← Quay lại trang sách

VĨ THANH

Ta, sẽ trở thành cha của tất cả các con.

– Lã Tinh Vũ

Tôi là Lã Tinh Vũ. Bọn họ đều gọi tôi là giáo sư Lã.

Sự nghiệp của tôi, bắt đầu từ nước, lại cũng kết thúc bởi nước.

Thực ra bắt đầu từ lúc mười tám tuổi, tôi đã trở thành một kẻ mồ côi. Sau này cơ duyên may mắn, tôi quen được một người, người này làm nghề kinh doanh liên quan tới một số vấn đề y học, vào thời kỳ đầu của cải cách mở cửa đã kiếm được một đống tiền. Năm 1987, người đó ở thành phố Nam An mở Công ty hữu hạn bào chế sinh học Hồng Cảng thành phố Nam An. Anh ta và tôi mới quen đã thân, đồng thời luôn luôn đối xử với tôi như em trai hoặc như con trai vậy. Trong hơn hai mươi năm qua, tôi bốc hơi khỏi nhân gian, chuyên tâm nghiên cứu kế hoạch Thiên Diễn, thực ra tiền vốn cũng đều do anh ta cung cấp cho tôi. Anh ta chính là như vậy, vô tư cung cấp cho tôi tiền bạc, nhưng từ trước tới giờ không bao giờ hỏi tôi đang làm cái gì.

Năm 1993, năm đó, tôi hai mươi chín tuổi, sau khi được nhà nước cử đi nước ngoài du học trở về nước, tôi đã là tiến sỹ có hai bằng y học và phân tử di truyền học. Cũng năm đó, viện sỹ viện Khoa học Trung Quốc đưa ra khái niệm ‘hệ thống di truyền học’, tôi cảm thấy chuyên môn của bản thân đã bước tới đỉnh của trào lưu thời đại, do vậy tôi tràn đầy hăng hái, hy vọng có thể gặt hái một số thành tựu trong nghiên cứu gen.

Do nhiều kiểu xả thải vi phạm quy định trong khi phát triển kinh tế, thành phố Nam An đã có vấn đề ô nhiễm môi trường từ rất lâu rồi, thường có người bị mắc bệnh ung thư mà chết sớm, hồi đó vấn đề môi trường ảnh hưởng đến chứng bệnh ung thư vẫn chưa rõ ràng, nhưng tôi đã nhạy cảm phát hiện ra điều này, nhưng khổ nỗi không thể ngăn chặn. Bố mẹ tôi cũng chính là vật hy sinh thầm lặng.

Con người tầm nhìn hạn hẹp, chỉ có thể nhìn thấy lợi ích trước mắt, nhìn không thấy viễn cảnh trong tương lai.

Tôi càng ngày càng tin tưởng, muốn để con người có thể sinh tồn tiếp trong các kiểu môi trường ác liệt, phương hướng phát triển cuối cùng chính là biến dị và tiến hóa. Vậy nên, tôi bắt đầu ở phòng thí nghiệm bí mật nghiên cứu chất tiến hóa gen có thể đạt được mục tiêu này, tôi đã đặt cho nó một cái tên, gọi là ‘Protein Thiên Diễn’.

Kể một câu chuyện vui, công việc khi đó của tôi ở bộ phận nghiên cứu là xử lý tảo lam. Tôi đã từng nghiên cứu Kinh Dịch , có lúc nói ra các bạn không tin, phương hướng vị trí sẽ ảnh hưởng rất nhiều nhân tố. Cái gọi là ‘vận may’ thực ra cũng là một sự vật tồn tại của thế giới tự nhiên, thậm chí có thể thay đổi vì phương hướng vị trí không giống nhau. Nếu như muốn có ‘vận may’ tốt, mọi việc đều phải nghiên cứu phương hướng vị trí. Vấn đề tảo lam, rất có khả năng có liên quan đến phương hướng vị trí của mặt hồ, điều này không thể thay đổi. Nhưng mà, để đối phó với nhiệm vụ công việc, tôi không thể không tới khu vực sông nước trong địa phận trực thuộc thành phố Nam An tiến hành lấy mẫu nghiên cứu.

Một ngày nào đó tháng 2 năm 1994, trong khi tôi đi thu thập mẫu nước ở sông, tình cờ phát hiện ra Đổng Liên Hoa bị dòng nước cuốn theo. Phản ứng đầu tiên của tôi là báo cảnh sát, nhưng lại phát hiện Đổng Liên Hoa lại vẫn còn phản ứng sống. Ở trong dòng nước ô nhiễm nặng như vậy, toàn thân bị tổn thương rất nặng, nhưng vẫn sống được, điều này đúng là kỳ tích! Thế là tôi không nghĩ ngợi gì nữa, ngay lập tức xuống nước vớt người lên, cứu ông ta lên bờ.

