Chương 17 GIỜ BẮT ĐẦU
Ôi, sẽ thật vui biết bao! Thật là một trò chơi thú vị!
Đã nhiều năm rồi chúng chưa được phấn khích như thế. Lũ trẻ phóng hết tốc lực trên những thảm cỏ xanh, hò hét, nắm tay nhau, nhảy thành vòng tròn, trèo cây, cười ngặt nghẽo. Trên đầu chúng phi thuyền lao vun vút, những chiếc xe hơi hình bọ rì rầm lướt qua trên phố, nhưng lũ trẻ tiếp tục chơi. Vui sao, niềm vui lay động lòng người làm sao, những tiếng hét mới khỏe và hào hứng làm sao.
Mink chạy vào nhà, người đầy đất bụi mồ hôi. Mới lên bảy, con bé đã rất to mồm, khỏe mạnh và quả quyết. Mẹ nó, chị Morris, gần như không kịp thấy con khi nó lôi các ngăn kéo ra và ném xoong chậu loảng xoảng vào một cái túi to.
“Trời đất, Mink, có chuyện gì thế?”
“Trò chơi thú vị nhất trần đời!” Mink thốt lên, mặt đỏ ửng.
“Dừng lại lấy hơi đã,” mẹ nó nói.
“Không, con không sao,” Mink hổn hển đáp. “Con lấy những thứ này được không mẹ?”
“Nhớ đừng làm móp đấy,” chị Morris dặn.
“Con cảm ơn mẹ, cảm ơn mẹ!” Mink reo lên, và nhoằng một phát nó chạy biến đi, như phi thuyền.
Chị Morris nhìn theo con bé đang chạy. “Trò chơi tên là gì thế?”
“Xâm Lược ạ!” Mink đáp. Cửa đóng sập lại.
Trên mọi mảnh sân trong phố, trẻ con đang đem ra nào là dao dĩa, nào là que cời, nào là các ống khói lò cũ và dụng cụ mở hộp.
Điều thú vị là cảnh bận rộn hối hả này chỉ thấy ở những đứa bé nhỏ tuổi. Những đứa lớn hơn, khoảng mười tuổi trở lên, tỏ ra khinh khỉnh trước việc đó và vênh váo bỏ đi dạo hoặc chơi một trò trốn tìm riêng, kiểu người lớn hơn.
Trong khi đó, các bậc phụ huynh đi đi về về trong những con bọ bằng crôm. Cánh thợ đến sửa các thang máy hút trong nhà, sửa các ti vi bị nhiễu sóng hoặc gõ búa lên những ống truyền thức ăn cứng đầu cứng cổ. Nền văn minh của người lớn đi qua đi lại trước lũ trẻ bận bịu, ghen tị vì nguồn năng lượng sục sôi của những đứa nhỏ cuồng nhiệt, cười giễu trò đùa nghịch của chúng một cách khoan dung, nhưng trong thâm tâm lại mong được tham gia cùng chúng.
“Cái này, cái này, cái này nữa,” Mink nói, hướng dẫn những đứa khác phải làm gì với đám thìa và cờ lê. “Làm thế này, rồi đem cái kia lại đây. Không! Lại đây cơ mà, đồ ngốc! Rồi. Nào, tránh ra trong lúc tớ sửa cái này.” Lưỡi thè ra giữa hai hàm răng, mặt con bé nhăn lại vì suy nghĩ. “Như thế. Thấy chưa?”
“Hoan hô!” lũ trẻ reo lên.
Joseph Connors, mười hai tuổi, chạy đến.
“Đi đi,” Mink nói thẳng với nó.
“Anh cũng muốn chơi,” Joseph nói.
“Không được!” Mink nói.
“Tại sao không?”
“Anh sẽ chỉ giễu bọn em thôi.”
“Không đâu, thật đấy mà.”
“Không. Bọn em biết thừa anh rồi. Đi đi không bọn em đá cho bây giờ.”
Một thằng bé mười hai tuổi khác lướt qua trên đôi giày patanh gắn máy. “Ê, Joe! Đi nào! Kệ cho lũ ẻo lả đấy chơi!”
Joseph có vẻ ngần ngừ và còn hơi luyến tiếc nữa. “Anh cũng muốn chơi,” nó nói.
“Anh lớn quá rồi,” Mink kiên quyết nói.
“Chưa lớn lắm,” Joseph đáp, đầy hợp lý.
