← Quay lại trang sách

Chương 4

Tôi sẽ cho bạn biết một tin.

Không đâu, tôi không định ra tranh cử chức Tổng thống đâu, mặc dù tôi biết rõ rằng một câu nếu muốn hoàn chỉnh phải có cả chủ ngữ và động từ.

Cũng không phải chuyện tôi sẽ thú nhận mình ngủ với trẻ em đâu. Nhưng tôi sẽ nói điều này: cho đến giờ vợ tôi vẫn là người già nhất mà tôi từng ngủ chung.

Là tin này đây: tôi sẽ kiện công ty thuốc lá Brown & Williamson, nhà sản xuất thuốc lá hiệu Pall Mall, đòi bồi thường 1 tỷ đô! Từ khi mới 12 tuổi, tôi chưa bao giờ hút liền tù tì cái gì khác ngoài thuốc lá không đầu lọc Pall Mall. Và đã nhiều năm nay, ngay trên bao thuốc, Brown và Williamson hứa sẽ giết tôi.

Nhưng giờ thì tôi tám mươi hai tuổi rồi.

Cảm ơn nhiều, đồ chuột cống bẩn thỉu. Tôi chưa bao giờ muốn sống nhăn khi ba kẻ quyền lực nhất hành tính còn mang tên Bush, Dick và Colon [15] .

Chính phủ của chúng ta vẫn theo đuổi cuộc chiến chống ma túy. Chuyện đó nhất định tốt hơn nhiều so với không có chút ma túy nào cả. Người ta cũng nói về chuyện cấm rượu như vậy đó. Bạn có nhận thấy rằng từ năm 1919 tới năm 1933, sản xuất, vận chuyển và buôn bán nước giải khát có cồn là tuyệt đối phạm luật không? Và bạn có nhớ không, nhà châm biếm Ken Hubbard của báo Indiana đã từng nói, “Cấm rượu thì tốt hơn là không có chút rượu mạnh nào cả.”

Nhưng hãy hiểu điều này: hai thứ chất bị lạm dụng rộng rãi nhất, gây nghiện nhất và có sức hủy hoại nhất trong tất cả các chất đều hoàn toàn hợp pháp.

Một chất, dĩ nhiên rồi, là rượu êtilíc. Và Tổng thống George W. Bush, tổng thống đấy nhá, theo thú nhận của chính mình đã từng quắc cần câu, say ngất ngư hay bí tỉ rất nhiều lần từ khi ông ta mười sáu tuổi cho đến bốn mươi tuổi. Ở tuổi bốn mươi mốt, ông ta nói Chúa Jesus hiện ra trước mắt ông ta và bắt ông ta bỏ rượu, bắt ông ngưng súc thứ nước sơn mũi ấy [16] .

Một số người say đã từng thấy mấy con voi màu hồng.

Nói về lịch sử lạm dụng chất lạ của chính mình, từ trước đến nay tôi là một kẻ hèn nhát không dám thử heroin và cocain, LSD, vân vân, sợ rằng chúng có thể sẽ khiến tôi mất tự chủ. Thì có lần tôi cũng hút một điếu cần sa với Jerry Gracia và nhóm nhạc Grateful Dead nhưng chỉ để xã giao thôi mà. Hút như vậy hình như không có tác dụng gì với tôi cả, dù thế nào đi chăng nữa, nên tôi không hút lại nữa. Và nhờ hồng ân Thiên Chúa, hay gì cũng được, tôi không phải là kẻ nghiện rượu, chủ yếu do vấn đề di truyền thôi. Tôi thỉnh thoảng có làm vài ly và tối nay cũng sẽ uống nữa. Nhưng hai ly là giới hạn của tôi. Không thành vấn đề.

Tôi dĩ nhiên là khét tiếng mê thuốc lá như điếu đổ. Tôi cứ luôn hy vọng mấy thứ đó sẽ giết tôi. Một đốm lửa ở đầu này và một kẻ ngu ở đầu kia.

Nhưng tôi sẽ cho bạn biết một chuyện: có lần tôi phê một cơn mà ngay cả cocain loại mạnh cũng không so sánh được. Đó là khi tôi lấy được tấm bằng lái xe đầu tiên của mình - cả thế giới coi chừng, Kurt Vonnegut tới đây!

