← Quay lại trang sách

- VII -

Tôi phải làm gì bây giờ? Tôi phải làm thế nào bây giờ?

Đó là những câu hỏi đã điên đảo đầu óc tôi trong những ngày cuối năm ấy. Tôi đã sống khổ sở, sống trong sự dằn vặt của tình yêu, khi trông thấy và cảm thấy rõ, mỗi ngày con đường của tôi và Loan xa nhau thêm.

Thật ra, hồi đó Loan cũng chưa tỏ ra một cử chỉ gì là lảng lờ tôi. Nhưng, sao tôi vẫn nhận thấy như vậy. Nàng càng nổi tiếng bao nhiêu, tôi càng khổ sở bấy nhiêu. Hàng ngày ở nhà nàng tấp nập những tiếng cười, nói. Căn nhà đầm ấm của nàng bây giờ không phải là còn của riêng tôi nữa. Nó đã là nơi dùng để hội họp cả một xã hội tài hoa, phù phiếm của Hà-nội năm 1950.

Nghĩa là từ ngày Loan bắt đầu bước vào làng ca hát thì số bạn bè vừa trai, vừa gái của nàng tăng lên một cách bất ngờ, mà toàn là những hạng thanh niên tài hoa, son trẻ của kinh thành. Nhiều lần tôi đến thăm Loan, vừa đặt chân tới cửa, nghe tiếng ồn ào ở trong nhà nàng vọng ra, tôi phải quay gót ra về. Tôi không chịu nổi cái không khí náo động, những lời tán tụng của một số thanh niên chạy quanh nàng. Tôi không chịu nổi sự vui vẻ quá trớn ấy, nên tôi cố tránh những sự gặp gỡ đó.

Cứ như vậy, tâm hồn tôi mỗi ngày một khô héo lại và tâm hồn của Loan mỗi ngày một tươi thêm. Chúng tôi đã bị ngăn cách nhiều quá rồi.

Một bữa, Loan nói với tôi:

– Dạo nầy em mệt quá, anh ạ.

– Sao vậy?

– Em cũng không hiểu tại sao nữa. Em cứ đi đâu là có người chạy theo, họ kéo đến đầy cả nhà, mệt quá, mà không biết làm thế nào để từ khước họ. Ngày mai, lại có người mời đi khiêu vũ…bù với lúc trước…

Tôi nhìn Loan và hiểu rằng những lời nàng nói vừa rồi, không phải là để giảng giải về cái sự mệt nhọc nàng vừa than vãn mà chính là cốt ý để khoe khoang với tôi sự nổi danh của nàng.

Tôi thở dài. Nỗi lo ngại của tôi từ trước tới giờ đã thành sự thật. Và càng lo ngại bao nhiêu, tôi càng yêu nàng bấy nhiêu. Bây giờ, đừng ai khuyên tôi xa nàng, đừng hòng có một quyền phép gì bắt tôi không được yêu nàng nữa. Những giọt nước mắt của vợ tôi, tiếng khóc của con tôi ngày xưa có thể níu tôi ở nhà được, bây giờ, những cái đó đã chẳng còn hiệu lực.

Tất cả với tôi không còn nghĩa lý gì ngoài Loan.

Tôi đã sống mù quáng. Tôi đã lao đầu vào lửa để cảm thấy mình bị cháy từng mảnh xác.

o O o

Trong khi gia đình tôi khổ sở vì tôi thì tôi lại khổ sở vì Loan. Nói thế không phải là Loan đã lạnh nhạt với tôi đâu. Không, không phải thế. Nàng vẫn còn yêu tôi. Nàng vẫn quí tôi như buổi đầu. Chỉ khác một điều là bây giờ Loan đã nhập thêm được vài cái tính khác mà xưa kia nàng thường chê bai. Đó là những tính tự kiêu, ham mê, phù phiếm, hời hợt. Thật ra từ ngày bỗng nhiên trở thành một danh ca, Loan đã biến đổi. Nàng đã sống cho bề ngoài nhiều quá. Nàng đã giả dối ngay cả với nàng. Tôi biết rõ nhu vậy và chẳng thể nào tìm cách ngăn cản nàng, cứu vãn nàng thoát khỏi.

