PHẦN DẪN
Ta là ai? Câu hỏi này, cho dù đi đến tận cùng của cuộc đời, cũng không chắc sẽ có lời giải.
– Đường Tuấn
Trong bóng tối, Lăng Mạc nặng nề nâng đỡ nửa người phía trên, lấy tay áo chà mạnh cặp kính.
Luồng ánh sáng mạnh lướt qua, cậu gần như không thể mở to hai mắt, đôi mắt khẽ hé mở nhìn mọi vật mơ mơ hồ hồ, chỉ có thể nhìn được những hình khối xa xa. Không chỉ mỗi thị giác trở nên vô hiệu, đôi tai cậu cũng đau đớn như thể bị kim châm vào màng nhĩ, kèm theo đó là tiếng ù tai ầm ĩ, khiến cho những tiếng gào thét, tiếng kêu cứu, tiếng rên rỉ xa xa trở nên mơ hồ không rõ. Lăng Mạc lúc này chỉ nghe rõ nhất nhịp thở và tiếng tim đập của chính mình.
Mười mấy giây trước thời khắc xảy ra chuyện đó, Lăng Mạc đã dự cảm được bản thân lại phát bệnh rồi.
Cái cảm giác nghiêng ngả trời đất ầm ầm ập đến ấy, cơn ác mộng gần đây trong lòng cậu, lại nhằm đúng vào thời khắc quan trọng này để một lần nữa phát tác. Nếu như không phải là lại phát bệnh, hẳn cậu sẽ không chần chừ nghĩ ngợi mà xông lên, dù cho không thể nào ngăn cản được lần nguy nan này xảy ra.
Nhưng mà, chứng bệnh tái phát rồi, Lăng Mạc cơ hồ không thể dịch chuyển được đôi chân, còn nói gì đến việc lao ra nơi cách xa mấy chục mét ngoài kia chứ.
Vào lúc khoảnh khắc đó xảy ra, cậu chỉ cảm nhận được có người đẩy mình ra thật mạnh, rồi sau đó lướt qua như một cơn gió.
Tiếp sau nữa, chính là tiếng nổ lớn cùng với luồng ánh sáng mạnh đó, và cả luồng khí nóng hất cậu lăn ra bên ngoài mấy mét.
Hiện tại, trước mặt Lăng Mạc chỉ có bóng tối mịt mù.
Lăng Mạc không biết đã xảy ra chuyện gì, cậu cũng không dám tưởng tượng đã xảy ra chuyện gì.
Lăng Mạc gắng gượng muốn đứng lên, nhưng tình trạng xuất huyết trong não cậu đã ảnh hưởng trực tiếp đến chức năng tiền đình, cậu cảm thấy, mặt đất đang không ngừng chao đảo, do vậy cậu căn bản không thể đứng dậy nổi. Cậu cố gắng mấy lần, lảo đảo xiêu vẹo, kết cục sau cùng vẫn là ngã nhào xuống bùn.
Nhưng mà, lần này, cậu bắt buộc phải tự mình đứng dậy.
“A!”
Lăng Mạc mò được một nửa viên gạch bên cạnh mình, cậu giận dữ gầm lên một tiếng, rồi đập mạnh viên gạch vào một bên đầu của mình.
Bụp một tiếng, viên gạch vỡ ra, một cơn đau dữ dội ập tới, nhưng lại làm cho Lăng Mạc tỉnh táo hơn một chút. Cảm giác choáng váng kịch liệt cũng dịu bớt đi phần nào cùng lúc với những giọt máu dấp dính rơi xuống.
Lăng Mạc thở dốc, dùng cả bốn chi, bò về phía trước một đoạn.
Cảnh tượng tối om trước mắt, hình như đã có thể nhìn rõ hơn một chút.
Có người nằm trên mặt đất, có lẽ là một người quen thuộc với cậu. Ở khoảng cách này, cơ bản không thể nhìn thấy rõ ràng cụ thể, nhưng lỗ hổng đen sì hở hoác trên vùng bụng vùng ngực bụng của người đó, dưới ánh sáng trắng chiếu rọi lại hiện lên rõ mồn một. Máu tươi từ trong lỗ hổng đó chảy ra ào ạt như nước suối.
Cú đập mạnh vừa nãy của viên gạch, cũng không thể so sánh được với sự kinh hãi mãnh liệt mà cảnh tượng trước mắt mang đến cho Lăng Mạc. Giống như bị sét đánh, Lăng Mạc lại một lần nữa phủ phục trên mặt đất. Bùn ướt trên mặt đất tràn hết vào mũi miệng của Lăng Mạc.
