← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 47

Guy ngồi ở ghế phụ trên lối đi của một chiếc máy bay tới Houston. Anh cảm thấy khổ sở và lo lắng, không hiểu sao có vẻ lạc lõng và sai trái, khi cái ghế nhỏ bịt kín lối đi và phá hỏng tính đối xứng của nội thất máy bay. Chiếc ghế này là sự sai trái và không cần thiết, nhưng anh tin chắc rằng mình đang làm một việc cần thiết. Nhũng khó khăn mà anh phải vượt qua để tới được đây đã làm cho tinh thần của anh trở nên quyết tâm đến mức cứng đầu.

Gerard đã ở đồn cảnh sát để nghe thẩm vấn về cái chết của Bruno. Ông ta nói mình đã bay về từ Iowa. Thật bất hạnh khi cuộc đời Charles chấm dứt theo cách đó, nhưng Charles chưa từng cẩn trọng về bất kỳ điều gì. Quá tệ là nó lại xảy ra trên thuyền của Guy. Guy đã có thể trả lời các câu hỏi một cách hoàn toàn vô cảm. Chi tiết về việc xác cậu ta biến mất có vẻ thật vụn vặt. Guy phân tâm với sự hiện diện của Gerard hơn. Anh không muốn Gerard theo chân anh tới Texas. Để thêm an toàn, anh thậm chí còn không hủy vé tới Canada, nó đã cất cánh đầu giờ chiều nay. Rồi anh đợi chuyến bay này gần 4 tiếng ở sân bay. Nhưng anh an toàn rồi. Gerard đã nói rằng chiều nay ông ta sẽ đi tàu quay lại Iowa.

Dẫu vậy, Guy vẫn nhìn vào hành khách trong khoang một lần nữa, chậm rãi và cẩn thận hơn so với lần đầu tiên. Chẳng có ai mang chút hứng thú nào dù nhỏ nhất dành cho anh.

Bức thư mỏng đang nằm trong túi áo trong của anh kêu sột soạt khi anh cúi người xuống để nhìn đống giấy tờ trên đùi. Những giấy tờ này là các báo cáo cục bộ về công trình Alberta mà Bob đã đưa cho anh. Guy không đọc tạp chí, cũng không muốn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng anh biết rằng mình có thể ghi nhớ các chi tiết trong báo cáo một cách máy móc và hiệu quả nhất. Anh nhìn vào một trang từ cuốn tạp chí kiến trúc Anh bị xé ra và đút vào giữa các tờ giấy được đánh máy. Bob đã dùng bút chì đỏ khoanh tròn một đoạn:

Guy Daniel Haines là kiến trúc sư ấn tượng nhất từng nổi lên ở khu vực Nam Mỹ. Với tác phẩm độc lập đầu tiên ở tuổi 27, một tòa nhà 2 tầng với cấu trúc đơn giản, nối tiếng với tên gọi “Trung tâm mua sắm Pittsburgh,” Haines trình bày những nguyên tắc thanh lịch và tiện dụng mà anh kiên định tuân thủ và giúp cho các tác phẩm nghệ thuật của anh trưởng thành đến tầm vóc hiện thời. Nếu muốn tìm cách định nghĩa sự thiên tài khác lạ của Haines, chúng tôi chủ yếu sẽ phải dựa vào một từ vừa khó hiểu lại thoát tục “thanh lịch,” mà trước khi Guy xuất hiện, chưa được ai dùng để miêu tả kiến trúc hiện đại. Thành tựu của Haines là đem quan điểm thanh lịch của riêng anh vào những tác phẩm kinh điển tròng thời đại của chúng ta. Công trình kiến trúc chính trong dự án Palmyra được biết đến rộng rãi của anh ở bãi biển Palm, Florida, được vinh danh là “Ngôi đền Parthenon của Mỹ” *

* Parthenon là một ngôi đền thờ thần Athena, được xây dựng vào thế kỷ V trước Công nguyên ở Acropolis. Đây là công trình xây dựng nổi tiếng nhất của Hy Lạp cổ đại vẫn còn tồn tại đến ngày nay.

Một đoạn được đánh dấu hoa thị ở cuối trang viết:

Từ thời điểm khi viết bài báo này, anh Haines đã được bổ nhiệm làm một thành viên trong Hội đồng cố vấn của dự án đập Alberta ở Canada. Anh ấy từng nói các cây cầu luôn thu hút mình và công trình này sẽ khiến anh hạnh phúc trong vòng 3 năm tới.

“Hạnh phúc,” anh nói. Làm sao họ lại dùng một từ như thế nhỉ?

Đồng hồ điểm 9 giờ khi taxi của Guy băng qua tuyến phố chính ở Houston. Guy đã thấy cái tên Owen Markman trong danh bạ điện thoại ở sân bay, sau đó anh kiểm tra túi của mình và vào taxi. Mọi chuyện tiếp theo sẽ không đơn giản như thế này, anh nghĩ thầm. Anh không thể cứ xông bừa tới nhà Owen vào lúc 9 giờ tối và bắt gặp anh ta đang ở nhà, một mình, sẵn lòng ngồi trên ghế và nghe một kẻ xa lạ nói chuyện được. Anh ta sẽ không ở nhà, hoặc không còn sống ở đó nữa. Guy có thể mất đến vài ngày để hoàn thành mọi việc mất.

“Dừng ở khách sạn này đi,” Guy nói.

Guy vào khách sạn và thuê một phòng. Động thái lo xa nhỏ nhặt này khiến anh cảm thấy khá hơn.

