CHƯƠNG 46
Hết sức cẩn thận để không đánh thức Anne, Guy rời giường và đi xuống phòng khách. Anh khép rèm lại và bật đèn lên, dù biết không thể chặn được ánh bình minh đang luồn lách qua các khe cửa chớp, giữa tấm rèm màu xanh lá, như một con cá màu bạc ánh tím vô hình vô dạng. Anh đã nằm trong bóng tối trên gác để chờ đợi nó, biết rằng cuối cùng nó vẫn sẽ tới tìm anh dưới chân giường. Anh thấy sợ những gì mà nó sẽ khởi động hơn bao giờ hết, bởi vì giờ anh mới biết rằng Bruno đã gánh một nửa tội lỗi của anh. Nếu trước kia anh chỉ cảm thấy gần như không thể chịu nổi thì làm sao bây giờ một mình anh có thể chịu đựng? Anh biết là mình không thể.
Anh đố kỵ với Bruno vì có thể chết đột ngột như vậy, một cách lặng lẽ, dữ dội và khi tuổi đời còn quá trẻ. Chưa kể đến việc cái chết ấy còn quá dễ dàng nữa, giống hệt như cách Bruno vẫn luôn làm tất cả mọi việc. Anh ngồi run rẩy nhưng vẫn cứng đờ trên ghế bành, cơ thể dưới lớp đồ ngủ mỏng manh đang ở trong trạng thái căng thẳng giống hệt những buổi bình minh đầu tiên ấy. Rồi sau khi trải qua cơn lạnh co thắt đến mức phá vỡ sự căng thẳng trong anh, anh đứng dậy và đi lên gác để tới studio trước cả khi anh kịp hiểu rõ mình định làm gì. Anh nhìn những tờ giấy vẽ có bề mặt mượt mà trên bàn làm việc của mình, 4 hoặc 5 tờ vẫn ở nguyên tại vị trí anh đã bỏ lại sau khi phác họa một thứ gì đó cho Bob. Rồi anh ngồi xuống và bắt đầu viết từ góc trên bên trái, mới đầu vẫn chậm rãi, rồi nhanh dần lên. Anh viết về Miriam và về chuyến tàu, các cuộc điện thoại, về Bruno ở Metcalf, về các bức thư, khẩu súng, sự đầu hàng của anh và về tối thứ Sáu ấy. Như thể Bruno vẫn còn sống, anh viết ra mọi chi tiết có thể giúp ích cho anh trong việc hiểu thêm về cậu ta. Con chữ của anh dày đặc 3 tờ giấy lớn. Anh gâp chúng lại, cất vào một phong bì khổ lớn rồi niêm phong tất cả. Anh nhìn chằm chằm vào cái phong bì hồi lâu, tận hưởng cảm giác nhẹ nhõm phần nào, băn khoăn khi thấy cảm giác tội lỗi đang rời bỏ mình. Trước đây, anh đã từng nghuệch ngoạc viết ra rất nhiều lời thú tội vô cùng nồng nhiệt khác, nhưng anh biết rằng sẽ không một ai đọc được chúng, nên những cảm xúc ấy chưa bao giờ thật sự rời bỏ anh. Bức thư này dành cho Anne. Anne sẽ chạm vào phong bì của anh. Tay cô sẽ cầm các tờ giấy, mắt cô sẽ đọc từng từ một.
