← Quay lại trang sách

Chương 10 Phòng học vong linh-

Tôi lặng lẽ bước vào trong căn phòng của chính mình. Đứng một hồi trong bóng tối, vừa không dám cử động, cũng không dám bật đèn. Tôi chỉ đứng yên ở đó, cảm nhận những vòng xoáy trong mắt mình.-Daniel Keyes

1

“Xỉ than? Nhiều xỉ than như vậy thì chứng tỏ được điều gì?” Tiêu Lãng ngồi trên chiếc ghế tựa trong phòng kiểm nghiệm kiểm tra vật chứng Sở Công an thành phố Nam An, hết xoay ghế sang trái lại xoay sang phải, tay giơ lên một chiếc túi đựng vật chứng trong suốt, cậu nhìn vào thứ đồ đen sì sì trong túi, nói.

“Là thứ được moi ra từ lốp xe mô tô đấy, cậu nói xem nó chứng tỏ điều gì.” Nhiếp Chi Hiên ngồi trước bàn kiểm nghiệm, trước mặt là một chiếc tủ thông gió, anh đang đưa cả hai tay vào trong tủ làm công việc của mình.

“Chứng tỏ đến từ khu khai thác khoáng sản chứ còn gì.” Tiêu Lãng khua khua chiếc túi đựng vật chứng, nói, “Ở Nam An chúng ta, cứ nói tới khoáng sản là nghĩ ngay đến huyện An Kiều. Từ đó chạy tới đây nhanh nhất cũng phải tầm một tiếng đồng hồ.”

Nhiếp Chi Hiên biết điều Tiêu Lãng muốn ám chỉ chính là tên ‘Bác sĩ’ đã mất một tiếng để chạy tới đây sau khi bọn họ thiết lập bẫy dụ hắn ta.

“Ở chỗ chiếc mô tô, chỉ tìm được mấy thứ đồ này thôi sao?” Tiêu Lãng khua khua chiếc túi đựng vật chứng trong tay, rồi lại chỉ vào chiếc túi da màu đen - đồ vật mà Nhiếp Chi Hiên đang kiểm tra lúc này.

“Chiếc mô tô hầu như đã bị phá hủy toàn bộ, may mà còn một phần lốp xe.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Còn nữa, hộp đụng đồ ở phía sau thùng xăng cũng bị thiêu cháy rồi, nếu không nhờ Lăng Mạc phản ứng nhanh nhẹn kịp thời thì cũng không tìm được những vật chứng này.”

“Tên tiểu tử Lăng Mạc quả thật thông minh nhanh trí, cậu ta nói nhìn thấy được sự yên tâm trong ánh mắt của tên ‘Bác sĩ’ lúc lâm chung.” Tiêu Lãng nói, “Sự yên tâm của hắn ta chính là cái túi này bị đốt cháy. Nhưng không ngờ, lại không bị thiêu cháy. Phải rồi, bên chỗ thi thể không phát hiện được bất cứ điều gì sao?”

“Không, chúng ta đều tận mắt chứng kiến quá trình tử vong tại hiện trường rồi, còn có gì để mà giám định nữa chứ.” Nhiếp Chi Hiên trả lời trong khi vẫn không dừng công việc trên tay, “Trên người hắn không tìm thấy đồ vật nào được cho là phương tiện thông tin liên lạc cả.”

“Bởi vì nội bộ của chúng chia bè chia phái chứ sao.” Tiêu Lãng nói, “Anh nói xem đại Boss của Gác đen rốt cục là Thôi Chấn hay là tên ‘Bác sĩ’?”

“Vấn đề đại Boss phía sau thì còn phải đợi xem xét lại.” Nhiếp Chi Hiên lắc lắc đầu, nói, “Quan sát răng của tên ‘Bác sĩ’, tôi đoán tuổi của hắn ta cũng chỉ tầm hơn 20 tuổi.”

“Sao cơ? Tên ‘Bác sĩ’ không phải là Boss đằng sau sao? Vậy lẽ nào hắn là kẻ phản đồ? Không có lẽ hắn ta chính là kẻ đã thiết kế được vắc xin và chế tạo ra vật chất cải tạo gen chứ?” Tiêu Lãng ngồi thẳng người lên.

“Điều này thì tôi không biết.” Nhiếp Chi Hiên nói.

“Vậy thì phải mau chóng nói qua việc này với tên tiểu tử Lăng Mạc kia, giờ cậu ấy vẫn đang nói chuyện với cô gái mù đấy, đang nói chuyện theo hướng tên ‘Bác sĩ’ chính là đại Boss đứng phía sau cơ.” Tiêu Lãng lấy điện thoại di động từ trong túi áo ra.

“Sau khi khám nghiệm tử thi xong tôi đã nói với cậu ấy rồi.” Nhiếp Chi Hiên nới, “Không ảnh hưởng gì, vì Lăng Mạc nói cô gái mù kia không biết chút nào về Người gác đêm đen tối, thậm chí cô ta cũng biết rất ít về bản thân tên ‘Bác sĩ’.”

“Hóa ra chỉ là quan hệ nam nữ đơn thuần à?” Tiêu Lãng nhún nhún vai, lại cầm chiếc túi đụng vật chứng có chứa xỉ than kia lên xem xét, “Chỗ xỉ than này, to có nhỏ có, là loại chưa qua sàng lọc, xem ra là cách khu hầm mỏ khai thác không xa.”

“Đang Đang, anh thấy là tiếp sau đây, phải trông chờ vào bản lĩnh của em đấy.” Nhiếp Chi Hiên nói với Đường Đang Đang lúc này đang ngồi cạnh Tiêu Lãng.

Từ lúc bước vào phòng kiểm nghiệm, Đường Đang Đang vẫn luôn cúi đầu cứ như là đang mải nghĩ ngợi điều gì đó. Nghe thấy Nhiếp Chi Hiên gọi mình, bèn đứng dậy đi tới xem xét tình hình bên trong chiếc tủ thông gió.

Do nhiệt độ cao, chiếc túi da gần như đã bị tan chảy, phần giả da bị nóng chảy dính chặt vào với những món đồ các loại bên trong chiếc túi. Nhiếp Chi Hiên làm việc hết sức cẩn thận như vậy hàng tiếng đồng hồ, chính là để tách rời được phần da bị chảy với những món đồ bên trong.

Do tác động của nhiệt độ cao, một vài món đồ dễ cháy trong túi đã bị hủy hoại hết, tuy nhiên có một chiếc máy tính bảng và một tấm thẻ dày sau khi tách rời ra cũng coi như là còn giữ được hình dáng bên ngoài.

Đường Đang Đang đeo găng tay theo yêu cầu của Nhiếp Chi Hiên, bắt đầu kiểm tra hai món đồ còn giữ lại được này.

“Chiếc máy tính bảng hiện đang ở trạng thái mở máy, nhưng màn hình dường như đã bị hỏng rồi, em có thể thử phá giải để xem nội dung bên trong xem thế nào.” Đường Đang Đang nói nhỏ.

“Anh xem hai chấm đỏ này, vẫn đang nhấp nháy.” Tiêu Lãng nói, “Em đoán là, đây chính là thiết bị mà tên ‘Bác sĩ’ sử dụng để thu nhận tín hiệu liên lạc của các thành viên Người gác đêm đen tối khác. Hai điểm đỏ này chính là chỉ thiết bị của tên Kim Cương và ‘Thạch sùng’, hiện giờ đang ở trong phòng vật chứng của tổ chức Người gác đêm chúng ta.”

“Có lý!” Nhiếp Chi Hiên bất chợt hiểu ra, “Nếu thực sự là như vậy, chứng tỏ tất cả các thành viên khác của Người gác đêm đen tối đều đã tắt hết phương tiện thông tin liên lạc của bọn chúng rồi.”

“Điều đó là chắc chắn rồi.” Tiêu Lãng nói, “Từ việc tên ‘Bác sĩ’ tiến hành phân tách thi thể, cho đến việc hắn ta lần theo dấu vết truy đuổi đến kho thuốc nổ, rồi đến trung tâm Tâm Kiều Thác, bao nhiêu lâu như vậy, mà còn không biết là tên ‘Bác sĩ’ có thể truy theo dấu vết của bọn chúng hay sao? Em còn cảm thấy bọn chúng phản ứng cũng quá chậm ấy.”