Tôi nhìn lại phương hướng vị trí, có chỉ ra rằng đây đúng là một cơ duyên của tôi.

Với bản tính hiếu kỳ của một người nghiên cứu, ở trên bờ sông tôi đã tỉ mỉ quan sát ông ta. Tôi phát hiện tảo lam của nước sông ô nhiễm bám dính lấy vết thương của Đổng Liên Hoa, sinh ra hiện tượng dung hoà kỳ lạ. Một đối tượng quan sát nghiên cứu tốt như này, nếu như báo với cảnh sát, đưa đi bệnh viện chữa trị, như vậy tôi đã mất đi cơ hội duy nhất để phá bỏ nút thắt nghiên cứu rồi. Tôi tin tưởng rằng, đấy chính là một cơ duyên mà ông trời đặc biệt sắp xếp cho tôi. Tôi là tiến sĩ y học, tôi có thể cứu được mạng ông ta, nói không chừng ông ta cũng có thể là người thay đổi vận mệnh đời tôi.

Thực tế đúng là như vậy.

Tôi liền mang Đổng Liên Hoa về phòng nghiên cứu để cố gắng cứu sống ông ta, đáng tiếc là bốn chi của ông ta không thể giữ lại được vì đã bị tổn thương, bị nhiễm trùng, thối rữa rồi, do vậy tôi tiến hành thủ thuật cắt chi. Trong quá trình phẫu thuật, tôi phát hiện một loại kháng thể được kết hợp sinh ra giữa tảo lam và chức năng miễn dịch trong cơ thể Đổng Liên Hoa, bỗng nhiên xuất hiện thuộc tính ‘Protein Thiên Diễn’ mà tôi mong mỏi tìm kiếm bấy lâu nay. Lúc đó, tôi đã ra một quyết định, tôi quyết định giấu kín sự việc tôi đã tìm thấy Đổng Liên Hoa, để Đổng Liên Hoa làm vật thí nghiệm vĩnh viễn của tôi: người tiến hóa số 1 - Kiến Chúa.

Lúc đó, thông báo rao vặt tìm kiếm Đổng Liên Hoa được dán ở khắp mọi nơi, ti-vi cũng luân phiên phát đi phát lại. Tôi biết Đổng Liên Hoa này không phải là một người bình thường, nếu muốn che tai mắt người khác, bắt buộc phải có hành động. Thế là tôi lấy những chi đã bị cắt ra của ông ta ném vào trong sông Nam An. Dưới sông thường xuyên có tàu bè đi qua đi lại, thi thể bị chân vịt quay cho tan nát, điều này cũng rất bình thường mà.

Sau này, trong khi nghiên cứu tôi phát hiện ra, vết thương cắt chi của Đổng Liên Hoa mỗi khi lành lại, chức năng miễn dịch trong cơ thể ông ta sẽ không tiếp tục sản sinh ra loại kháng thể quý báu này nữa, do vậy, tôi đã dùng một chút thủ đoạn, để làm cho miệng vết thương của ông ta ở trong trạng thái không thể lành lại, trong cơ thể ông ta cũng sẽ không ngừng sản sinh ra kháng thể này, để cung cấp cho tôi sử dụng. Đây cũng là nguyên nhân mà ông ta bị tôi đặt tên là Kiến Chúa.

Nhận được gợi ý từ xúc tác tảo lam, tôi đã thực hiện một loạt thí nghiệm đối với nhiều loài thực vật, cuối cùng phát hiện, dùng hạt giống hải đồng có thể thúc đẩy hình thành thuận lợi ‘Protein Thiên Diễn’, cũng có thể thuận lợi quét sạch hết vết tích sau khi vật chủ ‘Protein Thiên Diễn’ chết đi.

Lúc đó tôi đã cực kỳ vui mừng, muốn báo cáo kết quả nghiên cứu của tôi lên cấp trên, hy vọng có thể do chính phủ phát triển mở rộng. Thực hiện kế hoạch của tôi để cung cấp cho nhân loại cơ hội tiến hóa. Nhưng không thể ngờ được là, lãnh đạo của tôi, lại vất vả tìm tôi nói chuyện mấy lần. Nói cái gì mà để cho tôi học luật pháp, luân lý, để tôi hiểu được như thế nào là nhân loại, như thế nào là xã hội.

Đều là những thứ vớ vẩn linh tinh gì đó? Một đám lão già bảo thủ không chịu thay đổi, bọn họ chính là sâu mọt của xã hội. Hơn nữa có người cung cấp tiền bạc cho tôi, tôi cần gì phải sống cho qua ngày ở cái đơn vị thối nát này? Thế là, tôi lập tức đóng gói hành lý rời bỏ nơi đó, bắt đầu độc lập nghiên cứu kế hoạch bí mật của tôi.

