CHƯƠNG 12
Gần 9 giờ. Hoàng hôn trải dài đang ngả dần về phía màn đêm, những khu dân cư toàn những căn nhà gỗ ọp ẹp nhỏ xíu đa phần tối om, trừ vài bóng đèn sáng lên đây đó ngoài hiên, nơi mọi người ngồi trên xích đu và bậc cửa.
“Thả tôi xuống đây, tới đây là được rồi,” Bruno nói với tài xế. Đường Magnolia và đại lộ College, đây là những ngôi nhà đánh số từ 1000. Hắn bắt đầu tản bộ.
Một cô bé đứng ở vỉa hè, nhìn hắn chăm chăm.
“Chào cháu,” Bruno nói, như run rẩy ra lệnh cho cô bé tránh đường.
“Chào,” cô bé nói.
Bruno liếc nhìn những người đang ngồi trên các hàng hiên sáng đèn, 1 người đàn ông mập mạp tự quạt cho mình, 2 người phụ nữ ngồi trên xích đu. Hoặc hắn kẹt hơn hắn nghĩ hoặc may mắn đang về phe hắn, vì chắc chắn là hắn có linh cảm về dãy số 1235 này. Hắn không thể tưởng tượng ra một khu phố nào mà Miriam có khả năng sống hơn được nữa. Nếu sai thì hắn sẽ thử nốt những nơi còn lại. Hắn có danh sách trong túi. Cái quạt trên hiên làm hắn nhớ ra việc thời tiết đang rất nóng, đấy là không kể đến nhiệt độ cơ thế như đang sốt đã làm hắn bực bội từ chiều đến giờ. Hắn dừng lại, châm một điếu thuốc lá, hài lòng vì bàn tay mình đang không hề run rẩy. Nửa chai rượu uống vào bữa trưa đã cứu hắn khỏi chứng đau đầu, rồi đưa hắn vào tâm trạng thư thái lờ đờ. Dế mèn kêu khắp mọi ngóc ngách xung quanh hắn. Im ắng đến nỗi nghe được cả tiếng xe chuyển số cách đó 2 khu phố. Vài cậu trai trẻ rẽ qua góc phố, tìm Bruno nhảy lên vì nghĩ một người trong số đó có thể là Guy, nhưng tất cả đều không phải.
“Lão khọm già!” một người nói.
“Này, tôi đã bảo với cô ta rằng sẽ không giỡn với những kẻ còn chẳng nới tay với anh trai...”
Bruno nhìn họ một cách ngạo mạn. Như đang nghe một thứ ngôn ngữ khác. Những người đó nói chuyện hoàn toàn không giống Guy.
Trên vài ngôi nhà, Bruno còn chẳng thể tìm nổi số nhà. Giả như hắn không tìm được số 1235 thì sao? Nhưng rồi khi hắn đến nơi, 1235 hiện rõ trên những con số bằng thiếc trước hiên. Hình ảnh ngôi nhà mang lại một cơn phấn khích chậm rãi và dễ chịu. Hắn nghĩ Guy hẳn là thường xuyên đi lên những bậc thềm đó, riêng chuyện đó thôi đã khiến nó tách biệt với những căn nhà khác. Nó là một ngôi nhà nhỏ như mọi ngôi nhà khác trên phố, chỉ có điều các tấm ván ghép ố vàng cần sơn lại. Nó có một đường lái xe vào nhà ở bên hông, một bãi cỏ lộn xộn và một chiếc xe Chevy đậu ở thềm. Ánh đèn sáng lên ở ô cửa sổ tầng 1 và một ô khác ở góc nhà phía sau tầng trên - Bruno nghĩ đó có thể là phòng của Miriam. Nhưng vì sao hắn không biết? Có lẽ Guy thật sự không kể đủ chi tiết cho hắn!
Bruno lo lắng băng qua dãy phố và hơi lùi lại con đường cũ. Hắn dừng bước rồi quay lại nhìn chằm chằm vào ngôi nhà, cắn môi. Không có ai trong tầm mắt, không có hàng hiên nào sáng đèn chỉ trừ một cái ở cuối phố. Hắn không thể quyết định được tiếng radio mơ hồ ấy phát ra từ nhà của Miriam hay từ căn nhà bên cạnh. Căn nhà bên cạnh có 2 ô cửa sổ sáng đèn dưới tầng. Hắn có thể đi vào đường lái xe và nhìn ra phía sau căn nhà 1235.
Mắt Bruno cảnh giác liếc qua hiên trước của căn nhà bên cạnh khi ánh đèn sáng lên. Một người đàn ông và một phụ nữ bước ra, người phụ nữ ngồi xuống xích đu khi người đàn ông đi xuống thềm. Bruno lùi vào hốc tường dưới hàng hiên chòi ra của một nhà để xe.
“Hồ trăn nếu họ không có vị đào nhé, Don,” Bruno nghe giọng người phụ nữ gọi.
“Mình sẽ chọn vanilla,” Bruno lầm bầm, rồi uống một ít rượu trong bình.