“Nhưng nếu như tên ‘Bác sĩ’ có thể luôn theo sát hành tung của bọn chúng một cách kịp thời, vậy tại sao còn tìm đến nơi ở của Thôi Chấn? Thôi Chấn rõ ràng là không có mặt ở đó mà.” Nhiếp Chi Hiên hỏi.

“Liệu đây có phải là nguyên nhân khiến Thôi Chấn để chiếc vòng đeo tay của thầy Đường ở căn cứ địa đó không?” Tiêu Lãng nói, “Để làm mồi nhử?”

“Không, chiếc vòng đeo tay của thầy Đường đã hoàn toàn bị hỏng, không thể lần theo tung tích đó nữa. Hơn nữa nếu như lúc đó Thôi Chấn đã biết là tên ‘Bác sĩ’ có thế truy theo dấu tích của thiết bị liên lạc, thì bọn chúng sẽ không bật thiết bị liên lạc trong các lần hành động sau này đâu.” Nhiếp Chi Hiên nói.

“Như vậy chỉ có thế chứng tỏ rằng…”, Tiêu Lãng nói, “Một là, tên ‘Bác sĩ’ biết được tại nơi ở của Thôi Chấn có chứng cứ quan trọng, cho nên trước khi đi tìm kiếm Thôi Chấn, hắn sẽ đi đến nơi ở của cô ta để tiêu hủy chứng cứ trước. Hai là, những lúc nhóm Thôi Chấn không thực hiện hành động, thì bọn chúng sẽ không bật thiết bị liên lạc.”

Nhiếp Chi Hiên gật gật đầu, nói: “Nếu như những thành viên của tổ chức Gác đen cần bật thiết bị liên lạc lên khi thực hiện hành động, rồi tắt thiết bị sau khi hoàn tất hành động, thế còn chiếc vòng đeo tay của thầy Đường lại hoàn toàn bị động, không thể chủ động điều khiển được, điểm này càng thêm chứng tỏ rằng thầy Đường vô tội.”

Nói xong, Nhiếp Chi Hiên để ý thấy biểu cảm của Đường Đang Đang hơi biến đổi, liền đưa chiếc thẻ cho Đường Đang Đang, nói: “Tấm thẻ này, có phải là thẻ phòng của khách sạn nào đó không?”

Đường Đang Đang lật hai mặt chiếc thẻ xem xét một lát, rồi thử đẩy một lõi chip từ ở một mặt chiếc thẻ, quả nhiên đẩy ra được một khe ‘cổng’ nhỏ. Hóa ra lõi chip từ này không phải là chip thẻ, mà là một chiếc USB trá hình.

“USB! Là USB thì giá trị lớn rồi!” Tiêu Lãng đứng bật dậy.

Đường Đang Đang im lặng cầm chiếc USB cắm vào máy tính, dường như không có bất cứ phản ứng nào. Cô nói: “Dù gì nó cũng đã chịu tác động nhiệt ở nhiệt độ rất cao, có khả năng các công năng đã bị hỏng, em cũng cần phải tìm cách thử khôi phục lại xem sao, xem liệu có thể phục hồi để đọc được không. Ồ, đúng rồi. Cái này rất có thể chính là tài liệu mà tên ‘Bác sĩ’ sao chép ra từ trong máy tính của Thôi Chấn.”

“Phải rồi, lúc trước cậu đã từng nói, máy tính của Thôi Chấn đã bị phá hỏng, nhưng từ những số liệu trên ổ cứng có thể thấy được dấu tích cho thấy nó đã từng bị sao chép số liệu.” Tiêu Lãng bổ sung.

Đường Đang Đang lặng lẽ gật gật đầu rồi nói: “Em sẽ mang hai món đồ này về tổ chức Người gác đêm, cần một chút thời gian để giải mã.”

“Mình đi cùng cậu!” Tiêu Lãng sửa sang lại quần áo, cầm lấy chìa khóa xe nói.

“Đợi chút, Tiêu Lãng, cậu xem xem đây là cái gì.” Nhiếp Chi Hiên chỉ vào bên trong chiếc tủ thông gió nói.

Trong chiếc tủ thông gió, rải rác rất nhiều những mảnh giả da vụn được Nhiếp Chi Hiên gỡ ra. Có những mảnh vụn đã hoàn toàn bị cháy thành than, có những mảnh vụn vẫn còn dính chặt với những vật thể được đựng trong chiếc túi da trước đó và giờ cũng đã bị thiêu hủy.

Nhiếp Chi Hiên phát hiện thấy một đồ vật có hình dạng như tờ giấy màu vàng nhạt dính chặt vào mẩu giả da đã bị nóng chảy, ở giữa tấm giấy bị nhiệt tác động đã biến thành màu vàng nhạt, còn ở xung quanh đã bị thiêu cháy đen và quăn hết lại. Nhiếp Chi Hiên dùng nhíp cẩn thận thử gỡ mảnh giấy ra khỏi lớp giả da.

Thử mấy lần liền, sau cùng Nhiếp Chi Hiên đành bỏ cuộc. Bởi vì phần giả da đã bị tan chảy nghiêm trọng, độ kết dính chặt tới mức không thể tách rời ra chỉ bằng tác dụng của lực cơ học đơn giản được nữa.

“Đây có phải mã QR không?” Tiêu Lãng nheo mắt nhìn vào một góc của mành giấy đang được Nhiếp Chi Hiên dùng nhíp tách ra.

“Nhìn hình dạng thì có vẻ là như vậy.” Nhiếp Chi Hiên gật đầu công nhận.

“Với kích cỡ như thế này, còn có cả mã QR nữa, thì nhiều khả năng là hóa đơn chuyển phát nhanh rồi.” Tiêu Lãng đã có gợi ý từ lần kiểm tra di vật của Đường Tuấn lần trước, liền nói.

Đường Đang Đang nghe thấy câu này, bờ vai tiều tụy gày gò rung lên nhè nhẹ mấy cái. Mấy ngày nay, Đường Đang Đang vùi mình vào trong công việc, dường như đã quên đi nỗi đau mất cha. Tuy nhiên, nỗi đau thương vô cùng sâu sắc này, nói là quên, kỳ thực chỉ là tạm thời quên đi mà thôi.

“Trong túi có một tờ biên nhận chuyển phát nhanh?” Nhiếp Chi Hiên trầm ngâm nói, “Vậy là gần đây hắn ta đã gửi đi cái gì đó, điều này rất quan trọng.”

“Quan trọng thì có tác dụng gì! Anh cũng đâu có tách rời ra được.” Tiêu Lãng vòng đi vòng lại xem xét mảnh giấy dính chặt với lớp giả da, sốt ruột cứ đi vòng quanh.

“Cậu đợi chút.” Nhiếp Chi Hiên thốt ra mỗi ba chữ rồi chạy ra khỏi phòng thực nghiệm. Khoảng mười phút sau, anh đã lại chạy về tay xách theo một chiếc hộp, vừa thở hổn hển vừa nói, “Tôi đem vật chứng về Sở Công an thành phố để kiểm tra, bởi vì ở Sở Công an thành phố có đầy đủ thiết bị cần thiết hơn phòng thực nghiệm của Người gác đêm chúng ta. Thiết bị nguồn sáng đa băng tần loại đặc biệt này cũng có nhiều đoạn băng tần hơn. Nếu như những chữ trên mảnh giấy là chữ in, thì tôi tin rằng kiểu gì cũng sẽ có một loại nguồn sáng có thể hiển thị ra được những chữ đó.”

Tiêu Lãng nhìn Nhiếp Chi Hiên điều chỉnh nguồn sáng sang từng đoạn băng tần một, chiếc kính màu đỏ đang đeo trên mặt tỏa ánh sáng lấp lánh dưới ánh phản chiếu của nguồn sáng.

“Giấy.” Nhiếp Chi Hiên nói.

“Sao?” Tiêu Lãng nói, “Ồ, anh bảo em lấy giấy ra ghi chép hả? Anh nhìn thấy gì rồi?”

“677732.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Đây có lẽ là số vận đơn rồi.”

