THIÊN DIỄN
Tôi và cậu giống nhau, đều không biết bản thân mình là ai. Nhưng tôi biết rằng, tất cả những gì xảy ra ngày hôm nay, tôi đều sẽ không hối hận.
– Thôi Chấn
Nơi chân trời bắt đầu một màu trắng bạc, nơi góc vườn nhỏ hẹp của đồn công an mở phía tây huyện An Kiều, cũng bắt đầu từ từ sáng rõ lên.
Trong khu vực ban chuyên án cũ nát đó, có một phòng Thẩm vấn đã lâu lắm không được tu bổ, bức tường ốp mềm của phòng Thẩm vấn đã nứt hết, có những chỗ thậm chí còn lòi ra cả xốp trắng.
Tiêu Lãng nằm gục trên bàn của phòng Thẩm vấn, mơ mơ màng màng mở choàng mắt.
Cậu cảm thấy bản thân mình hình như đã nằm mơ rất nhiều, có lúc là cảnh tượng lúc nhỏ cậu cùng chơi đùa với Tiêu Vọng, Đường Đang Đang, hoặc là cảnh tượng ông ngoại dạy học cho hai anh em cậu, có lúc lại là quá trình hành động của mấy lần cậu cùng với Lăng Mạc vào hang cọp truy bắt tội phạm. Tóm lại, cậu cứ mơ mơ màng màng, không biết đã ngủ được bao lâu, cũng không biết đã thức dậy mấy lần nữa.
Một lúc sau, Tiêu Lãng dường như đã hoàn toàn tỉnh ngủ, cậu nghiêng đầu nhìn chỗ ngồi bên cạnh, Lăng Mạc không biết đã đi đâu rồi. Cậu ngẩng đầu lên, chuẩn bị vặn mình vươn vai, chợt phát hiện trên ghế thẩm vấn đối diện có một thanh niên khoảng mười sáu, mười bảy tuổi đang ngồi rất ngay ngắn, mở to đôi mắt nhìn Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng giật thót mình. “Này, cậu nhìn trừng trừng tôi thế, muốn dọa chết tôi sao? Tỉnh dậy lúc nào thế?”
Hôm qua sau khi dọn dẹp xong hiện trường, đã là hơn 1 giờ sáng. Tiêu Lãng và Lăng Mạc cùng với những thành viên Người gác đêm đem theo thằng bé chân đất này, trở về đồn công an mỏ phía tây gần hiện trường nhất. Bởi vì đồn công an thực sự rất nhỏ hẹp, không thể nào chứa hết nhiều người như vậy, do đó những kẻ tình nghi khác và trẻ con, đều được dẫn tới Công an huyện An Kiều.
Thanh niên đó sau khi bị mang về đồn công an, tinh thần ủ rũ, do vậy Lăng Mạc không tiến hành thẩm vấn nó ngay lập tức, mà để nó ngủ trên ghế thẩm vấn một lát. Các thành viên Người gác đêm thấy thanh niên đó nằm gục trên ghế thẩm vấn rất nhanh đã ngáy ầm ầm, thế là cũng mỗi người tìm một phòng làm việc ngủ một lát. Ai ngờ được một lát này, lại tới tận khi trời sáng. Cũng đúng, khoảng thời gian này, các thành viên Người gác đêm thực sự đã quá mệt rồi.
“Ngủ đủ chưa?” Tiêu Lãng dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, nói với thằng bé, “Chuẩn bị khai báo chưa?”
“Khai báo.” Thằng bé đáp.
Tiêu Lãng lại giật thót mình, hai từ ‘khai báo’ này đột nhiên thốt ra, làm cho cậu khựng lại một lát. Cũng đúng lúc đó, Lăng Mạc đẩy cửa phòng thẩm vấn, bước vào trong phòng. Quan sát nét mặt của thằng bé, lại nhìn Tiêu Lãng, cậu cười rồi nói, “Tiểu Ngải, cậu nghĩ xong chưa?”
Hóa ra người được gọi là người phân tích tâm lý, đúng là có thể phân tích tâm lý thật. Lăng Mạc nhìn mặt của hai người, hầu như đã biết được đáp án rồi.
“Sao cậu biết được?” Tiêu Lãng nói nhỏ với Lăng Mạc.
“Trước khi ra ngoài, mình đã bảo cậu ta nghĩ cho kĩ.” Lăng Mạc trả lời đơn giản.
“Nghĩ cái gì? Mình sợ cậu ta lừa,” Tiêu Lãng nói.
“Để mình thử xem sao.” Lăng Mạc nói nhỏ xong, lại nói to với Tiểu Ngải, “Cậu ở trong tổ chức của cậu, cũng đã mười mấy năm rồi, bây giờ tôi muốn biết từng chi tiết khi cậu ở trong viện phúc lợi.”
“Anh hỏi gì, em sẽ trả lời cái đó.” Ánh mắt của Tiểu Ngải rất kiên định, không có chút do dự nào.
“Các cậu bình thường mấy người ngủ một phòng?”
“Hai tới ba người.”
“Trong phòng, có quen thân nhau không?”
“Không thân.”
“Giun Dẹp và giáo sư Lã có quan hệ gì?”
Tiểu Ngại ngần ngừ một lát. “Là người phụ trách của hai tổ, vốn dĩ là hợp tác, bây giờ là đối kháng.”
“Tại sao lại đối kháng?”
“Giáo sư Lã nói là do Giun Dẹp thay đổi.”
“Cậu ở bên giáo sư Lã hay sao?”
“Giun Dẹp khiến cho em bị chọn sang nhóm của giáo sư Lã, em phải cung cấp thông tin cho bà ta.”
“Cho nên, cậu là tay trong nằm vùng, vậy tại sao bây giờ lại muốn khai báo?”
“Vừa nãy anh bảo em nghĩ cho kĩ, em đã nghĩ rất lâu, sự trung thành của em rốt cuộc đổi lại cái gì?” Trong mắt Tiểu Ngải có chút ảm đạm, nói tiếp, “Từ lúc hai nhóm bắt đầu đối địch nhau, em vẫn tiếp tục căn cứ theo ám hiệu quy ước từ trước, truyền tin tức cho Giun Dẹp. Mỗi lần truyền tin tức, chính là thêm một lần nguy hiểm cho em. Giáo sư Lã đương nhiên biết trong số mười mấy đứa bọn em có tay trong của Giun Dẹp, em cũng biết ông ta vẫn đang điều tra. Mỗi lần tiết lộ tin tức, nguy cơ bại lộ của em càng lớn. Thủ đoạn của Giáo sư Lã em biết rồi, chỉ cần bị bại lộ, em chỉ có một con đường chết. Do đó, lần này em cầu cứu Giun Dẹp mang theo em, nhưng bà ta bảo em tiếp tục tìm kiếm manh mối. Đúng vậy, em chỉ là một quân cờ thôi, sự trung thành của em chỉ hại chết em thôi, không đem đến cho em bất kỳ lợi ích tốt đẹp nào.”
“Hiểu ra vậy là tốt rồi,” Lăng Mạc nói. “Chúng ta tiếp tục nói về viện phúc lợi nhé.”
“Vâng.”
“Viện phúc lợi có chỗ cấm kị nào không?”
“Có phòng có cửa chống trộm đó là không được phép vào trong.”
“Có phải là thường xuyên có trẻ em bị chết không?”
“Những người bên giáo sư Lã không nói, nhưng bọn em đều bí mật truyền nhau tin tức như vậy, nói là chôn ở sau núi.”
“Bọn giáo sư Lã đó hay dùng vũ khí loại gì?”
“Cung tên.”
“Các cậu đều từ đâu đến vậy?”
“Nói là đều là trẻ bị bỏ rơi Giun Dẹp nhặt về.”
“Các cậu có tin không?”
Tiểu Ngải im lặng một lát. “Không tin lắm, nhưng cũng không có cách nào khác.”
“Tại sao lại không bỏ trốn?”
“Trốn không nổi, bị bắt lại chỉ có chết thôi.”
“Cậu làm sao biết được? Là do trước đây có việc tương tự như vậy từng xảy ra à?”
“Từ lúc em bắt đầu nhớ được, đã được nhắc nhở chuyện này,” Tiểu Ngải nói. “Đậu Tương và Lục Tử, hai cái tên này thường xuyên bị người quản lý và giáo sư nhắc tới. Bọn họ muốn bỏ trốn, kết quả đều chết rồi.”