Hắn hồ nghi nhìn ngôi nhà ố vàng, đặt một chân ra sau để dựa vào, cảm thấy có một vật rắn đang chạm vào đùi: con dao hắn đã mua ở nhà ga ở Big Springs, một con dao đi săn có lưỡi dài 15 phân được bọc kín. Hắn không muốn dùng dao nếu có thể tránh. Những con dao thường làm hắn buồn nôn một cách khôi hài. Còn súng thì quá ồn ào. Hắn sẽ làm thế nào nhỉ? Nếu gặp được cô ta có lẽ hắn sẽ nảy ra một giải pháp nào đó thôi. Liệu có không nhỉ? Hắn đã nghĩ việc nhìn thấy ngôi nhà sẽ khiến hắn nảy ra ý tưởng gì đấy, và hắn vẫn cảm thấy đây chính là ngôi nhà đó, nhưng chẳng có ý tường nào nảy ra cả. Liệu điều này có chứng tỏ đây không phải là ngôi nhà mà hắn đang tìm kiếm không? Giả như hắn bị đuổi vì tội rình rập trước cả khi hắn khám phá ra được điều gì thì sao. Guy đã không kể đủ chi tiết cho hắn, thật sự là không! Hắn vội vã hớp một ngụm rượu nữa. Hắn không nên lo lắng, điều đó sẽ phá hỏng mọi thứ! Đầu gối của hắn khuỵu xuống. Hắn lau bàn tay nhớp nháp lên đùi, liếm môi bằng cái lưỡi run rẩy. Hắn rút tờ giấy có địa chỉ của Joyce ra khỏi túi ngực và đưa nó về phía đèn đường. Hắn vẫn không thể nhìn thấy gì để đọc. Hắn có nên bỏ đi để thử tìm một địa chỉ khác rồi quay lại đây sau không?
Hắn sẽ đợi 15 phút, mà có lẽ là nửa tiếng.
Ý niệm tấn công cô ta ngay ngoài cửa đã bám rễ trong đầu hắn từ lúc trên tàu, nên tất cả ý tưởng của hắn đều bắt đầu từ việc đơn giản tiếp cận cơ thể cô ta. Con đường cũng đủ tối, ví dụ, dưới những tán cây kia rất tối. Hắn thích dùng tay không hoặc đánh vào đầu cô ta bằng một vật gì đó. Hắn không hề nhận ra mình đang phấn khích đến mức nào cho tới khi cảm thấy cơ thể mình bắt đầu nảy ra suy nghĩ nhảy sang trái hay sang phải khi tấn công cô ta. Thi thoảng hắn lại chợt nghĩ đến việc Guy sẽ hạnh phúc ra sao khi chuyện này xong xuôi. Miriam đã trở thành một mục tiêu của hắn, nhỏ nhưng khó đối phó.
Hắn nghe thây một giọng đàn ông và một tiếng cười, hắn chắc chắn nó phát ra từ căn phòng sáng đèn trên gác ở nhà 1235, rồi giọng cười cợt của một cô gái: “Dừng lại đi?... Xin anh? Xi-i-i-n anh?” Có lẽ là giọng Miriam. Trẻ con và căng như một sợi dây, nhưng có vẻ cũng là một sợi dây khá dai.
Ánh đèn tắt phụt và mắt Bruno dán chặt vào ô cửa số tối om. Rồi đèn hiên bật lên, 2 người đàn ông và 1 cô gái - Miriam - bước ra. Bruno nín thở và bám chặt chân xuống đất. Hắn có thể nhìn thấy màu đỏ trên tóc cô ta. Gã đàn ông đô con hơn cũng có tóc đỏ - có lẽ là anh trai cô ta. Mắt của Bruno thu vào hàng trăm chi tiết một lúc, vẻ gọn gàng mũm mĩm của cơ thể cô ta, đôi giày đế bệt, cách cô ta dễ dãi quay lại để ngước lên nhìn một trong hai gã đàn ông.
“Chúng ta có nên gọi cho cô ấy không, Dick?” cô ta hỏi bằng chất giọng choe chóe. “Cũng muộn rồi đây.”
Một góc rèm ở cửa số đằng trước kéo lên. “Con yêu? Đừng đi quá lâu nhé!”
“Không đâu mẹ.”
Họ sẽ lên chiếc xe ở rìa đường.
Bruno lùi vào trong góc, tìm một chiếc taxi. Một việc khó nhằn ở cái thị trấn chết dẫm này! Hắn vội vã chạy đi. Tuy đã nhiều tháng rồi không phải chạy, nhưng hắn vẫn thấy sung sức như một vận động viên.
“Taxi!” Lúc đó hắn thậm chí còn chẳng thấy chiếc taxi nào, thế nhưng rồi hắn cũng phát hiện ra một cái và lao đến.
Hắn bắt lái xe đi một vòng vào đường Magnolia theo hướng mà chiếc Chevy quay ra. Chiếc Chevy đã bỏ đi. Bóng tối bao trùm khắp nơi. Xa xa hắn nhìn thấy ánh sáng màu đỏ của đèn hiệu phía đuôi xe nhấp nháy dưới tán cây.
“Đi tiếp đi!”
Khi ánh đèn hiệu tắt sáng vì đèn đỏ và chiếc taxi thu hẹp được khoảng cách, Bruno thấy đó chính là con xe Chevy ban nãy. Hắn ngồi ngả ra sau một cách nhẹ nhõm.
“Anh muốn đi đâu?” tài xế hỏi.
“Cứ đi đi!” Rồi chiếc Chevy quành vào một đại lộ lớn, “Rẽ phải.” Hắn ngồi lùi ra mép ghế. Liếc nhìn vỉa hè, hắn thấy dòng chữ “Đại lộ Crockett” và mỉm cười. Hắn đã nghe tiếng đại lộ Crockett ở Metcalf từ lâu, một con đường dài nhất và rộng nhất.
“Tên người anh muốn tới gặp là gì?” lái xe hỏi. “Có thể tôi sẽ biết họ đấy.”