Trong những cuộc đi chơi với nàng, tôi cố ý đưa dẫn nàng trở về những ý niệm xưa, những tình cảm cũ trong những câu chuyện nhưng hầu như Loan chẳng hề để ý tới.

Nàng chỉ biết hỏi tôi những câu:

– Anh xem, em mặc chiếc áo này có nổi không?

– Anh ngắm hộ em, cái mầu áo này lên sân khấu có ăn với đèn không?

– À, anh nghĩ hộ em cách nào khi lên sân khấu, hai tay phải làm gì cho nó khỏi ngượng?

– Anh nghe hát thử bài này xem có được không?

Đại loại, những câu chuyện của nàng nói với tôi đều như vậy cả. Nghĩa là nó rất nhạt và tẻ ngắt đối với tôi và rất đậm đà tha thiết với nàng. Nàng say mê hát quá. Tôi hiểu rằng, nàng say mê ca hát không phải là vì nàng say mê một nghệ thuật như nhiều người hiểu lầm và đã dùng để phỉnh phờ nàng. Mà, chính thật nàng muốn hát bởi vì nàng thích được đứng trước máy vi âm để vài anh thợ ảnh giả mạo đưa ống ảnh lên bấm tí tách hoặc giả để được mọi người trầm trồ gọi nàng là danh ca. Thế thôi, tôi biết Loan hơn cả nàng nữa. Nhưng, làm thế nào được? Tôi làm thế nào để ngăn cản được sức lao mình vào ánh sáng của một kiếp thiêu thân? Tôi đọc rõ sự kiêu hãnh trên mắt nàng niềm vui sướng trên nụ cười của nàng những câu trịnh trọng như thế này:

– À, chị Loan ạ, tuần này chúng tôi tổ chức một cuộc chiếu bóng có ca nhạc để giúp quỹ …chị hát giúp chúng tôi buổi ấy nhé. À, mà chị định hát bài gì để chúng tôi làm quảng cáo lên báo, chị cho xin cái ảnh để chúng tôi làm bản kẽm in lên chương trình.

In tên lên báo, in ảnh lên bản chương trình, chao ôi, thật là cả một vinh dự cho Loan. Xưa nay, ai biết nàng là người nào, ai nghe đến tên nàng bao giờ? Bởi thế, từ một cô Loan sống hiền lành, sống âm thầm trong bóng tối, phút chốc được người ta in ảnh mình lên báo chí, in tên mình lên giấy mực ngay với tên những ca sĩ chính thức, ai mà chẳng thích, ai mà chẳng mê? Tôi dám chắc cứ gì Loan mà…có rất nhiều cô khi mới xây mộng danh ca, cũng đều mong ước như vậy cả.

Loan thường nói với tôi:

– Anh ạ, anh ạ, em chỉ thích làm sao trở nên một ca sĩ nổi danh như Jane Powel, như Katherine Grayson. Đời em bây giờ chỉ mơ có thế.

Tôi nhớ hình như tôi đã khuyên nàng:

– Em đừng mơ uớc dại dột như thế bởi vì…

Mặt nàng biến hẳn sắc đi:

– Vì sao anh?

Biết là câu nói đó đã làm nàng bị thương tổn tự ái, tôi nói chữa:

– Bởi vì nước mình khác và nước Mỹ khác!

Nghe câu nói như vậy Loan nghiêm hẳn nét mặt:

– Rồi, sẽ có ngày em trở nên như vậy. Em sẽ cố luyện tập nhạc lý. Em sẽ cố gắng bỏ hết những thú vui khác, chuyên tâm vào việc học nhạc. Ngoài anh chỉ bảo về đàn ra, em sẽ nhờ anh Hoàng, anh Lễ luyện tập cho em. Anh cứ tin đi.

Rồi bỗng nàng hỏi tôi:

– Và, anh nữa, anh cố mong cho em một ngày kia thực hiện được cái mộng ấy không?