“Anh sẽ chỉ cười và làm hỏng cuộc Xâm Lược thôi.”
Thằng bé trượt patanh gắn máy phì một tiếng. “Đi nào, Joe! Kệ chúng nó với lũ tiên của chúng nó! Bọn hâm!”
Joseph chậm rãi bước đi. Vừa đi nó vừa ngoái nhìn lại, cho đến tận cuối phố.
Mink đã bận bịu trở lại. Nó tạo ra một thứ máy móc gì đó bằng những dụng cụ gom được. Nó phân công cho một con bé khác cầm sổ và bút chì để chép lại các ghi chú bằng thứ chữ nguệch ngoạc chậm như sên. Giọng lũ trẻ dâng lên hạ xuống dưới ánh mặt trời ấm áp.
Khắp xung quanh chúng, thành phố rì rầm. Dọc hai bên các phố là những hàng cây xanh tươi, yên bình. Chỉ có gió làm xao động thành phố, xao động đất nước, xao động châu lục. Trong hàng ngàn thành phố khác cũng có cây cối, trẻ con và phố xá, với những thương gia trong văn phòng yên tĩnh đang ghi âm giọng nói hoặc xem ti vi. Phi thuyền lơ lửng như những cây kim mạng quần áo trên bầu trời xanh. Khắp nơi là sự tự đắc và thoải mái lặng lẽ của những người đã quen với hòa bình, tin chắc sẽ không bao giờ gặp rắc rối gì nữa. Tay khoác tay, con người trên toàn thế giới là một mặt trận đoàn kết. Các vũ khí hoàn hảo được ký thác một cách bình đẳng cho mọi quốc gia nắm giữ. Một trạng thái cân bằng tuyệt vời ngự trị trên tất cả. Không còn kẻ phản bội nữa, cũng không còn người bất hạnh hay bất mãn; vì vậy thế giới dựa trên nền tảng bình an. Mặt trời chiếu sáng nửa thế giới và những hàng cây mơ màng nằm trong luồng không khí ấm.
Mẹ của Mink, từ cửa sổ tầng trên, nhìn xuống dưới.
Lũ trẻ. Chị nhìn chúng và lắc đầu. Thôi, chúng sẽ ăn ngon, ngủ ngon, và sẽ đi học vào thứ Hai tới. Chúa phù hộ cho cơ thể dẻo dai của chúng. Chị lắng tai nghe.
Mink đang nói chuyện vẻ nghiêm túc với ai đó gần bụi hồng, nhưng chẳng có ai ở đó cả.
Cái lũ trẻ thật kỳ lạ. Và con bé kia, tên nó là gì ấy nhỉ? Anna à? Anna đang ghi chép vào một cuốn sổ. Đầu tiên Mink hỏi bụi hồng một câu gì đó, rồi nói to câu trả lời cho Anna ghi lại.
“Hình tam giác,” Mink nói.
“Hình,” Anna khó nhọc thốt lên, “tam giác là cái gì?”
“Không quan trọng.”
“Đánh vần như thế nào?”
“H-ì-n-h…” Mink chậm rãi đánh vần, rồi quát lên, “Thôi, tự đi mà đánh vần đi!” Nó nói sang từ khác. “Đòn cân.”
“Em vẫn chưa viết xong chữ hình,” Anna nói, “tam giác!”
Mẹ của Mink cúi xuống qua cửa sổ tầng trên. “T-a-m-g-i-á-c,” chị đánh vần cho Anna.
“Ôi, cháu cảm ơn cô Morris,” Anna nói.
“Không có gì,” mẹ của Mink cười nói rồi lui vào trong để quét bụi hành lang bằng chiếc máy hút bụi điện.
Giọng lũ trẻ trầm bổng trong bầu không khí lung linh. “Đòn cân,” Anna nói. Giọng chúng nhỏ dần.
“Bốn-chín-bảy-A-B-và-X,” giọng Mink từ xa vẳng lại, đầy nghiêm túc. “Và một cái chạc, một sợi dây, và một hình trục… trục… à, lục giác!”
Đến bữa trưa, Mink nốc một hơi cạn cốc sữa và lại lao ra cửa. Mẹ nó đập lên bàn.
“Con ngồi xuống đi,” chị Morris ra lệnh. “Một phút nữa là có xúp nóng rồi.” Chị ấn một cái nút đỏ trên người máy nấu bếp, và mười giây sau một thứ gì đó rơi đánh bộp xuống khay cao su. Chị Morris mở bếp, dùng một chiếc kẹp nhôm gắp ra một cái hộp, cậy nắp ra, rồi đổ xúp nóng vào bát.
