← Quay lại trang sách

- VIII -

Tôi ngồi từ chập tối cho tới lúc ấy đã quá 12 giờ khuya mà không sao viết cho trọn lá thư gửi cho Loan. Tôi hút thuốc lá, tôi uống cà-phê. Tôi đi đi lại lại trong phòng. Và chán nản, tôi đã xé không biết bao nhiêu là tờ thư viết dở.

Mãi tới 1 giờ, tôi mới viết được hai trang kín những chữ. Lá thư như sau:

Loan thân mến,

Anh còn biết nói gì nữa đây, Loan ơi! Những giòng mực này đã vô duyên với anh quá. Nó không đủ sức để giải bày với em tất cả những nỗi niềm mà anh muốn nói với em.

Loan ạ, lâu rồi, anh đã lừa dối em..Không, Loan chớ ngạc nhiên vội. Sự thật là như vậy… Anh đã có vợ con rồi. Viết những lời này, anh cầu xin em tha thứ cho anh. Hãy tha tội cho anh. Trong bao nhiêu ngày gần gũi em, và anh thấy rằng anh không có quyền bắt em phải khổ sở vì anh nữa…

Anh đã muốn thú thật với em từ lầu rồi, nhưng anh đã không đủ can đảm. Anh đã không đủ can đảm bởi vì anh đã yêu em nhiều quá…Anh nhắm mắt để được gần em…

Đọc đến đây, tôi lại xé hai trang thư ấy đi. Bởi vì tôi cảm thấy những lời lẽ trong thư tôi viết nó mới vô duyên, vụng về làm sao. Tôi, lại ngồi im, nghĩ ngợi và lại lấy một giấy trắng khác đặt trước mặt. Ngòi bút đẫm bao nhiêu mực rồi mà tôi mới chỉ viết được hai chữ: Em Loan…

Tôi vò tóc, gục đầu vào hai bàn tay, không hiểu nên vào đầu lá thư ra sao. Tôi nên viết thế nào để Loan khỏi oán giận tôi? Tôi tự hỏi:

– Có nên nói thật với nàng về chuyện vợ, con không?

Suy nghĩ mãi, tôi thấy rằng dù sao cũng không nên nói rõ sự thật cho Loan hay.

Tôi lại ngồi thừ ra mệt mỏi.

Và, sau cùng tôi quả quyết viết:

Loan ơi!

Chắc em phải ngạc nhiên lắm đấy khi nhận được lá thư này. Em hãy đọc hết đi, đọc để mà tha thứ cho anh. Phải. Loan ạ, đây chính là những giòng chữ sám hối của anh, những lời thú tội thành thật nhất của một thằng đàn ông.

Từ lâu rồi, anh đã lừa dối em. Anh đã đùa giỡn với em hơn là thương yêu em. Bởi vì, anh không hề cảm thấy yêu em.

Hãy giận anh đi! Hãy nguyền rủa anh đi! Anh là một thằng đàn ông tồi tệ. Trong những ngày gần gũi bên Loan, anh đã giả dối với Loan. Những câu ân tình mà anh trao đổi với em là những lời lẽ…

Viết tới đây, tôi quăng bút cảm thấy mình bất lực quá. Tôi không có can đảm viết tiếp nữa. Và, lá thư ấy, có lẽ là lá thư thứ mười rồi, tôi không viết trọn. Sự thật, tôi còn cảm thấy yêu Loan. Thế nên, viết một lá thư để đoạn tình với nàng tôi không viết nổi. Tôi không thể sống giả dối với tôi được.

Chắc anh lạ lùng lắm phải không. Chắc anh muốn hỏi tôi: “Tại sao lại có ý định viết thư đoạn tình với Loan?”.

