CHƯƠNG 10
Ngồi ở bàn trang điểm trong khách sạn La Fonda, Santa Fe, bà Elsie Bruno lau kem dưỡng da khô ban đêm khỏi mặt bằng giấy tẩy trang. Thi thoảng, với đôi mắt to màu xanh, mang nét mơ màng, bà cúi sát gần gương hơn để kiểm tra mạng nếp nhăn nhỏ dưới mi mắt và các nếp nhăn do cười hình thành từ cuối cánh mũi. Dù cằm hơi lùi vào, phần mặt dưới của bà lại nhô ra, đẩy đôi môi đầy đặn về phía trước với góc cạnh tương đối khác với mặt của Bruno. Santa Fe là nơi duy nhất mà bà có thế nhìn thấy các nếp nhăn nơi khóe miệng trong gương, bà nghĩ thầm khi ngồi lùi hẳn lại trước gương trang điểm.
“Ánh sáng ở quanh đây như tia X vậy,” bà nhận xét với con trai.
Bruno, ngồi sụp xuống chiếc ghế da trong bộ đồ ngủ, liếc một con mắt sưng húp ra ngoài cửa sổ. Hắn quá mệt mỏi để ra kéo rèm xuống. “Trông mẹ tuyệt vời lắm,” hắn khàn giọng nói. Hắn hạ đôi môi trề xuống cốc nước đang đặt trên lồng ngực nhẵn thín, rồi cau mày trầm ngâm.
Như một quả óc chó trong bàn tay yếu ớt và run rẩy của một con sóc, ý tưởng bạo gan và thực tế hơn bất kỳ ý tưởng nào khác mà hắn từng biết đang xoáy vào tâm trí hắn trong suốt vài ngày nay. Khi mẹ hắn rời thị trấn, hắn dự tính sẽ khai phá ý tưởng ấy và bắt đầu ngẫm nghĩ kỹ càng. Ý tưởng của hắn là đi bắt Miriam. Thời cơ đã chín muồi, chính là lúc này đây. Guy cần nó ngay lập tức. Trong vài tuần nữa, thậm chí chỉ 1 tuần nữa thôi, mọi chuyện có thể quá muộn đối với vụ ở biển Palm và hắn sẽ không thể để chuyện đó xảy ra.
Mặt bà đã béo ra trong mấy ngày ở Santa Fe, bà Elsie nghĩ thầm. Bà có thể nhận ra nhờ 2 cái má đang phình ra so với cái mũi hình tam giác nhỏ nhắn. Bà giấu nếp nhăn nơi khóe miệng bằng cách cười với mình trong gương, nghiêng mái tóc xoăn vàng và chớp mắt.
“Charley, mẹ có nên lấy chiếc thắt lưng bạc sáng nay không?” bà hỏi một cách thoải mái như đang tự nhủ. Chiếc thắt lưng có giá tầm 250 đô, nhưng ông Sam sẽ chuyển 1.000 nữa tới California. Chiếc thắt lưng đó thật đẹp, chưa hề thấy thứ gì như thế xuất hiện ở New York. Santa Fe còn gì tuyệt hơn đồ bạc nữa chứ?
“Ông ta còn có cái gì tuyệt hơn nữa chứ?” Bruno lầm bầm.
Bà Elsie với tay lấy chiếc mũ tắm rồi quay sang con trai mỉm cười rạng rỡ: “Con yêu”, bà gọi đầy ngọt ngào.
“Ummm?”
“Con sẽ không làm gì không phải khi ta rời khỏi đây, đúng không?”
“Không đâu mẹ.”
Bà Elsie để cái mũ trùm hờ hững trên đầu, nhìn vào bộ móng tay dài màu đỏ của mình, rồi cầm lấy que dũa móng. Tất nhiên, Fred Wiley sẽ quá đỗi vui mừng nếu được mua chiếc thắt lưng bạc ấy cho bà - có lẽ ông ta còn đến ga với một thứ ghê tởm và đắt đỏ gấp đôi - nhưng bà không muốn bị Fred dính lấy ở California này. Chẳng cần khuyến khích nhiều, ông sẽ đến California với bà. Tốt nhất là ông ta chỉ nên thút thít thề thốt tình yêu vĩnh cửu ở ga tàu, sau đó đi thẳng về nhà với vợ mình.
“Mẹ phải nói là tối qua cũng hài đấy,” bà Elsie tiếp tục. “Fred đã thấy nó đầu tiên.” Bà bật cười, que dũa móng di chuyển nhanh thành một vệt mờ. Bruno lạnh lùng nói, “Con chẳng liên quan gì tới chuyện đó hết.”