“Chờ 1 phút, chờ 1 phút,” Bruno nói, lơ đãng phỏng đoán danh tính của người còn lại, giả vờ lục tìm giấy tờ mà hắn lôi ra khỏi túi trong, ở đó có một tờ giấy về Miriam. Đột nhiên hắn cười khẩy, cảm thấy rất thích thú và an toàn. Giờ hắn đang giả vờ là một gã trì độn từ nơi khác đến, người thậm chí còn để lạc địa chỉ nơi mình muốn tới. Hắn cúi người xuống đế tài xế không thế thấy hắn đang cười, rồi vô thức cầm lấy bình rượu của mình.
“Cần ánh sáng không?”
“Không, không, cảm ơn.” Hắn hớp một ngụm rượu nóng rực. Chiếc Chevy quay về hướng đại lộ. Bruno bảo tài xế cứ tiếp tục lái.
“Đi đâu?”
“Đi tiếp đi và câm miệng lại!” Bruno hét, giọng cao vút lên vì lo lắng.
Người tài xế lắc đầu tặc lưỡi. Bruno đang bốc hỏa, nhưng dù sao thì chiếc Chevy vẫn trong tầm mắt. Bruno nghĩ có khi nào đám người đó sẽ chẳng bao giờ ngừng lại và cái đại lộ Crockett này hẳn phải băng qua cả bang Texas không. Hai lần Bruno đã mất dấu rồi lại tìm thấy chiếc Chevy. Họ đi qua các sạp bán đồ ven đường rồi đến những rạp chiếu phim ngoài trời. Bóng tối đang dần dần dựng lên thành một bức tường bao vây mọi ngóc ngách. Bruno bắt đầu lo lắng. Hắn sẽ không thể nào tiếp tục bám đuôi nếu đám người kia ra khỏi thị trấn hay xuống một con đường vùng thôn quê. Bỗng một cánh cổng vòm rất to được chăng đèn xuất hiện ngay trên đường. Nó ghi CHÀO MỪNG TỚI VƯƠNG QUỐC VUI VẺ CỦA HỒ METCALF. Chiếc Chevy lái hướng về phía bãi đỗ xe. Có đủ thứ ánh sáng trong khu rừng trước mặt, cùng tiếng nhạc xập xình của vòng quay ngựa gỗ. Một công viên giải trí! Bruno phấn khởi.
“4 đô,” lái xe nói một cách chua ngoa. Bruno đút một tờ 5 đô qua cửa sổ trước.
Hắn chờ cho tới khi Miriam và 2 gã đàn ông, cùng 1 cô gái lạ khác mà họ vừa đón, đi qua cánh cửa quay, thì hắn mới bắt đầu bám theo. Hắn căng mắt ra ngắm nhìn Miriam dưới ánh đèn. Cô ta dễ thương theo kiểu con gái đại học, mũm mĩm, nhưng rõ ràng chỉ là hàng thứ phẩm, Bruno đánh giá. Chiếc tất đỏ đi cùng đôi sandal đỏ khiến hắn bực bội. Làm sao Guy có thể cưới một người như thế? Chân hắn chà xuống mặt đường, rồi bỗng nhiên khựng lại: cô ta không có thai! Mắt hắn nheo lại với vẻ bối rối cuồng loạn. Vì sao hắn không nhận ra ngay từ đầu? Vì điều đó còn chưa đủ lộ liễu chăng. Hắn cắn mạnh môi dưới. Nếu cân nhắc đến vẻ mũm mĩm của cô ta, thì phần eo đó trông quá bằng phẳng. Có lẽ chỉ là em gái của Miriam. Hoặc cô ta đã phá thai. Hay là sảy thai? Sảy thai! Làm thế nào mà hắn đoán ra được nhỉ? Nhưng không thể sai được! Cặp hông cô ta tròn căng dưới lớp váy màu xám bó chặt. Hắn đi tiếp theo họ, bám đều bước như thể bị thôi miên.
Guy đã nói dối về việc cô ta có thai sao? Nhưng Guy sẽ không nói dối. Tâm trí Bruno chao đảo trong những giả thuyết đối lập. Hắn đầu nghiêng sang một bên và nhìn chằm chằm vào Miriam. Rồi có thứ gì đó như đang kết nối lại trong tâm trí hắn, trước cả khi hắn kịp tìm tòi và suy nghĩ về nó: nếu có chuyện gì xảy ra với đứa bé thật thì hắn càng có thêm lý do để xóa sổ Miriam. Vì khi cái thai không còn, việc ly dị của Guy với cô ta sẽ càng trở nên khó khăn hơn. Giả dụ cô ta đã đi phá thai chẳng hạn, kết quả chẳng phải là cô ta có thể đi lại nhởn nhơ như bây giờ sao?
Cô ta đứng lại để xem một tiết mục biểu diễn, nơi một phụ nữ gypsy đang thả đồ vào trong một chậu cá lớn. Cô gái còn lại cười khúc khích, ngả người dựa hẳn vào gã tóc đỏ.
“Miriam!”
Bruno nhảy bật dậy.
“Ôi, phải rồi!” Miriam đi tới tiệm bán bánh kem lạnh.
