Chương 11 ĐÊM HAMBOURG
Lúc này là tám giờ và một ngày đáng ngờ vẽ lên những đường viền của những quả núi một màu trắng trên nền xám thì sự thư giãn diễn ra. Từ một lúc rồi, những cơn gió lốc đã bớt dữ dội. Nhưng Đại Tây Dương vẫn nổi sóng lừng, phủ những vệt dài trắng xoá.
Con tàu Polarlys cuối cùng đổi hướng đi sâu vào trong một hành lang khuất. Mặc dầu gió vẫn thổi vào những dây neo đằng lái nhưng người ta có cảm giác hoàn toàn bình thản.
Thần kinh cơ bắp, khớp xương đã mỏi nhừ. Ba người đàn ông trên cầu tàu đã cay mắt và bị đau âm ỉ ở gáy và vùng thắt lưng.
Việc chăm lo đầu tiên của thuyền trưởng là nhồi tẩu thuốc ở trong túi ông đã bám đầy những hạt tuyết kết tinh.
- Sĩ quan thứ hai đã ngủ. Ông ấy sẽ thay phiên chúng ta! - Ông nói với Vriens lúc này đã kiệt sức, đã phải huy động toàn bộ ý chí nghị lực của anh để không ngã quỵ.
- Tốt, thuyền trưởng...
Petersen liếc mắt nhìn chiếc la bàn, chiếc đồng hồ đếm vòng quay của máy, cả con tàu nổi lên trong đêm, phủ tuyết trên khắp các bề mặt.
Rồi ông bước vài bước theo sau là chàng trai, ông dừng lại để anh ta đi trước.
- Thuyền trưởng... - Vriens ngoảnh đầu bắt đầu nói.
Rõ ràng anh cảm thấy cái nhìn của thuyền trưởng có vẻ thân mật, khích lệ và điều đó hầu như làm anh khó chịu.
- Có đúng là Krull đã xuống tàu ở Svolvaer, phải không?
- Tôi không nghĩ thế! Y lẩn trốn ở trên tàu. Ban nãy, tôi đã cho người đi tìm y.
Đột nhiên ông đặt tay lên vai bạn:
- Đó là người tình của cô ta ư? Chồng cô ta ư?
Vriens cúi đầu rồi lại ngẩng đầu nhìn thuyền trưởng với vẻ lo lắng.
- Anh cô ấy... - Cuối cùng anh khẽ nói - Cô ấy vô tội.
- Lại đây!
Petersen bảo anh xuống thang, mở cửa phòng hút thuốc. Và cả người này lẫn người kia đều xấu hổ trước cảnh tượng bày ra trước mắt họ. Một trong hai ngọn đèn dầu vẫn cháy và vẽ một vệt vòng trong cảnh âm u của rạng đông.
Chai nước khoáng đã rơi xuống sàn và vỡ tan. Trên chiếc ghế dài nhỏ, cuối cùng Katia đã ngủ. Nếu ta không nghe thấy hơi thở nhè nhẹ của cô ta, ta, có thể tưởng cô ta đã chết. Những đường nét chai cứng do mệt mỏi đã làm cho vẻ đẹp của cô ta biến mất. Những sợi tóc bết vào hai thái dương xâm xấp mồ hôi. Bàn tay phải của cô ta thõng xuống đất. Ngay trong giấc ngủ cô vẫn lộ vẻ đau đớn, lo lắng. Cơn say sóng đã làm đôi môi cô có nếp nhăn chua chát.
Vriens ngoảnh mặt đi. Petersen kéo anh vào buồng riêng của ông, tại đây cơn bão đã gây nên vài thiệt hại, làm đổ giữa những vật khác là lọ mực làm vấy bấn lên chiếc thảm trải sàn.
Thuyền trưởng ấn chuông.
- Anh hãy ngồi xuống...
Ông còn cảm thấy ở bạn mình lộ vẻ cưỡng lại nhưng mỗi lúc một yếu đi và sau khi ngồi xuống, Vriens thở dài vẻ mệt mỏi.