“Được rồi, con yêu, con chẳng liên quan gì tới chuyện đó hết!” Miệng Bruno xoắn lại. Mẹ đã gọi hắn dậy lúc 4 giờ sáng, kích động nói với hắn rằng có một con bò chết ở Plaza. Một con bò ngồi trên ghế băng, mặc áo đội mũ, đang đọc báo. Một trò chơi khăm điển hình của Wilson từ thời còn học đại học. Thể nào hôm nay Wilson cũng sẽ kể lể mãi về chuyện đó, Bruno hiểu rõ, ba hoa cho tới khi nghĩ ra chuyện gì khác ngớ ngẩn hơn để làm. Tối qua ở La Placita, quán rượu của khách sạn, trong khi hắn đang lên kế hoạch giết người... thì Wilson mặc đồ cho một con bò chết. kể cả trong những câu chuyện khoác lác về việc đi lính của Wilson, anh ta cũng chưa bao giờ nhận đã giết người, Kể cả một người Nhật. Bruno nhắm mắt lại, mãn nguyện nghĩ về chuyện tối qua. Tầm 10 giờ, Fred Wiley và rất nhiều gã hói đầu khác đã ngà ngà say kéo đàn kéo lũ vào La Placita, như một dàn nghệ sĩ hài, đưa mẹ hắn đi dự tiệc. Hắn cũng được mời, nhưng hắn đã bảo mẹ là hắn có hẹn với Wilson, vì hắn cần thời gian suy nghĩ. Và tối qua hắn đã quyết định tiến hành. Hắn đã nghiêm túc suy nghĩ từ hôm thứ Bảy khi nói chuyện với Guy, và hôm nay lại là thứ Bảy, hoặc ngày mai hoặc không bao giờ, khi mẹ hắn đi California. Hắn phát ngấy câu hỏi liệu hắn có thể làm được không rồi. Câu hỏi đó đã đi theo hắn bao lâu nhì? Lâu hơn hắn có thể nhớ. Hắn cảm thấy mình có thể làm được. Có điều gì đó liên tục bảo hắn rằng thời gian, hoàn cảnh, lý do sẽ chẳng bao giờ phù hợp hơn được nữa. Một vụ giết người thuần túy, không hề có động cơ cá nhân! Hắn không tính đến khả năng coi việc Guy giết cha hắn là động cơ, vì hắn không dám chắc. Guy có thể bị thuyết phục, hoặc không, vấn đề là, lúc này chính là thời điểm để hành động, vì bối cảnh quá hoàn hảo. Tối qua, hắn đã gọi lại tới nhà Guy để bảo đảm rằng anh ta chưa từ Mexico về. Guy đã đến Mexico từ Chủ nhật, mẹ anh ta bảo vậy.
Cảm giác như đang có ngón tay cái ấn vào cổ họng làm hắn giật cổ áo ra, nhưng áo ngủ của hắn đã mở toang trước ngực, Bruno bắt đầu cài nút lại một cách mơ màng.
“Con sẽ không đổi ý và đi cùng mẹ à?” Mẹ hắn hỏi, đứng dậy. “Nếu con đi thì mẹ sẽ tới chỗ Reno. Helen đang ở đấy và cả George Kennedy nữa.”
“Chỉ có 1 lý do để con muốn gặp mẹ ở Reno, mẹ à.”
“Charley…” Bà nghiêng đầu sang một bên rồi lại thẳng cổ lại. “Kiên nhẫn đi chứ? Nếu không phải vì Sam thì chúng ta đã chẳng đến đây, không phải sao?”
“Chắc chắn là chúng ta vẫn đến đây chứ.”
Bà thở dài. “Con sẽ không đổi ý sao?”
“Ở đây con đang chơi vui mà,” hắn rên rỉ nói.
Bà lại nhìn bộ móng tay của mình. “Tất cả những gì mẹ nghe được chỉ là việc con đang buồn chán đến mức nào.”
“Đó là khi con ở cạnh Wilson. Con sẽ không gặp lại anh ta đâu.”
“Con sẽ không chạy về New York đấy chứ?”
“Con sẽ làm gì ở New York đây?”
“Bà ngoại sẽ thất vọng lắm nếu năm nay con lại thất bại.”
“Con đã bao giờ thất bại đâu?” Bruno chế nhạo một cách yếu ớt, rồi đột nhiên cảm thấy khó chịu đến mức muốn chết, đến mức buồn nôn. Hắn biết cảm giác này, nó chỉ kéo dài 1 phút, nhưng Chúa ơi, hắn nghĩ thầm, mong là sẽ không có thời gian ăn sáng trước khi tàu chạy, đừng để mẹ hắn bật ra từ chỗ ăn sáng. Hắn cứng người lại, không nhúc nhích một múi cơ nào, hầu như không thở giữa đôi môi hé ra. Một mắt nhắm lại, hắn quan sát mẹ di chuyển về phía hắn trong cái khăn choàng bằng lụa màu xanh da trời nhạt, một tay chống lên hông, cố làm ra vẻ giảo hoạt nhưng không thể, vì mắt bà quá tròn. Bên cạnh đó bà còn đang mỉm cười.
“Con và Wilson đang âm mưu làm gì thế?”
