TRƯỜNG TIỂU HỌC ĐÀ SƠN
Alo, Lão Tiêu à! Trước kia chẳng phải là bố cứ muốn con làm cảnh sát sao? Vào lúc con thực sự không quản hiểm nguy đến tính mạng mình mà xông pha, thì bố, bố đừng khóc đấy.
– Tiêu Lãng
Tiết trời âm u nặng nề, mây đen dày đặc, buổi sáng nay thật oi bức ẩm ướt, xem ra sắp có mưa to đến nơi.
Thành viên tổ chức Người gác đêm dẫn theo một tiểu đội cảnh sát đặc nhiệm, bò lổm ngổm giữa các bụi cây. Tay cầm chiếc ống nhòm quân dụng Tiêu Lãng đang nhìn về phía lưng chừng sườn núi.
Ở đây núi non hiểm trở, ngọn núi này tiếp nối ngọn núi kia, kẹp giữa những dãy núi là những con đường liên thôn chỉ một làn xe thô sơ.
Hai ngọn núi trước mắt hợp lại với nhau được gọi là Đà Sơn, nhìn tên là rõ ý, hai ngọn núi hình bán nguyệt gắn liền với nhau, trông như cái bướu của con lạc đà. Trên lưng con ‘lạc đà’ khổng lồ này là thảm thực vật phong phú dày đặc, là ngọn núi cao nhất khu vực miền núi của thành phố Văn Cương.
“Em thật sự còn không hề biết rằng tỉnh chúng ta lại có một vùng núi rộng lớn như vậy.” Tiêu Lãng đang dùng ống nhòm quan sát, khẽ giọng nói.
Cả một đêm không chợp mắt, lúc này cơn buồn ngủ của Nhiếp Chi Hiên ập đến, anh cố nhịn những cơn ngáp đang chực kéo đến. Nhìn hai anh em Tiêu Vọng, Tiêu Lãng vẫn đang tinh thần tỉnh táo tràn đầy năng lượng, anh không khỏi than thở năm tháng thật không buông tha cho con người.
Bên sườn núi ở giữa hai ‘đỉnh bướu’, có một tòa nhà cũ nham nhở. Xa xa từ bên trong tòa nhà vọng đến tiếng đọc sách lanh lảnh nghe khó mà phân biệt rõ ràng. Đúng vậy, nơi đây chính là trường tiểu học Đà Sơn - trường tiểu học xóm núi của vùng núi thành phố Văn Cương.
“Tại sao một trường tiểu học lại xây dựng ở nơi như này chứ?” Tiêu Vọng quay đầu lại hỏi vị cán bộ chính quyền thị trấn.
Người cán bộ cũng đang bò lổm ngổm giữa các bụi cây, không biết là do quá căng thẳng hay là bị muỗi cắn, hoặc giả là do nguyên nhân nào khác, sắc mặt ông ta đỏ bừng bừng, đột nhiên nghe thấy Tiêu Vọng hỏi, còn giật mình vì sợ hãi.
“Hả? Ồ! Khi trường tiểu học này được xây dựng, tôi còn chưa làm việc cơ. Nhưng tôi từng nghe nói, đây là trường tiểu học được một minh tinh điện ảnh quyên tặng, khi đó chỉ vì việc lựa chọn địa điểm mà đã gây ra rất nhiều tranh cãi không vui vẻ gì. Thị trấn này của chúng tôi đều là vùng núi, hai mươi mấy thôn làng đều ở cách nhau rất xa, khoảng cách giữa hai thôn cách nhau xa nhất cũng đến mười mấy cây số. Thôn nào cũng hy vọng trường tiểu học ở gần mình hơn một chút,” vị cán bộ nói. “Sau đó, để chiếu cố đến những đứa trẻ ở từng thôn, chính quyền thị trấn đã quyết định kết nối các thôn lại với nhau, sau đó tìm một vị trí ở chính giữa.”
Vị trí xây dựng trường tiểu học được coi là điểm tập trung chính giữa của các thôn làng vùng núi, song ‘điểm chính giữa’ này lại là nơi vô cùng xa xôi, thưa vắng người qua lại. Ngọn núi lớn sau lưng trường tiểu học vẫn là ngọn núi chưa được khai phá.
“Cho nên, ở chính giữa, chính là cái nơi khỉ ho cò gáy này ư?” Tiêu Lãng cười hỏi.
“Không có cách nào khác, làm việc phải công bằng, bát nước phải rót cho đều nhau,” vị cán bộ nói.
“Ừm, làm việc phải công bằng, câu này nói ra thì dễ, để làm được thì thật không dễ chút nào,” Nhiếp Chi Hiên nói.
“Được cái tầm nhìn tốt, không khí tốt, môi trường tốt.” Đường Đang Đang cũng đang cầm một chiếc ống nhòm trong tay. “Tiểu học ba tốt.”
“Trường còn có bao nhiêu học sinh?” Tiêu Vọng ngừng lại giây lát, lắng nghe tiếng đọc sách từ trong trường học vọng ra, rồi hỏi.
“Cái này thì phải hỏi trưởng thôn Triệu, tôi cũng không rõ.” Vị cán bộ quay đầu lại nhìn một ông già ăn vận kiểu nông dân đang ở phía sau mình.
“Bảy tám mươi đứa trẻ.” Trưởng thôn Triệu giọng nói đặc sệt âm địa phương. “Người trong núi đều ra thành phố làm thuê cả rồi, số còn lưu lại trong núi không nhiều. Kiếm sống được, thì mua lấy căn nhà ở thành phố, rồi chuyển hộ tịch, học tịch của con cái đi. Số còn lại, chủ yếu là một số đứa trẻ có bố mẹ đi làm xa được gửi lại ở quê nhà.”
Trưởng thôn Triệu là trưởng thôn cao tuổi nhất, có kinh nghiệm và tư cách nhất vùng xung quanh đây, cho nên khi đến phối hợp với phía cảnh sát, vị cán bộ cũng gọi ông tới cùng.
“Bảy tám mươi đứa trẻ, có dùng hết cả hai tòa nhà không? Ở trong trường luôn hay sao? Tòa nhà ở phía bên kia là ký túc xá sao?” Tiêu Vọng truy hỏi.
Nơi trường học phía xa, những bức tường vây bao quanh lấy một khu vực. Bên trong những bức tường vây, do vấn đề góc độ, các thành viên Người gác đêm không thể nhìn thấy được. Song nhìn vào diện tích, thì chắc là có một sân vận động tiêu chuẩn với diện tích 400m². Hai bên của sân vận động là hai khu vực phòng học cũng được cách biệt bằng tường vây. Mỗi một khu vực phòng học là một tòa nhà nhỏ ba tầng, mỗi tầng có ba hay bốn căn phòng. Như vậy có thể tính ra, cho dù là mỗi cấp lớp có một lớp khoảng mười học sinh, thêm cả phòng làm việc dành cho giáo viên, khu tổ chức hoạt động, cũng chỉ cần dùng đến số phòng của hai tầng của một tòa nhà nhỏ thôi. Tòa nhà nhỏ còn lại, có vẻ hơi thừa thãi rồi.
“Trước kia trường học của chúng tôi ở đây rất đông học sinh, có điều bắt đầu từ bốn, năm năm trở lại đây, thì chỉ dùng đến một tòa nhà thôi,” Trưởng thôn Triệu nói. “Tòa nhà phía sau kia vẫn luôn được phong tỏa kín mít bởi những bức tường vây, cũng không có ai ra vào cả. Ừm, coi như bỏ hoang rồi. Việc ở lại trong trường ấy cũng là điều không thể, vốn dĩ khoảng cách từ các thôn đến đây cũng không được coi là quá xa, làm gì có phụ huynh nào lại tình nguyện tốn thêm nhiều tiền như vậy để cho con ở lại trong trường chứ!”
“Tòa nhà bỏ hoang, gần đây có thay đổi gì không?” Tiêu Vọng hỏi.
“Việc này thì không biết được,” Trưởng thôn Triệu nói. “Thông thường chẳng ai quan tâm đến, cho dù là có người quan tâm đến, cũng phải đi hỏi những giáo viên ở trong trường. Có điều, hai tòa nhà nằm ở hai đầu của sân vận động, cự ly rất xa, tòa nhà bỏ hoang lại có tường vây ngăn cách. Nếu như không phải là cố ý đi vào xem, thì chắc chắn sẽ không biết được điều gì cả.”
“Em đi qua xem là được thôi.” Tiêu Lãng nói xong, chuẩn bị bước đi, liền bị Tiêu Vọng ấn giữ lại.
