CHƯƠNG 2
Cảm giác sốc sau khi nghe câu nói của Bruno đã làm Guy thả lỏng hơn. “Cậu hẳn cũng có vài trải nghiệm không mấy dễ chịu,” anh nhận xét. Nhưng khó mà tưởng tượng được cảnh Bruno gặp rắc rối bởi phụ nữ.
“À, cha tôi từng có một cô nàng như thế. Cũng tóc đỏ. Tên là Carlotta.” Cậu ta ngẩng đầu lên, sự căm ghét dành cho ông bố xuyên qua vẻ ủ ê như một mũi tên. “Nghe hay mà? Chính những người đàn ông như cha tôi đã giúp họ có việc làm.”
Carlotta. Guy cảm thấy giờ thì mình đã hiểu vì sao Bruno căm ghét Miriam. Có vẻ nó là chìa khóa cho toàn bộ tính cách Bruno, cho sự căm ghét dành cho cha và vẻ trưởng thành chậm phát triển của cậu ta.
“Có 2 loại đàn ông!” Bruno tuyên bố bằng cách gào lên, nhưng rồi đột ngột dừng lại.
Guy thoáng nhìn thấy mình trong một tấm gương hẹp trên tường. Mắt anh có vẻ hoảng sợ, miệng mím chặt và anh đang cố gắng thả lỏng người. Một chiếc gậy golf huých vào lưng anh. Anh rê các đầu ngón tay trên bề mặt được đánh vec-ni mát lạnh của nó. Kim loại khảm trong miếng gỗ đen gợi nhớ lại hộp đựng la bàn trên thuyền buồm của Anne.
“Nhưng về bản chất thì chỉ có duy nhất một loại phụ nữ!” Bruno tiếp tục. “Bội bạc. Một mặt là người vợ lăng loàn, mặt khác là một con điếm! Anh chọn đi!”
“Thế còn những người phụ nữ như mẹ cậu thì sao?”
“Tôi chưa từng nhìn thấy một người phụ nữ nào như mẹ tôi,” Bruno tuyên bố. “Tôi chưa từng thấy một người phụ nữ nào tuyệt vời như thế. Bà cũng xinh đẹp, có rất nhiều bạn là nam giới, nhưng bà không ngủ với họ.”
Im lặng.
Guy gõ một điếu thuốc lá khác vào đồng hồ và thấy đã là 10 giờ 30 phút. Anh sắp phải đi rồi.
“Làm sao anh phát hiện ra chuyện vợ mình?” Bruno ngẩng lên nhìn anh.
Guy chậm rãi nghịch thuốc lá.
“Cô ta đã có bao nhiêu người?”
“Tương đối. Trước khi tôi phát hiện ra.” Và đúng lúc anh tự trấn an mình rằng việc thừa nhận điều đó vào lúc này hoàn toàn chẳng có gì khác biệt, thì cảm giác đang có một vũng xoáy nhỏ hình thành bên trong khiến anh xao động. Nhỏ thôi, nhưng không hiểu sao còn thật hơn mọi ký ức, vì anh đã nói ra thành lời. Kiêu hãnh? Căm ghét? Hay chỉ đơn giản là sự mất kiên nhẫn với chính mình, vì tất cả những gì anh cảm thấy lúc này thật ra đều vô dụng? Anh chuyển hướng cuộc đối thoại ra khỏi bản thân mình. “Nói cho tôi nghe xem, cậu còn muốn làm gì nữa trước khi chết đi.”
“Chết à? Ai nói gì về việc chết thế? Tôi đã nghĩ ra vài mẫu vợt chống gãy. Tôi có thể kinh doanh vào một ngày nào đó ở Chicago hoặc New York, hoặc tôi cũng có thể bán ý tưởng của mình. Và tôi còn có rất nhiều ý tưởng cho một vụ ám sát hoàn hảo nữa kìa.” Bruno lại ngẩng lên nhìn với vẻ chăm chú đầy thách thức.