“Làm gì có số vận đơn nào mà lại ngắn như vậy?” Tiêu Lãng nói.

“Đây là sáu số cuối.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Phần phía trước thực sự là không nhìn ra được, giờ thì cần cậu đi kiểm tra rồi.”

“Việc này dễ.” Tiêu Lãng nói, “Lần trước khi tìm được bưu kiện chuyển phát nhanh thông qua số vận đơn, lão Tiêu đã ý thức được tầm quan trọng của chuyển phát nhanh, cho nên đã đề nghị được cấp một cổng kết nối tới hệ thống vận đơn của mấy công ty chuyển phát nhanh trong khu vực, hiện giờ đã có thể tra cứu được thông qua hệ thống mạng nội bộ của công an. Có điều, chỉ có sáu số cuối thì phải tra thế nào, thực sự là em còn chưa biết đấy.”

“Để mình làm cho.” Đường Đang Đang đặt chiếc máy tính bảng và USB đang cầm trên tay xuống rồi nói.

Sau khi đã kết nối được với hệ thống vận đơn chuyển phát nhanh, Đường Đang Đang bắt đầu gõ lách cách gì đó trên bàn phím một cách thuần thục, có vẻ như là đăng nhập vào phía sau kho số liệu, tiếp đó cài đặt một lệnh tìm kiếm đối chiếu với sáu số cuối vừa rồi. Chỉ khoảng hai mươi phút sau, trên màn hình máy tính các số liệu bắt đầu chạy chuyển dịch điên cuồng, rồi từng dòng từng dòng thông tin về vận đơn lần lượt xuất hiện trong hộp hội thoại.

“Ôi chà, đã biết được sáu chữ số cuối rồi mà vẫn còn nhiều như vậy sao?” Tiêu Lãng nhìn theo từng dòng từng dòng thông tin về vận đơn đang hiện ra, nói.

“Đúng thế, bây giờ chuyển phát nhanh nhiều vậy đấy. Cậu nghĩ thử xem, một mình cậu mỗi tháng đã có bao nhiêu đơn hàng chuyển phát nhanh rồi, huống hồ đây lại còn cả một thành phố hai mươi triệu dân của chúng ta.” Nhiếp Chi Hiên cười nói.

“Này này này, dừng dừng dừng, cậu xem cái này đi.” Tiêu Lãng chỉ vào một dòng thông tin trong đó rồi nói.

Dòng thông tin này rõ ràng là ngắn hơn các dòng thông tin khác rất nhiều, bởi vì địa chỉ của người gửi chỉ ghi mấy chữ ‘khu Tây Thị thành phố Nam An’, còn không ghi cả số điện thoại của người gửi. Thông tin của người nhận thì lại ghi rất chi tiết, song số điện thoại chỉ có mười một số 0, rõ ràng đây là số điện thoại giả. Địa chỉ nhận hàng là thành phố Văn Cương - một thành phố tuyến hai cách thành phố Nam An 300 ki-lô-mét.

Tin tức không hay là, bưu kiện chuyển phát nhanh này đã được gửi đi từ bốn hôm trước. Theo lẽ thường, người nhận có lẽ đã nhận được chuyển phát nhanh rồi. Tiếc là, trong kho số liệu không thể hiển thị trạng thái ký nhận.

“Số điện thoại giả thì cũng không thể giả đến mức độ này chứ.” Tiêu Lãng đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, nói, “Hơn thế, chẳng phải chuyển phát nhanh bắt buộc phải có số điện thoại người nhận mới được hay sao? Bốn ngày, nhỡ ra bốn ngày mà vẫn chưa ký nhận thì sao? Chuyển phát nhanh An Thông Nam An phải không, giờ em sẽ đến chỗ công ty bọn họ.”

“Đi đi.” Nhiếp Chi Hiên mỉm cười nói, “Tôi phải đến Cục Quản lý Dược, xem xem tình hình lấy mẫu kiểm tra vắc xin của công ty chỗ Thôi Chấn lần trước ra sao rồi, rốt cuộc là có sơ hở gì hay không.”

“Tớ cũng phải đi khôi phục chiếc USB này.” Đường Đang Đang nói.

“Sao mà nhiều việc vậy chứ, ngay cả một người để đi cùng mình cũng chẳng có ai.” Tiêu Lãng đi xuyên qua một khu vận chuyển hàng hóa mênh mông rộng lớn, cũng không rõ là bởi biết bao nhiêu biển hiệu của các công ty chuyển phát nhanh, hay là những con đường nhỏ trong khu quá lằng nhằng phức tạp khiến cho cậu ong hết cả đầu. Bản thân Tiêu Lãng vốn dĩ đã không xuất sắc trong việc xác định phương hướng, trước giờ cũng không ham thích dạo phố, lần này coi như là đã gặp phải phiền phức lớn rồi.

Tìm kiếm suốt đúng bốn mươi phút đồng hồ, Tiêu Lãng cuối cùng cũng đã nhìn thấy trong một góc của khu vận chuyển hàng hóa, có một tấm ảnh treo xiên xiên xẹo xẹo, bên trên có ghi dòng chữ: An Thông Nam An. Cũng giống như lúc Columbus phát hiện ra vùng đất mới vậy, Tiêu Làng vui sướng nhảy cẫng lên, sau đó nhanh chóng lao vào bên trong kho hàng.

So với các công ty chuyển phát nhanh khác, hàng hóa của công ty chuyển phát nhanh này rõ ràng ít hơn rất nhiều, nhân viên làm việc tại điểm trạm này cũng đang nhàn rỗi ngồi uống trà chiều.

Tiêu Lãng nhanh như gió thổi tiến thẳng vào phòng quản lý, xuất trình thẻ cảnh sát, rồi nói: “Tôi cần kiểm tra gấp một đơn hàng chuyển phát nhanh, số vận đơn đây.”

“Đồng chí cảnh sát, có việc gì nghiêm trọng không? Chuyện lớn là công ty chúng tôi không chịu đựng nổi đâu.” Sắc mặt viên quản lý rất hoảng sợ, vừa nói vừa mở máy tính, trích xuất ghi chép về vận đơn.

“Chuyện lớn thì không có, không cần phải lo lắng. Có điều, đơn hàng chuyển phát nhanh này ngay đến số điện thoại người nhận cũng không thấy ghi rõ, vậy mà các anh vẫn nhận đơn sao?” Tiêu Lãng hỏi.

Viên quản lý không nói gì, yên lặng xem xét thông tin trên máy tính, sau đó mới trả lời: “Sao lại không thể nhận đơn chứ? Địa chỉ số nhà đường phố rất rõ ràng, có thể nhận được hàng chẳng phải là được rồi sao? Công việc chỗ chúng tôi tiêu điều thế này, làm gì còn được kén cá chọn canh chứ?”

“Đơn chuyển phát nhanh này đã ký nhận hay chưa?” Tiêu Lãng hỏi.

“Chưa, vẫn đang ở trạm trung chuyển chính của Văn Cương, còn chưa phân loại cơ.” Viên quản lý nói, “Gần đây đội xe giao nhận chuyển phát nhanh của chúng tôi đang tiến hành bảo dưỡng toàn bộ, cho nên mới chậm trễ mất mấy ngày.”

Tiêu Lãng thầm nghĩ, chỉ có 300 cây số, thời gian đã bốn ngày rồi mà vẫn còn chưa tới nơi, lại còn lấy lý do xe vận chuyển đang được bảo dưỡng sao? Chuyện này cũng thật là nực cười! Song trong lòng Tiêu Lãng lại dấy lên một niềm vui sướng khôn tả, dù gì thì đơn hàng chuyển phát nhanh này chắc chắn sẽ không tới tay đối phương nữa, mà sẽ bị cảnh sát thu giữ.

“Ồ, gửi tới Văn Cương phải không?” Một nhân viên chuyển phát nhanh có lẽ là lúc trưa chưa kịp ăn cơm, lúc này đang ngồi trong phòng quản lý ăn uống vội vàng, vừa ăn vừa nói nên không được rõ ràng, “Không phải là cái ‘tên ngốc’ ấy à, ồ không, là cái người tàn tật đó mà, anh ta thường xuyên đến đây gửi đồ chuyển phát nhanh, mà lần nào cũng là gửi đi Văn Cương.”