“Chúng ta đang ở nơi có địa thế thấp, không có gì làm vật che chắn,” Tiêu Vọng nói. “Trường học ở vị trí địa thế cao, nếu như có người đứng trên nóc tòa nhà bỏ hoang, sẽ nhìn thấy trọn vẹn chỗ chúng ta đứng đây không sót một thứ gì. Nếu như kẻ tình nghi thực sự đang ở bên trong tòa nhà đó, chỉ cần em vừa mới đứng lên bước đi, lập tức sẽ bị phát hiện ra.”
“Sớm biết như vậy em đã mặc bộ đồ ngụy trang Ghillie Suit [1] đến rồi.” Tiêu Lãng cười ha hả rồi tiếp tục nằm bò xuống.
“Tôi có quen một giáo viên, hay là để tôi gọi điện hỏi xem?” Trưởng thôn Triệu lôi từ trong túi áo ra một chiếc điện thoại thông minh giá rẻ, hỏi.
Tiêu Vọng lắc đầu. “Giáo viên cũng không có nghĩa là không có hiềm nghi, chúng ta không thể đánh rắn động cỏ.”
“Có gì mà không thể đánh rắn động có chứ?” Tiêu Lãng có phần sốt ruột. “Chúng ta nhiều người như thế này, nhiều súng ống như thế này, xông vào đánh một trận là xong. Bọn chúng muốn chạy cũng không kịp nữa.”
“Không được.” Tiêu Vọng trừng mắt nhìn em trai. “Nếu như chỉ là một trường học bỏ hoang, thì tùy tiện hành động như thế nào cũng được. Nhưng hiện giờ còn có trẻ con đang ngồi học trong đó, chúng ta phải đảm bảo an toàn cho những đứa trẻ.”
“À! Trẻ con của trường học miền núi buổi trưa sẽ không về nhà.” Vị cán bộ chính quyền thị trấn lôi điện thoại ra xem giờ. “Bây giờ mới hơn 9 giờ sáng, phải đến 4 giờ chiều mới tan học. Chúng ta vậy cứ… cứ nấp ở đây?”
Tiêu Vọng còn chưa kịp trả lời, thì nghe thấy âm thanh loạt soạt phát ra từ bụi rậm phía sau lưng mình, anh biết là Lăng Mạc và Trình Tử Mặc đã quay lại.
“Sao rồi?” Tiêu Vọng hỏi Lăng Mạc.
Lăng Mạc và Trình Tử Mặc làm theo yêu cầu của Tiêu Vọng, vòng ra phía bên cạnh trường học, bí mật quan sát tòa nhà nhỏ trông như là bỏ hoang ấy. Lúc này bọn họ đã kết thúc việc quan sát và quay lại, chứng tỏ họ đã có được những thông tin hữu dụng.
“Cho mượn máy tính của cậu dùng một lát.” Lăng Mạc bò sấp trong lùm cây, tiện tay với lấy chiếc máy tính xách tay được trang trí trẻ trung đáng yêu của Đường Đang Đang.
Lăng Mạc cắm một chiếc thẻ nhớ máy ảnh vào máy tính, mở bức ảnh bên trong ra. “Bức ảnh này, tôi vừa mới chụp lúc nãy bằng máy ảnh ở chế độ phóng to, cũng tạm coi là rõ nét chứ.”
Bức ảnh được chụp ngước lên, do bị ảnh hưởng của góc độ nên không nhìn thấy tình hình bên trong bức tường vây. Nhưng có thể nhìn thấy được mọi ô cửa sổ của tòa nhà nhỏ bỏ hoang đều đen sì sì. Rõ ràng, tòa nhà đã bị dán giấy ở cửa sổ.
“Tòa nhà bỏ hoang, sao lại phải dán giấy cửa sổ chứ?” Tiêu Vọng hỏi trưởng thôn Triệu.
Trưởng thôn Triệu bị hỏi như vậy, trở nên vô cùng căng thẳng, ông lại lôi điện thoại từ trong túi áo ra. “Việc này tôi cũng không nắm rõ, không được, tôi cứ hỏi xem sao đã, dù sao thì bên trong cũng có đến mấy chục đứa trẻ con nữa, cháu tôi cũng đang trong đó.”
Tiêu Vọng giơ tay ra ngăn lại, rồi vỗ vỗ vai ông trưởng thôn già như là để an ủi, anh quay đầu lại nói với Lăng Mạc, “Ngoài giấy dán cửa sổ ra, còn có phát hiện gì khác không?”
Lăng Mạc gật đầu, phóng to bức ảnh trong máy tính, rồi chỉ vào đoạn phía trên đỉnh bức tường vây. “Anh xem, đây là cái gì?”
“Bàn học.” Tiêu Lãng cướp lời đáp lại.
“Đúng, tất cả bàn học bên trong khu phòng học bỏ hoang có lẽ đều đã được chuyển ra ngoài rồi xếp lại với nhau,” Lăng Mạc nói. “Độ cao đã vượt quá chiều cao hơn hai mét của bức tường vây rồi.”
“Việc này cũng không thể nói rõ được điều gì cả, có thể là năm đó khi bỏ hoang tòa nhà đã chuyển hết bàn học ra đây chăng?” Tiêu Lãng nói.
“Không đâu, cậu xem, trên chiếc bàn này quả thực có không ít bụi bẩn,” Lăng Mạc nói. “Nhưng mà khung bàn làm bằng chất liệu thép thì lại không hề có dấu ấn bị gỉ sét gì cả. Nếu như để ở nơi lộ thiên dầm mưa dãi nắng mấy năm trời, khung thép chắc chắn sẽ bị gỉ sét.”
“Ý cậu muốn nói là, những chiếc bàn học này vừa mới được chuyển ra thôi đúng không?“Tiêu Lãng lập tức nhận ra được suy luận của Lăng Mạc.
Lăng Mạc gật đầu.
“Nói như vậy, địa điểm mà chúng ta đã phân tích, khả năng đúng cao đến chín mươi phần trăm rồi,” Tiêu Vọng nói. “Nhưng vì sự an toàn của bọn trẻ, tốt nhất chúng ta hãy đợi sau khi tan học xong hãy ra tay.”
Còn chưa đợi đến lúc vị cán bộ chính quyền thị trấn đưa ra kháng nghị, Tiêu Lãng ở bên cạnh đã kêu lên, “Mọi người nhìn kìa, kia là cái gì vậy?”
Phía xa, một chấm xanh đang di chuyển dọc theo con đường liên thôn từ từ tiến gần về phía trường tiểu học Đà Sơn. Nếu như không phải là Tiêu Lãng có thị lực tốt hơn người, thì quả thực còn chưa ai chú ý đến điều đó.
Tiêu Vọng giơ ống nhòm lên nhìn một hồi. “Là một chiếc xe động cơ điện hai bánh chuyên dụng của cảnh sát, trên xe có hai cảnh sát nhân dân.”
“Chúng ta đâu có yêu cầu phía cảnh sát thành phố Văn Cương cử thêm nhân lực đến chứ.” Lăng Mạc nhìn sang đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm đang ở bên cạnh.
Người đội trưởng nhún nhún vai. “Loại xe động cơ điện hai bánh chuyên dụng của cảnh sát này, có lẽ là được cấp phát cho các đồn công an địa phương, bọn họ chắc chắn là cảnh sát trị an của đồn công an khu vực, không cùng một bộ phận với chúng tôi, tôi cũng không rõ sự tình thế nào.”
“Ông có biết họ không?” Tiêu Vọng nhanh trí nghĩ ra, đưa ống nhòm cho trưởng thôn Triệu.
Trưởng thôn Triệu nhìn qua ống nhòm hồi lâu, rồi nói, “Ồ, là cảnh sát hộ tịch của đồn công an khu vực chúng tôi, còn có một cảnh sát hỗ trợ nữa. Tôi đoán là họ đến để làm điều tra, bây giờ chẳng phải đang có chương trình mỗi thôn một cảnh sát mà, họ thường xuyên xuống các thôn để làm điều tra.”
“Có thể liên lạc với họ được không? Bảo họ lập tức rời khỏi đây!” Tiêu Vọng nói, “Lái xe đến như thế, chắc chắn sẽ đánh rắn động cỏ mất.”
Trưởng thôn Triệu một lần nữa lại lôi điện thoại từ trong túi áo ra, gọi điện hồi lâu, rồi nói, “Hình như… không có tín hiệu?”