Owen Markman không sống ở địa chỉ trên đường Cleburne. Đó là một tòa nhà gồm nhiều căn hộ nhỏ. Những người ở trong hành lang tầng 1, trong đó có một người quản lý, nhìn anh với vẻ hoài nghi và cung cấp cho anh lượng thông tin cực kỳ ít ỏi. Không ai biết Owen Markman ở đâu.

“Anh không phải cảnh sát đúng không?” cuối cùng viên quản lý hỏi.

Anh vô thức mỉm cười. “Không phải.”

Guy đang trên đường rời khỏi đấy thì một người cản anh lại ở thềm nhà và, cũng với vẻ do dự cẩn trọng, bảo anh rằng anh có thể tìm thấy Markman ở một quán cà phê ở trung tâm thành phố.

Cuối cùng, Guy cũng tìm được Owen trong một cửa hàng dược phẩm, ngồi ở quầy cùng 2 người phụ nữ mà anh ta không thèm giới thiệu. Owen Markman tuột xuống khỏi ghế đẩu và đứng thẳng, đôi mắt nâu hơi mở ra. Khuôn mặt dài trông nặng nề và xấu xí hơn trong trí nhớ của Guy. Anh ta thận trọng đút hai bàn tay to đùng vào ngăn túi chéo của chiếc áo khoác da.

“Anh vẫn nhớ tôi,” Guy nói.

“Có thể coi là vậy.”

“Anh có phiền không nếu tôi muốn nói chuyện với anh? Chỉ một lúc thôi.” Guy nhìn xung quanh. Anh đoán tốt nhất là mời anh ta đến phòng khách sạn của mình. “Tôi có một phòng ở khách sạn Rice ở đây.”

Markman chậm rãi nhìn Guy từ dưới lên trên một lần nữa, sau khi im lặng một lúc lâu, anh ta nói, “Được thôi.”

Đi qua bàn thu ngân, Guy thấy mấy giá rượu. Mời Markman uống rượu thì có vẻ sẽ hiếu khách hơn. “Anh có thích Scotch không?”

Markman hơi thả lỏng khi thấy Guy mua rượu. “Coca-Cola cũng được, nhưng có thêm chút gì đó thì sẽ ngon hơn.”

Guy mua thêm cả mấy chai Coca-Cola.

Họ im lặng lái xe tới khách sạn, vào trong thang máy và đi vào phòng cũng trong im lặng. Guy tự hỏi mình nên bắt đầu câu chuyện như thế nào. Có cả một tá cách để bắt đầu. Nhưng Guy gạch bỏ tất cả.

Owen ngồi xuống ghế bành, vừa nhìn Guy với vẻ hoài nghi không lo nghĩ vừa thưởng thức cốc Scotch pha Coca-Cola.

Guy bắt đầu lắp bắp, “Có gì...”

“Gì cơ?” Owen hỏi.

“Anh sẽ làm gì nếu biết ai giết Miriam?”

Chân của Markman giậm xuống sàn, rồi anh ta ngồi dậy. Hàng lông mày chau lại thành một đường đen xì đầy căng thẳng trên mắt. “Anh à?”

“Không, nhưng tôi quen người đã làm điều đó.”

“Ai?”

Guy tự hỏi anh ta đang cảm thấy thế nào khi cau mày ngồi ở vị trí đó. Căm ghét? Ghê tởm? Giận dữ? “Tôi biết và cảnh sát cũng sẽ sớm biết.” Guy do dự. “Đó là một người đàn ông New York có tên là Charles Bruno. Cậu ta đã mất hôm qua. Là do chết đuối.”

Owen ngồi lùi lại một chút. Anh ta nhấp một ngụm rượu. “Làm sao anh biết? Cậu ta thú nhận à?”

“Tôi biết. Tôi đã biết một thời gian rồi. Đó là lý do tôi cảm thấy đó là lỗi của mình. Vì đã không tố cáo cậu ta.” Guy liếm môi. Mọi âm tiết phát ra đều thật khó khăn. Vì sao anh lại tự khai ra mình một cách cẩn trọng như vậy chứ, từng chút từng chút một? Giấc mơ của anh, niềm sung sướng và nhẹ nhõm trong tưởng tượng khi có thể nói ra tất cả lúc này đang ở đâu rồi? “Đó là lý do tôi tự trách mình. Tôi...” Động tác nhún vai của Owen đã ngăn anh nói tiếp. Anh quan sát Owen uống hết cốc rượu, rồi tự động pha thêm một cốc rượu khác cho anh ta. “Đó là lý do tôi tự trách mình,” anh lặp lại. “Tôi phải kể lại tình huống đó cho anh. Nó rất phức tạp. Anh thấy đấy, tôi đã gặp Charles Bruno trên một con tàu tới Metcalf. Con tàu khởi hành trong tháng Sáu, ngay trước khi cô ấy bị giết. Tôi đã định về đó để tiến hành ly dị.” Anh nuốt nước bọt. Đây, những từ mà anh chưa từng nói với bất kỳ ai trước đây, thế mà khi tự mình nói ra thì nó nghe có vẻ thật tầm thường, thậm chí là đáng khinh. Họng anh khàn đặc đến mức không thể trở lại bình thường. Guy quan sát khuôn mặt dài và ngăm đen đang tỏ ra chăm chú của Owen. Giờ anh ta đã bớt nhăn mặt. Chân Owen vắt chéo. Đột nhiên, Guy nhớ lại đôi giày lao động bằng da hoẵng mà Owen đã đi ở buổi thẩm vấn. Chúng có màu nâu trơn với cạnh bên bằng nhựa. “Và...”

“Sao nữa,” Owen gặng hỏi.