Người phục vụ gõ cửa, đã chưng diện chiếc áo vest sạch sẽ. Tóc anh ta còn giữ những đường lược chải ướt.
- Hãy nói với viên sĩ quan thứ nhất đi bắt Krull bằng bất cứ giá nào.
Và nói với chàng trai sau khi cửa khép lại:
- Thế là hết, phải không? Bản thân y cũng đã cảm thấy mình bị vây dồn. Tôi nghĩ rằng y muốn rời tàu Polarlys ở Tromsoe là nơi mà do may mắn lớn, chúng ta cho tàu đỗ lại... Em gái y đã hiểu việc này...
Ông đưa cho anh ta túi thuốc và Vriens trả lời một cách máy móc:
- Tôi không có tẩu. Tôi chỉ hút thuốc lá.
Ánh sáng lờ mờ từ cửa sổ lọt vào nhấn mạnh thêm sự suy sụp trên những nét mặt.
- Giờ đây, anh có thể nói, Vriens. Tôi biết rằng anh không giết người, anh không lấy cắp tiền của Evjen, cũng không lấy tiền của Schuttringer. Tuy nhiên khi chúng ta tới bến cảng, nếu những sự việc dừng lại đây, tôi buộc trao anh vào tay cảnh sát. Kẻ sát nhân vật lộn đến cùng... Vào giờ đã định, y đã biến mất. Người ta sẽ đưa y đến chúng ta lúc này hay lúc khác...
Ông ngồi xuống trước mặt chàng trai và một làn khói mỏng từ tẩu thuốc của ông dâng lên.
- Anh gặp cô ta ở Hambourg phải không? Anh không quen biết cô ta trước đây phải không?
- Liệu người ta sẽ bắt giữ cả cô ấy chứ? Ông nói đi! Phải chăng ý muốn cứu anh trai mình là một tội ác?
Người này lẫn người kia bị ám ảnh bởi kỷ niệm về người đàn bà trẻ mà họ vừa trông thấy, đã khước từ mọi sự điểm trang và ngay cả mọi nữ tính, hoàn toàn bị đè nát bởi những sự kiện.
- Tôi yêu cô ấy! - Vriens nói, trong khi mi mắt anh chớp liên hồi.
- Chính là ở Kristall phải không?
- Không! Tôi vừa xuống tàu hoả. Lúc ấy đã khuya. Không biết bến cảng, tôi đi về phía một khách sạn. Tôi không nhận ngay ra nó... Người gác cổng ban đêm là một người Hà Lan hỏi tôi để điền vào phiếu của tôi, rồi không tò mò. Chúng tôi nói chuyện với nhau, tôi nói với anh ta rằng tôi phải đến một con tàu mà tôi sẽ phải đảm đương chức trách của sĩ quan thứ ba. Chỉ đến phút cuối tôi trong thấy cô ấy ngồi ở phòng lớn và lắng nghe... Cô ấy xin tôi lửa...
Vriens ngừng nói, phác một cử chỉ mơ hồ.
- Ông không thể hiểu...
Lần này, nụ cười của thuyền trưởng trìu mến và chân thành.
- Anh đã làm quen... Anh và cô ta, cả hai người đã đi.
- Đây không phải một phụ nữ như những người khác. Tôi không biết nói thế nào với ông...
Petersen hình dung anh ta thật rõ, vừa ra khỏi trường, đột nhiên bị lôi kéo theo bước chân một phụ nữ như Katia! Làm thế nào mà anh ta lại tỉnh táo được chứ!
- Cô ấy yêu cầu anh những gì?
- Đầu tiên là nhường vị trí của tôi cho anh trai cô ấy. Anh ta sẽ lên tàu mang tên tôi. Cô ấy thú nhận với tôi rằng anh ta có nỗi bất hạnh ở Paris. Anh ta mải mê với ma tuý... Ông biết phần còn lại... Một cô gái chết trong một buổi họp. Thế là, anh ta trốn. Trước hết ở Bruxelles là nơi một người bạn trai cho họ tiền. Rồi Hambourg... Nhưng tôi không thể, phải không? Tôi nói rằng không thể được... Hầu như tôi bỏ trốn. Tôi không muốn gặp lại cô ấy nữa, để khỏi phải bị cám dỗ...