Lăng Mạc nhìn sang trưởng thôn Triệu, rồi lôi điện thoại của mình ra xem, phát hiện cũng không có tín hiệu.
“Không liên hệ được, làm thế nào bây giờ?” Tiêu Lãng sốt ruột giậm chân. “Lúc nào không chọn, lại cứ nhất định chọn đúng vào lúc này mà đến cơ chứ!”
“Không có cách gì tốt hơn, thì đành phải xông trận vậy.” Tiêu Vọng trầm ngâm một lúc rồi nói, “Đối phương không biết có bao nhiêu người, nhưng theo tôi phân tích thì có lẽ không có vũ khí gì cả. Chúng ta mấy người thế này có khả năng lấy ít thắng nhiều hay không đây?”
“Anh nói xem?” Tiêu Lãng lôi từ thắt lưng ra khẩu súng ngắn, lên nòng, lại cầm thêm cả một khẩu súng tiểu liên cỡ nhỏ.
“Do thành phố Văn Cương gần đây đã xảy ra những sự việc gây rối ở bệnh viện mang tính tập trung đông người, nên họ không thể nào cung cấp được thêm lực lượng cảnh sát chi viện để hỗ trợ chúng ta hơn nữa.” Tiêu Vòng quay đầu nhìn sang viên cảnh sát đặc nhiệm đứng phía sau. “Các anh có một tiểu đội, mười người, phụ trách công tác cảnh giới ở khu vực xung quanh khu phòng học, không cần thiết tham gia hành động của chúng tôi. Nhiệm vụ của các anh chính là bảo đảm an toàn cho từng đứa trẻ.”
“Rõ.” Viên đội trưởng cảnh sát đặc nhiệm nhận lệnh.
Không được tham gia vào hành động chính, các cảnh sát đặc nhiệm cảm thấy không cam tâm, song họ biết đây cũng chỉ là động thái cực chẳng đã của Tiêu Vọng. Bất cứ hành động nào đều phải đặt sự an toàn tính mạng của quần chúng nhân dân lên hàng đầu, đây là tôn chỉ của người cảnh sát nhân dân, càng huống hồ trước mắt lại có mấy chục đứa trẻ.
Chỉ có điều, phía đối phương rốt cuộc có bao nhiêu người, hiện vẫn chưa trinh sát rõ ràng được, ở vào tình huống này Người gác đêm bị buộc phải hành động sớm, hơn thế nữa còn thiếu đi sự hỗ trợ của cảnh sát đặc nhiệm, giống như là tự cắt mất cánh tay vậy. Tỉ lệ thành công của trận đánh liệu được mấy phần, không ai dám nói chắc được.
Tình huống vạn bất đắc dĩ, họ cũng đành bắt đầu thôi.
Dưới sự chỉ huy của viên đội trưởng cảnh sát đặc nhiệm, mười người cảnh sát đặc nhiệm xông vào bên trong trường tiểu học với tốc độ nhanh nhất, rồi lập tức có sáu cảnh sát đặc nhiệm trấn giữ bảo vệ tại ba lối cửa của khu phòng học. Bốn cảnh sát đặc nhiệm còn lại thì lên lầu, đứng cảnh giới tại hai phía hành lang của mỗi tầng. Rất nhanh chóng, khu tòa nhà phòng học này đã được bảo vệ xong xuôi, không một khe hở.
Thành viên Người gác đêm theo sát ngay sau họ, nhìn thấy tòa nhà phòng học đã được bảo vệ, thì lập tức tiến vào phía bên kia của sân vận động.
“Bên trong quả nhiên là có người! Em nghe thấy động tĩnh của chúng rồi!” Tiêu Lãng chạy ở phía trước đội ngũ, vừa chạy vừa nói, “Bọn nhãi nhép này, muốn chạy hả, đó là điều không thể!”
Nói xong, Tiêu Lãng tăng nhanh tốc độ, lập tức bỏ lại các thành viên khác phía sau lưng một khoảng khá xa.
“Chúng ta ít người, không thể bao vây hết được, sau khi vào được bên trong, trực tiếp tấn công vào điểm trung tâm!” Tiêu Vọng không đuổi theo kịp tốc độ của cậu em trai, bèn hét lên.
Tiêu Lãng lúc này đã chạy đến trước cánh cửa lớn của khu nhà bỏ hoang, chẳng nói chẳng rằng, tung người đá một cú. Có thể cảm nhận được chiếc khóa xích sắt phía bên trong cánh cửa sau khi hứng trọn cú đá với sức mạnh kinh khủng đã đứt rời ngay lập tức rồi văng ra ngoài, cánh cửa sắt lớn cũng mở ra ngay sau đó.
Vừa vào đến trong sân, Tiêu Lãng lập tức bật cười. Một mặt là vui vì phân tích của bản thân cậu và Lăng Mạc đã chính xác, nơi này chính là sào huyệt trú ẩn tạm thời của Gác đen . Mặt khác là vì cậu cảm thấy hai tên xuất hiện trước mặt mình thực sự trông rất buồn cười.
Bên trong khu nhà nhỏ bỏ hoang, cỏ dại mọc um tùm, nhưng phần lớn đám cỏ dại đều ngã gục ra trên mặt đất, có thể thấy thời gian gần đây trong khu nhà này có những hoạt động đi lại rất thường xuyên. Khu nhà chủ yếu gồm một tòa nhà nhỏ ba tầng là chính, hai bên trái phải mỗi bên có một căn mái bằng rộng khoảng bốn năm mươi mét vuông, trước khi bị bỏ hoang có lẽ là nhà ăn hoặc nhà vệ sinh.
Hai người mặc đồ đen, đang đứng canh giữ ở cửa ra vào căn nhà mái bằng bên mé đông. Xem ra, cánh cửa sắt của căn phòng đó đã bị khóa lại, còn có cả thanh gỗ được đóng đinh chốt trên cánh cửa. Hai gã mặc đồ đen mỗi tên cầm một chiếc xẻng, đứng ở cửa.
“Này, người anh em, xẻng đấu với cái gì đấy nhỉ?” Tiêu Lãng bật cười cất khẩu súng ngắn đi.
Hai gã mặc đồ đen hét to một tiếng “A”, rồi giơ chiếc xẻng đang cầm trong tay lên, cùng xông về phía Tiêu Lãng. Nhìn tư thế dáng vẻ của chúng, rõ ràng là người chưa từng trải qua bất cứ sự huấn luyện nào. Tiêu Lãng cười khẽ, tung chân đá một cú, một tên đồ đen ngã nhào, cùng lúc cậu cúi thấp người xuống, tránh được chiếc xẻng vừa quẹt qua người, thêm một cú xoạc ngang chân, đốn ngã tên mặc đồ đen còn lại, đồng thời đè luôn lên người hắn.
Một chiêu, giải quyết luôn hai tên. Gã mặc đồ đen bị một cước đầu tiên của Tiêu Lãng, không biết bị gãy mấy cái xương sườn, bò ra trên mặt đất không thể đứng dậy được.
Khi Tiêu Vọng dẫn theo mọi người đuổi kịp tới nơi, Tiêu Lãng đã kịp khóa tay hai gã mặc đồ đen bằng cong số tám.
“Lăng Mạc, cậu trông chừng bọn chúng, để mình phá cửa.” Tiêu Lãng cầm lấy chiếc xẻng của tên mặc đồ đen, đi về phía cánh cửa lớn của căn phòng mé đông, “Lúc nãy hai bịch cỏ này canh giữ ở căn phòng đó, manh mối chắc chắn là ở bên trong đấy.”
Lăng Mạc và Trình Tử Mặc tiến lên phía trước một bước, lần lượt dùng đầu gối giữ chặt hai tên mặc đồ đen đang phủ phục sát mặt đất, còn Tiêu Vọng cầm súng quan sát bốn phía xung quanh.
Lăng Mạc cúi đầu nhìn hai gã đồ đen, hai tên này gần như là thống nhất động tác cùng lúc nghiêng đầu sang một bên, chăm chú nhìn Tiêu Lãng lúc này đang dùng xẻng phá dỡ mảnh gỗ chặn ngang cửa, ánh mắt mang hàm ý gì đó khó nói rõ.
Lăng Mạc cúi thấp hơn, nhìn vào ánh mắt của hai gã mặc đồ đen, trong lòng chợt giật mình, hét to, “Tiêu Lãng, đừng vào trong, chuyện này không đúng!”
Tiêu Lãng lúc này hình như cũng đã phát hiện ra điều gì đó, cậu hít mũi thật sâu, rồi đột nhiên quay đầu hét to với Tiêu Vọng đang chuẩn bị cầm súng tiến vào tòa nhà chính để tìm kiếm, “Nhanh! Không hay rồi! Ở đây có xăng!”