Tôi chua xót nhìn nàng, không muốn nói thêm. Phải chăng cái nghiệp xướng ca đã thắt vào nàng từ đấy, khiến cho sau này cũng vì nó mà chúng tôi đã phải hái lấy những giông bão hãi hùng?

o O o

Có thể nói, trong đời tôi cái giây phút khổ sở nhất là mỗi lần phải đi cùng nàng tới những hí viện để nàng hát.

Trước những cặp mắt soi mói nhìn chúng tôi, trước những lời bàn tán xì xào của những người đứng trước hí viện đã làm cho tôi khó chịu bao nhiêu thì trái lại càng làm cho Loan sung sướng bấy nhiêu. Vẻ kiêu hãnh hiện rõ trên mặt nàng. Nàng bảo nhỏ với tôi:

– Anh trông kìa, người ta đang nhìn mình đấy!

Thật khổ thân cho tôi, đáng thương cho tôi! Tôi vẫn phải đi bên nàng để phải chịu đựng cái cảnh đó mà không hề dám oán than. Bạn bè đã cười tôi cũng như đã ghen ghét với tôi. Tuy nhiên không vì thế mà tôi kém yêu Loan. Thì tôi đã nói nàng là tất cả, chỉ có nàng mới sai khiến nổi tôi thôi.

Càng ngày mối tình của tôi càng thêm đắm đuối và cứ ngụp lặn dần, ngụp lặn dần vào cái hố lầy lội.

Tôi không tìm thấy tương lai.

Tôi không đoán được ngày mai.

Tôi nhắm mắt đi trên con đường nguy hiểm một cách ngoan ngoãn.

Nhưng một việc đã xẩy tới.

Một buổi chiều chủ nhật, tôi và Loan ngồi im lặng bên nhau, sưởi tay trên ngọn lửa hồng. Tôi nhớ rõ, hôm đó là ngày 23 tháng chạp âm lịch. Chúng tôi ngồi bên nhau suốt từ 5 giờ chiều cho tới 7 giờ tối không nói với nhau được một cau chuyện nào, ngoài những câu hỏi vớ vẩn:

– Gần Tết rồi đấy nhỉ?

– Hôm nay lạnh hơn mọi năm, anh nhỉ?

– Tết năm nay, anh có định đi chơi đâu không?

Thế thôi, sự im lặng bao phủ nặng nề lấy chúng tôi suốt hai giờ đồng hồ. Chúng tôi lắng nghe tiếng củi nổ trong lò sưởi, tiếng gió cuối năm rên rỉ ngoài đường. Gia đình nàng, bữa đó về quê, chỉ còn có một mình nàng với một đứa em trai 16 tuổi. Và, lúc đó, nó cũng đi xem chớp bóng. Căn nhà vắng vẻ quá, tịch mịch quá. Chúng tôi cùng cảm thấy như vậy, nhưng không muốn nói ra.

Bỗng, nàng bảo tôi:

– Anh có uống chút rượu mạnh không? Uống cho ấm người lên, em thấy lạnh lắm.

Tôi gật đầu. Nàng lấy ra hai cái ly, bày xuống bàn và mở tủ đem ra một chai rượu ngọt thượng hạng. Nàng rót đầy hai ly, trao cho tôi một ly:

– Anh cạn đi.

Tôi cười nhẹ, cạn một hơi hết ly rượu nàng vừa đưa.

Còn nàng, nàng thận trọng nhắp từng hớp nhỏ, và mỗi lần hương vị của rượu bén vào giác quan nàng rùng mình nhìn tôi. Hết ly rượu đó, nàng lại rót thêm hai ly khác. Lần này, tôi thoáng nghe thấy tiếng thở dài của nàng vẳng lên. Tôi nắm lấy tay nàng khi nàng đưa rượu cho tôi.

– Loan! Có chuyện gì xẩy ra phải không em?

Nàng chớp mắt, cúi mặt nhìn xuống cốc rượu nơi tay, lắc đầu:

– Không anh ạ. Chẳng có chuyện gì xẩy ra cả.