“Đúng vậy, người ta là người tàn tật, cũng đâu có dễ dàng gì. Không biết số điện thoại di động của đối phương thì cũng có sao đâu mà, chỉ cần có thể nhận được hàng chẳng phải là tốt rồi sao?” Viên quản lý bao biện cho bản thân một cách cảnh giác.

Lúc này, trong lòng Tiêu Lãng đã xác nhận, tên ‘Bác sĩ’ thành viên của Người gác đêm đen tối này chẳng qua chỉ là một kẻ tay sai quan sát từ xa cho đại Boss đằng sau, hắn ta phụ trách thực hiện một số việc nào đó tại nơi nào đó ở Nam An, rồi thường xuyên báo cáo công việc với đại Boss ở thành phố Văn Cương.

Ra khỏi cửa công ty chuyển phát nhanh, Tiêu Lãng liền điện thoại liên hệ với Tiêu Vấn Thiên: “Lão Tiêu, con vừa gửi qua wechat cho bố một địa chỉ, là địa chỉ mà tên ‘Bác sĩ’ thường xuyên gửi bưu kiện chuyển phát tới đó, cũng có thể là địa chỉ của kẻ cầm đầu - ông chủ lớn của tổ chức Người gác đêm đen tối. Bố hãy nhanh chóng liên hệ với phía cảnh sát Văn Cương đi bắt người thôi. À đúng rồi, bốn ngày trước tên ‘Bác sĩ’ lại tiếp tục gửi một bưu kiện đến đó, hiện giờ vẫn đang nằm ở tổng trạm trung chuyển của chuyển phát nhanh thành phố Văn Cương, con cũng đã gửi qua cho bố số hóa đơn chuyển phát nhanh, bố liên hệ ngay với phía cảnh sát Văn Cương tìm đơn hàng chuyển phát nhanh đó đem về đây cho con nhé.”

Tiêu Lãng nói liền một hơi rồi cúp điện thoại, ngửa mặt lên nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, tận hưởng bầu không khí không đến nỗi quá lạnh đang vỗ về trên khuôn mặt cậu, trong lòng thầm nghĩ, được ra lệnh cho giám đốc Sở Công an, thực đã đời quá đi mất.

2

Hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của Tiêu Lãng, đến khi trời tối, cậu vẫn chưa được khởi hành đến Văn Cương để thu nhận chiến lợi phẩm, mà ngược lại cậu đang ngồi trong phòng họp của tổ chức Người gác đêm với tâm trạng rầu rĩ, tham gia cuộc gặp do Tiêu Vọng chủ trì.

Lúc này Nhiếp Chi Hiên mang một lô tài liệu về tổ chức Người gác đêm, vừa sắp xếp tài liệu, anh vừa giới thiệu cho mọi người kết quả của việc lấy mẫu điều tra vắc xin tiêm phòng do tổ điều tra liên ngành các bộ phận của Cục Quản lý Dược thực hiện: “Tổ điều tra liên ngành đã lấy mẫu xác suất để tiến hành kiểm tra trong từng lô vắc xin, từng đầu mối cung cấp vắc xin của công ty vắc xin, và đều không kiểm tra thấy thành phần vật chất nguy hại.”

“Điều này cũng giống như kết quả kiểm tra lần trước.” Tiêu Lãng nhún vai nói.

“Có điều, theo yêu cầu của tôi, họ đã tiến hành kiểm nghiệm kĩ hơn về hóa mô miễn dịch trong vắc xin.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Sau khi thực hiện kiểm nghiệm vắc xin đối với một số lô vắc xin và một số đầu mối cung cấp vắc xin cụ thể, đã phát hiện được nhiều loại kết cấu protein lạ có cấu tạo phức tạp.”

“Em nghĩ là, anh hãy nói cái gì mà bọn em có thể nghe hiểu được ấy.” Tiêu Lãng mở to mắt nói.

“Ừ, nói một cách đơn giản thì, chính là bằng một số phương pháp kiểm nghiệm tương đối đặc biệt, đã phát hiện được những vật chất lẽ ra không nên có trong vắc xin thông thường.” Nhiếp Chi Hiên cố gắng dùng từ ngữ thông dụng để giải thích, “Chúng tôi đã mang những thành phần protein này đi xin ý kiến của một số chuyên gia y học. Họ cũng không hiểu rõ lắm. Sau đó tôi lại liên lạc với một chuyên gia về gen ở trường cũ của tôi. Sau khi ông ấy xem xong, phân tích rằng đây có thể là một loại chất dẫn gây đột biến gen.”

“Chất dẫn à?” Tiêu Vọng cau mày.

“Không biết mọi người còn nhớ hay không, chúng ta đã từng nói rằng, nếu muốn cải tạo gen của con người, bắt buộc phải bắt đầu can thiệp từ giai đoạn phôi thai. Nếu như tiến hành cải tạo gen cho một đứa bé thì sẽ có rất nhiều phương diện không thể thực hiện được. Tuy chúng ta đã biết được là rất nhiều chức năng được quyết định bởi vị trí gen, cho dù chúng ta có thể nhắm tới mục tiêu cụ thể để sửa đổi gen, thì cũng vẫn rất khó để cải tạo một con người về mặt chức năng.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Tuy nhiên điều tôi đang nói ở đây, chính là tình hình khoa học kỹ thuật gen mà chúng ta nắm được hiện nay. Nhưng nếu như có người tìm ra biện pháp để tiến hành cải tạo gen ở những đứa trẻ, đồng thời khiến cho chúng có được năng lực biến đổi thì cũng khó mà nói trước được. Có điều, chúng ta cũng đã từng nói, cho dù có sửa đổi gen, cũng chưa chắc đã có thể tạo thành một ‘tiến hóa’ về gen, tất cũng sẽ có sự ‘thoái hóa’ gen và ‘thay đổi’ gen. Do đó, cải tạo gen kiểu này, có thể nói là một hình thức thực nghiệm y học phải đánh đổi bằng một cái giá rất lớn. Cái giá phải trả có thể là sinh mệnh của rất nhiều đứa trẻ.”

“Vậy chất dẫn là nghĩa làm sao?” Tiêu Vọng hỏi.

“Tôi đã trao đổi qua với các chuyên gia về gen, cảm thấy sự việc có khả năng là như thế này.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Thôi Chấn thông qua việc bỏ chất dẫn này vào trong vắc xin thành phẩm, từ đó quan sát trạng thái của những chủ thể tiếp nhận vắc xin, một khi chủ thể sinh vật có đủ điều kiện để có thể phát sinh cải tạo gen, bọn chúng sẽ bắt cóc những đứa trẻ đó về, tiếp tục cho sử dụng thêm thuốc để cải tạo gen, từ đó khiến cho đứa trẻ có được một sự ‘biến đổi’ về năng lực nào đó trong quá trình trưởng thành. Những tên chúng ta gặp đều là những trường hợp ‘biến đổi’ thành công, còn những trường hợp thất bại, hoặc những trường hợp bị ‘thoái hóa’, thì không biết đã bị bọn chúng xử lý như thế nào.”

“Vậy cũng có nghĩa là, việc bỏ vật chất nào đó vào trong vắc xin, là một dạng thăm dò.” Tiêu Vọng nói, “Nhưng cho dù là một dạng thăm dò như vậy, thì cũng phải có những báo cáo về tác dụng phụ nghiêm trọng xuất hiện sau khi sử dụng vắc xin.”

“Cái này thì chắc chắn.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Hiện giờ đã là thời đại truyền thông mới rồi, ý thức bảo vệ quyền lợi của người dân cũng mạnh mẽ hơn, thế nên gần đây đã xuất hiện rất nhiều trường hợp gặp phải vấn đề sau khi tiêm vắc xin. Nhưng mà trước đây, tin tức của mọi người có thể không được phổ biến, cũng như sẽ không ngờ được là lại có liên quan gì với việc tiêm vắc xin. Từ những tư liệu mà tôi thu thập được có thể thấy, những loại vắc xin có vấn đề đã được báo chí truyền thông đưa tin, cùng với các loại vắc xin được lấy mẫu kiểm tra phát hiện có vấn đề đều đến từ các kênh phân phối do Thôi Chấn phụ trách.”