Tất cả cùng mua bánh kem lạnh. Bruno chán chường chờ đợi, mỉm cười, nhìn lên mái vòm được chăng kín đèn của chiếc đu quay khổng lồ, cùng những con người nhỏ xíu đang đung đưa trong những băng ghế trên nền trời tối om. Qua những tán cây xa xa, hắn thấy những ánh đèn đang nhấp nháy trên mặt nước. Một công viên khá được đấy chứ. Hắn muốn đi đu quay. Hắn cảm thấy tuyệt vời. Hắn sẽ từ tốn, không quá phấn khích. Vòng quay ngựa gỗ bật bài hát “Casey sẽ khiêu vũ với cô gái tóc vàng dâu...” Cười toe toét, hắn nhìn mái tóc đỏ của Miriam và mắt họ giao nhau, nhưng cô ta lướt sang hướng khác ngay. Hắn chắc chắn cô ta không hề chú ý tới mình, nhưng hắn không được phép làm thế nữa. Cảm giác lo lắng trào dâng khiến hắn cười khỉnh. Hắn xác định Miriam là một người không mấy thông minh, điều đó càng khiến hắn thấy thú vị. Hắn có thể hiểu vì sao Guy lại ghét cô ta. Hắn cũng ghét cô ta, từ tận đáy lòng! Có lẽ cô ta đang nói dối Guy về việc có em bé. Và Guy thì đã quá thật thà nên mới tin tưởng cô ta. Con khốn!
Khi đám Miriam đi tiếp với những chiếc bánh kem trên tay, hắn thả con chim nhạn mình đang nghịch xuống chiếc hộp của người bán bóng bay, sau đó quay lại và mua một con khác có màu vàng rực. Nó khiến hắn cảm thấy như đang được trở về tuổi thơ, lúc nào cũng quay quay cái gậy để tạo ra âm thanh vun vút. Một thằng nhóc đi cùng bố mẹ đang đưa tay về phía chú chim của hắn, Bruno thoáng xúc động muốn cho thằng bé, nhưng dằn lại.
Miriam và lũ bạn đi vào một cửa hàng sáng lóa ở chân vòng quay khổng lồ với rất nhiều trò chơi cùng những màn biểu diễn. Vòng quay kêu ro ro như tiếng súng máy trên đầu họ. Âm thanh leng keng cùng tiếng reo hò khi ai đó chơi trò búa tạ đưa được mũi tên màu đỏ chạm mức cao nhất. Hắn không ngại giết Miriam bằng búa tạ, hắn nghĩ thầm. Hắn nghiên cứu Miriam và từng người trong 3 người kia để xem có ai đang chú ý đến mình không, nhưng hắn chắc chắn là không ai cả. Nếu không thể ra tay trong tối nay thì hắn không được phép để bất kỳ ai trong số họ chú ý tới mình. Vậy nhưng không hiểu sao hắn lại có cảm giác mình sẽ làm việc đó vào tối nay. Một yếu tố nào đó sẽ giúp hắn thành công. Đây chính là thời khắc của hắn. Không khí đêm mát lạnh giống một thứ chất lỏng bao bọc xung quanh, để hắn thoải mái tắm táp và nô đùa. Hắn vung con chim thành một vòng lớn. Hắn thích Texas, nơi Guy sinh ra! Trông ai cũng hạnh phúc và đầy năng lượng. Hắn để nhóm của Miriam hòa vào đám đông trong khi hớp một ngụm rượu, sau đó mới tung tẩy chạy theo họ.
Đám Miriam đang nhìn về phía vòng quay khổng lồ. Hắn hy vọng họ sẽ quyết định lên đấy chơi. Ở Texas thứ gì cũng to thật, Bruno nghĩ thầm rồi nhìn lên vòng quay với vẻ ngưỡng mộ. Hắn chưa từng nhìn thấy một cái vòng quay nào to như thế. Nó còn có một ngôi sao năm cánh dưới ánh đèn xanh dương bên trong.
“Ralph, cái này thì sao?” Miriam nói the thé, cho miếng bánh kem lạnh vào miệng.
“Trời ơi, hổng vui đâu. Đi vòng quay ngựa gỗ đi?”
Và tất cả cùng đi. Vòng quay ngựa gỗ giống như một thành phố lên đèn trong khu rừng tối om, một khu rừng làm từ những cái cột phủ nickel nhồi đầy ngựa vằn, hươu cao cố, bò và lạc đà đang hết chúi xuống rồi lại ngẩng lên, có con thì cố nghểnh lên, có con thì đang phi nước kiệu như tuyệt vọng chờ đợi người cưỡi. Bruno đứng im lìm, không thể rời đôi mắt mê mẩn, cho dù là để quan sát Miriam. Trong lòng hắn râm ran theo tiếng nhạc hứa hẹn vòng quay sẽ chuyển động bất kỳ lúc nào. Hắn cảm giác mình sắp sửa trải nghiệm một khoảnh khắc của tuổi thơ xa xăm và ngọt ngào, mà sự trống rỗng chua chát của những chiếc đàn hơi, dàn hợp xướng đàn thùng và tiếng loảng xoảng của trống và chũm chọe đang đến rất gần với tầm tay của hắn.
Mọi người đang chọn vật cưỡi. Miriam và bạn bè cô ta lại ăn, Miriam vục tay vào một túi bỏng ngô mà Dick cầm hộ nãy giờ. Lũ lợn! Nhưng Bruno cũng đói. Hắn mua một chiếc xúc xích và khi quay đầu nhìn lại, đám người kia đã ngồi sẵn sàng trên vòng quay ngựa gỗ. Hắn lục tìm tiền xu rồi chạy theo. Hắn leo lên con ngựa mà mình muốn, một con ngựa màu xanh hoàng gia với cái đầu đang ngẩng lên và miệng há ra. May mắn làm sao, đám Miriam liên tục đảo qua đảo lại trên những cái cột xung quanh hắn. Miriam cùng Dick leo lên con hươu cao cổ và con ngựa ngay trước mặt hắn. May mắn đã mỉm cười với hắn vào tối nay! Tối nay hắn nên đánh cược!