Suốt thời gian đó Mink không ngừng cựa quậy. “Nhanh lên mẹ! Đây là chuyện sống còn đấy! Thôi mà…”
“Hồi bằng con mẹ cũng thế. Lúc nào chẳng có chuyện sống còn. Mẹ biết chứ.”
Mink húp xúp xì xụp.
“Từ từ thôi,” mẹ nó nói.
“Không được ạ,” Mink nói. “Drill đang đợi con.”
“Drill là ai? Cái tên nghe lạ nhỉ.”
“Mẹ không biết nó đâu,” Mink đáp.
“Bạn ấy mới chuyển đến đây à?” mẹ nó hỏi.
“Đúng là nó là người mới,” Mink nói. Nó ăn sang bát xúp thứ hai.
“Drill là bạn nào?” mẹ hỏi.
“Nó ở quanh đây ấy,” Mink trả lời bí hiểm. “Mẹ sẽ cười nó. Ai cũng cười nó cả. Trời đất.”
“Drill nhát à?”
“Vâng. Mà không. Gần như thế. Thôi mẹ ơi, con phải chạy đây nếu bọn con muốn tiếp tục cuộc Xâm Lược!”
“Ai đang xâm lược cái gì?”
“Người sao Hỏa xâm lược Trái đất. Mà thật ra cũng không hẳn là người sao Hỏa. Họ… con không biết nữa. Từ trên kia đến.” Nó chỉ cái thìa lên trời.
“Và từ bên trong nữa,” mẹ nói, khẽ sờ vào cái trán nóng rực của Mink.
Mink sửng cồ. “Mẹ đang cười! Mẹ sẽ giết Drill và tất cả mọi người mất.”
“Mẹ không cố ý,” mẹ nó nói. “Drill là người sao Hỏa à?”
“Không. Nó… ờ, có lẽ nó từ sao Mộc hoặc sao Thổ hoặc sao Kim đến. Dù sao thì nó cũng đã khá là khổ sở.”
“Mẹ có thể tưởng tượng được.” Chị Morris đưa tay lên che miệng.
“Họ không biết làm cách nào để tấn công Trái đất.”
“Chúng ta bất khả chiến bại mà,” mẹ nó nói, ra bộ nghiêm túc.
“Đó chính là từ Drill đã dùng đấy! Bất khả - đúng là từ đấy, mẹ ạ.”
“Chà, chà, Drill là một cậu bé thông minh nhỉ. Dùng từ khó thế kia đấy.”
“Họ không tìm ra cách để tấn công, mẹ ạ. Drill nói - nó nói là để đánh thắng, ta phải tìm được cách mới để gây bất ngờ cho kẻ địch. Như vậy ta mới thắng được. Và nó cũng nói ta phải được kẻ địch giúp đỡ nữa.”
“Một đạo quân thứ năm,” mẹ nói.
“Đúng thế. Drill nói đúng như thế. Và họ không biết cách nào để tấn công Trái đất bất ngờ hoặc kêu gọi sự giúp đỡ.”
“Cũng không có gì là lạ. Chúng ta rất mạnh mà.” Mẹ nó vừa cười vừa thu dọn bát đĩa. Mink ngồi đó, nhìn cái bàn, tận mắt chứng kiến những điều nó vừa nói.
“Cho đến một ngày kia,” Mink thì thào vẻ rất kịch, “họ nghĩ đến trẻ con!”
“Thế à” chị Morris vui vẻ hỏi lại.
“Và họ nghĩ ra rằng người lớn luôn quá bận bịu nên chẳng bao giờ nhìn dưới bụi hoa hồng hay trên bãi cỏ cả!
“Chỉ để tìm sên và nấm mốc thôi.”
“Và rồi còn chuyện gì đó liên quan đến không gian chiu-chiu nữa.”
“Chiu-chiu ấy à?”
“Chiu-chiêu.”
“Chiều ư?”
“Không gian bốn chiều! Và còn gì đó về chuyện trẻ con dưới chín tuổi và trí tưởng tượng nữa. Drill nói nghe buồn cười lắm.”
