Vĩ thanh Trong lòng phảng phất tựa hồ một kẻ đang bị giam cầm trong nhà lao đen tối, Mò mẫm bật một que diêm, vừa mới quẹt sáng lên, que diêm đã lại tắt ngấm, Còn chưa kịp nhìn rõ điều gì, tất cả những thứ trước mắt đã lại chìm sâu trong bóng tối.-Tiề
Trong một căn phòng lốm đốm ánh nắng.
Hai cánh cửa sổ để mở lộ ra những chấn song sắt sơn màu đỏ kiểu cũ.
Ánh nắng chiếu qua cửa sổ, lại xuyên qua khe nhỏ trên rèm cửa sổ, tràn vào trong phòng, vẽ trên nền nhà lát đá được quét tước sạch sẽ những vệt nắng thẳng dài.
Ngay chính giữa phòng đặt một chiếc giường bệnh bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Song kỳ thực đó lại là chiếc giường cực kỳ không bình thường, bởi vì phía bên ngoài giường bệnh được bao quanh bằng một chiếc lồng kính hữu cơ hình bán cầu. Nhìn vào trông nó rất giống một chiếc giường bệnh được niệm bùa chú và được chụp lên một vòng kết giới bảo vệ, lại cũng giống như một khoang cabin kín mít trên một phi thuyền không gian.
Một ông già đang nằm trên giường bệnh, đầu tóc bạc trắng, sắc mặt vàng vọt, trên khuôn mặt đầy những nếp nhăn. Một chiếc chăn mỏng đắp từ cổ trở xuống, che toàn bộ phần thân của ông già. Có điều, từ hình dáng nhô lên phía trên chiếc chăn có thể thấy, ông già chỉ có độc một phần thân người trơ trọi. Phần chăn đắp ở vị trí tứ chi đều rủ nhẹ phẳng phiu trên bề mặt giường.
Có tới mười mấy chiếc ống dẫn mềm lộ ra từ một góc chăn, kết nối với đủ loại máy móc thiết bị có hình dạng kì quái. Trên màn hình hiển thị của các thiết bị liên tục nhấp nháy những con số không giống nhau.
Từ trong mũi ông già thò ra một chiếc ống xông mềm rất dài, được kẹp lại bên cạnh một cánh cửa nhỏ trên thành chiếc lồng kính kín mít bằng chiếc kẹp sắt y tế chuyên dụng. Không chỉ có vậy, trên phần da đầu của ông già còn cắm chiếc kim luồn tĩnh mạch, phần dây mềm phía ngoài cơ thể cũng được kẹp lại bên cạnh cánh cửa nhỏ trên thành lồng kính. Cũng phải thôi, một phần thân thể đã không còn tứ chi, nếu như cần phải truyền dịch qua tĩnh mạch, không bằng cách tiêm qua da đầu, thì liệu có thể còn cách nào khác nữa đây?
Ông già khép hờ đôi mắt, từ hai mi mắt không ngừng rung động có thể thấy được, ý thức của ông đang rất tỉnh táo. Ông không ngừng nuốt nước miếng thật sâu, hòng giảm bớt cảm giác nóng rát trong cổ họng do cái ống xông dạ dày được cắm từ mũi vào gây ra. Thực ra, hơn hai mươi năm nay, ông già đều phải tiếp nhận thức ăn vào người theo phương thức này, nên cũng đã quen lâu rồi. Có điều, trong thời gian này liên tiếp bị ‘chuyển viện’ hai lần, để thuận tiện cho việc vận chuyển, chiếc ống xông dạ dày vẫn dùng bao nhiêu năm nay, cắm vào rút ra vô số lần đã bị tháo bỏ đi mất, thay vào đó bằng một ống xông dạ dày mới. Điều này khiến ông cảm thấy rất không thoải mái.
Hai tiếng lách cách vang lên, cánh cửa lớn ra vào phòng được mở ra, một bóng người vóc dáng cao lớn song cũng đã già cả bước vào bên trong căn phòng. Bóng người bước tới một bên của chiếc lồng kính kín mít, vừa hay che khuất vệt nắng chiếu thẳng trên nền nhà.