Nói tóm lại, bởi vì sự xuất hiện đột ngột của Đổng Liên Hoa, tôi đã nghiên cứu thành công cách bào chế ‘Protein Thiên Diễn’. Mọi sự, không phải đều là số phận đã an bài rồi hay sao?

Đương nhiên, những việc số phận đã an bài, không chỉ mỗi điều này.

Vào khoảng đầu năm 1995, kết quả nghiên cứu của tôi bước đầu đã có nguyên mẫu, bắt buộc phải tiến hành thử nghiệm trên cơ thể người. Lúc bắt đầu, tôi nghĩ tới việc dùng những người bên ngoài rìa xã hội để làm vật thí nghiệm, tôi định thử dùng tiền bạc để dụ dỗ họ, với danh nghĩa là ‘thử nghiệm thuốc mới’, tiêm protein Thiên Diễn cho một số kẻ côn đồ lưu manh và lang thang không nơi nương tựa. Nhưng trên cơ thể của những người này, lại không xuất hiện kỳ tích như đã xuất hiện trên cơ thể của Đổng Liên Hoa. Tôi cũng đã tiến hành phân tích khoa học: Cơ thể người một khi đã trưởng thành, trừ phi diễn ra kích thích giữa cái sống và cái chết đặc biệt như Đổng Liên Hoa, thông thường rất khó có thể xảy ra dị biến lớn, protein Thiên Diễn sẽ bị hấp thụ hoặc bị bài tiết ra ngoài cơ thể cùng với quá trình trao đổi chất.

Thế là, tôi quyết định thay đổi kế hoạch, chuyển mục tiêu sang thiếu niên nhi đồng cơ thể vẫn chưa dậy thì trưởng thành. Để bảo mật, tôi phát động kế hoạch tiêm chủng vắc-xin miễn phí của Công ty Hồng Cảng, thêm protein Thiên Diễn vào trong vắc-xin cảm cúm, thực hiện ở một viên phúc lợi trẻ mồ côi của thành phố Nam An.

Sau khi tiêm vắc-xin xong, có một số trẻ em bị sốt. Nhưng ngoài điều đó ra, không có tư liệu chi tiết hơn nữa, cho dù với danh nghĩa hoạt động từ thiện tôi có thể tới viện phúc lợi nhiều lần, cuối cùng, thậm chí để tiện cho việc quan sát tôi còn để Công ty Hồng Cảng mua lại cả viện phúc lợi này, nhưng hiệu suất công việc nếu việc gì cũng tự mình làm hơi thấp, lại càng dễ dàng gây ra nghi ngờ. Huống hồ phạm vi nghiên cứu nhỏ như vậy, số lượng mẫu nghiên cứu từ đầu tới cuối cũng không dồi dào.

Lúc đó tôi mới ý thức được rằng, tôi cần phải bắt đầu tìm kiếm lựa chọn người có thể giúp mình thực hiện.

Tôi xem xét lại dữ liệu thí nghiệm thực hiện trên người lớn đợt đầu tiên trước đó, từ trong đó chọn ra một số người bên rìa xã hội có thể lực tốt, quan hệ xã hội đơn giản, dễ dàng bị khống chế, kế hoạch là để cho bọn họ dần dần thay thế nhân viên vốn dĩ làm việc trong viện phúc lợi, vì tôi mà phục vụ.

Trong quá trình này, tôi đột nhiên phát hiện ra, trong đó dữ liệu gen của một người tham gia thí nghiệm có chút quen thuộc, đối chiếu một chút, cuối cùng phát hiện ra người đó lại có quan hệ ruột thịt với ‘Kiến Chúa’. Sau này mới phát hiện, đứa con gái tên là Thôi Chấn đó, chính là con gái ruột của Đổng Liên Hoa! Mặc dù không biết rõ ràng tại sao họ của nó với bố ruột không giống nhau, nhưng bạn nói xem, lẽ nào điều này không phải là cơ duyên trời định hay sao?

Sau đó, với lý do ‘thí nghiệm thuốc mới’ có tác dụng phụ xảy ra, tôi đã liên lạc với cô gái tên là Thôi Chấn đó, tiến hành kiểm tra sức khỏe lần thứ hai, tiến hành kiểm tra toàn bộ một lần nữa với cô ta.

Trong lần kiểm tra đó, tôi phát hiện, sau khi tiêm protein Thiên Diễn, rất nhiều đoạn DNA của Thôi Chấn đều giống như Đổng Liên Hoa, xuất hiện biến dị tương đối tinh vi không giống như người bình thường. Nhưng với kiến thức và kỹ thuật hạn chế lúc đó, tôi không thể lý giải được những DNA này phát huy tác dụng như thế nào, nhưng tôi cũng nhạy bén ý thức được, Thôi Chấn chính là ‘Người tiến hóa số 2’ lý tưởng nhất của tôi.

