi của Đổng Lạc. Đường Tuấn lớn hơn Đổng Lạc 9 tuổi, vừa là thầy cũng vừa là bạn. Nếu như Đổng Lạc vẫn còn sống, có lẽ hôm nay hai người bọn họ sẽ ngồi uống rượu với nhau cũng nên.
Nhưng mà, pháp luật đã không cho phép Đổng Lạc sống đến lúc tròn 21 tuổi.
Nếu như ngay từ lúc đó, sự quan tâm dành cho Đổng Lạc nhiều hơn chút nữa, nếu như ngay từ đầu kiên quyết hơn một chút về những việc ông đang lo ngại, nếu như ông nói chuyện với cậu ta nhiều hơn nữa… Cho dù tệ đến thế nào, thì trước lúc nghi ngờ Đổng Lạc có hành động gì đó, kịp thời ngăn cản cậu ta, có phải là Đổng Lạc sẽ bình yên vô sự rồi hay không?
Nhưng lúc đó do dự không quyết rồi khó nói ra lời, khiến Đường Tuấn mất đi cơ hội cuối cùng. Đổng Lạc không còn nữa, chẳng phải cũng là lỗi lầm của người thầy giáo, người bạn là ông hay sao?
Nỗi day dứt nhói lòng này, đã khắc khoải trong lòng Đường Tuấn mấy tháng trời nay. Đường Tuấn cũng biết rằng, nó sẽ còn bủa vây bản thân ông lâu hơn nữa, thậm chí cả một đời. Cho dù Đường Tuấn có học tâm lý thì cũng không có tác dụng.
Giai đoạn này Đường Tuấn vẫn đang điều chỉnh lại bản thân, ông biết rằng, người chết cũng đã chết rồi, người sống thì vẫn cứ phải sống, ông buộc phải tiếp tục sống cho thật tốt, chí ít phải đợi cho đến ngày tổ chức Người gác đêm khởi động trở lại. Lão Đổng vì thực hiện nhiệm vụ của tổ chức Người gác đêm mà hy sinh, người hạ quyết tâm phải gia nhập tổ chức Người gác đêm là Đổng Lạc cũng không thực hiện được lý tưởng của mình, tổ chức Người gác đêm hiện giờ cũng hữu danh vô thực, nguyên nhân cũng có liên quan mật thiết đến hai bố con họ. Tất cả những điều này, nhất định không phải là điều mà hai con người đã khuất kia mong muốn nhìn thấy. Ông, Đường Tuấn, buộc phải thay họ đợi cho đến ngày đó.
Nhưng rồi, vào hôm sinh nhật lần thứ 21 của Đổng Lạc, Đường Tuấn không có cách nào chế ngự được cảm xúc của bản thân hơn nữa. Ông đã quyết định đi thăm mộ của Lão Đổng và Đổng Lạc.
Dù sao thì hai người bọn họ cũng đều do một tay ông chôn cất.
Năm 1985, nhà nước đã có quy định bắt buộc hỏa táng. Vào năm chôn cất Đổng Lạc, ít nhất ở thành phố đã thực hiện rộng rãi quy định này. Cho nên, sau khi Đổng Lạc thi hành án tử hình, thi thể sau đó đã được hỏa táng. Nhưng còn tro cốt đem chôn cất ở đâu cũng là cả một vấn đề. Gia đình họ không có bất cứ người thân nào ra mặt, không có ai đứng ra lo liệu việc này. Hơn nữa ở vào thời đại đó, một phạm nhân chịu án tử hình, lại còn muốn chôn cất ở khu nghĩa trang chung ư? Cho nên Đường Tuấn đã chôn tro cốt của Đổng Lạc bên cạnh mộ của Lão Đổng.
Lão Đổng thì không có cách nào hóa táng được, bởi vì phía cảnh sát chỉ tìm thấy được phần di cốt tứ chi của ông. Không có phần thân thể và phần đầu, phần di thể tứ chi chỉ có thể được coi là “vật chứng”. Sau khi “vật chứng” được kiểm nghiệm xong, chỉ còn cách giao cho người thân xử lý. Đường Tuấn không thể chịu đựng được việc Lão Đổng mãi không thể trở về với cát bụi do không tìm được người thân, cho nên ông chủ trương tự mình đem di cốt chôn cất trên một ngọn núi nhỏ ở quê của Lão Đổng, rồi lập bia mộ cho ông ấy.
Dưới cách nhìn của Đường Tuấn, hai bố con họ cuối cùng cũng đã được đoàn tụ ở âm thế rồi.
