CHƯƠNG 13
Ở Montecarlo, Guy đang tựa vào bức tường cạnh giường để ngắm Anne lật cuốn album ảnh gia đình mà anh đã mang theo từ Metcalf. Những ngày này thật tuyệt vời, 2 ngày cuối cùng anh còn được ở với Anne. Ngày mai anh sẽ đi tới Metcalf. Và rồi Florida. 3 ngày trước, điện tín của ông Brillhart đã tới tay anh, nói rằng dự án này vẫn dành cho anh. 6 tháng làm việc đang trải dài trước mắt, đến tháng Mười hai tòa nhà của họ sẽ khởi công. Giờ anh đã có tiền xây nó. Cũng như tiền để ly dị.
“Em biết đấy,” anh nói một cách nhẹ nhàng, “dù không nhận được dự án ở bãi biển Palm, dù ngày mai anh phải quay lại New York làm việc, thì anh vẫn có thể nhận những dự án khác.” Nhưng khi nói ra điều đó, anh cũng nhận ra rằng bãi biển Palm đã cho anh can đảm, động lực, ý chí, hay bất kỳ điều gì anh muốn liệt kê ra. Không có dự án bãi biển Palm thì những ngày ở bên Anne chỉ khiến anh thêm tội lỗi.
“Nhưng anh không cần phải làm như vậy,” sau cùng Anne nói. Cô ghé sát mặt vào cuốn album hơn.
Anh mỉm cười. Anh biết cô chẳng để tâm đến anh mấy. Và thực tế thì, như Anne biết, những gì anh nói chẳng quan trọng. Anh cúi xuống cùng cô xem album, điểm tên những người mà cô hỏi, thích thú ngắm nhìn khi cô xem kỹ 2 trang ảnh của anh mà mẹ anh cất giữ từ thuở sơ sinh đến tầm 20 tuổi. Trên bức ảnh nào anh cũng mỉm cười, mái tóc đen rối bù cùng một khuôn mặt rắn rỏi và bất cần hơn hiện tại.
“Bức này trông anh có đủ hạnh phúc không?” anh hỏi.
Cô nháy mắt với anh. “Có, và cực kỳ đẹp trai nữa. Có bức nào của Miriam không?” Cô dùng ngón tay cái để lướt qua những trang còn lại.
“Không,” Guy nói.
“Em mừng kinh khủng vì anh đã mang thứ này đến.”
“Mẹ sẽ chặt đầu anh nếu biết nó đang ở Mexico.” Anh cất quyển album vào vali vì sợ để quên lại đây. “Cuốn album này là cách gặp gỡ gia đình thông gia giàu tính nhân văn nhất.”
“Guy, em khiến anh phải chịu đựng nhiều đến thế sao?”
Anh mỉm cười trước giọng điệu ai oán của cô. “Không! Anh chẳng hề bận tâm đâu!” Anh ngồi xuống giường và kéo cô vào lòng. Anh đã gặp toàn bộ họ hàng của Anne, 2,3 rồi cả chục người tại một tiệc tối Chủ nhật của nhà Faulkner. Họ nói đùa về số thành viên trong gia đình Faulkner, Weddell cùng Morrison đang sống đầy rẫy ở New York và Long Island. Không hiểu sao anh thích việc cô có rất nhiều họ hàng. Giáng sinh ở nhà Faulkner năm ngoái là khoảng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời anh. Anh hôn lên hai má rồi cả môi cô. Khi cúi đầu xuống, anh nhìn thấy những bức vẽ của Anne ở trên tấm ga trải giường, phía dưới là đống đồ văn phòng phẩm Montecarlo. Anh lơ đãng xếp gọn chúng lại. Chúng là các ý tưởng thiết kế đã đến với cô sau chuyến thăm Museo Nacionale chiều nay của họ. Nét vẽ đen và dứt khoát, như các bức phác thảo thô của anh. “Anh đang nghĩ về nhà của chúng ta, Anne.”
“Anh muốn thật to.”
Anh mỉm cười, “Ừ.”
“Vậy hãy xây thật to.” Cô thả lỏng người trong vòng tay anh. Cà hai cùng thở dài, tuy hai mà như một. Cô cười khẽ khi được anh ôm lấy.
