← Quay lại trang sách

Chương 12 ELSE SILBERMAN

Một ngày trôi đi trong bầu không khí ngột ngạt. Chỉ riêng quang cảnh đã đủ làm nảy sinh chứng suy nhược thần kinh. Họ cho tàu đi theo những con lạch hẹp lồng vào nhau như những đường vào hang chuột chũi. Bầu trời thấp đến nỗi người ta có cảm giác là một cái vung đậy kín mít chụp lên đầu họ.

Những quả núi trắng xoá. Tuỳ theo ánh sáng phản xạ mà nước có màu xẩm hoặc đen. Đôi khi từ rất xa có một căn nhà sàn hẻo lánh và một con tàu nhỏ bằng gỗ lãnh sam thả neo trong một cái vũng.

Peter Krull trở lại vị trí của gã sau khi chào những người nghe gã một cách mỉa mai.

Quãng mười giờ, ba người đàn ông gồm Petersen, Jennings và Evjen đã ngồi vào chỗ trong phòng ăn, dưới cái nhìn lo lắng của người phục vụ.

Thanh tra ngẫu nhiên ngồi vào chỗ của Schuttringer và nhiều lần, hai người kia ngoảnh mặt đi.

- Một thằng điên! - Evjen đột nhiên làu bàu - Tôi tự hỏi thế nào mà y chịu nổi một liều lượng như vậy.

Bởi vì năm ống morphine bị lấy cắp trong buồng người Lapon đã được tìm thấy đã rỗng không tại buồng Schuttringer. Trước khi nhảy qua mạn tàu, hắn y đã nuốt hết thuốc ở trong ống, vì người ta không thấy ống tiêm.

Rồi ông ta nói với thanh tra cảnh sát:

- Ông sẽ làm gì với em gái y?

- Tôi không biết. Tôi phải gửi điện cho những sếp của tôi. Tóm lại có hai tội ác: một ở phố Delambre do cảnh sát Pháp quan tâm và vụ giết Sternberg phạm tội trên một con tàu Na Uy trong hải phận quốc tế, chỉ liên quan tới chúng tôi. Sự đồng loã của Katia trong tội ác này hoặc tội ác kia không hề được xác lập.

Petersen không nói gì, ăn ngon lành làm cho người phục vụ ngạc nhiên.

Phần còn lại trong ngày diễn ra không có sự việc rắc rối.

Evjen lại ngồi vào chỗ quen thuộc của mình tại phòng hút thuốc, trải lên bàn những tài liệu và ghi chép. Vì ông ta gặp thuyền trưởng nên nói với ông này:

- Tất nhiên ở Kirkenes, tôi ăn tối ở nhà như thường lệ. Vợ tôi sẽ rất vui. Ông có biết rằng thanh tra cảnh sát khôn khéo hơn tôi tưởng đấy. Ông ấy còn tìm thấy bốn nghìn koruny trong một chiếc giày của Krull mà y chỉ thú nhận với chúng ta có một phần năm số tiền mà y thực tế đã cuỗm được.

Tuy nhiên có vài sự đi đi lại lại nhất là giữa ba giờ chiều đến bảy giờ trong khi Jennings ngủ, cuối cùng khỏi say sóng.

Nhiều lần, Vriens rời khỏi buồng của Katia mà trước đó anh ta không hề đi ra rồi đến gõ cửa buồng thuyền trưởng.

Lần thứ ba, Petersen nói với anh ta:

- Tất nhiên anh không giữ ý định xin từ chức nữa chứ?

Chàng trai chỉ trả lời bằng cái lắc đầu.

- Trong trường hợp này tôi có thể ứng trước cho anh tiền lương ba tháng đầu của anh. Với bốn trăm koruny một tháng, tức là một nghìn hai trăm koruny.

- Nhưng... đó là tổng số của...

- Anh đi đi!

Vào sáu giờ, Petersen gọi người phục vụ:

- Thanh tra đâu?