“Như vậy cũng có thể nói rằng, cho dù bọn chúng không đánh trống khua chiêng ầm ĩ đi báo thù như vậy, thì khả năng Thôi Chấn bị lộ cũng sẽ càng ngày càng lớn hơn.” Tiêu Vọng nói.

“Đúng vậy.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Theo các báo cáo điều tra cho thấy, Thôi Chấn đã vào làm việc tại công ty vắc xin này từ năm 1996. Lúc đó, công ty này vẫn còn là một doanh nghiệp nhà nước, sau đó trong trào lưu cải cách các xí nghiệp quốc doanh, mới chuyển đổi thành doanh nghiệp tư nhân.”

“Nếu như tôi nhớ không nhầm, những vụ án bắt cóc trẻ em mà tôi thu thập chỉnh lý, vụ sớm nhất là vào ngày mùng 8 tháng 6 âm lịch của năm 1996.” Tiêu Vọng nói.

“Phải rồi, lúc đó Thôi Chấn mới vừa tròn 20 tuổi, không hiểu bằng mối quan hệ nào mà cô ta được nhận vào làm nhân viên hỗ trợ kỹ thuật trong một công ty vắc xin.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Nếu như là một nhân viên hỗ trợ kỹ thuật, tất nhiên sẽ có cơ hội để bỏ vật chất lạ vào trong vắc xin thành phẩm. Hơn hai mươi năm nay, Thôi Chấn từ một nhân viên hỗ trợ kỹ thuật đã làm đến phó trưởng bộ phận kỹ thuật, sau đó chuyển sang bộ phận kinh doanh. Thời điểm xảy ra vụ việc, cô ta đã là tổng giám đốc bộ phận kinh doanh.”

“Cũng có nghĩa là, trước kia khi còn làm việc ở bộ phận kỹ thuật, cô ta có thể bỏ vật chất lạ vào trong mọi loại vắc xin; Nhưng từ khi chuyển sang bộ phận kinh doanh, thì cô ta chỉ có thể bỏ vật chất lạ vào các loại vắc xin trong các kênh phân phối mà bản thân cô ta nắm được mà thôi.” Tiêu Lãng nói, “Đây chính là nguyên nhân tại sao trước kia cô ta không hề bị lộ, còn bây giờ thì lại bị chúng ta dễ dàng nắm được cái đuôi hồ ly của mình.”

“Vậy thì, xuất hiện một vấn đề là,” Tiêu Vọng nói, “từ năm 1996 bắt đầu gây án, vậy thì, một người mới chỉ 20 tuổi, chưa từng được đào tạo bậc cao như Thôi Chấn, liệu có khả năng nghiên cứu chế tạo ra sản phẩm về gen mà ở thời điểm đó là một lĩnh vực khoa học kỹ thuật hàng đầu hay không? Trong số khoảng mười thành viên của Người gác đêm đen tối mà chúng ta nắm được hiện nay, cơ bản đều đã được chứng minh chính là những đứa trẻ bị bắt cóc, nhưng, chỉ riêng những đứa trẻ bị bắt cóc mà tôi thu thập thông tin cũng đã hơn 30 người, và còn có những đối tượng khác mà chúng ta chưa được biết, vậy những đối tượng khác ấy đi đâu rồi? Nhất là những đứa trẻ bị bắt cóc mấy năm gần đây, hiện giờ chúng vẫn chỉ là những đứa trẻ, bọn chúng đâu cả rồi? Chẳng hạn như đứa con của người giáo viên dạy thể dục ấy, rốt cục đã phải trải qua những gì? Còn nữa, hành vi sát hại Thôi Chấn rõ ràng là để giết người diệt khẩu. Tên ‘Bác sĩ’ luôn cố gắng che đậy điều gì? Rốt cuộc hắn ta đang che giấu điều gì đây?”

“Đúng rồi, nhớ lại vụ án lúc đó, lời trần thuật của thầy giáo dạy thể dục có nói, kẻ bắt cóc đứa trẻ chỉ cần nhảy lên một cách nhẹ nhàng là đã có thể vượt qua được bức tường.” Tiêu Lãng nói, “Cái này giống hệt như cảnh tượng anh đuổi bắt tên “Tai sứt”, à không, Maxwell.”

Tiêu Vọng gật gật đầu, nói: “Thôi Chấn chỉ là một nhân vật chủ chốt của tổ chức này, có thể hiện giờ cô ta không còn phụ trách việc bắt cóc những đứa trẻ nữa, mà sẽ do những thành viên Người gác đêm đen tối khác - những học viên đã ‘tốt nghiệp khóa học’ trực tiếp gây án. Những đứa trẻ này có lẽ được bố trí ở tại một nơi cách biệt, phải tiếp nhận các thí nghiệm về gen. Còn kẻ tổng phụ trách của tổ chức, nhất định không phải là Thôi Chấn. Hơn thế, ý nghĩa tồn tại của tổ chức này không chỉ đơn thuần là ‘thay trời hành đạo’, cũng không phải là để giúp Thôi Chấn báo thù. Kẻ phụ trách này nhất định là có động cơ khác. Bởi vì kẻ phụ trách đã thấy được tâm tư muốn báo thù của Thôi Chấn, hơn nữa nguy cơ Thôi Chấn bị bại lộ đang ngày càng lớn hơn, cho nên mới ra quyết định ‘thanh trừng nội bộ’. Có điều, những đồ đệ trung thành kia của Thôi Chấn lại chỉ nghe theo lệnh của cô ta mà thôi.”

“Đúng vậy, những đứa trẻ bị bắt cóc trong thời kỳ đầu, có lẽ đều do Thôi Chấn phụ trách huấn luyện cả, tình cảm tất nhiên cũng phải khác hơn.” Tiêu Lãng nói.

“Về cơ bản đã kết nối hợp lý rồi.” Tiêu Vọng thở dài nói, “Hiện giờ thuốc nổ và súng của thành viên Người gác đêm đen tối đều bị thu giữ cả rồi, việc cấp bách nhất lúc này vẫn là đi giải cứu những đứa trẻ đó.”

Trong đầu của Tiêu Vọng hiển hiện lên ánh mắt tuyệt vọng cùng tiếng kêu khóc xé ruột xé gan của cặp vợ chồng giáo viên, lại càng có thể hình dung ra cảnh tượng những đứa trẻ đang ở trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng, luôn hoang mang kinh sợ. Trước khi khởi động lại tổ chức Người gác đêm, Tiêu Vọng đã phát hiện ra manh mối các vụ án bắt cóc trẻ em, cho nên vào lúc này, khẩn trương giải cứu những đứa trẻ, là chuyện mà trong đầu anh đang suy nghĩ nhiều nhất.

“Anh thử nói xem, liệu có khi nào nơi ở của tên ‘Bác sĩ’ kia chính là nơi cất giấu đám trẻ con hay không?” Tiêu Lãng mạnh dạn suy đoán.

“Cũng không loại trừ.” Tiêu Vọng trầm ngâm nói, “Nếu như những phán đoán của chúng ta đều chính xác, thì trên thực tế Thôi Chấn không hề nắm bắt về đại bản doanh của Người gác đêm đen tối, mà là một thế lực khác đang khống chế kiểm soát. Còn những đứa trẻ, khá năng lớn nhất chính là đang ở trong đại bàn doanh của bọn chúng.”

“Theo như tốc độ tên ‘Bác sĩ’ chạy tới nơi, có lẽ đại bản doanh này của bọn chúng nằm cách khu chợ tập trung ở khu Tây Thị khoảng chừng một giờ chạy xe mô tô.” Tiêu Lãng nói, “Hơn nữa khu vực xung quanh đại bản doanh có mỏ khoáng sản.”

“Đúng rồi, liệu có phải là thành phố Văn Cương nơi tên ‘Bác sĩ’ gửi chuyển phát nhanh tới hay không?” Nhiếp Chi Hiên hỏi.