Lăng Mạc hít sâu vào một hơi, rồi lại từ từ thở ra. Mặc dù trước đây cậu cũng cơ bản xác nhận được trí nhớ của bản thân là thật rồi, nhưng suy cho cùng đã mất trí nhớ lâu như vậy, nửa mơ nửa mộng lâu như vậy, cậu cần một người có thể xác nhận lại lần cuối cùng.
Lăng Mạc vừa nghe, vừa viết trên giấy cái gì đó, sau đó đẩy giấy cho Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng vừa nhìn, thấy trên giấy viết, “Trả lời câu hỏi không hề có đứt quãng, chứng tỏ nội tâm không có đề phòng gì, cậu ta có lẽ là đã khai báo thành thật.”
Tiêu Lãng xem xong, lập tức đứng thẳng người lên, hỏi tiếp, “Vừa nãy cậu nói, cậu chỉ là một quân cờ, vì sao lại nói như vậy?”
Tiểu Ngải khẽ nhắm mắt lại. “Trước đây em sở dĩ có thể truyền tin tức cho bà ta, là vì Giun Dẹp vẫn đang tìm kiếm vị trí di dời của căn cứ, nhưng bây giờ bà ta đã không cần tìm kiếm vị trí di dời nữa. Do vậy em muốn đi cùng bà ta, không muốn sống tiếp trong những ngày tháng lo sợ này nữa. Nhưng mà bà ta không cho phép, bà ta muốn em tiếp tục làm nội gián. Hừ, em chỉ là một đứa bị bà ta bỏ rơi, bị phát hiện ra, chết thì chết thôi.”
“Ý cậu là, Giun Dẹp đã cứu được Kiến Chúa, cứu được bác sĩ có thể duy trì được tính mạng của Kiến Chúa, thì không cần thiết phải tìm vị trí của căn cứ nữa?” Lăng Mạc hỏi tiếp, “Vậy cậu có biết, thời gian qua, giáo sư Lã đang làm gì không?”
“Biết không được tường tận lắm,” Tiểu Ngải nói. “Cho tới lúc này, giáo sư Lã chưa nghi ngờ gì em, do đó em cũng biết được một số tình hình.”
Nói Xong Tiểu Ngải xoa hai chân vào nhau một cái. “Cậu lạnh à?” Tiêu Lãng chỉ vào đôi chân trần của Tiểu Ngải, hỏi nó.
Tiểu Ngải bị sự quan tâm bất ngờ làm cho cảm động. “Không lạnh, trên bàn chân em toàn là da chết, không sợ lạnh, không sợ đau, do vậy không cần đi giày dép, như thế này có thể bảo đảm khả năng chạy nhanh và leo trèo của em. Giáo sư Lã cần rất nhiều các loại lá thuốc đông y, đều là em vào trong núi giúp ông ta hái về.”
Tiểu Ngải nói như vậy, Lăng Mạc và Tiêu Lãng lúc đó hiểu ra, tác dụng của Tiểu Ngải được phát huy trong tổ chức Gác đen , chính là về mặt y thuật của cậu ấy. Có у thể thấy qua lời nói của cậu ấy, cậu ấy không những tinh thông tây y, mà còn tinh thông cả đông y.
“Cậu không cần nói vội, trước tiên hãy viết cho tôi tên những loại cây thuốc mà cậu thường hái.” Lăng Mạc đưa cho cậu ta một tờ giấy, đồng thời tháo hai tay của Tiểu Ngải ra khỏi còng tay đang gắn vào ghế thẩm vấn.
Nhìn Tiểu Ngải cẩn thận viết tên mười mấy loại thuốc đông y xong, Lăng Mạc lặng lẽ chụp lại tờ giấy, chuyển cho Tiêu Vấn Thiên. Lúc đó Tiêu Vấn Thiên đang cùng với bốn học giả chuyên gia tiến hành nghiên cứu dây chuyền sản xuất thuốc tại hiện trường, để cố gắng nhanh nhất tìm ra phương pháp chế ngự truyền nhiễm sinh sôi của nấm và duy trì tính mạng của Đổng Liên Hoa. Lăng Mạc tin rằng, danh sách tên các loại thuốc này, sẽ có thể giúp cho các học giả chuyên gia nhanh chóng tìm được phương pháp.
“Vậy cậu nói tiếp xem nào, gần đây hành động của giáo sư Lã, rốt cuộc là muốn làm gì.” Tiêu Lãng cuối cùng vẫn không thể ngăn được tính nóng vội của mình, hỏi luôn.
“Kế hoạch Thiên Diễn đấy.” Tiểu Ngải liền trả lời luôn.
“Tôi biết là kế hoạch Thiên Diễn, tạo ra nhân loại siêu cấp.” Lăng Mạc ngay lập tức làm ra vẻ đã biết hết rồi, nói tiếp, “Nhưng kế hoạch thực hiện cụ thể của ông ta, không phải là không thuận lợi lắm sao?”
Nói xong, Lăng Mạc lẳng lặng gọi điện cho Tiêu Vấn Thiên, chuẩn bị để nội dung nói chuyện tiếp theo, kịp thời truyền tới Tiêu Vấn Thiên và các học giả chuyên gia.
“Loại nấm mà ông ta nghiên cứu không ổn, mãi vẫn không tìm thấy chất dẫn tốt.” Tiểu Ngải lắc đầu. “Thực ra chất tiến hóa gen của ông ta đã nghiên cứu thành công lâu rồi, nhưng vẫn không có phương pháp truyền bá. Trước đây, bọn chúng sử dụng vắc-xin để truyền bá. Nhưng chất tiến hóa gen trong vắc-xin tiêm vào cơ thể, chỉ có thể tác dụng lên cơ thể con người một lần, cho dù là có một chút ít hiệu quả rồi, cũng vẫn cần tiêm trong thời gian dài, mới có thể duy trì tác dụng của chất tiến hóa gen. Ông ta lại không thể nào tiêm vắc-xin định kỳ cho tất cả mọi người được, đúng không? Do vậy, nếu tìm thấy vi sinh vật có thể đem theo chất tiến hóa gen, lợi dụng sự sinh sôi nảy nở của vi sinh vật để kéo theo sự phát triển của chất tiến hóa gen, là có thể chỉ cần đưa vào một lần, cả đời đều có hiệu quả rồi. Sau này, giáo sư Lã tìm được cách dùng nấm, loại nấm này, ông ta đã nghiên cứu mười mấy năm, giờ có muốn tìm lại được loại vi sinh vật mang theo chất xúc tác tiến hóa gen, chắc chắn là không kịp nữa rồi.”
Lăng Mạc chú ý thấy, ‘chất xúc tác gen’ mà họ nói đến sang tới miệng của Tiểu Ngải, đã biến thành ‘chất tiến hóa gen’. Điều này cũng chứng tỏ Lã Tinh Vũ đã hoàn toàn che giấu họ sự thật về gen sau khi bị tác động, có khả năng tiến hóa, nhưng cũng rất có khả năng thoái hóa hoặc biến đổi. Cũng chính là nói, ông ta vẫn đang ‘tốt đẹp thì khoe ra, xấu xa thì đậy lại’, dùng ‘thuyết tiến hóa 100%’ để tẩy não thành viên tổ chức. Do vậy việc chôn giấu những thi thể trẻ em thí nghiệm thất bại, đều được tiến hành giấu giếm sau lưng bọn trẻ con, bọn Tiểu Ngải đều không biết mấy. Đương nhiên, nếu năm đó không bị Đậu Tương thông minh phát hiện ra, Lăng Mạc cũng sẽ không biết.
“Ồ, phải rồi, chất dẫn là thể rắn, thể khí đều không được, tiếp theo đây phải dùng chất dẫn là thể lỏng chăng?” Lăng Mạc mạnh dạn suy đoán, hỏi lại.
Tiểu Ngải chỉ gật gật đầu, nhưng không nói gì.
“Vậy cậu có biết tại sao chất dẫn là thể rắn, thể khí đều không được không?” Lăng Mạc hỏi thăm dò.
“Hai chất dẫn này, nguyên nhân xảy ra vấn đề không giống nhau, nhưng căn nguyên là giống nhau.” Tiểu Ngải không do dự gì nói tiếp, “Loại nấm này của giáo sư Lã, được ông ta đặt tên là Sao Thiên Diễn. Sao Thiên Diễn, không thể hấp thụ qua hệ tiêu hoá, chỉ có thể hấp thụ qua hệ thống hô hấp và hệ tuần hoàn.”