“Tôi đã kể tên của Miriam cho anh ta. Tôi bảo anh ta rằng tôi ghét cô ấy. Bruno có ý tưởng cho một vụ giết người. Giết người đôi.”

“Chúa ơi!” Owen thì thào.

Từ “Chúa ơi” làm anh nhớ tới Bruno. Đột nhiên, Guy nảy ra một suy nghĩ khủng khiếp, vô cùng khủng khiếp, đó là có thể anh đang gài bẫy Owen trong cùng một cái bẫy mà Bruno đã dùng cho anh, Owen tiếp theo sẽ bắt một kẻ lạ mặt, người sẽ bắt một kẻ lạ mặt khác và quá trình săn đuổi ấy sẽ kéo dài đến vô tận. Guy rùng mình và nắm chặt tay. “Sai lầm của tôi là nói chuyện với cậu ta. Sai lầm của tôi là kể cho một người lạ chuyện riêng của mình.”

“Cậu ta đã bảo anh rằng cậu ta sẽ giết cô ấy à?”

“Không, tất nhiên là không. Đó là ý tưởng mà cậu ta có. Cậu ta bị điên. Cậu ta là một kẻ tâm thần. Tôi đã bảo cậu ta ngậm miệng và cút xuống địa ngục. Tôi đã thoát khỏi cậu ta!” Anh quay lại khoang tàu đó. Anh rời khỏi tàu để xuống nhà ga. Anh nghe tiếng đập cửa tàu nặng nề. Anh cứ nghĩ mình thoát khỏi cậu ta rồi!

“Anh không hề bảo cậu ta làm việc đó.”

“Không. Cậu ta không hề nói sẽ làm chuyện đó.”

“Anh có muốn làm một ly rượu nguyên chất không? Sao anh không ngồi xuống nhỉ?” Giọng nói khàn khàn, chậm rãi của Owen giúp căn phòng đứng vững trở lại. Giọng anh ta như một tảng đá xấu xí, nằm vững chắc trên mặt đất khô ráo.

Anh không muốn ngồi xuống, cũng không muốn uống rượu. Anh đã uống Scotch như thế này trong toa tàu của Bruno. Thời điểm này chính là kết thúc và anh không muốn nó giống như thời điểm mọi chuyện bắt đầu. Anh chạm vào cốc Scotch pha với nước chỉ vì phép lịch sự. Khi anh quay lại, Owen đang rót thêm rượu vào cốc của mình, tiếp tục rót đầy như thể cho Guy thấy rằng anh ta không cố làm việc đó sau lưng anh.

“À,” Owen dài giọng nói, “nếu gã ta bị điên như anh nói, thì chẳng phải tòa án cuối cùng cũng đã kết luận rằng kẻ sát nhân ấy là một người điên hay sao?”

“Phải.”

“Ý tôi là, chắc chắn tôi có thể hiểu cảm giác của anh sau đó, nhưng nếu đó chỉ là một cuộc nói chuyện như anh đã kể, thì tôi không hiểu vì sao anh lại phải trách cứ bản thân khủng khiếp đến mức độ này.”

Guy đang nhìn anh ta chằm chằm một cách hoài nghi. Chẳng lẽ nó không có ý nghĩa với Owen hơn thế này sao? Có lẽ anh ta không hiểu hết. “Nhưng anh thấy đấy...”

“Anh đã biết chuyện đó lúc nào?” Đôi mắt nâu của Owen trông đặc sệt.

“Khoảng 3 tháng sau khi chuyến tàu ngày hôm ấy. Nhưng anh thấy đấy, nếu không phải vì tôi thì giờ Miriam vẫn còn sống.” Guy nhìn Owen đặt môi vào miệng cốc một lần nữa. Anh có thể nếm được vị buồn nôn của Coca-Cola hòa với rượu Scotch chảy vào trong khuôn miệng rộng của Owen. Owen định làm gì? Đột nhiên xông tới và quăng cốc rượu xuống, bóp cổ anh như Bruno đã bóp cổ Miriam sao? Anh không thể tưởng tượng được cảnh Owen tiếp tục ngồi đây, nhưng từng giây từng phút trôi qua mà không hề có ý định di chuyển. “Anh thấy đấy, tôi phải kể cho anh,” Guy vẫn cố chấp. “Tôi xem anh là người duy nhất tôi có thể làm tổn thương, người duy nhất chịu đau khổ. Con cô ấy là con anh. Anh đã chuẩn bị cưới cô ấy. Anh đã yêu cô ấy. Chính anh...”

“Khỉ gió, tôi không hề yêu cô ấy.” Owen nhìn Guy mà mặt chẳng đổi sắc.

Guy chăm chăm nhìn anh ta. Không yêu cô ấy, không hề yêu cô ấy, Guy nghĩ thầm. Tâm trí anh loạng choạng lùi lại, cố sắp xếp lại những phép tính không còn cần bằng trong quá khứ. “Không hề yêu cô ấy sao?” anh nói.

“Không. À thì không phải như cái cách anh đang nghĩ đâu. Chắc chắn là tôi không muốn cô ấy chết, và nếu biết trước mọi chuyện thì tôi cũng sẽ làm bất kỳ điều gì để ngăn chặn nó, nhưng tôi cũng mừng vì không phải cưới cô ấy. Kết hôn là ý tưởng của cô ấy. Đó là lý do cô ấy mang thai. Làm phụ nữ có thai không bao giờ là lỗi của người đàn ông. Anh công nhận không?” Owen đang nhìn anh với vẻ thành thật của người đã ngà ngà say, chờ đợi, cái miệng rộng vẫn mang vẻ kiên quyết, bất thường như lúc đứng trên bục nhân chứng, chờ Guy nói gì đó, chia sẻ nhận xét về tư cách đạo đức của anh ta với Miriam.