- Và cô ấy đã lên tàu như hành khách phải không?
- Vâng. Tôi đã không trông thấy anh cô ấy. Tôi nghĩ rằng cả anh cô ấy cũng ở trên tàu. Khi Ericksen mất tích, tôi tin chắc rằng đó là anh ta.
- Katia đã làm anh tỉnh ngộ.
- Cô ấy thú nhận đó là một mưu mô do anh cô ấy nghĩ ra bằng cách, nếu một sự tố giác đến từ Paris vào phút chót, thì dồn những mối nghi ngờ rơi vào một hành khách không có thực. Đó là một người đến vào buổi sáng mặc áo khoác màu xám, lấy vé đi Stavanger dưới cái tên là Ericksen và để vài hành lý ở trong buồng. Sau đó, hắn ta chuồn đi...
- Còn Sternberg?
Lúc này Vriens úp mặt vào hai bàn tay.
- Tôi không biết. Bản thân cô ấy không muốn tin rằng chính anh cô ấy đã giết ông ta. Cô ấy cầu khẩn tôi làm thế nào để người ta nghi ngờ Ericksen đã gieo mình xuống biển. Ông hiểu chứ? Để cuộc điều tra không tiếp tục ở trên tàu... Chính tôi đã cho đầy than vào túi... Tôi muốn trốn cùng cô ấy. Phải chăng tôi đã nói với ông rằng họ đi Kirkenes chỉ để qua Nga ư? Cả hai người họ nói được tiếng Nga vì mẹ họ là người Leningrad. Biên giới ở đó được canh gác không nghiêm ngặt như ở nơi khác, sự dẫn độ không có với những người Nga...
Không cần phải hỏi anh ta thêm nữa. Giờ đây chính anh ta thấy cần phải nói.
- Cũng vào lúc ấy, tôi không biết mình có thể làm gì. Tôi xin thề với ông, thưa thuyền trưởng, rằng ông không thể hiểu tôi... Có những lúc mà tôi nghĩ tôi có thể giết ông, bởi vì tôi cảm thấy rốt cuộc ông sẽ đoán ra.
- Cô ta chưa bao giờ nói với anh là anh cô ta là ai ư?
- Không! Nhưng không phải do nghi ngờ! Đúng hơn đó là sự tế nhị của cô ấy. Tôi liền dò xét mọi người... Evjen, Schuttringer, nhất là Peter Krull mà tôi thường thấy hắn lảng vảng trên boong. Tôi biết rằng cả hai anh em cô ấy đều không còn tiền nữa. Khi xảy ra vụ mất cắp, tôi đã hiểu...
- Tôi thấy trước chuyện đó sẽ không đi tới Kirkenes. Họ cùng có một ý nghĩ... Katia đã thú nhận với tôi rằng anh cô ấy sẽ một mình cố trốn chạy ở Solvaer hoặc ở Tromsoe. Vì như thế, người ta hẳn nghi ngờ người nào khác... Tôi...
Anh ta đứng lên, bị kích động hơn.
- Tôi cần đi gặp cô ấy, thuyền trưởng! Tôi xin thề với ông trước linh hồn mẹ tôi rằng cô ấy vô tội, cô ấy... Cô ấy tính cứu anh trai mình phải không?... Này! Khi cô ấy nói tới kỷ niệm ngày sinh của cô ấy... Không đúng đâu... Cô ấy lo lắng, bởi vì cô ấy vừa biết rằng người ta không tin Ericksen tự tử, có thể cũng không tin vào sự tồn tại của người này. Cô ấy muốn đánh lạc mục tiêu, và mọi người giữ thái độ lạnh lùng!... Thật kinh khủng...
- Bà mẹ anh đã mất phải không, Vriens?
- Vâng, ở Java.
- Và anh là con duy nhất! Bố anh chỉ có mình anh. Tôi nhìn thấy ảnh ông trong hành lý của anh.
Ông không kết luận, kéo anh về phía cửa.