“Không thể nào, không thể nào.” Tiêu Lãng nói, “Từ đây tới thành phố Văn Cương là 300 ki-lô-mét đấy! Trừ phi hắn ta có thể chạy xe mô tô với tốc độ của tàu cao tốc! Còn nếu như tên ‘Bác sĩ’ đang trên đường từ Nam An tới Văn Cương, thì cũng không giải thích hợp lý được, bởi vì trong quá trình lái xe, có lẽ hắn ta không thể nào quan sát được chiếc máy tính bảng đang để bên trong hộp chứa đồ trên xe, để từ đó phát hiện được tín hiệu cua những thiết bị liên lạc đang di chuyển đến nhà người phụ nữ của hắn ta.”

“Phía cảnh sát thành phố Văn Cương có động tĩnh gì không?” Tiêu Vọng nhớ ra chuyện Tiêu Lãng trước đó vẫn luôn quan tâm đến vấn đề chuyển phát nhanh.

Theo như Tiêu Lãng thấy, việc giữ lại được bưu kiện chuyển phát nhanh là chuyện đương nhiên, rồi sau đó căn cứ theo dấu vết trên bưu phẩm để tóm được tên đại Boss phía sau cũng là chuyện dễ như trở bàn tay. Có điều, cậu đã đánh giá thấp sự mẫn cảm của đối phương.

Bên phía cảnh sát thành phố Văn Cương sau khi nhận được liên lạc của Tiêu Vấn Thiên liền lập tức điều động lực lượng tinh nhuệ, chia thành hai nhánh cùng phối hợp điều tra. Một hướng đi thẳng đến trung tâm trung chuyển chuyển phát nhanh, rồi căn cứ theo số vận đơn tìm được gói bưu kiện kia, sau đó lập tức cử người mang gói bưu kiện chạy về Nam An để tiến hành kiểm tra. Một hướng khác thì điều tra về địa chỉ nơi đặt hòm thư nhận bưu kiện.

Sau khi điều tra được biết đây là nhà của một người dân bình thường, không hề có gì khác thường. Phía cảnh sát đã tiến hành điều tra chủ nhà, còn phát hiện chủ nhà là một cảnh sát nhân dân của Sở Công an thành phố Văn Cương. Lại điều tra thêm rất nhiều vòng, mới biết được ngôi nhà của người cảnh sát này đã được cho thuê nhiều năm nay. Sau khi đi tìm người cảnh sát nhân dân này để điều tra, phát hiện ra người thuê nhà đã thuê ngôi nhà này thông qua một công ty môi giới, còn công ty môi giới thì cho biết người thuê từ trước tới nay vẫn giao dịch và trả tiền thuê nhà qua mạng.

Cũng có thể nói là, kẻ thuê ngôi nhà này dường như là một người không có thật vậy.

Điều đó cũng chưa đến mức khoa trương, mà điều khoa trương ở đây chính là, khi cảnh sát bí mật tiến hành kiểm tra ngôi nhà này, phát hiện ra ngôi nhà thường xuyên trong tình trạng không có người suốt nhiều năm trời. Người sống ở đây, cũng là một nhân vật hư ảo.

Sự tình đã đến mức này, cơ bản đã đưa ra được kết luận. Kẻ thuê ngôi nhà chẳng qua chỉ sử dụng địa chỉ hòm thư của ngôi nhà này để chuyển và nhận tin tức mà thôi. Còn nếu muốn tìm được người thuê nhà thông qua địa chỉ hòm thư, thì đến giờ mọi manh mối đều đã bị cắt đứt. Hy vọng duy nhất, chính là cử cảnh sát canh giữ trường kỳ tại địa chỉ hòm thư này rồi bắt giữ kẻ tới lấy bưu kiện.

Do đó, Tiêu Vấn Thiên liền quyết định tạm thời ngụy tạo một bưu kiện giống như vậy rồi sáng sớm hôm sau để vào hòm thư, sau đó sẽ cử người canh giữ, xem xem có thể phát hiện và bắt giữ được kẻ tới lấy kiện hàng hay không.

Kết quả này nghe thì có vẻ không đến nỗi tệ lắm, có điều, theo như Tiêu Lãng thấy thì, không trực tiếp tóm được đại Boss đứng phía sau, đã là một kết quả rất tệ rồi.

“Nếu bưu kiện được gửi tới, sẽ trực tiếp được đưa tới phòng nghiên cứu khoa học kỹ thuật hình sự Sở Công an thành phố Nam An.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Đến lúc đó sẽ có chuyên gia phụ trách việc mở niêm phong bưu kiện đồng thời kiểm tra xem xét nội dung bên trong. Đường Đang Đang ở lại Sở Công an thành phố kiểm tra chiếc máy tính bảng và chiếc USB, nếu có tin tức gì sẽ quay về đây gặp chúng ta.”

“Bên chỗ Lăng Mạc và Tử Mặc thì thế nào?” Tiêu Vọng nhìn ra bóng tối bên ngoài cửa sổ, hỏi, “Trời cũng đã tối rồi, họ vẫn chưa kết thúc hay sao?”

“Theo kế hoạch, hai người họ có lẽ là đang nói chuyện với cô gái mù, nếu không có hiệu quả tốt đẹp, thì sẽ ở tại chỗ chờ đợi lệnh lục soát, rồi tiến hành kiểm tra nhà của cô gái mù.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Xem xem có thể tìm được manh mối nào từ các đồ dùng sinh hoạt hàng ngày mà tên ‘Bác sĩ’ để lại trong khi sinh sống tại nhà cô gái mù hay không.”

“Ồ, vậy bây giờ chúng ta chỉ có thể làm được một việc là chờ đợi thôi.” Tiêu Vọng nói.

“Nào nào nào, chúng ta đánh cược thử xem nào, là Đang Đang sẽ quay về trước, hay là Lăng Mạc sẽ quay về trước.” Tiêu Lãng bắt chước điệu bộ như trên truyền hình, nói, “Tôi làm nhà cái, các vị đặt cửa trên hay cửa dưới? Tôi cược là Lăng Mạc sẽ quay về trước, đại tiểu thư từ nhỏ đã lề mề nhất rồi.”

Còn chưa kịp dứt lời, Đường Đang Đang đã xuất hiện ở cửa phòng họp, tay cầm theo một chiếc máy tính xách tay màu hồng có hình Hello Kitty. Nhìn kiểu gì cũng thấy chiếc máy tính vô cùng dễ thương này không giống chút nào với một chiếc máy tính có thể phá giải rất nhiều mật khẩu cũng như có thể tấn công vào bất cứ hệ thống mạng nào.

“Cậu đang nói tớ đấy à?” Đôi lông mày thanh tú của Đường Đang Đang dựng ngược lên.

“Đâu, làm gì có.” Tiêu Lãng làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, nghịch ngợm chiếc bút laser thuyết trình trên tay, kỳ thực hai má cậu đã đỏ lựng hết cả lên.

” Việc như thế nào rồi? Đang Đang, có phát hiện gì không?” Tiêu Vọng đứng dậy đón chào Đường Đang Đang.

Đường Đang Đang điềm đạm gật gật đầu, rồi nói: “Chủ yếu phát hiện có hai vấn đề ạ.”

“Ừ, em cứ từ từ nói xem nào.” Tiêu Vọng rót cho Đường Đang Đang một cốc trà.

“Vấn đề thứ nhất là, bưu phẩm chuyển phát nhanh vừa được gửi tới Sở Công an thành phố Nam An.” Đường Đang Đang nói, “Chúng em đã kiểm tra bằng máy chụp X quang, bên trong không có đồ vật bằng kim loại, cho nên cũng không có gì nguy hiểm cả. Sau khi tháo gỡ niêm phong, nhìn thấy bên trong có một tờ giấy và một chiếc ống nho nhỏ trong suốt có hình chóp nhọn, loại có nắp đậy. Có cảm giác như một thứ đồ vật dùng trong môn học thí nghiệm sinh vật của học sinh cấp ba.”

“À, đó là ống ly tâm, là ống đựng thường dùng nhất trong phòng xét nghiệm DNA.” Nhiếp Chi Hiên giải thích.

“Ồ, đúng rồi, là ống ly tâm.” Đường Đang Đang nói, “Cô Bác đã thấy bên trong ống có khoảng nửa ống dung dịch trông giống như máu, nên đã mang luôn đi xét nghiệm DNA rồi. Ngoài ra, trên tờ giấy đó có viết một dãy số. Họ cũng không biết phải giải mã như thế nào nên đã đưa cho em đây.”