“Tôi hy vọng việc hỏi han tôi ở đây không phải là một phần trong kế hoạch của cậu.” Guy ngồi xuống.
“Chúa ơi, tôi thích anh, Guy! Thật sự rất thích đấy!”
Khuôn mặt của Bruno như đang khao khát cầu xin Guy hãy nói rằng anh cũng thích cậu ta đi. Sự cô đơn ẩn hiện trong đôi mắt nhỏ xíu và đau đớn đó! Guy nhìn xuống bàn tay mình một cách xấu hổ. “Mọi ý tưởng của cậu đều liên quan tới tội ác à?”
“Hiển nhiên là không rồi! Chỉ là những việc tôi muốn làm thôi, giống như là - tôi muốn mình có một ngày sẽ đưa cho một người nào đó 1.000 đô la. Một kẻ ăn xin chẳng hạn. Khi tôi lấy được khoản tiền của riêng mình thì đó sẽ là việc đầu tiên tôi làm. Nhưng anh chưa bao giờ cảm thấy muốn trộm một thứ gì đó à? Hoặc giết một ai đó? Nhất định là rồi chứ. Ai chả từng cảm thấy như vậy. Anh không nghĩ có vài người khá hưng phấn khi giết người trong chiến tranh à?”
“Không,” Guy nói.
Bruno do dự. “Ồ, họ chẳng bao giờ thừa nhận điều đó, tất nhiên rồi, họ sợ hãi! Nhưng phải có những người mà anh muốn họ biến mất trong cuộc đời chứ?”
“Không.” Steve, đột ngột anh nhớ lại. Anh thậm chí còn chưa từng một lần nghĩ tới việc giết hắn ta.
Bruno nghiêng đầu. “Chắc chắn là anh có. Tôi thấy mà. Vì sao anh không thừa nhận điều đó?”
“Tôi có thể có những ý tưởng thoáng qua, nhưng chưa bao giờ biến chúng thành hành động cả. Tôi là kiểu người như thế.”
“Đó chính xác là điểm sai lầm của anh đấy! Kiểu người nào cũng có thể giết người. Chỉ hoàn toàn là do hoàn cảnh chứ không hề liên quan tới tính khí! Khi trở nên kích động, thì chỉ cần một chuyện nhỏ nhặt nhất thôi cũng có thể đẩy con người ta xuống vực thẳm. Ai cũng vậy. Kể cả bà anh. Tôi biết!”
“Không cố tình đâu, nhưng tôi không đồng ý,” Guy nói gọn lỏn.
“Tôi đã nói với anh rằng tôi gần như đã giết chết cha mình cả nghìn lần rồi mà! Anh đã từng cảm thấy muốn giết chết ai đó chưa? Mấy gã ở cùng vợ anh chẳng hạn?”
“Một trong số họ,” Guy lầm bầm.
“Anh đã gần làm việc đó tới mức nào?”
“Không có ‘gần’ gì hết. Tôi đơn thuần chỉ nghĩ tới việc đó mà thôi.” Anh nhớ lại những đêm mất ngủ, hàng trăm đêm như thế, cùng cảm giác nếu không trả thù, anh sẽ mất hết hy vọng về sự bình yên. Liệu chuyện gì có thể đẩy anh qua ranh giới vào lúc ấy? Anh nghe thấy giọng Bruno lầm bầm, “Anh ở gần hơn nhiều so với anh nghĩ, đó là tất cả những gì tôi có thể nói.” Guy nhìn Bruno một cách bối rối. Đường nét của cậu ta mang vẻ bệnh tật giống như những kẻ thường xuyên ngồi lì ở sòng bạc về đêm, cái đầu gầy gò gục xuống đôi bắp tay đang đặt trên bàn. “Cậu đọc quá nhiều truyện trinh thám rồi,” Guy lên tiếng, nhưng sau đó anh cũng không hiểu câu nói kia phát ra từ đâu.
“Truyện trinh thám rất hay. Chúng chứng minh kiểu người nào cũng có thể trở thành một tên sát nhân.”