Guy đặt tay lên đôi mắt đang nóng rẫy và nhức nhối của mình. Mấy tiếng viết lách đã làm anh mệt mỏi tới mức gần như buồn ngủ. Tâm trí anh trôi dạt, không đọng lại một thứ gì hết, những người anh đã viết tới - Bruno, Miriam, Owen Markman, Samuel Bruno, Arthur Gerard, bà McCausland, Anne - những con người và những cái tên ấy đang lượn lờ ngoài rìa não bộ của anh. Miriam. Kỳ cục thay, giờ cô ta có vẻ chân thực với anh hơn bao giờ hết. Anh đã cố miêu tả cô ta cho Anne, cố đánh giá cô ta. Nhưng giờ mọi thứ đang ép anh phải tự đánh giá cô ta cho chính mình xem. Anh nghĩ cô ta không phải là một con người tốt đẹp gì cho lắm, dù theo tiêu chuẩn của Anne hay bất kỳ ai. Nhưng cô ta vẫn là một con người. Cũng như Samuel Bruno, một con người chẳng có giá trị gì cho lắm - một kẻ làm ra tiền theo cách xấu xa, tham lam, bị chính con trai căm ghét và có một người vợ không yêu thương mình. Ai đã từng thật sự yêu quý ông ta? Ai đã từng thật sự bị tổn thương bởi cái chết của Miriam hay Samuel Bruno? Nếu có ai đó bị tổn thương, thì liệu đó có phải gia đình của Miriam không? Guy nhớ lại anh trai cô ta đã đứng trên bục nhân chứng ở phiên tòa, đôi mắt ti hí tràn ngập sự căm ghét độc địa, tàn ác, chứ không phải là sự đau buồn. Còn mẹ cô ta, thù hằn, mãi mãi là một linh hồn hằn học, không quan tâm tội lỗi rơi vào đầu ai, miễn là có ai đó gánh tội, không gục ngã, không trở nên yếu đuối đi bởi tiếc thương con gái. Đi gặp họ và trao cho họ một mục tiêu để căm ghét, dù anh muốn đi nữa, thì liệu có ích gì không? Nó có khiến họ thấy khá hơn không? Hay anh thấy khá hơn? Anh không nghĩ vậy. Nếu phải kể đến một người thật sự yêu quý Miriam, thì có lẽ chỉ còn Owen Markman.
Guy bỏ tay ra khỏi mắt. Cái tên ấy đã tự động bơi vào tâm trí anh. Anh đã không hề nghĩ tới Owen cho tới khi viết bức thư này. Owen vốn luôn chỉ là một bóng hình mờ mịt ở ngoài phông nền. Guy thấy anh ta còn kém cỏi hơn cả Miriam. Nhưng Owen hẳn đã yêu cô ta. Anh ta thậm chí đã còn định cưới cô ta. Cô ta đã mang thai con anh ta. Giả sử Owen đã đặt trọn niềm hạnh phúc của mình lên Miriam thì sẽ ra sao? Giả sử anh ta cũng cảm nhận được sự đau khổ giống hệt như lúc Guy ở Chicago, khi phải nghe tin Miriam đã chết thì sao? Guy cố gắng nhớ lại mọi chi tiết về Owen Markman ở buổi xét xử. Anh nhớ điệu bộ ti tiện của anh ta, những câu trả lời bình tĩnh, thẳng thừng cho tới khi buộc tội anh ghen tuông. Không thể nhận ra những gì thực sự diễn ra trong đầu anh ta.
“Owen,” Guy lẩm bẩm.
Anh chậm rãi đứng dậy. Một ý tưởng đang dần hình thành trong đầu anh, kể cả lúc này, khi anh vẫn đang cố ước lượng lại ký ức của mình về khuôn mặt dài, ngăm đen và bóng dáng cao ráo, gù lưng mang tên Owen Markman. Anh sẽ tới gặp Markman, trò chuyện rồi sau đó kể cho anh ta nghe tất cả. Nếu anh phải nợ ai một điều gì đó thì người ấy chính là Markman. Cứ để Markman giết anh nếu muốn, gọi cảnh sát tới hay gì cũng được. Nhưng anh sẽ phải đối diện và kể cho anh ta một cách thành thật. Bỗng nhiên việc này lại trở thành nhu cầu khẩn cấp cần phải thực hiện ngay. Tất nhiên rồi. Đó sẽ là bước tiếp theo và cũng là bước duy nhất. Sau đó, sau ân oán cá nhân, anh sẽ chịu sự trừng phạt của pháp luật dưới bất kỳ hình thức nào. Lúc ấy anh đã đủ sẵn sàng. Hôm nay anh có thể lên tàu, sau khi trả lời thẩm vấn về Bruno. Cảnh sát đã nhắn anh tới đồn cùng với Anne vào sáng nay. Anh thậm chí có thể lên máy bay ngay chiều nay, nếu gặp may. Ở đâu nhỉ? Houston. Nếu Owen vẫn còn sống ở đó. Anh không được để Anne đi cùng anh tới sân bay. Cô vẫn nghĩ anh sắp tới Canada như đã lên kế hoạch. Anh chưa muốn Anne biết. Hẹn gặp Owen khẩn cấp hơn. Dường như việc này đang thay đổi anh. Cũng giống như việc cởi một cái áo khoác cũ mèm ra vậy. Giờ anh cảm thấy trần trụi, nhưng không còn sợ hãi nữa.