← Quay lại trang sách

- II -

Như anh đã rõ, khi gặp Loan, tôi đã có vợ và có một con. Vì tôi khéo giấu nên nàng không hề hay biết chuyện ấy. Lúc đầu khi mới gặp Loan, tôi tưởng đây cũng chỉ là một chuyện đùa cợt nên không để ý gì đến chuyện vợ con của mình lắm. Sau dần, câu chuyện đùa cợt kia ngờ đâu đã biến thành sự thật.

Tôi yêu Loan cũng như nàng đã yêu tôi. Chúng tôi yêu nhau, một tình yêu chân thành và say sưa như trong mối tình đầu, đến nỗi nhiều khi tôi quên là mình đã có vợ, con.

Những tháng đầu tiên trong cuộc tình duyên của chúng tôi thật là thơ mộng. Chúng tôi sống như chỉ có hai người ở giữa Hà-nội.

Chiếc áo len nàng đan tặng tôi đã xong. Lúc nhận chiếc áo ở tay nàng, tôi sung sướng, vui vẻ bao nhiêu thì khi về đến nhà, tôi bị khổ sở, lo ngại bấy nhiêu. Bởi vì tôi không dám để lộ cho gia đình biết chiếc áo đó. Nếu biết thì mẹ tôi và vợ tôi sẽ nghi ngờ và tra hỏi tôi về lai lịch chiếc áo. Nhất là trên chiếc áo đó, nàng lại nắn nót thêu hai chữ H.L. chồng lên nhau. Tôi sẽ phải trả lời ra sao về chiếc áo đó cùng với hai chữ H.L. kia?

Nhưng, trước sau, tôi cũng phải mang chiếc áo đó về nhà, mang một cách giấu diếm. Cũng may là hôm đó là cả mẹ tôi lẫn vợ tôi đều đi chợ chưa về. Tôi cất nó vào trong hộc tủ sau khi bọc lại rất kín đáo.

Ngày hôm sau, tôi lại nhà Loan. Trời mưa, rét. Tôi bước vào giữa sự ngạc nhiên của nàng. Tôi ngồi xuống ghế, chờ đợi sự vồ vập, âu yếm của nàng như mọi khi song nàng vẫn chỉ ngồi im, nhìn tôi.

Ngạc nhiên, tôi tiến lại bên nàng:

– Có chuyện gì thế em?

Nàng vẫn đứng im. Tôi nhắc lại câu hỏi một lần nữa.

Sau cùng, đợi cho tôi đã gần đến lúc thất vọng, khổ sở, nàng mới khẽ hỏi:

– Chiếc áo len em đan cho anh đâu mà anh không mặc?

Lúc ấy, tôi mới vỡ lẽ. Đàn bà thật là tế nhị. Sự nhận xét của nàng làm tôi hơi lo ngại. Giữa lúc tôi còn đang lúng túng chưa tìm được câu trả lời thì nàng đã nhắc lại:

– Chiếc áo ấy đâu mà không mặc, lại mang chiếc áo cũ này?

Tôi giật mình nhìn xuống. Quả nhiên trên người tôi đang mang một chiếc áo len cũ, mầu đã nhạt. Chiếc áo do tay vợ tôi đan mùa rét năm trước. Tôi ấp úng:

– Anh xin lỗi Loan nhé. Lúc đi vì vội quá nên anh cũng không để ý đến nữa…

Nàng rơm rớm nước mắt, nói như một đứa trẻ:

– Anh có biết rằng em đã mất bao nhiêu là công trình để đan chiếc áo đó không?

Tôi lại phải tìm đủ cách để xin lỗi nàng và cam kết với nàng là lần sau sẽ không bao giờ sơ ý như thế nữa. Lúc bấy giờ nét mặt nàng mới tươi lên và cười nói như mọi bữa. Trong khi ấy thì tôi đang nghĩ cách làm thế nào để mỗi tối tới thăm nàng, tôi mang theo được chiếc áo len hồng kia.

Nhưng, hôm sau, tôi vẫn không làm trọn được lời hứa với nàng. Vì trước khi đi, vợ tôi ngồi cho con ăn ngay trước cửa tủ. Tôi không có đủ can đảm để mở tủ lấy chiếc áo đó ra trước mặt vợ tôi.

Và, tôi lại tới nhà nàng để nghe nàng nói những lời trách móc, dằn vặt. Nàng còn nghĩ xa xôi và cho rằng vì nàng đan chiếc áo đó vụng về quá nên tôi không dám mặc ra đường. Và, còn nhiều, nhiều nữa. Tôi chỉ còn cách hết lời xin lỗi nàng mới thôi. Nhưng cũng may là nàng dễ dàng quên chuyện đó.

Nhưng, tôi, tôi bắt đầu nghĩ ngợi.