Và, nàng giục tôi:

– Anh uống đi. Hôm nay, em cũng uống.

Tôi cắn môi nâng cốc rượu lên miệng rồi lại đặt xuống bàn:

– Không chắc là có chuyện gì, phải không Loan? Anh đã đoán ra rồi!

Nàng lắc đầu một cách chậm chạp:

– Em đã nói là không có chuyện gì cả. Anh chỉ hay nghĩ vẩn vơ thôi. Anh không tin sao?

Tôi đặt tay tôi lên tay nàng:

– Anh biết rồi, đừng giấu anh, chuyện gì thế? Sao em không nói đi.

Thấy nàng im lặng, tôi càng lo ngại, càng chờ đợi. Tôi hồi hộp hỏi nàng:

– Em nói đi. Anh thấy cái không khí căn nhà này hôm nay khác thường quá…

Mắt nàng bỗng rơm rớm lệ. Rồi thì nàng bật thành tiếng khóc. Nàng cầm lấy hai bàn tay tôi áp lên hai đôi mắt đẫm lệ của nàng. Lúc đó tôi thấy bối rối quá. Có sự gì xẩy ra đây? Tôi băn khoăn tự hỏi như vậy và lấy khăn lau nước mắt cho nàng rồi nói:

– Anh van Loan đấy! Đừng khóc nữa, em kể cho anh nghe. Tại sao? Tại sao mà em khóc?

Nàng vẫn khóc. Và, sau cùng nàng thảng thốt ghì chặt lấy tôi, gục đầu lên vai tôi, nức nở:

– Anh Hoài! Anh có thật lòng yêu thương em không?

Tôi nâng mặt nàng lên:

– Đừng hỏi thêm nữa cho anh khổ. Điều đáng làm hơn hết là em hãy nói cho anh hay là đã xẩy ra chuyện gì…

Loan thổn thức:

– Không, em không muốn nói ra…

Tôi vỗ về nàng:

– Tại sao! Tại sao em lại muốn giấu anh?

Nàng ủ rũ:

– Khổ lắm anh ạ. Em thật không còn biết làm thế nào nữa. Vì…

– Vì sao, Loan?

Nàng bỗng nhìn thẳng vào mặt tôi. Mắt nàng sáng quắc như hai ngọn lửa hồng. Tôi linh cảm thấy câu chuyện mà nàng sắp kể cho tôi nghe đây hẳn phải quan trọng lắm. Và đúng như vậy, nàng thở dài.

– Thôi, đằng nào rồi anh cũng biết. Chi bằng em kể cho anh nghe ngay bây giờ là hơn, rồi tùy anh định liệu..

Tôi càng áy náy:

– Chuyện gì? Mà, em phải nói ra mới được chứ?

Nàng ngồi thừ ra một lát, rồi bằng một giọng thong thả:

– Thế này, có một người nhờ mai mối tới hỏi em..

Tôi giật bắn người lên như mó phải lửa:

– Thế nào? có người đến hỏi em ư?

Nàng nhẹ nhàng gật đầu:

– Vâng…người ấy…

Tôi hỏi dồn:

– Ai? Là ai?

Loan thở dài:

– Bác sĩ Văn. Anh biết đấy chứ?

Tôi lắc đầu:

– Anh không biết, nhưng em nghĩ thế nào về chuyện này?

– Em đã nói với mẹ em, nhất định lấy anh. Còn ngoài ra, em không thể sống với ai được nữa…

Tôi thở dài như trút được lo lắng:

– Thế à? Thế mẹ em bảo sao?

– Mẹ em ấy ư? Ô, mẹ em cũng nói với em rằng cụ đã nhất định chọn bác sĩ Văn làm rễ rồi..Và, mẹ em bảo rằng anh đã có gia đình rồi, có vợ con rồi, lấy em sao được?

Tôi run lên:

– Sao mẹ em lại “kết tội” anh như vậy?

