CHƯƠNG 3
Anh gọi ngay cho Miriam, và cô ta đã sắp xếp để gặp anh trong một ngôi trường trung học nằm giữa nhà họ.
Giờ anh đứng ở góc sân chơi đã được trải nhựa đường, và chờ đợi. Cô ta sẽ đến muộn, tất nhiên rồi. Anh tự hỏi vì sao cô ta lại chọn trường trung học. Vì đó là sân nhà của cô ta à?
Bầu trời mang một màu xanh trong vắt. Mặt trời rót xuống từng đợt hơi nóng không phải màu vàng, mà là không màu, giống như một thứ gì đó đã biến trắng bởi vì nhiệt độ của chính nó. Sau những tán cây, anh nhìn thấy nóc của một tòa nhà màu đỏ xa lạ với dáng hình thuôn thuôn, có lẽ đã mọc lên sau khi anh rời Metcalf vào 2 năm trước. Guy quay người đi. Không có ai trong tầm mắt, như thể hơi nóng đã khiến cho tất cả mọi người bỏ rơi phòng học và những ngôi nhà xung quanh. Anh nhìn các bậc thềm màu xám đang tràn xuống từ khung vòm màu đen của những ô cửa trong trường. Anh vẫn nhớ mùi mồ hôi thoang thoảng, mùi mực phảng phất trên mép quyển sách đại số nhàu nhĩ của Miriam. Anh vẫn nhìn thấy chữ MIRIAM được viết bằng bút chì trên mép các trang giấy, cùng với hình vẽ một cô gái với mái tóc lượn sóng bay bổng trên trang trắng đầu sách, khi anh mở sách để giải đề hộ cô. Vì sao anh lại nghĩ Miriam khác biệt với tất cả mọi người cơ chứ?
Anh đi qua cánh cổng lớn giữa hàng rào bằng dây kẽm gai chằng chịt để tìm hướng ra đại lộ College. Và rồi anh nhìn thấy cô ta, dưới những tán cây xanh úa dọc lề đường. Tim anh bắt đầu đập mạnh hơn, nhưng anh chớp mắt với vẻ dửng dưng cố ý. Miriam vẫn bước đi với nhịp độ chậm rãi và thong thả như mọi khi. Giờ thì cô ta đã ở trước mắt anh, gương mặt bị che khuất bởi một chiếc mũ vành sáng màu. Bóng tối và ánh sáng rải rác trên người cô ta một cách hỗn loạn. Cô ta thư thái vẫy tay với anh. Guy rút một tay ra khỏi túi quần, đến lưng chừng lại rụt trở vào. Anh quay lại sân chơi, đột nhiên lại căng thẳng và e thẹn như một cậu nhóc. Anh tự nhủ có lẽ cô gái kỳ lạ dưới tán cây kia đã biết về công việc của anh ở bãi biển Palm rồi. Mẹ anh đã báo cho anh, cách đây nửa tiếng, rằng bà đã đề cập tới chuyện đó với Miriam vào lần cuối Miriam gọi điện tới.
“Chào, Guy.” Miriam mỉm cười, rồi nhanh chóng khép đôi môi màu hồng cam lại. Guy vẫn nhớ cô ta làm vậy để che đi khoảng trống giữa hai chiếc răng cửa.
“Dạo này thế nào, Miriam?” Anh miễn cưỡng liếc nhìn thân hình của cô ta, đầy đặn nhưng trông có vẻ không giống như đang mang thai. Anh thoáng nghĩ tới khả năng cô ta đã nói dối. Miriam mặc một chiếc váy hoa rực rỡ, kết hợp cùng với áo ngắn tay màu trắng. Chiếc ví to bản cùng màu của cô ta được làm bằng da và có họa tiết đan.