Lời nói vừa dứt, một tiếng nổ lớn ầm ầm vang lên, một căn phòng ở tầng 1 đột nhiên bốc cháy, bên trong vọng ra tiếng kêu gào thảm thiết.
Tuy cửa sổ đã được dán giấy màu đen, song dưới ánh phản chiếu của ngọn lửa bên trong căn phòng, dường như có thể nhìn thấy một bóng người thấp bé yếu ớt hơn một người trưởng thành rất nhiều đang vật vã trong ngọn lửa.
“Tại sao lại có trẻ con bên trong?” Tiêu Vọng không kịp xoa dịu cơn đau ở mắt do bị đám cháy nổ kích thích gây ra, vội vàng kêu to, “Mau cứu đứa trẻ! Mau cứu đứa trẻ!”
Đường Đang Đang lái chiếc Pikachu vừa hay chạy đến lối vào khu tòa nhà bỏ hoang, Tiêu Lãng lao như tên bắn đến bên cạnh xe, lấy ra từ cốp sau xe hai chiếc bình chữa cháy.
Hai anh em Tiêu Vọng, Tiêu Lãng cầm bình chữa cháy tiến vào bên trong căn phòng bốc cháy, khói bốc lên tỏa ra mù mịt khiến hai người không mở được mắt. Nhưng do lúc này tiếng kêu gào thảm thiết đã biến mất, nỗi lo lắng trong lòng hai anh em lên đến cực điểm, điều bọn họ sợ nhất không phải là lửa cháy tiêu hủy mất những tài liệu quan trọng, mà là sau khi ngọn lửa lớn được dập tắt, nơi này sẽ xuất hiện một thi thể trẻ em.
Bằng những thao tác nhanh nhẹn, ngọn lửa lớn nhanh chóng được hai anh em dập tắt, nhưng khói đen vẫn đang cuồn cuộn tỏa ra bên ngoài. Tiêu Vọng cũng chẳng còn bận tâm đến khói đen cay mắt hay nhiễm độc cacbon monoxit gì cả, anh lấy từ trong túi của Nhiếp Chi Hiên ra một chiếc khẩu trang bằng vải không dệt, thấm ướt nước đeo lên, liền sau đó xông vào bên trong. Tiêu Lãng nhìn thấy anh trai xông vào bên trong, cũng xông vào theo.
Khoảng mười phút trôi qua, hai anh em đầu tóc mặt mũi ám khói đen sì từ bên trong căn phòng lao ra.
Tiêu Lãng vò đầu nói, “Thật kỳ lạ quá! Vậy mà lại không có ai.”
“Là chuyện tốt.” Tiêu Vọng sắc mặt cũng ngơ ngác không hiểu, nhưng chí ít thì kết quả này cũng khiến mọi người được an ủi.
“Không đúng! Vấn đề có lẽ nằm ở trong căn phòng phía tây!” Lăng Mạc nghĩ ngợi giây lát, chỉ tay về căn nhà mái bằng phía tây, đó cũng là một căn phòng tương tự với giấy dán cửa sổ màu đen im ắng. Phía sau căn phòng là một mặt tường vây, đằng sau bức tường vây là núi cao rồi.
Tiêu Lãng phản ứng nhanh nhất, cậu lập tức quay trở lại trạng thái chiến đấu, xông đến căn phòng phía tây, đạp một cú mở tung cánh cửa lớn.
Đằng sau cánh cửa lớn là một căn phòng trống không, bức tường mé đằng sau lưng đã bị đập thông, lộ ra một lỗ thủng lớn cao cỡ một đầu người, rộng cỡ một mét, bức tường vây phía sau cũng bị đập thủng một lỗ tương tự, trực tiếp chạy hướng về phía trong núi. Màu núi xanh mơn mởn lọt qua lõ thủng trên tường phản chiếu trong ánh mắt của mọi người.
“Thôi xong, chạy mất rồi.” Tiêu Lãng vội vàng rảo bước, lao nhanh vào bên trong.
“Tử Mặc và Đang Đang, bọn em trông giữ hai tên kia, còn những người khác, chúng ta đi.” Tiêu Vọng ra lệnh, “Tử Mặc, em gọi điện thoại thông báo cho phía cảnh sát đặc nhiệm cử người qua giúp hai người.”
“Không phải không có tín hiệu sao?” Trình Tử Mặc lôi điện thoại di động ra. “Ơ, có tín hiệu? Có tín hiệu rồi! Tốt rồi, các anh khẩn trương qua đó đi!”
“Nếu như chúng chạy trốn vào trong núi, vậy thì tìm kiếm sao đây?” Tiêu Lãng nhìn một màu xanh trải dài trước mắt.
“Không thể nào chạy trốn vào trong núi được!” Lăng Mạc nói. “Nếu như thầy Đổng cũng đang ẩn náu ở đây, ông ấy cần phải có trang thiết bị y tế để duy trì sự sống. Nếu họ chạy trốn vào trong núi, thiếu thốn điều kiện sinh tồn thì chỉ còn một con đường chết.”
Thông qua những xét nghiệm và phân tích trước đó, họ biết rằng, Đổng Liên Hoa ở thời điểm này tứ chi đã không còn vẹn nguyên, buộc phải dựa vào các thiết bị y tế mới có thể tiếp tục sống sót, mà những thiết bị y tế cần dùng đến điện. Trong núi không có điện, bọn chúng sao lại đưa Đổng Liên Hoa chạy vào trong núi để tìm đến cái chết chứ?
Lăng Mạc nói xong, nhìn hướng về phía xa. Quả thực, nhìn thì thấy phía sau tòa nhà không có đường đi, song đối với người vô cùng nhạy cảm về địa hình như Lăng Mạc, nhìn một cái là thấy ngay một khoảng trống rộng cỡ một mét, uốn lượn quanh co, tựa như một con đường mòn nhỏ ở giữa những cây cối rậm rạp um tùm. Cậu ngồi xổm xuống, lấy tay ấn ấn lên mặt đất, rồi sau đó dùng lòng bàn tay gạt bỏ lớp cành lá khô rơi rụng trên bề mặt, quả nhiên lộ ra một mảng xi măng.
“Nhìn thấy chưa, chỗ này có một con đường bằng xi măng được ngụy trang,” Lăng Mạc nói. “Rộng cỡ một mét, chí ít thì đủ cho một chiếc xe ba bánh có thể đi lại.”
“Đi thôi, đuổi theo con đường nhỏ này!” Tiêu Lãng vừa nói, vừa dùng lòng bàn chân thăm dò mặt đất. “Đi theo con đường xi măng này, nhất định sẽ tìm được tung tích… Anh ơi nhìn này, lúc nãy đạp cánh cửa giờ giày của em hỏng cả rồi!”
“Yên tâm, về rồi anh sẽ mua cho em.” Tiêu Vọng gượng cười nói, “Mua kiểu dáng mà em thích nhất.”
“Là anh nói đấy nhé! Anh nhớ này, cỡ 45, hãng Nike đấy.” Tiêu Lãng cười rồi vừa men theo con đường nhỏ chạy về phía trước, vừa quay đầu lại hỏi, “Phải rồi, Lăng Mạc, sao cậu biết được bên trong căn phòng nhỏ trông không lấy gì làm bắt mắt ở phía đông lại có vấn đề?”
“Khi tôi đang khống chế hai tên mặc đồ đen đó, thì thấy ánh mắt chúng nhìn cậu phá cửa, ánh mắt tràn đầy mong đợi.” Lăng Mạc vừa cố gắng để theo kịp bước chân của Tiêu Lãng, vừa nói. “Đó là ánh mắt phản chiếu tâm lý mong chờ, chứng tỏ nhiệm vụ của bọn chúng chính là khiến cho chúng ta tiến vào căn phòng bên phía đông. Sau khi kế hoạch thất bại, tòa nhà chính lập tức có chuyện bất thường. Sau khi ngọn lửa được dập tắt lại cũng không thấy người hay thi thể. Vậy rõ ràng mục đích của hai hành động này kỳ thực đều là để thu hút sự chú ý của chúng ta. Thu hút sự chú ý để có thể trì hoãn thời gian, khiến cho bọn chúng có đủ thời gian di tản. Nếu như chúng cần hướng sự chú ý của chúng ta về tòa nhà chính và căn phòng phía đông, vậy thì vấn đề chắc chắn nằm ở căn phòng phía tây rồi. Đây là suy đoán tâm lý đơn giản nhất.”