“Tôi thì lại luôn nghĩ chính vì thế mà những cuốn sách đó chẳng có gì hay ho.”
“Lại sai lầm!” Bruno nói một cách căm phẫn. “Anh có biết số vụ giết người được đưa lên mặt báo chiêm bao nhiêu phần trăm không?”
“Tôi không biết và cũng chẳng quan tâm.”
“1/12. 1/12! Thử tưởng tượng xem! Anh nghĩ 11/12 còn lại là những ai? Rất nhiều những con người bé nhỏ không đáng kể. Là tất cả những kẻ mà cảnh sát biết họ sẽ không bao giờ tóm được.” Bruno lại định rót thêm rượu. Nhưng vì chai rượu đã trống không, cậu ta đành lê xác đứng dậy. Một con dao nhíp bằng vàng treo lủng lẳng trên một sợi xích cũng bằng vàng lóe lên trong túi quần của cậu ta. Guy tán thưởng nó như tán thưởng một vật phẩm trang sức xinh đẹp. Và khi quan sát Bruno cắt nắp chai Scotch một cách gọn gàng, anh phát hiện ra mình đang nghĩ rằng một ngày nào đó, Bruno có thể giết người bằng con dao nhíp nhỏ xíu kia và cậu ta vẫn sẽ thảnh thơi tự tại, chỉ đơn giản vì cậu ta không mấy quan tâm xem liệu mình có bị bắt hay không.
Bruno quay lại, cười toe toét, cầm theo chai Scotch mới. “Đi tới Santa Fe với tôi nhé? Thư giãn vài ba ngày.”
“Cảm ơn, tôi không thể.”
“Tôi có cả đống tiền. Hãy để tôi mời khách nhé?” Cậu ta làm tràn cả Scotch ra bàn.
“Cảm ơn,” Guy nói. Anh đoán là Bruno nghĩ anh không có nhiều tiền vì quần áo anh đang mặc trên người. Chiếc quần bằng vải flannel màu xám này là chiếc quần yêu thích của anh. Anh sẽ mặc nó ở Metcalf và ở cả bãi biển Palm nữa, nếu trời không quá nóng. Ngả lưng ra sau, anh đút tay vào túi quần, rồi sờ thấy một cái lỗ ở đáy túi quần bên phải.
“Vì sao lại không?” Bruno đưa cốc cho anh. “Tôi quý anh lắm, Guy.”
“Vì sao?”
“Vì anh là một người tốt. Đứng đắn, ý tôi là thế. Tôi gặp rất nhiều đàn ông - không chơi chữ nhé - nhưng không có mấy ai giống như anh. Tôi ngưỡng mộ anh,” cậu ta thốt ra, sau đó nhấp môi vào cốc rượu.
“Tôi cũng quý cậu,” Guy nói.
“Đi với tôi nhé? Tôi chẳng có gì để làm trong 2, 3 ngày tới trước khi mẹ tôi đến. Chúng ta có thể có một quãng thời gian hết sảy.”
“Chọn người khác đi.”
“Trời ạ, Guy, anh nghĩ tôi đang làm gì chứ, cứ đi lung tung rủ rê người này người kia đi du lịch cùng à? Tôi quý anh, nên tôi mới mời anh đi cùng. Thậm chí chỉ 1 ngày thôi. Tôi sẽ rẽ thẳng từ Metcalf và thậm chí không tới El Paso nữa. Tôi định đi xem Canyon * đấy."
“Cảm ơn, tôi có việc phải làm ngay khi xong việc ở Metcalf.”
“Ồ.” Nụ cười đăm chiêu, ngưỡng mộ lại xuất hiện. “Xây thứ gì đó à?”
* Một khe núi dốc ở tiểu bang Arizona của Hoa Kỳ, gần như nằm trọn trong Vườn Quốc gia Grand Canyon, là một trong những thắng cảnh được nhiều du khách viếng thăm nhất trên thế giới.