Guy quay người đi, điệu bộ có phần nóng nảy. Anh không thể cân bằng các phép tính. Anh không thể hiểu nổi, chỉ có thể nhìn rõ sự mỉa mai. Giờ thì chẳng còn lý do để anh ở đây, trừ một lý do thật mỉa mai. Không có lý do để anh phải tự tra tấn bản thân đến đổ mồ hôi, đến đau đớn trong một căn phòng khách sạn chỉ vì một kẻ xa lạ chẳng thèm quan tâm gì, ngoại trừ vì một lý do đáng mỉa mai.

“Anh có nghĩ vậy không?” Owen tiếp tục, với lấy chai rượu trên chiếc bàn bên cạnh anh.

Guy không thể nói nổi một câu nào. Cảm giác giận dữ rõ nguyên nhân đang hừng hực dâng lên trong anh. Anh kéo cà vạt xuống và mở cổ áo ra, liếc nhìn các ô cửa sổ đang mở để tìm kiếm bóng dáng động cơ của máy điều hòa nhiệt độ.

Owen nhún vai. Anh ta trông khá thoải mái trong cái áo mở cổ và áo da không khóa. Guy có một khao khát tuyệt đối không hợp tình hợp lý là tống một cái gì đó vào họng Owen, đánh đấm và nghiền nát anh ta, trên hết là lôi anh ta ra khỏi tư thế ngồi thoải mái và tự mãn kia.

“Nghe này,” Guy bắt đầu một cách nhẹ nhàng, “tôi là…”

Nhưng cùng lúc ấy Owen lại bắt đầu nói, giọng điệu của anh ta dông dài, vo vo, ánh mắt chẳng hề đoái hoài đến Guy - người đang đứng ở giữa phòng với cái miệng há hốc. “... lần thứ hai. Kết hôn 2 tháng sau khi li dị và rắc rối đến ngay lập tức. Liệu Miriam có khác không thì tôi không biết, nhưng tôi dám nói cô ta còn xấu xa hơn. Louisa bỏ đi cách đó 2 tháng sau khi đã gần như đốt cháy ngôi nhà, một căn nhà lớn.” Anh ta vẫn lải nhải, sau đó rót thêm rượu Scotch từ cái chai đặt cạnh khuỷu tay mình. Guy cảm nhận được rõ rành rành sự coi thường và khinh miệt đang nhắm vào anh trong cái cách Owen tự rót rượu. Guy nhớ lại biểu hiện của mình ở buổi xét xử, biểu hiện quá bình thường, nói thế còn nhẹ, đối với chồng của nạn nhân. Vì lẽ gì Owen phải kính trọng anh cơ chứ? “Điều khủng khiếp là, người đàn ông luôn phải chịu tiếng xấu, vì phụ nữ suốt ngày ca thán khắp nơi. Ví như Louisa, cô ta có thể quay lại căn nhà đó và tất cả sẽ chào đón cô ta, nhưng chỉ cần tôi...”

“Nghe này!” Guy nói, không thể chịu đựng thêm được nữa. “Tôi - tôi đã giết người! Tôi cũng là một kẻ sát nhân!”

Chân Owen lại hạ xuống sàn, anh ta ngồi thẳng dậy, thậm chí còn nhìn đi nhìn lại từ Guy sang cửa sổ, như thể đang ngẫm nghĩ xem có nên trốn thoát hay tự bảo vệ mình không, nhưng vẻ cảnh giác và ngạc nhiên mụ mị trên mặt anh ta rất mơ hồ và không thật, đến mức nó như thể đang châm biếm và chế giễu sự nghiêm túc của Guy vậy. Owen định đặt cốc xuống bàn nhưng rồi lại thôi. “Việc đó là thế nào?” anh ta hỏi.

“Nghe đây!” Guy hét lên. “Nghe đây, tôi là một người chết. Giờ tôi như chết rồi, vì tôi sẽ từ bỏ bản thân. Ngay lập tức! Vì tôi đã giết người, anh hiểu không? Đừng tỏ ra thờ ơ như thế, và đừng có dựa vào ghế nữa!”

“Vì sao tôi không được dựa vào ghế?” Owen đang cầm cốc bằng cả hai tay, anh ta vừa đổ thêm Scotch và Coca-Cola vào đó.

“Chẳng lẽ việc tôi là kẻ sát nhân, đã cướp đi tính mạng của một con người, một việc mà không một con người nào có quyền làm chẳng có ý nghĩa gì với anh sao?”

Owen có thể đã gật đầu, hoặc không. Dẫu sao đi nữa, anh ta lại từ tốn uống rượu.

Guy trừng mắt nhìn anh ta. Các từ ngữ, hàng nghìn hàng nghìn từ ngữ lộn xộn đang tắc ứ dường như làm cho mạch máu anh nghẽn lại, khiến những luồng hơi nóng từ hai bàn tay nắm chặt dâng lên cánh tay anh. Chúng là tiếng chửi rủa Owen, những câu nói và những đoạn thú nhận mà anh đã viết ra sáng nay, giờ tất cả lẫn lộn hết vì tên ngu ngốc say xỉn trong ghế bành kia không hề muốn nghe. Gã ngu ngốc say xỉn này quyết tâm tỏ ra dửng dưng. Anh đoán là trông mình không giống một kẻ sát nhân cho lắm với chiếc áo sơ mi trắng, cà vạt lụa, quần màu xanh sậm và thậm chí đến khuôn mặt căng thẳng của anh trông cũng chẳng giống mặt kẻ sát nhân đối với bất kỳ ai khác. “Đó là một sai lầm,” Guy nói to, “khi không ai biết một kẻ sát nhân trông ra sao. Một kẻ sát nhân có thể trông giống hệt những người khác cơ mà!” Anh đặt mu bàn tay lên trán nhưng rồi lại hạ xuống, vì anh đã biết câu cuối cùng mà mình suýt đã bật ra ban nãy giống hệt lời Bruno từng nói.