“Ừ, có lý.” Tiêu Lãng gật đầu nói.
“Mọi người nhìn xem, cành cây chỗ này có vết gãy còn tươi mới.” Nhiếp Chi Hiên chỉ vào cành cây bị gãy ở một bên của con đường nhỏ.
“Là mới gãy sao?” Lăng Mạc hỏi. Nhiếp Chi Hiên gật gật đầu. Lăng Mạc chìm trong suy nghĩ.
“Đang Đang gửi sơ đồ vệ tinh đến rồi.” Tiêu Lãng lấy điện thoại ra và cho hiển thị một bức ảnh. “Căn cứ theo hướng đi của chúng ta lúc này, khả năng lớn nhất chính là, lối đi nhỏ này thông ra một con đường cái liên thôn.”
“Thời gian chuẩn bị của bọn chúng không nhiều, để tiết kiệm thời gian cũng như chi phí, bọn chúng nhất định sẽ lựa chọn tuyến đường trực tiếp dẫn thẳng ra đường cái,” Lăng Mạc nói. “Gọi cảnh sát đặc nhiệm đến thẳng con đường cái này tìm chúng ta thôi.”
Lại tiếp tục đi thêm hơn mười phút nữa, cả hội Tiêu Vọng chợt cảm thấy đột nhiên thoáng đãng, bọn họ từ trong những lùm cây trong núi chui ra, trước mắt là con đường cái liên thôn bằng xi măng đủ rộng để hai chiếc mô tô đi ngược chiều.
“Đi về phía nam hay phía bắc?” Tiêu Lãng nhìn con đường nằm ngang trước mặt, hỏi.
“Hãy xem xem hai đầu của con đường liên thôn này.” Tiêu Vọng lấy điện thoại di động ra, quan sát bản đồ vệ tinh mà Đường Đang Đang truyền đến.
“Chẳng nhìn ra được gì cả,” Tiêu Lãng nói. “Khoảng cách ra đến đường lớn từ cả hai phía con đường đều không gần, khoảng cách đến các thôn xóm cũng không khác nhau là mấy.”
Một chú chó hoang ở đầu đường phía bắc sủa lên oang oang, khiến cho Lăng Mạc chú ý.
Lăng Mạc đi đến chỗ cách chú chó hoang không xa, ngồi xổm trên mặt đất chăm chú nhìn nó hồi lâu, rồi nói, “Nếu không nằm ngoài dự đoán, bọn chúng có lẽ là tháo chạy về phía bắc rồi.”
“Cậu đừng có đùa cợt nữa.” Tiêu Lãng cười ha hả. “Cậu đúng là người phân tích, nhưng cũng không thể phân tích được cả tâm lý của chó chứ.”
“Việc này thực sự là cậu đừng có cười,” Lăng Mạc nghiêm túc nói. “Chỉ cần là động vật, thì sẽ có tâm lý, chỉ là chúng ta đang thiếu sót những nghiên cứu về phương diện này mà thôi. Thầy Đường khi còn sống từng có ý định nghiên cứu về tâm lý động vật, từng làm thực nghiệm trên động vật trong một tháng. Có điều là tổ chức Người gác đêm khởi động lại, khiến cho ý định này của ông ấy cũng chấm dứt luôn.”
“Cậu cho rằng đối thủ đã đi qua được bao lâu rồi?” Tiêu Vọng hỏi.
“Từ tiếng chó sủa và ánh mắt của nó, có thể thấy được con chó này vừa mới trải qua cơn co giật, cái gọi là co giật ở đây, giống như là sau khi bị con người đe dọa, cái cảm giác tàn dư của sự sợ hãi vẫn còn chưa tan biến hết. Điều đó chứng tỏ là, đối phương vừa đi qua không lâu.” Lăng Mạc chỉ về phía bắc, nói tiếp, “Chó khi nhìn thấy người hoặc xe lạ lẫm thì sẽ chạy đuổi theo, nếu nó vừa chạy đuổi theo người, vậy có thể khẳng định là đi về hướng bắc, bởi vì con chó đang đứng ở đầu đường phía bắc.”
“Đối phương chắc chắn không đi bộ!” Tiêu Lãng nói. “Nếu như có thể thực hiện cuộc đào thoát bằng cách đi bộ, bọn chúng sẽ không cần hao tổn tâm trí để đắp một con đường nhỏ bằng xi măng chạy thông đến trường học rồi.”
Tiêu Vọng gật đầu đồng tình.
“Cũng không phải là đi ô tô, bởi vì con đường rộng một mét, ô tô cũng không vào được,” Lăng Mạc nói. “Điều kiện hiện trường có hạn, bọn chúng không thể làm con đường rộng hơn, nên chỉ có thể lựa chọn dùng xe mô tô hay xe ba bánh thôi.”
Cùng với một tiếng sấm vang lên, mưa bắt đầu rơi xuống.
“Nếu như đi xe mô tô, thì con đường không bắt buộc phải rộng đến một mét.” Tiêu Lãng lấy tay che mắt, nói chắc nịch. “Có một chiếc xe đạp đang đến, để em qua đấy.”
Quả thật, từ phía nam con đường, một chiếc xe đạp đang đi tới. Tiêu Lãng chạy đến bên cạnh người nông dân, xuất trình giấy tờ của mình, xem ra là định trưng dụng chiếc xe đạp của người ta.
Tuy người nông dân có vẻ rất không bằng lòng và lo lắng, nhưng một lúc sau, Tiêu Lãng cũng đã đi bằng chiếc xe quay lại. “Sau xe chỉ có thể ngồi một người thôi, làm sao bây giờ?”
“Anh Vọng nói tôi không thể tách rời khỏi cậu được, vậy tôi đi cùng cậu.” Lăng Mạc không nói gì thêm, nhảy lên chiếc yên sau xe đạp.
Tiêu Vọng nhìn thấy người nông dân đang đứng nguyên chỗ cũ chịu mưa, trong lòng không nỡ, bèn nói, “Hai người bật định vị điện thoại lên, tôi và anh Nhiếp sẽ ở đây đợi xe cảnh sát đặc nhiệm tới, rồi sẽ đi theo sau hai người.”
Nói xong, Tiêu Vọng chạy đến bên cạnh người nông dân, rút ví tiền từ trong túi quần ra rồi nhét vào tay người nông dân mấy trăm tệ.
Tiêu Lãng không quản nhiều chuyện đến vậy, cậu nhấn bàn đạp thật mạnh khiến chiếc xe lao như bay, hại Lăng Mạc ngồi sau phát hãi vội vàng bảo cậu giảm tốc độ. Tiêu Lãng căn bản không thèm nghe, cậu cho rằng giả sử đối phương đi xe ba bánh động cơ điện, nếu không chạy xe với tốc độ như vậy, cơ bản là không thể đuổi theo kịp.
“Người này chắc chắn không phải, cậu nhìn xem chân ông ta toàn là bùn đất, là vừa mới trồng cây dưới ruộng rồi.”
“Người này cũng không phải, biểu cảm thoải mái, không chút áp lực.”
“Người này không phải, ánh mắt nhìn chúng ta đều cho thấy dấu vết tâm lý của sự hiếu kỳ.”
Đạp xe được khoảng 5 ki-lô-mét, hai người cũng vượt qua được không ít những người đi xe mô tô, xe ba bánh hoặc đi bộ, nhưng Lăng Mạc chỉ cần nhìn một cái là biết được không phải người bọn họ cần tìm, thế là Tiêu Lãng không mảy may giảm tốc độ. Cho đến tận khi phía xa xa xuất hiện một chiếc xe ba bánh điện đang chạy với tốc độ không hẳn là nhanh lắm, Lăng Mạc mới bảo Tiêu Lãng giảm tốc độ, chú ý quan sát.
Chiếc xe ba bánh được một người đàn ông mặc áo thun màu vàng lái, tốc độ không nhanh, nhìn không có vẻ gì giống như là đang tháo chạy cả. Song ở thùng xe của ông ta kéo theo một chiếc tủ đông lớn, bên trên có viết dòng chữ ‘Bán buôn đồ uống lạnh’.
“Đối phương lựa chọn xe ba bánh để ra vào trường học, nhất định là có ý nghĩa đặc biệt,” Lăng Mạc nói. “Chắc chắn là vì có đồ vật không thể sử dụng xe mô tô hay các loại xe khác để vận chuyển. Nếu như là chiếc tủ đông này chẳng hạn, thì xe ba bánh là sự lựa chọn không thể nào tốt hơn.”