“Phải, một câu lạc bộ đồng quê.” Nó vẫn có vẻ lạ lẫm và không giống anh, cách đây 2 tháng nó còn là thứ cuối cùng mà anh nghĩ mình sẽ xây. “Một Palmyra khác ở bãi biển Palm.”
“Thế à?”
Tất nhiên, Bruno đã nghe về Palmyra. Câu lạc bộ lớn nhất ở bãi biển Palm. Cậu ta thậm chí cũng đã nghe nói họ sắp xây cái mới. Cậu ta đã tới câu lạc bộ cũ vài lần.
“Anh đã thiết kế ra nó à?” Cậu ta nhìn xuống Guy như một cậu bé nhỏ tôn sùng thần tượng. “Anh có thể vẽ cho tôi một bức tranh của nó không?”
Anh vẽ nhanh một bức phác họa của các tòa nhà ở cuối cuốn sổ ghi địa chỉ của Bruno và ký tên của mình, như Bruno muốn. Anh giải thích rằng bức tường sẽ hạ xuống để kiến tạo tầng trệt thành một phòng vũ hội rộng tới tận ban công, các ô cửa sổ bằng mái hắt, mà anh hy vọng sẽ xin được giấy phép, sẽ giúp lược bỏ đi những chiếc điều hòa. Guy trở nên hạnh phúc khi nói chuyện và những giọt nước mắt phấn khích xuất hiện trên mắt anh, dù anh vẫn nói giọng trầm. Anh tự hỏi làm sao mình có thể trò chuyện thân mật và để lộ ra tất thảy những gì đẹp đẽ nhất của mình với Bruno. Ai có thể ít thấu hiểu hơn Bruno được nữa?
“Nghe quá phê,” Bruno nói. “Ý anh là, anh vừa mới nói cho họ biết là trông nó sẽ ra sao thôi à?”
“Không. Một người phải làm hài lòng tương đối nhiều người.” Đột nhiên, Guy ngả đầu ra sau và bật cười.
“Anh sẽ nổi tiếng hử? Có lẽ bây giờ anh đã nổi tiếng rồi.”
Sẽ có các bức hình trên tạp chí, có lẽ có cả trên thời sự nữa. Anh tự nhắc nhở bản thân là họ chưa duyệt các bức vẽ của mình, nhưng anh chắc chắn là họ sẽ duyệt thôi. Myers, kiến trúc sư mà anh ngồi cùng văn phòng ở New York, đã chắc chắn về điều đó. Anne cũng hết sức vững tin. Cả ông Brillhart nữa. Đó sẽ là khoản tiền công lớn nhất đời anh. “Tôi có thể nổi tiếng sau dự án này. Vì đây là loại dự án sẽ được công bố rộng rãi.”
Bruno bắt đầu kể cho anh một câu chuyện dài về cuộc sống của cậu ta ở trường đại học, về chuyện cậu ta đáng ra đã trở thành một nhiếp ảnh gia như thế nào nếu không có một vụ việc đã xảy ra với cha cậu ta ở một thời điểm nào đó. Guy không nghe. Anh lơ đãng nhấp rượu, nghĩ tới khoản tiền sẽ được nhận sau vụ bãi biển Palm. Có lẽ, sớm thôi, anh sẽ có một tòa nhà văn phòng ở New York. Anh đã có ý tưởng cho việc ấy và luôn ao ước được thấy nó trở thành hiện thực. Guy Daniel Haines. Một cái tên. Cái nhận thức khó chịu và dai dẳng rằng anh có ít tiền hơn Anne sẽ tan biến hoàn toàn.
“Không phải sao, Guy?” Bruno hỏi lại.
“Gì cơ?”
Bruno hít sâu. “Nếu vợ anh làm loạn lên về vụ ly dị, như kiểu cô ta tranh cãi về nó trong lúc anh ở bãi biển Palm và điều đó làm họ sa thải anh chẳng hạn, không phải đó sẽ là động cơ thích đáng để giết người hay sao?”
“Giết Miriam á?”
“Chắc chắn rồi.”