“Rồi sau đó cậu đã giải mã ra chưa?” Đôi mắt Tiêu Lãng mở thật to trông chờ một kết quả tốt đẹp.

Đường Đang Đang nhìn sang cậu, trong lời nói vẫn có vẻ hơi giận dỗi: “Mình là chúa lề mề mà, mình làm gì có được bản lĩnh lớn như vậy!”

Tiêu Vọng thấy hai người họ vẫn còn giận dỗi nhau như trẻ con vậy, biết rằng nỗi đau trong lòng Đường Đang Đang cơ bản đã vơi đi rất nhiều, cho nên anh cũng phần nào cảm thấy yên tâm.

Đường Đang Đang nói tiếp: “Không có những vật tham chiếu khác, thì kỳ thực em cùng không có khả năng phá giải một đoạn mật mã chuyên dụng như vậy. Có điều, việc này cũng thật may là, chỉ nhìn một cái em đã phát hiện ra đó là một dạng mật mã dùng chữ số để thay thế, được chuyển đổi từ hình thức mã hóa dạng thay thế ROT 13, tức là thay mỗi chữ cái bằng chữ thứ 13 sau nó trong bảng chữ cái mà các hacker vẫn hay sử dụng. Trước đây em cũng có hứng thú với cái này, nên đã từng chuyên nghiên cứu về nó. Cho nên, em đã thử dịch ra xem thế nào. Sau khi dịch ra đoạn mã, em liền biết ngay là mình đã dịch đúng.”

“Nội dung được dịch ra là gì?” Tiêu Lãng hỏi.

“Có lẽ là một câu nói: “Việc tiêu hủy dấu vết tại Đất cũ đang đi đến hồi cuối, Kiến chúa đã có thể sinh tồn mà không cần dựa vào thuốc, đã từ Điểm tạm thời di chuyển tới chỗ ngài.”

Đường Đang Đang nhìn vào một tờ giấy trắng đọc lên.

“Câu này có nghĩa là gì vậy?” Tiêu Lãng đứng bật dậy, nói, “Đất cũ là ở đâu? Điểm tạm thời lại là ở đâu? Còn cả Kiến chúa nữa? Đang làm thí nghiệm trên động vật hay sao?”

“Đất cũ và Điểm tạm thời hình như là chỉ hai địa điểm, hơn nữa dường như bọn chúng đang tiến hành tiêu hủy dấu vết ở nơi được gọi là Đất cũ?” Nhiếp Chi Hiên chau mày suy nghĩ.

Tiêu Vọng nói: “Không có căn cứ để khu biệt, chúng ta không thể tra ra được.”

“Ôi, lại hết cách rồi.” Tiêu Lãng thở dài một cái, rồi lại giống như nghĩ ra điều gì đó liền hỏi Đường Đang Đang, “Vừa rồi cậu nói có hai việc, vậy còn một việc nữa, đó là việc gì?”

“Chính là về chiếc máy tính bảng và chiếc USB.” Đường Đang Đang nói, “Mình đã vào được trong bộ nhớ của chiếc máy tính bảng xem qua, hệ thống về cơ bản đã bị phá hỏng, nhưng phần mềm được cài đặt bên trong, chỉ có bản đồ thôi.”

“Đúng vậy, chỉ cần thay đổi lắp đặt bên trong phần cứng một thiết bị thu nhận tín hiệu, kết hợp với phần mềm bản đồ, là có thể tiến hành định vị được rồi!” Tiêu Lãng nói, “Như vậy liệu chúng ta còn có thể định vị được tín hiệu của Người gác đêm đen tối nữa hay không?”

“Việc này cần có điều kiện là bọn chúng phải mở máy thì mới có thể thực hiện được.” Đường Đang Đang nói, “Ngoài hai thiết bị mà chúng ta đã tịch thu được ra, những thiết bị khác đều không có tín hiệu. Có điều, em đã kết nối chiếc máy tính bảng với một bộ máy của Sở Công an thành phố Nam An rồi. Nếu như chiếc máy tính bảng này có thể tiếp nhận được tín hiệu từ thiết bị liên lạc mới được mở máy, hệ thống cảnh báo của Sở Công an thành phố Nam An sẽ kêu lên.”

“Cái này cũng không có nhiều hy vọng.” Nhiếp Chi Hiên nói, “Trước đây tôi đã từng nói, bọn chúng đã có sự phòng bị rồi, sẽ không mở máy ra để sử dụng thiết bị liên lạc nữa đâu. Hoặc có thể nói là, bọn chúng rất có khả năng đều đã khởi động chức năng tự hủy của các thiết bị liên lạc rồi.”

“Vậy còn chiếc USB thì sao? Chắc phải có phát hiện gì từ trong USB chứ?” Tiêu Lãng hỏi.

“Trong USB có hai thư mục tài liệu công khai và một thư mục ẩn.” Đường Đang Đang bật máy tính của mình lên, trình chiếu lên trên màn hình lớn, rồi nói, “Tiêu đề của thư mục tài liệu thứ nhất là một hình ngôi sao sáu cạnh, cũng là biểu tượng của Người gác đêm chúng ta. Tiêu đề của thư mục thứ hai là một chiếc cặp sách. Còn thư mục ẩn thì em không phát hiện thấy dấu hiệu của việc đã từng bị mở ra.”

“Đây chính là dữ liệu về bọn chúng rồi!” Tiêu Lãng nói, “Thư mục tài liệu đầu chắc chắn là những thành viên trưởng thành đã ‘đủ lông đủ cánh’, thư mục tài liệu sau chắc chắn là về các học viên, cũng chính là những thành viên chưa hoàn thành xong việc ‘biến đổi’. Còn thư mục ẩn kia vẫn chưa bị mở ra sao? Lẽ nào tên ‘Bác sĩ’ đã không phát hiện ra thư mục này?”

“Xem ra thì có thể là như vậy. Chỉ tiếc là, chiếc USB bị hư hại rất nghiêm trọng, thư mục tài liệu thứ hai không thể mở được nữa, còn thư mục ẩn kia em cũng mất rất nhiều thời gian mới giải mã mở được tầng mã thứ nhất, phát hiện ra bên trong còn có hai thư mục con nữa, một cái ghi là ‘nhiệm vụ số 1, cái kia ghi là ‘nhiệm vụ số 2’. Cả hai thư mục con này đều được tăng cường rất nhiều lớp bảo mật, việc giải mã vô cùng khó khăn, em cần có thêm một chút thời gian nữa mới có thể mở ra được.” Đường Đang Đang dường như đã quên mất cả chuyện giận đỗi, nhìn sang Tiêu Lãng với vẻ hơi rầu rĩ.

“Không sao, có thể mở ra thư mục thứ nhất cũng được rồi.” Tiêu Lãng hào hứng xoa xoa hai tay vào nhau.

“Trong thư mục tài liệu thứ nhất cũng có vấn đề.” Đường Đang Đang nói, “Rõ ràng là có thể nhìn thấy 17 file tài liệu, song chỉ có thể mở được 3 file. File thứ nhất là một file định dạng EXE. Văn bản này em đã phân tích rồi, là một chương trình thực thi do bọn chúng tự chế tạo ra, có thể mở ra chương trình thực hiện của các tài liệu khác. Các tài liệu khác thì đều có định dạng văn bản đặc thù riêng biệt, không thể mở ra được chỉ với những phần mềm thông dụng. Có thể là do file EXE này có vấn đề, sau khi em cài đặt vào máy, cũng chỉ mở được có hai văn bản.”

Nói xong, Đường Đang Đang liền trình chiếu lên trên màn hình lớn hai sơ đồ giấy xếp song song với nhau.

Trên hai tấm sơ đồ, đều có một hình ngũ giác, bên trong hình ngũ giác, dường như được chia thành năm phần đều nhau, mỗi một phần đều có đánh dấu ở các vị trí không giống nhau, năm điểm đánh dấu đó lại trực tiếp kết nối với nhau, tạo nên những hình thù không giống nhau.

“Đây là cái gì?” Nhiếp Chi Hiên nhìn xong nét mặt trở nên mơ hồ khó hiểu.