Tôi tìm đến Thôi Chấn, sau nhiều lần thăm dò, tôi đã có cuộc nói chuyện dài bí mật với cô ấy. Trong lần nói chuyện đó, tôi đã nói thẳng hết về hoài bão và bí mật của bản thân tôi, cũng dẫn Thôi Chấn đến thăm người bố đã trở thành một Nhân trệ nhưng vẫn còn sống của cô ta. Cô ta nên biết rằng, tôi chính là ân nhân cứu mạng của bố cô ta! Thế là tôi không giấu giếm gì nữa mà tiếp tục nói ra kết quả quan sát đánh giá của tôi, hy vọng Thôi Chấn có thể ở lại bên cạnh tôi, giúp tôi tìm ra nhiều người thí nghiệm hơn nữa. Hy vọng thông qua nhiều thí nghiệm hơn nữa, tìm ra quy luật, tiếp tục thực hiện kế hoạch Thiên diễn - kế tiến hóa nhân loại.

Tôi nói cho Thôi Chấn biết, tôi dự định cho thêm protein Thiên Diễn vào trong vắc-xin cung cấp cho tất cả thiếu niên nhi đồng của thành phố Nam An. Nếu quan sát thấy có người tiến hóa nảy sinh phản ứng xuất hiện trong đám thanh thiếu niên này, phải tìm mọi cách mang bọn chúng tới viện phúc lợi nuôi dưỡng đơn độc. Từ thí nghiệm phạm vi nhỏ trước đây mà nói, việc protein Thiên Diễn có thể dẫn tới phản ứng có tính khả thi rất nhỏ, do đó phải tiếp tục thao tác năm này qua năm khác, đây là một việc cực kỳ nguy hiểm và tốn không ít thời gian. Nhưng không sao, bởi vì tôi nói rồi, con người rất thiển cận, chỉ có thể nhìn thấy lợi ích trước mắt, không nhìn thấy viễn cảnh trong tương lai. Mà điều tôi muốn làm chính là để tiến hóa tự nhiên của nhân loại xảy ra sớm hơn, tôi, Lã Tinh Vũ sẽ trở thành ‘cha’ tất cả những người tiến hóa của nhân loại.

Thôi Chấn chắc là bị lay động bởi sự thành khẩn và thẳng thắn của tôi. Cô ta chắc cũng biết, nếu cô ta không muốn hợp tác cùng với tôi, nếu đi báo cảnh sát, tôi có thể tiêu hủy tất cả chứng cứ trước khi cảnh sát kịp tới. Với trình độ y học thời bấy giờ, Đổng Liên Hoa không nghi ngờ gì chỉ có con đường chết. Do vậy, không ngoài dự tính, Thôi Chấn đồng ý với kế hoạch của tôi, và cũng nêu ra điều kiện của cô ta: Thứ nhất, cô ta có thể giúp tôi, nhưng cô ta không thể là thủ hạ của tôi, mà muốn cùng làm với tôi, người nào phụ trách công việc của người đó. Thứ hai, nếu muốn cô ta mang kẻ tiến hóa tới, thí nghiệm thân thể những kẻ tiến hóa này do tôi phụ trách, còn huấn luyện hằng ngày do cô ta trực tiếp phụ trách. Tôi có thể lựa chọn người trong đội ngũ của cô ta, nhưng cô ta phải giữ lại những người tiến hóa còn lại. Thứ ba, khi thời cơ chín muồi, những kẻ tiến hóa còn lại phải giúp đỡ cô ta thực hiện kế hoạch báo thù.

Những điều kiện này, cơ bản không tính là điều kiện. Chỉ cần cung cấp đầy đủ số lượng đối tượng nghiên cứu cho tôi là được rồi. Còn kế hoạch báo thù gì đó, tôi không hề quan tâm, không có liên quan gì với tôi. Do vậy, sau này khi cô ta đặt tên mới cho viện phúc lợi là Người gác đêm gì đó, tôi mặc dù không hiểu, nhưng cũng không ngăn cản.

Thông qua nghiên cứu, những đứa trẻ mà Thôi Chấn mang tới bắt buộc phải tiêm protein Thiên Diễn trong thời gian dài, nếu không sẽ không thể duy trì hiệu quả tiến hóa gen. Đây cũng là một việc hết sức phiền phức, bởi vì tôi không thể nào duy trì việc tiêm protein Thiên Diễn cho tất cả mọi người trên thế giới. Do vậy, tôi bắt buộc phải nghiên cứu bào chế ra một loại vi sinh vật có thể làm chất dẫn protein Thiên Diễn, liên tục truyền bá lẫn nhau trong đám đông, mới có thể đạt tới hiệu quả tốt nhất, rộng rãi nhất, nhanh chóng thuận tiện nhất.