Thật ra, từ buổi gặp vợ tôi ở trước cửa nhà Loan, tôi đã nẩy ra ý định đó rồi. Và, đêm hôm đó về nhà, nhìn thấy vợ con nheo nhóc, tôi đã không có đủ can đảm để kéo dài mãi cuộc tình duyên với Loan. Tôi muốn trở về làm một người chồng, một người cha. Tôi đã thấy sợ hãi phải sống mãi trong cảnh vừa làm chồng của một người vợ, vừa làm người tình của một người yêu….tôi mệt mỏi quá rồi chăng? Có lẽ thế anh ạ.

Nhưng tôi đã không sao đặt bút viết cho trọn một lá thư để vĩnh biệt nàng. Tôi đã yếu đuối quá. Trong khi tôi viết những dòng chữ cay đắng kia để gửi cho Loan thì chính tôi, tôi lại nghĩ khác. Tay tôi viết, óc tôi nghĩ, nhưng tâm hồn tôi thì lại mong mỏi rằng thư đừng bao giờ xong cả.

Thế là, cả một đêm đó, tôi không viết lá thư. Tôi bỏ cái ý định viết thư cho Loan. Và tôi định hôm sau gặp nàng sẽ nói hơn là viết thư.

o O o

Tôi do dự mãi mà không sao cất lời được. Tôi không biết nên tìm câu gì để vào đầu cho câu chuyện được dễ dàng. Giữa lúc đó thì mấy gã bạn trai của Loan tới thăm nàng. Thành ra, câu chuyện tôi định nói lại phải gác lại tối hôm sau.

Hôm sau, tôi định nói thì Loan lại bị mệt. Thế là, bao nhiêu công trình sửa soạn để khơi mào câu chuyện của tôi thành ra vô ích. Trong khi ấy trong người tôi bị hai sự giằng xé nhau. Một bên khuyên tôi nói sự thật với Loan. Một bên lại ngăn tôi đừng nói với nàng. Tôi không còn biết xử trí ra sao. Cánh cửa gia đình đã mở rộng để chờ đợi tôi trở về. Chỉ một bước nữa, một bước nữa thôi, nếu tôi can đảm…

Nhưng, tôi đã bỏ lỡ dịp đó. Cái cớ chính để an ủi tôi là tại Loan đang mệt. Mà, với người bệnh thì không nên cho họ hay biết những chuyện đau lòng. Thế nên, suốt trong thời gian Loan đau tôi cứ quanh quẩn bên nàng, không nghĩ gì tới những chuyện khác, ngoài sự săn sóc nàng.

Một buổi Loan đã đỡ mệt, khẽ nói với tôi:

– Anh ạ, đêm qua em nằm mơ thấy em bị chết đuối…

Tôi cười:

– Mơ gì mà lạ vậy?

Loan cũng cười theo nhưng không giấu nổi vẻ lo ngại:

– Em cũng cho là một cơn mơ kỳ quặc quá. Nhưng, không hiểu sao, em vẫn tin là…

– Sao lại vẫn tin? Em làm như em đang bị đau nặng không bằng!

– Thật vậy, mấy hôm nay, em có cảm tưởng như là mình đang ở trong một cơn bệnh nặng ghê lắm. Đêm qua, tỉnh dậy sau cơn chiêm bao ghê gớm ấy, em sợ hãi quá. Em không dám để đèn tối nữa. Em ngồi trên giường mà nhìn đâu cũng thấy có nước bao phủ. Rồi khi mệt quá, em ngả người xuống đệm, vừa chợp mắt thì lại mơ thấy nước. Em thấy nước quấn lấy em, dìm em xuống tới bùn, khiến cho em bị sặc. Em gọi anh đến cứu em, nhưng tiếng em bị nước lấp đi. Em càng vùng vậy bao nhiêu lại càng bị chìm sâu xuống bùn bấy nhiêu…

Tôi nói đùa:

– Và, thế rồi em chết đuối?

Loan gật đầu:

– Thì dĩ nhiên.

– Thế tại sao hôm nay, em còn ngồi đây nói chuyện với anh được nữa?

Loan có vẻ không bằng lòng vì câu nói đùa của tôi:

– Anh thì lúc nào cũng vui đùa được. Thôi, chẳng nói với anh nữa.

