CHƯƠNG 9
Tất cả những gì anh vừa kể cho cô nghe về Miriam, Guy nghĩ thầm, đều không quan trọng bằng sự thật là anh và Anne đang đi cùng nhau trên con đường trải sỏi này. Anh nắm lấy tay cô khi họ tản bộ. Hai người nhìn ngắm quang cảnh xung quanh, nơi mà mọi thứ đều lạ lẫm - một đại lộ rộng lớn được trồng 2 hàng cây khổng lồ hệt như Champs-Elysees * , các bức tượng quân lính trên bệ và xa xa là các tòa nhà mà anh không biết tên. Paseo de la Reforma * . Anne bước đi bên cạnh anh, đầu vẫn cúi gằm xuống, gần như cùng tốc độ với bước chân chậm rãi của anh. Vai họ chạm vào nhau. Anh liếc nhìn để xem cô có định nói gì không, nói anh đã quyết định đúng, nhưng môi cô vẫn có vẻ tư lự. Mái tóc vàng nhạt được buộc gọn gàng bằng một chiếc dây bạc đằng sau gáy, đung đưa lười biếng theo từng cơn gió.
* Một đại lộ lớn và nổi tiếng của thành phố Paris,một trong những địa điểm thu hút du khách nhất của thành phố này với nhiều cửa hàng, quán cà phê, rạp chiếu phim...
* Một đại lộ rộng lớn bắt chéo qua trung tâm của thành phố Mexico.
Đây là mùa hè thứ hai mà anh gặp cô, khi mặt trời mới chỉ bắt đầu làm cô cháy nắng, khiến làn da cô bị nhuộm thành màu giống như màu tóc. Không lâu nữa gương mặt cô sẽ tối màu cả hơn màu tóc, nhưng Guy thích nhất cô như bây giờ, như một thứ gì đó được làm từ bạch kim.
Cô quay lại nhìn anh với nụ cười ngượng ngập yếu ớt trên môi vì anh cứ nhìn cô chằm chằm. “Anh không thể chịu đựng được điều đó sao, Guy?”
“Không. Đừng hỏi anh lý do. Anh không thể.” Anh nhìn thấy nụ cười của cô vẫn ở đó, pha chút bối rối, có lẽ là cả bực bội nữa.
“Đó là một thứ quá lớn để từ bỏ.”
Giờ thì anh bực mình rồi. Anh cảm thấy chịu hết nổi. “Chỉ là anh căm ghét cô ta,” anh nói nhẹ nhàng.
“Nhưng anh không nên căm ghét một điều gì trên đời hết.”
Anh hành động một cách bồn chồn. “Anh còn căm ghét cô ta hơn vì phải kể cho em những chuyện này trong khi chúng ta đang dạo chơi ở đây!”
“Guy, thật đấy à!”
“Cô ta là tất cả những gì nên bị căm ghét,” anh tiếp tục, nhìn chằm chằm phía trước mặt. “Thỉnh thoảng, anh cảm thấy căm ghét tất cả mọi thứ trên thế giới này. Không lễ nghi, không lương tâm. Cô ta đúng như những gì người ta muốn nói khi bảo nước Mỹ chẳng bao giờ phát triển, nước Mỹ chỉ thưởng cho những kẻ thối nát. Cô ta là loại người trong những bộ phim dở tệ, đóng một vai trong đó, đọc những tạp chí tình yêu, sống trong nhà gỗ, quất roi bắt chồng mình kiếm thêm tiền trong năm nay để năm sau họ bắt đầu kế hoạch trả góp mua nhà, phá hỏng cuộc hôn nhân của hàng xóm...”
“Dừng lại đi, Guy! Anh nói chuyện như trẻ con vậy!” Cô tránh xa anh.
“Và thực tế là anh đã từng yêu cô ta,” Guy nói thêm, “yêu tất cả những tính cách ấy. Điều đó khiến anh buồn nôn.”