Miriam nghiêm trang ngồi xuống một chiếc ghế đá dưới bóng râm, rồi hỏi những câu hỏi vô vị về chuyến đi của anh. Mặt cô ta đã đầy đặn hơn ở những nơi vốn vẫn luôn đầy đặn, chính là hai bầu má. Chúng khiến cằm cô ta bị nhọn ra. Guy nhận ra bây giờ dưới mắt cô ta đã có các nếp nhăn nhỏ. Cô ta đã sống một cuộc đời quá dài, đối với một người 22 tuổi.
“Tháng 1,” cô ta trả lời anh bằng giọng đều đều. “Đứa trẻ sẽ chào đời vào tháng 1.”
Vậy là mới được 2 tháng. “Tôi đoán là cô muốn cưới anh ta.”
Miriam khẽ nghiêng đầu và nhìn xuống. Trên bờ má ngắn ngủn của cô ta, ánh mặt trời chiếu lên đốm tàn nhang lớn nhất - một họa tiết đặc biệt mà anh vẫn nhớ, nhưng lại không mấy khi để ý đến kế từ ngày anh kết hôn với cô ta. Thế mà đã có thời anh từng chắc chắn rằng mình sở hữu cô ta, sở hữu mọi suy nghĩ yếu đuối nhất của cô ta cơ đấy! Bỗng nhiên anh nhận ra tình yêu dường như chỉ là thứ yếu, mê hoặc nhưng khủng khiếp. Anh chẳng biết gì, dù chỉ là một điều nhỏ nhất trong đầu Miriam lúc này. Liệu điều này có đang xảy ra với cả Anne không?
“Không à, Miriam?” anh gặng hỏi.
“Không phải ngay bây giờ. Xem này, có vài chuyện phức tạp.”
“Như là?”
“À thì có lẽ chúng tôi không thể cưới ngay khi chúng tôi muốn.”
“Ồ.” Chúng tôi. Anh biết gã ta sẽ trông như thế nào, cao và rám nắng, với khuôn mặt dài, như Steve. Kiểu đàn ông mà Miriam luôn bị thu hút. Kiểu duy nhất mà cô ta chịu có con cùng. Và cô ta cũng muốn đứa con này, anh có thế thấy rõ. Rất có thể có chuyện gì đó đã xảy ra, không hề liên quan tới gã đàn ông kia, khiến cô ta muốn có một đứa con. Anh có thấy điều đó qua cái cách nghiêm trang, ngay ngắn mà cô ta ngồi trên ghế, trong vẻ xuất thần buông xuôi mà anh luôn thấy hoặc hình dung thấy trên khuôn mặt của những người phụ nữ có bầu. “Dù sao thì tôi vẫn nghĩ rằng điều đó chẳng ảnh hưởng gì đến việc trì hoãn chuyện ly dị.”
“À, tôi cũng không nghĩ thế - cho tới vài ngày trước. Tôi tưởng tháng này Owen đã có thể tự do để kết hôn rồi.”
“Ồ. Anh ta đã kết hôn rồi à?”
“Phải, anh ấy đã kết hôn,” cô ta nói kèm theo tiếng thở dài nhỏ, gần như là mỉm cười.
Guy nhìn xuống với vẻ hơi xấu hổ. Anh chậm rãi bước vài bước trên mặt sân trải nhựa đường. Anh đã biết là gã đàn ông đó đang có vợ mà. Anh đã đoán ra việc hắn ta không hề có ý định cưới cô ta đâu trừ phi bị buộc phải làm thế. “Anh ta ở đâu? Ở đây à?”
“Anh ấy ở Houston,” cô ta đáp. “Anh không muốn ngồi xuống à?”
“Không.”
“Anh chưa bao giờ thích ngồi hết.”
Anh im lặng.
“Anh vẫn đeo chiếc nhẫn đó chứ?”
“Có.” Nhẫn sinh viên của anh ở Chicago, thứ mà Miriam luôn ngưỡng mộ vì nó chứng tỏ anh là sinh viên đại học. Cô ta đang nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn với nụ cười vô thức. Anh đút hai tay vào túi. “Tôi muốn giải quyết cho xong việc này khi còn ở đây. Chúng ta có thể giải quyết ngay tuần này không?”