Tôi vội vàng dỗ nàng:

– Ừ, thì anh không đùa nữa. Thế nào, nói tiếp đi…

Loan im lặng. Tôi phải nói tới lần thứ ba, nàng mới hạ giọng thì thầm:

– Em thì em sợ lắm, anh ạ. Đêm qua, em không ngủ được, nằm nghĩ vớ vẩn mãi. Và, em tự nhiên có ý nghĩ rằng giấc chiêm bao kia có linh ứng gì vào đời em sau này.

Tôi lắc đầu:

– Nhảm quá! Ai lại nghĩ vớ vẩn thế bao giờ!

– Không, thật mà! Em nghĩ rằng đời em sau này có lẽ…

Nàng ôm lấy mặt:

-Thật khó mà nói rằng tại sao em laị nghĩ rằng, một ngày nào đó, anh sẽ bỏ em như trong giấc chiêm bao, anh để cho em chìm theo nước cuốn mà không cứu em. Anh hãy nói thật đi? Có bao giờ anh nghĩ thế không?

Tôi cười gượng:

– Chẳng bao giờ cả em ạ…Bởi vì đối với anh, em là tất cả nghĩa sống của anh…

Loan lắc đầu:

– Anh nói thế cho vui lòng em đấy thôi. Em biết rằng, không sớm thì muộn, anh sẽ xa em. Lúc đó, cũng như trong cơn mơ đêm qua, em gọi anh, anh cũng chẳng lại nữa.

Tôi cố nén tiếng thở dài:

– Nhưng, tại sao em lại chỉ nghĩ đến câu chuyện chiêm bao mà không nghĩ đến sự thật. Vì sự thật thì có bao giờ lại giống chiêm bao đâu? Có lẽ tại em mệt đấy..

– Không, anh ạ. Hình như linh tính báo cho em biết trước em sắp bị một cuộc phân ly…

Tôi cầm lấy tay nàng:

– Anh hứa với em…

Nàng áp tay tôi lên má nàng:

– Chẳng cần phải hứa nữa. Em thì em hiểu rõ là anh chẳng bao giờ lừa dối em. Nhưng, biết đâu sẽ chẳng vì hoàn cảnh, vì gia đình mà chúng ta phải xa nhau.

Tôi ngậm ngùi nhìn Loan. Chưa bao giờ, tôi thương nàng như lúc này, rồi từ lòng thương đó tới những cảm xúc khác. Tôi nghĩ rằng, tôi không nên để Loan biết sự thật, dù sau này, nếu chuyện vợ con của tôi có vỡ lỡ ra thì đành chịu vậy, chứ còn bây giờ thì dù một kẻ phũ phàng đến đâu cũng khó mà nói thẳng ra…

Bỗng, Loan bảo tôi:

– Em lo bị mất giọng hát quá, anh ạ!

Giấc mộng danh ca lại trở về với nàng. Nàng ngơ ngác tiếp:

– Ờ, mà sao em có cảm tưởng rằng khỏi bệnh phen này, em sẽ không hát được nữa!

Tôi an ủi nàng:

– Em chỉ lo vơ lo vẩn. Việc gì mà bị mất giọng?

Loan không nói gì. Nhưng, tôi biết chắc là nàng buồn lắm, lo lắm. Chợt từ bên nhà hàng xóm, vẳng sang một điệu nhạc nhịp nhàng của máy phát thanh. Giọng ca của một nữ tài tử réo rắc như rót vào tai chúng tôi. Đợi cho hết bài, Loan nói trong tiếng thở dài:

– Hay quá anh nhỉ?

Tôi nói một câu thật là vô nghĩa:

– Hay, nhưng anh nghe không thấy thích mấy!

Loan mở to mắt nhìn tôi:

– Sao vậy?

Tôi nói không cần nghĩ ngợi:

– Tại người ấy không phải là em!

Câu khen nịnh của tôi làm Loan tưởng thật. Nàng hỏi lại:

– Thật à anh?