Họ dừng lại, nhìn nhau. Anh phải nói ra tất cả, ngay tại đây, ngay lúc này, mọi điều xấu xí nhất mà anh có thể nói. Anh muốn chịu sự chê trách của Anne, có lẽ là muốn thấy cô quay người đi và bỏ mặc anh một mình đi nốt quãng đường còn lại. Cô đã từng bỏ anh lại một, hai lẩn như thế, khi anh tỏ ra vô lý.
Anne nói, bằng giọng vô cảm, xa lạ khiến anh hãi hùng, bởi vì anh cảm thấy cô có thể bỏ mặc anh và chẳng bao giờ trở lại, “Thỉnh thoảng, em nghĩ rằng anh vẫn còn yêu cô ta.”
Anh mỉm cười và cô dịu xuống. “Anh xin lỗi,” anh nói.
“Ôi, Guy!” Cô lại chìa tay ra, như một động tác cầu khẩn và anh đón lấy nó. “Giá mà anh chịu trưởng thành!”
“Anh có đọc được ở đâu đó rằng con người không bao giờ trưởng thành về mặt cảm xúc.”
“Em không quan tâm xem anh đọc cái gì. Những người khác vẫn trưởng thành bình thường mà. Em sẽ chứng minh điều đó cho anh nếu đó là việc cuối cùng em phải làm đi nữa.”
Đột nhiên, anh cảm thấy thật an tâm. “Bây giờ, anh còn có thể nghĩ về cái gì nữa chứ?” anh hạ giọng xuống hỏi một cách ngang bướng.
“Việc anh sẽ chẳng bao giờ thoát khỏi tay cô ta, Guy. Anh nghĩ mình nên suy nghĩ về cái gì chứ?”
Anh ngẩng đầu cao hơn. Có một bảng hiệu lớn màu hồng trên nóc một tòa nhà: TOME xx, ngay lập tức anh hiếu kỳ về ý nghĩa của nó và muốn hỏi Anne. Anh muốn hỏi cô vì sao mọi thứ đều dễ dàng và đơn giản hơn nhiều khi anh ở bên cô, nhưng sự kiêu hãnh ngăn anh không hỏi ngay. Mà thực ra thì câu hỏi đó sẽ chỉ trở nên sáo rỗng, vì Anne không thể giải đáp, vì câu trả lời đơn giản chính là Anne. Anh đã cảm thấy như thế ngay từ lần đầu gặp cô, trong căn hầm xám xịt của Viện Nghệ Thuật ở New York. Một ngày mưa tầm tã mà anh lê bước vào trong căn hầm ấy và đặt câu hỏi với sinh vật sống duy nhất mà anh nhìn thấy, một cô gái mặc áo mưa màu đỏ với mũ kiểu Trung Hoa. Áo mưa đỏ có mũ quay lại và nói: “Anh đến chỗ 9A tính từ tầng 1. Anh không cần phải đi xuống tận đây đâu.” Và rồi nụ cười hào hứng của cô xua tan cơn giận dữ của anh ngay lập tức, một cách thần bí. Anh đã học được cách mỉm cười nhẹ nhàng, sợ cô, hơi khinh thị con xe mui trần màu xanh lá sậm mới mua của cô. “Một cái xe rất hợp lý,” Anne nói, “khi anh sống ở Long Island.” Trong những ngày anh khinh bỉ tất cả mọi thứ, khi mà anh tới chỗ này chỗ kia ngồi học chỉ để kiểm tra và bảo đảm mình đã biết tất cả những gì giảng viên có thể dạy, hoặc xem xem anh có thể học nó nhanh đến mức nào và ra về. “Thế anh nghĩ làm sao mọi người vào được nếu không nhờ quan hệ? Họ vẫn có thể tống anh ra nếu không thích anh.” Cuối cùng, anh cũng nhìn cuộc sống theo cách của cô, một cách đúng đắn, sau đó chịu vào Học Viện Kiến Trúc Deems ở Brooklyn trong 1 năm, nhờ cha cô quen biết một người trong Ban giám đốc.