“Ông quả nhiên càng ngày càng lợi hại rồi đấy, không những có thể sống sót được sau hai lần di chuyển liên tục, hơn nữa lại còn không cần dùng đến thuốc của tôi mà vẫn sống được nữa.” Kẻ kia quay mặt lại, xem xét mười mấy chiếc máy hình dạng kỳ quái phía bên trong lồng kính kín mít, nói bằng giọng khàn khàn.
Hai mi mắt khép hờ của ông già bắt đầu rung động dữ dội, hai bên cánh mũi phập phồng nở to hết cỡ, hơi thở phì phò, chiếc cổ ngọ ngoạy. Có điều chiếc cổ ngọ ngoạy như vậy cũng chỉ có thể khe khẽ động đậy mà thôi, thậm chí còn không thực hiện được động tác quay nghiêng đầu và cổ của mình nữa, lại càng không nói đến chuyện có thể khống chế nổi phần thân thể đã mất cả tứ chi kia nữa.
Cánh mũi phập phồng nở ra khiến ống xông dạ dày cũng hơi chuyển động. Đoạn ống xông đi qua cổ họng cùng với vùng thanh môn của ông già đều rung động, cùng phối hợp với nhau phát ra những tiếng gầm gừ “grừ… grừ… grừ…”. Tuy nhiên cũng chỉ là những tiếng gầm gừ khe khẽ mà thôi, cách cả một lớp lồng kính hữu cơ kín mít như vậy, gần như là không nghe thấy gì hết.
“Đừng có lần nào gặp tôi cũng có cái bộ dạng như vậy.” Kẻ kia di chuyển bước chân, đến bên cạnh cánh cửa nhỏ ở một bên cửa lồng kính, vừa đeo găng tay vô trùng vào vừa nói, “Bao nhiêu năm nay, là tôi nuôi sống ông. Cho dù bây giờ ông không cần đến thuốc của tôi để duy trì sự sống nữa, nhưng chẳng lẽ ông lại có thể tự mình ra khỏi cái lồng kính này ư? Không lẽ ông không biết rằng, người Trung Quốc xưa có một câu nói, sống được dù gì cũng vẫn còn hơn là chết đi hay sao? Cho dù ông có đau khổ biết bao nhiêu, ít ra thì ông vẫn đang còn sống đấy thôi. Còn cái gì có thể quan trọng hơn là được sống chứ?”
Đeo găng tay xong xuôi, kẻ đó thò tay qua cánh cửa nhỏ của chiếc lồng kính, lôi ống xông dạ dày lại, rồi dùng một chiếc kim tiêm cỡ cực đại tiêm vào bên trong ống xông một thứ sền sệt như hồ. Do cảm nhận được một lượng thức ăn lớn đột ngột bị nhồi nhét vào lấp đầy dạ dày, ông già không hề có cảm giác thỏa mãn vì được ăn no gì cả, mà thay vào đó dường như là một cảm giác đau đớn xé ruột xé gan. Ông bất giác chau mày, tiếng gầm gừ dường như đã biến thành tiếng cầu cứu.
“Thì cũng có chút kích thích, có điều ông cũng có thể thay đổi khẩu vị một chút mà.” Kẻ kia lạnh lùng nói.
Sau khi truyền xong đồ ăn, hắn lại kéo đầu kim luồn tĩnh mạch kết nối với trên da đầu ông già lại phía cánh cửa nhỏ, cắm đầu dây còn lại vào một ống hút chân không cực lớn, máu lập tức chảy ra bên ngoài từ phần da đầu.
Đôi mắt khép hờ của ông già chậm chạp hé mở chút ít, hai đồng tử màu đen nhìn qua đôi con mắt hé mở, chuyển động dõi theo dòng máu đang di chuyển bên trong ống dẫn mềm.
Đột nhiên, tiếng gầm gừ trong cổ họng ông già càng thêm dữ dội, ông cố gắng ngọ ngoạy cái cổ, dường như muốn thoát khỏi chiếc kim tiêm cắm trên da đầu mình. Tuy nhiên, chuyện đâu có dễ dàng như mong muốn?