Tôi gật đầu:

– Đúng vậy. Giọng em ấm hơn giọng cô này nhiều. Hơn nữa, em biết chọn những bài đặc sắc để hát, thành ra lời ca của em thấm vào lòng người ta như ru…

Loan tin lắm. Nàng khe khẽ cất giọng hát một bản của P.D. Hát xong, nàng hỏi tôi:

– Anh nghe em hát có khác trước lắm không?

– Không khác lắm đâu em ạ. Phải một điều là tại em hãy còn đang mệt thành ra hơi kém..

Thấy trời đã tối, tôi từ biệt nàng ra về. Và, từ hôm đó, lại giống như lúc trước, nghĩa là ngày nào cũng như ngày nào, tôi cũng tới thăm nàng. Khi Loan bình phục hẳn thì, ác hại thay tôi nhận ra là tôi lại yêu nàng đằm thắm, đắm đuối hơn trước. Và, dĩ nhiên trong óc tôi không còn cái ý nghĩ xa lánh nàng nữa.

Trong khi đó, bà mẹ nàng vẫn cương quyết tìm cách phá hoại mối tình của tôi và Loan, để nhận Văn làm rể. Bà tìm cách để gieo vào Loan những ý nghĩ không tốt đẹp về tôi. Nào, tôi chơi bời bậy bạ, tôi nghiện ngập, trác táng, đoạ lạc. Thôi thì đủ, chẳng còn thiếu một tật xấu gì mà tôi không có. Đối với những lời tuyên truyền ấy, Loan chỉ mỉm cười và thường thì nàng vẫn kể lại cho tôi nghe. Có thể nói, từ ngày đó, Loan tin và yêu tôi hơn hết. Và, tôi cũng vậy, tôi cảm thấy một cách thấm thía rằng tôi không thể thiếu Loan được nữa.

o O o

Nhưng cái gì phải tới đã tới.

Cái mức độ nhịn nhục của vợ tôi đã hết.

Nó đã nổ tung ra vào đúng đêm Giao-thừa năm đó.

Nguyên do như thế này:

Hôm đó là ngày cuối năm. Tất cả mọi người đều cuống quít sửa soạn đón Xuân. Vợ tôi cũng đã sửa soạn và lo cho gia đình mấy ngày Tết sắp tới. Tôi nhớ rõ, buổi chiều hôm ấy, tôi có hẹn với Loan là tổ chức một buổi đi chơi cuối năm. Vừa mặc đồ xong thì vợ tôi giữ lại:

– Anh đi đâu bao giờ thế?

Tôi đáp cho qua chuyện:

– Lại nhà một người bạn!

Vợ tôi lắc đầu:

– Anh đừng nói dối. Anh lại đâu em biết rồi.

Tôi gượng cười:

– Anh đi một lát rồi về ngay.

Vợ tôi thở dài, nhìn tôi không chớp mắt. Kể từ ngày vợ tôi đến đón tôi ở trước cửa nhà Loan tới nay, vợ chồng tôi đã gần như không nói chuyện với nhau nữa. Sự im lặng của vợ tôi không phải là sự nhẫn nhục hay khuất phục mà sau này tôi mới biết thì chính là trong thời gian im lặng đó, nàng đã sửa soạn một âm mưu khác để cướp lại tôi về với gia đình. Thật là đáng thương cho tôi, bởi vì tôi không ngờ tới chỗ đó. Tôi nhân cái sự im lặng của vợ tôi mà đâm ra lộng hành hơn trước. Nghĩa là, mấy ngày đầu, tôi còn ngượng ngập, ăn năn, định viết thư đoạn tình với Loan, và sau dần phần vì say mê theo đuổi Loan, phần thì coi thường cái quyền làm vợ của vợ tôi, tôi không còn biết gì nữa. Gần như tôi không để ý tới sự có mặt của nàng nữa, hỡi ơi!