“Không,” Guy nói. Nhưng câu hỏi đó làm anh bận tâm. Anh đã sợ Miriam nghe được tin về công việc ở Palmyra qua mẹ anh. Và rồi cô ta sẽ cố xía vào chỉ với niềm sung sướng đơn thuần là làm anh tổn thương.
“Khi cô ta cắm sừng anh, anh không cảm thấy muốn giết cô ta sao?”
“Không. Cậu không thể rời khỏi chủ đề này à?” Trong khoảnh khắc, Guy nhìn thấy cả hai nửa cuộc đời của mình, hôn nhân và sự nghiệp, nằm sánh vai bên nhau theo cách anh chưa từng nhìn thấy trước đây. Não anh vùng vẫy một cách kinh tởm, cố hiểu thâu xem làm sao mình có thể ngớ ngẩn và bất lực ở bên này nhưng lại giỏi giang ở bên kia đến thế. Anh liếc Bruno, người vẫn đang nhìn anh chăm chú, cảm thấy hơi mụ mị, đặt cốc rượu xuống bàn và đẩy nó cách xa một ngón tay.
“Anh hẳn đã từng muốn làm thế ít nhất một lần,” Bruno đã ngà ngà say, lên tiếng với vẻ dai dẳng nhẹ nhàng.
“Không.” Guy muốn ra ngoài và đi dạo, nhưng con tàu vẫn tiếp tục di chuyển trên một đường thẳng, như một thứ gì đó sẽ không bao giờ dừng lại. Giả sử Miriam làm anh mất khoản tiền kia. Anh sẽ phải sống ở đó vài tháng để giữ mối quan hệ xã hội với các giám đốc. Bruno hiểu rất rõ những chuyện như thế. Guy đặt tay ngang vầng trán ẩm ướt. Khó khăn là ở chỗ anh không thể biết có thứ gì trong đầu Miriam cho tới khi gặp cô ta. Anh mệt mỏi, mà mỗi khi mệt mỏi thì Miriam có thể xâm chiếm anh như một đội quân. Nó đã diễn ra thường xuyên trong suốt 2 năm anh cần để xóa nhòa tình yêu mà anh dành cho cô ta. Và giờ đây nó lại đang xuất hiện. Anh cảm thấy chán ghét Bruno. Cậu ta đang mỉm cười.
“Tôi có nên kể cho anh một trong các ý tưởng của tôi để giết cha mình không?”
“Không,” Guy nói. Anh che tay lên cái cốc mà Bruno chuẩn bị đổ đầy.
“Anh muốn làm gì nào, đui đèn bị nổ trong phòng tắm hay nhà xe đầy khí carbon monoxide?”
“Làm đi và đừng có nói về nó nữa!”
“Tôi sẽ làm, đừng nghĩ tôi sẽ không làm! Muốn biết tôi còn có thể làm gì nữa không? Tự tử, nếu tôi tình cờ cảm thấy thích tự tử, và sẽ làm như thể kẻ thù ghê gớm nhất của tôi đã giết chết tôi vậy.”
Guy nhìn cậu ta với vẻ chán ghét. Các đường nét của Bruno dường như ngày một nhòa đi, như thể đang tan chảy. Bây giờ, cậu ta dường như chỉ còn là một giọng nói và linh hồn, linh hồn của quỷ dữ. Guy thầm nghĩ, Bruno là đại diện cho tất cả những gì mà anh khinh miệt. Tất cả những gì anh không muốn trở thành thì đều đúng là Bruno, hoặc cậu ta sẽ trở nên như vậy.
“Muốn tôi đề ra một kế hoạch giết vợ hoàn hảo cho anh không? Có thể một lúc nào đó anh sẽ muốn dùng đến nó đấy.” Bruno rúm người lại tự ti dưới con mắt xét nét của Guy.
Guy đứng dậy. “Tôi muốn đi dạo một chút.”