Đó là lần đầu tiên cô đồng ý về kích cỡ của ngôi nhà. Ngôi nhà sẽ có hình chữ Y và câu hỏi đặt ra là có nên bỏ qua phần cánh trước hay không. Nhưng ý tưởng trong đầu Guy ngân nga đòi có cả 2 cánh. Nó sẽ rất tốn kém, hơn 24.000, nhưng dự án bãi biển Palm sẽ đem lại một khoản thu nhập lớn, Guy mong đợi đó sẽ là một công việc được trả lương nhanh và hậu hĩnh. Anne đã nói rằng cha cô chẳng mong gì hơn là được tặng cho họ món quà cưới là phần cánh trước, nhưng đối với Guy thì điều đó cũng giống như việc bỏ luôn phần cánh trước đi vậy, đều không thể chấp nhận được. Anh có thể mường tượng ra ngôi nhà sẽ sáng rực lên một cách mạnh mẽ trên nền những món đồ đạc màu nâu rải rác khắp các căn phòng. Ý tưởng này nảy ra từ một hòn đá trắng mà anh đã nhìn thấy gần một thị trấn có tên là Alton ở cuối Connecticut. Căn nhà sẽ dài và thấp, có mái bằng, như thể nhà giả kim đã tạo nó ra từ đá, giống hệt một viên pha lê.
“Anh sẽ gọi căn nhà là ‘Pha Lê’,” Guy nói.
Anne trầm tư nhìn lên trần nhà. “Em không thích đặt tên căn nhà bằng một cái tên đậm chất nhà cửa cho lắm. Em có thể sẽ không thích cái tên ‘Pha Lê’ đâu.”
Guy cảm thấy hơi bị tổn thương. “Nó hay hơn hẳn ‘Alton’. Đó mới là cái tên vô vị! Đó là phong cách New England. Giờ hãy chấp nhận Texas...”
“Được rồi, anh lấy Texas còn em lấy New England.” Anne mỉm cười, chặn Guy lại giữa chừng, vì trên thực tế cô thích Texas còn Guy thích New England.
Guy nhìn điện thoại, có một linh cảm buồn cười là nó sắp rung. Anh thấy hơi chóng mặt, giống như đã uống một viên thuốc gây ảo giác nhẹ vậy. Chắc là do độ cao, Anne nói, nó khiến mọi người có cảm giác như vậy khi ở thành phố Mexico. “Anh có cảm giác mình có thể gọi ngay cho Miriam tối nay, nói chuyện với cô ta và rồi mọi chuyện sẽ đâu vào đó,” Guy nói một cách từ tốn, “giống như đột nhiên anh có khả năng nói đúng điều nên nói vậy.”
“Đó chỉ là một chiếc điện thoại,” Anne nói, hết sức nghiêm túc.
Vài giây trôi qua, rồi anh nghe tiếng Anne thở dài.
“Mấy giờ rồi,” cô ngồi dậy hỏi. “Em đã bảo mẹ là em sẽ quay lại lúc 12 giờ.”
“11 giờ 7 phút rồi.”
“Anh không đói à?”
Họ gọi món từ nhà hàng ở tầng dưới. Thịt hun khói và trứng là một đống màu đỏ son khó lòng phân biệt được trên đĩa, nhưng họ thấy cũng khá ngon.
“Em mừng vì anh đã tới Mexico,” Anne nói. “Đó là nơi mà em biết rất rõ còn anh thì không, một nơi mà em muốn anh biết. Chỉ có thành phố Mexico là không giống những nơi khác.” Cô tiếp tục nói, từ tốn ăn, “Nó có vẻ hoài cổ như Paris, Vienna và anh sẽ luôn muốn quay lại bất kể có chuyện gì xảy ra với anh ở đó.”
Guy cau mày. Anh đã tới Paris và Vienna với Robert Treacher, một kỹ sư người Canada vào một mùa hè nọ khi cả hai đều nghèo rớt mùng tơi. Nó không phải Paris và Vienna mà Anne biết. Anh nhìn xuống ổ bánh ngọt phết bơ mà cô đưa cho mình. Có lúc anh từng tha thiết muốn biết hương vị của mọi trải nghiệm mà Anne có, những chuyện đã xảy ra với cô trong từng thời khắc tuổi thơ. “Ý em là gì khi nói bất kể có chuyện gì xảy ra với anh ở đó?”
“Ý em là dù anh có bị ốm. Hay bị cướp.” Cô ngẩng lên nhìn anh và mỉm cười. Nhưng ánh đèn tỏa ra quầng sáng phản chiếu vào đôi mắt xanh khói của cô, một quầng sáng hình lưỡi liềm trên hai quầng mắt thâm đen, mang tới một vẻ buồn bã bí ẩn nơi khuôn mặt. “Em nghĩ chính những điểm đối lập khiến nó thu hút. giống như những người hết sức đối lập vậy.”
Guy nhìn cô chăm chăm, ngón tay móc vào quai cốc cà phê. Không hiểu sao tâm trạng của cô, hoặc có lẽ là điều cô vừa nói, khiến anh cảm thấy thua kém. “Anh xin lỗi vì mình chẳng có điểm đối lập phi thường nào hết.”