Để tôi kể tiếp. Khi thấy vợ tôi im lặng thở dài, tôi nhắm mắt bước dần ra cửa. Sự thật thì lúc đó lòng tôi cũng nôn nao. Mà bảo là không nôn nao sao được khi mọi nhà vào giờ ấy là vợ chồng, con cái đang xúm xít lo sửa soạn đón giao thừa? Tôi bước chậm chạp ra cửa, không dám đi nhanh và cũng không dám quay mặt nhìn lại. Tới bậc cửa thì một bàn tay giữ lấy cánh tay tôi:

– Anh không nên đi.. Em nói thật đấy!

Tôi quay lại:

– Anh đi một lát rồi về ngay mà! Thế nào…

Vợ tôi thong thả ngắt lời:

– Không, em biết là anh đã đi bây giờ thì đi cả đêm nay, bởi vì, anh đã hẹn Loan rồi.

Tôi giật mình:

– Ai nói cho em hay mà em dám chắc như vậy?

Vợ tôi cười nhạt:

– Cần gì phải ai nói? Mà anh cũng chẳng nên hỏi làm gì, anh chỉ cần biết là lời em nói có đúng không đã?

Tôi lấp liếm chối ngay:

– Em chỉ ngờ bậy thôi, làm gì có chuyện hẹn hò hôm nay? Không tin, em thử lại nhà “người ta” xem anh có lại đấy không thì rõ ngay.

– Em đoán được là anh sẽ nói câu đó với em. Bởi vì, hôm nay anh hẹn cô Loan ở chỗ khác rồi. Hơn nữa, hôm nay là ngày cuối năm, nhà nào cũng bận bịu lo Tết, anh lại nhà cô ta thế nào được?

Tôi sửng sốt nhìn vợ tôi. Thật là cả một sự không ngờ! Kẻ nào đã cho vợ tôi biết chương trình của tôi và Loan? Và, tại sao hôm nay vợ tôi đột nhiên nói nhiều như vậy? Tuy nhiên, tôi vẫn làm ra vẻ bình thản:

– Không, anh không lại nhà Loan hôm nay đâu. Anh đi mấy việc rồi về ngay…

Và, liếc nhìn đồng hồ, tôi vội vã đi. Vợ tôi chạy theo gọi giật lại:

– Anh Hoài! Hoài!

Nhưng tôi đã lên xe. Tiếng vợ gọi tôi chìm dần…Tôi không muốn nghe thấy gì nữa. Thật vậy, lúc đó tôi chỉ muốn chắp cánh để bay lại Loan. Tôi sợ lỗi hẹn với nàng. Than ôi!

Trong khi đó thì vợ tôi đã làm gì? Vợ tôi có đi theo tôi không? Vợ tôi đã nghĩ những gì về tôi? Tôi không hề nghĩ tới.

Bởi vậy đêm Giao-thừa năm đó, tôi đã gặp một chuyện mà có lẽ không bao giờ tôi có thể quên được.

Vợ tôi đã đi theo tôi. Và, giữa lúc Loan và tôi đang đi trong bóng tối dưới những hàng cây thì vợ tôi hiện ra.

Vợ tôi hiện ra. Thoạt trông thấy nàng, có thể nói một cách rất sát là hồn vía tôi lên mây. Tôi bủn rủn chân tay, mặt mày xanh xám, vừa định kéo Loan ngoặt sang lối khác để lẩn tránh vợ tôi. Nhưng lẩn tránh làm sao nổi, vợ tôi đã tiến lại..

Trong ánh mắt vợ tôi lúc đó, tôi đọc thấy cả một cái gì là căm hờn, là uất ức hiện ra…

Loan đưa mắt nhìn tôi. Mặt tôi lúc đó có lẽ như nhuộm chàm. Tôi ấp úng, nói một câu mà chính tôi cũng không hiểu nổi.

Vợ tôi đã đứng trước mặt chúng tôi. Đến nước cùng, tôi đâm liều xẳng giọng hỏi vợ tôi:

– Em đi đâu? Và đến đây làm gì?

Vợ tôi nói bằng một giọng nghiêm nghị:

– Em đến để nói chuyện với cô Loan.

