Chương 1 Tiếng động dị thường trên gác-Thời khắc đen tối nhất xuất hiện vào trước lúc mặt trời mọc.-Paulo Coelho
La Y cảm giác bản thân mình chưa già mà đã yếu rồi.
Cậu gấp cuốn sách trước mặt lại, vươn vai một cái thật thoải mái.
Gần đây kiểu học hành tăng cường đột xuất này cũng không biết có phát huy được tác dụng gì trong lần thi viên chức của cậu hay không. Kỳ thi tuyển dụng lần này đối với cậu mà nói là một cơ hội không gì tốt hơn, dù sao thì yêu cầu học vấn của cương vị này chỉ là cao đẳng, chứ không phải là đại học.
Đảm nhiệm công việc cảnh sát hỗ trợ mấy năm nay rồi, La Y tràn đầy ngưỡng mộ đối với công việc của một cảnh sát. Nhưng, một cậu nhóc tuổi đời còn non trẻ, cũng không thể cả đời chỉ là một cảnh sát hỗ trợ! Dù gì cậu cũng là một sinh viên tốt nghiệp hệ cao đẳng chính quy ra. Theo yêu cầu của bố mẹ, La Y quyết định nắm chặt lấy cơ hội lần này, thi tuyển vào chức danh cảnh sát này, đổi hai gạch chéo (viên chức cảnh sát kiến tập) trên cầu vai của mình sang thành hai ngôi sao (viên chức cảnh sát cấp 1).
La Y nằm trên giường, xoa bóp đôi chân đang vô cùng nhức mỏi vì đã bôn ba khắp nơi cả ngày nay, sắp sửa ngủ thiếp đi. Những tháng ngày vừa hao tổn trí não vừa hao tổn thế lực này dự là cũng không còn đến mấy chục ngày nữa, đợi đến khi kỳ thi viên chức kết thúc là cậu sẽ được giải phóng rồi.
La Y đang mơ tưởng đến thời khắc bản thân mình được trao cảnh hàm.
Đột nhiên, vang lên những âm thanh hỗn độn cắt đứt dòng mơ tưởng của cậu. Cậu bất giác tỉnh táo trở lại.
Không phải chứ, căn phòng này có lớp cách âm về tổng thể mà nói là rất tốt, trước kia cho dù là hàng xóm cãi nhau, dường như cũng không nghe thấy cơ mà, tại sao những âm thanh hỗn độn từ gác trên vọng xuống đây lại rõ nét như vậy?
La Y lật người ngồi dậy, rồi cậu ngồi trên giường của mình, nghiêng tai lắng nghe.
Cậu nghe được những âm thanh mơ mơ hồ hồ, có giọng đàn ông, có cả giọng phụ nữ, có thể do mình nghĩ nhiều rồi chăng, mặc dù có thể nghe thấy giọng đàn ông và giọng phụ nữ đang rầm rì thảo luận điều gì đó, cự nự điều gì đó, song nội dung cuộc nói chuyện cụ thể thì lại không nghe được chút gì cả.
La Y hết sức giữ yên lặng, hòng nghe rõ xem âm thanh tranh cãi hỗn độn này rốt cuộc có dẫn đến mâu thuân xã hội gì đó hay không, rồi từ đó phát sinh thành các vụ án trật tự trị an. Là một cảnh sát hỗ trợ có lý tưởng và hoài bão, cậu có trách nhiệm đi hóa giải kịp thời những mâu thuẫn trước khi chúng có khả năng chuyển thành những nguy hại cho xã hội.
La Y thậm chí còn muốn tạm thời nén chặt lại tiếng nhịp tim đang đập thình thịch của mình.
“Cầu Tuấn Kiệt… hự hự hự hự…” Giọng người phụ nữ dường như vô cùng sắc nhọn.
Cầu Tuấn Kiệt? Tại sao cái tên này hình như có chút cảm giác đã từng nghe đến nhỉ?
“Hự hự hự… tấm bản đồ… hự… ở đâu?” Một giọng đàn ông khác tuy trầm thấp nhưng lại rất thô bạo.
Tiếp đó là những tiếng đập chát chúa dội lên.
Sau một loạt những tiếng động chói tai đó, dường như lại có tiếng một người than khóc và cầu xin.
Tiếng đập chan chát này La Y vốn không hề xa lạ nữa. Hồi nhỏ, dùng dây thừng đánh vào con quay đang xoay tít dưới nền nhà, tiếng sợi dây tiếp xúc với mặt đất, chính là âm thanh nghe như vậy!
Trời ơi! Không lẽ là một vụ bạo lực thật sao? Sao lại có thể bắt nạt người khác ngay trước mắt một cảnh sát hỗ trợ đường đường chính chính như mình chứ? La Y bất giác nắm chặt tay.
“Tấm bản đồ… hự hự hự hự…” Âm thanh hỗn độn một lần nữa vang lên.
“Không được, mình phải ra tay trượng nghĩa mới được.” La Y khoác lên người bộ đồng phục cảnh sát hỗ trợ của mình, rồi nhảy từ trên giường xuống.
Hàng xóm quanh đây mình đều quen biết cả. Ngay sát vách là nhà dì Ngô, chỉ có hai vợ chồng già, không thể nào. Hai nhà ở gác dưới đều là gia đình ba người phổ thông, rất là hòa nhã, cũng không có khả năng lắm. Trên gác thì quả là có một căn phòng trước giờ vẫn luôn để không, là nhà của bác Triệu. Âm thanh vọng đến có lẽ cũng từ hướng đó, nếu có vụ án trật tự trị an, nhất định là ở căn phòng vừa mới được cho thuê đó. Chà, bác Triệu cũng thật là, chọn lựa khách thuê kiểu gì lại thành ra như vậy, chọn đúng phải loại người này chứ.
La Y chỉnh đốn lại trang phục, đội chiếc mũ cảnh sát rộng vành lên, thở ra một hơi thật sâu rồi mở cửa nhà mình ra đi lẻn phía trên gác. Đi đến chỗ đoạn rẽ cầu thang giữa hai tầng, âm thanh hỗn tạp đột nhiên chấm dứt, cứ như là người ở bên trong căn phòng nghe thấy có người đến gần vậy. Có điều, La Y lúc này đã có thể chắc chắn âm thanh hỗn độn đó phát ra từ phía bên trong căn hộ nhà bác Triệu cho thuê này.
La Y lấy can đảm, lòng nghĩ trong một xã hội pháp trị hiện giờ, chắc là không có ai dám động thủ với một người mặc đồng phục cảnh sát chứ? Thế là, cậu giơ tay lên gõ vào cánh cửa căn phòng.
Cộc cộc cộc!
Không có bất cứ phản ứng gì.
La Y ghé sát tai vào cánh cửa, cẩn thận lắng nghe. Không chỉ là những âm thanh hỗn độn kia, mà ngay cả tiếng khóc than và tiếng cầu xin vừa nãy vẫn còn nghe thấy rõ ràng, đều đồng loạt biến mất.
Mẹ kiếp, không lẽ diệt khẩu rồi sao?
La Y gõ cửa lần nữa, lần này tiếng gõ lớn hơn nhiều.
Vẫn là một sự im lặng chết người.
“Này, tôi là cảnh sát đây, mở cửa.” La Y gọi qua cánh cửa lớn. Âm thanh không lớn, vì cậu sợ làm các hàng xóm khác tỉnh giấc.
Vẫn không hề có bất cứ phản ứng nào.
La Y đứng ở cửa phòng không biết phải làm thế nào. Rốt cuộc là nên giơ chân tung một cú đá bay cánh cửa, hay là gọi hết hàng xóm đến đây? Dường như đều không ổn thỏa lắm. Ngộ nhỡ do bản thân mình dạo này thần kinh căng thẳng nên gây ra ảo giác thì phải làm sao?
La Y nghĩ đi nghĩ lại, lấy di động trong túi quần ra, ấn một loạt dãy số, đây là số điện thoại của trưởng phòng. Tối nay trưởng phòng trực ban, theo quy định của đồn công an, lúc trực ban thì không được phép ngủ. Hy vọng lúc này trưởng phòng không đi ra ngoài điều tra, nếu như vậy, ông ta sẽ nhanh chóng có thể giúp mình đưa ra một quyết định ổn thỏa hơn.