Câu nói này, giống như một luồng ánh sáng trong đêm đen vậy, trong phút chốc làm cho Nhiếp Chi Hiên đang ngồi nghe bên ngoài phòng Thẩm vấn thấy mọi thứ sáng tỏ. Trước đây Nhiếp Chi Hiên có rất nhiều điều nghĩ mãi cũng không ra, bây giờ mọi thứ đều rõ ràng rồi.
Tại sao Lã Tinh Vũ không đưa nấm trực tiếp vào trong loại thức ăn có lượng tiêu thụ cực lớn, mà lại đưa vào trong ma tuý có lượng người tiếp nhận cực kỳ có hạn, không phải do hắn ta chỉ lấy người nghiện thuốc làm vật thí nghiệm, mà là do nấm ở bên trong vật chất thể rắn được ăn vào cơ thể sẽ không xâm nhập vào các cơ quan tổ chức của cơ thể người, sẽ không sinh sôi tăng trưởng. Chỉ có người nghiện ma tuý, sẽ hít thuốc vào qua đường hô hấp, hoặc tiêm vào mạch máu, bào tử nấm mới có thể ấp nở, sinh sôi rồi theo dòng máu đi tới mọi cơ quan trong cơ thể.
Tại sao sau khi người bị hại bị cắn chảy máu, sẽ nhanh chóng bị truyền nhiễm? Chính là do nấm có thể nhanh chóng thông qua vết thương, đi vào hệ thống tuần hoàn của cơ thể người bị hại, sau đó theo máu chảy tới mọi cơ quan.
Cũng chính là do thuộc tính này, Lã Tinh Vũ không thể cho nấm vào trong các loại thức ăn, thuốc…, là những thứ con người ăn vào bụng. Nhưng Lã Tinh Vũ tạm thời không tìm được chất dẫn nào có thể khiến cho tất cả mọi người đều hít vào đường hô hấp.
“Đưa vào trong không khí càng không thể được rồi.” Tiểu Ngải nói bổ sung. “Nếu cho bào tử Sao Thiên Diễn vào trong không khí, trong chốc lát sẽ bị phát tán theo gió. Như vậy mặc dù có thể làm những người xung quanh, hít vào một lượng cực nhỏ bào tử, cũng không thể gây ra ảnh hưởng lớn. Do vậy, giáo sư Lã đã nghĩ ra, đặt bào tử Sao Thiên Diễn vào trong không gian kín.”
“Vì vậy, hắn ta đã nghĩ tới hầm mỏ.” Tiêu Lãng cũng đột nhiên tỉnh ngộ.
“Đúng vậy,” Tiểu Ngải nói. “Nhưng mà hầm mỏ thì cũng có vấn đề. Bọn họ dùng mèo hoang để làm thí nghiệm, những con ở gần điểm phát tán nấm thì đều chết cả, những con ở xa điểm phát tán nấm, lại không có hiệu quả.”
“Bọn chúng tại sao lại dùng mèo để làm thí nghiệm?” Lăng Mạc hỏi.
Tiểu Ngải lắc đầu. “Không biết nữa, hình như giáo sư Lã có nói, tiến hóa gen của mèo, về mặt nào đó cũng gần giống với của người vậy, hơn nữa mèo hoang rất nhiều, rất dễ bắt.”
“Vốn dĩ dùng mèo làm thí nghiệm không được, tại sao vẫn còn làm thí nghiệm ở hầm mỏ?” Tiêu Lãng hỏi.
“Hầm mỏ và máy móc thí nghiệm của chúng tôi không giống nhau lắm,” Tiểu Ngải nói. “Trong hầm mỏ có thiết bị hút gió, có khả năng làm cho không khí có tập trung bào tử Sao Thiên Diễn phát tán khắp nơi. Nhưng cũng có một vấn đề đấy, anh không thể đem các trang thiết bị thực hiện kế hoạch Thiên Diễn ở dưới mỏ được, cũng không thể tập trung tất cả mọi người xuống dưới giếng mỏ được.”
“Ồ, do vậy hiện tại bọn chúng đang tìm cách, làm thế nào có thể làm cho bào tử phát tán đồng đều trong không gian kín, sau đó làm thế nào trong không gian kín đó làm cho mọi người đều bị truyền nhiễm.” Lăng Mạc gật đầu trầm tư suy nghĩ rồi nói.
“Nhưng mà sau này, những người đi thực hiện thí nghiệm ở hầm mỏ đều không trở về,” Tiểu Ngải nói. “Do vậy, giáo sư Lã lại thay đổi chủ ý. Hiện tại lại đang làm thí nghiệm gì đó, em cũng không biết nữa. Bởi vì nhiệm vụ của em chính là đi hái thuốc, điều chế cho ông ta một vài loại thuốc để tránh cho người của mình bị nhiễm khuẩn nấm quá mức.”
“Cậu không biết tiếp theo đây hắn sẽ làm như thế nào sao?” Tiêu Lãng hỏi.
Tiểu Ngải lắc đầu.
“Tôi có lẽ… biết đấy.” Lăng Mạc chau mày trầm tư. Nói xong câu này, mặc kệ Tiêu Lãng sốt ruột gặng hỏi thế nào đi nữa, Lăng Mạc đều không nói gì, cứ như vậy mười mấy phút trôi qua, Lăng Mạc mới lại mở miệng, cậu nói, “Lần này, chất dẫn của bọn chúng, chắc chắn là nước”
“Nước gì cơ? Nước khoáng à? Không phải nói là uống vào sẽ không có tác dụng gì với cơ thể người hay sao?” Tiêu Lãng hỏi.
“Cậu không để ý sao, bên cạnh dòng suối nhỏ đó, có dựng một căn lều, trong đó có ba cái nồi áp suất.” Lăng Mạc nói tiếp, “Chọn địa điểm ở vị trí này, chính là để lấy nước được thuận tiện.”
“Mình muốn hỏi là, nước làm sao có thể mang theo nấm, bị hít vào cơ thể người? Hoặc bị tiêm vào cơ thể người?” Tiêu Lãng hỏi.
“Có một loại khí, gọi là hơi nước!” Lăng Mạc nói. “Tất cả mọi người, đều sẽ đun sôi nước, nếu nấm trong nước có thể theo hơi nước bốc lên bay vào trong không khí, là có thể phát tán trong không gian kín rồi. Cậu đừng quên rằng, trong nhà của mọi người, đều là không gian kín! Đun sôi nước ở bên ngoài nhà, chỉ có số ít thôi.”
“Đây chính là lý do bọn chúng dựng cái lều gần nồi áp suất, bọn chúng muốn mô phỏng một căn nhà, sau đó dùng mèo để làm thí nghiệm, xem xem nấm phát tán vào không khí cùng với hơi nước bay lên, có thể phân bố đồng đều trong không khí hay không, dẫn đến mèo sẽ hít vào một lượng bình thường.” Tiêu Lãng nói tiếp.
“Nếu mình là Lã Tinh Vũ, mình sẽ nghĩ như thế này: nếu lợi dụng hơi nước bay hơi, có thể tránh được việc trực tiếp uống vào cơ thể người mà không có hiệu quả gì có thể tránh được việc không thể phân tán đồng đều trong không khí; có thể tránh được phiền phức phải tìm không gian kín cho tất cả mọi người,” Lăng Mạc nói. “Nếu trong nguồn nước uống tính toán cho vào một lượng nấm thích hợp, có thể lợi dụng thời gian và khoảng cách để bảo đảm bào tử nấm phân tán đồng đều trong nguồn nước. Đợi nguồn nước thông qua đường ống đi tới mọi nhà mọi hộ, bào tử nấm cũng phân tán đồng đều tới mọi nhà mọi hộ. Nấm trong nước dùng để rửa rau, vo gạo không thể phát sinh hiệu quả, cũng chính là để mọi người không bị nhiễm phải lượng nấm quá mức dẫn đến nhiễm trùng hôn mê. Chỉ có từng ấm từng ấm nước bị đun sôi, nấm theo hơi nước bốc lên trôi nổi trong không gian kín của mỗi nhà, mới có thể gây truyền nhiễm cho con người. Đại đa số lượng nước được đun sôi tỉ lệ thuận với số nhân khẩu trong nhà, như vậy có thể tính toán ngay được lượng bào tử nấm thích hợp cho vào. Vì vậy, chiêu này đúng là quá giảo hoạt rồi, tránh được lỗ hổng trong mọi vấn đề xuất hiện trong phòng thí nghiệm của bọn chúng.”
Tiểu Ngải ở một bên nghe bỗng lên tiếng nói, “Anh nói như vậy, rất nhiều hành vi mà em không thể hiểu nổi, bây giờ đều được hiểu rõ rồi. Từ góc độ của em, thấy anh phân tích không sai một tí nào!”