Giống như giai điệu của một đoạn điệp khúc ám ảnh... Cô ta sẽ bắt đầu...BÙM! Chạy marathon...BÙM!
Bruno mê bài hát đó và mẹ hắn cũng vậy. Tiếng nhạc làm hắn nín thở và ngồi trên ngựa như que nhồi thuốc súng. Hắn hân hoan vung vẩy chân trên bàn đạp. Có thứ gì đó va vào đầu hắn từ phía sau, hắn hùng hổ quay lại, nhưng chỉ là vài gã đang hục hặc với nhau.
Họ chậm chạp quay theo điệu nhạc của bài “The Washington Post March”. Hắn lên, lên, lên và Miriam xuống, xuống, xuống trên con hươu cao cổ của cô ta. Thế giới ngoài vòng quay ngựa gỗ biến mất trong một dải ánh sáng nhập nhòe. Bruno một tay nắm chặt tay cương như đã được dạy trong các bài học chơi polo, tay còn lại ăn xúc xích.
“Yeee-hooo!” gã tóc đỏ hú lên.
“Yeeee-hooo!” Bruno hét theo. “Tôi là người Texas!”
“Katie?” Miriam rướn người trên cổ con hươu, làm cái váy xám của cô ta căng ra. “Có nhìn thấy gã mặc áo kẻ caro đằng kia không?”
Bruno nhìn theo. Hắn thấy gã mặc áo kẻ caro. Gã ta trông hơi giống Guy, Bruno nghĩ thầm, và trong lúc ngẫm nghĩ, hắn nhỡ mất những gì Miriam đang nói về gã. Dưới ánh đèn rực rỡ, gương mặt của Miriam phủ đầy tàn nhang. Trông cô ta ngày một tởm hơn, nên hắn bắt đầu không muốn đặt tay lên làn da nhớp nháp, ấm nóng và mềm mại của cô ta nữa. Dù sao thì hắn vẫn còn con dao cơ mà. Một dụng cụ sạch sẽ.
“Một dụng cụ sạch sẽ!” Bruno hét lên đầy hân hoan, vì chẳng ai có thế nghe thấy hắn nói gì. Hắn ở trên con ngựa phía ngoài cùng, kế bên là một cái ghế đôi hình thiên nga, trống không. Hắn nhổ nước bọt vào nó, vứt chỗ xúc xích còn lại đi, rồi lau mù tạt trên ngón tay vào cái bờm ngựa.
“Casey sẽ khiêu vũ với cô nàng tóc nâu vàng, trong khi ban nhạc chơi...úi chà!” Bạn của Miriam hát vang một cách hăng say.
Tất cả mọi người cùng hòa âm và Bruno cũng góp giọng vào. Toàn bộ vòng quay ngựa gỗ đang ca hát. Giá mà họ có rượu nhỉ! Tất cả đều nên uống rượu!
“Não anh ta căng thẳng đến mức gần như nổ tung,” Bruno hát lên với lá phổi gần như đang vỡ ra, “cô gái tội nghiệp run rẩy!”
“Chào Casey,” Miriam thủ thỉ với Dick, mở miệng đón miếng bỏng ngô mà hắn ta đang cố hảy vào.
“Yah yah!” Bruno hét lên.
Miriam trông thật xấu xí và ngu đần với cái miệng há hốc như đang bị bóp cổ, cả người cô ta như phình ra và ngả sang màu hồng. Hắn vẫn cười toe toét, nhưng quay sang hướng khác vì không tài nào nhìn nổi cô ta. Vòng quay ngựa gỗ đang chậm dần lại. Hắn hy vọng họ sẽ ở lại đi thêm vòng nữa, nhưng họ lại đi xuống, khoác tay vào nhau và bắt đầu đi về phía những bóng đèn lấp lánh trên mặt nước.
Bruno dừng lại dưới tán cây để hớp thêm một ngụm nhỏ rượu nhỏ từ cái bình đã gần như rỗng tuếch.
Đám Miriam quyết định đi chèo thuyền. Viễn cảnh chèo thuyền trong không khí mát lạnh thật vui vẻ đối với Bruno. Hắn cũng thuê một con thuyền. Ngoài những tia sáng nhấp nháy thì hồ nước rộng lớn này mang một màu đen tuyền, đây đó toàn là những cặp đôi ôm ấp nhau. Bruno lại gần thuyền của Miriam đủ để thấy gã tóc đỏ đang chèo thuyền còn Miriam và Dick đang cuốn chặt lấy nhau và cười khúc khích ở ghế sau. Bruno cúi người chèo 3 lần thật mạnh để vượt qua thuyền của họ, rồi thả mái chèo chậm rãi.
“Muốn ra đảo hay lượn lờ xung quanh?” gã tóc đỏ hỏi.
Bruno nóng nảy ngồi ngả ra ghế chờ đợi quyết định của họ. Trong các ngóc ngách quanh bờ, như từ những căn phòng nhỏ tối om, hắn nghe thấy những âm thanh lầm bầm, tiếng radio êm ái và cả tiếng cười nói xôn xao. Hắn uống cạn chai rượu. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu hắn hét lên “Guy!” nhỉ? Guy sẽ nghĩ gì nếu thấy hắn bây giờ? Guy và Miriam có thể đã từng hẹn hò trên cái hồ này và có khi là trên chính con thuyền mà hắn đang ngồi. Tay và phần chân dưới của hắn râm ran một cách dễ chịu nhờ tác dụng của rượu. Nếu Miriam mà ngồi chung thuyền với hắn thì hắn sẽ vui sướng mà dìm đầu cô ta xuống nước. Ngay trong màn đêm tối tăm không có lấy một ánh trăng này. Nước vỗ mạnh vào mạn thuyền. Bruno bồn chồn với cảm giác nóng nảy vừa chợt ùa tới. Có tiếng hôn nhau mút mát từ thuyền của Miriam, Bruno rên rỉ thỏa mãn đáp trả họ. Bốp, bốp! Họ hẳn cũng nghe thấy hắn, vì có tiếng cười vang lên.