“Ha ha!” Cô phá lên cười, nụ cười vui tươi quen thuộc khiến anh hân hoan kể cả khi cô đang cười anh, kể cả khi cô không hề có ý định giải thích hành động của mình.
Anh bật dậy. “Ăn bánh nhé. Anh sẽ dùng phép biến ra một cái bánh thật ngon!” Anh lôi hộp bánh quy ra từ một góc vali. Anh đã không nghĩ tới chúng cho đến tận bây giờ, đó là những chiếc bánh quy với mứt mâm xôi ngon tuyệt mà mẹ đã nướng cho anh vào bữa sáng.
Anne gọi điện cho quầy bar dưới tầng và gọi một loại rượu cực kỳ đặc biệt. Rượu có màu tím đậm đà như những chiếc bánh qui, đựng trong 2 chiếc ly có chân còn chẳng to hơn một ngón tay. Khi người bồi bàn vừa rời khỏi và họ còn đang nâng ly thì điện thoại reo, những hồi chuông run rẩy, lặp đi lặp lại.
“Chắc là mẹ anh đấy,” Anne nói.
Guy nghe máy. Anh nghe thấy một giọng nói xa xăm nói chuyện với người trực tổng đài. Rồi giọng nói vang lên to hơn, lo lắng, the thé, đúng là giọng mẹ anh: “Alo?”
“Alo, mẹ ạ.”
“Guy, có chuyện xảy ra rồi.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Về Miriam.”
“Cô ta làm sao?” Guy ép chặt ống nghe vào tai. Anh quay sang nhìn Anne và thấy nét mặt cô thay đổi.
“Con bé đã bị giết, Guy. Tối qua...” Giọng bà như vỡ òa.
“Gì cơ mẹ?”
“Nó xảy ra tối qua.” Bà nói bằng giọng ngập ngừng, the thé mà Guy mới chỉ nghe thấy 1, 2 lần gì đó trong đời. “Guy, con bé bị giết.”
“Giết!”
“Guy, gì thế?” Anne đứng dậy hỏi.
“Tối qua ở hồ. Vẫn chưa có ai biết gì cả.”
“Mẹ...”
“Con về nhà được không, Guy?”
“Được, mẹ... Như thế nào?” anh hỏi một cách ngớ ngẩn, nắm chặt điện thoại như thể anh lôi được thông tin ra từ 2 bộ phận cổ lỗ của nó. “Như thế nào?”
“Bóp cổ.”
Tất cả như chìm vào im lặng.
“Mẹ có...?” anh dò hỏi. “Liệu...?”
“Guy, gì thế?” Anne nắm lấy cánh tay anh.
“Con sẽ về nhanh hết mức có thể, mẹ. Tối nay. Đừng lo. Con sẽ gặp lại mẹ sớm thôi.” Anh chậm rãi gác máy và quay sang nói với Anne. “Miriam. Miriam đã bị giết.”
Anne thì thào, “Bị giết...anh vừa nói vậy phải không?”
Guy gật đầu, nhưng anh đột ngột nhận ra đó có thể là một sai lầm. Biết đâu sẽ có một bản báo cáo... “Khi nào?”
Nhưng nó xảy ra tối qua. “Mẹ anh bảo là tối qua.”
“Họ có biết là ai không?”
“Không. Tối nay anh phải đi rồi.”
“Chúa ơi.”
Anh nhìn Anne đang đứng bất động trước mặt mình. “Tối nay anh phải đi rồi,” anh lặp lại một cách đờ đẫn. Rồi anh quay người đi về phía điện thoại để gọi đặt vé máy bay, nhưng cuối cùng, Anne mới là người đặt vé cho anh, nói chuyện vội vã bằng tiếng Tây Ban Nha.
Anh bắt đầu thu dọn đồ đạc. Chỉ bỏ vài món đồ cá nhân vào trong vali thôi mà dường như mất đến cả tiếng. Anh nhìn chằm chằm vào cái bàn làm việc màu nâu, tự hỏi mình đã kiểm tra xem liệu đã bỏ tất cả mọi thứ ra khỏi các ngăn tủ của nó chưa. Giờ đây, thay thế hình ảnh của ngôi nhà trắng trong trí tưởng tượng là một khuôn mặt tươi cười, đầu tiên là phần khuôn miệng đang nhếch lên, rồi đến gương mặt - mặt của Bruno. Cái lưỡi cong lên dâm đãng ở môi trên, rồi tiếng cười khùng khục như thể đang kìm nén phát ra, làm các sợi tóc mỏng trên trán rung lên. Guy cau mày nhìn Anne.
“Có vấn đề gì vậy, Guy?”
“Không có gì,” anh nói.
Không biết bộ dạng của anh hiện tại trông ra sao nhỉ?