“Tôi muốn đi đến một nơi khác, Guy.”
“Để ly dị á?”
Bàn tay mũm mĩm của cô ta mở ra trong một cử chỉ mơ hồ vô lực, làm anh đột nhiên nhớ tới bàn tay của Bruno. Anh đã quên hẳn về Bruno sau khi xuống tàu sáng nay. Quên cả quyển sách của anh nữa.
“Tôi có phần mệt mỏi vì ở đây,” cô ta nói.
“Chúng ta có thể tiến hành ly dị ở Dallas nếu cô thích.” Tất cả chỉ vì bạn bè của cô ta ở đây sẽ biết chuyện, anh nghĩ thầm.
“Tôi muốn đợi, Guy. Anh có bận tâm không? Chỉ một thời gian thôi?”
“Tôi thì nghĩ cô mới bận tâm đấy. Anh ta có định cưới cô hay không?”
“Anh ấy đã có thể cưới tôi vào tháng 9. Đáng nhẽ ra lúc đó anh ấy đã được tự do, nhưng...”
“Nhưng sao?” Trong sự im lặng của cô, trong cái dáng vẻ dùng lưỡi liếm môi trên trẻ con kia, anh có thể thấy cái bẫy mà cô ta đang mắc kẹt bên trong. Cô ta vô cùng muốn đứa trẻ này, cô ta sẽ hy sinh bản thân ở Metcalf bằng cách chờ đợi đến khi chỉ còn 4 tháng nữa là nó được sinh ra mới cưới cha đứa trẻ. Bất giác, anh cảm thấy có phần thương hại cô ta.
“Tôi muốn đi thật xa, Guy. Với anh.”
Gương mặt của cô ta nỗ lực thể hiện sự chân thành, chân thật đến mức anh suýt nữa đã quên cô ta đang đòi hỏi điều gì, vì lý do gì. “Cô muốn gì, Miriam? Có tiền để đi chỗ khác à?”
Vẻ mơ màng trong đôi mắt màu xám xanh của cô ta tan biến như sương mù. “Mẹ anh bảo anh sắp tới bãi biển Palm.”
“Tôi có thể sẽ đi tới đó. Để làm việc.” Anh nghĩ tới Palmyra với cảm giác về nguy cơ đang nhói lên. Nhưng rồi nó lại trôi đi ngay lập tức.
“Đưa tôi đi cùng nhé, Guy? Đó là điều cuối cùng tôi nhờ anh. Nếu tôi có thể ở cùng anh tới tháng 12 rồi ly dị...”
“Ồ,” anh nói nhẹ nhàng, nhưng có một thứ gì đó đang đập mạnh trong lồng ngực mình, như thể trái tim của anh đang vỡ ra vậy. Đột nhiên, cô ta khiến anh ghê tởm, cô ta và tất cả những người xung quanh mà cô ta quen biết và mê hoặc. Con của một người đàn ông khác. Đi cùng cô ta, làm chồng cô ta cho tới khi cô ta sinh ra đứa con của một người đàn ông khác. Ở bãi biển Palm!
“Nếu anh không đưa thì tôi vẫn cứ đi.”
“Miriam, tôi có thế xin ly dị ngay bây giờ. Tôi không buộc phải đợi tới khi đứa trẻ chào đời. Luật pháp không bắt buộc.” Giọng anh run lên.
“Anh sẽ không làm thế với tôi,” Miriam đáp lại, với sự kết hợp của đe dọa và nài nỉ đã từng thao túng cả sự giận dữ lẫn tình yêu của anh và rồi khiến anh bối rối hồi anh và cô ta còn yêu nhau.