Hắn chờ tới khi họ chèo thuyền qua, rồi mới nhàn nhã đi theo. Một đốm đen khổng lồ ngày càng lại gần, chỗ này chỗ kia những que diêm đang thi nhau sáng lên. Một hòn đảo. Trông nó giống như thiên đường của lũ thích ngủ lang. Có lẽ tối nay Miriam sẽ lên đảo làm chuyện đó, Bruno nghĩ thầm, cười khúc khích.
Khi thuyền của Miriam cập bến, hắn chèo sang bên cạnh cách đó vài mét, rồi leo lên bờ, đặt mũi thuyền lên một khúc cây nhỏ để dễ phân biệt. Cảm giác quyết tâm lại tràn ngập trong hắn một lần nữa, mạnh mẽ và quyết đoán hơn lúc ở trên tàu. Mới tới Metcalf chưa đầy 2 tiếng mà hắn đã ở đây trên cùng một hòn đảo với cô ta! Hắn ép con dao vào người qua ống quần. Giá mà hắn có thể khiến cô ta tách đoàn rồi bịt mồm cô ta lại nhỉ - liệu cô ta có cắn không? Hắn co rúm người lại ghê tởm trước ý nghĩ cái miệng ẩm ướt của cô ta chạm vào tay mình.
Hắn từ tốn đi theo những bước chân chậm rãi của họ, lên một khoảng đất gập ghềnh rất gần các bụi cây.
“Chúng ta không thể ngồi đây, mặt đất ẩm lắm,” cô gái tên Katie rên rỉ.
“Ngồi lên áo tui nè nếu cô muốn,” một gã nói.
Chúa ơi, cái giọng miền Nam ngớ ngẩn đó.
“Khi tôi đi dạo với em yêu trong vùng đất trăng mật...” một gã hát từ trong bụi cây.
Những thanh điệu rì rầm trong đêm. Bọ. Dế. Một con muỗi đang bay quanh tai hắn. Bruno đập đập vào tai mình, tiếng ong ong trong màng nhĩ như đã nuốt chửng các âm thanh khác.
“...cút đi.”
“Sao chúng ta không thể tìm được chỗ nào khác chứ?” Miriam ca thán.
“Chẳng còn chỗ nào và coi chừng chỗ em đặt chân đấy!”
“Coi chừng chỗ em đặt chân đấy, các cô gái!” gã tóc đỏ cười nói.
Họ định làm cái quái gì vậy không biết? Hắn ngán ngẩm lắm rồi! Tiếng nhạc của vòng quay ngựa gỗ có vẻ lừ đừ và xa xăm, chỉ còn những âm thanh leng keng vang vọng lại. Đám Miriam quay lại, nhìn thẳng về phía hắn, khiến hắn phải đi sang một bên như thể đang muốn đi nơi khác. Hắn bị vướng vào một bụi cây thấp đầy gai, tay chân bận bịu gỡ nó ra trong khi họ đi lướt qua mình. Rồi hắn theo chân đám người đi xuống đồi. Hắn nghĩ mình có thể ngửi thấy mùi nước hoa của Miriam, nếu nó không thuộc về cô gái nào khác, một mùi hương ngọt ngào như phòng tắm mịt mù hơi khiến hắn ghê tởm.
“...và bây giờ,” đài radio vang lên, “tiến vào một cách thận trọng...Leon...Leon đấm mạnh vào mặt Bé Cưng, rồi đứng lại lắng nghe đám đông.” Một tiếng rống vang lên.
Bruno thấy một gã trai và một cô gái chui vào trong các bụi cỏ như thể cũng đang đánh lộn.
Miriam đứng ở khu đất cao hơn đôi chút, cách hắn chưa đầy 3 mét, còn những người khác đang trượt xuống con dốc gần hổ nước. Bruno nhích lại gần hơn. Ánh đèn phản chiếu trên mặt nước in bóng từ đầu xuống tận bả vai cô ta. Chưa có lúc nào hắn được ở gần cô ta đến thế!
“Này!” Bruno thì thầm và thấy cô ta quay lại. “Nói xem, tên cô có phải là Miriam không?”
Cô ta đối mặt với hắn, nhưng hắn biết cô ta chỉ lờ mờ nhìn thấy mình thôi. “Phải. Anh là ai?”
Hắn tiến lên một bước. “Trước đây, tôi đã từng gặp cô ở đâu đó chưa nhỉ?” hắn hỏi một cách bất cần, lại ngửi thấy mùi nước hoa. Cô ta chỉ là một đốm đen xấu xí có hơi ấm. Hắn lao bổ tới với vẻ quyết tâm dữ dội, hai cổ tay vươn ra chạm vào mục tiêu.
“Nói xem, cô đã làm gì...?”