Chị Morris đã thấy mệt. “Ừ, chắc là buồn cười lắm. Con đang khiến Drill phải đợi đấy. Trời đã về chiều rồi, và nếu con muốn tổ chức cuộc Xâm Lược trước giờ tắm buổi tối thì con phải nhanh lên.”
“Con phải tắm ạ?” Mink gầm gừ.
“Có chứ. Sao trẻ con lại ghét nước thế nhỉ? Dù sống trong thời đại nào thì trẻ con cũng ghét bị ướt sau tai!”
“Drill nói con sẽ không phải tắm nữa,” Mink nói.
“Ồ, bạn ấy nói thế sao?”
“Nó nói thế với tất cả những đứa khác. Không phải tắm nữa. Và bọn con có thể thức đến mười giờ đêm và đi xem phim hai lần vào ngày thứ Bảy chứ không chỉ là một lần nữa!”
“Chà, thế thì cậu Drill phải chấn chỉnh lại đi. Mẹ sẽ gọi cho mẹ bạn ấy và…”
Mink đi ra cửa. “Bọn con đang gặp rắc rối với mấy anh chị như Pete Britz và Dale Jerrick. Các anh chị ấy đang lớn lên. Các anh chị ấy chỉ cười nhạo. Các anh chị ấy còn tệ hơn cả bố mẹ nữa. Các anh chị ấy không chịu tin là Drill có thật. Các anh chị ấy vênh váo ghê lắm, chỉ vì các anh chị ấy đang lớn. Lẽ ra các anh chị ấy phải hiểu biết hơn chứ. Mới mấy năm trước các anh chị ấy còn nhỏ mà. Con ghét các anh chị ấy nhất. Bọn con sẽ giết các anh chị ấy trước tiên.”
“Thế còn mẹ và bố con sẽ bị giết cuối cùng à?”
“Drill nói bố mẹ nguy hiểm. Mẹ biết vì sao không? Vì bố mẹ không tin vào người sao Hỏa! Họ sẽ cho bọn con điều khiển cả thế giới. Ờ, không chỉ có bọn con, mà cả bọn ở khu phố bên nữa. Có thể con sẽ được làm nữ hoàng.” Con bé mở cửa ra.
“Mẹ ơi?”
“Sao con?”
“Lô-ghích là gì ạ?”
“Logic ấy à? À, con ạ, logic nghĩa là biết thứ gì là thật, thứ gì là không thật.”
“Nó đã nói đến chuyện đó,” Mink nói. “Thế còn dễ-bị-ảnh-hưởng nghĩa là gì ạ?” Phải mất một lúc lâu con bé mới thốt ra được cụm từ này.
“À, nó có nghĩa là…” Mẹ nó nhìn xuống sàn và khẽ cười. “Có nghĩa là… là trẻ con, con ạ.”
“Cảm ơn mẹ cho con ăn trưa!” Mink chạy ra, rồi lại thò đầu vào. “Mẹ, con sẽ đảm bảo là mẹ không phải chịu nhiều đau đớn quá, thật đấy!”
“Cảm ơn con,” mẹ nó đáp.
Cánh cửa sập lại.
Đến bốn giờ chuông điện thoại hình reo vang. Chị Morris bật công tắc lên. “Chào chị, Helen!” chị cất tiếng.
“Xin chào, Mary. Mọi chuyện ở New York thế nào?”
“Ổn cả. Ở Scranton thế nào? Nhìn chị có vẻ mệt mỏi quá.”
“Chị cũng thế. Tại bọn trẻ con. Cứ quẩn dưới chân,” Helen đáp.
Chị Morris thở dài. “Con Mink nhà tôi cũng thế. Cuộc đại Xâm Lược.”
Helen bật cười. “Lũ trẻ chỗ chị cũng chơi trò đó à?”
“Trời ơi, có chứ. Chắc đến mai chúng sẽ chuyển sang chơi chuyền hình học và nhảy lò cò máy. Bọn mình có nghịch như thế khi bọn mình còn bé hồi năm ‘48 không nhỉ?”
“Còn tệ hơn ấy chứ. Chơi trò quân Nhật và quân phát xít. Không hiểu sao bố mẹ tôi chịu được tôi. Nghịch như con trai.”
“Bố mẹ luôn học được cách bịt tai mà.”
Im lặng.
“Có chuyện gì thế, Mary?” Helen hỏi.