“Mục tiêu kế hoạch Thiên Diễn của Lã Tinh Vũ, phạm vi lớn tới chừng nào?” Tiêu Lãng nhìn chằm chằm Tiểu Ngải hỏi.
“Có thể khẳng định không lớn.” Tiểu Ngải nói. “Năng lực nuôi cấy nấm của ông ta có hạn, như tình hình hôm nay thì thấy, là muốn cho vào trong nguồn nước, vậy thì lượng cần dùng càng lớn rồi. Em dự đoán là, bọn chúng cũng muốn bắt đầu từ thành phố Nam An. Anh nghĩ mà xem, một khi thí nghiệm ở thành phố Nam An thành công rồi, không phải là sẽ nhận được sự đồng thuận cho phép của lãnh đạo sao? Như vậy không phải là có thể nhân rộng ra toàn quốc rồi sao?”
“Lãnh đạo sẽ cho phép trò mèo này của các người?” Tiêu Lãng không kiềm chế nổi sự kinh ngạc và phẫn nộ của bản thân, quát lên.
Lăng Mạc kéo Tiêu Lãng lại, ý là những thành viên Gác đen đều đã bị tẩy não rồi, đối với các vấn đề pháp luật, xã hội, luân thường đạo lý đều không thể ý thức được. Bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất, vẫn là phân tích tìm hiểu xem phương thức và địa điểm gây án tiếp theo của Lã Tinh Vũ.
“Đối với kế hoạch này, Giun Dẹp sẽ làm như nào?” Lăng Mạc ngồi xổm bên cạnh Tiểu Ngải, nhìn nó chăm chú, hỏi tiếp.
Tiểu Ngải nghĩ ngợi. “Em cảm thấy Giun Dẹp sẽ tiếp tục xuất hiện.”
“Tại sao lại nói như vậy?” Lăng Mạc hỏi.
“Bởi vì sau khi bọn em chuyển đến hang núi, em đã gặp lại Giun Dẹp một lần. Nói chính xác, là em đã truyền tin tức cho bà ta, bà ta tìm tới.” Tiểu Ngải trả lời thật thà.
“Điều này tôi biết rồi.” Lăng Mạc gật gật đầu. “Giun Dẹp là tới để cứu hai vợ chồng họ Phương, chính là đôi vợ chồng nhà nghiên cứu.”
Tiểu Ngải trên mặt có chút kinh ngạc, nhưng lập tức nói tiếp, “Lúc đó Giun Dẹp mang người đến, là tới để cướp người, bởi vì lúc em truyền tin tức đi đã nói cho họ biết, mấy nhà nghiên cứu hằng ngày đều có thời gian ra ngoài hóng gió cố định. Sau khi bọn họ cướp được người, em đã đứng bên cạnh nhìn, em đã nói với Giun Dẹp, hiện giờ giáo sư Lã đang điều tra gián điệp, rất nhanh thôi em sẽ bị nghi ngờ, em muốn đi. Nhưng mà Giun Dẹp nói, bắt được người rồi, nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, còn phải có phương pháp điều chế, bảo em nghĩ cách điều tra. Còn nữa, địa điểm hành động tiếp theo của giáo sư Lã, cũng bắt em nghe trộm, kịp thời truyền tin cho bà ta. Do vậy, em cảm thấy bà ta chắc chắn sẽ lại xuất hiện. Lúc đó em sợ hãi cực độ, em mà truyền tin tức một lần nữa, chắc chắn sẽ bị phát hiện, bắt buộc phải chết không còn nghi ngờ gì nữa.”
“Bọn họ đều tìm thấy hang núi rồi, tại sao không tự mình đi cướp phương pháp điều chế.” Lăng Mạc truy hỏi.
“Bởi vì Giun Dẹp biết, bản thân bà ta không phải là đối thủ của giáo sư Lã. Những kẻ tiến hóa bên cạnh giáo sư Lã đều là người được lựa chọn kĩ càng, hơn nữa ông ta còn thuê cả đội lính đánh thuê,” Tiểu Ngải nói. “Chính là nhân thời gian ra ngoài hóng gió bắt đi người nghiên cứu, mà bọn họ sau đó cũng đã bị phát hiện ra. Nếu như không phải là đã chuẩn bị kĩ lưỡng từ trước, chắc bọn họ đã bị người của giáo sư Lã giết chết trong núi rồi.”
“Cậu nói,” Lăng Mạc nói. “Giun Dẹp khi cướp người đi, suýt nữa bị giết chết? Nhưng bà ta vẫn sẽ quay lại để lấy phương pháp điều chế nguyên liệu?”
Tiểu Ngải gật gật đầu.
“Theo chỉ thị của Giun Dẹp, cậu đã điều tra chưa?” Lăng Mạc hỏi.
“Điều tra rồi,” Tiểu Ngải nói. “Em không dám không điều tra, chỉ có thể cầu mong lần này điều tra xong, Giun Dẹp có thể để em đi cùng bà ta, không để em sống trong hốt hoảng lo sợ nữa.”
“Thế nên, cậu điều tra được gì rồi?” Tiêu Lãng có chút nóng vội.
“Hai ngày trước khi các anh tấn công bọn em, giáo sư Lã bố trí nhiệm vụ, em đã nghe trộm ở ngoài cửa,” Tiểu Ngải nói, “Ông ta nói ra bốn chữ, hồ nước Triệu Phố.”
“Một việc cơ mật như thế, muốn nghe trộm là có thể nghe trộm được hay sao?” Lăng Mạc nghi ngờ hỏi lại.
“Điều này em cũng không biết, ông ta nói rất to, do vậy em nghe thấy rồi.” Tiểu Ngải nói.
“Tin này, cậu đã truyền tin đi chưa?”
“Trước khi các anh tới, em truyền tin đi rồi,” Tiểu Ngải nói. “Mặc dù chưa lấy trộm được phương pháp điều chế, nhưng thông tin này chắc là quan trọng. Nếu như Giun Dẹp có thể phục kích thành công, thì có thể lấy được phương pháp điều chế từ trên người giáo sư Lã.”
Tiêu Lãng nói, “Do vậy, Giun Dẹp chắc chắn sẽ xuất hiện ở hồ nước Triệu Phố, ra tay chiến đấu.”
Thấy đã lấy được mọi thông tin cần biết rồi, Lăng Mạc kéo Tiêu Lãng ra khỏi phòng thẩm vấn.
Lăng Mạc nói, “Chúng ta đã dọn sạch cái ổ cũ của Lã Tinh Vũ, Lã Tinh Vũ lại trốn rồi. Bây giờ hắn ta nhất định là chó cùng rút giậu, thỏ dại cắn người, chắc chắn sẽ phải bằng mọi cách thực hiện kế hoạch Thiên Diễn của hắn!”
“Mình đi điều động tập trung lực lượng cảnh sát,” Tiêu Lãng nói.
“Đợi một chút,” Lăng Mạc nói. “Chúng ta không thể chỉ chăm chú vào hồ nước Triệu Phố, cậu không cảm thấy, Tiểu Ngải đúng lúc này lấy được thông tin quan trọng như vậy, có chút đáng nghi nào sao? Giả như, mình nói là giả như, Lã Tinh Vũ để điều tra xem nội gián trong nội bộ của mình là ai, cố ý nói cho Tiểu Ngải nghe được? Vừa có thể điệu hổ ly sơn, vừa có thể tìm ra nội gián!”
“Không sao, chúng ta có cách.” Tiêu Lãng nói, cùng Lăng Mạc rời khỏi phòng Thẩm vấn, đi tới phòng họp. Mấy người Đường Đang Đang, Trình Tử Mặc và Nhiếp Chi Hiên đã sẵn sàng hành động, chuẩn bị cùng nhau bàn bạc đối sách.
Tiêu Lãng trải một tờ bản đồ thành phố Nam An lên trên bàn họp, cậu thấy Lăng Mạc như đang có suy nghĩ gì đó, liền nói trước, “Lúc nãy mình đã hỏi Lão Tiêu, sau khi rất nhiều nghi phạm bị giam giữ, chúng ta vẫn còn gần một nghìn cảnh sát có thể tiếp tục sử dụng. Nếu thực sự không được, có thể điều thêm lực lượng cảnh sát của các đồn, mai phục ở xung quanh hồ nước, ôm cây đợi thỏ, âm mưu của bọn chúng không thể thành công. Không cần biết người tới hồ nước là ai, chỉ cần đến gần hồ nước, đều bị bắt giữ, cậu nói xem bọn chúng có cơ hội nào không?”