Đường Tuấn mua một bó hoa cúc ở tiệm hoa dưới lầu, đem theo một bình Nhị oa đầu, buộc vào phía sau xe đạp, sau khi đạp xe mười mấy ki-lô-mét, ông cũng đến được ngọn núi nhỏ cô quạnh.
Đi bộ xuyên qua một khu rừng nhỏ, hai ngôi mộ đã hiện ra trước mắt kia rồi. Có điều, không giống như mọi lần, trước phần mộ có một hình dáng lạ lẫm mà ông chưa từng nhìn thấy.
Đó là một cô gái cắt tóc ngắn dáng người cao gầy tiều tụy.
Cô mặc chiếc áo khoác giả da ngắn màu đen và chiếc quần giả da màu đen, vào thời đại đó, ăn mặc như vậy có phần lỗi mốt quê mùa. Đầu nhọn của chiếc ô màu đen lớn cắm xuống dưới đất, cả chiếc ô nhìn như một cây gậy ba-toong, dựng sừng sững ở bên cạnh cô gái. Bờ vai cô gái đang rung lên nhè nhẹ, có thể thấy được cô ấy đang khóc.
Trước kia Đổng Lạc từng có bạn gái ư?
Đầu tiên Đường Tuấn ngạc nhiên, sau đó thì nghĩ như vậy.
Ông lẳng lặng đi đến phía trước hai ngôi mộ, đứng ngang hàng bên cạnh cô gái. Sau đó chậm rãi đặt hoa cúc lên trước mộ, mở nắp bình rượu Nhị oa đầu, bình thản đổ một mạch hết xuống dưới đất.
Ánh mắt Đường Tuấn nhanh chóng liếc sang nhìn cô gái. Khuôn mặt vô cùng thanh tú nhưng cũng hơi trắng bệch thái quá. Đôi môi tái nhợt như không còn chút máu đang run lên khe khẽ.
“Đổng Lạc là một đứa trẻ mới ngoan làm sao. Từ khi còn nhỏ cậu ấy đã rất hiểu chuyện, rất biết chăm sóc người khác. Nghe nói, lúc cậu ấy 8 tuổi đã có thể chăm sóc cho người cha bị bệnh và cô em gái còn nhỏ tuổi. Dù rằng lúc đó cậu ấy cũng chỉ biết làm một món ăn thôi.” Đường Tuấn nói.
Đường Tuấn có lúc cũng vô cùng căm giận bản thân, ý thức chuyên ngành Tâm lý học đã ăn sâu vào máu thịt ông. Vào lúc bi thương cực độ như lúc này, lời nói của bản thân ông giống như là đã được tính toán kĩ lưỡng vậy.
Đây rõ ràng là đang khách khí dò la mà. Nếu như là bạn gái của Đổng Lạc, cô ấy sao có thể biết được những chuyện vặt vãnh như vậy của Đổng Lạc thủa nhỏ?
“Mì ăn liền.” Cô gái miễn cưỡng thốt lên ba chữ, rồi sau đó quỳ sụp xuống trước ngôi mộ của Đổng Lạc, dùng ngón tay mảnh dẻ vuốt ve hàng chữ trên tấm bia.
Ngay lập tức, Đường Tuấn đã hiểu ra. Tuy rằng còn có chút nghi ngại, nhưng ông biết rằng phán đoán của bản thân không thể sai được.
“Cậu ấy lớn hơn cô hai tuổi đúng không nhỉ.” Đường Tuấn nói.
“Lớn hơn hai tuổi, mà giống như lớn hơn mười tuổi vậy.” Cô gái chậm rãi đáp lại.
Câu trả lời này, cơ bản đã chứng minh cho suy đoán của Đường Tuấn. Ông biết rằng không cần thiết phải hỏi tiếp nữa, bèn nói: “Nhìn mái tóc của cô, có phải là bị dính mưa đúng không? Mấy ngày chưa tắm gội rồi? Có cần tôi giúp cô sắp xếp chỗ ở không?”
Cô gái không trả lời ông, tựa hồ như đang ra sức ngăn lại những giọt nước mắt trực trào ra của bản thân.
“Để cho bọn họ dưới cửu tuyền được yên lòng, cô phải yêu thương bản thân mình chứ.”
Đột nhiên, cô gái òa lên khóc dữ dội.
“Tôi vô dụng, tôi thật vô dụng! Thực sự tôi đã thử rồi! Tôi muốn báo thù cho họ, nhưng tôi không làm được, tôi vẫn chưa làm được!” Cô gái gào lên thảm thiết.