Loan lắc đầu:

– Em cũng không rõ nữa, nhưng chắc là cụ phải có một bằng chứng nào rõ rệt mới dám nói như vậy chứ.

Nói câu ấy, tôi thấy mắt Loan nhìn thẳng vào tôi như để dò xét ý tứ. Tôi khôn khéo lắm, biết rằng chính nàng cũng đã nghi ngờ tôi, nên chỉ thở dài:

– Thế nào rồi chẳng rõ…

– Anh nói gì?

– Anh nói là thế nào chẳng có ngày mẹ em hiểu rõ anh hơn!

Nàng không đáp gì, lẳng lặng lại bên chiếc máy hát, lên giây cót, rồi loay hoay chọn đĩa:

– Anh thích nghe đĩa gì?

– Tùy em đấy!

Nang giơ lên một đĩa:

– Les feuilles mortes nhé?

Tôi gật đầu. Nàng thong thả đặt đĩa lên máy. Và, âm thanh réo rắt của khúc nhạc bắt đầu vọng lên. Tiếng hát trầm và dịu như quyện lấy hai chúng tôi. Loan khẽ hát theo. Giọng nàng như đẫm lệ. Tôi thở dài, đứng dậy, lại bên cửa sổ, lơ đãng ngắm ngoài trời. Sương tháng chạp lờ mờ phủ lên thành phố. Và, ánh đèn điện bị ố ra như đôi mắt người yêu đang thổn thức. Một vài chiếc lá lặng lẽ chao mình xuống mặt đường bị gió lôi xềnh xệch trên cát phát ra những tiếng động khô và buồn. Một vài chiếc xe vun vút qua, ánh đèn pha loé sáng hẳn một góc đường.

Bỗng nhiên mắt tôi hoa lên. Và một niềm sợ hãi lên tới cực điểm, tôi hoảng hốt kéo bức màn cửa xuống. Bên kia đường, rõ ràng tôi nhìn thấy vợ tôi bế đứa con nhỏ đi đi lại lại. Tôi nhìn kỹ lại, qua khe cửa chớp. Đúng là vợ tôi. Ồ, thật là kỳ dị và cũng thật là hãi hùng cho tôi. Sao vợ tôi lại tới đây? Hẳn không phải là một sự vô tình. Vậy thì vợ tôi đến đây làm gì, nếu không phải là để đánh ghen? Và kẻ nào đã dẫn vợ tôi tới đây? Ai? Ai đưa đường cho vợ tôi tìm đến nhà Loan? Kẻ đầu tiên mà tôi nghĩ đến là Hoàng. Ừ, biết đâu Hoàng đã đưa vợ tôi đến đây để phá cuộc tình duyên của tôi và Loan? Tôi nghĩ thế vì tôi biết là Hoàng đã yêu Loan.

– Anh ngắm gì thế?

Bàng hoàng, tôi quay vào:

– Không, nghe bản nhạc buồn quá đấy thôi!

Và để tránh bối rối, tôi rót một ly rượu mạnh, cạn một hơi. Mạch máu tôi bừng bừng chuyển động. Hơi men xâm nhập tri giác. Tôi thấy mình quay cuồng trong sóng nhạc. Và trong linh cảm, tôi thấy vợ tôi chỉ vào Loan mà nguyền rủa. Tôi thấy Loan gục đầu xuống ghế, nức nở, nghẹn ngào. Rồi, vợ tôi cũng quay sang tôi mà khóc. Con tôi nữa, nó cũng vùng lên khóc. Khóc lặng từ hồi, khóc thét lên.

Ôi! Tiếng khóc của những người thân yêu của tôi. Tôi hoảng hốt nắm chặt lấy thành ghế, mắt hoa lên. Và tai tôi nhức lên vì những âm thanh kỳ diệu. Tôi nhìn vào chiếc máy hát vô tư. Những điệu nhạc ẻo lả của bản Tristesse Chopin ầm ĩ đưa ra, vang lên và thấm vào tâm não tôi, nặng nề như một cơn mưa dầm, đổ vỡ như một trận giông tố.