Lăng Mạc không nói gì, ngồi ở trước bàn họp, không biết đang nghĩ ngợi gì.
“Chỉ là, ba hồ nước Nam An đang dùng, thực sự rất rộng lớn, không biết lực lượng cảnh sát gần nghìn người có đủ bao vây không. Cũng không thể xác định, mục tiêu thực sự của bọn chúng có đúng là hồ nước Triệu Phố không.” Tiêu Lãng chau mày nói, “Nếu không thể bố trí phòng vệ theo kiểu mắt lưới, đối phương chỉ có một người đi bỏ chất độc, rất khó để chúng ta phát hiện đúng người. Nếu dùng máy bay trực thăng, máy bay không người lái và lực lượng tuần tra cơ động đến thị uy, mình đoán bọn chúng cũng không dám mạo hiểm bỏ chất độc, vậy thì cũng không bắt được bọn chúng rồi. Bọn chúng có thể chờ đợi thời cơ hành động, nhưng chúng ta lại không thể để một lượng lớn cảnh sát suốt ngày mai phục ở xung quanh hồ nước. Điều này mới thực sự là chuyện phải đau đầu.”
Nguồn nước sinh hoạt của nhân dân thành phố Nam An toàn bộ bắt nguồn từ hồ nước Triệu Phố, hồ nước Tiểu Ốc và hồ nước Đại Ốc, hồ nước Triệu Phố nằm ở hướng chính đông của thành phố Nam An, là hồ nước cách xa huyện An Kiều nhất. Khu vực hoạt động của Lã Tinh Vũ từ trước tới giờ đều ở phía tây của thành phố Nam An, hắn ta thực sự có khả năng đi tới nơi xa nhất để thực hiện hành vi phạm tội của mình. Hồ nước Tiểu Ốc và hồ nước Đại Ốc lần lượt nằm ở phía tây nam và tây bắc của thành phố Nam An, nhưng lượng nước của hai hồ này cộng lại cũng không bằng một phần ba lượng nước của hồ Triệu Phố. Xét về độ phủ nhân khẩu mà nói, hồ nước Triệu Phố cũng là tốt nhất.
Mặc dù Lăng Mạc suy đoán có khả năng đây chỉ là kế dương đông kích tây, điệu hổ ly sơn, nhưng điều đó cũng chỉ là suy đoán. Dù gì Tiểu Ngải cho rằng bản thân vẫn chưa bị Lã Tinh Vũ nghi ngờ, cậu ta nhận được mệnh lệnh cố ý nghe trộm, cũng không thể loại trừ việc cậu ta thực sự đã làm được.
Thảo luận đến cuối, Tiêu Lãng vẫn quyết định lựa chọn cách thức ổn thỏa, cậu kiến nghị Tiêu Vấn Thiên cử hai phần ba lực lượng cảnh sát bao vây hồ nước Triệu Phố, ngăn chặn việc bỏ thuốc độc, còn lại một phần ba lực lượng sẽ phân thành hai mũi, lần lượt bảo vệ hồ nước Đại Ốc và hồ nước Tiểu Ốc. Như vậy, cho dù Lã Tinh Vũ thực hiện kế sách dương đông kích tây, hắn ta cũng tương tự không có cơ hội ra tay.
Công việc điều động lực lượng cảnh sát không hề đơn giản như trong tưởng tượng, sau khi nhận được ủy quyền của Tiêu Vấn Thiên (lúc này Tiêu Vấn Thiên đang bận rộn phục vụ mấy vị chuyên gia, hy vọng nhanh chóng nghiên cứu ra thuốc giải), Tiêu Lãng phải mất mấy tiếng đồng hồ, mới phân công xong lực lượng cảnh sát cơ bản vào vị trí. Cảnh sát trên người đều có máy định vị, những mốc tọa độ này hiển thị lên bản đồ thành phố Nam An, càng thuận tiện cho việc bố trí và điều động của Tiêu Lãng. Tiêu Lãng sau khi đối chiếu bản đồ để bố trí lực lượng cảnh sát càng thêm đồng đều, mới hài lòng gật gật đầu. Lúc đó, ngoài trời đã chuyển sang tối rồi.
“Nếu bọn chúng không động thủ bây giờ, mà muốn đua cùng với chúng ta, chúng ta không thể đua được.” Trình Tử Mặc cũng ý thức được điều này. Lực lượng cảnh sát nhiều như này được điều động đi, có nghĩa là rất nhiều hoạt động nghiệp vụ cảnh sát khác của thành phố Nam An sẽ không thể triển khai được, hơn nữa lực lượng cảnh sát này đã một ngày một đêm không ngủ rồi. Tiếp tục bảo vệ đêm nay có thể vẫn được, nhưng nếu ngày mai vẫn phải tiếp tục bảo vệ, chắc chắn là không thể làm được.
Tiêu Lãng gật gật đầu. “Điều này mình cũng biết, do đó bây giờ chúng ta đi tới trại giam thành phố Nam An, thẩm tra lại mấy tên nghi phạm bị bắt, xem xem có điểm đột phá nào để tìm được Lã Tinh Vũ không, như vậy là có thể bắt giữ tận gốc, còn về Thôi Chấn, cô ta vẫn luôn đau đáu về phương thức điều chế nguyên liệu để trị liệu bệnh cho bố mình, không lo cô ta sẽ không xuất hiện.”
Trình Tử Mặc nhìn Lăng Mạc một cái, cô rất tin tưởng kỹ năng phân tích của Lăng Mạc, hơn nữa Tiêu Lãng nêu ra cách này, hiện tại cũng là cách duy nhất.
Một đội năm người, do Tiêu Lãng lái xe, xuất phát từ huyện An Kiều đi về phía nhà giam thành phố Nam An. Lúc đó đã gần tới nửa đêm, trên đường đã không còn cảnh rộn ràng nhộn nhịp, đặc biệt là trên đường cao tốc từ huyện vào thành phố, không có đèn đường, chỉ dựa vào ánh đèn pha của chiếc Đỉnh Vạn Cân chiếu lên mặt đường mà bọn muỗi đang bay loạn xạ. Đèn sáng không những làm cho đám muỗi này phải hiện hình trong đêm đen, mà ánh sáng và hơi nóng còn làm cho chúng bay hỗn loạn, sau cùng, đám muỗi đập mạnh vào đầu xe làm thành một đống nhớp dính.
Vẫn chưa vào khu vực thành phố, điện thoại của Tiểu Lãng bỗng nhiên reo lên. Tiêu Lãng đang lái xe chau mày lại, là điện thoại của Tiêu Vấn Thiên gọi tới. Ông bố già nghiêm khắc này, nếu như không phải là có việc vô cùng khẩn cấp, thì không mấy khi gọi điện cho cậu lúc muộn như thế này, Tiêu Lãng đặt điện thoại lên giá đỡ, mở nút nghe ngoài lên.
“Lão Tiêu, sao thế ạ?”
“Hai tin.” Tiêu Vấn Thiên trả lời ngắn gọn, “Một là, 110 mới nhận được cuộc gọi báo án, nói là có người tối hôm nay sẽ bỏ chất độc vào hồ nước Triệu Phố, sau khi điều tra, là từ điện thoại công cộng gọi tới, vị trí điện thoại công cộng ở ven đường cái bên dưới toà nhà điện lưới quốc gia của khu vực phía tây thành phố.”
“Sao bố không nói sớm hơn, mấy đứa con vừa đi qua đó!” Tiêu Lãng trả lời, “Bây giờ bọn con quay lại, cũng không tìm thấy người báo án nữa. Không sao, phía bên Triệu Phố đã sắp xếp ổn thỏa rồi, lưới trời lồng lộng!”
Lăng Mạc sững người, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hãi.
“Hai là, sau khi mấy vị chuyên gia nghiên cứu, phát hiện biện pháp xử lý loại nấm gây truyền nhiễm.” Tiêu Vấn Thiên tiếp tục nói, giọng nói càng lúc càng kích động, “Khí clo có thể tiêu diệt nấm hiệu quả, còn những vị thuốc đông y kia lại có thể khống chế tình trạng truyền nhiễm, Tiêu Vọng của chúng ta được cứu rồi. Trong dây chuyền sản xuất trong hang núi, cũng đã tìm thấy phương pháp điều chế nguyên liệu thuốc để duy trì tính mạng của Lão Đổng, Lão Đổng cũng có thể chuyển nguy thành an rồi.”
“Tốt quá rồi!” Tiêu Lãng vỗ mạnh xuống vô lăng, thiếu chút nữa là khoa chân múa tay rồi.