Mắt chị Morris nhắm hờ; chị chậm rãi liếm môi dưới vẻ trầm ngâm. “Hả?” Chị giật mình. “À, không có gì. Tôi chỉ nghĩ về chuyện đó thôi. Bịt tai và những thứ tương tự. Thôi bỏ đi. Chúng ta đang nói đến đâu nhỉ?”
“Thằng Tim nhà tôi suốt ngày lải nhải về một thằng bé tên là… Drill thì phải.”
“Chắc là một mật mã mới. Mink cũng thích nó.”
“Tôi không biết là nó đã truyền đến tận New York rồi cơ đấy. Tôi đoán là truyền miệng. Nhìn như một vụ thu mua sắt vụn ấy. Tôi đã nói chuyện với Josephine và chị ấy bảo lũ trẻ ở đó - tức là ở Boston ấy - cũng phát điên vì trò chơi mới này. Nó lan ra khắp cả nước rồi.”
Đúng lúc đó Mink chạy vào bếp để uống một cốc nước. Chị Morris quay lại. “Mọi chuyện thế nào rồi?”
“Sắp xong rồi ạ,” Mink đáp.
“Tuyệt lắm,” chị Morris nói. “Cái gì thế?”
“Một cái yo-yo ạ,” Mink nói. “Mẹ xem này.”
Con bé tung cái yo-yo ra theo sợi dây. Đến cuối sợi dây, cái yo-yo bỗng…
Nó biến mất.
“Mẹ thấy chưa?” Mink nói. “ú òa!” vẫy ngón tay một cái, con bé làm cái yo-yo hiện hình trở lại và kéo sợi dây về.
“Con làm lại đi,” mẹ nó nói.
“Không được ạ. Giờ bắt đầu là năm giờ! Chào mẹ.” Mink chạy ra, vừa chạy vừa cuốn cái yo-yo lại.
Trên màn hình điện thoại, Helen cười. “Sáng nay Tim cũng cầm vào một cái yo-yo như thế, nhưng khi tôi tò mò hỏi thì nó không chịu cho tôi xem, và khi tôi tìm cách chơi thử thì lại không chơi được.”
“Chị không dễ bị ảnh hưởng,” chị Morris nói.
“Gì cơ?”
“Không có gì. Một điều tôi vừa nghĩ ra thôi. Tôi giúp gì được cho chị, Helen?”
“Tôi muốn xin chị công thức cho bánh đen trắng ấy mà…”
Thời gian uể oải trôi. Ngày tàn dần. Mặt trời hạ thấp trên bầu trời xanh yên bình. Những cái bóng kéo dài trên các bãi cỏ xanh. Tiếng cười đùa và hò reo vẫn tiếp tục. Một cô bé òa khóc chạy đi. Chị Morris đi ra cửa trước.
“Mink, có phải là Peggy Ann vừa khóc đấy không?”
Mink đang khom người trên sân, gần bụi hồng.
“Vâng. Nó là đồ chết nhát. Giờ bọn con sẽ không cho nó chơi nữa. Nó lớn quá rồi. Chắc là vì tự nhiên nó đã lớn vọt lên.”
“Có phải vì thế mà bạn ấy khóc không? Vớ vẩn. Trả lời mẹ cho rõ ràng đi nào, tiểu thư, không thì con cũng phải vào nhà đấy!”
Mink quay ngoắt lại vẻ hoảng hốt pha lẫn bực dọc. “Con không thể dừng lúc này được, sắp đến giờ rồi. Con sẽ ngoan. Con xin lỗi mẹ.”
“Có phải con đã đánh Peggy Ann không?”
“Không, thật mà. Mẹ cứ hỏi nó mà xem. Chỉ là, ờ, nó chỉ là đồ nhát như cáy, thế thôi.”
Vòng tròn của lũ trẻ thu hẹp quanh Mink trong lúc nó cau mày nhìn tác phẩm dựng bằng thìa và một hình vuông xếp bằng búa và ống nước. “Kia và kia nữa,” Mink lầm bầm.
“Có chuyện gì thế?” chị Morris hỏi.
“Drill bị kẹt. Ở đoạn giữa. Nếu bọn con đưa được nó qua nửa đường thì sẽ dễ hơn. Rồi những người khác sẽ có thể đi qua sau nó.”
“Mẹ giúp gì được không?”
“Không, con cảm ơn mẹ. Con sẽ sửa được.”
“Được rồi. Nửa giờ nữa mẹ gọi con vào tắm nhé. Mẹ trông con mệt rồi.”