Guy đột ngột lấy cho mình một ly rượu nguyên chất và uống cạn.

“Mừng khi thấy tôi có bạn nhậu,” Owen lầm bầm. Guy ngồi xuống chiếc giường phủ vải xanh gọn gàng đối diện với Owen. Bỗng dưng anh thấy thật mỏi mệt. “Nó chẳng có ý nghĩa gì,” anh lại nói, “nó chẳng có ý nghĩa gì với anh phải không?”

“Anh không phải là người đàn ông đầu tiên mà tôi biết đã ra tay giết hại một người đàn ông. Hoặc phụ nữ.” Anh ta cười nhẹ. “Có vẻ như với tôi thì có nhiều phụ nữ được thả tự do hơn.”

“Tôi sẽ không tự do. Tôi không tự do. Tôi đã làm điều đó một cách máu lạnh. Tôi chẳng có lý do để hành động như thế cả. Anh không thấy như vậy còn xấu xa hơn à? Tôi đã làm gì...” Guy muốn nói mình đã làm vậy vì anh mang trong mình một dòng máu đủ độc ác, vì bên trong anh mọi thứ đã mục ruỗng cả rồi, nhưng tất cả chỉ là vô nghĩa đối với Owen, vì anh ta là người thực tế. Owen thực tế đến mức không thèm đánh anh, hay chạy trốn khỏi anh, hay gọi cảnh sát, vì ngồi trên ghế thì thoải mái hơn.

Owen lắc đầu như thật sự đang suy ngẫm về quan điểm của Guy. Lông mi anh ta cụp xuống che đi mất đôi mắt. Anh ta xoay người và lấy thứ gì đó trong túi quần, một bao thuốc lá. Rồi anh ta lấy giấy gói ra khỏi túi áo ngực.

Guy quan sát chuyển động dường như kéo dài cả tiếng đồng hồ của Owen. “Này,” Guy nói, rồi mời anh ta thuốc lá của mình.

Owen nhìn chúng hồ nghi. “Chúng là loại gì thế?”

“Canada. Chúng khá thơm đấy. Thử một điếu đi.”

“Cảm ơn, tôi...” Owen lấy răng khóa túi áo lại... “thích nhãn hiệu của mình hơn.” Anh ta dành ít nhất 3 phút chỉ để cuộn thuốc lá.

“Nó cũng giống như việc tôi chĩa một khẩu súng vào một người nào đó trong công viên và bắn anh ta vậy,” Guy tiếp tục, quyết tâm kể nốt, dù lúc này anh như đang nói chuyện với một thứ vô tri vô giác, giống hệt một cái máy ghi âm đang ngồi trên ghế, chỉ khác biệt ở chỗ các câu nói của anh không ngắt lời đoạn băng ghi âm. Owen không hề nhận ra khả năng Guy có thể chĩa súng vào anh ta ngay lúc này và ngay tại căn phòng khách sạn này hay sao? Anh nói, “Tôi đã bị ép làm việc đó. Tôi sẽ kể với cảnh sát như vậy, nhưng điều ấy cũng chẳng có gì khác biệt, vì quan trọng là tôi vẫn là kẻ gây ra tất cả. Anh thấy đấy, tôi phải kể cho anh ý tưởng của Bruno.” Ít nhất Owen cũng đang nhìn anh, nhưng mặt của anh ta còn xa mới được xem là chăm chú, dường như anh ta chỉ đang mang theo vẻ chú ý lịch sự, thư thái và say xỉn mà thôi. Guy không để điều đó ngăn mình lại. “Ý tưởng của Bruno là chúng tôi nên giết người hộ nhau, cậu ta giết Miriam còn tôi giết cha cậu ta. Rồi cậu ta tới Texas và giết Miriam sau lưng tôi. Mà tôi thì không biết, cũng chưa từng đồng ý, anh hiểu không?” Cách nói của anh nghe có vẻ thật ghê tởm, nhưng ít nhất thì Owen cũng đang lắng nghe. Ít nhất thì câu chuyện cũng đang được kể bằng lời. “Tôi không hề biết gì về chuyện đó, thậm chí tôi còn chẳng hoài nghi... không hoài nghi nhiều. Cho tới vài tháng sau. Bruno bắt đầu săn đuổi tôi. Cậu ta nói rằng sẽ đổ trách nhiệm về cái chết của Miriam lên đầu tôi, trừ phi tôi chịu hoàn thành nốt kế hoạch điên rồ của cậu ta, anh hiểu chứ? Tức là giết cha cậu ta. Toàn bộ ý tưởng đó dựa trên thực tế là không hề có lý do để giết người. Không có động cơ cá nhân. Nên từng người bọn tôi sẽ không thể bị lần ra. Và nó chỉ có thể thành công nếu chúng tôi không gặp lại nhau. Nhưng đó lại là một vấn đề khác. Vấn đề chính là, tôi đã giết ông ta. Tôi đã suy sụp. Bruno làm tôi suy sụp bằng cách gửi thư, hăm dọa và làm cho tôi mất ngủ. Cậu ta cũng khiến tôi phát điên nữa. Nghe này, tôi tin rằng bất kỳ ai cũng có thể bị suy sụp. Tôi có thể làm anh suy sụp. Nếu ở trong cùng hoàn cảnh đó, tôi có thể khiến anh trở nên giống tôi và sẵn sàng giết người. Dù có lẽ sẽ phải cần đến nhiều phương pháp khác ngoài những cách mà Bruno đã áp dụng với tôi, nhưng dù sao thì điều đó vẫn hoàn toàn có thể thực hiện được. Chứ anh nghĩ còn cách nào khác để duy trì được các quốc gia chuyên chế chứ? Anh đã bao giờ tạm dừng lại để băn khoăn về những chuyện như thế chưa, Owen?

