← Quay lại trang sách

Chương 25

Tay cảnh sát tên Isobe đã ra về.

Bác sĩ có nói chuyện với cậu ta, cuộc trao đổi của cả hai nghe vừa phức tạp vừa rối rắm nên tôi chẳng mấy để tâm. Chỉ hiềm Isobe cứ nhìn chòng chọc vào mặt tôi trong lúc nói chuyện, khiến tôi thực sự khó chịu. Cậu ta chưa gặp đứa con gái thừa cân nào bao giờ à?

“Tao cũng phần nào hiểu được suy nghĩ của tay cảnh sát đó.” Bác sĩ nói, mắt nhìn vào bó hoa Isobe đã mang tới. “Khi nào người Phòng 1 hay bất cứ ai đến hỏi chuyện, mày cứ khai như tao ban nãy là được. Tốt nhất cứ bảo rằng do quá sốc nên không nhớ gì cả. Mà thôi, dù sao mày cũng giỏi khoản này hơn tao.”

“Sao ông còn bảo cậu ta tới nữa làm gì?” Tôi phải thì thầm trong miệng để tránh bị các bệnh nhân xung quanh nhòm ngó.

“Tao nghĩ mày làm thân được với cảnh sát sẽ tốt. Vả lại, mày đang chán thật mà.”

“Chẳng phải ông ghét bọn đần độn lắm sao? Cậu ta đã mắc phải nhiều hiểu lầm tai hại rồi. Trông chẳng có vẻ gì là sáng dạ lắm.” Tôi nói với giọng mỉa mai.

“Cậu ta tuy khờ thật nhưng cũng thích đọc sách, bề ngoài lại điển trai.”

Dứt lời, Bác sĩ liền bật cười. Thình lình, tràng cười đứt quãng.

“Thật đáng tiếc, vua Laius sắp sửa giá lâm rồi. Tao không giỏi đối phó với ông ta. Đành nhờ mày vậy.” Bác sĩ trở về căn hộ của tôi.

Kì lạ thay, gần như ngay lập tức, lại một lần nữa Bác sĩ theo chân y tá đi vào phòng bệnh.

Không, không phải. Bề ngoài ông ta tuy giống Bác sĩ, nhưng thực chất lại là một người hoàn toàn khác. Chiếc áo trắng giờ đã nhàu nhĩ, mái tóc vẫn đen nhánh, cặp kính đeo trên mắt là gọng bạc bình thường chứ không phải gọng đen. Trên môi ông ta không vương nét cười châm chọc nào, khuôn mặt lại tỏ vẻ lo lắng khác xa Bác sĩ.

Chika, con khiến bố mẹ lo lắng nhiều lắm đấy, người đàn ông giống hệt Bác sĩ cất tiếng. Con mà cứ tiếp tục sống một mình ở Tokyo thì về sau sẽ lại gặp chuyện tương tự thôi. Đừng cứng đầu nữa, mau về nhà đi. Con vẫn canh cánh trong lòng chuyện của mẹ à…

Dạ, thưa bố. Vâng, thưa bố. Con hiểu mà bố. Bố đừng lo nữa. Không có chuyện đó đâu bố. Như vậy không ổn đâu, bố à.

Ai đó đang đáp lời người đàn ông. Tông giọng trống rỗng như âm vang trong hang động tăm tối. Tông giọng không phải của tôi, cũng không phải của Bác sĩ.

Người đàn ông thở dài, và rời đi sau chưa đầy mười phút. Ông ta không chịu nổi tông giọng trống rỗng này ư?

Cuối cùng tôi cũng được yên tĩnh.

Tôi tự hỏi, không biết từ nay về sau mình nên làm gì. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn tôi đã trở thành người nổi tiếng. Không chỉ mình Kuroume mượn tiếng thăm bệnh để vào moi tin tôi. Theo lời y tá kể thì bên ngoài đang có vô số nhà báo bao vây bệnh viện. Có người còn tự tiện xông vào, và nhầm phòng, gây ra bao nhiêu phiền toái.