Ù tai, hình như hết hẳn rồi, nhưng Lăng Mạc vẫn không nghe được âm thanh ở xung quanh, ngoài âm thanh của tiếng máu chảy.
Tiếng máu chảy òng ọc, vô cùng chói tai, người đó, hiển nhiên không thể sống được nữa.
Lăng Mạc một lần nữa lại nhấc mặt ra khỏi vũng bùn bẩn, dùng cánh tay áo chà mạnh lau đi lớp bùn trên mặt, lại gắng sức nhổ hết đất cát chen lẫn giữa các kẽ răng trong miệng ra ngoài. Vậy nhưng cậu vẫn cảm thấy mặt mình vươn ướt. Chẳng phải là nước bùn bẩn, mà là nước mắt của cậu.
Lăng Mạc cắn mạnh khiến hai hàm răng và vào nhau lập cập, tựa hồ một chút nữa thôi là sẽ bị cắn vỡ.
Cuối cùng, Lăng Mạc hiểu rằng cảm giác đó gọi là xé ruột xé gan. Tuy cậu biết mình không nên có cảm nhận đó, song cảm giác này vẫn cứ theo dòng ký ức lúc có lúc không, lúc hư lúc thực trước đó mà trào lên trong lòng cậu. Lăng Mạc lúc này đây, chính là đang đau tan nát ruột gan, tan nát đến mức cậu không cảm nhận được nỗi đau đớn của cơ thể, khiến cậu quên đi cảm giác choáng váng mơ hồ.
Cậu muốn gào thét lên, nhưng cổ họng không hiểu có phải là do bị bùn đất bịt kín, không thể nào gào lên thành tiếng được. Cậu chỉ có thể lôi chiếc đèn pin chuyên dụng của cảnh sát cài bên thắt lưng ra, chiếu ánh sáng cực mạnh về phía thân thể đen sì kia.
Khuôn mặt quen thuộc mà trắng bệch, dưới sự phản chiếu của luồng ánh sáng mạnh trở nên u ám ghê rợn. Càng khủng khiếp hơn là vết rách rộng hoác to tướng ở phần thân trên của người đó. Một lượng máu lớn từ miệng vết thương chảy ra, thậm chí còn có thể nhìn thấy đoạn ruột phòi ra ở phần bụng. Có thể, đây chỉ là ảo giác của Lăng Mạc, bởi vì cậu biết rằng bản thân vốn không thể nhìn rõ được cảnh tượng ở cách xa cả mấy chục mét. Bị ánh sáng mạnh kích thích, cho dù có là bụi cây gần ngay trong tầm tay, cậu cũng không thể nhìn rõ được.
Có điều, dõi theo luồng sáng của chiếc đèn pin chuyên dụng, Lăng Mạc nhìn thấy đôi giày Nike cỡ bốn mươi mấy ở bên cạnh thân thể đã bị nhuộm thành màu máu đỏ tươi, dưới luồng sáng chiếu mạnh càng trở nên rõ mồn một.
Mọi thứ đều rõ ràng cả rồi.
Lăng Mạc hiểu rằng, đây có lẽ là cơ hội cuối cùng mình được nói chuyện với người đó.
Cậu có biết bao nhiêu điều muốn hỏi đối phương, nhưng… họ không còn thời gian nữa rồi.
Người đó dường như cũng cảm nhận được Lăng Mạc đang ở gần bên, tận dụng chút sức lực cuối cùng của cơ thể đang chết dần, đưa ra một ngón tay trên bàn tay phải, chỉ về phía đông.
Phía đông, là một hàng rào dây thép cao ba mét.
Phía bên dưới của hàng rào dây thép đã bị cắt rời một đoạn. Lăng Mạc nặng nhọc thở dốc liền mấy hơi, mới đứng dậy được.
Cậu xiêu vẹo lảo đảo bước tới chỗ hàng rào dây thép đã bị cắt đứt, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh ngày đầu tiên đến tổ chức Người gác đêm , lúc đó, mọi người đều còn ngây ngô non trẻ không e sợ gì cả, chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày đích đến cuối cùng của cuộc trường chinh này lại là tình huống chín phần chết một phần sống như thế này. Cậu dường như còn nghe thấy cả giọng nói của Đường Đang Đang vang đến phía sau lưng, không hiểu là đang kêu cứu, hay là đang kêu khóc, ngơ ngác lộn xộn, nghe không xác thực. Lăng Mạc cũng không nghĩ được gì nhiều nữa, lúc này cậu bắt buộc phải xông ra, bắt buộc.