Đúng vậy, tôi thừa nhận, trong quá trình nghiên cứu, đúng là có rất nhiều trẻ em vì sức khỏe bản thân không tốt, cuối cùng đã bị chết đi. Nhưng bọn chúng đã cống hiến tính mạng mình cho sự tiến hóa của nhân loại, bọn chúng chết rất có ý nghĩa.

Tôi từ vi-rút nghiên cứu đến vi khuẩn, sau đó từ vi khuẩn nghiên cứu đến nấm. Quá trình đau khổ này, đã giày vò tôi trong thời gian mười mấy năm trời. Cuối cùng, tôi tìm thấy một loại hình thái nấm mới, tội gọi chúng là ‘Sao Thiên Diễn’.

Kỳ thực chỉ cần nghiên cứu ra cách truyền bá ‘Sao Thiên Diễn’ tốt nhất, kế hoạch Thiên Diễn của tôi sẽ có thể được thực hiện một cách thuận lợi. Vậy nhưng đúng vào thời điểm mấu chốt này, Thôi Chấn bắt đầu giở trò. Cô ta nói hiện giờ những kẻ tiến hóa còn lại đã hoàn thành công việc huấn luyện, đòi hỏi tôi phải thực hiện lời hứa, muốn thực hiện kế hoạch báo thù của cô ta.

Ban đầu cô ta giết người cướp của, tôi đều nhẫn nhịn, dù sao cũng không có liên quan gì tới tôi. Nhưng sau đó, cô ta lại muốn tìm tên Cầu Tuấn Kiệt nào đó, đi lấy bản đồ nhà tù, định tổ chức vượt ngục! Hơn nữa dù không được tôi đồng ý, vẫn cử một kẻ tiến hóa đi tổ chức một cuộc vượt ngục quy mô lớn!

Thủ tiêu Cầu Tuấn Kiệt, trừ bỏ đi mối lo sau này, đối với tôi dễ như trở bàn tay. Suy cho cùng những kẻ tiến hóa ưu tú nhất đã dưới trướng của tôi, hơn nữa lính đánh thuê cũng đều do tôi chiêu mộ tới, đều nghe theo lệnh của tôi. Nhưng cô ta lại tổ chức vượt ngục quy mô lớn như vậy, kéo theo sự chú ý cao độ của cảnh sát, tức là gây nguy hiểm cho thí nghiệm của tôi. Bởi lẽ lúc đó tôi vẫn chưa nghiên cứu ra phương thức truyền bá của kế hoạch Thiên Diễn.

Hơn nữa, đứa trẻ tổ chức cuộc vượt ngục kia, do những bài báo trên các phương tiện truyền thông đã khuếch trương nó lên, lại muốn làm những việc thay trời hành đạo gì đó, giết chết những tên tội phạm kia! Sau cùng kết quả thì sao chứ? Đã bị bắt rồi còn gì.

Vì sự việc đó, tôi và Thôi Chấn đã trở mặt với nhau. Tôi yêu cầu cô ta bắt buộc phải cử người đi xử lý đứa trẻ kia, nếu không khi rơi vào tay cảnh sát, chắc chắn sẽ khai ra cô ta, khai ra tôi. Thành quả mà tôi khổ tâm nghiên cứu mấy chục năm, không thể bị chôn vùi bởi đứa trẻ ngang ngược đáng chết này. Thôi Chấn và tôi giằng co rất lâu, nhưng dù sao Đổng Liên Hoa vẫn trong tay tôi, cô ta vẫn phải chịu khuất phục.

Nhưng mà, sau khi loại bỏ đứa trẻ ngang ngược đó, cô ta lại không hề buông tay gác súng, vẫn muốn tiếp tục kế hoạch báo thù, nói là năm đó tôi đã đồng ý với cô ta rồi. Sau đó thậm chí còn công khai cướp ngục, làm cho cảnh sát theo sát không buông.

Vậy thì tôi không còn cách nào khác rồi, chỉ còn cách cử người đi tiêu diệt cả cô ta. Chỉ là không thể ngờ rằng, cô ta vẫn còn có nhiều ‘fan trung thành’ như vậy. Cuối cùng, tôi không thể tiêu diệt cô ta, lại còn để các anh tìm thấy tôi.

Đúng rồi, cô ta chết chưa?

“Câu chuyện, chính là như vậy. Mặc dù con bé đúng là đã phạm rất nhiều tội không hề nhỏ, nhưng mà cuối cùng cũng đã hành thiện.” Bác Nguyên Mạn ngồi bên cạnh giường của Đổng Liên Hoa, một tay nhè nhẹ đặt lên trên người ông. “Chuyện này chính là nó tự chuộc tội cho linh hồn mình, dùng tính mạng của mình để đổi lấy tính mạng của mấy đứa trẻ Người gác đêm ưu tú nhất.”