- Có lẽ tốt hơn là anh đi ngủ trong lúc chúng ta kết thúc chuyện này.
- Không! Tôi không muốn...
- Vậy thì, hãy hứa với tôi xứng đáng là một người đàn ông! Anh mặc bộ đồng phục. Đêm nay...
- Đêm nay sao?
- Này! Tôi hài lòng về anh. Anh làm vinh dự cho trường mình...
Vriens miễn cưỡng hé nụ cười nhợt nhạt mà anh cố giấu khi ngoảnh mặt đi.
- Giờ đây việc đó cần tiếp tục. Lại đây!
Một lát, Petersen cảm thấy có người nghe ở cửa. Nhưng khi ông mở cửa thì chỉ trông thấy Schuttringer đi bách bộ ở cuối hành lang, chỉ nhìn rõ lưng anh ta, vì anh ta mải miết nhìn hướng khác. Thuyền trưởng và Vriens vừa lên đến boong thì có tiếng kêu:
- Chiếc canot kìa... Nó ở kia!
Và sĩ quan thứ nhất chạy qua. Mọi người nhìn theo. Họ trông thấy ông ta trèo lên cầu tàu, đi vòng quanh ống khói.
Trong số bốn chiếc canot cứu hộ chỉ còn lại có ba chiếc. Vào lúc viên sĩ quan dừng lại, tấm vải che một chiếc được kéo ra và gã thủy thủ tiếp than vào lò đứng lên.
- Tốt rồi! - Gã nói.
Petersen nhìn Vriens, hai cánh mũi nhíu lại. Viên sĩ quan hơi bối rối, ra lệnh:
- Xuống đi! Rút hai tay ra khỏi túi!
Và từ dưới nhìn lên, người ta có cảm giác rằng Krull khẽ cười, một nụ cười lặng lẽ.
- Chưa đến Hammerfest ư? - Gã hỏi.
Không ai trả lời gã. Người phục vụ dè dặt thò đầu qua cửa.
- Thanh tra chưa dậy ư?
- Ông ấy vừa ra khỏi buồng mình. Ông ấy yêu cầu tôi cho uống...
Quả nhiên, người ta sớm thấy Jennings xuất hiện, lời đầu tiên thốt lên với giọng đắc thắng:
- Tôi đã nôn rồi, thuyền trưởng!
Mặt ông rạng rỡ nhưng còn hơi mệt. Ông ta nhận ra Krull đang xuống thang, theo sau là sĩ quan thứ hai và một thuỷ thủ.
- Người đã tìm được hắn ư? Liệu chúng ta sẽ...
Ông không dám nói: “Liệu chúng ta sẽ làm gì hắn?" Nhưng ông ta nhìn Petersen với vẻ bối rối.
Chỉ có gã thủy thủ tiếp than cười. Cảm giác nổi bật ở tất cả những người có mặt là sự mệt mỏi bị đẩy tới mức đau đớn. Mi mắt đỏ ngầu, môi nhợt nhạt, râu lâu ngày không được cạo.
Vào lúc Krull qua trước cửa phòng hút thuốc, cửa mở ra và người ta thấy hình bóng rúm ró của Katia xuất hiện.
Ánh sáng đến không phải từ mặt trời mà do phản xạ của một ngọn núi tuyết mà tàu lướt qua. Đây là một ngày tím nhợt, gây thất vọng.
Katia nhìn Krull trong trạng thái ngây độn rồi đưa mắt tìm Vriens, nhận ra anh liền ngoảnh mặt đi.
- Vào phòng hút thuốc! - Petersen lẩm bẩm sau một lát ngập ngừng.
Và gã thủy thủ tiếp than tự mình bước vào mà không cần ai đẩy, lùa bàn tay vào mái tóc rối bù, xoa bộ râu đã mọc dài tới bốn xăngtimét.
- Ông vui lòng lên trực ban nhé?
Sĩ quan thứ nhất gật đầu và biến mất về hướng cầu tàu, trong khi thuyền trưởng kéo Vriens cùng thanh tra cảnh sát vào phòng hút thuốc và ông khép chặt cửa lại.