Vừa dứt lời, bàn tay hắn đã bóp nghẹn lấy cổ họng cô ta, chặn lại tiếng kêu ngỡ ngàng vừa mới chớm bật ra. Cả thân người Miriam bị hắn lay mạnh. Cơ thể hắn như rắn lại thành đá, hàm răng nghiến chặt đến mức phát ra âm thanh ken két. Họng cô ta vang lên tiếng ùng ục, nhưng vì hắn dùng sức bóp chặt quá nên cô ta vẫn không thể kêu lên tiếng nào. Với một cẳng chân đặt sau lưng cô ta, hắn ép cô ta ngửa ra sau, rồi họ cùng ngã xuống đất mà không tạo ra bất kỳ âm thanh nào trừ tiếng lá cây xột xoạt. Hắn bấm các ngón tay ngày càng sâu hơn, chịu đựng cơ thể ghê tởm đang áp dưới thân mình để sự giãy giụa của Miriam không khiến cả hai bật dậy. Họng cô ta ngày một nóng và căng ra. Dừng lại, dừng lại, dừng lại! Hắn ra lệnh! Cuối cùng thì đầu cô ta cũng không quay ngang quay ngửa nữa. Hắn chắc chắn mình đã bóp cổ cô ta đủ lâu, nhưng vẫn không nới lỏng tay. Mắt hắn liếc ra phía sau, không có ai đang tiến về phía này cả. Khi bắt đầu nới lỏng các ngón tay, hắn thấy cổ họng cô ta giống như một cục bột có 2 vết lõm hằn xuống. Rồi cô ta phát ra một tiếng như tiếng ho khan khiến hắn hoảng sợ vì tưởng người chết sống dậy. Hắn lại lao bổ về phía cô ta, lê gối lại gần, ép thân người cô ta xuống mạnh đến mức hắn tưởng như đã làm gãy ngón cái của chính mình vì sức lực hắn tuôn ra qua bàn tay. Nếu thế chưa đủ thì sao? Hắn nghe thấy âm thanh rên rỉ của chính mình. Cuối cùng thì cô ta cũng đã im lìm và trở nên mềm oặt.
“Miriam ơi?” một giọng nữ gọi.
Bruno bật dậy rồi lảo đảo đi thẳng vào vùng trung tâm của hòn đảo, sau đó rẽ trái để tiến về phía con thuyền của mình. Hắn dùng khăn lau thứ gì đó ra khỏi tay. Nước bọt của Miriam. Hắn ném cái khăn xuống rồi lại cầm nó lên, vì trên đó có tên của hắn. Đầu óc hắn đang hoạt động! Hắn cảm thấy thật tuyệt! Xong việc rồi!
“Mi-ri-am!” giọng nói lười biếng dần trở nên mất kiên nhẫn.
Nêu hắn chưa xử lý xong cô ta thì sao, nếu cô ta đang ngồi dậy nói chuyện thì sao? Ý nghĩ ấy làm hắn lao về phía trước, gần như ngã xuống sườn đồi. Đến bên mép hồ nước, một cơn gió thổi mạnh vào người hắn. Hắn không nhìn thấy thuyền của mình đâu. Hắn đã định leo lên một con thuyền bất kỳ, nhưng lại đổi ý. Cuối cùng thì hắn cũng thấy thuyền của mình ở bên tay trái cách đó vài mét, trên một khúc gỗ nhỏ.
“Này, cô ấy ngất xỉu rồi!”
Bruno đẩy thuyền đi thật nhanh, nhưng không vội vã.
“Cứu với, có ai ở đó không!” giọng nói nửa hổn hển nửa la hét của cô gái vang lên.
“Gawd!... Lại đây... giúp đi!”
Giọng nói hoảng loạn làm Bruno kinh hoàng theo. Hắn vụng về chèo vài cái, rồi ngừng phắt lại, để con thuyền tự do trôi trên mặt nước đen kịt. Hắn đang sợ hãi điều gì đây? Không hề có dấu hiệu nào cho thấy có người đang đuổi theo hắn.
“Này!”
“Chúa ơi, cô ấy chết rồi! Gọi ai đó đi!”
Âm thanh gào thét của một cô gái vang vọng trong không gian im lặng. Bằng cách nào đó, tiếng thét ấy sẽ chấm dứt tất cả. Một tiếng thét thật đẹp, Bruno nghĩ thầm với vẻ ngưỡng mộ quái gở và trầm lặng. Hắn dễ dàng chèo về phía gần cầu cảng, theo sau một con thuyền khác. Từ tốn, từ tốn như trong mọi việc khác, hắn trả tiền cho người trông thuyền.
“Trên đảo!” một giọng nói hoảng loạn và kích động vang lên từ một con thuyền. “Họ nói có một cô gái đã chết!”
“Chết à?”
“Ai đó gọi cảnh sát đi!”
Những tiếng bước chân đang chạy rầm rầm vang lên trên cầu cảng gỗ phía sau lưng hắn.
Bruno vẩn vơ đi ra cổng công viên. Tạ ơn Chúa vì có lẽ hắn đã quá căng thẳng, say xỉn hoặc làm sao đó nên mới có thể di chuyển một cách từ tốn như vậy! Nhưng khi đi qua cánh cửa quay, một cảm xúc hãi hùng, lo lắng không thể đánh bại lại dâng lên trong lòng hắn. Nhưng rồi cảm giác ấy cũng nhanh chóng tan biến. Chẳng có ai thèm nhìn hắn. Để trấn an mình, hắn tập trung vào việc muốn uống rượu. Có một ánh đèn đỏ sáng lên ở phía cuối đường trông như một quán rượu, hắn đi thẳng về phía đó.
“Một ly Cutty,” hắn nói với người pha chế rượu.