“Ôi.” Đổng Liên Hoa thở ra một hơi dài… “Là tôi có lỗi với nó.”

“Con bé là một đứa trẻ thông minh lương thiện, là một đứa trẻ hiếu thuận, chỉ là nó không gặp đúng người, không thể làm được những việc đúng đắn. Suy cho cùng, lúc đó, nó còn quá trẻ.” Bác Nguyên Mạn nói với giọng tiếc nuối.

“Hai đứa con của tôi đều vì báo thù cho tôi mà mất đi tính mạng, là do tôi không dạy dỗ tốt bọn nó…” Đổng Liên Hoa có chút kích động, ông cố gắng ngăn dòng nước mắt, cằm dưới không ngừng run rẩy.

Xem ra Bác Nguyễn Mạn đợi sau khi Đổng Liên Hoa ổn định tâm lý, đã nói chân tướng sự việc Đổng Lạc cho ông biết.

“Không, đây không phải là trách nhiệm của ông,” Bác Nguyễn Mạn nói.

“Nhưng, đây là số mệnh của tôi.” Đổng Liên Hoa nói.

“Đừng nghĩ nhiều nữa.” Bác Nguyên Mạn vỗ nhè nhẹ vào Đổng Liên Hoa. “Ngoài cổng có mấy đứa trẻ, chúng đều là tương lai của Người gác đêm chúng ta, chúng là con của Người gác đêm , là con của ta, là con của ông. Ông xem, chúng ưu tú biết bao.”

Nói xong, Bác Nguyên Mạn từ trong túi giấy bên cạnh, lấy ra một tập hồ sơ, từng tập từng tập lật giở cho Đổng Liên Hoa xem. “Đây đều là thành tích của chúng, đương nhiên, thành tích lớn nhất của chúng, chính là đã tiêu diệt tổ chức Gác đen , bảo vệ an toàn tính mạng của quần chúng nhân dân.”

Đổng Liên Hoa nằm ngửa trên giường, nhíu mày nhìn từng trang từng trang giấy hồ sơ quen thuộc, bao cảm xúc đan xen lẫn lộn. Nghĩ lại những năm đó, để lưu lại những thành tích xuất sắc trong hồ sơ, bản thân ông đã từng nỗ lực như thế nào!

“Chống lại bóng tối, bảo vệ ánh sáng, đừng quên lời thề trước đây của chúng ta. Những đứa trẻ bây giờ, đều đang nỗ lực không ngừng vì lời thề đó,” Bác Nguyên Mạn nói. “Vì thế ông phải sống cho tốt, chứng kiến sự trưởng thành của chúng, chứng kiến chúng bảo vệ ánh sáng như thế nào? Lẽ nào đây không phải là cảnh tượng mà chúng ta mong muốn nhìn thấy nhất sau khi vất vả bận rộn cả một đời hay sao?”

Đổng Liên Hoa nhiệt huyết dâng trào, đôi mắt ngấn lệ, gật gật đầu.

Bác Nguyên Mạn vừa vặn lúc đó lật tới tập hồ sơ của Lăng Mạc, trên trang bìa của tập hồ sơ, có một dấu hỏi được vẽ bằng bút mực màu xanh.

“Ông xem, đứa trẻ này, tên là Lăng Mạc,” Bác Nguyên Mạn nói. “Lúc đó trong khi tiến hành kiểm tra, tôi phát hiện các chỉ tiêu của nó hoàn toàn không giống với những đứa trẻ khác, hơn nữa những chỉ tiêu này lại khiến tôi có cảm giác rất quen mắt, do đó tôi đã đánh dấu lên tài liệu của nó. Sau này, cuối cùng tôi cũng nghĩ ra, những năm cuối thập kỷ 90 của thế kỷ 20, Đường Tuấn từng đến tìm tôi, thăm dò xem có thể thành lập lại tổ chức Người gác đêm hay không. Khi đó cậu ta có mang tới cho tôi xem một báo cáo kiểm tra, nói rằng đã tìm được một người ưu tú lạ thường, nói không chừng sẽ là tương lai của tổ chức Người gác đêm . Điều đáng tiếc là, lúc đó, tổ chức của chúng ta mới bị dừng hoạt động, cái gọi là khả năng có thể khôi phục lại còn quá xa vời.”

“Ý ông nói là, báo cáo này, là của Tiểu Quân?” Đổng Liên Hoa hỏi lại.

Bác Nguyên Mạn nhìn chăm chú vào mắt của Đổng Liên Hoa, gật gật đầu, “Nếu như tôi nhớ không nhầm, báo cáo đó với báo cáo của Lăng Mạc hầu như hoàn toàn giống nhau.”

Hai mắt Đổng Liên Hoa lấp lánh nước mắt.