Điện thoại còn chưa kịp gọi đi, cánh cửa phòng đã đột ngột mở ra.
Cánh cửa phòng đột nhiên mở ra lại khiến La Y sợ hết hồn. Cậu cất điện thoại, ra hiệu cho người bên trong căn phòng mở cả cánh cửa lưới sẫm màu ra. Bởi vì lúc này còn đang cách nhau một cánh cửa lưới, ánh đèn mờ tối vàng vọt, người đứng đối diện trông như thế nào, cậu cũng không nhìn ra được.
Lần này, người bên trong căn phòng lại rất nghe lời phối hợp một cách ngoan ngoãn, cô ta chậm rãi mở cánh cửa lưới.
Trước mặt là một phụ nữ để tóc ngắn, nhìn khoảng 40 tuổi. Có điều, do bên trong phòng có ánh điện, ngoài hành lang thì tối om, cho nên người phụ nữ đúng ở chỗ ngược sáng trông mặt mũi ra sao La Y lại nhìn không rõ.
La Y bỏ mũ trên đầu xuống, nói: “Tôi là cảnh …”
Chưa nói dứt lời, La Y đã nhìn thấy một thanh gậy gỗ to như cổ tay đột nhiên xuất hiện đằng sau người phụ nữ, cùng lúc với động tác xoay vai của người phụ nữ, thanh gậy gỗ vạch một đường vòng cung đẹp đẽ phang thẳng vào đỉnh đầu cậu ta.
Như vậy thì không thế nào trách bản thân mình học nghề kém cỏi, trong tình huống này, muốn tránh cũng không thể tránh được. La Y đã nghĩ như vậy rồi chỉ còn cách tuyệt vọng nhắm mắt lại.
“Binh” một tiếng, cùng với một cơn đau thấu xương ập đến, trước mắt La Y tối om, cậu nặng nề ngã sấp xuống đất.
“Rầm” một tiếng, cánh cổng lớn chầm chậm mở ra. Chút ánh sáng tà dương còn sót lại len theo khe cửa vừa mở ra chiếu thẳng vào trong phòng. Bất giác, Nhiếp Chi Hiên thấy trước mắt mình mờ mờ ảo ảo.
“Đóng cửa lại.” Nhiếp Chi Hiên không quay người lại mà vẫn đứng nguyên trong căn phòng lớn trống trơn, nói với cái bóng phía sau lưng.
Cùng với tiếng cửa đóng đanh gọn, một bóng người vội vã chạy lao đến phía sau Nhiếp Chi Hiên, nói: “Anh Nhiếp, anh mau ra mà xem đi, trong tổ chức giờ đang hỗn loạn hết cả lên rồi.”
Nhiếp Chi Hiên giơ cánh tay phải lên, những ngón tay máy theo quán tính vẫn khe khẽ động đậy.
“Anh vẫn còn ở đây làm gì?” Trình Tử Mặc vừa giậm chân vừa nói.
“Đeo lên.” Nhiếp Chi Hiên đưa một chiếc kính VR khác đang cầm trên tay trái sang phía Trình Tử Mặc.
“Đâu còn tâm trạng gì mà xem cái này chứ!” Trình Tử Mặc không cầm kính.
“Nhóc con, là một người tìm kiếm, cô cần phải có sự bình tĩnh và khách quan.” Nhiếp Chi Hiên quay người lại, giúp Trình Tử Mặc đeo chiếc kính VR lên, rồi nói tiếp, “Càng trong những tình huống hỗn loạn, chúng ta lại càng cần phải bình tĩnh.”
“Tôi là người thu thập tin.” Trình Tử Mặc mặc dù không tình nguyện, song cũng vẫn tự mình đưa tay ra chỉnh lại chiếc kính VR trên mặt.
Vừa đeo chiếc kính VR lên, trước mắt Trình Tử Mặc ngay lập tức xuất hiện những hình ảnh đã được thiết lập sẵn. Đây là sa bàn lớn mô phỏng VR mà tổ chức Người gác đêm sử dụng, chỉ cần trang bị lên người những thiết bị chuyên dụng, hai người bọn họ dường như là sẽ ngay lập tức di chuyển đến hiện trường xảy ra vụ án nơi Đường Tuấn tử vong - một bãi đất cát trống không rộng lớn, ở chính giữa đậu một chiếc máy xúc với gàu xúc đã bị cưa đứt.
Đầu óc Trình Tử Mặc lúc này đã nhanh chóng quay lại bởi những hình ảnh huyền ảo trước mắt.
Cô ghi nhớ rất rõ khu công trường hoang lạnh đó, ở chính giữa công trường là một bãi cát lớn, ở một mé bên bãi cát lớn đậu một chiếc máy xúc có gầu xúc đang nằm dưới mặt đất. Mấy cảnh sát đặc nhiệm vũ trang đầy đủ chỉnh tề đang làm nhiệm vụ cảnh giới xung quanh, còn ở chỗ chiếc máy xúc đang có mười mấy người vây quanh, ai nấy đều bận rộn.
Cùng lúc xuất hiện trong trí óc Trình Tử Mặc là hình ảnh khuôn mặt trắng bệch không còn chút sinh khí của Đường Tuấn với đôi bàn tay máu thịt be bét của ông.
“Sếp à, chúng tôi đã kiểm tra rồi, đúng thật là do thiết bị thủy áp xảy ra trục trặc, có thể là do tối qua gió lớn, hoặc có xe trọng tải nặng đi qua làm mặt đất bị rung khiến cho máy móc bị trục trặc, dẫn đến việc thanh thủy áp ngưng hoạt động, sau cùng xảy ra sự cố ngoài ý muốn này.” Những phán đoán của người kỹ sư đeo kính đó cũng vọng về bên tai Trình Tử Mặc.
Trình Tử Mặc đột nhiên cảm thấy tim mình chấn động, cô chau mày lại, hơi cúi người xuống, giữ cho cơ thể vững vàng.
“Tại sao chúng ta vẫn còn phải xem hiện trường? Sở Công an thành phố không phải đều đã khám nghiệm xong hết rồi hay sao? Tại hiện trường không có dấu vết hay vật chứng gì cả, cũng không có căn cứ gì có thể chứng minh được thầy Đường là bị người khác giết hại.”
“Nhưng Lăng Mạc đã phát hiện ra điểm nghi vấn.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Đó là sự sai lệch về số lượng bước chân ghi lại được trên vòng đeo tay và trên điện thoại di động; Cùng với đồ vật tìm thấy tại hiện trường đó, vốn không thể nào lại là thiết bị cảm biến gia tốc ba chiều rơi ra từ chiếc vòng đeo tay hoàn chỉnh được. Hơn nữa, hành động đột ngột rời khỏi nhà vào sáng sớm tinh mơ của thầy Đường cũng có rất nhiều điểm khả nghi. Nếu như mọi điều này đều được lý giải là ngẫu nhiên ngoài ý muốn thì đều không thể thuyết phục tôi được, cũng không thể thuyết phục được bất cứ ai trong tổ chức cả.”
“Nhưng mà, bây giờ vào lúc này anh đi xem hiện trường còn có tác dụng gì nữa không?” Trình Tử Mặc nhìn ra bốn phía xung quanh, hiện trạng giống y hệt so với hiện trường thực tế mình vừa đi xem lúc trưa.
“Tôi cũng không biết có tác dụng gì nữa không. Nhưng, là một người tìm kiếm dấu vết, manh mối duy nhất để chúng ta có thể đột phá được vụ án này, chính là hiện trường.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Hơn nữa vừa rồi ở trong này một tiếng đồng hồ, tôi đã biết được nhiều điều thú vị của sa bàn lớn.”
“Sao cơ?” Trình Tử Mặc nghĩ bụng, chẳng phải là để tiện cho việc xem lại hiện trường tái hiện một cách thuận lợi hay sao? Còn có thể có thú vị gì khác nữa đây?