Sau một lúc do dự phân vân, Petersen và Jennings nhìn nhau. Ai trong hai người sẽ nói đây?
Katia lùi đến tận cùng căn phòng. Rồi đột nhiên cô áp sát mặt mình vào một cửa sổ.
- Rudolph Silberman, tôi bắt anh... - Viên cảnh sát nói càng kiên quyết hơn vì nụ cười vẫn nở trên môi người bị bắt.
Cùng lúc ấy, người phụ nữ trẻ thốt lên tiếng kêu nghẹn ngào. Vriens vội nhào về phía cửa sổ bên kia, gọi:
- Thuyền trưởng!
Người ta nghe thấy tiếng những bước chân của một thủy thủ chạy trên boong dạo chơi.
Petersen hầu như không trông thấy gì. Đúng hơn là ông đoán ra mình đã thấy rõ một hình người bước qua lan can và biến mất.
Ông mở cửa, cúi xuống, ba lần thoáng thấy cái đầu cạo trọc nổi trên bọt nước và lần thứ ba đã ở đằng sau con tàu.
- Dừng lại! Ông kêu lên về phía cầu tàu... Lùi lại!
Nhưng viên sĩ quan thứ hai không hiểu, hai bàn tay khum lại trước miệng, ra hiệu nhắc lại.
Ở nơi nào đó, tiếng nói của Peter Krull khuyên:
- Bỏ mặc hắn!
- Dừng lại!
Con tàu chồm lên thật dữ dội. Nhưng khi người ta dùng ống nhòm soi sục sạo vết rẽ nước của con tàu Polarlys, người ta chỉ còn nhận ra những xoáy nước như kem.
Tất cả việc đó xảy ra nhanh đến nỗi mỗi người chỉ chứng kiến một phần thật nhỏ sự kiện.
Giờ đây họ nhìn nhau với trạng thái sững sờ nặng nề. Evjen đến, cạo mặt nhẵn nhụi với chiếc quần màu xám thẳng nếp và đôi giày đánh xi bóng lộn.
- Có chuyện gì xảy ra thế? Tại sao ta dừng lại?
Cúi mình trên tay vịn cầu thang, viên sĩ quan trực ban chờ lệnh.
- Tiến lên! - Cuối cùng Petersen kêu lên với ông ta - Tiến thẳng!
Katia không ngất xỉu nhưng đôi mắt điên dại của cô ta nhìn cắm xuống mặt biển sóng vỗ bập bềnh lại bắt đầu trườn dọc mạn tàu.
- Đưa cô ta tới, Vriens. Nhưng đừng làm những chuyện ngu ngốc, phải không?
Kèm theo những lời nói ấy là cái nhìn đến mức làm cho chàng trai cố tìm lời cảm ơn mà không tìm ra, đành phải dồn hết lòng biết ơn vào đôi mắt.
Thuyền trưởng cởi, đúng hơn là giật chiếc áo da dê cái của mình ra. Mặc dầu tới mười bảy độ dưới không, ông vẫn nhễ nhại mồ hôi.
- Vào đi, Evjen... Đóng cửa lại.
Họ chỉ có bốn người trong phòng hút thuốc, tại đây ngọn đèn vẫn cháy. Người nói đầu tiên là Krull.
- Các ông có hiểu không? - Anh ta hỏi với giọng nói cau có.
- Silberman ư? - Jennings ngây thơ hỏi.
- Các ông không trông thấy hắn nhảy xuống biển ư? Tôi chán ngấy rồi! Đó là sự thật.
- Im lặng! - Petersen ngắt lời.
Và với giọng nói rõ ràng, vẻ quyết định:
- Ông đã nói với tôi ông là luật sư...
- Trước đây, vâng! Vả lại, ông chỉ cần xem lý lịch tư pháp của tôi. Tôi đã làm những chuyện ngu ngốc... Ông hãy thú nhận rằng tôi đã không thử coi mình là một vị thánh nhỏ. Một chuyện lừa đảo và ma tuý... Rồi sự suy sụp kết thúc là lao xuống. Từ nhà tù ở Cologne đến Mannheim... Khi người ta đến một độ sâu nào đó, không cần phải thử trèo lên. Như các ông không cần phải cố hiểu... Nói tóm lại, tôi không phải là Silberman mà là Krull. Tôi được tuyển dụng lên tàu Polarlys vì tôi không có lấy một xu.