“Xe ba bánh kéo theo tủ đông để bán buôn đồ uống lạnh, thực sự tôi cũng đã từng nhìn thấy,” Tiêu Lãng nói. “Chỉ có điều hiện giờ còn chưa đến mùa uống đồ lạnh chứ nhỉ?”
“Hơn nữa loại xe chở đồ uống lạnh như này không thể chạy quá xa, vì đá viên trong xe sẽ tan chảy hết,” Lăng Mạc nói. “Khoảng cách giữa các thôn làng ở đây đều cách nhau rất xa, bán đồ uống lạnh ở nơi như này, hiệu suất công việc quá thấp.”
“Vi biểu cảm thì sao? Có nhận thấy điều gì hay không?”
“Biểu cảm cảnh giác, ông ta chuẩn bị tăng tốc rồi.”
“Được thôi, biết rồi.” Tiêu Lãng nhún nhún vài phát, tốc độ chiếc xe đạp lại tăng vút lên, lao thẳng về phía chiếc xe đồ uống lạnh.
Người đàn ông mặc áo thun màu vàng quay đầu lại nhìn hai người bọn họ, rồi cũng vào số điện lớn hơn, tăng tốc độ lên,
Hai chiếc xe một ba bánh và một xe đạp lao như bay trên đường quốc lộ liên thôn, giống như bản nhái chất lượng kém của bộ phim Rush Hour . Vòng qua mấy người đi bộ, vượt qua cả mấy chiếc xe mô tô, chiếc xe đạp Tiêu Lãng đang chạy tuy rằng vẫn rất khó để vượt qua được chiếc xe ba bánh động cơ điện, song khoảng cách giữa hai chiếc xe đã dần dần thu ngắn lại.
Chiếc xe ba bánh thấy tình hình không hay, bèn đột ngột rẽ gấp, ngoặt vào một con đường nhỏ đi về phía làng. Tiêu Lãng cũng lập tức rẽ gấp, suýt chút nữa hất văng cả Lăng Mạc từ trên xe xuống. Hai chiếc xe một trước một sau chạy vào trong làng, Lăng Mạc nhìn sang hai bên, lập tức nắm rõ được hướng đi của con đường nhỏ, bèn nói, “Đây là đường bao quanh thôn, cậu để mình xuống đây, sau đó truy đuổi theo hắn ta, cuối cùng hắn ta cũng sẽ quay lại chỗ này thôi, hai chúng ta tấn công kẹp hắn ở giữa.”
Nói xong, Lăng Mạc nhảy xuống xe, cầm súng đứng đợi giữa đường.
Chiếc xe của Tiêu Lãng đột nhiên giảm trọng tải, tốc độ cũng nhanh lên không ít, cậu thấy khoảng cách giữa mình và chiếc xe ba bánh điện ngày càng gần, lòng thầm nghĩ không cần Lăng Mạc giúp đỡ nữa rồi, tự mình cũng có thể nhẹ nhàng giải quyết êm đẹp vụ này. Thế là Tiêu Lãng đột ngột chuyển hướng, khiến cho phần đầu chiếc xe ba bánh điện trệch ra khỏi bề mặt con đường nhỏ. Bên ngoài con đường nhỏ toàn là đất bùn vô cùng lầy lội, chiếc xe ba bánh lắc lư xóc nảy lên mấy cái, người đàn ông mặc áo thun màu vàng ngã từ trên xe ba bánh xuống, chiếc xe cũng dừng lại. Tiêu Lãng phanh xe lại, rồi nhảy xuống khỏi xe và rút súng ra.
Gã đàn ông mặc áo thun màu vàng lúc này đang bò trên mặt đất cạnh chiếc xe ba bánh, hầu như không hề động đậy, không biết là do ngã bị thương rồi hay là do nguyên nhân gì khác.
Tiêu Lãng không dám lơ là khinh suất, cậu cầm súng từ từ tiến đến gần, hét to, “Không được cử động, cảnh sát đây, hai tay giơ lên, nằm sấp trên mặt đất!”
Gã đàn ông dường như khẽ động đậy giây lát, hai tay giơ lên quá đỉnh đầu, nhưng vẫn nằm phủ phục xuống trên mặt đất.
Tiêu Lãng yên tâm hơn một chút, từ từ tiến đến gần. Đợi đến lúc đi tới bên người đàn ông, Tiêu Lãng ngồi xổm xuống đất, đưa tay giữ chặt cổ tay gã, rồi sau đó lôi khóa còng số tám từ bên thắt lưng ra.
Đúng vào lúc đó, phần mông quần của gã đàn ông bỗng nhô cao lên, giống như là đột nhiên bị quạt gió thổi vào vậy, liên ngay sát sau đó, là một mùi hôi thối kinh khủng ập đến.
“Ai da, mẹ kiếp, đây là chồn hôi hay sao?” Tiêu Lãng nói to.
Song Tiêu Lãng chưa nói dứt lời, cậu đã lập tức cảm thấy một cơn đau đầu dữ dội ập đến.
Cậu đã quên mất rằng, kẻ mà mình đang đối mặt, có thể là người biến đổi với các thể loại năng lực biến đổi. Có điều kể cả Tiêu Lãng có không quên đi nữa, cậu cũng hoàn toàn không thể tưởng tượng được, năng lực biến đổi lại còn có cả cái chiêu ‘đánh rắm độc’ này.
Gã đàn ông nhân cơ hội này, bật người đứng dậy, tung chân đá bay khẩu súng ngắn trong tay Tiêu Lãng, định tìm cách đẩy đầu chiếc xe ba bánh quay trở lại trên đường quốc lộ.
Tiêu Lãng lúc này đã đứng không vững, nhưng cậu dường như nghe thấy được tiếng còi cảnh sát từ xa vọng đến. Cậu biết rằng, thính lực của mình tốt, tuy nghe thấy tiếng còi cảnh sát, nhưng cảnh sát còn cách cậu ít nhất cũng cả quãng đường đến một ki-lô-mét, lúc này đây nếu để gã đàn ông đẩy được chiếc xe thẳng lên rồi tháo chạy, hắn hoàn toàn có khả năng trốn thoát một lần nữa.
Vậy nên Tiêu Lãng không màng đến việc mình choáng váng chóng mặt ra sao, cậu dồn hết sức lực, lao bổ đến phần đầu chiếc xe ba bánh.
Tiêu Lãng bị trúng độc đã không còn bao nhiêu sức lực nữa, rất nhanh, Tiêu Lãng lúc này đang đổ ập người trên phần đầu xe ba bánh đã bị gã đàn ông gạt một phát ngã ngửa. Song lúc này gã đàn ông cũng biết rằng bản thân không thể nào lái chiếc xe ba bánh đi nữa. Bởi vì Tiêu Lãng cũng ý thức được rằng mình có ập tới cũng căn bản không cách nào ngăn chặn được gã đàn ông, cho nên cậu đã trực tiếp rút chìa khóa chiếc xe ra, nắm chặt nó trong tay.
Gã đàn ông sốt ruột hét to một tiếng, định tiến đến giành lại chiếc chìa khóa, nhưng vào lúc này hắn ta hiển nhiên cũng đã nghe thấy tiếng còi cảnh sát càng lúc càng gần, bèn đạp mạnh Tiêu Lãng một cái, rồi chạy vào trong khu vực rừng núi phía sau làng.
Tiêu Lãng khó nhọc lật người lại, để bàn tay đang nắm chặt chiếc chìa khóa xe ép xuống bên dưới cơ thể mình, mặt khẽ mỉm cười rồi dần dần hôn mê. Trước khi rơi vào trạng thái hôn mê, dường như cậu nghe thấy Lăng Mạc đang gọi to tên mình.
Một hôm trước hành động đột kích trường tiểu học Đà Sơn.
Sáng sớm, phòng bệnh phổ thông khoa Ngoại thần kinh bệnh viện thành phố Nam An.
Lăng Mạc dần dần hồi tỉnh, nhìn thấy Trình Tử Mặc đang tựa vào một bên giường bệnh ngủ ngon lành, rồi lại nhìn thấy trên cổ tay mình đang buộc thẻ nằm viện.
“A! Cậu tỉnh rồi?” Trình Tử Mặc lau khóe miệng, rồi chỉnh trang lại đầu tóc một chút.
“U máu thể hang.” Lăng Mạc đứng dậy rời khỏi giường, cầm lấy thẻ giường bệnh phía đầu giường, đọc lên.