Phía sau hàng rào dây thép là những thửa ruộng, ruộng đây lại nằm trong khu vực đất đồi núi, cho nên cao thấp nhấp nhô. Nếu như không phải là Lăng Mạc đã kịp thời xông ra đây, thì cho dù lực lượng hỗ trợ kịp chạy đến, xe cảnh sát cũng không có cách nào tiến vào khu vực này, đèn chiếu sáng tìm kiếm của máy bay trực thăng vốn không thể chiếu xuyên qua được khu vực núi rừng rậm rạp âm u này, chắc chắn không thể biết được đối phương chạy đi đằng nào rồi.
Lao ra khỏi hàng rào dây thép, Lăng Mạc cảm thấy tỉnh táo hơn một chút. Trên mặt đất là một loạt các dấu chân lõm sâu xuống bùn, kéo dài ra phía xa xa.
Lăng Mạc ngồi xổm xuống quan sát một lượt những dấu chân hoàn chỉnh in trên mặt đất. May mà có những trận mưa to, thêm vào đó khu vực này đất bùn mềm dẻo, cho nên đối thủ về căn bản không có cách gì che giấu những dấu vết của chính mình.
Song thời gian chính là kẻ địch lớn nhất. Bùn đất sẽ dần dần trở lại vị trí ban đầu, những dấu chân sẽ dần tan biến. Cũng có nghĩa là, nếu không khẩn trương nắm bắt thời gian, manh mối duy nhất có được này cũng sẽ biến mất ngay trước mắt cậu.
Lăng Mạc vỗ vỗ đầu mình để cảm thấy tỉnh táo hơn, tạm thời gạt bỏ tâm trạng không tốt ban nãy ra khỏi đầu óc, rồi một lần nữa đứng dậy, dưới ánh sáng phản chiếu của chiếc đèn trong tay, men theo những dấu chân tiến về phía trước.
Đuổi theo được một quãng đường khoảng hai, ba ki-lô-mét, trước mắt cậu hiện ra một bãi lau sậy rộng lớn cao ngang đầu người. Đằng sau bãi lau sậy là một mương nước nhỏ hẹp. Đầu óc Lăng Mạc lúc này đã phục hồi lại sự tỉnh táo, cậu nhạy bén phát hiện ra ngay sự thay đổi của các dấu chân.
Phía ngoài đám lau sậy, những dấu chân hoàn chỉnh bỗng trở nên đậm nét. Lăng Mạc quay đầu nhìn lại dấu chân của chính mình, dấu chân không hề cho thấy có sự thay đổi đậm hay mờ. Những dấu chân đậm nét kiểu như này, cho thấy dấu vết tâm lý của đối thủ.
Lăng Mạc không vội vàng, cậu ngồi xổm trên mặt đất, dùng đèn pin cá nhân quan sát bốn phía xung quanh. Những dấu chân hoàn chỉnh này trực tiếp dẫn thẳng vào sâu bên trong đám lau sậy, rồi sau đó biến mất tăm mất dạng. Xem ra, đối thủ đã vượt qua đám lau sậy, sau đó vượt qua sông rời đi rồi.
Đồng thời, bên cạnh những dấu chân đậm nét đó, có rất nhiều bụi lau sậy đổ gục một cách tự nhiên, ngả sang hai phía che phủ dọc hai bên con mương nước nhỏ. Khu vực đất bùn được che phủ bởi lau sậy thì không thể nào lưu lại dấu chân cả.
“Dấu vết tâm lý, cố ý cho vết chân thật sâu đậm, đích thị là ngụy trang.” Lăng Mạc khẽ giọng tự nhủ.
Cũng có nghĩa là, những dấu chân đột nhiên trở nên đậm hơn như này, là bởi đối thủ cố ý muốn để Lăng Mạc nhìn thấy. E sợ cậu nhìn không rõ nên mới cố tình ấn mạnh. Vậy đối thủ đã ngụy trang thành qua sông, chứng tỏ hắn ta không hề vượt sông, mà là đang ẩn nấp ở đâu đó gần đây. Nếu như đối thủ cố ý đi để lại những vết chân sâu rõ cho đến tận bên cạnh con mương nhỏ, sau đó giẫm lên những bụi lau sậy ngã gục mà đi về một phía để ẩn nấp, quả thực sẽ chỉ lưu lại những dấu chân hướng đến bên cạnh con mương nhỏ mà thôi, tạo thành hiện trường giả là vượt sông.
Lăng Mạc thừa hiểu dấu vết tâm lý kiểu này, cậu khẽ cười, vết sẹo trên mặt rung lên khe khẽ.