Thực sự, trước khi diệt triệt để tổ chức Gác đen , biết được tin tức này, không những làm cho các thành viên trút bỏ mối lo trong lòng, mà còn cổ vũ tinh thần chiến đấu cực lớn.
Nhưng trên mặt của Lăng Mạc, không nhìn thấy một tia hân hoan nào. Cậu vừa ngăn Tiêu Lãng ngắt điện thoại, vừa dùng tay ra hiệu cho Tiêu Lãng dừng xe vào một bên, đồng thời nói chen vào, “Giám đốc Tiêu, có thể ngay lập tức hỏi giúp cháu, những bào tử nấm này trong quá trình phản ứng kết tủa, có bị lắng đọng hay không?”
Mấy người trên xe nhìn Lăng Mạc với vẻ mặt không hiểu sự tình, căn bản không biết cậu nói là cái gì.
Tiêu Vấn Thiện rõ ràng là đi hỏi luôn, một phút trôi qua, điện thoại lại vang lên tiếng nói của Tiêu Vấn Thiên. “Các chuyên gia nói, đương nhiên sẽ lắng đọng.”
“Không hay rồi!” Lăng Mạc nói. “Tiêu Lãng, mình gửi cho cậu định vị, cậu lập tức lái xe tới chỗ đó!”
“Cậu như vậy là có ý gì? Quay đầu?” Tiêu Lãng nhìn định vị trong điện thoại.
“Nhanh!” Trong ngữ khí của Lăng Mạc chứa đầy ẩn ý không còn nghi ngờ gì nữa.
Tiêu Lãng ngoan ngoãn quay đầu xe. “Cậu rốt cuộc là có ý gì vậy?”
“Đừng vội, mình vẫn phải xác nhận thêm mấy việc nữa, Đang Đang, cậu tra trên mạng hộ mình một ít tài liệu,” Lăng Mạc nói. “Một, tại sao nhà máy nước sạch Tây Thị lại ở vị trí hiện tại?”
Ngón tay linh hoạt của Đường Đang Đang gõ như bay trên máy tính, một lát sau. “Bởi vì đây là trung điểm nổi liền hai hồ nước Đại Ốc, Tiểu Ốc, xây dựng nhà máy nước sạch ở đây, có thể cùng lúc lấy nước từ hai hồ, và rút ngắn khoảng cách đường ống cấp nước vào thành phố.”
“Hai, phương pháp xử lý khử trùng của nhà máy nước sạch Tây Thị là gì?”
“Ozone.”
“Ba, Nam An có mấy nhà máy nước sạch?”
“Hai cái, còn có một nhà máy nước sạch Triệu Phố.”
“Phương pháp xử lý khử trùng của nhà máy là gì?”
“Khí clo.”
“Được rồi, không thể sai được, đề nghị Giám đốc Tiêu ngay lập tức rút lực lượng cảnh sát bố trí phòng ngự ở xung quanh Đại Ốc và Tiểu Ốc nhanh chóng đến nhà máy nước Tây Thị chi viện chúng ta.” Lăng Mạc biết điều động lực lượng cảnh sát sẽ hơi phiền phức, tính cơ động không nào bằng Người gác đêm bọn họ. Do vậy, họ bắt buộc phải đi trước ngăn chặn phạm tội, đợi lực lượng chi viện tới.
“Ý cậu là, bọn chúng sẽ bỏ chất độc ở nhà máy nước sạch?” Tiêu Lãng hình như đã hiểu ra gì đó.
Lăng Mạc nói, “Cậu nói xem, người nào sẽ gọi 110 báo án? Nếu như là Thôi Chấn có lương tâm phát hiện ra, cô ta trực tiếp báo án là được rồi. Nếu như là điện thoại của Lã Tinh Vũ gọi, ý đồ đã vô cùng rõ ràng rồi. Lã Tinh Vũ trước giờ vẫn hoạt động ở phía tây, khoảng cách rất gần với hai hồ nước và nhà máy nước sạch phía tây. Hắn dương đông kích tây cố ý tiết lộ tin tức để dụ Thôi Chấn đi tới phía đông, chính là để điều bớt lực lượng cảnh sát đi, chiều này tương tự với thủ pháp năm đó tên Bác Sĩ giả bộ đặt mìn ở trạm xăng, bọn chúng không hổ danh là thầy trò! Hơn nữa, Lã Tinh Vũ vẫn còn lưu lại một quân cờ sau, cho dù chúng ta có phát hiện ra kế điệu hổ ly sơn, trọng điểm cũng vẫn ở chỗ ‘hồ nước’, mục tiêu hành động của chúng ta cũng là hồ nước Đại Ốc và Tiểu Ốc, hai hồ nước này đều cách nhà máy nước Tây Thị khá xa, như vậy phía cảnh sát không cách gì có thể ngăn cản kế hoạch Thiên Diễn của bọn chúng rồi.”
“Do vậy, mục tiêu của bọn chúng, không phải là hồ nước.” Tiêu Lãng gật gật đầu.
“Sau khi nhà máy nước sạch lấy nước vào, sẽ khử trùng!” Lăng Mạc nói. “Đại đa số nhà máy nước sạch dùng clo khử trùng, nhưng từ dây chuyền sản xuất trong hang núi, chúng ta phát hiện nấm bị clo tiêu diệt, chứng tỏ Lã Tinh Vũ cũng sẽ biết rõ điều này! Nếu hắn ta bỏ chất độc ở hồ nước Triệu Phố, nước bị hút vào nhà máy nước sạch, khuẩn nấm trong nước sẽ nhanh chóng bị khí clo diệt sạch, vậy liệu có hiệu quả gì không? Nhưng mà, cách thức xử lý khử trùng của nhà máy nước Tây Thị không phải là clo, mà là dùng ozone.”
“Mấy năm trước có người nghi ngờ lượng clo đưa vào trong nước của nhà máy nước Tây Thị quá nhiều, làm cho một số người bị bệnh ung thư.” Đường Đang Đang nhìn chăm chú vào máy tính. “Khi đó sự việc còn rất xôn xao ồn ào, dân tình hoang mang lo sợ, sau đó để trấn áp dư luận, nhà máy nước sạch Tây Thị tuyên bố dừng dùng clo để khử trùng, mà đổi sang cách khử trùng ozone với chi phí giá thành rất cao.”
“Vậy thì đúng rồi! Thao túng người dùng trên mạng xã hội, cũng là một trong những phương thức gây án của Gác đen ,” Tiêu Lãng nói.
“Thực ra chúng ta phải nghĩ tới từ lâu, đưa vật chất nguy hiểm vào hồ nước lượng nước lớn như thế, như vậy sẽ cần bao nhiêu nấm đây?” Nhiếp Chi Hiên nói.
“Đúng vậy! Lúc đó em còn cho rằng bọn chúng sẽ thả vào cửa hút nước của hồ nước, thì sẽ không cần phải cân nhắc tới thể tích của nước rồi. Nhưng mà, thả vào trong nhà máy nước rõ ràng có thể thuận tiện hơn nhiều,” Lăng Mạc nói. “Nói trắng ra, chúng ta đều bị những lời nói mà Tiểu Ngải nghe trộm được dẫn dắt làm cho hiểu sai rồi, đánh giá chủ quan bằng nhận định ban đầu, không thoát ra khỏi tư duy định sẵn đó.”
“Cậu nói đúng lắm!” Tiêu Lãng nói. “Nhưng bây giờ cậu có thể loại trừ khả năng bọn chúng sẽ bỏ chất độc ở xung ở quanh cửa hút nước ở hồ nước Đại Ốc, Tiểu Ốc không? Nếu như hắn ta không đi tới nhà máy nước sạch, mà vẫn ra tay ở hồ nước thì sao?”
“Vì vậy vừa nãy mình đã hỏi rồi, về việc phản ứng kết tủa,” Lăng Mạc nói. “Quy trình sản xuất của nhà máy nước sạch là: hút lấy nước từ hồ chứa nước, sau đó tiến hành phản ứng kết tủa, tiếp đó dẫn nước vào bể lắng đọng tiến hành lắng lọc. Sau khi để lắng, nước sẽ thông qua quá trình xử lý lọc nước. Sau khi lọc xong, sẽ tiến hành khử trùng bằng cách cho thêm clo hoặc Ozone, cuối cùng vào hệ thống đường ống, dẫn tới từng nhà từng hộ. Nếu bào tử nấm thông qua phản ứng kết tủa, lắng đọng, lọc nước, sẽ bị coi như tạp chất mà loại bỏ đi, như vậy việc bọn chúng thả nấm vào trong hồ nước sẽ không có ý nghĩa gì. Bào tử nếu không bị lắng đọng hoặc là bị lọc bỏ, thì cho dù chúng không có phản ứng gì với ozone, cũng vẫn trở nên vô nghĩa, bởi vì chúng căn bản không thể đến được bước dùng ozone khử trùng, đã bị loại bỏ đi hết rồi.”