“Vì vậy tôi mới nói, những đứa trẻ này, là con của Người gác đêm , cũng là con của ông.” Bác Nguyên Mạn tiếp tục động viên. “Hiện nay các chuyên gia đã có kết luận, kỹ thuật của họ có thể làm cho vết cắt chi hơn hai mươi năm chưa lành của ông có thể làm phẫu thuật cho lành hẳn, một khi đã lành vết thương, thì sẽ không còn mối nguy hiểm nhiễm khuẩn liên tục nữa, cũng sẽ không cần mấy loại thuốc gọi là để kéo dài tính mạng của ông nữa. Điều quan trọng hơn là, ông không còn phải chịu đau đớn nhiều như thế này nữa, ông phải sống cho thật tốt. Tuổi chúng ta đều đã cao, có thể nhìn thấy chúng nỗ lực mấy năm nữa, thì phải nhìn thấy chúng nỗ lực mấy năm.”

“Tôi sẽ như vậy!” Đổng Liên Hoa nhiệt huyết dâng trào trong tim, đồng ý đáp lời.

Đường Đang Đang đứng ở cửa đang nói kết quả phân tích của mình với Tiêu Lãng, Trình Tử Mặc, “Căn cứ vào số liệu Gác đen để lại, sau khi phân tích, mình thấy rằng, vẫn còn rất nhiều thành viên Gác đen chưa bị bắt, hoặc chưa tìm thấy thi thể. Mặc dù bọn chúng không còn năng lực có thể làm ảnh hưởng đến an toàn của nhiều người dân, nhưng dù sao cũng là những người có năng lực biến đổi, có thể gây ra ảnh hưởng đối với an ninh trật tự trong phạm vi nhỏ, điều này chúng ta phải lưu ý.”

“Hơn nữa Lăng Mạc cũng nói rồi, trong dân chúng vẫn có những người tiến hóa ẩn mình,” Trình Tử Mặc nói. “Không phải tất cả trẻ em sau khi tiêm chất xúc tác gen, đều phải tiếp tục duy trì việc tiêm thuốc mới có thể xuất hiện năng lực biến đổi. Ví dụ như kẻ tình nghi phạm tội trong vụ án Bé Gái Bị Kim Châm, năng lực nhảy cao của cô ta cực kỳ tốt, thực ra cô ta chỉ tiêm chất xúc tác gen một lần, đã đạt được năng lực biến đổi. Những người biến đổi đang tiềm tàng trong dân gian này ngay cả Lã Tinh Vũ và Thôi Chấn cũng không biết, bọn chúng cũng có thể là nhân tố gây ra bất ổn định cho xã hội.”

“Do đó, ông ngoại nói rồi, Bộ Công an đã đồng ý, tổ chức Người gác đêm của chúng ta sẽ tiếp tục thực hiện chức năng nhiệm vụ, mục tiêu xử lý chủ yếu, chính là những vụ án hình sự nghi ngờ do người biến đổi gây án,” Đường Đang Đang nói.

“Tốt quá rồi.” Tiêu Lãng đưa hai tay vòng ra ôm sau đầu, dựa vào cửa phòng bệnh, uể oải nói, “Đằng nào mình cũng sẽ không trở lại học khảo cổ nữa, làm cảnh sát vẫn hứng khởi nhất. Có điều, ông ngoại nói toàn bộ thời gian hằng ngày của chúng ta là học tập, huấn luyện trong nội bộ tổ chức, điều này mình phải báo ông sửa lại. Nếu như cả ngày đều bị Tư Đồ Bá giày vò, không tới một năm mình đã bị ông ấy bức chết rồi.”

“Bài học của thầy giáo Chu Lực Sơn, cũng rất tốn sức.” Trình Tử Mặc bổ sung.

“Tiêu Lãng.” Nhiếp Chi Hiên xuất hiện ở đầu kia của hành lang, vẫy vẫy tay với Tiêu Lãng, trên mặt đầy vẻ hân hoan nói to, “Anh cậu tỉnh rồi.”

“Thật vậy sao?” Đường Đang Đang bật dậy đầu tiên, với tốc độ chưa từng thấy từ trước tới giờ, chạy băng về phía Nhiếp Chi Hiên.

Mấy người họ lần lượt chạy đến phòng bệnh nằm ở tầng trên của tầng Đổng Liên Hoa, sau khi các chuyên gia nghiên cứu bào chế ra loại kháng sinh diệt nấm, khống chế truyền nhiễm, tình trạng nhiễm khuẩn của Tiêu Vọng cũng ngay lập tức được cải thiện, hai ngày nay đã được chuyển từ phòng ICU về phòng bệnh bình thường. Mặc dù anh vẫn ở trong trạng thái hôn mê, nhưng các bác sĩ nói, việc anh tỉnh lại chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Cuối cùng, thời khắc này cũng tới rồi.