Chị vào nhà ngồi xuống chiếc ghế đu điện, nhấp một ngụm bia trong cái cốc đã vơi quá nửa. Cái ghế xoa bóp lưng chị. Trẻ con, trẻ con. Trẻ con, yêu và ghét, luôn đi kèm nhau. Đôi khi trẻ con yêu ta, đôi khi chúng lại ghét ta - tất cả chỉ trong vòng nửa giây. Trẻ con thật kỳ lạ, có khi nào chúng quên hay tha thứ cho ta vì những trận đòn roi hay những mệnh lệnh nghiêm khắc không? Chị băn khoăn. Làm sao ta có thể quên hay tha thứ những kẻ điều khiển ta, những tên độc tài cao lớn và ngốc nghếch đó?
Thời gian trôi qua. Một im lặng lạ lùng bao trùm lên phố, một im lặng chờ đợi, mỗi lúc một lớn dần.
Năm giờ. Một chiếc đồng hồ khẽ hát đâu đó trong nhà bằng giọng nhẹ nhàng, du dương, “Năm giờ - năm giờ. Thời giờ thấm thoát thoi đưa. Năm giờ,” rồi cũng chìm vào im lặng.
Giờ bắt đầu.
Chị Morris khẽ cười khùng khục. Giờ bắt đầu.
Một chiếc xe bọ rì rì tiến vào lối đi. Chồng chị. Chị Morris mỉm cười. Anh Morris ra khỏi xe, khóa cửa xe, rồi cất tiếng chào Mink vẫn đang mải mê công việc. Mink không thèm đáp lại. Anh bật cười và đứng quan sát lũ trẻ hồi lâu. Rồi anh đi lên bậc thềm trước.
“Chào em yêu.”
“Chào anh, Henry.”
Chị chồm người ra mép ghế, lắng nghe. Lũ trẻ đang im lặng. Quá im lặng.
Chồng chị gõ tàn thuốc trong tẩu ra và nhồi thuốc mới vào. “Một ngày tuyệt vời. Khiến ta thấy mừng là được sống trên đời.”
Rè rè.
“Cái gì thế?” Henry hỏi.
“Em không biết.” Chị đứng bật dậy, mắt mở to. Chị định nói điều gì đó. Chị ngưng lại. Thật điên rồ. Thần kinh chị căng ra. “Lũ trẻ không làm gì nguy hiểm ngoài kia đấy chứ?” chị hỏi.
“Chỉ toàn ống nước và búa thôi. Sao?”
“Không thứ gì có điện chứ?”
“Không hề,” Henry đáp. “Anh đã nhìn rồi.”
Chị đi vào bếp. Tiếng rè rè tiếp tục. “Dù sao thì anh cũng nên ra bảo chúng nghỉ chơi đi. Đã quá năm giờ rồi. Bảo chúng…” Mắt chị mở to rồi lại nheo vào. “Bảo chúng hoãn cuộc Xâm Lược đến mai đi.” Chị bật cười vẻ bồn chồn.
Tiếng rè rè càng to hơn.
“Chúng định làm gì thế? Anh nên đi xem sao mới được.”
Tiếng nổ!
Cả căn nhà rung chuyển vì một tiếng nổ trầm đục. Có nhiều tiếng nổ khác trên các mảnh sân khác trên các con phố khác.
Chị Morris bất thần thét lên. “Lên đây!” chị kêu to đến mức vô lý, không cần biết thế nào là hợp lý, thế nào là đúng nữa. Có lẽ chị đã thấy gì đó qua khóe mắt; có lẽ chị đã ngửi thấy một mùi gì khác hoặc nghe thấy một giọng nói mới. Không còn thời gian để tranh cãi với Henry và thuyết phục anh nữa. Cứ để anh nghĩ chị đã hóa điên. Phải, hóa điên! Vừa gào thét chị vừa chạy lên tầng. Anh chạy theo chị để xem chị định làm gì. “Vào gác xép!” chị thét lên. “Nó ở trong đó!” Đó là một cái cớ vớ vẩn để anh vào gác xép kịp lúc. Ôi, Chúa ơi - kịp lúc!
Một tiếng nổ nữa vang lên bên ngoài. Lũ trẻ hét lên thích thú như đang được xem một màn bắn pháo hoa ngoạn mục.
“Trong gác xép có gì đâu!” Henry kêu lên. “Tiếng nổ bên ngoài mà!”