- Ông ấy vẫn ngủ. Ông ấy yêu cầu tôi đánh thức ông ấy khi chúng ta tới Hammerfest. Tôi tin đã đến lúc...

- Trước hết anh cho tôi ăn tối tại buồng tôi, vẫn không có gì làm trước khi chúng ta đến cảng.

Tàu lại chạy trong đêm. Biển hầu như không có sóng lừng, việc cập bến không vấp váp gì với sự nhẹ nhàng bất thường.

Những thừng chão vừa được buộc vào những cột cáp thì Petersen, sau khi nhìn hành lang, vào buồng mình và bắt đầu ăn, không những ngốn ngấu ngon lành mà còn với cách ăn không bình thường. Ông còn gọi rượu vang, điều chưa từng thấy ở ông, buộc người phục vụ mất gần mười lăm phút để tìm chìa khoá tủ là nơi cất kỹ những loại rượu mạnh. Rốt cuộc, chiếc chìa khoá này được tìm thấy ngay trong túi thuyền trưởng nên ông phải xin lỗi.

- Ông không có những thứ quả chứ?

Những người lao động bốc dỡ hàng ở tàu lên bờ và bốc vác những hàng hoá khác lên tàu.

Cuối cùng Petersen lấy ở trong túi ra chiếc đồng hồ.

- Phải chăng Jennings không yêu cầu ông đánh thức ông ấy?

- Có chứ ạ. Tôi phải đi...

Từ con tàu, người ta chỉ trông thấy vài ngôi nhà gỗ ngập chìm trong tuyết tới nửa chiều cao cửa sổ.

Thuyền trưởng vẫn ăn. Qua cửa hé mở, ông trông thấy Vriens từ ngoài vào đi qua mang theo chút không khí lạnh giá.

Cùng lúc đó, Jennings hiện ra còn ngái ngủ, miệng lúng búng?

- Tôi mệt quá rồi! - Ông ta thở dài - Tôi tưởng mình có thể ngủ bốn mươi tám giờ. Chúng ta đang ở đâu?

- Hammerfest.

- Từ lâu chưa?

- Hai mươi phút rồi.

- Không ai xuống ư?

- Tôi không biết. Tôi đói ghê gớm nên tôi phải tự phục vụ bữa tối của mình.

Thanh tra đi ra. Người ta nghe thấy tiếng chân ông đi lại. Một lúc sau ông ta trở lại.

- Ông biết không. Tôi không thấy cô gái. Katia Storm...

- Đúng thế ư?

- Tôi lo ngại. Cô ta có khả năng lao mình qua mạn tàu, cả cô ta... Tốt hơn cả là tôi gửi một bức điện đến Stavanger.

Mười giờ? Mười một giờ?...

Khi người ta ở trên cao, tại cầu tàu với mười tám đến hai mươi độ lạnh dưới không thì không đo được thời gian.

Họ là ba người đứng tựa lưng vào vách buồng gác đêm. Petersen đứng giữa. Bên phải ông là viên hoa tiêu, người to xù bởi bộ quần áo da lông. Bên trái ông, Vriens đứng bất động, hơi quá cứng nhắc.

Liệu có phải là sự ngẫu nhiên? Phải chăng vẫn là bàn tay của sĩ quan thứ ba đụng vào bàn tay thuyền trưởng, do dự rồi nắm chặt lấy, trong khi con tàu Polarlys nặng nề trườn từ bờ này sang bờ kia.

- Đi rồi ư...? - Petersen nói qua chiếc mũ trùm đầu chỉ hở mắt.

- Cô ấy tìm được một chiếc xe quệt. Một người Lapon và hai con tuần lộc. Nhưng có rất nhiều những trái núi phải vượt qua...

- Cô ấy đã thử...? - Bạn anh ta bắt đầu nói.

- Cô ấy cấm tôi đi theo cô ấy...

Sau đó mười lăm phút hoặc một giờ im lắng. Những con mắt nhìn những đèn tín hiệu của những cọc tiêu. Một tiếng nói cất lên:

- Honnings way, cảng đầu tiên của Bắc Băng Dương...