Điều này khiến cho Đường Tuấn vô cùng kinh ngạc, bao nhiêu là ký ức bi thảm giờ phút này ào ào dội về trái tim ông. Những cuốn sổ ghi chép của Đổng Lạc, còn cả những ghi chép của ông ghi lại những lúc nghiên cứu tâm lý Đổng Lạc, từng trang từng trang một hiện về trong đầu ông. Điều nhói lòng nhất là mảnh giấy Đổng Lạc để lại trên bàn nhà cậu ấy.
Đường Tuấn loạng choạng mấy cái, suýt nữa đứng không vững. Ông ra sức kiềm chế tâm trạng của bản thân, bởi vì ông biết rằng, ông không thể lại tiếp tục do dự không quyết như trước kia nữa rồi. Ông phải thuyết phục cô ấy, ông phải thay đổi cô ấy, ông không thể lại tiếp tục giương mắt nhìn cô ấy lao xuống vực sâu nữa.
Cứ như vậy trôi qua không biết bao lâu, hai con người đứng trước mộ đều đã dần dần cân bằng lại cảm xúc của bản thân.
“Cô, đang học đại học à?” Đường Tuấn một lần nữa mở lời trước.
Cô gái không hề trả lời.
“Theo tuổi của cô, sinh viên năm nhất?” Đường Tuấn tiếp tục dò hỏi.
“Thật là quái lạ, trong mắt các anh, cứ nhất định phải học đại học mới có thế sống được hay sao?” Cô gái lườm Đường Tuấn, ánh mắt bướng bỉnh và phản cảm.
“Tôi, chúng tôi?” Đường Tuấn có chút ngạc nhiên, nói, “Ý của tôi là, tôi sẽ trở thành một giảng viên ở trường đại học. Nếu như cô đồng ý, có thể đến trường đại học để học tập.”
Cũng không biết tại sao, một Đường Tuấn đang do dự mấy tháng trời nay, lúc này đột nhiên lại hạ quyết tâm - rời khỏi Người gác đêm.
“Giảng viên đại học? Vậy anh làm thế nào mà quen họ?” Cô gái chỉ vào hai ngôi mộ, hồ nghi hỏi.
“Trước kia chúng tôi là đồng nghiệp, đồng nghiệp rất tốt của nhau.” Đường Tuấn thành khẩn nhìn cô gái, nói, “Hai ngôi mộ này, đều là tôi xây cho họ.”
Cô gái cúi đầu nghĩ ngợi. Là người hiểu rất rõ về phương pháp nhận biết vi biểu cảm, Đường Tuấn biết rằng, biểu hiện lúc này của cô gái là đang suy nghĩ, đang lựa chọn.
“Thế nào? Trước mắt, tôi thu xếp chỗ ở cho cô, rồi sau đó thì cô quyết định?” Đường Tuấn nói.
“Nếu như anh đã từng là cảnh sát, liệu anh có thể dạy tôi thật nhiều kỹ năng và kiến thức của cảnh sát không?” Cô gái nói.
“Nếu như cô có thể cởi bỏ những nút thắt trong lòng, một lòng hướng thiện, thì không thành vấn đề.” Đường Tuấn đáp lại, rồi nói thêm, “Tôi có thể giúp cô cởi bỏ những nút thắt trong lòng mình.”
Cô gái trầm ngâm, dường như không biết phải nói tiếp như thế nào.
“Tìm một chỗ ở trước, tắm nước nóng đi đã.” Đường Tuấn nói, “Thời tiết này mà dính nước mưa, sẽ sinh bệnh đó.”
“Là chuyện của mấy ngày trước rồi, không ốm bệnh gì hết.” Cô gái đưa tay vuốt lại mái tóc bết dính của mình.
“Đi thôi, xe đạp của tôi để ở dưới kia, tôi đưa cô vào thành phố.” Đường Tuấn tiến lên một bước, rút chiếc ô đen lớn đang cắm dưới đất lên rồi nói.
Cô gái không cự tuyệt, ngoan ngoãn đi theo sau ông.
“Lúc trẻ tuổi, thì phải yêu quý cơ thể mình, bằng không đợi đến lúc già đi, người ngợm mắc đủ thứ bệnh.” Đường Tuấn cố làm ra vẻ giàu kinh nghiệm thân mật nói, giọng nói của ông bay lượn trong khu rừng nhỏ.
[*] Cầu vai: chỉ dấu hiệu nhận biết cấp hàm gần trên phần vai của trang phục, thông thường gồm các vạch ngang và sao hoa hợp thành, phản ánh cấp bậc cao thấp của nhân viên.