“Đừng cử động!” Tuy ông già chỉ có thể động đậy ở mức độ rất nhẹ như vậy, nên thực sự không thể thoát khỏi mũi kim tiêm, nhưng kẻ kia vẫn uy hiếp ông với giọng nói khàn khàn lạnh lùng, “Ông lại còn định thể hiện bản lĩnh rồi đó phải không? Ông đừng quên rằng, tiểu Quân của ông vẫn ở trong tay tôi!”
Còn chưa nói dứt lời, ông già bất giác dừng lại, tiếng kêu phát ra từ trong cổ họng cũng theo đó biến mất. Đôi mắt vẫn khép hờ của ông mở ra to hơn, ánh mắt vô hồn thất thần, dõi theo tiễn biệt từng dòng máu từ bên trong cơ thể mình đang không ngừng chảy ra ngoài.
“Phối hợp với tôi, giúp nhân loại hoàn thành sự nghiệp thoát xác biến hình. Đây là một nghĩa cử to lớn mà lịch sử sẽ mãi mãi ghi nhớ.” Trong giọng nói khàn khàn tràn đầy vẻ đắc ý, “Chuyện này so với những việc ông đã từng làm hơn hai mươi năm trước mà nói, vĩ đại hơn rất nhiều.”
Ông già nhăn nhó nhíu mày, dường như vô cùng căm ghét cái giọng nói khàn khàn đó.
Lấy máu xong, bàn tay đeo găng tay vô trùng thò vào phía bên trong chiếc lồng kín mít vẫn chưa thu về. Gã đưa tay vén một góc chăn đang đắp trên người ông già ra, để lộ phần khớp vai đã bị cắt rời của ông.
Đó là một vết thương mà trên bề mặt vết thương rộng còn chưa phục hồi, các tổ chức mô mềm có màu đỏ và vàng xen lẫn. Chất dịch chảy ra trên bề mặt vết thương thậm chí còn thấm ướt cả sang ga trải giường.
Kẻ kia thò một ngón tay ra, khẽ ấn nhẹ vào chính giữa bề mặt vết thương. Lập tức, ông già trợn to mắt, ra sức kêu rên bằng thứ âm thanh không thể to hơn được nữa.
Giống như đã thực hiện xong một trò nghịch ác, kẻ kia ngẩng đầu lên, cười ha hả một cách rất khoa trương.
“Dù ông không cần thuốc của tôi nữa, nhưng không có tôi ông cũng sẽ chết mà thôi! Đừng có đối phó với tôi, tôi có thể khiến cho ông cảm thấy sống dễ chịu hơn một chút.”
Kẻ kia đắc ý nói xong liền đóng cánh cửa nhỏ trên chiếc lồng kính lại. Để lại ông già bên trong chiếc lồng kính kín mít lúc này đang nặng nề thở gấp.
Hắn quay người đi tới phía sau cánh cửa phòng, ở đó có một chiếc tủ bảo quản lạnh bằng kính trong suốt. Bên trong tủ toàn là các dạng mẫu vật đối chiếu đủ loại lớn nhỏ. Có mẫu máu, mẫu da, cùng các tổ chức cơ thể không biết tên khác,…
Hắn cúi người, xem xét cẩn thận từng mẫu đối chiếu đủ loại bên trong, nét mặt biến đổi dần từ vẻ tà ác ban đầu sang vẻ hung dữ, rồi lại từ vẻ hung dữ trở lại vẻ bình tĩnh. Sau cùng hắn ta đứng thẳng dậy, đẩy cửa bước ra khỏi căn phòng.
Căn phòng lại trở lại sự yên tĩnh lúc trước. Ánh mặt trời lại tiếp tục vẽ lên trên nền nhà lát đá những vệt nắng nhỏ dài, dường như còn dài hơn một chút so với những tia nắng lúc nãy.
Một tiếng “két” vang lên.
Nếu không để ý lắng nghe thật kĩ, thậm chí còn hoàn toàn không nghe thấy gì cả.
Cánh cửa phòng mở ra một khe hở nhỏ.
Giữa khe cửa, là một đôi mắt, đang dò xét gì đó bên trong căn phòng,…
Hết Tập 3 Bất kể trong bóng tối có những gì,Tôi vẫn luôn là Người gác đêm của bạn.