“Cô cũng từng là một nhân viên khám nghiệm hiện trường, có lẽ cũng biết, yếu tố lớn nhất phá hoại hiện trường chính là người đằng mình.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Bất luận chúng ta cẩn thận từng chút một ra sao, bất luận chúng ta có “bốn phụ kiện[*] đầy đủ” hay không, bất luận có tấm ván dẫm chân khám nghiệm[*] hay không, kỳ thực thì một khi chúng ta đã bước vào hiện trường, là chắc chắn đã làm cho những dấu vết vốn có ở hiện trường bị phá hỏng; Cho dù chúng ta có đeo găng tay, song những chỗ chúng ta chạm vào, có thể sẽ khiến cho dấu vân tay vốn có bị phủ xóa đi.”
“Cho nên, bên trong sa bàn lớn, bất luận chúng ta đi lại như thế nào, hoạt động ra sao, đều sẽ không phá hoại được những hình ảnh vốn có.” Trình Tử Mặc nói.
Nhiếp Chi Hiên gật đầu, nói: “Bởi vì đây là những hình ảnh ghi lại toàn bộ tình hình hiện trường do cảnh sát kỹ thuật sau khi đến hiện trường đầu tiên chụp lại, cũng là những hình ảnh sớm nhất mà chúng ta đã làm hết sức mình để có thể lưu giữ được, chúng ta cũng sẽ không gây ra bất cứ phá hoại nào đối với nó. So với việc sau khi chúng ta đến hiện trường vào khoảng thời gian muộn hơn sau đó rồi tiến hành khám xét, điều này có ý nghĩa hơn rất nhiều.”
“Vậy anh ở đây hơn một tiếng đồng hồ rồi, đã xem được điều gì chưa?” Trình Tử Mặc hỏi.
Nhiếp Chi Hiên trầm ngâm giây lát, gật đầu, rồi lại lắc đầu, anh nói: “Manh mối nói có thì cũng có, nhưng nếu nói là manh mối quan trọng, thì cho đến giờ vẫn chưa phát hiện được. Cho nên, tôi cần sự giúp đỡ của cô.”
“Tôi có thể giúp anh điều gì?” Trình Tử Mặc hỏi tiếp.
“Cô xem, khoảng trống rộng lớn trước mặt chúng ta đây, là dạng đất cát.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Lúc trước giám đốc Tiêu từng nói, vật dẫn là bề mặt đất ở đây không hội đủ giá trị kiểm nghiệm, kỳ thực không đúng như vậy. Tuy rằng bề mặt đất cát do anh hưởng của những yếu tố như gió to chẳng hạn thì rất khó mà lưu giữ lại được dấu chân hoàn chỉnh, song những dấu chân mờ mờ hoặc hoàn chỉnh cục bộ có lẽ là vẫn có thể lưu giữ lại được.”
“Điều này thì tôi biết, nhưng xem những ghi chép khám nghiệm hiện trường lần đầu tiên, thì bọn họ không phát hiện ra điều gì khả nghi.” Trình Tử Mặc nhún vai.
“Để tôi nói một chút về trình tự nhé.” Nhiếp Chi Hiên bẻ ngón tay giả của mình, nói, “Đầu tiên là người báo án đi qua hiện trường phát hiện thầy Đường bị đè bên dưới gầu xúc, đại loại là đứng ở vị trí của chúng ta đây, không tiến vào trong, rồi sau đó báo cảnh sát. Đồn công an và phòng cháy đến nơi đầu tiên, có ba chiến sĩ và một cảnh sát tiến vào, cắt đứt gầu xúc, đưa thầy Đường ra ngoài. Lúc này 120 cũng đến nơi rồi, đại loại cũng ở vị trí của chúng ta đang đứng hiện giờ, tiến hành xác nhận các triệu chứng dấu hiệu sinh tồn của thầy Đường, bác sĩ y tá không hề tiến vào bên trong hiện trường. Tiếp ngay sau đó cảnh sát kỹ thuật của đội cảnh sát hình sự Sở Công an thành phố Nam An đã đến hiện trường, đồng thời tiến hành quay chụp lại toàn cảnh hiện trường. Cũng có nghĩa là, ngoài ba chiến sĩ và một cảnh sát kia ra, không có ai khác đã từng bước vào hiện trường cả.”
“Chỉ có điều lúc chúng ta đến được hiện trường, hiện trường đã rất lộn xộn rồi, người vào trong hiện trường cũng rất nhiều.” Trình Tử Mặc nói, “Cho nên không phát hiện ra điều gì cả.”
“Không chỉ như vậy.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Cho dù là người cảnh sát kỹ thuật đầu tiên tiến vào trong hiện trường, cũng đã là một dạng phá hỏng hiện trường. Pháp y, chụp ảnh, kiểm nghiệm dấu vết, kỹ sư v.v… đều vào cả. Cho nên, hiện trường lộn xộn mà lại rộng lớn như vậy, xem ra đúng là không hội đủ điều kiện kiểm nghiệm rồi.”
“Cho nên khám nghiệm thực địa lần đầu còn không bằng được như là chúng ta xem xét những hình ảnh nguyên bản đầu tiên ở bên trong sa bàn lớn này?” Trình Tử Mặc nói.
“Đúng thế, khoa học kỹ thuật đã thay đổi cuộc sống.” Nhiếp Chi Hiên cảm thán.
“Anh vẫn chưa cho tôi biết anh đã phát hiện được gì.” Trình Tử Mặc tiếp tục hỏi, “Anh Nhiếp, báo cáo công việc của anh đâu?”
“Đi nào, đi đến hiện trường trung tâm để xem.” Nhiếp Chi Hiên giơ cánh tay phải ra, kéo tay Trình Tử Mặc lôi đi. Cảm giác lạnh lẽo của bàn tay máy, khiến Trình Tư Mặc bất giác hơi run lên.
Hai người song hành cùng đi đến bên cạnh chiếc máy xúc, ngồi xổm xuống mặt đất. Độ nét của những tấm ảnh rất cao, cho nên có thể lờ mờ nhìn thấy những vết dấu chân trên mặt đất.
Nhiếp Chi Hiên lôi từ trong túi áo ra một thiết bị điều khiển từ xa, nói: “Trước đây tôi còn không biết rằng, sa bàn lớn của chúng ta còn có chức năng ghi chú đánh dấu. Hôm nay đã thử xem sao, rất hay.”
Nói xong, Nhiếp Chi Hiên ấn ấn vào mấy nút ấn trên thiết bị điều khiển từ xa. Trước mắt hai người, đột nhiên sáng lên mười mấy vòng tròn đánh dấu màu đỏ.
“Những ghi chú màu đỏ là dấu chân của chiến sĩ phòng cháy chữa cháy A.” Nhiếp Chi Hiên nói.
“Phân tích từng dấu chân một, hồi đó Lăng Mạc đã dùng kỹ thuật này để phân tích được rằng vụ án giết người trong nhà nghỉ thực ra là do một người gây án nhỉ.” Anh mắt Trình Tử Mặc sáng lên, cô nói một cách khá hào hứng.
Nhiếp Chi Hiên gật đầu, tiếp tục ấn vào các nút trong tay, nói: “Mọi dấu chân, tôi đều đã tiến hành đối chiếu với vật mẫu và đánh dấu lại. Hiện trường có tất cả năm loại dấu chân, trong đó bốn loại là của chiến sĩ phòng cháy chữa cháy và cảnh sát, dấu chân còn lại được đánh dấu màu xanh lá là dấu chân của thầy Đường.”
“Cùng có nghĩa là, chỉ có một mình thầy Đường đến hiện trường ư?” Trình Tử Mặc nói.
Nhiếp Chi Hiên lắc đầu, nói: “Càng là như vậy, lại càng khả nghi. Giữa đêm hôm như vậy, thầy Đường một mình đến chỗ bên dưới gầu xúc của máy xúc để đứng ư? Đợi để bị đè bẹp ư? Nói như vậy thật không ổn. Hơn nữa, cô nhìn những dấu chân màu xanh lá xem, chỉ có mấy dấu chân chính tại hiện trường xảy ra sự việc mà thôi, xung quanh đều không thấy có, không lẽ thầy Đường đã bay vào trong đó?”