Dẫu sao đi nữa, đó là điều tôi sẽ khai với cảnh sát, dù tất cả đã không còn quan trọng nữa rồi, vì họ sẽ nói rằng tôi không nên suy sụp. Nó không quan trọng, bởi vì họ sẽ nói rằng tôi đã quá yếu đuối. Nhưng giờ tôi chẳng còn muốn quan tâm nữa, anh hiểu không? Giờ tôi có thể đối mặt với bất kỳ ai, anh hiểu chứ?” Guy cúi xuống để nhìn vào gương mặt của Owen, nhưng dường như anh ta hiếm khi nào nhìn lại anh. Đầu anh ta gục sang một bên, dựa vào cánh tay. Guy đứng thẳng dậy. Anh không thể khiến Owen hiểu, vì anh có thể cảm nhận rằng Owen không hiểu được luận điểm của mình, nhưng dù sao thì cũng chẳng quan trọng. “Pháp luật muốn xử lý tôi dưới hình thức nào cũng được. Ngày mai tôi sẽ khai điều này với cảnh sát.”

“Anh có thể chứng minh điều đó không?” Owen hỏi.

“Chứng minh cái gì? Ý anh là chứng minh việc tôi giết người á?”

Chai rượu tuột ra khỏi các ngón tay của Owen và rơi xuống sàn, nhưng còn quá ít rượu bên trong nên gần như không có gì chảy ra cả. “Anh là một kiến trúc sư phải không?” Owen hỏi. “Giờ tôi nhớ rồi.” Anh ta vụng về dựng thẳng chai rượu lên, nhưng rồi lại bỏ mặc nó dưới sàn.

“Điều đó có gì quan trọng?”

“Tôi vừa tự hỏi thôi.”

“Tự hỏi cái gì?” Guy nói một cách nóng nảy.

“Vì anh có vẻ hơi kích động - nếu anh muốn nghe suy nghĩ chân thành của tôi. Không nói là anh không muốn nghe nhé.” Sau vẻ mơ màng của Owen giờ là vẻ thận trọng đơn thuần, khiến Guy chỉ muốn đi qua đấm anh ta một phát vì đang buông ra lời nhận xét đó. Khi thấy Guy không chuyển động, anh ta ngồi dựa vào ghế và càng mềm oặt hơn trước.

Guy tìm một luận điểm vững chắc để trình bày cho Owen. Anh không muốn khán giả của mình bị sao nhãng và dửng dưng như thế kia. “Nghe này, anh cảm thấy thế nào về những người mà anh biết là đã giết người? Anh đối xử với họ ra sao? Anh cư xử với họ thế nào? Anh cũng cùng họ giết thời gian như anh sẽ làm với những người khác à?”

Dưới ánh mắt quan sát mãnh liệt của Guy, Owen có vẻ cố gắng suy nghĩ. Cuối cùng, anh ta mỉm cười, chớp mắt một cách thư giãn, rồi nói “Bơ đi mà sống thôi.”

Cảm giác giận dữ lại nổ ra trong anh. Trong một khoảnh khắc, nó giống như một cái kìm nóng rực kẹp chặt cả cơ thể lẫn não bộ của anh. Không có lời nào diễn tả được những gì anh đang phải trải qua. Hoặc có quá nhiều lời nên anh không biết phải bắt đầu từ đâu. Một từ ngữ bỗng tự hình thành và bật ra giữa hai hàm răng của anh: “Đồ ngu!”

Owen khẽ ngọ nguậy trên ghế, nhưng vẻ dửng dưng vẫn thắng thế. Anh ta có vẻ do dự không biết nên cười hay nên nhăn nhó. “Nhưng điều đó thì liên quan gì tới tôi cơ chứ?” anh ta hỏi một cách kiên quyết.

“Liên quan à? Vì anh... anh là một phần của xã hội!”

“À, vậy thì đó là việc của xã hội,” Owen đáp lại, cùng với một cái phẩy tay lười biếng. Anh ta lại nhìn chai Scotch, chỉ còn một ít rượu sót lại.

Liên quan à, Guy nghĩ thầm. Đó là thái độ thật sự của anh ta hay chỉ vì anh ta đang say? Hẳn đó là thái độ của Owen. Hiện giờ không có lý do để anh ta nói dối cả. Rồi anh nhớ ra đó chính là thái độ của anh khi hoài nghi Bruno, trước khi Bruno bám đuổi anh. Đó có phải là thái độ của phần lớn mọi người không? Vậy thì xã hội là ai?

Guy quay lưng lại với Owen. Anh biết rõ xã hội là ai. Nhưng anh nhận ra xã hội mà mình nghĩ tới là luật pháp, những luật lệ không thể lay chuyển. Xã hội là những người như Owen, như anh, những người như... Brillhart ở bãi biển Palm chẳng hạn. Brillhart có tố cáo anh không nhỉ? Không. Anh không tưởng tượng nổi việc Brillhart tố cáo anh. Mọi người đều sẽ nhường việc đó lại cho một người khác, rồi người khác lại nhường cho người khác nữa, cuối cùng sẽ chẳng ai làm cả.