Lăng Mạc quan sát xung quanh, những bụi lau sậy đổ gục tự nhiên trải dài hướng về phía đông, ở đó có một sườn đồi đột nhiên thấp xuống. Nếu như có người ẩn nấp bên dưới chân đồi thì nhìn từ chỗ Lăng Mạc quả thật sẽ không thấy gì cả.
Vậy thì, chắc chắn chín mươi phần trăm đối thủ đang ẩn náu ở đó.
Lăng Mạc rút khẩu súng ngắn từ bên thắt lưng, lên nòng, một tay cầm súng, một tay cầm đèn pin, sau đó rón rén giẫm chân lên đám lau sậy trong tư thế cầm súng kiểu Weaver, tiến về phía triền đồi. Đối thủ có một tên, không có vũ khí, không thể nào đối kháng ngang cơ với cậu được.
Khoảng cách với chân đồi ngày càng trở nên gần hơn, Lăng Mạc dường như đã có thể nghe thấy tiếng di chuyển sột soạt của đối thủ, cậu bèn hét to một tiếng, “Cảnh sát đây! Quỳ xuống!”
Gần như là cùng lúc với tiếng hét của cậu, một bóng đen chân đồi đột nhiên đứng lên, cách Lăng Mạc khoảng mười mét. Vào thời khắc đó, Lăng Mạc đã bình tâm lại. Một là vì những phán đoán căn cứ vào dấu vết tâm lý của cậu là hoàn toàn chính xác; Hai là đối phương còn cách cậu một khoảng khá xa, lại không có vũ khí. Lúc này Lăng Mạc đã quyết định cứng rắn, nếu như đối phương ngoan ngoãn thật thà là tốt nhất, còn nếu không, cậu sẽ nổ súng tấn công. Dù sao thì đối phương thật sự đáng chết.
Nỗi niềm hân hoan đó duy trì được chưa đến ba giây, Lăng Mạc đã hiểu ra bản thân khinh địch rồi.
Bóng đen rõ ràng vẫn đang ở cách bản thân cậu mười mét, một khoảng cách an toàn, song điều Lăng Mạc không nghĩ đến là lại có thêm sự tồn tại của một kẻ khác. Một bóng đen khác đột nhiên lao ra từ trong lùm cây ngay bên cạnh Lăng Mạc, cậu còn không kịp xoay miệng súng thì đã bị bóng đen giữ chặt lấy cổ tay. Bóng đen thành thạo tung một chiêu ném qua vai, khiến Lăng Mạc nặng nề ngã xuống đất, đồng thời giành lấy luôn khẩu súng trong tay cậu.
Biến cố ập đến quá nhanh khiến Lăng Mạc tuyệt vọng. Dựa vào những dấu chân đưa cậu đến đây, rõ ràng chỉ có một người, nhưng ở đây sao lại còn có người khác chứ? Hiển nhiên trước khi đến, đối thủ đã có sự chuẩn bị cho các phương án dự phòng, đã sớm sắp xếp một người tiếp ứng tại đây, và ở thời khắc nguy cấp này đã đạt được hiệu quả không ngờ đến.
Hiệu quả đã rất rõ ràng, Lăng Mạc đã bị chế ngự.
“Ha ha ha ha.” Kẻ dưới chân đồi nhanh chóng bước đến, khuôn mặt hung dữ đáng sợ, “Mày cho rằng tao thực sự sợ mày sao? Có sợ, cũng chỉ sợ khẩu súng này thôi.”
Đối thủ đón lấy khẩu súng ngắn đời 92 của Lăng Mạc từ tay kẻ thuộc hạ được huấn luyện có nghề. “Con hổ mất răng thì còn có uy gì nữa đây? Còn tao giờ có thêm răng rồi, tao nên làm gì nhỉ?”
“Mày dùng cái răng duy nhất của mày mà giết tao đi.” Lăng Mạc chậm rãi hồi lâu, mới dùng cánh tay nâng lấy phần thân người phía trên, cậu giơ băng đạn trong tay lên. “Trong nòng súng chỉ có một viên đạn, mày có thể dùng nó để giết tao, sau đó thì vứt cái cục sắt vô dụng đấy đi.”
Thì ra vào giây phút bị đoạt lấy khẩu súng, Lăng Mạc đã kịp tháo băng đạn của khẩu súng ra. Dù sao thì một khẩu súng với băng đạn 12 viên rơi vào tay đối thủ chắc chắn sẽ gây ra tổn thất càng lớn hơn cho phía cảnh sát hay người dân. Lăng Mạc nói xong, cánh tay phải dùng sức ném băng đạn trong tay về hướng con mương nhỏ. Băng đạn rơi xuống nước cùng một tiếng tõm. Chiêu này hiển nhiên là được Tư Đồ Bá dạy cho.