“Hiện trường trung tâm có lớp cát sâu, dễ dàng lưu lại dấu chân, còn phần đất xung quanh không dễ lưu lại dấu chân, thêm vào đó đêm hôm qua gió to, nên có khả năng không nhìn ra được mà thôi.” Trình Tử Mặc nói.
“Những suy luận phán đoán như vậy, tôi công nhận, nhưng nếu đúng như cô vừa nói, cùng với việc độ dày của lớp cát dần dần mỏng đi do gió thổi thì dấu chân lẽ ra cũng phải dần dần biến mất. Vậy mà hiện giờ, xung quanh không có một chút dấu vết gì, còn ở giữa thì lại có hẳn mấy dấu chân rất rõ nét. Nếu không phải là dần dần biến mất, thì có lẽ cũng không phải do gió to che mất dấu chân chứ.”
“Anh muốn nói, có người cố ý dọn dẹp hiện trường để đối phó?” Trình Tử Mặc nói, “Trời tối om không đèn không đóm, mà có thể dọn dẹp thành ra như vậy, thật không dễ dàng gì.”
“Tôi có căn cứ rất xác thực, cô hãy bỏ kính ra đã.” Nhiếp Chi Hiên đứng thẳng người lên, tháo kính VR trên đầu xuống, chỉ sang màn hình cực lớn phía trên tường mé bên phải, ấn thiết bị điều khiển từ xa rồi nói, “Bây giờ tôi sẽ trình chiếu những hình ảnh khám nghiệm tử thi của thầy Đường để cô xem.”
Vào lúc Trình Tử Mặc trong lòng còn tỏ ý ngần ngại từ từ gỡ kính xuống, đập ngay vào mắt cô quả thật là những cảnh tượng tàn nhẫn. Khuôn mặt thân thuộc, hiện trường máu me khiến trái tim Trình Tử Mặc bị chấn động mạnh. Cô nắm chặt chiếc kính VR trong tay, hít thở một hơi thật sâu.
Những tấm ảnh được chụp lại này, là toàn bộ quá trình khám nghiệm tử thi của Đường Tuấn. Nhiếp Chi Hiên thao tác trên thiết bị điều khiển từ xa chuyển đến từng bức ảnh một để xem, khi xem đến bức ảnh giải phẫu tử thi, Trình Tử Mặc cuối cùng cũng không chịu đựng thêm được nữa, cô ọe khan một tiếng.
“Cô không sao chứ?” Nhiếp Chi Hiên hỏi.
Trình Tử Mặc trấn tĩnh lại tinh thần, từ trong cổ họng thốt lên mấy chữ: “Sức chịu đựng tâm lý của anh thật tốt.”
“Tôi cũng phải hết sức chịu đựng nỗi đau trong lòng mới hoàn thành được việc giải phẫu.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Tần Minh sư đệ của tôi từng nói, người bác sĩ pháp y trải qua mấy năm tôi luyện, phải dẹp được sang một bên mọi yếu tố tình cảm, tạp niệm, chuyên tâm vào công việc với một thái độ lãnh đạm. Nói không hề sai, một khi đã ở trong trạng thái làm việc, mọi thứ tình cảm hay cảm xúc khác đều có thể bỏ qua.”
“Khám nghiệm tử thi có phát hiện được gì không?” Trình Tử Mặc lẳng lặng cắn môi.
“Cô xem, vừa nãy tôi đều chiếu những bức ảnh trọng điểm.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Tổn thương chủ yếu của thầy Đường đều ở vùng ngực bụng. Phần ngực có rất nhiều xương sườn bị gãy, xương ngực bị gãy, xương đòn bị gãy, phổi bị xương sườn gãy đâm thủng gây ra nhiều vết thương hở xuất huyết, gan cũng có vết rách vỡ. Vết thương chí mạng của thầy ấy là ở tim, thầy ấy bị vỡ tim trong tình trạng màng ngoài tim không bị tổn thương.”
“Nguyên nhân gây ra cái chết là do bị vỡ tim.” Trình Tử Mặc nói, “Không có nghi vấn gì khác sao?”
“Những tổn thương như vậy, quả thật là chỉ có thể xảy ra do có vật nặng đột nhiên đè nén, là dạng tổn thương đè nén điển hình, không phải là bị gây ra bởi sức người.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Hơn nữa, trên người thầy Đường không phát hiện có những tổn thương bó buộc[*], tổn thương uy hiếp[*] hay tổn thương kháng cự[*].”
“Vậy chẳng phải không có điểm nghi vấn gì sao?” Trình Tử Mặc nói, “Tình hình khám nghiệm tử thi và tình hình ở hiện trường vậy là phù hợp với nhau rồi.”
“Đúng, cái chúng ta nói đến, chính là có đúng là phù hợp với tình hình ở hiện trường không.” Nhiếp Chi Hiên đeo lại chiếc kính VR lên, tiếp tục thao tác thiết bị điều khiển từ xa, trong sa bàn lớn xuất hiện một hình ảnh 3D. Thi thể của một người đàn ông không rõ mặt mũi nằm bên dưới chiếc gàu xúc.
Trình Tử Mặc cũng đeo lại chiếc kính VR lên, cô biết rằng, đây là tình trạng hiện trường được Nhiếp Chi Hiên phục dựng lại. Nhiếp Chi Hiên nói: “Trước hết có một tiền đề là, tổn thương ở vùng ngực của thầy Đường. Xương gãy dạng phức hợp, ở nhiều chỗ, có phần xương sườn gãy đâm thủng phổi, cũng có phần xương gãy chọc thủng da thịt, hình thành các vết thương mở và xuất huyết, ở các bộ phận có quần áo che chắn, tạm thời chúng ta chưa nói đến. Vậy còn lại, vết thương do xương đòn bị gãy đâm thủng phần da cổ, vết thương do hai cổ tay bị gãy đâm thủng phần da cổ tay, rồi cả vết thương ở phần da mí mắt do mắt kính bị vỡ gây ra, đều là những chỗ không có quần áo che chắn.”
Nói xong, tại các vị trí vừa được Nhiếp Chi Hiên khoanh tròn xác định lại trên hình ảnh 3D mô phòng cơ thể người đều hiển thị lên những vết nứt hở màu đỏ. Rồi sau đó trong quá trình chiếc gàu xúc rơi xuống, từ trong các vết thương nứt hở màu đỏ này bắn ra bên ngoài những chất lỏng màu đỏ.
“Tôi đã hiểu ý của anh rồi.” Trình Tử Mặc nói, “Gãy xương, vết thương hở trên da, xuất huyết đều là nhũng sự việc xảy ra trong khoảng thời gian rất ngắn. Nếu như đã xác định được thầy Đường là bị đè chết, hơn nữa lực tác động đè xuống vô cùng lớn, vậy thì chỉ cần là có xuất hiện những vết thương hở trên da, lực chèn ép cực mạnh sẽ khiến cho máu trong những mạch máu nhỏ bị dồn ép từ đó hình thành các vết máu phun bắn tung ra xung quanh. Cho dù là vết thương không lớn, cũng không có tổn thương đến mạch máu lớn, thì vẫn có thể hình thành các vết máu phun bắn rõ rệt. Nếu vết thương hở ở da được quần áo che chắn, thì dạng vết máu phun bắn ra sẽ không xuất hiện, còn nếu không có quần áo che chắn, thì ở trên bề mặt hiện trường chắc chắn sẽ phải lưu lại vết máu bắn ra.”
Trình Tử Mặc cúi đầu suy tư, cô cảm nhận được một giọt nước mắt đang trào ra từ khóe mắt. Không biết là do ánh sáng đột nhiên thay đổi gây kích thích mắt, hay là những hình ảnh về cái chết thảm thương của Đường Tuấn được tái hiện lại trong quá trình mô phỏng đã gây chấn động mạnh mẽ đến cô. Cô vội vàng đưa ngón tay vào phía bên trong chiếc kính VR để lau mắt.
Hai người cứ như đang quay trở lại hiện trường trung tâm một lần nữa. Nhiếp Chi Hiên ngồi xổm trên mặt đất, chỉ vào nền đất nói: “Sau khi thầy Đường bị gàu xúc đè ngã, thì đã không thể dịch chuyển cơ thể được nữa, đúng không?”
