← Quay lại trang sách

Phần Thứ Nhất - I -

Câu chuyện xảy ra vào năm 1950…

Hà-nội đang tưng bừng trong cảnh sống vội vã của những lớp người chaỵ trốn chiến tranh, chạy trốn đói rét, bệnh tật. Những lớp người từ các miền hành quân dồn về. Những lớp người từ bốn phương đổ tới.

Họ sống không tin tưởng. Không nhìn thấy ngày mai. Và, vì thế họ càng ham sống. Một phần vì muốn trút tất cả những khổ cực của những ngày khói lửa vừa qua, một phần vì lo sợ chiến tranh sẽ cướp mất ngày mai của họ.

Giữa tình trạng đó thì tôi gặp Loan.

Chúng tôi làm quen với nhau một cách dễ dàng trong một đêm khiêu vũ gia đình tổ chức tại nhà một người bạn. Sau một bản Tango du dương, chúng tôi đã trở nên thân mật với nhau. Và, giữa những tiếng nhạc nhịp nhàng, dưới ánh sáng huyền ảo, chúng tôi đã trao đổi với nhau về nghệ thuật! Tôi chắc là anh đã mỉm cười. Vâng, chúng tôi đã bàn luận rất nhiều với nhau về vấn đề đó. Có điều đáng nói là, ở đây, chúng tôi không nói đến những vấn đề văn chương, hội hoạ mà chúng tôi chỉ nói toàn những chuyện thuộc về màn ảnh và nhạc mới.

– Anh nghe cô H. hát lần nào chưa?

– Theo ý anh thì các đào màn ảnh, người nào đóng khá nhất

– Có phải Robert Taylor vừa bỏ vợ phải không anh?

Ấy, đại khái, chúng tôi đã trao đổi với nhau những câu chuyện như vậy. Lẽ tất nhiên, đàn ông chúng mình, anh hiểu đấy, bao giờ cũng trả lời cho đẹp ý phái yếu. Nhất là đó lại là một người đẹp. Vậy thì, khỏi phải nói ra đây anh cũng biết là tôi đã hoàn toàn đồng ý với nàng từ đầu tới cuối câu chuyện.

Và, hai giờ sáng hôm đó, tôi đưa nàng về nhà. Chúng tôi đi bộ bên nhau, suốt con đường Quan Thánh, giữa những bóng cây đen sẫm. Gió lạnh làm chúng tôi đi sát vào nhau. Khi từ giã, nàng nắm chặt lấy tay tôi:

– Mai mời anh lại chơi.

Ngày hôm sau, và ngày hôm sau nữa, tôi đến nhà nàng mỗi buổi tối. Chúng tôi đã bắt đầu cảm thấy quyến luyến nhau. Tôi mang một cây đàn tới để ở nhà nàng để lấy cớ dạy nàng mà có thể lui tới được luôn. Mỗi ngày nàng học tôi hai giờ vào buổi tối, nhưng thật ra mỗi lần học như vậy chỉ có độ nửa giờ. Còn thì chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau. Một buổi tối, khi tiễn tôi ra cửa, nàng bỗng kéo tay tôi lại:

– Anh vào đây một lát đã. Có một món quà tặng anh mà từ nãy em quên chưa nói cho anh biết.

Tôi đi theo nàng vào nhà, sung sướng chờ đợi.

Nàng loay hoay mở tủ, lấy ra một bọc giấy đem lại đặt trước mặt tôi.

– Anh mở ra xem. Đẹp lắm!

Tôi run run mở gói giấy ra. Đó là mấy cuộn len màu hồng.

Nàng mỉm cười:

– Thấy trời rét, thương hại thầy dạy nhạc đêm nào cũng phải tới đây, nên em mua mấy cuộn len này để đan tặng thầy chiếc áo. Thầy có bằng lòng không?

Tôi nắm chặt tay nàng:

– Sao bây giờ em mới cho anh biết?

Nàng gỡ tay tôi ra:

– Em đã định đan xong áo rồi mói cho anh hay nhưng sợ không đo người thì áo đan lại hỏng mất nên mới gọi anh vào cho anh biết trước đây. Nào, bây giờ thì anh đứng thẳng người lại. Đừng có khom khom như ông già thế. Anh cứ đứng nghiêm như vậy để em đi lấy dây đo vòng ngực của anh…

Tôi ngoan ngoãn làm theo lời nàng, sung sướng như thuở nhỏ mỗi lần được mẹ hiền mang đến hiệu thợ may, vào những dịp Tết.

Và từ hôm ấy, mỗi lần tôi đến là mỗi lần tôi phải chịu hình phạt dễ chịu là phải đứng ngay ngắn trước mặt nàng, để nàng đo những mảnh len đan dở lên người.