“Từ trước tới giờ tao không phải là ác ma, mục đích của tao cũng không phải là giết người.” Đối thủ không lấy làm bận tâm, nhặt chiếc đèn pin cầm tay của Lăng Mạc từ dưới đất lên, chiếu thẳng vào khuôn mặt cậu.“Đám người phàm tục các ngươi, vốn không thể nào hiểu được.”
“A!” Lăng Mạc đột nhiên hét to lên một tiếng, từ dưới mặt đất bật dậy lao về phía đối thủ. Vào lúc cậu vừa mới tiếp xúc tới đối thủ, đã bị thuộc hạ của hắn đá một cước vào bụng dưới, cậu ngã thật mạnh về phía sau, đau đớn khôn cùng.
“Tao không phí lời với mày nữa, kế hoạch của tao sẽ tiếp tục được thực hiện, mày hãy lên trời để đợi xem nhé.” Đối thủ giơ khẩu súng lên.
Lăng Mạc đau đớn đến mức mồ hôi đầm đìa, song vẫn kiên cường mạnh mẽ ngẩng đầu lên, giận dữ nhìn thẳng vào nòng súng đen sì trước mắt.
Giây lát đó, trong đầu Lăng Mạc hiện lên cảnh tượng giấc mộng bủa vây giày vò cậu bao nhiêu năm nay, cơn ác mộng với những cảm giác khó nói thành lời.
Pằng.
Cảnh mộng.
Lăng Mạc rất rõ đây là một giấc mộng, bởi vì rất nhiều ngày gần đây, gần như ngày nào cậu cũng chìm sâu trong giấc mộng đó mà không có cách nào tự thoát ra được. Cậu không biết có phải là do bị ảnh hưởng bởi tình trạng huyết khối trong đầu mình hay không, cũng không biết giấc mộng này rốt cuộc có phải hoàn toàn chỉ là hư cấu, hay là sự phản chiếu của ký ức thực sự.
Trời rất xanh, có vài đám mây trắng lững lờ trôi một cách lười biếng. Bầu trời hoàn toàn không phù hợp với không khí căng thẳng đến mức nghẹt thở dưới mặt đất lúc này. Lăng Mạc cảm nhận được một cánh tay ôm chặt quanh eo mình, một cánh tay không thô to nhưng vô cùng mạnh mẽ. Bởi vì cánh tay đó đang siết chặt xương sườn cậu đến mức đau điếng.
Lăng Mạc tìm cách đẩy cánh tay đang ôm mình ra một cách vô thức, muốn nới lỏng ra một chút nhằm giảm bớt cơn đau ở mạn sườn, song cánh tay cậu lại bị một cánh tay khác giữ chặt. Cùng lúc đó, Lăng Mạc có thể cảm nhận được vùng ngực ghì sát nơi đầu cậu đang lên xuống dữ dội.
Lăng Mạc có chút khó chịu, cúi đầu nhìn xuống bên dưới, cậu thấy đôi chân mình đang lơ lửng trên mặt đất. Không chỉ có vậy, còn là một đôi chân của trẻ con.
“Lui xuống, tất cả lui xuống hết cho tao!” Giọng một người đàn ông hét to đầy hung dữ, thực sự khiến Lăng Mạc giật mình.
Lăng Mạc dùng hết sức mình để giảm bớt sự bó buộc ở nửa thân người phía trên, sau đó cố gắng đưa cằm ngẩng mặt lên, nhìn về phía trên đỉnh đầu. Cậu nhìn thấy một khuôn mặt phụ nữ trẻ, ở phía dưới cằm, trên chiếc cổ trắng ngần, một con dao găm đang kề sát.
Lăng Mạc nỗ lực ngửa đầu ngước lên, muốn nhìn rõ khuôn mặt người phụ nữ. Nhưng cho dù cậu có làm thế nào đi nữa cũng không nhìn thấy được.
Không nhìn thấy khuôn mặt người phụ nữ, song lại có thể nhìn thấy ở bên cạnh đầu người phụ nữ là nửa khuôn mặt của một người đàn ông. Sở dĩ có thể biết được đó là một khuôn mặt đàn ông, bởi vì bộ râu bờm xờm của hắn, mặt mũi cũng không nhìn rõ. Tiếng hét to ban nãy chính là được phát ra từ cổ họng người đàn ông này. Do ở rất gần bên tai Lăng Mạc nên âm thanh lớn một cách dị thường.