“Đúng, chiếc gàu xúc rất nặng, bị đè xuống rồi thì khó mà cử động được nữa. Hơn nữa thầy Đường chết là do vỡ tim, cho nên thầy ấy cũng không có khả năng để có thể cử động được.” Giọng nói của Trình Tử Mặc trở nên trĩu nặng.
“Vậy thì vị trí cơ thể ban đầu của thầy Đường là như thế này.” Nhiếp Chi Hiên ấn vào thiết bị điều khiển từ xa một cái, trên nền đất xuất hiện một hình người được khoanh lại màu trắng, cũng giống như lúc trinh sát khám nghiệm hiện trường, các cảnh sát dùng phấn khoanh lại xung quanh thi thể một vòng màu trắng vậy. Khoa học kỹ thuật phát triển rồi, nhưng có một số thói quen vẫn không thay đổi được.
“Vậy thì, ở vị trí cơ thể như thế này, xung quanh vị trí phần cổ, phần đầu và phần tay, lẽ ra đều có vết máu phun ra.” Nhiếp Chi Hiên nói tiếp.
“Nhưng lại không có.” Trong đầu Trình Tử Mặc bùng lên những ngọn lửa, cô tiếp tục nói, “Bên dưới cơ thể của thầy Đường, chỉ có vết máu đọng thành vũng.”
“Điều đó chứng tỏ cái gì?” Nhiếp Chi Hiên gợi mở.
“Có người đã quét dọn hiện trường.” Trình Tử Mặc nói một cách chắc chắn.
“Cho nên, tôi đã tiến hành kiểm tra xung quanh các vị trí trọng điểm này, quả thật đã phát hiện ra vài điều.” Nhiếp Chi Hiên nói, “May ở chỗ những hình ảnh quay chụp lại tình hình ở hiện trường có độ nét cực cao, tôi thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ ràng các chi tiết ở dưới nền đất. Cô xem, các đường gân nhỏ này, đáng lẽ ra là không nên xuất hiện trên bề mặt đất cát đúng không?”
Trình Tử Mặc ngồi xổm trên mặt đất quan sát tỉ mỉ chỗ dấu vết mà Nhiếp Chi Hiên đang chỉ. Quá thật, tựa hồ như có vô số các dấu vết sợi mảnh xếp thẳng hàng với nhau trên mặt đất.
“Có hy vọng.” Trình Tử Mặc dường như đã lấy lại tinh thần phần nào, cô dùng câu cửa miệng ngắn gọn để biểu đạt tâm trạng của mình.
Cô vừa ngồi xổm vừa di chuyển trên mặt đất, một lúc lại xem xét bên này, một lúc lại xem xét bên kia, có lúc lại còn dùng thiết bị điều khiển từ xa trong tay Nhiếp Chi Hiên phóng to những hình ảnh trên mặt đất lên để quan sát.
“Đây không phải là được hình thành nên một cách tự nhiên.” Trình Tử Mặc quan sát một lúc lâu, rồi đứng thẳng người lên nói một cách kiên định, “Nếu như là được hình thành do gió tự nhiên, thì lớp cát trên bề mặt phải đồng đều nhau, hoặc là phải có dạng hình khối thô, còn ở đây trên mặt đất các hình khối dạng mảnh sợi, là dấu vết do con người tạo nên mà gió tự nhiên không che phủ đi.”
“Là cái gì vậy nhỉ?” Nhiếp Chi Hiên hỏi.
“Cái này thì hơi khó nói.” Trình Tử Mặc nói, “Nếu phải đoán, thì tôi đoán là lấy bàn chải cào. Có điều, nếu là do con người làm, ví dụ như là dùng bàn chải cào lên bề mặt đất, cũng khó mà làm được một cách đồng đều có quy luật như vậy.”
“Đúng, vấn đề chính ở chỗ đó, trước đó tôi không xác định được có phải là do con người tạo ra hay không, chính là do nó quá quy luật như vậy. Nếu như do con người làm, thì làm thế nào mà các đường gân sọc được cào một cách đồng đều thống nhất phương hướng như vậy?” Nhiếp Chi Hiên nói, “Hơn nữa người cào mặt đất bản thân cũng không để lại một dấu vết gì? Điều này quá là kỳ lạ khó hiểu.”
Trình Tử Mặc trầm mặc hồi lâu, rồi nói: “Trừ phi là kiểu giống như người máy quét dọn vậy, có thể điều khiển từ xa, hoặc là lập trình sẵn chương trình quét dọn theo cùng một phương hướng.”
“Máy móc? Lại là máy móc ư?” Nhiếp Chi Hiên như có chút ngộ ra.
“Hơn nữa, các dấu vết trên mặt đất, cũng không chỉ xuất hiện ở mỗi khu vực hiện trường trung tâm.” Trình Tử Mặc chỉ ra phía khu nhà lán phía xa, nói, “ít nhất có một con đường rất rõ rệt, từ hiện trường trung tâm thẳng đến khu nhà lán đằng kia, cũng còn có một con đường nữa là từ hiện trường trung tâm thẳng đến con đường cái bên phía tây.”
“Vậy đó có phải là con đường mà phần tử phạm tội tháo chạy không? Cho nên cũng phải dọn dẹp?” Nhiếp Chi Hiên hỏi, “Hiện trường trung tâm sau khi được các đồng nghiệp ở Sở Công an thành phố khám xét nhiều lần, cũng không còn gì có thể khai thác được nữa rồi, nếu bây giờ có thể mở ra một đường hướng tìm kiếm khác, mới có nhiều hy vọng phát hiện ra manh mối.”
Trình Tử Mặc gật gật đầu, nói: “Có điều, hai con đường này lại ngược hướng với nhau. Cho nên, tôi đoán, con đường cái phía tây là hướng đường bọn chúng tháo chạy, còn con đường ra phía nhà lán thì cái này lại không biết là có ý đồ gì nữa rồi.”
“Khu nhà lán à?” Nhiếp Chi Hiên nói, “Trước đó tôi đã từng hỏi rồi, khu nhà lán bị khóa, cũng lâu rồi không có ai ở cả. Liệu có phải là thầy Đường đi từ phía nhà lán đằng kia lại đây nên đã để lại dấu chân không?”
“Có thể, nhưng nếu thầy Đường một mình đi ra phía đằng này, tại sao lại phải dọn sạch dấu chân đi chứ?”
“Hai người ư?” Nhiếp Chi Hiên nói, “Nếu thầy Đường và phần tử phạm tội đứng nói chuyện bên phía nhà lán, tại sao còn phải đi ra phía chiếc máy xúc bên này? Hơn nữa cái người nói chuyện với thầy Đường, nhất định không thể nào lại còn chui được vào bên trong thân máy xúc để gây án.”
“Một người nói chuyện, còn kẻ gây án là một người khác nữa.” Nhiếp Chi Hiên trầm ngâm giây lát, đoạn tiếp tục nói.
Vốn nhạy cảm với địa hình, Trình Tử Mặc nói tiếp: “Còn có một vấn đề nữa. Người kỹ sư thiết bị đã nói rồi, thiết bị thủy áp bên dưới thân máy chỉ cần bị phá hỏng một cái là chiếc gàu xúc sẽ lập tức rơi xuống do tác động của trọng lực. Thời gian diễn ra quá trình đó là không thể kéo dài hay trì hoãn được. Còn nếu như trong lúc thầy Đường đứng nói chuyện bên dưới chiếc gàu xúc, mà lại có người đột nhập vào bên trong thân máy xúc, thì thầy ấy nhất định sẽ phát hiện ra. Một là do xung quanh đây hoang vắng trống trải, không có chỗ yểm trợ ẩn thân. Hai là thầy Đường dù gì đã tôi luyện nhiều năm ở Người gác đêm như vậy rồi, một chút nhạy cảm như thế chắc chắn là thầy ấy có.”
“Cũng có nghĩa là, chỉ có khả năng là có người đã đột nhập trước vào phía dưới máy xúc, đợi đến khi thầy Đường đi đến, rồi ra tay gây án.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Có điều, việc này rất khó đoán định, bởi vì hung thủ làm sao biết được thầy Đường sẽ đứng ở chỗ này?”