Ba người đứng trong phòng bệnh, là một gia đình ba người, đang trao đổi gì đó với Tiêu Vọng.

“Anh Vọng!” Đường Đang Đang vùi đầu vào trong lòng Tiêu Vọng, khóc to lên.

“Này này này, Đại tiểu thư, bây giờ cậu đã là cô gái rồi, chú ý ảnh hưởng chút đi!” Hai mắt của Tiêu Lãng cũng đỏ lên, tiếng nói có chút run rẩy, “Hơn nữa, đây là một việc tốt, cậu khóc cái gì nữa.”

“Anh đều nghe nói rồi, Tiêu Lãng em giỏi lắm, các em đều rất giỏi.” Giọng nói của Tiêu Vọng vẫn còn rất yếu ớt.

“Này, em trai của anh có thể kém được sao?” Tiêu Lãng kiêu hãnh nói, “Anh Nhiếp kể lại với anh, chỉ là đại khái thôi, lúc nào em sẽ nói cho anh biết mọi chi tiết kinh hồn bạt vía nhé!”

“Tên nhóc này, cái bệnh phóng đại vẫn chưa sửa được.” Tiêu Vọng cười vui vẻ. “À, đúng rồi, anh giới thiệu với các em một chút. Đây là thầy giáo Triệu, đây là cô giáo Lý, đây là con trai của họ. Khi anh còn thực tập ở đồn công an, vụ án hình sự lần đầu tiên anh tiếp xúc, chính là vụ án con trai họ bị bắt cóc.”

“Ồ, em biết, em biết.” Tiêu Lãng bước tới mấy bước, xoa xoa đầu đứa trẻ. “Tốt quá, tốt quá rồi, một cái kết đại đoàn viên.”

“Đúng rồi, hôm qua Công an đã sắp xếp kiểm tra sức khỏe cho con trai tôi, nó không có vấn đề gì lớn. Tôi đến là để cảm tạ cảnh sát Tiêu.” Triệu Kiện nói, “Đương nhiên, cũng cảm tạ các cậu, thực sự rất cảm tạ.”

“Là em bé này cứ đứng bên cạnh giường gọi anh Tiêu Vọng, anh Tiêu Vọng, sau đó anh cậu mới tỉnh lại đấy,” Nhiếp Chi Hiên nói.

“Giỏi lắm!” Đường Đang Đang giơ ngón tay cái lên với người bạn nhỏ, sau đó đưa cho nó một cái kẹo mút.

“Lăng Mạc thế nào rồi?” Tiêu Vọng nhìn quanh một vòng, không thấy Lăng Mạc đầu, liền hỏi.

“Không sao, cậu ấy vẫn vậy, vẫn cái mặt khó chịu, có điều đụng đến làm việc, thì còn tạm được.” Tiêu Lãng lấy thiết bị liên lạc ra. “Để em gọi cậu ấy đến. Lăng Mạc, đến tầng 5 đi, anh tôi tỉnh rồi.”

Thiết bị liên lạc hiển thị đối phương đang trong tình trạng tắt máy.

“Cái tên này, không có việc gì là tắt thiết bị liên lạc, em nói bao nhiêu lần với cậu ấy đều không có tác dụng gì.” Nói xong, Tiêu Lãng lại lấy điện thoại ra, gọi tới điện thoại của Lăng Mạc. Nhưng, điện thoại cũng ở trong trạng thái tắt máy.

“Sáng nay không phải là cậu ta đến cùng chúng ta sao?” Tiêu Lãng chau mày, hỏi.

“Đúng vậy, nhưng mình cảm thấy hôm nay cậu ấy có vẻ gì đó không bình thường,” Trình Tử Mặc nói. “Càng ít nói hơn, giống như đang có tâm trạng trong lòng vậy.”

“Đúng là khiến người khác không yên tâm.” Tiêu Lãng nói xong, quay đầu đi về phía cổng, “Tôi ra xe xem sao, nói không chừng cậu ấy trốn trên xe để ngủ.”

Tiêu Lãng chạy nhanh tới chiếc Đỉnh Vạn Cân, cửa xe khóa kín, Lăng Mạc không có bên trong. Đúng lúc Tiêu Lãng định đi chỗ khác để tìm, cậu phát hiện ở vị trí Lăng Mạc thường ngồi trên xe, có một bức thư.

Tiêu Lãng vội vàng mở cửa xe, bóc thư ra, nét chữ quen thuộc hiện lên trước mắt.

Tôi phải điều tra kĩ càng thân phận của tôi, tôi đi đây, đừng mong.

Sự nghiệp của các cậu, vừa mới bắt đầu; cuộc sống của tôi, cũng vừa mới bắt đầu.

Lục Tử