“Đây chính là mẹ mình sao?” Lăng Mạc đã nghĩ như vậy trong cảm giác mơ hồ mông lung.
Bao nhiêu năm qua, Lăng Mạc vẫn luôn canh cánh trong lòng về thân thể bản thân, bởi vì ngay cả bố mẹ nuôi nhận chăm sóc nuôi dưỡng cậu cũng ấp a ấp úng không nói rõ ràng được về chuyện này. Càng kỳ lạ hơn nữa, là cho dù Lăng Mạc có hồi tưởng như thế nào cũng không thể nào nhớ ra được bất cứ sự việc gì xảy ra trước khi cậu lên chín tuổi.
Giấc mộng này, chính là một mảnh vỡ của ký ức chăng? Người phụ nữ này, chính là hình bóng người mẹ được lưu giữ nơi sâu thẳm nhất trong trí óc của cậu chăng? Nhưng mà, hình dáng của mẹ trông như thế nào nhỉ?
Trước kia khi được huấn luyện chiến thuật truy bắt tại tổ chức Người gác đêm , Lăng Mạc đã nhìn thấy một tình huống tương tự. Khi đó, Lăng Mạc còn chưa gặp phải những giấc mộng kiểu như gần đây, song lúc đó cậu cảm thấy trong đầu mình giống như là có hàng ngàn hàng vạn chiếc kim sắt đâm vào vậy, đau đớn đến mức cơ hồ không thể nào mở mắt ra được. Lẽ nào đó là bởi vì bản thân mình khi còn nhỏ thực sự đã phải trải qua điều tương tự?
Lăng Mạc không thể xác định.
Trong mơ mơ hồ hồ, Lăng Mạc lại quay trở lại với giấc mộng đang diễn ra. Cậu đưa mắt lên nhìn về phía đối diện, quả nhiên, trước mặt có mấy cảnh sát đang cầm súng, đứng xung quanh bao vây lấy cậu ở giữa. Nhìn đồng phục những người cảnh sát mặc, có lẽ là ở thời kỳ đầu những năm 90 của thế kỷ 20.
“Thả con tin ra, anh có yêu cầu gì, cứ nói thẳng,” người cảnh sát nói to.
Nếu như giữa mẹ và cảnh sát có ám hiệu của tổ chức Người gác đêm thì tốt, sẽ có thể lợi dụng việc né tránh trong giây lát, tạo cơ hội cho cảnh sát tập kích kẻ tội phạm. Nhưng mà trong giấc mộng, cậu chỉ là đứa bé con, gần như chẳng làm được gì cả.
“Phía sau anh chính là đập chống lũ, anh không còn đường nào có thể tháo chạy được nữa, giao nộp vũ khí đầu hàng, thả con tin ra, có chuyện gì chúng ta đều có thể thương lượng.” Người cảnh sát nói.
“Ta không cần thương lượng gì với các người,” người đàn ông nói. “Ta biết ta không chạy thoát được nữa, ta biết hiện giờ đang có rất nhiều súng chĩa về mình, nhưng ta không bận tâm, ta không sợ chết.”
Có lẽ là con dao trên cổ người phụ nữ càng gí sát gần da cô ấy hơn, ngực cô phập phồng lên xuống càng thêm dữ dội. Cánh tay đang ôm chặt lấy Lăng Mạc bắt đầu khe khẽ run rẩy.
Đồng thời, một bàn tay đang bấu vào phía mặt trước tay phải của Lăng Mạc, càng lúc càng mạnh.
Lăng Mạc không động đậy được, chỉ có thể cúi đầu xuống xem bàn tay người phụ nữ đó đang làm gì. Thì ra, ở đoạn giữa mặt trước cánh tay phải của Lăng Mạc, có một vết bớt đỏ trông như một con bọ. Người phụ nữ như là theo thói quen vậy, hoặc có thể là do căng thẳng, đang không ngừng dùng ngón tay trỏ bấu vào vết bớt đó.
Lăng Mạc có thể cảm nhận được hành động của người phụ nữ, song gần như không có cảm giác đau.
Người quen thuộc với vết bớt này của cậu như vậy, nhất định chính là mẹ rồi, tuyệt đối không thể sai được.
“Vậy thì anh cũng phải nói ra yêu cầu của anh chứ?” Người cảnh sát nói.
“Không yêu cầu gì cả, ta đây chỉ muốn giết người, ha ha ha ha.” Người đàn ông dường như càng thêm điên cuồng.