“Đây là một canh bạc cá cược.” Trình Tử Mặc nói, “Chúng ta thử đặt giả thiết rằng, nếu như thầy Đường ngay từ đầu đứng nói chuyện bên cạnh khu nhà lán, tại sao ư? Bởi vì khu nhà lán chính là vật che chắn, không dễ bị người khác phát hiện được, chứng tỏ nội dung cuộc nói chuyện của họ rất bí mật. Rồi nếu như vị trí chỗ nhà lán trở nên không an toàn cho lắm, thì chỉ còn cách tiến đến khu hiện trường trung tâm này. Mà hiện trường trung tâm chỗ này lại quá thoáng rộng, vật yểm hộ duy nhất, chỉ có chiếc máy xúc này thôi.”
“Cũng có nghĩa là, thầy Đường nhờ vào sự nhạy cảm về địa hình, nếu như muốn đổi vị trí nói chuyện từ chỗ nhà lán kia, vậy thì bên dưới chiếc máy xúc là sự lựa chọn tốt nhất.” Nhiếp Chi Hiên tổng kết lại.
“Chính là vì phần tử phạm tội đoán trước được điều này, cho nên có thể mai phục trước bên trong thân máy.” Trình Tử Mặc nói một cách chắc chắn.
“Phân tích rất hợp lý.” Nhiếp Chi Hiên tán thưởng, “Vậy thì bây giờ chỉ còn lại một vấn đề thôi, tại sao thầy Đường lại từ khu nhà lán dịch chuyển sang phía dưới chiếc máy xúc?”
2Vào lúc hoàng hôn, trời đổ xuống một cơn mưa phùn nhẹ.
“Tốt rồi, khu nhà lán đã được canh giữ bên trong hàng rào cảnh giới của cảnh sát.” Chỉ nhìn động tác Nhiếp Chi Hiên nhảy ra khỏi xe, cơ bản không phát hiện được anh là người tàn tật.
Hiện trường tử vong của Đường Tuấn đã được bên cảnh sát cách ly bằng hàng rào cảnh giới. Có điều chỗ này nằm ở khu vực vắng vẻ hẻo lánh, cơ bản không có ai qua lại, cho nên Sở Công an thành phố Nam An chỉ để hai cảnh sát cùng với một xe cảnh sát ở đây làm nhiệm vụ bảo vệ hiện trường. Sau khi xuất trình thẻ cảnh sát, Nhiếp Chi Hiên và Trình Tử Mặc bắt đầu khoác lên người trang phục khám nghiệm hiện trường.
“Ở trong hàng rào cảnh giới hay không cũng không ảnh hưởng gì, tôi lại đang e ngại những cơn mưa nhỏ bất ngờ ập đến này sẽ phá hủy hiện trường.” Trình Tử Mặc giơ bàn tay đeo găng cao su ra hứng lấy mấy giọt nước mưa.
Muốn lấy vật mẫu để kiểm tra, trong sa bàn lớn thì không thể làm được, chỉ còn cách đi đến thực địa tiến hành khám nghiệm trực tiếp. Mục đích lần này của hai người rất rõ ràng, nhất định phải tìm ra nguyên nhân Đường Tuấn di chuyển từ phía nhà lán sang bên dưới chiếc máy xúc, nếu có thể, tốt nhất là lấy được một số vật chứng dấu vết có liên quan ở xung quanh khu nhà lán.
Khu nhà lán nằm ở vị trí cách máy xúc khoảng 300 mét, khá biệt lập. Nói là nhà lán, kỳ thực là thùng xe container được dùng để ở. Căn cứ vào điều tra, nhà lán này đã lâu rồi không có người ở nữa.
Hai người tiến đến gần nhà lán, phát hiện ra xung quanh phía bên dưới chiếc container này cỏ dại đã mọc um tùm. Nhà lán chỉ có một cánh cửa sổ nhỏ và một cánh cửa ra vào nhỏ.
“Cửa sổ có song sắt, lại còn bị khóa chặt nữa, không mở được.” Trình Tử Mặc xem xét dấu vết bụi phủ bên viền cửa sổ, còn dùng cả tay thử đẩy cánh cửa kính, nói, “Hơn nữa không có dấu vết lõm trên bụi[*], có lẽ không có ai từng động đến.”
“Ừ, cửa ra vào cũng vậy.” Nhiếp Chi Hiên đang ở một bên cạnh khác của chiếc container cũng nói, “Cửa ra vào được khóa từ phía ngoài, không có dấu vết đã mở cửa.”
“Chắc chắn không ai có thể vào trong được.” Trình Tử Mặc đưa tay ra che ánh sáng, nhìn vào bên trong qua ô cửa sổ, trên nền chỉ toàn là bụi, một lớp bụi cũ kĩ và hoàn chỉnh.”
“Vậy việc thầy Đường rời khỏi nhà lán, không có liên quan gì đến bản thân cái nhà lán này cả?” Nhiếp Chi Hiên ngồi xổm trên mặt đất, xem xét đám cỏ dại xung quanh chiếc container. Mưa nhỏ khiến bên trên đám cỏ ướt đẫm nước mưa.
“Chiếc máy xúc nằm ở phía nam của nhà lán, còn dấu vết của người máy quét dọn kéo dài cho đến phía nam của nhà lán, vậy có phải là chúng ta nên đi xem về phía bắc của nhà lán?” Nhiếp Chỉ Hiên đang đứng bên phía tây nhà lán, nói vọng qua sang bên phía đông nơi Trình Tử Mặc đang kiểm tra chỗ cửa sổ.
Hai người có ý kiến thống nhất, rồi từ hai phía đông và tây cùng tiến lại quan sát dọc theo phía bắc của chiếc container.
“Anh Nhiếp, anh Nhiếp, chỗ này quả thật là có vấn đề!” Trình Tử Mặc cầm trong tay một chiếc kính phóng đại, hét lớn lên.
Nhiếp Chi Hiên vòng qua những đám cỏ dại bên cạnh container, đi đến bên cạnh Trình Tử Mặc, ngồi xổm xuống xem chỗ cô vừa phát hiện ra.
Qua kính phóng đại, mấy thân cây cỏ dại xanh mướt đã bị gãy gục.
“Chỗ này, là có cái gì làm cho cỏ bị đứt gãy nhỉ?” Nhiếp Chi Hiên hỏi.
Trình Tư Mặc chỉ về phía trước mặt mình, nói: “Anh xem, không chỉ có mấy ngọn cỏ ở đây đâu, phía trước cũng còn có không ít cỏ dại bị gãy gục kìa.”
“Không phải là vừa nãy bị cô giẫm lên làm gãy chứ hả?” Nhiếp Chi Hiên chất vấn.
“Sao có thể thế được! Tôi đi từ phía đông sang phía tây, những vệt cỏ bị đứt gãy này đều ở đằng trước mặt tôi đây, nếu như là giẫm gãy, thì chính là do anh giẫm gãy đấy.” Trình Tử Mặc phản bác lại.
Nhiếp Chi Hiên cười lớn, nói: “Việc này để lúc quay về xem trong sa bàn lớn là biết được ngay, nếu như đúng thật là có người nào đó giẫm gãy, hơn nữa vết đứt gãy hãy còn mới mẻ như thế này, lúc khám nghiệm hiện trường, phía cảnh sát lại không chú ý đến khu nhà lán này. Như vậy vào lúc xảy ra vụ án có lẽ thật sự còn có một người nữa đứng ẩn nấp ở phía bắc của khu nhà lán.”
“Người này ở đó làm gì chứ?” Trình Tử Mặc hỏi.
Nhiếp Chi Hiên lắc lắc đầu, cầm theo chiếc kính phóng đại, rồi gần như phủ phục trên mặt đất, lần theo dấu vết những thân cây cỏ bị gãy tiến thẳng về phía trước tìm kiếm, vừa tìm vừa nói: “Cô đừng nói vội, người này mai phục ở phía bắc khu lán, rồi liên tục di chuyển.”