Anh có quan tâm đến luật lệ không? Không phải chính luật lệ đã trói buộc anh với Miriam hay sao? Phải chăng là chỉ vì đã có ai đó bị giết nên mọi người mới bắt đầu để ý đến? Nếu những người như Owen hay Brillhart đều không quan tâm nhiều đến mức tố cáo anh, thì anh có nên quan tâm hơn nữa không? Vì sao sáng nay anh lại nghĩ rằng mình muốn đầu thú với cảnh sát nhỉ? Vì khổ tâm quá chăng? Anh sẽ không tự thú. Nhưng như thế thì lương tâm anh phải chịu thêm gánh nặng nào? Ai sẽ là người tố cáo anh đây?

“Chỉ trừ chỉ điểm,” Guy nói. “Tôi đoán là một tên chỉ điểm sẽ tố cáo tôi.”

“Đúng vậy,” Owen tán thành. “Một tên chỉ điểm bẩn thỉu, hôi thối.” Anh ta bật cười giòn giã và nhẹ nhõm.

Guy đang nhìn chăm chú vào khoảng không, cau mày. Anh đang cố tìm một luận điểm vững chắc để giúp bản thân thông suốt một vấn đề mà anh chỉ mới thoáng nhìn thấy phía xa xa. Luật pháp không phải là xã hội, mà chỉ là khởi điểm. Xã hội là những người giống như anh, Owen hay Brillhart, những người không có quyền cướp đi mạng sống của một thành viên khác trong xã hội. Vậy nhưng luật pháp thì có quyền. “Ít nhất thì luật pháp cũng được xem là ý chí của xã hội. Dù nó cũng chẳng phải như thế. Hay là ý chí của tập thể nhỉ,” anh nói thêm, nhận ra rằng như thường lệ, anh đang chất vấn ngược lại trước khi đưa ra được một kết luận, anh luôn khiến mọi chuyện phức tạp hết mức có thể trong nỗ lực khiến chúng trở nên chắc chắn hơn.

“Hừm?” Owen lầm bầm. Đầu anh ta lại tựa vào ghế, mái tóc đen xòa xuống trên trán, mắt gần như nhắm lại.

“Không, một tập thể có thể hành hình một kẻ sát nhân, nhưng đó chính là những gì luật pháp luôn ngăn cấm.”

“Đừng tán đồng việc hành hình,” Owen nói. “Nó sai trái! Mang lại tiếng xấu cho cả miền Bắc... một cách không cần thiết.”

“Luận điểm của tôi là, nếu xã hội không có quyền cướp đi mạng sống của một người thì luật pháp cũng không. Ý tôi là, chúng ta nên cân nhắc mọi chuyện, nhất là khi luật pháp chỉ là một đống luật lệ được truyền lại mà không ai có thể can thiệp, không cá nhân nào có thể lay chuyển. Nhưng sau tất cả, luật pháp lại xử lý chính con người. Tôi đang nói đến những người như anh và tôi. Đặc biệt là trường hợp của tôi. Tại thời điểm này, tôi chỉ nói về vụ của tôi thôi. Nhưng đó là logic duy nhất. Anh biết gì không, Owen? Logic không phải lúc nào cũng hợp lý khi dính dáng đến con người. Nó rất hợp lý khi anh xây một tòa nhà, vì lúc ấy thứ anh xử lý chỉ là vật liệu, nhưng...” Các luận cứ của anh tan biến trong làn khói. Có một bức tường ngăn cản anh nói nốt phần còn lại, đơn giản chỉ vì anh không nghĩ nổi ra điều gì nữa. Anh đã nói to và rành mạch, nhưng anh biết Owen không hề nghe được bất cứ điều gì, dù cho anh ta có cố gắng đi chăng nữa. Vậy nhưng cách đây chỉ 5 phút thôi, Owen còn rất lãnh đạm với câu hỏi về việc anh có tội hay không. “Tôi tự hỏi, một quan tòa thì sao,” Guy nói.

“Quan tòa nào?”

“Liệu quan tòa có phải là 12 con người * hay họ chính là đại diện của pháp luật. Đó là một luận điểm thú vị. Tôi đoán là nó luôn là một luận điểm thú vị.” Anh rót nốt rượu vào cốc của mình rồi uống cạn. “Nhưng tôi nghĩ nó không thú vị đối với anh, phải không Owen? Điều gì mới có thể khiến anh cảm thấy thú vị đây?”

* Bồi thẩm đoàn theo luật pháp nước Mỹ thường có 12 người.

Owen im lặng và bất động.

“Chẳng có gì thú vị với anh phải không?” Guy nhìn đôi giày to màu nâu, đầy vết trầy xước của Owen đang èo uột nằm trên tấm thảm, các ngón chân của anh ta hướng vào nhau và tựa vào gót giày. Dường như vẻ to lớn, ủy mị, trơ trẽn và ngu ngốc của mấy cái ngón chân kia chính là bản chất cho sự ngu ngốc của loài người. Một cảm giác phản đối quen thuộc ập đến, anh thường cảm thấy như vậy khi phải đối diện với sự ngu ngốc của những kẻ dám xen vào công việc của anh. Và trước khi ý thức được mình định làm gì, anh đã hung hăng đá vào cạnh giày của Owen. Vậy nhưng Owen vẫn chẳng hề di chuyển. Guy nghĩ thầm, công việc của anh. Phải, anh còn có thể quay lại làm việc. Sau này nghĩ sau cũng được, nghĩ sau có sao đâu, anh vẫn còn công việc phải hoàn thành cơ mà.