Không có bí mật nào ở đây cả. Chỉ sau khi ở trên tàu, tôi mới hiểu rằng đang xảy ra điều gì đó thú vị. Tôi đọc một tờ báo tiếng Pháp bỏ vương vãi nói về một vụ ma tuý. Trong khi các ông bị vố gậy ông đập lưng ông, tôi hiểu ngay, bởi vì, khi người ta tự xử thì không thể sai lầm. Vậy là các ông chưa bao giờ nhìn trước mặt cái đầu của Schuttringer phải không? Chỉ có một chút bực bội nhỏ ở đây, này... Y đã cạo đầu, tạo cho mình cái đầu, đeo kính nhưng với cái kính ấy, y không nhìn thấy...
Và anh ta chỉ hàm mình, làm nó giật giật thật sinh động.
- Sự giật giật nhỏ này không thể nào lầm được! Vì đúng ba tuần tôi không trông thấy màu sắc cocain, tôi liền tự giới thiệu một cách tử tế khiến y lo sợ. Y chỉ còn mười hai gói loại một gam, tôi để lại cho y hai gói... Các ông chưa có vẻ hiểu! Cũng như các ông không biết hỏi mọi người! Tất nhiên phải nói với họ bằng ngôn ngữ của họ. Với một người nghiện ma tuý, ta nói về ma tuý, và tôi xin thề với các ông rằng khi tôi nói với y vài lời về Marie Baron, y đã hiểu.
Các ông đã chứng kiến những bài tập thể dục của y, và tất cả... Này, chỉ có việc đó đủ chứng tỏ cho tôi rằng gã trai lẩn trốn. Bởi vì một kẻ dùng cocain không có dáng vẻ như thế... Y gắng gượng. Y làm ra vẻ trái ngược với con người thực của y, điều mà mọi người làm thì y nguỵ trang. Tôi đã đoán ra hết, từng tí một. Trước hết y là anh trai của cô gái không nghiện ma tuý như y... Nhưng cuối cùng rồi y hốt hoảng đã giết chú mình. Nhưng đó! Hốt hoảng! Khiếp sợ!... Có khả năng bằng bất cứ điều gì để thoát khỏi cảnh khó khăn.
Không ai nghĩ tới ngắt lời gã. Người ta nhìn gã với vẻ bối rối. Nhất là Evjen mà hình bóng thanh tao tương phản lạ lùng với sự suy sụp lúc trước.
- Họ sử dụng viên sĩ quan trẻ tuổi để đánh lạc hướng những sự nghi ngờ, như cú cái túi than. Bởi vì Silberman là một gã trai thông minh, tôi mong các ông hãy tin như thế! Một thiếu sót duy nhất là y còn quá ham muốn hoàn cảnh xã hội của y, y sẽ lên tàu đi Nam Mỹ với tư cách là lái tàu hoặc người di cư vì đã bàn rồi.
Nhưng muốn thế cần phải học nghề, một bước trượt chậm. Chỉ có để làm quen với việc ra phố không có cổ áo giả, này... Câu chuyện người bạn đến mua vé và lập tức biến mất... Một sự khám phá! Các ông cho rằng người chú Sternberg không bị nghi ngờ gì hết và đã không lên tàu. Các ông cũng cho rằng ở Stavanger hoặc ở Bergen, người ta cho biết có một gã Silberman ẩn náu ở tàu. Lập tức người ta nghĩ tới Ericksen và người ta để yên mọi hành khách khác.
Một gã trai có khả năng thấy điều đó và, thế nhưng... tất nhiên là thần kinh! Một sự xáo trộn kỳ cục giữa sự bình tĩnh và sự sợ sệt.