“Đợi chút đợi chút, anh Nhiếp, trên giày của anh có gì đó.” Trình Tử Mặc đang sát phía sau, nhìn thấy trên gót giày của Nhiếp Chi Hiên lúc này đang bò ra trên mặt đất có dính theo cái gì đó. Bởi vì dính vào bên dưới gót giày của chiếc chân giả, cho nên Nhiếp Chi Hiên không cảm nhận được sự bất thường.
“Cái gì vậy?” Nhiếp Chi Hiên quỳ thẳng người lên, ngoái đầu lại nhìn gót giày của mình.
“Hình như là dính phải một miếng kẹo cao su.” Trình Tử Mặc đưa tay ra gỡ.
“Đừng động!” Nhiếp Chi Hiên ngăn cản hành động của Trình Tử Mặc lại, quay người tháo bọc giày ra, “Đây là bọc giày dùng cho việc khám nghiệm hiện trường, vừa mới bọc vào, sao có thể dính phải kẹo cao su chứ?”
“Vậy thì chỉ có khả năng là đã dính vào lúc ở bên cạnh nhà lán thôi.” Trình Tử Mặc giơ ngón tay ra nói, “Cảnh sát thì không thể phạm phải sai sót sơ đang là nhổ kẹo cao su bên trong hàng rào cảnh giới được, thầy Đường trước giờ chưa từng ăn kẹo cao su, vậy thì chỉ có khả năng là phần từ phạm tội nhổ ra thôi? Có điều, phần tử phạm tội này dọn dẹp hiện trường một cách cẩn thận tỉ mỉ như vậy, sao lại có thế vừa dọn dẹp hiện trường vừa nhổ kẹo cao su chứ? Không hợp logic gì cả.”
“Ái chà, cái thứ này cũng dính chặt thật đấy.” Nhiếp Chi Hiên lấy ra cái túi đựng vật chứng, cẩn thận chút một gỡ miếng kẹo cao su bên dưới bọc giày ra, để vào trong túi đựng vật chứng, nói, “Kệ nó đi, cho đến giờ đây là vật chứng duy nhất chúng ta tìm ra được. Còn nữa, cái này chỉ cần không phải là do cô nhổ ra là được rồi.”
“Tôi? Sao tôi lại có thể phạm phải sai lầm sơ đẳng như vậy được?” Trình Tử Mặc cười khinh khi, há to miệng ra, nói, “Anh xem, anh xem đi, kẹo của tôi vẫn còn trong miệng tôi đây này.”
“Tiêu Lãng nói thật không sai, khoảng cách giữa cô và một cô gái tinh tế, chỉ còn cách nhau một chút ít thôi.” Nhiếp Chi Hiên cười, cất túi đựng vật chứng đặt vào hòm đựng vật chứng, rồi lại tiếp tục nghiên cứu đám cỏ dại bị gãy gập.
Trình Tử Mặc lại càng ra sức nhai kẹo cao su, cô nhướn nhướn đôi lông mày, cùng với Nhiếp Chi Hiên lúc này vẫn đang bò ra tiếp tục quan sát mặt đất.
Hai người men theo những thân cây cỏ dại bị gãy, chầm chậm di chuyển đến góc phía tây bắc của chiếc Container, dấu vết gãy giập đến đây đã biến mất.
“Người này có lẽ chỉ di chuyển trong cự ly một đoạn ngắn này thôi.” Nhiếp Chi Hiên trở lại tư thế ngồi xổm, nói, “Cả một vùng này đều là cỏ dại, tôi đã xem xét nền đất, do trước kia rất lâu không có mưa xuống, nền đất quá cứng, cho nên đã không hình thành các dấu chân lập thể trên bề mặt đất. Giẫm lên cỏ thì không thể lưu lại hoa văn dưới đế giày được, cho nên, chúng ta đã không tìm được dấu chân.”
Nhiếp Chi Hiên nói như vậy, Trình Tử Mặc cũng bất giác thò tay ra sờ vào nền đất bên dưới đám cỏ dại.
“Ai bảo không có dấu chân lập thể chứ, sao tôi lại sờ thấy một vết lõm này.” Trình Tử Mặc nói.
“Chỗ cô sờ đến không đúng.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Chỗ này đều không thấy cỏ dại bị đứt gãy, sao lại có thể có vết lõm chứ?”
“Nhưng mà có thật này.” Trình Tử Mặc quỳ trên mặt đất, dùng tay rẽ đám cỏ ra, nói, “Anh xem anh xem, vết lõm còn rất mới.”
“Thật hay đùa vậy?” Nhiếp Chỉ Hiên nửa tin nừa ngờ xúm lại xem, quả đúng thật, trên nền đất còn chưa bị cơn mưa nhỏ làm ướt, có một vết lõm dạng nửa hình tròn. Xung quanh vết lõm, có dấu vết lớp bùn đất sâu bên dưới bị đẩy lên, còn rất mới.
“Đây không phải là dấu chân.” Trình Tử Mặc nói, “Chỗ này có thể là bị cái gì đó ấn xuống.”
“Ấn xuống?” Nhiếp Chi Hiên xem xét vị trí vết lõm, nó nằm trên mặt đất ngay sát cạnh container ở góc phía tây bắc của chiếc container, “Là một vật nặng?”
“Không nặng bao nhiêu đâu.” Trình Tử Mặc nói, “Dấu vết của hố nông, diện tích tiếp xúc nhỏ, có lẽ là do lực tác động gây ra.”
“Lực tác động…” Nhiếp Chi Hiên trầm ngâm nói, nhìn lên phía trên quan sát theo hướng bên góc chiếc container.
“Ha ha, quả đúng là như vậy!” Trong lòng Nhiếp Chi Hiên đột nhiên đã thông tỏ đáp án, anh vui mừng như một đứa trẻ.
“Quả đúng là như thế nào?” Trình Tử Mặc hiếu kỳ hỏi.
Nhiếp Chi Hiên giơ cánh tay trái ra, xòe lòng bàn tay đặt bên dưới cằm của Trình Tử Mặc, nói: “Nhổ ra đây.”
“Cái gì?” Trình Tử Mặc kinh ngạc.
“Kẹo cao su trong miệng cô.” Nhiếp Chi Hiên mỉm cười nói.
“Không.”
“Nhanh lên.”
“Không, tôi là một cô gái tinh tế.”
Trình Tử Mặc vừa nói dứt lời, miếng kẹo cao su liền không may rơi ra khỏi miệng cô, vừa hay rơi vào lòng bàn tay của Nhiếp Chi Hiên. Gò má Trình Tử Mặc ửng hồng.
Nhiếp Chi Hiên khe khẽ cười, lấy miếng kẹo cao su vừa rơi ra gắn vào trên cạnh bên của chiếc container, đợi một lúc sau rồi lại lấy ra.
“Cô xem xem, đây là dấu vết vừa nãy tôi dính miếng kẹo cao su lên. Cô lại xem tiếp chỗ dấu vết cũ trên viền gờ của chiếc container này, có phải là giống nhau y hệt không?” Nhiếp Chi Hiên chỉ vào cạnh bên chiếc container rồi nói.
Hai dấu vết đều là những dấu vết hình bầu dục không đều, dính theo đi cả lớp bụi bặm vốn có trên cạnh bên chiếc container, do tác dụng của vết nước bọt, dấu vết còn lưu lại trên thành container phản chiếu ánh sáng dưới ánh đèn pin chuyên dụng của cảnh sát.
Trời đã sập tối, Nhiếp Chi Hiên và Trình Tử Mặc đang ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế dài tại khu chờ đợi bên ngoài cửa phòng xét nghiệm DNA của Sở Công an thành phố Nam An.
“Xác suất tỷ lệ xét nghiệm ra được là bao nhiêu vậy?” Trình Tử Mặc xoa xoa tay có chút lo lắng.
“100%.” Nhiếp Chi Hiên tự tin nói, “Miếng kẹo cao su được nhai trong miệng rồi, trong đó sẽ chứa lượng lớn tế bào niêm mạc miệng. Cô nghĩ xem, một đồ vật dùng để lau miệng thôi cũng đã có thể xét nghiệm ra DNA, huống hồ lại là một miếng kẹo cao su chứ? Hơn nữa, chị Bác của chúng ta là một trong những chuyên gia thực hiện công việc xét nghiệm DNA hàng đầu của cả nước, về năng lực kỹ thuật có thể tin tưởng tuyệt đối.”