“Vì vậy, nơi mà bọn chúng định bỏ chất độc, bắt buộc phải là sau khi lọc xong, trước khi vào đường ống.” Tiêu Lãng trong phút chốc tỉnh ngộ.
Nói xong, Tiêu Lãng lại đạp mạnh chân ga, tiếng gầm rú từ động cơ chiếc Đỉnh Vạn Cân giống như đang tuyên bố muốn bay lên vậy.
“An toàn số một, đừng có vội vàng,” Nhiếp Chi Hiên nói. “Bọn chúng vừa nãy mới gọi 110 báo cảnh sát, chứng tỏ bọn chúng vẫn chưa bắt đầu thực thi phạm tội, chúng ta sẽ tới kịp thôi.”
“Đúng rồi, nghĩ như vậy, đúng là đã thông tỏ mọi việc,” Tiêu Lãng nói. “Lã Tinh Vũ bắt buộc phải thực hiện hành động trước khi đám lâu la kia của hắn khai ra, nếu phía cảnh sát không truy tìm được tung tích Thôi Chấn, cho dù Thôi Chấn lấy được tin tức, cũng không thu hút được lực lượng cảnh sát. Hắn ta mặc dù biết được Tiểu Ngải đã bị chúng ta bắt rồi, nhưng mà hắn ta không chắc chắn Tiểu Ngải có khai ra hay không. Hơn nữa, hắn ta cũng không thể chắc chắn Tiểu Ngải có phải là nội gián hay không. Do vậy, hắn ta bắt buộc phải gọi cuộc điện thoại này, nếu không lực lượng cảnh sát bên phía tây không chắc sẽ bị dẫn tới bên phía đông.”
Lăng Mạc ngồi trong chiếc Đỉnh Vạn Cân đang lắc lư không nói một lời, cậu không biết Thôi Chấn sẽ đưa ra quyết sách như thế nào. Nhưng suy cho cùng, Thôi Chấn chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ quan trọng trong ván cờ lớn của Lã Tinh Vũ, một quân cờ gánh họa, cuối cùng sẽ là quân cờ bị vứt bỏ. Lã Tinh Vũ chính là con người như vậy, cho dù bọn chúng đã cùng nhau lâu như vậy, cũng không tồn tại chút tình cảm nào, lúc cần vứt bỏ, Lã Tinh Vũ sẽ quả quyết bỏ đi. Tất cả mọi người đối với hắn ta, đều không có quan hệ thân thích gì, chỉ có phân biệt còn giá trị lợi dụng hoặc hết giá trị lợi dụng mà thôi.
“Lực lượng tinh nhuệ tập kết tới đây, nhanh nhất cần bao nhiêu thời gian?” Tiêu Lãng xem đồng hồ đeo tay. “Nửa tiếng.” Trình Tử Mặc lấy súng ra, cho vào trong bao súng ở thắt lưng.
“Chúng ta tới rồi, đi vào đó trước.” Tiêu Lãng nhẹ nhàng không một tiếng động đỗ chiếc Đỉnh Vạn Cân vào chỗ tối gần cửa chính nhà máy nước sạch, rồi tắt máy.
Nhà máy nước sạch nhìn vẫn còn rất mới, cổng chính có hai phòng bảo vệ, lúc đó đều đã tắt đèn. Trong nhà máy ngoài tiếng kêu ầm ầm của máy bơm nước ra, đều không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác.
Lúc đó Đường Đang Đang đã tải trên mạng sơ đồ kết cấu bố trí của nhà máy nước, mấy người họ chụm đầu trước màn hình máy tính để nghiên cứu.
“Bào tử nấm sợ lắng đọng, lọc bỏ, nhưng không sợ Ozone, do vậy khu vực gần bể khử trùng và khu vực gần trạm bơm đưa nước vào hệ thống đường ống đều có khả năng là nơi bọn chúng sẽ gây án.” Tiêu Lãng chỉ vào bản đồ địa hình trước mặt, dùng ngón tay làm thành một cái thước, đo đạc, rồi nói, “Khoảng cách giữa bể khử trùng và trạm bơm khoảng năm trăm mét, chúng ta bắt buộc phải chia ra hành động, đồng thời cùng lúc ngăn chặn.”
Mọi người tới tấp gật đầu tán đồng sự chỉ huy của Tiêu Lãng.
“Việc bất đắc dĩ, để phân chia đồng đều lực lượng hành động, lần này tôi và Lăng Mạc bắt buộc phải tách nhau ra hành động. Tử Mặc, anh Nhiếp, Lăng Mạc giao cho hai người đấy,” Tiêu Lãng nói.
“Tôi không cần người khác phải lo đâu.” Lăng Mạc trừng mắt nhìn Tiêu Lãng một cái.
“Nghe lệnh đi.” Tiêu Lãng ưỡn ngực ra. “Tử Mặc, Lăng Mạc và anh Nhiếp, mọi người phụ trách cảnh giới khu vực xung quanh bể khử trùng. Diện tích bể khử trùng lớn, bắt buộc phải ba người hành động, chỉ cần phát hiện vấn đề, lập tức liên lạc qua máy bộ đàm.”
Nói xong, Tiêu Lãng lại giơ cổ tay lên, để lộ ra thiết bị liên lạc hình hoạt hình. “Mặc dù tên Phá Sóng không ở chỗ Lã Tinh Vũ, nhưng mà đề phòng bất trắc, thiết bị liên lạc của chúng ta cũng phải luôn mở.”
Lăng Mạc gật gật đầu, mở máy liên lạc.
“Còn mình?” Đường Đang Đang nghiêng đầu nhìn Tiêu Lãng.
“Cậu ở lại trên xe, đợi lực lượng chi viện phía sau,” Tiêu Lãng nói. “Nhân tiện thì suy nghĩ xem, lúc nào cải tiến thiết bị liên lạc của bọn mình một chút, đừng có hoạt hình như này nữa.”
“Không được, cậu cũng không thể một mình đi tới chỗ trạm bơm,” Đường Đang Đang nói.
“Trạm bơm không lớn, một mình mình được rồi,” Tiêu Lãng nói.
“Như vậy mà không lớn? Nhìn sơ đồ, chỗ này có đến hơn vạn mét vuông,” Đường Đang Đang nói. “Mình đi với cậu tới trạm bơm, mình ở đây đợi cũng không có ý nghĩa gì cả. Chúng ta gọi bảo vệ ở cổng dậy đợi là được rồi.”
Tiêu Lãng nhìn Đường Đang Đang, trong lòng có chút cảm động, nhưng còn do dự nhiều hơn. Một lát sau, cậu cũng gật đầu đồng ý với thỉnh cầu chiến đấu của Đường Đang Đang.
“Áo chống đạn.” Đường Đang Đang lấy ra một áo chống đạn đưa cho Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng cảm kích gật đầu. “Hành động!”
Nhà máy nước sạch ngoài cổng lớn mà họ đang đứng, còn có hai cửa nhỏ ở hai bên nam, bắc, nhưng đều không có động tĩnh gì khác. Bảo vệ bị đánh thức dậy khi còn đang say giấc mộng hầu như không ý thức được nguy hiểm đang tồn tại.
Thành viên Người gác đêm đi vào từ cửa chính, ngay lập tức phân thành các nhóm, chia nhau đi về phía trạm bơm bên phía bắc và bể khử trùng bên phía đông.
Tiêu Lãng dẫn Đường Đang Đang từ cửa chính của nhà máy nước men theo tường vây đi thẳng tới cửa chính của trạm bơm phía bắc, nhưng vừa vào tới cửa trạm bơm, cậu đã thấy mừng rồi.
Ánh đèn trong trạm bơm sáng rõ, nhìn cái là thấy hết, trên nền nhà bố trí dày đặc hệ thống đường ống đi về các hướng, tiếng kêu ầm ầm của máy bơm liên tục dội vào tai. Nó đúng là to như một sân đá bóng vậy, nhưng bên trong đều là hệ thống đường ống kim loại khép kín, căn bản không có mặt nước. Như vậy, Gác đen muốn bỏ nấm ở đây, Cơ bản sẽ không thể tìm thấy nơi để cho vào.