“Em biết anh có khả năng, Guy,” Anne đột ngột nói sau một thời gian im lặng, “khả năng để được hạnh phúc.”
Guy nhanh chóng gật đầu, dù Anne không nhìn anh. Anh cảm thấy có phần xấu hổ. Anne có khả năng hạnh phúc. Giờ cô cũng đang hạnh phúc, đã hạnh phúc từ trước khi gặp anh. Và anh cùng các vấn đề của anh dường như chỉ làm mờ đi hạnh phúc của cô trong khoảnh khắc. Anh cũng sẽ hạnh phúc khi sống với Anne. Anh đã bảo cô như vậy, nhưng giờ anh không tài nào chịu nổi việc nói với cô điều đó một lần nữa.
“Cái gì kia?” anh hỏi.
Dưới các tán cây của công viên Chapultpec, một ngôi nhà tròn bằng kính khổng lồ hiện ra trước tầm mắt.
“Vườn bách thảo,” Anne nói.
Không có ai ở bên trong, kể cả người chăm vườn. Không khí thơm mùi đất ấm áp và nồng nàn. Họ đi dạo xung quanh, đọc những cái tên không thể đánh vần nổi của các loại cây dường như đến từ một hành tinh khác. Anne có một cái cây yêu quý. Cô nói mình đã quan sát cái cây đó lớn lên trong 3 năm và liên tục đến thăm nó suốt các mùa hè cùng cha mình.
“Chỉ là em không bao giờ có thể nhớ nổi mấy cái tên này,” cô nói.
“Vì sao em phải nhớ?”
Họ đã ăn trưa ở quán Sanbom cùng bà Faulkner - mẹ của Anne - rồi đi dạo quanh cửa hàng cho tới khi đến giờ ngủ chiều của bà. Bà Faulkner là một người phụ nữ gầy gò, tràn đầy năng lượng, cũng cao như Anne, và vẫn được coi là hấp dẫn ở độ tuổi của bà. Guy đối xử rất tốt với bà, vì bà đối xử rất tốt với anh. Mới đầu, trong lòng anh đã nghĩ chướng ngại lớn nhất của mình sẽ đến từ 2 vị phụ huynh giàu có của Anne, nhưng hóa ra lại không phải, rồi sau này anh đã dần dần từ bỏ suy nghĩ ấy. Buổi tối hôm đó, 4 người họ tới dự một buổi hòa nhạc ở Bellas Artes, rồi ăn tối muộn ở nhà hàng Lady Baltimore đối diện Ritz.
Cả hai ông bà Faulkner đều thấy tiếc vì anh không thể trải qua mùa hè cùng họ ở Acapulco. Cha của Anne, một nhà nhập khẩu, định xây một kho hàng trên bến cảng ở đó.
“Chúng ta không thể hy vọng làm cậu ta có hứng thú với một cái nhà kho nếu cậu ta đang xây dựng cả một câu lạc bộ đồng quê,” ông Faulkner nói.
Guy im lặng. Anh không thể nhìn Anne. Anh đã bảo cô đừng kể cho cha mẹ cô nghe về chuyện ở bãi biển Palm cho tới sau khi anh đi. Tuần tới anh sẽ đi đâu đây? Anh có thể tới Chicago và học thêm vài tháng nữa. Anh đã đóng gói đồ đạc của mình ở New York, và bà chủ nhà của anh đang đợi tin để xem có cần cho thuê căn hộ của anh hay không. Nếu tới Chicago thì anh có thể gặp Saarinet vĩ đại ở Evanston và Tim O’Flaherty, một kiến trúc sư trẻ vẫn chưa có tiếng tăm gì, nhưng Guy rất kỳ vọng ở anh ta. Anh có thể tìm được một vài cơ hội việc làm ở Chicago. Nhưng New York trở thành một viễn cảnh quá ảm đạm khi thiếu Anne.
Bà Faulkner đặt tay lên bắp tay anh và cười nói. “Cậu ta sẽ không cười cho dù có được xây lại cả New York đi nữa, đúng không, Guy?”