Và, chẳng đợi cho tôi nói thêm, vợ tôi quay sang giữ lấy cổ tay Loan:

– Cô Loan, trước hết xin cô tha lỗi cho tôi đã làm cản trở cuộc đi chơi của hai người…

Đoạn, vợ tôi gằn giọng:

– Nhưng, tôi cũng xin tự giới thiệu tôi là..

Thấy giọng nói khác thường của vợ tôi, Loan chừng như cũng đoán được sự gì xẩy ra rồi, nàng ấp úng:

– Thưa bà, thế ra bà …là..

Vợ tôi mỉm cười:

– Vâng, tôi là vợ anh Hoài.

Loan lắp bắp, nói một câu gì không rõ.

Vợ tôi nhìn tôi:

– Anh không định về nhà đêm nay hay sao? Mà đêm nay là đêm Giao-thừa, anh có nhớ không?

Tôi trừng mắt nhìn vợ tôi và, không hiểu nghĩ sao, tôi quay sang Loan:

– Loan! Em tha thứ cho anh nhé!

Nước mắt Loan dàn dụa. Nàng nói lạc giọng thường:

– Không …. Anh đưa chị ấy về đi….Mặc em!

Vợ tôi nói bằng một giọng tàn nhẫn:

– Để tôi gọi xe cho cô về!

Loan lắc đầu nức nở:

– Thôi, thôi, để tôi về!

Và, nàng quay gót, lảo đảo bước qua đường như một người say rượu. Tiếng khóc của nàng vọng trở lại. Tôi không nén nổi xúc động chạy theo:

– Loan! Loan..

Nhưng, bàn tay vợ tôi đã giữ tôi lại. Nàng nói bằng một giọng quyết liệt:

– Anh hãy về nhà ngay. Anh lại còn luyến tiếc “nó” nữa sao? Anh không nghĩ gì đến vợ, con…

Tôi muốn hét lên, nhưng cổ họng tôi như nghẹn lại. Tôi không nghĩ gì cả! Mặc tôi! Về đi!

Và tôi nhìn vợ tôi dữ tợn:

– Sao em tàn ác thế?

Vợ tôi mỉm cười khô khan:

– Nếu em tàn ác thì ngay từ cái đêm anh ở trong nhà “nó” em đã vào ầm ĩ lên rồi! Đâu có phải đợi đến hôm nay?

Tôi im lặng. Vợ tôi hạ thấp giọng:

– Chính anh mới tàn ác. Anh đã có vợ, có con, anh không thể nào lấy được người ta nữa mà anh nỡ tâm lừa dối người ta, anh…

Tôi xua tay:

– Đừng nói gì nữa! Tôi không muốn nghe ai nói gì cả! Im đi!

Giọng vợ tôi vẫn âm thầm:

– Phải, bây giờ thì anh bảo là em đừng nói gì nữa bởi vì anh đã nghe đủ rồi, có phải không?

Ngừng một lát, vợ tôi nói trong nước mắt:

– Em biết lắm. Bây giờ thì anh thù ghét em nhất đời! Nhưng, nếu anh hiểu rằng, đã bao nhiêu ngày, đêm em đã phải sống khổ sở vì anh. Thấy anh đi mà không dám cản, trông thấy anh về tay người khác mà không dám giữ. Em gặp anh đi song đôi với Loan bao nhiêu lần rồi, anh có biết không? Và, ngay cả cái đêm anh ngồi chung với Loan trong nhà, cười cợt, vui đùa…Trong khi đó thì đứng bên ngoài em phải nén tiếng khóc..Anh có bao giờ ngờ đến chuyện ấy được? Anh thấy em im lặng, nhẫn nhục chịu đựng, anh lại còn coi thường hơn. Đành rằng, đối với em, anh có thể làm thế được, em chẳng dám trách anh. Nhưng, còn con của chúng ta? Nó vô tội, nó còn trong trắng như thế, anh nỡ nào thờ ơ, không để ý gì đến nó nữa?