Bruno đập hai lòng bàn tay vào nhau. “Này! Trời ạ, đúng là một ý tưởng hay! Chúng ta sẽ giết người hộ nhau, thấy không? Tôi giết vợ anh còn anh giết cha tôi! Chúng ta gặp nhau trên tàu, đúng không? Vậy nên sẽ không một ai biết chúng ta quen nhau! Chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo! Anh hiểu không?”
Bức tường trước mắt anh xô đẩy một cách có nhịp điệu, như thể nó sắp bung ra. Giết người. Từ đó làm anh ghê tởm, sợ hãi. Anh muốn tránh xa Bruno, ra khỏi phòng này, nhưng cảm giác nặng nề như một cơn ác mộng giữ anh lại. Guy cố đứng vững bằng cách dựa vào tường, cố hiểu ra những gì Bruno đang nói, vì anh có thể cảm thấy nó có logic ở đâu đó, như một vấn đề hoặc một câu đố cần lời giải.
Đôi bàn tay ám mùi thuốc lá của Bruno run bần bật trên đầu gối. “Chứng cớ ngoại phạm chặt chẽ!” Cậu ta rít lên. “Đó là ý tưởng sáng suốt nhất đời tôi! Anh không hiểu sao? Tôi có thể làm việc đó vào lúc anh rời khỏi thị trân và anh cũng có thể làm việc đó khi tôi ra khỏi thị trấn.”
Guy hiểu. Không một ai có thể phát hiện ra.
“Tôi sẽ thấy vô cùng sung sướng khi được kết liễu cuộc đời của một người như Miriam và thúc đẩy cuộc đời của một người như anh.” Bruno cười khúc khích. “Anh cũng đồng ý rằng cần phải ngăn chặn trước khi cô ta hủy hoại thêm cuộc đời của rất nhiều người khác đúng không? Ngồi xuống đi, Guy!”
Cô ta không hề hủy hoại tôi, Guy muốn nhắc nhở cậu ta như thế nhưng Bruno không cho anh thời gian.
“Ý tôi là, giả sử chúng ta quyết định sẽ hành động như vậy, thì liệu anh có thể làm được không? Anh có thể kể cho tôi nghe tất tần tật về nơi cô ta sống, anh biết đấy. Và tôi cũng có thể cung cấp thông tin tương tự cho anh, như thể anh từng sống ở đó vậy. Chúng ta có thể để lại dấu vân tay ở khắp mọi nơi và điều đó sẽ khiến bọn khốn kia phát khùng!” Cậu ta cười khúc khích. “Tất nhiên là cách nhau vài tháng, và tuyệt đối không được có chút liên hệ nào. Chúa ơi, cầm chắc thắng lợi rồi!” Cậu ta đứng dậy và gần như bổ nhào xuống, say túy lúy. Rồi cậu ta nói thẳng vào mặt Guy, với vẻ tràn đầy tự tin: ”Anh có thể làm được chứ, Guy? Sẽ chẳng có khó khăn gì đâu, tôi thề đấy. Tôi sẽ sắp xếp tất cả, tôi thề đấy, Guy.”
Guy đẩy cậu ta ra, mạnh hơn anh dự tính. Bruno dai dẳng đứng dậy từ chiếc ghế bên cạnh cửa sổ. Guy liếc nhìn xung quanh để tìm một chút không khí, nhưng các bức tường là những bề mặt kiên cố. Căn phòng đã trở thành một địa ngục nhỏ. Anh đang làm gì ở đây? Khi nào và bằng cách nào mà anh lại uống nhiều đến thế?
“Tôi tin chắc là anh có thể,” Bruno cau mày.
Im mồm với đống lý thuyết chết dẫm của cậu lại, Guy muốn hét trả, nhưng thay vào đó giọng anh phát ra như tiếng thì thầm: “Tôi phát ốm vì chuyện này rồi.”
Anh nhìn thấy khuôn mặt mỏng dính của Bruno đang xoắn lại một cách quái gở - với một nụ cười tự mãn mang đầy vẻ ngạc nhiên - kiểu mặt trí thức gớm ghiếc một cách kỳ quái. Bruno nhún vai một cách niềm nở.