“Đây, đây chẳng phải chính là sơ đồ ‘ăn thịt gà’ hay sao?” Tiêu Lãng nói, “Chúng ta thường sẽ tiến hành thống kê trong khi chơi trò chơi. Ví dụ như lúc chơi trò ‘ăn thịt gà’ chẳng hạn, trong bảng thành tích chiến đấu cá nhân, có thể căn cứ theo những kết quả trò chơi của bạn để vẽ một sơ đồ số liệu hình ngũ giác có năm phần đều nhau. Căn cứ vào năm mục chỉ số là sống sót, tỉ lệ ăn thịt gà, tích điểm, chi viện, chiến đấu để vẽ thành một hình ngũ giác. Tóm lại, chính là việc tiến hành miêu tả một cách trực quan đối với từng thuộc tính cụ thể của mỗi cá nhân.”

“Cho dù là ‘ăn thịt gà’ hay là ‘giết gà’, thì xem ra những sơ đồ này chính là những miêu tả về năng lực của từng thành viên Người gác đêm đen tối. Có điều, mọi người có phát hiện ra không, bọn chúng nhiều nhất thì cũng chỉ có một hay hai mục chỉ số là rất cao, còn những chỉ số khác đều rất thấp.” Tiêu Vọng nói, “Điều này chứng tỏ rằng, bọn chúng cũng rất quan tâm đến sự biến đổi thuộc tính của mỗi cá nhân, càng chứng tỏ rõ ràng rằng bọn chúng đang làm các thí nghiệm y học. Cần phải kiên quyết ngăn chặn những loại thí nghiệm y học đi ngược với luân thường đạo lý, vi phạm pháp luật như thế này!”

“Hơn nữa, mọi người xem,” Đường Đang Đang dùng phần mềm thao tác một lúc rồi nói, “Phần mềm này chắc là có thể biên tập những sơ đồ này, chỉ cần có thể nhập mật mã của người quản lý là có thể tiến hành điều chỉnh các chỉ số bên trong.”

“Phải rồi, bọn chúng luôn luôn giám sát chặt chẽ sự thay đổi của những đứa trẻ, cho nên sẽ không sử dụng các dạng văn bản đơn giản ở chế độ chỉ có thể đọc.” Tiêu Vọng nói, “Vậy thì từng phần cụ thể trong hình ngũ giác đó đại diện cho cái gì, có thể nhìn ra được nếu đăng nhập vào phần mềm hay không?”

“Phần mềm này rất phức tạp, em không dám tùy tiện đưa ra phân tích.” Đường Đang Đang nói, “Em đã liên hệ với mấy người bạn trong giới thông tin mạng và đang chuẩn bị cùng nhau nghiên cứu thử xem sao, xem xem liệu có thể phá giải mật khẩu đằng sau những sơ đồ này hay không. Còn nữa, vì chiếc USB đã bị hư hại, em khôi phục lại nó cũng không được tốt lắm, nên em cũng muốn tiếp tục khôi phục hơn nữa xem sao, xem liệu có thể mở ra được hết tất cả những tài liệu này hay không.”

“Điều này rất quan trọng.” Tiêu Vọng gật đầu nói, “Chế độ vận hành của Gác đen cũng như hệ thống đánh giá các thành viên nội bộ của bọn chúng có khả năng đều ở trong những tài liệu này.”

“Cả một chương trình khôi phục cũng vô cùng phức tạp, vậy em đi xử lý luôn đây.” Đường Đang Đang gập máy tính xách tay lại, đứng dậy nói.

“Tối rồi, về nhà ngủ một giấc, sớm mai hãy xử lý.” Tiêu Lãng giọng nói rổn rảng nói với theo.

“Hứ.” Đường Đang Đang nửa cười nửa không trừng mắt lườm Tiêu Lãng sau đó quay người rời đi.

Tiêu Vọng lặng lẽ mỉm cười nhìn theo. Trải qua bao nhiêu ngày như vậy, giờ đây Đường Đang Đang mới bắt đầu dần dần trở lại là Đường Đang Đang của trước kia, anh cũng coi như là có thể vơi bớt một mối lo lắng bận tâm trong lòng, nếu không thì trong đầu anh, thực sự là có quá nhiều việc phải suy nghĩ.

Tâm trạng của Tiêu Vọng vừa mới được an ủi chút ít thì chuông điện thoại lại vang lên. Giọng nói của Trình Tử Mặc trong điện thoại đang rất hoảng hốt.

“Tôi vừa gửi định vị cho mọi người, Lăng Mạc xảy ra chuyện rồi! Nơi này, tôi cũng không biết là nơi nào nữa, hình như là một… viện phúc lợi ấy.”

3

“Kiến thức về cấp cứu thông thường như thế này, chắc em cùng phải biết chứ. Sau khi người ta ngất đi, đầu tiên phải kiểm tra xem ý thức của người bệnh có còn hay không, có thở không, có nhịp tim không. Chỉ khi nào không còn ý thức, không thở nữa, không có nhịp tim nữa, thì mới có thể làm CPR!” Nhiếp Chi Hiên hướng dẫn Trình Tử Mặc, “Lăng Mạc rõ ràng là vẫn đang thở, có nhịp tim, chứng tỏ là cậu ấy chỉ bị ngất đi mà thôi, em hoảng hốt nỗi gì chứ?”

“Chủ yếu là em căng thẳng quá thôi, cái nơi quái quỷ này xem ra thực sự khủng bố. Cậu ấy lại còn bị ngã, nên em có chút…” Trình Tử Mặc giải thích.

“Sợ hãi phải không?” Tiêu Lãng hóm hỉnh hỏi đùa.

“Không, tôi sợ cái gì chứ? Cậu cũng không nhìn xem tôi đã làm cái gì! Chỉ là tôi hơi căng thẳng một chút.” Trình Tử Mặc lườm Tiêu Lãng một cái.

“Làm bừa CPR, không những không có hiệu quả cấp cứu mà quan trọng là còn có khả năng gây tổn thương lần thứ hai cho người bệnh, ví dụ như gãy xương sườn chẳng hạn. Hậu quả nghiêm trọng nhất là, còn có thể khiến cho tim vốn đang hoạt động bình thường xuất hiện hiện tượng ức chế, dẫn tới tử vong.” Nhiếp Chi Hiên quay trở lại vẻ nghiêm túc.

“Em có thực hiện một lúc rồi cũng đã ý thức được điều này nên không tiếp tục nữa.” Trình Tử Mặc cúi đầu nhận sai. Trong mắt cô, Nhiếp Chi Hiên như là một người anh trai, càng giống như một người thầy nghiêm khắc.

“CPR là cái gì?” Tiêu Lãng hỏi.

“Hồi sức tim. À, nói một cách đơn giản chính là tạo lực ấn ngoài lồng ngực và tiến hành hô hấp nhân tạo.” Nhiếp Chi Hiên nói.

“Hô hấp nhân tạo?” Tiêu Lãng hỏi lại với vẻ chọc ghẹo.

“Đừng có nghĩ vớ vẩn, không có.” Trình Tử Mặc vội vàng nói.

“Rốt cục là chuyện như thế nào?” Tiêu Vọng vừa nhìn theo Nhiếp Chi Hiên và Tiêu Lãng đang dìu Lăng Mạc lên xe vừa hỏi Trình Tử Mặc.

Lăng Mạc và Trình Tử Mặc phụ trách phần công việc tại nơi ở của cô gái mù ở khu Tây Thị. Lãng Mạc vận dụng kiến thức tâm lý học của mình, hỗ trợ Trình Tử Mặc thăm dò tin tức từ cô gái mù. Tuy rằng cô gái kia là người mù, nhưng mặt mũi thanh tú, hơn nữa đầu óc cũng rất bình thường, nói chuyện với Trình Tử Mặc cũng không hề gặp chút trở ngại nào.

Lăng Mạc và Trình Tử Mặc mạo xưng là bạn của tên “Bác sĩ”, đến để chuyến lời tới cô gái rằng tên “Bác sĩ” thực sự rất bận, không thể đến thăm cô, vì thế đã dặn dò họ mang tới rất nhiều đồ dùng sinh hoạt hàng ngày. Cô gái mù lặng lẽ rơi lệ, nói rằng “Bác sĩ” đã lâu lắm rồi kh?