“Hy vọng là có kết quả tốt vậy.” Trình Tử Mặc nói, “Như vậy xem ra, đối thủ của chúng ta đáng sợ hơn chúng ta tưởng tượng nhiều.”
“Đúng vậy.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Nếu không phải là phần tử phạm tội nhất thời sơ suất, chúng ta quả thực rất khó tìm được chứng cứ trực tiếp này rồi.”
Căn cứ theo những phân tích phán đoán sau khi tiến hành khám nghiệm hiện trường, Nhiếp Chi Hiên nhận định, vào lúc xảy ra án mạng, Đường Tuấn và một người nữa đang đứng nói chuyện ở phía nam khu nhà lán. Cũng vào lúc đó, một phần tử phạm tội khác mai phục ở phía bắc khu nhà lán, lợi dụng sự che chắn của nhà lán, nghe trộm nội dung cuộc nói chuyện của hai người. Sau đó không biết do nguyên cớ gì, phần tử phạm tội kia đã tiện tay dùng luôn miếng kẹo cao su đang nhai trong miệng, gắn dính một đồ vật có trọng lượng không nặng lên trên thành cạnh bên của chiếc container. Rồi lợi dụng khả năng phát ra âm thanh của chính đồ vật này, hoặc là âm thanh lúc đồ vật này rơi xuống mặt đất gây ra, thu hút sự cảnh giác của Đường Tuấn.
Mục đích của hắn chính là để cho Đường Tuấn hiểu lầm rằng xung quanh khu nhà lán không an toàn, rồi từ đó mà tiến đến khu vực hiện trường bên cạnh chiếc máy xúc nơi duy nhất có khả năng làm vật che chắn để tiếp tục cuộc nói chuyện. Như vậy, phần tử phạm tội này sẽ có thể ra tay đối với Đường Tuấn.
Trình Tử Mặc cũng từng nghi ngờ đặt câu hỏi, tại sao phần tử phạm tội kia không trực tiếp tạo ra âm thanh, thu hút sự nghi ngờ của Đường Tuấn? Kỳ thực rất đơn giản, là do xung quanh máy xúc trống trải, nếu như đợi cho đến lúc sau khi Đường Tuấn đã ở vào vị trí, rồi mới tiến đến mai phục ở thân máy xúc, thì sẽ không thể thực hiện được. Cho nên, phần tử phạm tội cần có một thiết bị trì hoãn kéo dài thời gian. Cũng có nghĩa là, sau khi bố trí xong xuôi thiết bị phát ra âm thanh, phần tử phạm tội cần có thời gian rời đi trước tránh khỏi phạm vi tầm nhìn cùa Đường Tuấn, đến mai phục phía bên dưới máy xúc. Mà khoảng thời gian này có được bằng cách nhờ vào thiết bị phát ra âm thanh trì hoãn kéo dài thời gian được gắn trên thành container nhờ vào miếng kẹo cao su này.
Sau khi gây án xong, phần tử phạm tội đã cẩn thận thu dọn hiện trường, bao gồm xóa sạch dấu chân, chỉnh sửa lại phần thân máy xúc, đồng thời, cũng không quên quay trở lại bên cạnh khu nhà lán, lấy đi thiết bị phát ra âm thanh trì hoãn kéo dài thời gian kia. Nhưng sơ suất duy nhất của phần tử phạm tội, chính là hắn không ngờ rằng lúc thiết bị kia rơi xuống mặt đất, miếng kẹo cao su dính trên đó cũng rơi xuống theo. Cho nên, hắn ta chỉ lấy đi thiết bị, mà quên mất việc tìm kiếm hoặc giả không tìm thấy miếng kẹo cao su, cuối cùng đã bỏ lại miếng kẹo cao su ở hiện trường.
Người tính không bằng trời tính, miếng kẹo cao su này lại bị Nhiếp Chi Hiên vô tình dẫm phải.
“Vậy tại sao phần tử phạm tội không dự tính trước mà mai phục sẵn, sau đó một người khác trực tiếp dẫn thầy Đường ra phía dưới chiếc máy xúc để nói chuyện chứ?” Trình Tử Mặc ngáp một cái, ngả người trên chiếc ghế dài hỏi.
“Bởi vì phần tử phạm tội không dự tính được diễn biến của sự việc, việc giết hại thầy Đường, cũng chỉ là ý nghĩ xảy ra nhất thời lúc đó.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Kết hợp những tài liệu đặt trên bàn làm việc ở nhà thầy Đường, với hành vi vội vàng ra khỏi nhà của thầy Đường, cô có thể nghĩ đến điều gì?”
“Anh muốn nói, thầy Đường ông ấy…” Trình Tử Mặc đột ngột ngồi thẳng người lên, kinh ngạc nhìn Nhiếp Chi Hiên.
Nhiếp Chi Hiên biết được ý mà Trình Tử Mặc muốn nói, anh lẳng lặng nhún vai, nói: “Tôi tin tưởng nhân cách của thầy Đường, nhưng mà tất cả những điều này, đều chỉ có thể có một cách giải thích. Cô nghĩ xem, manh mối chiếc vòng đeo tay mà Lăng Mạc phát hiện ra, lại có thể cho thấy vấn đề gì nữa?”
“Không, không thể nào.” Trình Tử Mặc nói, “Thầy Đường chắc chắn là đã phát hiện ra manh mối gì đó, rồi sau đó đã bị giết người diệt khẩu.”
“Thầy ấy phát hiện ra manh mối gì, tại sao không báo cáo với tổ chức? Mà lại giữa đêm hôm đi tới nơi vắng vẻ hẻo lánh như vậy?” Nhiếp Chi Hiên hỏi.
“Vậy liệu có phải là có gì đó trùng hợp không, hoặc là, có điều thầm kín khó nói?” Trình Tử Mặc cảm thấy toàn thân mình đang nổi da gà. Trong trí óc cô vụt hiện về những sự việc trước kia từng giao tiếp với thầy Đường: Khi cô đang ngồi một mình giữa đêm hôm khuya khoắt trong giảng đường bậc thang cày bài, mỗi lúc vô tình đi qua, thầy Đường đều đi đến bên cạnh cô, làm như không để ý đến nói cho cô biết vài gợi ý quan trọng, khiến cho luồng tư duy đang bế tắc của cô được khai thông gợi mở, giải quyết được những nghi vấn mà suốt hai tiếng đồng hồ chưa nghĩ thông suốt. Một thầy Đường hòa nhã gần gũi, một thầy Đường chuyên tâm quyết chí rèn luyện bản thân như vậy, nhất định là một thành viên đáng kính của Người gác đêm.
Nhiếp Chi Hiên biết rằng nếu tiếp tục nói chuyện, bầu không khí sẽ trở nên rất khó xử, cho nên anh đổi chủ đề nói chuyện: “Vừa nãy lúc ở sa bàn lớn, cô nói tổ chức đang hỗn loạn hết cả lên rồi, là nghĩa làm sao?”
Trình Tử Mặc đang mải đắm chìm trong hồi ức, nghe thấy Nhiếp Chi Hiên nhắc nhở như vậy, đột nhiên nghĩ ra việc gì đó, nói: “Đúng rồi! Là chuyện lớn! Tổ trưởng bị xuất huyết não rồi!”
“Cái gì?” Nhiếp Chi Hiên đang ngồi trên chiếc ghế dài đứng bặt dậy, “Sao cô không nói sớm chứ?”
Trình Tử Mặc nhìn Nhiếp Chi Hiên một cách khó hiểu, nói: “Thế anh có cho tôi cơ hội để nói không?”
“Bây giờ tổ trưởng thế nào rồi?” Nhiếp Chi Hiên truy hỏi.
“Tôi có biết đâu, tôi đến để báo anh, thì bị anh kéo vào công việc rồi.” Trình Tử Mặc nghĩ ngợi rồi lập tức nói tiếp, “Có điều, vừa nãy nhìn tâm trạng của cô Bác, tuy rằng mệt mỏi nhưng có lẽ không có chuyện gì lớn cả.”
“Ôi, sớm biết như vậy, thực sự là không nên mời chị Bác đế