“Gã khốn đó à?”
Bà ngồi xuống tay vịn ghế của hắn. “Chỉ vì cậu ta cướp mất ánh hào quang của con,” bà nói, khẽ lắc nhẹ vai hắn. “Đừng làm việc gì quá khủng khiếp nhé con yêu, vì bây giờ mẹ không có tiền vung vãi để dọn dẹp hậu quả cho con đâu.”
“Nhõng nhẽo đòi thêm ông ta đi. Lấy cho con 1.000 nữa.”
“Con yêu.” Bà đặt mu bàn tay mát lạnh lên trán hắn. “Mẹ sẽ nhớ con lắm.”
“Có lẽ ngày kia con sẽ đến đó.”
“Cùng vui chơi ở California đi.”
“Chắc chắn rồi.”
“Sao mà sáng nay con nghiêm túc thế!”
“Không hề, thưa mẹ.”
Bà xoắn sợi tóc mỏng lủng lẳng trên trán hắn, rồi đi vào phòng tắm.
Bruno nhảy dựng và hét ầm lên dưới tiếng nước chảy ào ào, “Mẹ, con có tiền để trả hóa đơn của con ở đây rồi!”
“Sao cơ, thiên thần?”
Hắn tiến lại gần và nhắc lại, rồi ngồi phịch xuống ghế, mệt mỏi với nỗ lực đó. Hắn không muốn mẹ hắn biết về những cuộc gọi đường dài tới Metcalf. Thế thì mọi chuyện mới diễn ra ổn thỏa được. Mẹ hắn không mấy để tâm đến việc hắn ở lại đây, không để tâm lắm. Bà sẽ gặp lão Fred khốn nạn trên tàu sao? Bruno lê người, dần dần cảm thấy sự thù địch dâng lên dành cho Fred Wiley. Hắn muốn kể cho mẹ biết hắn sẽ ở lại Santa Fe vì một trải nghiệm lớn lao nhất trong đời hắn. Rồi bà sẽ không còn xả nước trong kia và chẳng để tâm đến hắn như bây giờ, nếu bà hiểu một phần nghìn ý nghĩa của nó. Hắn muốn nói, mẹ à, sớm thôi, cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn cho cả đôi ta, vì đây là khởi đầu của việc thoát khỏi Thuyền trưởng. Dù Guy có thực hiện thỏa thuận phần anh ta hay không, thì nếu hắn thành công với Miriam thì hắn cũng đã chứng minh được 1 điểm. Một vụ giết người hoàn hảo. Một ngày nào đó, một người nào đó mà hắn chưa quen biết sẽ lại xuất hiện và lập thỏa thuận với hắn. Bruno thu cằm vào ngực, chợt thấy khổ sở. Làm sao hắn có thể kể cho mẹ hắn đây? Giết người, nhưng hai mẹ con hắn không thể song hành cùng nhau. “Thật ghê tởm!” bà sẽ nói vậy. Hắn nhìn cửa phòng tắm với biểu cảm đau đớn, xa xăm. Hắn chợt nhận ra rằng mình không thể kể cho bất kỳ ai. Trừ Guy. Hắn lại ngồi xuống.
“Nhóc mơ màng!”
Hắn chớp mắt khi bà vỗ tay. Rồi hắn mỉm cười. Đờ đẫn, trầm ngâm nhận ra rằng những chuyện đó đều sẽ xảy ra trước khi hắn gặp lại bà, hắn nhìn chân bà duỗi ra khi bà buộc chặt tất lại. Đường cong ở đôi chân mảnh khảnh của bà luôn khiến hắn vui sướng và tự hào. Mẹ hắn có đôi chân đẹp nhất mà hắn từng thấy ở bất kỳ ai, bất kỳ độ tuổi nào. Ziegfeld đã chọn bà, đó không phải là vì Ziegfeld rất sành sỏi sao? Nhưng bà đã kết hôn và quay lại chính cuộc sống mà mình từng chạy trốn. Hắn sẽ giải phóng cho bà, nhưng bà không biết điều đó.
“Đừng quên gửi thứ đó đi,” mẹ hắn bảo.
Bruno nhăn mặt khi 2 cái đầu rắn đuôi chuông chúi về phía hắn. Đó là một cái giá treo cà vạt mà họ mua tặng Thuyền trưởng, làm từ sừng bò xoắn lại và trên đỉnh có 2 con rắn chuông nhỏ nhồi bông thè lưỡi vào nhau. Thuyền Trưởng ghét giá treo cà vạt, ghét rắn, chó, mèo, chim... Có gì mà ông ta không ghét nhỉ? Ông ta sẽ ghét cái giá treo cà vạt cổ lỗ này lắm, và chính vì thế mà hắn mới khuyên mẹ mua nó tặng ông ta. Bruno mỉm cười âu yếm với cái giá. Khuyên mẹ hắn mua nó cũng chẳng khó khăn gì.