Cảnh sát vô vọng khó xử, Lăng Mạc quả thực cũng cảm thấy không hiểu ra sao cả, nếu như có thể mở thêm một chút nữa những tình tiết trước đó thì có phải tốt hơn không, bởi vì cậu căn bản không hề biết được tại sao mình lại ở vào tình cảnh như hiện tại, cũng không hề biết cảnh sát thời kỳ đó đã có những xạ thủ bắn tỉa hay chưa.
“Vứt đứa trẻ qua bên kia.” Người đàn ông đột nhiên nói nhỏ với người phụ nữ.
“Không! Không! Không!” Người phụ nữ hét lên thật to. “Vậy thì đừng trách ta đấy!” Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi gầm gừ một câu.
Vừa nói dứt câu, mấy giọt máu tươi nhớp nháp rơi trên khuôn mặt Lăng Mạc, cùng với những cảm nhận đó, Lăng Mạc nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, sau đó thì đôi cánh tay đang ôm chặt lấy cậu đột nhiên buông lỏng ra.
Lăng Mạc không kịp ngẩng đầu lên xem đã xảy ra chuyện gì, thậm chí còn chưa kịp rơi xuống đất, cậu đã cảm nhận được áo gi-lê bị một bàn tay lớn tóm chặt, rồi sau đó toàn bộ cơ thể cậu bị quăng thật mạnh ra xa.
Cảm giác như đang bay, Lăng Mạc nhìn thấy bên dưới có một con đập chống lũ thật dài, cùng với mấy tiếng súng vang lên, một dáng người đột ngột ngã xuống đất.
Bay được một lúc, Lăng Mạc bắt đầu lao xuống, nhìn thấy mặt nước đang ngày càng đến gần hơn, cậu tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Bùm!
Lăng Mạc cảm thấy bản thân mình đã rơi xuống nước rồi, hơn nữa còn đang chìm xuống nơi nước sâu nhất. Giống như là chìm xuống nơi vực sâu vạn trượng.
Tình trạng không trọng lượng nghiêm trọng, dẫn đến cảm giác quay cuồng chóng mặt khủng khiếp, thúc ép Lăng Mạc thoát khỏi giấc mộng, đột ngột bừng tỉnh.
Cậu ngồi bật dậy, phát hiện bản thân đang nằm ngay ngắn trong căn phòng ký túc tại tổ chức Người gác đêm , chứ chẳng hề xuyên không quay về quá khứ trở thành một đứa trẻ bị đuối nước. Cậu hít thở thật mạnh, để bản thân có thể nhanh chóng được giải thoát khỏi cơn ác mộng. Trong cơn quay cuồng chóng mặt, Lăng Mạc cố gắng nhớ lại hình dáng của mẹ mình.
Trong giấc mơ, Lăng Mạc dường như đã nhìn thấy hình dáng của mẹ, bà gần gũi, ấm áp, chân thật. Nhưng mà, khi cậu tỉnh lại, mới phát hiện rằng, cái cảm giác “rõ ràng” trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh ấy thực sự không hề tồn tại. Cậu hoàn toàn không nhớ được dung mạo của mẹ trong giấc mơ. Nếu như mà có thể nhớ lại được thì tốt biết bao, chí ít thì có thể có được một số căn cứ đáng nói khi tìm kiếm hồ sơ.
Từ từ, cơn chóng mặt của Lăng Mạc dần thuyên giảm. Lăng Mạc giơ cánh tay phải của mình ra, chậm rãi vén tay áo của chiếc áo ngủ lên. Nhờ vào ánh trăng sáng từ bên ngoài cửa sổ phản chiếu vào trong phòng, cậu chăm chú quan sát.
Kỳ thực, đây chính là cánh tay của cậu, vậy hà cớ gì phải quan sát chứ?
Trên cánh tay, lớp da rất bình thường, không có vết bớt, cũng không có sẹo, thậm chí ngay cả một nốt ruồi cũng không có. Trên cánh tay chỉ có một vết ban đỏ nhỏ, không biết là trên giường có đồ vật gì hằn lên, hay là tự mình làm xước da.
Lăng Mạc dùng cườm tay day day vào huyệt thái dương, dường như muốn làm cho bản thân tỉnh táo một chút. Nhưng dạo gần đây làm việc liên tục khiến cậu cảm thấy tinh thần mệt mỏi, sức lực cạn kiệt, thực sự là cậu không thể tỉnh táo lại được.
Cơn buồn ngủ giống như nước sông cuồn cuộn, cuốn trôi theo cả tâm trí của cậu.