Anh không để tâm. Anh muốn Anne đi dạo cùng mình, nhưng cô khăng khăng đòi anh lên căn hộ của gia đình cô ở Ritz để xem bộ váy lụa mà cô đã mua cho em họ Teddy trước khi gửi đi. Và tất nhiên rồi, bây giờ đã là quá muộn để tản bộ.
Anh đang ở khách sạn Montecarlo, cách khách sạn Ritz khoảng 10 dãy nhà, một tòa nhà tồi tàn giống như từng là nơi cư ngụ của một đại tướng quân đội. Người ta đi vào qua một đường lái xe rộng, lát gạch đen trắng như sàn nhà tắm. Nó dẫn vào một đại sảnh lớn tối om, cũng được lát gạch. Có một quán rượu như cái hang và một nhà hàng lúc nào cũng vắng khách. Các bậc thang bằng đá cẩm thạch ố vàng uốn quanh hiên trước. Khi đi lên cầu thang phía sau lưng người trực tầng ngày hôm qua, Guy đã nhìn thấy, qua các ô cửa để ngỏ, một cặp đôi người Nhật đang chơi bài, một người phụ nữ đang quỳ xuống cầu nguyện, những người khác đang ngồi viết thư ở bàn hoặc chỉ đứng đờ ra đó trong không gian kỳ quái như thể bị giam cầm. Vì bầu không khí u ám và cảm giác có một thế lực siêu nhiên vô hình nào đó đang đè nặng lên toàn bộ nơi này, nên Guy đã thích nó ngay lập tức, dù nhà Faulkners, bao gồm cả Anne, đã giễu cợt lựa chọn của anh.
Căn phòng nhỏ rẻ tiền của anh ở cuối hành lang chất đầy những đồ đạc sơn màu nâu và hồng, có một chiếc giường bị lún ở giữa * và một phòng tắm ở cuối hành lang. Đâu đó dưới mái hiên, nước rỉ xuống không ngừng nghỉ, tiếng dội toilet ngắt quãng xối xả như nước lũ.
Khi quay lại từ Ritz, Guy đặt đồng hồ đeo tay, một món quà của Anne, lên chiếc bàn đầu giường màu hồng, sau đó bỏ ví tiền và chìa khóa lên chiếc bàn nâu xước xát, hệt những việc anh sẽ làm ở nhà. Anh cảm thấy hết sức mãn nguyện khi nằm trên giường với tờ báo Mexico và một quyển sách về kiến trúc Anh mà anh tìm thấy ở hiệu sách Alameda chiều hôm đó. Sau lần thứ hai thử đọc tiếng Tây Ban Nha, anh tựa đầu vào gối và nhìn căn phòng tồi tàn, nghe âm thanh đến từ các hoạt động của loài người như tiếng chuột chít vang vọng khắp tòa nhà. Anh tự hỏi mình thích gì. Ngâm mình trong hoàn cảnh sống xấu xí, khó chịu, nghèo nàn, để cảm nhận được nguồn sức mạnh mới nhằm chống lại nó trong các thiết kế của mình sao? Hay là cảm giác trốn tránh được Miriam? Tìm anh ở đây sẽ khó hơn ở Ritz
* Nguyên văn: a fallen cake: loại bánh ngọt sau khi nướng xong bị xẹp xuống ở giữa. Ý ở đây muốn nói chiếc giường bị lún giống hình dạng loại bánh này.
Sáng hôm sau, Anne gọi điện để báo có một bức điện tín gửi cho anh. “Em tình cờ nghe thấy họ đang nhắn tin cho anh,” cô nói. “Họ đã gần như bỏ cuộc.”
“Em đọc nó cho anh nghe được không, Anne?”
Anne đọc: “‘Ngày hôm qua, Miriam đã bị sảy thai. Buồn bực và đòi gặp con. Con có thể về nhà không? Mẹ.’... Ôi, Guy!”
Anh cảm thấy buồn nôn vì nó, vì tất cả. “Cô ta đã tự gây ra,” anh lầm bầm.