Và chiếc xe của tôi lúc đó, theo tôi nhớ thì là chiếc Studebaker, cũng như hầu hết các phương tiện vận chuyển và máy móc ngày nay, các nhà máy điện và các lò nhiệt luyện, chạy bằng thứ ma túy có khả năng tàn phá, gây nghiện và bị lạm dụng nhiều nhất trong tất cả các loại ma túy: nhiên liệu hóa thạch.

Khi bạn có mặt ở đây, thậm chí khi tôi có mặt ở đây, thế giới công nghiệp hóa đã nghiện nặng nhiên liệu hóa thạch đến mức vô vọng, và không bao lâu nữa sẽ chẳng còn lại chút nhiên liệu nào. Triệu chứng cai thuốc đột ngột.

Cho tôi nói thật nhé? Ý tôi là, đây đâu phải là tin tức trên ti vi đúng không? Đây là những gì mà tôi nghĩ là sự thật: Chúng ta đều là những con nghiện nhiên liệu hóa thạch nhưng lại không chịu thừa nhận. Và như rất nhiều con nghiện khác sắp sửa đối mặt với triệu chứng cai thuốc đột ngột, các vị lãnh đạo của chúng ta đang phạm những tội ác tàn bạo để giành được những gì ít ỏi còn sót lại của thứ thuốc làm chúng ta nghiện.

***

Khởi đầu của kết cục này là gì? Một số người có thể nói đó là Adam, Eva và trái cấm, rõ ràng là một tình cảnh không lối thoát. Tôi thì cho đó là Prometheus, một Titan, con trai của các thần, người mà trong thần thoại Hy Lạp đánh cắp lửa từ Zeus trao cho con người. Các thần giận dữ đến nỗi họ xích chàng trần truồng vào một tảng đá với tấm lưng trần và cho lũ đại bàng ăn gan chàng. “Yêu cho roi cho vọt.”

Và bây giờ thì đã rõ các thần làm như vậy là đúng. Anh em họ hàng gần nhất của chúng ta là khỉ đột này, đười ươi này, tinh tinh này, và vượn nữa cho tới giờ vẫn luôn hòa thuận với nhau mặc dù chỉ ăn rau sống, trong khi đó chúng ta không chỉ chuẩn bị những bữa ăn nóng hổi mà giờ đây còn tàn phá hành tinh trong lành một thời này - với vai trò là hệ duy trì sự sống - chỉ trong vòng chưa đến hai trăm năm, chủ yếu bằng cách dùng nhiên liệu hóa thạch để bày ra mấy trò ầm ĩ về nhiệt động lực học.

Michael Faraday, người Anh, chế tạo chiếc máy phát điện đầu tiên cách đây chỉ một trăm bảy mươi hai năm.

Karl Benz, người Đức, chế tạo chiếc ô tô đầu tiên vận hành bằng động cơ đốt trong cách đây chỉ một trăm mười chín năm.

Giếng dầu đầu tiên ở Mỹ, giờ là một lỗ hổng khô khốc, do Edwin L. Drake khoan ở Titusville, bang Pennsylvania cách đây chỉ một trăm bốn mươi lăm năm.

Anh em nhà Wright, người Mỹ, dĩ nhiên chế tạo và bay chiếc phi cơ đầu tiên cách đây chỉ một trăm lẻ một năm. Nó chạy bằng xăng.

Bạn muốn nói về những chuyện ầm ĩ bất khả kháng không?

Một cái bẫy mìn.

Nhiên liệu hóa thạch, thật dễ bùng cháy!

Phải, và chúng ta hiện đang đốt cháy từng giọt từng khối nhiên liệu hóa thạch ít ỏi cuối cùng. Tất cả đèn đóm sắp tắt ngóm. Chẳng còn điện nữa. Tất cả các loại hình giao thông sắp sửa ngừng nghỉ, và địa cầu chẳng bao lâu sẽ có một lớp vỏ toàn đầu lâu và xương [17] cùng những chiếc máy chết.

Và không ai có thể làm được một thứ gì để giải quyết chuyện này. Đã quá trễ trong cuộc chơi này.

Đừng làm hỏng bữa tiệc, nhưng đây là sự thật: Chúng ta đã phí phạm tài nguyên của hành tinh chúng ta, bao gồm không khí và nước, như thể không có ngày mai, cho nên bây giờ sẽ không có ngày mai nữa.

Thế là buổi liên hoan cuối cấp đã tới, nhưng đó chỉ là một phần rất nhỏ của câu chuyện.