Không biết trải qua bao lâu, Lăng Mạc dường như đột nhiên lại nghĩ ra chuyện gì, một lần nữa loạng choạng rời khỏi giường trong bóng tối. Tiêu Lãng không hiểu là đã đi thực hiện nhiệm vụ rồi hay là đi làm gì đó, trong phòng ký túc chỉ còn lại một mình Lăng Mạc. Lăng Mạc lục tung phòng tìm kiếm, tìm đi tìm lại, cũng không tìm thấy một cái gương nào. Cậu nhớ rõ ràng bên trong cánh cửa tủ quần áo của mình có một tấm gương thay đồ, vậy mà cũng không hiểu biến đi đâu mất rồi.
Không còn cách nào khác, cậu đành phải mò mẫm trong bóng tối, mở cửa ra vào, dưới ánh trăng sáng, đi về phía chiếc gương chỉnh trang ở chỗ quay đầu cầu thang.
Lăng Mạc nhớ rõ, tấm gương lớn đó, luôn luôn đặt ở đấy. Giống như bất cứ doanh trại quân đội, trụ sở cảnh sát nào, cũng đều sẽ có một tấm gương lớn như vậy. Chiếc gương khiến cho mọi người cảm thấy an tâm.
Rất nhanh, Lăng Mạc đã đến đứng trước chiếc gương chỉnh trang, nhưng trong gương tối đen như mực, không nhìn thấy gì hết. Cậu dụi mắt thật mạnh, trong gương vẫn một màu đen tăm tối.
Lăng Mạc có chút lo lắng, cậu lôi cánh tay áo của mình ra rồi lại lau thật mạnh lên bề mặt gương, mong muốn tấm gương có thể phản chiếu được hình bóng của chính bản thân mình.
Dần dần, trong gương xuất hiện hình bóng một con người. Dần dần, trang phục của người đó đã có thể nhìn thấy mờ mờ.
Dần dần, dung mạo và thần thái của con người đó cũng ngày càng rõ nét hơn.
Lăng Mạc chớp chớp mắt, định thần nhìn thật kĩ, rồi ngồi phịch mông xuống thật mạnh. Cảnh vừa nhìn thực sự khiến cậu sợ hãi vô cùng.
Trong gương, không phải là chàng thanh niên mảnh khảnh có vết sẹo trên mặt, mà là một bé trai tầm tám, chín tuổi. Trên mặt đứa bé trai không có vết sẹo nào, tóc tai thưa thớt, sống mũi tẹt, mắt nhỏ, cậu bé ngoác miệng ra cười khiến chiếc răng cửa thưa chìa ra phía trước càng thêm rõ nét dị thường. Dung mạo đứa bé này khác hẳn với Lăng Mạc khi còn nhỏ, Lăng Mạc đâu có bị răng thưa.
Càng đáng sợ hơn nữa là, lúc Lăng Mạc ngã ngửa ra sau, bé trai vẫn đứng đó mà cười, cười mãi.
Không, đó không phải là mình. Lăng Mạc sợ hãi toàn thân run rẩy, đầu óc vô cùng bấn loạn. Nhưng mà, người đối diện trong tấm gương, không phải cậu, thì có thể là ai đây?
Cánh cửa kêu đánh sầm một tiếng.
Lăng Mạc từ từ bình tĩnh lại.
Thì ra, lại là một giấc mơ.
Tiếng rửa ráy của Tiêu Lãng từ trong nhà vệ sinh liền theo đó cũng vọng ra.
Lăng Mạc chậm rãi ngồi thẳng người lên, tiết trời u ám nặng nề, song có thể nhận thấy trời đã sáng, một ngày mới lại bắt đầu rồi, hôm nay sẽ có nhiệm vụ mới, phải đi tìm kiếm manh mối của những kẻ buôn bán ma túy. Lăng Mạc nghiêng người tựa vào thành giường, tiếp tục dùng phần bên dưới của lòng bàn tay vỗ vỗ vào huyệt thái dương. Gần đây những giấc mơ kỳ lạ khó hiểu như vậy xuất hiện thường xuyên, khiến Lăng Mạc chìm trong đau khổ. Có điều, trong sự đau khổ, Lăng Mạc dường như lại có thể thấy được một chút kỳ vọng. Cậu không lý giải được sự kỳ vọng này là gì, có thể là liên quan đến ký ức bị bỏ quên của cậu.
Lăng Mạc bật ngọn đèn bàn, lấy từ dưới gối ra một cuốn sổ ghi chép, lật mở ra rồi viết lại giấc mơ ban nãy. Cậu tin rằng, ghi chép lại những giấc mơ kiểu nửa hư nửa thực như vậy, nhất định sẽ tìm thấy được càng nhiều hơn những mảnh vụn của ký ức.
Cậu nhất định phải làm rõ một việc, mình là ai.