Tiêu Lãng vừa nhìn thấy tình hình như vậy, ngay lập tức kéo theo Đường Đang Đang chuẩn bị quay lại bể khử trùng bên phía đông nhà máy nước sạch, chi viện cho mấy người Lăng Mạc. Nhưng, Đường Đang Đang tỉ mỉ lại phát hiện ra vấn đề. Ở trong cùng phía đông của trạm bơm có một cửa nhỏ thông ra phía bên ngoài, bên ngoài trạm bơm trồng rất nhiều bụi cây nhỏ, bên cạnh cánh cửa nhỏ đó, còn có một gian ‘phòng trong trạm’. Bên ngoài gian ‘phòng trong’ đó, có một bóng người nhỏ bé, nằm phục phía sau đường ống. Nếu không phải là ánh đèn chiếu vào, làm cho bóng của hắn phản chiếu ra, cơ bản là không nhìn thấy sự tồn tại của hắn ta. Đường Đang Đang chỉ chỉ vào cái bóng.
Tiêu Lãng ngồi xổm xuống, dùng một ống rất to làm vật che chắn, cẩn thận lắng nghe. “Có tiếng máy khoan điện! Thằng cha này muốn khoan lỗ để cho độc vào!”
Một khi đã có thể phân biệt được tiếng khoan điện lẫn trong tiếng ầm ầm của máy bơm, vậy thì Tiêu Lãng tương tự cũng có thể phân biệt ra các âm thanh khác. Do vậy cậu trốn sau đường ống quan sát một lượt, sau khi xác định trong trạm bơm chỉ có mỗi tên kia, Tiêu Lãng cầm khẩu súng trong tay, chậm rãi tiến sát đến gian phòng nhỏ ở phía đông.
“Không được động đậy! Giơ hai tay lên!” Khi Tiêu Lãng tiến sát tới bóng người, quát to dõng dạc. Tiếng nói của cậu xuyên qua tiếng ầm ầm của máy bơm, nhưng không có hiệu quả gì đối với bóng người đó.
Khi bước tới gần, Tiêu Lãng và Đường Đang Đang mới chú ý thấy, người này không phải khoan lỗ trên ống kim loại, mà hình như đang khoan lỗ trên cánh cửa sắt của gian ‘phòng trong trạm’. Hắn ta không giống với những người thợ hàn khác, bao nhiêu tàn lửa bắt tung tóe vào mặt hắn ta, hắn ta hầu như đến tránh cũng không buồn tránh chút nào. Trong giây lát, Tiêu Lãng đột nhiên nghĩ tới trường tiểu học Đà Sơn, bóng người lắc lư trong lửa lớn đó, bóng người không biết kết cục ra sao sau khi dập lửa đó.
Không đợi Tiêu Lãng kịp nghĩ xong xuôi, bóng người quay đầu lại nhìn, một nụ cười gian xảo trên mặt, trên đầu mũi hàn acetylene trong tay hắn ta vẫn còn tàn lửa bắn ra. Lúc này Tiêu Lãng mới nhìn thấy rõ ràng, phía sau người hắn ta, có hai thùng xăng.
Một tiếng bùm cực lớn vang lên, sóng chấn động cực mạnh kèm theo vô số khói bụi bao trùm khắp mặt. Trong giây phút đó, Tiêu Lãng giống như một tấm cửa lớn, kín mít chặt chẽ chắn kín trước mặt của Đường Đang Đang, sau đó hai người cùng lúc bị thổi bay đi.
“Tiêu Lãng! Tiêu Lãng!” Đường Đang Đang lắc lắc Tiêu Lãng ngã sấp trên nền đất, gào lên.
Không biết là nguyên nhân gì khiến những thùng xăng bị nổ, một lượng khói bụi lớn bốc lên cùng với ngọn lửa cực mạnh, khiến cho tầm nhìn toàn bộ khu vực gần gian ‘phòng trong trạm’ cực kỳ mờ mịt. Xem ra, gian ‘phòng trong trạm’ đã hoàn toàn bị ngọn lửa thôn tính. Đường Đang Đang hầu như không thể nhìn rõ gương mặt của Tiểu Lãng gần ngay trước mắt, cô lay lay người cậu, gọi to.
“Không sao, không sao, Đại tiểu thư.” Tiêu Lãng hôn mê tạm thời mấy giây, xoa xoa sau gáy rồi ngồi dậy. “Mệnh của mình lớn, chết không nổi đâu.”
Tiêu Lãng lại cầm khẩu súng trường trong tay, cậu biết đối thủ của mình mặc dù không có vũ khí, nhưng vẫn nguy hiểm cực độ. Cậu hạ quyết tâm, chỉ cần đối phương tiếp tục có hành động nguy hiểm, nhất định sẽ không nể nang gì mà bóp cò. Nhưng mà, Tiêu Lãng căn bản không thể nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, càng không thể nói có thể nhắm chuẩn mà bắn. Nhưng Tiêu Lãng vừa xong đã khôi phục thính lực, vẫn có thể nghe thấy tiếng khoan điện như trước.
Có cần thiết bắn hết băng đạn vào chỗ tàn lửa không nhỉ? Tên này không sợ ngọn lửa làm bỏng, liệu có phải là cũng không sợ súng đạn không? Chính vào lúc Tiêu Lãng đang do dự, một bóng người bỗng nhiên xông vào từ cánh cửa nhỏ phía đông của trạm bơm, cứ thế xông thẳng vào ngọn lửa.
“Lẽ nào là có người tới chi viện rồi?” Tiêu Lãng ngây người ra.
Nhưng rất nhanh, cậu đã nghe thấy tiếng khoan điện trong đám lửa đã dừng lại, sau đó liền truyền tới tiếng đánh nhau và tiếng gào thét.
Tiêu Lãng do dự giương súng lên, nhưng bị giật mình bởi một cái rìu chữa cháy đột nhiên giơ ra bên cạnh. Hóa ra, Đường Đang Đang không biết lấy ra từ đầu một cái rìu chữa cháy đưa cho Tiêu Lãng. Ý của cô ấy rất đơn giản, chỉ cần chém đứt một thanh đường ống trong này, do tác dụng của máy bơm nước, một lượng nước lớn sẽ phun ra, như vậy thì ngọn lửa trước mắt, cũng sẽ tự nhiên bị dập tắt rồi.
Nhưng Tiêu Lãng lập tức ý thức được phương pháp này không ổn, nói với Đường Đang Đang, “Đây là ngọn lửa do xăng gây nên, dùng nước không dập tắt được, cậu tìm được rìu chữa cháy ở đâu vậy? Để mình đi tìm xem có cái xẻng nào không.”
Tiêu Lãng đi đến chỗ Đường Đang Đang nói, tìm thấy một cái xẻng, liền chạy tới chỗ bụi cây bên ngoài trạm bơm bắt đầu ra sức xúc đất, đổ thẳng vào hai người đang bị lửa bao quanh.
Điểm mạnh của Tiêu Lãng là những công việc cần sức khỏe, rất nhanh, ngọn lửa trước mắt dần dần bị dập tắt.
Cảnh tượng trong trạm bơm sau khi dập tắt cực kỳ hỗn loạn, mặc dù khói bụi vẫn che khuất tầm nhìn, nhưng khi Tiêu Lãng và Đường Đang Đang đi gần tới nơi, họ phát hiện ở trong đó, có hai người đang nằm phủ phục. Hai kẻ đó đã bị cháy đen thui, hiển nhiên không còn dấu hiệu sống nữa. Hai kẻ này đều rất gầy nhỏ, đương nhiên không phải là hình thể mà hai người họ quen thuộc. Vẫn may không phải là một trong số năm người bọn họ. Có điều Tiêu Lãng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao thành viên Gác đen không sợ lửa này lại bị đốt cháy, phải chẳng có người có bí quyết phá giải năng lực chống lửa của hắn ta, nhưng những việc này đều không quan trọng nữa rồi.
Bởi vì lúc này, bên ngoài trạm bơm truyền tới mấy tiếng nổ lớn, thu hút sự chú ý của Tiểu Lãng và Đường Đang Đang. Hai người giương súng lên, chạy nhanh ra bên ngoài trạm bơm. Tiêu Lãng vừa chạy vừa kêu gọi cứu viện, điều người nhanh tới dập tắt ngọn lửa xung quanh gian ‘phòng trong trạm’.
Ba người Lăng Mạc vừa vào trong nhà máy nước, liền đi thẳng tới bể khử trùng bên phía đông của nhà máy nước. Khi gần tới bể khử trùng, Lăng Mạc đã phát hi