Câu chuyện của tôi được đăng trên nhiều báo và tạp chí. Hình như bọn họ vẫn chưa đăng ảnh của tôi lên, nhưng đó cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Ngoài nổi tiếng, hình như tôi còn vừa câu được một anh bạn trai làm cảnh sát.

Xem chừng tôi không thể tiếp tục làm Người kéo được nữa.

Tôi ước sao được làm Người kéo mãi mãi. Nhưng trên đời đâu có gì là mãi mãi. Tôi luôn ý thức được rằng một ngày kia mình sẽ phải từ bỏ cái danh Người kéo để trở về với thân phận Yasunaga Chika đáng ghét.

Song, tôi cứ nghĩ đó sẽ là lúc tôi bị cảnh sát tóm hoặc khi bản thân đã tự tử thành công. Trong mơ tôi cũng không ngờ mình lại bị dồn vào tình thế này.

Từ nay trở đi tôi nên làm gì đây?

Tôi có thể tìm ra phương pháp nào thực sự hiệu quả để chết không?

Tôi sẽ bị cảnh sát bắt giam nếu cứ tiếp tục sát hại các cô gái chứ?

Hay như người đàn ông trông giống Bác sĩ kia đã nói, tôi nên trở về nhà để phụ giúp việc gia đình?

Hoặc theo đuổi con đường sự nghiệp, chấp nhận lời đề nghị làm chính thức của trưởng phòng Okajima?

Và rồi trở thành vợ của tay cảnh sát lù đù kia sau một quãng thời gian yêu đương?

Viễn cảnh nào cũng có mùi hoang đường.

Mặt khác, mỗi viễn cảnh cũng là một tương lai khả dĩ dành cho tôi.

Thôi, sao cũng được. Như lời Bác sĩ nói, đời người ai biết trước được điều gì.

“Cho hỏi…”

Một giọng nói cất lên. Cô bé đến thăm bệnh bà cụ giường bên đang chìa một chiếc hộp ra cho tôi, “Bánh quy này, chị có ăn không?”

“Cảm ơn em.” Tôi nhón một chiếc, đưa vào miệng.

“Nếu chị thích thì cứ lấy thêm cũng được. Em mà để hộp bánh lại đây thì sẽ bị bà ăn hết mất.”

Bà cụ giường bên vừa trải qua phẫu thuật loét dạ dày. Tuy phẫu thuật thành công, nhưng bởi bà còn mắc bệnh tiểu đường nên vết thương mãi vẫn chưa lành được. Tình trạng của bà bây giờ đến cả nước cháo cũng không húp được, phải kéo dài sự sống bằng cách truyền dịch có hàm lượng calo cao vào người. Vị khách thăm bệnh này thật là dốt khi mang hộp bánh quy đến mà chẳng biết tí gì về tình trạng của bà.

Tôi chợt nghĩ. Cổ bị cắm kim truyền dịch, cơ thể không tự hoạt động được mà phải nhờ đến sự hỗ trợ của máy móc, sống qua ngày mà chẳng ăn được gì. Cảm giác ấy nó như thế nào nhỉ?

“Chà, vậy tôi không khách sáo nữa nhé.” Tôi nhón tay lấy hai gói bánh để lên chiếc bàn cạnh giường. “Bánh quy này ngon thật. Em không ăn sao?”

“Em đã ăn nhiều lắm rồi. Đến nỗi béo ra thế này cơ mà.”

Lây nụ cười của cô bé, tôi cũng mỉm cười theo.

Cô bé chừng 15, 16 tuổi, chắc là cháu của bà. Tóc buộc đuôi gà, mặc áo len và chân váy xòe trông rất hợp. Gương mặt tròn trĩnh tươi cười trông thật hiền lành.

Một cô bé trông có vẻ sáng dạ.

“Em tên gì?” Tôi hỏi.

HẾT