Anh cảm thấy giờ nó cũng đang làm mình bối rối. Và cô ta nói đúng. Anh sẽ không ly dị với cô ta ngay bây giờ. Nhưng không phải là vì anh còn yêu cô ta, hay vì cô ta vẫn còn là vợ anh và vì thế cần anh bảo vệ, mà là vì anh thương hại cô ta và vì anh vẫn nhớ là mình đã từng thật lòng yêu cô ta. Anh giờ mới nhận ra mình đã thương hại cô ta từ hồi ở New York, kể cả khi cô ta viết thư xin tiền anh. “Tôi sẽ không nhận công việc đó nếu cô đến Palm. Dù sao thì nhận hay không nhận cũng chẳng khác gì nhau,” anh nói đều đều, nhưng nếu cơ hội nhận công việc đó đã biến mất rồi, anh tự nhủ, thì tại sao còn phải thảo luận về nó?
“Tôi không nghĩ anh sẽ từ bỏ một công việc như thế đâu,” cô ta thách thức.
Anh xoay người để tránh xa nụ cười chiến thắng vặn vẹo của cô ta. Đó là chỗ sai lầm của Miriam, anh nghĩ thầm, nhưng anh vẫn im lặng. Anh bước 2 bước trên nền nhựa đường gồ ghề rồi quay lại, đầu ngẩng cao. Bình tĩnh nào, anh tự nhủ. Giận dữ thì làm được gì? Miriam từng rất ghét anh khi anh phản ứng lại như thế này, vì cô ta thích những trận cãi nhau to tiếng. Thậm chí vừa mới sáng ra cô ta đã thích cãi nhau rồi, anh nghĩ thầm. Cô ta từng ghét anh khi anh phản ứng như thế này, cho tới khi cô ta hiểu ra rằng về lâu về dài, phản ứng như thế chỉ khiến anh đau đớn hơn. Anh biết giờ mình đang bị chơi đùa trong lòng bàn tay của cô ta, nhưng anh chẳng thể phản ứng theo cách nào khác được nữa.
“Tôi thậm chí còn chưa chính thức nhận công việc đó, cô biết đấy. Tôi sẽ chỉ cần gửi một bức điện tín cho họ và nói rằng tôi không muốn nó nữa.” Trên đầu các ngọn cây, anh lại chú ý tới tòa nhà mới đỏ quạch mà anh đã thấy trước khi Miriam tới.
“Và rồi sao?”
“Rất nhiều việc. Nhưng cô sẽ không biết được đâu.”
“Bỏ chạy à?” cô ta khiêu khích. “Cách rẻ tiền nhất để thoát thân.”
Anh tiếp tục đi qua đi lại, rồi quay sang. Nếu đó là Anne thì sao. Với Anne, anh có thể chịu đựng điều này, chịu đựng hết thảy. Và trên thực tế anh cảm thấy cam chịu một cách kỳ lạ. Có phải vì hiện tại anh đang ở với Miriam, biểu tượng thất bại tuổi trẻ của anh không? Guy cắn đầu lưỡi. Như khiếm khuyết của một viên đá quý không hề lộ ra ngoài, bên trong anh mang một nỗi sợ hãi và chờ đợi những thất bại mà anh chẳng bao giờ có khả năng cứu chữa. Có thời, thất bại là một khả năng làm anh hứng thú, và có thời, ở trung học và đại học, khi anh cho phép mình trượt những bài thi mà đáng ra anh đã có thể vượt qua. giống như việc anh cưới Miriam vậy, anh nghĩ thầm, khi đó anh đã chống lại ý muốn của cà hai bên gia đình và tất cả những người xung quanh. Không phải anh đã biết trước là nó không thể thành công sao? Và giờ anh sẽ từ bỏ khoản tiền thù lao lớn nhất của mình, không than vãn một câu. Anh sẽ tới Mexico và dành vài ngày với Anne. Việc đó sẽ ngốn sạch số tiền của anh, nhưng sao lại không? Anh có thể quay lại New York làm việc mà không cần gặp Anne trước mà?
“Còn gì nữa không?” anh hỏi.
“Tôi đã nói hết rồi,” cô ta nói với anh qua hai chiếc răng cửa xa nhau.