Tôi thở dài, lòng hoang mang. Lúc đó, tôi không thấy oán trách vợ tôi nữa, mà tôi chỉ còn biết hờn giận tôi, oán trách tôi. Tôi lo lắng, không hiểu Loan sẽ ra sao, từ lúc xẩy ra việc vừa rồi? Nước mắt tôi trào ra, dàn dụa trên má. Tôi thẫn thờ theo bước vợ tôi trở về nhà.

Đường phố vắng vẻ quá. Chúng tôi đã nghe rõ từng hơi thở của nhau. Gió lạnh lùa vào tóc tôi, bơ phờ.

Vợ tôi nhìn tôi ái ngại:

– Trông anh dạo nầy gầy quá! Anh có lạnh không?

Thấy tôi im lặng, nàng dịu dàng tiếp:

– Em biết là em hành động như thế này sẽ khiến anh đau đớn, khổ tâm lắm. Nhưng, làm thế nào hơn được? Chẳng lẽ em có chồng mà thành ra kẻ vị vong, đứa trẻ thơ có bố mà thành ra bị côi cút! Anh thử nghĩ xem, bao nhiêu ngày tháng rồi cứ về đến nhà chưa kịp chuyện trò gì thì đã vội vã đi ngay. Một tháng 30 ngày thì chỉ có độ 3 ngày là anh có mặt ở nhà với vợ con, còn ngoài ra…

Vợ tôi ôm lấy mặt nghẹn ngào.

Tôi vẫn im lặng không hề nói một lời nào. Lòng tôi lúc đó đã chết rồi. Cái “Tôi” của tôi lúc đó đi bên cạnh vợ có phải là tôi nữa đâu. Nó chỉ còn là một cái thể xác không hồn. Và, tâm trí tôi lúc đó, tôi chỉ nghĩ đến Loan, kẻ chiến bại đau đớn nhất trong cuộc mà thôi. Tôi thấy tôi đi theo Loan về tới nhà nàng. Nàng về tới nhà là vào phòng, đóng chặt cửa lại để mà khóc, nàng khóc thê thảm như mưa gió. Rồi, nàng đem tất cả những ảnh kỷ niệm những cuộc đi chơi của hai người, đốt hết đi. Và, những lá thư hẹn hò nhau mà nàng vẫn giữ từng giòng chữ của tôi từ xưa, giờ nàng cũng cho cả vào ngọn lửa….

Tôi không dám nghĩ thêm nữa.

Một niềm chua xót mênh mang dâng trong lòng tôi. Về tới nhà lúc nào, tôi cũng chẳng hay biết. Mà sự thật tôi cũng không muốn để ý tới gì nữa.

Tôi cứ để nguyên quần áo như thế, nằm vật xuống giường. Mẹ tôi, lúc đó đang ngồi têm trầu, khẽ dừng tay ngước mắt nhìn tôi rồi lại lặng lẽ cúi xuống…

Tôi cũng không để ý gì tới sự bày biện trang hoàng trong nhà, mắt nhắm lại và mệt nhọc thở dài.

Vợ tôi đã thay áo, rồi bế con ra đặt nó xuống cạnh tôi:

– Bố đây này…Con “ạ” bố đi!

Đứa bé u-ơ cười, nắm lấy áo tôi khẽ giật. Vợ tôi lại cười:

– Con kéo bố dậy đi… Sắp năm mới rồi!

Đứa trẻ nằm xuống rúc đầu vào nách tôi và một bàn tay nó quờ quạng lên mặt tôi. Tôi đưa tay lên nắm lấy bàn tay đứa nhỏ, định hất ra, nhưng bỗng nhiên cảm thấy hối hận. Bàn tay bé và mềm của đứa trẻ nằm trong tay tôi một cách ngoan ngoãn.

Tôi khẽ vuốt bàn tay thơ dại đó rồi bảo vợ tôi:

– Sao không cho nó đi ngủ đi. Để nó thức khuya làm gì?