Trong khi viên hoa tiêu vào đài chỉ huy để châm tẩu thuốc ở nơi khuất gió thì Vriens nói rất nhanh:

- Ông biết không. Cô ấy nói hết với tôi. Họ không còn tiền nữa, họ không dám gửi điện tín cho bố họ đang ở Berlin. Họ đã phải dừng lại ở Bruxelles là nơi họ có một người bạn... Ở Hambourg, họ đã gõ đến mười cửa. Rồi trong nỗi tuyệt vọng, Silberman đến nhà chú mình là Sternberg, anh ta kể cho ông nghe một câu chuyện. Đó là người đã làm anh ta hư hỏng. Người chú sau đó hẳn nhận được những tờ báo ở Paris. Ông ta có một con gái mười lăm tuổi như Katia... hoặc đúng hơn Else là tên họ anh ta yêu tha thiết!

Những ngọn đèn tín hiệu vị trí soi sáng họ bằng những tia xanh và đỏ vì những máy phát điện đã được sửa chữa. Người ta nhìn thấy ngọn lửa của que diêm của viên hoa tiêu, chiếc mũ da lông, mặt cúi xuống.

- Else Silberman... - Vriens nhắc lại, và khẽ nói thêm - Ông bà ngoại anh ta ở gần Arkhangelsk. Bà mẹ anh ta thử...

Anh ta lấy một điếu thuốc lá ở chiếc hộp bằng vàng và Petersen nhận ra.

- Với chín trăm koruny. Ông hiểu chứ? Nếu họ còn sống, họ không biết cuộc sống của họ. Bố anh ta đã tái hôn với một diễn viên...

Họ tựa vai vào nhau, dựa vào vách nhẵn và lạnh. Viên hoa tiêu bước nặng nề trở lại, làu bàu:

- Kéo còi!

Chính thuyền trưởng giơ cánh tay ba lần kéo tay nắm của còi để báo hiệu con tàu Polarlys đã đến Honnings, tại đây người ta đã đẩy về phía những cọc sàn những chiếc xe quệt chất đầy cá thu.

Bộ mặt nhìn nghiêng của Vriens nổi bật trong làn ánh sáng xanh. Môi dưới anh ta cong lên.

Lúc này Petersen tập hợp nhiều hình ảnh thành một cụm duy nhất: đôi chân cứng cáp đi tất lụa căng mà một tối ông đã ngắm nhìn; chiếc chân dung phóng to của vợ ông ở trên tường buồng ông, và những đứa trẻ mặc đồ trắng trong một bức ảnh rất nhỏ... Khoá học trên tàu ở Delfzijl, cuối cùng đeo găng tay màu sáng, với những học sinh trẻ nhất đứng trên những trục căng buồm. Và ông Vriens bố, mặc bộ quần áo thuộc địa, trước chiếc bàn kiểu vua Louis thứ mười sáu...

- Không phải cho chúng ta, ông bạn ạ! – Ông nói.

Nhưng ông uổng công tìm cách diễn tả những hình ảnh dồn dập khác: Schuttringer tập thể dục trên boong tàu. Sự sát hại ghê tởm trong buồng của Sternberg...

Vẫn con người ấy ăn cắp vài ống morphine, nuốt morphine, đôi mắt nhớn nhác, lo lắng tới việc đi lại nhỏ nhặt nhất, nhảy qua lan can tàu...

Hoặc giả Peter Krull đã có một căn nhà trong phố Jacobstrasse và từng giờ một trong tám giờ, hất vào cái hố đen những xẻng than đá đen...

- Nào! Anh đã là một người đàn ông...

Ông không muốn nhìn nụ cười của Vriens, hơi buồn, hơi gắng gượng, kể cả cái nhìn của anh ta lang thang về hướng những dãy núi một màu trắng xoá, tại đó một chiếc xe quệt hẳn đang phải tiến lên một cách vất vả từng cây số, hướng tới Phần Lan hoặc nước Nga.

HẾT