“À, không sao cả, bác sĩ nói u máu dạng này không phải là khối u, ở trạng thái bình thường thì sẽ không gây nguy hiểm đến tính mạng đâu.” Trình Tử Mặc vội vàng giải thích, “Chỉ là thi thoảng có hiện tượng xuất huyết chút ít, cậu mới bị ngất đi mà thôi. Nhưng kiểu xuất huyết như vậy đều có thể được cơ thể tự hấp thụ.”
“Là tác dụng phụ của người biến đổi.” Lăng Mạc khẽ nói.
“Cái này, hả? Cậu đều biết rồi sao?” Trình Tử Mặc giật mình, không kịp phản ứng lại, đáp lời luôn.
“Tôi quả nhiên là một người biến đổi.” Sắc mặt Lăng Mạc không để lộ ra tâm trạng.
“Sao? Cậu không biết ư?” Trình Tử Mặc bất giác tự trách cứ bản thân. Theo như căn dặn của Tiêu Vọng, suy đoán kết luận ‘Lăng Mạc là người biến đổi’ phải được giữ bí mật đối với chính Lăng Mạc, kết quả là Lăng Mạc vừa tỉnh lại đã trực tiếp phát hiện ra rồi.
Trong đợt hành động lần trước, Lăng Mạc và Trình Tử Mặc là những người đầu tiên phát hiện ra đại bản doanh của Gác đen - Viện phúc lợi nhìn như bỏ hoang đó. Nhưng trước khi tiến vào đại bản doanh, Lăng Mạc không hiểu tại sao đã bị ngất đi bất tỉnh. Sau đó được các bác sĩ chẩn đoán rằng, não bộ của Lăng Mạc có một vùng tổn thương, tuy rằng sẽ không lập tức lấy đi tính mạng của cậu, nhưng cũng như một quả bom hẹn giờ. Loại bệnh này, người bình thường khó mà mắc phải, cho nên mọi người phân tích rằng đó là tác dụng phụ của người biến đổi.
“Trong viện phúc lợi có thu hoạch được gì không?” Lăng Mạc hỏi.
“Người đều đã rút đi hết, chỉ còn lại một ít tài liệu rải rác, đại khái có thể hiểu được là bọn chúng đang dùng cơ thể người để tiến hành thí nghiệm gen,” Trình Tử Mặc nói. “Đối phương có lẽ có không ít những người có năng lực biến đổi. Mã hiệu của Thôi Chấn trong Gác đen là Giun Dẹp, cấp trên của bà ta, chúng ta tạm thời gọi hắn là Lão Bát.”
“Lão Bát là ai? Phải rồi… còn Kiến Chúa lại là ai?” Lăng Mạc vỗ vỗ vào đầu mình lúc này vẫn còn hơi đau, hỏi tiếp, “Ai là Đổng Liên Hoa?”
“Ngay cả thầy Đổng cậu cũng quên rồi sao?” Trình Tử Mặc kinh ngạc nói.
“Ồ, không, tôi nhớ ra rồi,” Lăng Mạc nói. “Đầu vẫn hơi đau một chút, đang từ từ phục hồi lại.”
“Còn những người khác, chúng ta thật sự vẫn chưa biết rõ,” Trình Tử Mặc nói. “Kết quả kiểm tra DNA ở chỗ cô Bác phát hiện được mẫu xét nghiệm DNA được tìm thấy ở viện phúc lợi giống hệt với mẫu vật trong bưu kiện của tên Bác Sĩ, và đều đối chiếu trùng khớp với kết quả DNA xương của thầy Đổng.”
“Chỗ viện phúc lợi vẫn cần phải khảo sát kĩ hơn nữa.” Lăng Mạc vừa cởi nút áo bệnh nhân vừa nói.
“Việc này, từ tối qua anh Nhiếp đã đang cho làm suốt đêm rồi, cậu không cần phải bận tâm nữa, cứ yên tâm dưỡng bệnh,” Trình Tử Mặc nói.
“Dưỡng bệnh gì chứ, nếu đã là tác dụng phụ, thì dưỡng cũng không ích gì.” Lăng Mạc cười giễu cợt. “Phiền cậu tránh mặt một lát, tôi cần thay đồ đây.”
Trình Tử Mặc bất giác có chút lúng túng, cậu ấy vừa mới hồi tỉnh, để cậu ấy quay về thực hiện vụ án đương nhiên là không thể, nhưng mà nếu Lăng Mạc định thay đồ ngay trước mặt mình như thế này thật, thì mình không thể nào lại tiến đến rồi cứ thế giở võ tóm gọn để giữ cậu ấy lại được? Đúng lúc ấy, Tiêu Vọng bước vào phòng bệnh, “Cởi cái gì mà cởi? Thay đồ để đi đâu?”
Trình Tử Mặc như thể nhìn thấy cứu tinh, hai tay cô chắp lại, cúi đầu cảm kích, rồi chào tạm biệt Tiêu Vọng và rời khỏi phòng bệnh.
“Anh Vọng, em phải đến hiện trường viện phúc lợi xem xét, anh Nhiếp mà thiếu em và Trình Tử Mặc thì không xong.” Lăng Mạc thành khẩn nói.
“Không được, cậu hiện giờ vẫn còn bị xuất huyết trong não, cần phải có thời gian để phục hồi, bằng không sẽ thường xuyên bị đau đầu, chóng mặt, thậm chí còn bị hôn mê nữa,” Tiêu Vọng nói. “Là bác sĩ nói vậy đấy, cậu cần phải nghỉ ngơi.”
“Cho dù luận về việc công hay việc tư, em đều không thể nghỉ ngơi được.” Lăng Mạc như là đang tự nói với chính mình.
“Cơ thể con người là vốn quý của cách mạng.” Tiêu Vọng vỗ vỗ vai Lăng Mạc. “Nghỉ ngơi dưỡng bệnh cho khỏe, mới có thể làm tốt hơn những công tác sau này, công việc của chúng ta còn rất phức tạp, còn cần rất nhiều thời gian, chắc chắn sẽ có lúc cho cậu phát huy cống hiến.”
“Không cần!” Tâm trạng Lăng Mạc có chút kích động. “Sự việc của thầy còn chưa kết thúc, mối thù của thầy còn chưa báo, anh lại bảo em nằm ở đây sao? Nếu anh lo lắng đến sức khỏe của em, em có thể nói rõ với anh, em không có bất cứ vấn đề gì. Nhưng nếu như anh nghi ngờ em vì em là người biến đổi, em có thể từ bỏ đề nghị xin phép quay lại đội ngũ!”
Ba chữ ‘người biến đổi’ được nói ra từ chính miệng Lăng Mạc, Tiêu Vọng bất chợt kinh ngạc. Anh biết Tử Mặc sẽ không nói cho Lăng Mạc biết một cách tùy tiện như vậy, nhất định là chính Lăng Mạc đã đoán ra được. Việc đã đến nước này, Tiêu Vọng cũng không thể nào tiếp tục từ chối đề nghị xin được quay lại đội của Lăng Mạc nữa.
“Không, cho dù cậu có phải là người biến đổi hay không, chúng tôi đều tin tưởng cậu.” Tiêu Vọng chân thành nhìn thẳng vào mắt Lăng Mạc. “Nếu như đội ngũ này của chúng ta, đến cả chiến hữu của mình còn không tin tưởng được, vậy thì còn giữ vững sức mạnh chiến đấu thế nào đây?”
Yết hầu của Lăng Mạc động đậy, nhưng không nói ra lời.
“Vậy được rồi, nếu như trong đội có thành viên nào đồng ý luôn luôn hành động cùng với cậu bất kể lúc nào, đảm bảo không được tách rời nhau, thì tôi sẽ đồng ý đề nghị xin quay lại đội của cậu,” Tiêu Vọng nói. “Bác sĩ nói cậu có thể bị ngất xỉu bất cứ lúc nào, tôi cần có người luôn luôn ở bên cạnh cậu, đảm bảo an toàn cho cậu.”
Sự đồng ý có điều kiện như thế, cũng còn tốt hơn nhiều so với việc không đồng ý. Lăng Mạc cúi đầu nghĩ ngợi giây lát, kiên quyết dứt khoát cởi bỏ trang phục bệnh nhân, rồi nói, “Được, vậy em sẽ đi tìm mọi người.”
Tiêu Vọng lái xe đưa theo Lăng Mạc, vừa về đến căn cứ của Người gác đêm, đã thấy chiếc Đỉnh Vạn Cân đang chuẩn bị rời đi. Lăng Mạc nhảy từ trên xe của Tiêu Vọng xuống, chặn trước chiếc Đỉnh Vạn Cân.