Anh nhìn đồng hồ. 12 giờ 10 phút. Anh không muốn ngủ ở đây. Anh tự hỏi tối nay có chuyến bay nào không. Hẳn phải có thứ gì đó để rời xa nơi này chứ. Một chuyến tàu thôi cũng được.

Anh lay Owen. “Owen, tỉnh dậy. Owen!”

Owen lầm bầm hỏi gì đó.

“Tôi nghĩ anh sẽ ngủ ngon hơn khi về nhà.”

Owen ngồi dậy và nói rõ ràng, “Tôi thì nghi ngờ điều đó.”

Guy cầm lấy áo khoác của mình trên giường. Anh nhìn quanh nhưng không để quên thứ gì vì anh đã không mang gì theo. Anh nghĩ mình nên gọi điện tới sân bay ngay bây giờ thì hơn.

“Rượu đâu rồi?” Owen đứng dậy. “Tôi cảm thấy không khỏe lắm.”

Guy không tìm được điện thoại. Nhưng có một đường dây cạnh tủ đầu giường. Anh lần theo đường dây phía dưới. Ống nghe điện thoại gác lệch, nằm trên sàn, anh ngay lập tức biết rằng nó không hề rơi xuống, bởi vì cả hai bộ phận đều được kéo lại gần chân giường, ống nghe thì đang chĩa về phía ghế bành nơi Owen đang ngồi một cách kỳ quái. Guy chậm rãi kéo điện thoại về phía mình.

“Này, không còn chai rượu nào ở đây à?” Owen mở một cái tủ ra.

“Nó hẳn ở cuối hành lang.” Giọng anh run run. Anh đang giữ ống nghe ở tư thế nói chuyện, rồi chầm chậm đưa nó sát vào tai. Anh nghe thấy sự im lặng của một đường dây có người ở đầu kia. “Xin chào?” anh nói.

“Xin chào, anh Haines.” Một giọng nói trầm thấp, hòa nhã và có chút hơi cộc cằn.

Tay Guy cố gắng đập nát điện thoại một cách vô ích, nhưng rồi anh đầu hàng mà không nói một lời. Cảm giác như một pháo đài đang sụp đổ, một tòa nhà vĩ đại đang vỡ vụn trong đầu anh, dù tất cả đều diễn ra trong câm lặng.

“Không có thời gian ghi âm. Nhưng tôi đã nghe phần lớn câu chuyện từ ngay ngoài cửa phòng anh. Tôi vào được chứ?”

Gerard hẳn đã cho người do thám ở sân bay New York, Guy nghĩ thầm, ông ta đã thuê máy bay riêng bám theo. Việc đó là có khả năng mà. Và kết quả đây. Anh lại còn ngớ ngẩn đến mức đăng ký bằng tên thật của mình. “Vào đi,” Guy nói vọng ra. Anh dập điện thoại và đứng dậy, cứng ngắc nhìn về phía cửa.

Tim anh đang đập mạnh hơn bao giờ hết, nhanh và dữ dội đến mức anh nghĩ chắc chắn nó có thể dẫn đến đột tử mất. Anh nghĩ mình phải chạy thôi. Xông tới, tấn công ngay khi ông ta bước vào. Đây là cơ hội cuối cùng của anh. Nhưng anh vẫn không di chuyển. Anh mơ hồ nhận thấy Owen đang nôn ọe vào bồn rửa mặt trong góc phòng sau lưng mình. Rồi một tiếng gõ cửa vang lên, anh đi về phía đó, ngẫm nghĩ, mọi chuyện có cần phải thế này không, đầy bất ngờ, với một kẻ xa lạ chẳng hiểu gì đang nôn ọe trong một cái bồn rửa mặt ở góc phòng. Suy nghĩ của anh chưa rõ ràng lại được và tệ hơn là anh đã kể ra một nửa câu chuyện trong trạng thái lộn xộn. Guy mở cửa.

“Chào,” Gerard nói, ông ta bước vào, đội mũ, tay giơ lên, hệt như thường lệ.

“Ai thế?” Owen hỏi.

“Bạn của anh Haines,” Gerard trả lời một cách thoải mái, liếc nhìn Guy với khuôn mặt tròn trịa nhưng vẫn nghiêm trang như trước, rồi ông ta nháy mắt với anh. “Tôi đoán là tối nay anh muốn tới New York phải không?”

Guy đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quen thuộc của Gerard, nốt ruồi to trên má ông ta, đôi mắt sáng rỡ và sống động vừa nháy mắt với anh, rõ ràng là đã nháy mắt với anh. Gerard cũng là luật pháp. Gerard về phe anh, hơn bất kỳ ai, vì Gerard hiểu Bruno. Guy cũng biết điều đó, như vẫn luôn biết từ xưa đến nay, vậy nhưng trước đây suy nghĩ này lại chưa từng nảy ra trong đầu anh. Anh cũng biết rằng mình phải đối mặt với Gerard. Đó là một phần của câu chuyện, sẽ luôn là như thế. Không thể tránh khỏi và đã được định sẵn, như việc Trái Đất phải quay vậy. Chẳng một lời ngụy biện nào để có thể giải thoát anh khỏi mọi chuyện.

“Này?” Gerard nói.

Guy cố bật ra một điều gì đó, nhưng cuối cùng lại thốt lên một câu khác hẳn dự tính. “Bắt tôi đi.”