“Được rồi. Tôi vẫn nói đó là một ý tưởng hay và chúng ta đã có sự dàn dựng tuyệt đối hoàn hảo ngay tại đây. Đó là ý tưởng mà tôi sẽ thực hiện. Với người khác, tất nhiên rồi. Anh đi đâu thế?”
Cuối cùng, Guy cũng nghĩ tới cánh cửa. Anh bước ra và mở một cánh cửa khác ra ngoài thềm, nơi không khí mát lạnh phả vào anh như một lời quở trách và tiếng con tàu cất cao như một tiếng la rầy. Chèn thêm tiếng chửi rủa của mình vào tiếng rít của gió và âm thanh của con tàu, anh cảm thấy buồn nôn.
“Guy?”
Quay lại, anh thấy Bruno đang lách qua cánh cửa nặng nề.
“Guy, tôi xin lỗi.”
“Không sao hết,” Guy nói ngay lập tức, vì khuôn mặt của Bruno làm anh sốc. Nó như một con cún đang tự cảm thấy nhục nhã.
“Cảm ơn, Guy.” Bruno cúi đầu. Trong khoảnh khắc ấy, tiếng nện xình xịch của con tàu bắt đầu lặng dần. Guy phải cố lấy lại thăng bằng.
Anh cảm thấy cực kỳ biết ơn vì con tàu đã dừng lại. Anh vỗ vai Bruno. “Đi ra ngoài và hít thở chút không khí thôi!”
Họ bước ra một thế giới tối tăm và hoàn toàn tĩnh lặng.
“Ý tưởng điên rồ gì vậy?” Bruno hét váng lên. “ Chẳng có chút ánh sáng nào!”
Guy ngẩng đầu lên. Cũng chẳng có mặt trăng. Gió lạnh làm cả cơ thế anh cứng ngắc và trở nên cảnh giác. Anh nghe thấy ở đâu đó âm thanh ấm cúng của một cánh cửa gỗ được đóng sập lại. Trước mặt họ, một tia sáng lớn dần lên thành một ngọn đèn. Và rồi người đàn ông cầm ngọn đèn đó chạy về phía cuối tàu - nơi một cánh cửa của toa xe chở hàng đang mở hé ra để lộ một vùng ánh sáng. Guy chậm rãi đi về phía ấy, Bruno cũng đi theo anh.
Xa xa trên thảo nguyên bằng phẳng tối om, một đầu máy xe lửa khác đang than khóc, chạy không ngừng, rồi xa dần. Đó là một âm thanh mà anh vẫn nhớ từ thuở ấu thơ, đẹp đẽ, tinh khôi và cô đơn. Như một con ngựa hoang đang rũ cái bờm màu trắng. Trong cảm xúc thân tình vừa trào dâng, Guy lồng tay vào cánh tay Bruno.
“Tôi không muốn đi bộ!” Bruno hét lên, giật tay ra và ngừng lại. Không khí trong lành làm cậu ta héo rũ như một con cá.
Tàu bắt đầu khởi động. Guy đẩy cơ thể to cao mềm oặt của Bruno lên tàu.
“Uống chén rượu cho ấm bụng không?” Bruno nói một cách yếu ớt ở cửa phòng, trông mệt mỏi đến mức sắp ngã phịch xuống.
“Cảm ơn, tôi không thể.”
Tấm rèm xanh chặn tiếng thì thầm của họ lại.
“Đừng quên gọi tôi vào buổi sáng nhé. Tôi sẽ để cửa không khóa. Nếu tôi không trả lời thì cứ đi vào nhé?”
Guy lảo đảo đi qua các bức tường bằng rèm xanh trên đường về giường ngủ của mình.
Thói quen làm anh nghĩ tới cuốn sách của mình khi nằm xuống. Anh đã bỏ nó lại trong phòng của Bruno. Cuốn Plato của anh. Anh không thích ý nghĩ để nó qua đêm trong phòng của Bruno, hay việc Bruno chạm vào và mở nó ra.