“Ấy, Lăng Mạc?” Tiêu Lãng từ trên ghế lái xe nhảy xuống, vỗ mạnh hai cái vào vai Lăng Mạc. “Cậu đã khỏe rồi sao? Quay lại đội rồi à?”
Lăng Mạc bị đau, xoa xoa hai vai nói, “Vẫn chưa ổn, chưa khỏe hoàn toàn, cho nên chỉ có thể làm trợ thủ.”
“Trợ thủ?” Tiêu Lãng kinh ngạc hỏi, “Là ý gì vậy?”
“Anh Vọng nói rồi, vì nghĩ cho sự an toàn của tôi, tôi có thể được tham gia hành động, nhưng mà bắt buộc phải song hành mọi lúc cùng một người trong đội của chúng ta.” Lăng Mạc nhún nhún vai, ra vẻ không lấy gì làm bận tâm, “Nói một cách khác là, tôi chỉ có thể làm phụ tá cho một ai đó, nghe theo mệnh lệnh của một ai đó mọi lúc mọi nơi.”
Nói xong, Lăng Mạc liếc mắt sang Tiêu Lãng.
Cơ mặt của Tiêu Lãng bỗng nhiên căng cứng, cậu đang cố gắng che giấu tâm trạng đang không thể nào chế ngự được trong lòng, Lăng Mạc nhìn một cái đã nhận thấy rõ điều đó.
“Kỳ thực thì, tôi cũng chỉ là vô cùng mong muốn được tham gia hành động,” Lăng Mạc nói. “Bằng không, tôi sẽ không chịu quy phục ai hết, dựa vào cái gì mà tôi lại phải làm trợ thủ cho người khác chứ? Nếu buộc phải tìm một lãnh đạo giỏi mà tôi cho rằng xứng đáng, tôi nghĩ cũng chỉ có cậu mà thôi.”
“Đúng thế, lấy đại cục làm trọng chứ.” Tiêu Lãng suýt chút nữa thì nhảy lên. “Được, cậu đi theo tôi vậy, tôi sẽ chăm sóc cậu!”
Lăng Mạc vui mừng trong lòng, quay người trở lại bên cạnh xe trước mặt Tiêu Vọng. “Anh Vọng, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”
Tiêu Vọng lắc đầu, lòng thầm nghĩ cậu nhóc này quả thực biết rõ tính cách của em trai ta, hiểu rõ hơn cả người làm anh trai như ta đây. Chẳng còn cách nào khác, Tiêu Vọng chỉ còn cách gật đầu đồng ý với Lăng Mạc. “Nghiêm túc tuân thủ kỷ luật, bằng không sẽ bị xử phạt theo quy định của tổ chức.”
Lăng Mạc vẫy vẫy tay về phía Trình Tử Mặc, ngồi lên chiếc Đỉnh Vạn Cân, cậu nói với Tiêu Vọng, “Anh Vọng, em biết anh còn phải đi thăm tổ trưởng Bác, em và lãnh đạo của em đi đến viện phúc lợi trước.”
Tiểu Lãng như nở hoa vui sướng trong lòng, nói với Tiêu Vọng, “Anh, hỏi thăm ông ngoại giúp em nhé, lần này chắc chắn bọn em sẽ tìm ra manh mối.”
“Chỗ anh Nhiếp có tiến triển gì không?” Tiêu Lãng vừa lái xe vừa hỏi Trình Tử Mặc.
Trình Tử Mặc tối qua chăm sóc cho Lăng Mạc nên cũng không có ở hiện trường, nhưng cô và Nhiếp Chi Hiên cùng một nhóm, cho nên vẫn luôn giữ liên lạc với Nhiếp Chi Hiên.
Tên Bác Sĩ, kẻ dường như mắc hội chứng Down, người luôn cử thành viên Gác đen gây khó khăn cản trở Thôi Chấn, vì quan tâm đến người yêu của hắn - cô gái mù, mà đã rơi vào vòng vây của tổ chức Người gác đêm . Song, bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng, Thôi Chấn lúc đấy thiết lập bẫy hiểm, khiến Bác Sĩ vì vậy mà thương vong. Chiếc thẻ nhớ có chứa những tư liệu của Gác đen mà tên Bác Sĩ lấy được ở nơi ẩn náu của Thôi Chấn, cũng đã rơi vào tay của tổ chức Người gác đêm .
“Anh Nhiếp nói, hiện trường thu thập được rất nhiều tài liệu, nhưng đều chỉ là sơ đồ, không có tài liệu dạng văn bản gì cả,” Trình Tử Mặc nói. “Anh ấy phán đoán rằng, đối phương đang bắt cóc trẻ con để tiến hành thí nghiệm về gen, rất nhiều trẻ sơ sinh bị mất tích mà anh Vọng phát hiện khi trước, cũng chỉ là một phần trong số vật thí nghiệm của bọn chúng, còn có những vật thí nghiệm khác nữa, mà chúng ta còn chưa nắm rõ tình hình. Hiện giờ anh Nhiếp chuẩn bị lập một kho dữ liệu căn cứ theo những tư liệu thu thập được ở hiện trường, rồi kết hợp thử với kho dữ liệu DNA những đứa trẻ bị đánh cắp ở chỗ cô Bác.”
“Tại sao lại có tình huống mà chúng ta chưa nắm được?” Tiêu Lãng hỏi.
“Tài liệu trước kia anh Vọng thu thập được có lẽ đều là về những đứa trẻ bị Thôi Chấn bắt cóc, bởi vì chúng đều bị bắt cóc vào đúng ngày mùng 8 tháng 6 âm lịch mà,” Trình Tử Mặc nói. “Nhưng có thể còn những đứa trẻ bị bắt cóc bởi người khác nữa, hoặc là bọn chúng tìm kiếm những đứa trẻ bị bỏ rơi, mồ côi.”
“Vậy thì ước chừng, hiện giờ những vật thí nghiệm còn sống còn lại bao nhiêu người?” Lưng Tiêu Lãng chợt ớn lạnh.
“Không phải là nhiều lắm, nhưng cũng có đến ba bốn mươi người đó,” Trình Tử Mặc nói.
“Chỗ Đang Đang đã giải mã được chiếc USB của tên Bác Sĩ,” Tiêu Lãng nói. “Trong đó đều là những tài liệu của Thôi Chấn, và đều chưa từng bị tên Bác Sĩ mở ra.”
“Giải mã mở ra được rồi chứ?” Lăng Mạc hỏi.
“Chỉ có file tài liệu nhiệm vụ số 1, nhiệm vụ số 2 được Đang Đang giải mã mở ra,” Tiêu Lãng nói. “Trong đó đều là những từ ngữ tiếng lóng, xem cũng không hiểu rõ lắm, Lão Tiêu đã tìm các chuyên gia mật mã để phá giải, đại khái biết được rằng nhiệm vụ số 1 chính là cho nổ bom ở Tâm Kiều Thác, nhiệm vụ số 2 là kết nối với Tiểu Ngải ở phòng ngủ số 8, xác định rõ địa chỉ mới, đợi Tiểu Ngải phát tín hiệu, bắt đầu giải cứu.”
“Tiểu Ngải?” Lăng Mạc trầm ngâm khẽ nói.
“Chúng tôi cũng đã phân tích ý nghĩa của đoạn thoại này, có lẽ là hiện giờ Thôi Chấn có nội gián nằm vùng trong nhóm Lão Bát của Gác đen ,” Tiêu Lãng nói. “Thôi Chấn cũng không biết địa chỉ đại bản doanh của Gác đen hiện giờ nằm ở đâu, cho nên cần có nội gián để cung cấp manh mối cho bà ta. Sau đó có lẽ là bà ta phải đi cứu một người nào đó, rất hiển nhiên, người nào đó này nhất định chính là hạt nhân chính trong động cơ hành động của Thôi Chấn - Thầy Đổng Liên Hoa.”
“Đúng vậy, thầy Đổng chưa chết.” Lăng Mạc vẫn nhớ nội dung mà Trình Tử Mặc đã nói với cậu lúc trước.
“Đáng tiếc là, chúng ta không biết được phương thức kết nối của họ, cũng không lần theo dấu vết được.” Tiêu Lãng tay nắm chặt vô lăng, nhún nhún vai.
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã lái xe đến trước cổng viện phúc lợi, gặp ngay Nhiếp Chi Hiên mặt mũi phờ phạc đang đứng ở cổng.
“Sao rồi, anh Nhiếp, có ph?