“Cậu từ đâu đến vậy, chàng trai?”
Bruno nhìn ông ta. 2 người đàn ông bên phải thì đang nhìn hắn. “Tôi muốn một ly Scotch.”
“Không kiếm được rượu mạnh ở quanh đây đâu, chàng trai ạ.”
“Đây là đâu, vẫn thuộc công viên à?” Giọng hắn vỡ ra, nghe như đang gào.
“Không thể kiếm rượu mạnh ở bang Texas.”
“Cho tôi thứ đó vậy!” Bruno chỉ tay về phía chai rượu lúa mạch đen của 2 người đàn ông ngồi cạnh.
“Đây. Sao lại có người muốn uống đến thế cơ chứ.” 1 trong 2 người rót một chút rượu vào cốc thủy tình rồi đẩy về phía hắn.
Khi vừa uổng thì loại rượu Texas này bỏng rẫy, nhưng lại có vị ngọt khi xuống tới dạ dày. Bruno đề nghị trả tiền anh ta nhưng anh ta từ chối.
Tiếng còi cảnh sát vang lên, ngày một gần hơn.
Một người đàn ông bước vào cửa.
“Chuyện gì vậy? Có tai nạn à?” có người hỏi anh ta.
“Tôi chẳng thấy gì hết,” anh ta nói một cách thờ ơ.
Người anh em! Bruno nghĩ thầm, quan sát anh ta, nhưng có vẻ đường đột tới bắt chuyện thì không ổn cho lắm.
Hắn cảm thấy rất ổn. Người đàn ông kia cứ khăng khăng đòi hắn uống thêm 1 ly nữa, thế nên Bruno đã nốc cạn 3 ly rượu. Hắn nhìn thấy một vệt màu kỳ lạ trên tay mình khi nhấc cốc lên, hắn rút khăn tay ra, bình tĩnh lau sạch vị trí giữa ngón cái và ngón trỏ. Nó bị dính son môi màu vàng cam của Miriam. Hắn không thể nhìn rõ nó dưới đèn quán bar. Hắn nói cảm ơn với người đàn ông mời rượu rồi tiến vào màn đêm, đi bộ dọc phía bên phải con đường để tìm taxi. Hắn không hề có ước muốn ngoái lại nhìn công viên đang sáng đèn. Hắn tự nhủ là mình thậm chí còn chẳng nghĩ về việc đó. Một chiếc xe buýt điện đi ngang qua, hắn đuổi theo. Hắn thưởng thức không gian tươi sáng bên trong, thậm chí còn đọc tất cả các tấm áp phích trên xe. Một cậu nhóc ngọ nguậy ngồi bên kia lối đi, và Bruno bắt đầu tán gẫu với cậu nhóc. Ý nghĩ gọi cho Guy và gặp anh ta thoáng xuất hiện trong đầu hắn, nhưng tất nhiên Guy đang không ở đây. Hắn muốn ăn mừng. Hắn có thể gọi lại cho mẹ của Guy, bất chấp tất cả, nhưng nghĩ lại thì điều đó có vẻ không được thông minh cho lắm. Việc hắn không thể gặp Guy hay thậm chí là trò chuyện và viết thư cho anh trong một thời gian dài sắp tới là điểm tối duy nhất của đêm nay. Tất nhiên Guy, sẽ bị thẩm vấn. Nhưng anh ta đã tự do! Xong việc rồi, xong rồi, xong rồi! Cảm giác hạnh phúc trào dâng, hắn xoa đầu cậu nhóc.
Cậu nhóc bối rối trong giây lát, nhưng rồi để đáp lại nụ cười thân thiện của Bruno, cậu bé cũng mỉm cười theo.
Ở ga tàu Atchison, Topeka và Santa Fe, hắn mua vé toa giường nằm lúc 1 giờ 30 phút sáng, tức là hắn có tận 1 tiếng rưỡi nữa để giết thời gian. Mọi thứ đều hoàn hảo và hắn cảm thấy hạnh phúc kinh khủng. Tại một siêu thị gần ga tàu, hắn mua một ít Scotch để đổ vào bình rượu. Hắn nghĩ xem có nên tới nhà Guy để xem nó trông ra sao hay không. Hắn cẩn trọng cân nhắc và rồi quyết định rằng mình có thể. Hắn đang định tới chỗ một người đàn ông đứng cạnh cửa để hỏi đường - hắn biết mình không nên đi taxi tới đó - thì nhận ra hắn muốn một người phụ nữ. Hắn muốn một người phụ nữ hơn bao giờ hết trong đời, và điều đó làm hắn vô cùng hài lòng. Hắn đã không muốn phụ nữ từ khi tới Santa Fe, dù Wilson đã dụ dỗ hắn 2 lần. Hắn quay người đi khi đã đến trước mặt người đàn ông, vì nghĩ rằng hỏi đường một tài xế taxi thì sẽ tốt hơn. Hắn run run, hắn muốn đàn bà quá! Một cảm giác run rẩy khác hẳn do uống rượu.
“À, chả biết,” người lái xe trả lời với vẻ thờ ơ, gương mặt đầy tàn nhang dựa vào tấm chắn bùn.
“Ông nói chả biết là sao?”
“Chả biết, thế thôi.”
Bruno rời đi trong ghê tởm.
Một tài xế khác cuối vỉa hè sốt sắng hơn. Ông ta viết một địa chỉ và vài cái tên cho Bruno lên mặt sau của một tấm danh thiếp, dù nơi đó gần đến nỗi ông ta không cần phải lái xe chở hắn tới đó.