Như vậy, ở Paris, khi y trông thấy cô bé chết, y không để lại một dấu vết nào phía sau. Y đã tính rằng cảnh sát phải mất vài ngày mới sờ tới được Feinstein, bạn y. Hình như y dừng lại ở Bruxelles vì y thiếu tiền. Y đã tìm được tiền để đến Hambourg, tại đây y phải đập chết chú y. Nhưng tất cả điều đó kéo dài thời gian, chỉ có việc kiếm được hộ chiếu, chẳng hạn, khi người ta không thông thạo.
Lúc này hoặc lúc khác, một bức điện tín có thể đến từ Paris. Trọn một tuần lễ! - Điều đó hẳn làm y rối loạn và khi y trông thấy chú y lên tàu, y đã làm điều ngu xuẩn. Bởi vì theo ý tôi, Sternberg vừa đọc báo và đoán ra, ở đó để gỡ cho y việc khó khăn và tránh không để cho chuyện này gây thiệt hại cho chính mình.
Thần kinh.! Cũng có thể là ma tuý. Trong những trường hợp này, người ta sử dụng những liều lớn. Tôi moi ma tuý của y một cách tử tế. Tôi thấy y bực dọc. Nhất là y sợ khi y biết rằng chuyện cái túi than bị khám phá trong ngày.
Y còn cần tiền. Y đã lấy cắp tiền và y có được sự khéo léo để lấy cắp, y không có lấy một đồng koruny.
Ý nghĩ của y là bằng bất cứ giá nào phải tới được Kirkenes và bằng mọi cách đánh lạc hướng những sự nghi ngờ cho tới lúc đó. Nhất là y tính tới chàng trai đã say mê em gái y.
Ở Svolvaer, y thấy bức điện tín gửi cho thanh tra cảnh sát. Thế là sự sợ hãi của y trở thành sự hoảng loạn. Y đến tìm gặp tôi. Y muốn xuống Tromsoe và bỏ mặc Katia tự xoay xở lấy. Nhưng muốn thế, y cần được người ta để cho y lên bờ... Ông có vẻ không tin lắm vào việc phạm tội của viên sĩ quan. Chỉ còn lại Schuttringer hoặc tôi có thể là Silberman.
Y đã cho tôi một nghìn koruny để tôi bị nghi ngờ trong hai mươi bốn giờ. Tiền đây. Tôi có nguy cơ gì? Vài ngày trong tù ư? Tôi đã được giải thoát khỏi nhà tù hai mươi tháng và nhà tù không hề kém hơn ở hầm tàu. Tôi đã đồng ý, tôi nhét những đồng tiền vàng trong ghế nằm của tôi và tôi đi nằm dài trong một chiếc canot cứu hộ. Nếu con tàu đỗ lại ở Tromsoe thì thế là hết! Các ông sẽ bắt giữ tôi nhưng cuối cùng các ông tin chắc rằng tôi không phải là Silberman. Về phần y, với tiền bạc mà y giữ cẩn thận, y rất có thể tìm được cách đến lục địa, rồi một xó xỉnh nào đó yên tĩnh. Hằng ngày, có những con tàu đi từ Narvik.
Khi tôi biết được rằng người ta không cho tàu đỗ lại, tôi muốn lộ mặt. Rồi tôi để y chơi trò may rủi của y tới cùng.
- Lạ lùng! - Evjen nghiến rằng càu nhàu, quan sát với vẻ vô cùng tò mò cái mẫu người quái đản ở trước mặt ông ta.
- Không có gì là lạ lùng hết. - Krull đáp lại - Hoặc đúng hơn, chỉ lạ lùng đối với những người như ông, có một người vợ, những đứa con và không có tội lỗi. Hãy chỉ cho tôi hai tháng thôi, tôi sẽ làm cho ông chạy đứt hơi để tìm một nhúm ma tuý. Y không may. Y đã hành động quá đáng, morphine không phải sản xuất cho những cô gái. Sau đó theo tôi, chính là sự sợ sệt đã thúc đẩy y, và sự sợ sệt có khả năng thúc đẩy các ông làm bất cứ điều gì.
Gã nhún vai quay mặt về phía cửa sổ.
- Giờ đây, y yên ổn! - Gã kết luận - Liệu tôi có phải đi xúc than không?