“Anh chưa biết mà, Guy.”
“Anh biết.”
“Anh không nghĩ là mình nên đi gặp cô ta sao?”
Các ngón tay của anh siết chặt điện thoại. “Đằng nào anh cũng sẽ nhận lại công việc Palmyra,” anh nói. “Bức điện tín được gửi hôm nào?”
“Mùng 9. Thứ Ba, lúc 4 giờ chiều.”
Anh gửi một bức điện tín cho ông Brillhart, hỏi xem liệu anh có thế được cân nhắc lại công việc này không. Tất nhiên là được rồi, anh nghĩ thầm, nhưng nó khiến anh mới ngu xuẩn làm sao. Chỉ vì Miriam. Anh viết cho Miriam:
Điều này thay đổi kế hoạch của cả hai ta, tất nhiên. Bất kể kế hoạch của cô ra sao, tôi có ý định tiến hành ly dị ngay lập tức. Tôi sẽ về Texas trong vài ngày nữa. Tôi hy vọng lúc đó cô đã khỏe, nhưng nếu không, tôi có thể tự mình xoay xở làm mọi việc cần thiết.
Một lần nữa chúc cô sớm hồi phục.
Guy.
Sẽ ở địa chỉ này cho tới Chủ nhật.
Anh gửi thư đi bằng dịch vụ chuyển phát máy bay đặc biệt.
Rồi anh gọi Anne. Tối nay, anh muốn đưa cô tới nhà hàng tuyệt vời nhất trong thành phố. Anh muốn bắt đầu với những ly cocktail mới lạ nhất ở quán bar Ritz, toàn bộ.
“Anh thật sự thấy vui vẻ à?” Anne hỏi, bật cười, như thể không tài nào tin nổi.
“Vui vẻ và... kỳ lạ. Muy extranjero * !”
“Tại sao?”
“Vì anh đã không nghĩ nó là số mệnh. Anh đã không nghĩ nó là một phần mà định mệnh dành cho anh. Ý anh là dự án Palmyra ấy.”
“Em thì có.”
“Ồ, em nghĩ vậy sao!”
“Chứ anh nghĩ vì sao hôm qua em lại điên lên với anh như thế?”
* Tiếng Tây Ban Nha, có nghĩa là: Rất ngoại quốc!
Anh đã không mong nhận được hồi âm từ Miriam, nhưng sáng thứ Sáu khi anh và Anne ở Xochimilco, anh thấy thôi thúc phải gọi về khách sạn để xem có thư tới không. Có một bức điện tín đang chờ. Và sau khi nói rằng mình sẽ đến lấy bức điện sau vài phút nữa, anh gần như ở trạng thái không thể đợi thêm. Khi đã quay lại thành phố Mexico, anh gọi ngay cho khách sạn từ một tiệm thuốc ở Socalo. Nhân viên ở Montecarlo đọc thư cho anh: “Phải nói chuyện với anh trước. Xin hãy đến sớm. Yêu anh, Miriam.”
“Cô ta sẽ làm ầm lên,” Guy nói sau khi kể lại cho Anne. “Anh chắc chắn rằng người đàn ông kia không muốn cưới cô ta. Giờ anh ta đang có vợ.”
“Ồ.”
Anh liếc nhìn cô khi họ tản bộ, muốn nói gì đó với cô về sự kiên nhẫn mà cô dành cho anh, cho Miriam, cho toàn bộ chuyện này. “Quên nó đi,” anh mỉm cười và bắt đầu rảo bước nhanh hơn.
“Anh có muốn quay lại ngay không?”
“Chắc chắn là không! Để đến thứ Hai hoặc thứ Ba đi. Anh muốn ở với em thêm mấy ngày. Còn 1 tuần nữa anh mới phải về Florida. Đó là nếu họ giữ nguyên lịch trình ban đầu.”
“Miriam sẽ không đi theo anh chứ?”
“Giờ này tuần sau,” Guy nói, “cô ta sẽ không có quyền gì đối với anh nữa.”