“Không, không!” Thở hổn hển, khò khè, chị luống cuống mở cửa gác xép. “Em sẽ cho anh thấy. Nhanh lên! Em sẽ cho anh thấy!”
Họ ngã nhào vào gác xép. Chị đóng sập cửa lại, khóa cửa, rút chìa khóa ra ném vào một góc xa đầy đồ đạc.
Giờ chị đang lảm nhảm những điều điên rồ. Chúng cứ thế tuôn ra khỏi miệng chị. Tất cả những nghi ngờ và nỗi sợ đã âm thầm tích lại trong tiềm thức chị suốt buổi chiều và lên men như rượu trong lòng chị. Tất cả những khám phá và thông tin và trực giác đã làm chị băn khoăn suốt ngày, mà chị đã gạt bỏ và loại đi một cách đầy logic, cẩn thận và hợp lý. Giờ tất cả bùng nổ trong chị, làm chị run lẩy bẩy.
“Thôi, thôi,” chị nói, khóc nức nở, dựa người vào cửa. “Chúng ta sẽ được an toàn cho đến tối nay. Có lẽ chúng ta sẽ lẻn ra được. Có lẽ chúng ta sẽ chạy thoát!”
Henry cũng mất bình tĩnh, nhưng vì một lý do khác. “Em điên rồi chắc? Sao em lại ném chìa khóa đi! Chết tiệt!”
“Phải, phải, anh nghĩ là em điên cũng được, nhưng hãy ở lại đây với em!”
“Anh không biết làm thế quái nào để thoát ra được!”
“Trật tự. Chúng sẽ nghe thấy chúng ta đấy. Ôi, Chúa ơi, chẳng mấy chốc chúng sẽ tìm ra chúng ta thôi…”
Giọng Mink vang lên dưới chân họ. Chồng chị im lặng. Có một tiếng rì rầm xào xạc vang vọng khắp nơi, một tiếng hét, và tiếng cười khúc khích. Dưới nhà, chiếc điện thoại hình liên tục đổ chuông, tiếng chuông giục giã, dữ dội. Có phải là Helen gọi không? chị Morris thầm nghĩ. Và có phải chị ấy gọi để nói với mình đúng cái điều mình nghĩ chị ấy sẽ gọi để nói với mình không?
Tiếng bước chân tiến vào nhà. Tiếng bước chân nặng nề.
“Ai vào nhà tôi đấy?” Henry giận dữ hỏi. “Ai đang giậm chân giậm cẳng dưới đó thế?”
Những bàn chân nặng nề. Hai mươi, ba mươi, bốn mươi, năm mươi bàn chân. Năm mươi kẻ đang chen lấn vào nhà. Tiếng rì rầm. Tiếng trẻ con cười khúc khích. “Lối này!” Mink kêu lên dưới nhà.
“Ai ở dưới nhà đấy?” Henry gầm lên. “Ai đó!”
“Suỵt. Ôi không không không không không không không!” vợ anh yếu ớt nói, bám chặt lấy anh. “Anh hãy trật tự đi, em xin anh. Có lẽ chúng sẽ bỏ đi.”
“Mẹ ơi!” Mink gọi. “Bố ơi!” Ngừng một thoáng. “Bố mẹ đâu rồi?”
Tiếng bước chân nặng nề, nặng nề, nặng nề, tiếng bước chân cực kỳ nặng nề, tiến lên cầu thang. Mink dẫn chúng lên.
“Mẹ ơi!” Một thoáng chần chừ. “Bố ơi!” Im lặng, chờ đợi.
Tiếng rè rè. Tiếng bước chân tiến về gác xép. Tiếng chân Mink đi đầu.
Họ run rẩy trong im lặng ở gác xép, vợ chồng nhà Morris. Vì một lý do nào đó, tiếng điện rè rè, ánh sáng lạnh lẽo kỳ quái đột nhiên hiện ra dưới khe cửa, cái mùi lạ lùng kia, và vẻ sốt sắng lạ lùng trong giọng nói của Mink cũng đã khiến Henry Morris sợ hãi. Anh đứng run rẩy trong bóng tối im lặng, bên cạnh là vợ.
“Mẹ! Bố!”
Tiếng bước chân. Một tiếng rè rè khe khẽ. Khóa gác xép tan chảy. Cửa mở ra. Mink ngó vào, sau lưng nó là những cái bóng cao lớn màu xanh.
“Ú òa,” Mink nói.