Tôi ôm lấy mặt. Đầu tôi nặng xuống. Và, lảo đảo, tôi đập mạnh tay xuống bàn. Một tiếng khóc cố nén từ lâu, lúc đó từ cuống họng tôi, bật lên tê tái.

Loan hoảng hốt, sợ hãi đỡ lấy tôi:

– Anh Hoài! anh Hoài! Trời ơi…

Tôi không còn nghe thấy nàng nói gì nữa. Tôi muốn hét và tàn phá cảnh vật chung quanh. Có lẽ Loan cho tôi là say rượu nên tôi thấy nàng đi lấy một chiếc khăn mặt ướt đắp lên trán tôi.

Mấy phút sau, khi tiếng nhạc tắt, gian phòng trở lại im lặng thì tâm trí tôi cũng trở về bình thường.

Tôi nhìn Loan bằng đôi mắt cám ơn. Nàng, thì vẻ lo sợ vẫn còn trên nét mặt nhợt nhạt đang nắm chặt lấy cánh tay tôi. Và, khi thấy tôi đã trở về sắc thái cũ, Loan ôm lấy tôi:

– Trời ơi! vừa rồi, anh làm em hết cả hồn!

Tôi thở dài:

– Thật à, em.

Loan lo lắng:

– Tại sao đang tự nhiên, anh lại như…điên lên thế?

– Anh cũng không hiểu nữa.

Chúng tôi im lặng nhìn nhau không ai nói gì nữa, chỉ có tiếng gió vi vút, tiếng lá xào xạc. Và, tiếng đồng hồ thong thả gõ nhịp vào sự im lặng của lúc đó, buồn tẻ vô cùng.

Ngồi thêm một lát nữa, tôi đứng dậy. Loan giữ tôi lại:

– Anh ngồi lại với em một lát nữa, đã nào.

Tôi nhìn đồng hồ:

– Khuya rồi!

Loan buồn bã:

– Anh để em ngồi một mình ở căn nhà rộng rãi này hay sao?

Tôi bứt rứt, nửa muốn về nửa muốn ngồi nán lại. Bởi vì thú thật lúc đó tôi nghĩ đến vợ con tôi đang đứng dầm sương khuya để đợi tôi. Tôi biết lòng vợ tôi lắm. Mấy năm trời chung với nhau làm gì mà tôi chẳng hiểu lòng nàng? Nếu vào địa vị người khác – người đàn bà khác – thì hẳn là lúc ấy, tôi sẽ bẽ bàng thế nào, khi vợ tôi không chịu suy nghĩ chín chắn, vào nhà Loan mà đánh ghen như các bà “hiền phụ” khác! Hỡi ôi! Vợ tôi đã không làm thế, mặc dầu nàng đã tới cửa nhà Loan. Chỉ một bước nữa thôi, một bước nữa của vợ tôi tiến đến bên cạnh cửa sắt nhà Loan là cuộc đời tôi sẽ khác. Và, cái tình thế này sẽ hỗn loạn như thế nào?

Tôi chết từng khúc ruột. Và, tôi hối hận vô chừng. Lâu rồi, tôi đã bỏ quên không nghĩ rằng, một trăm một ngàn người vợ đều có quyền ghen khi nghi ngờ chồng mình san sẻ tình yêu với người khác.

Đằng này, vợ tôi cũng ghen. Nhưng, cái ghen của nàng bình tĩnh quá. Nàng đã không xông xáo vào nhà Loan để mà làm ầm ĩ như những người đàn bà khác. Và, khi bắt được tôi đang ngồi bên Loan thì… sự thể sẽ ra sao? Loan sẽ khổ sở, đau đớn, hờn tủi, nhục nhã như thế nào? Còn tôi nữa, cái mặt của tôi lúc đó sẽ trơ trẽn ra sao? Trời ơi, cứ nghĩ thầm như vậy mà tôi lạnh cả người…Hàng trăm chữ “nếu”, được nêu ra…

– Nếu vợ tôi vào..

– Nếu vợ tôi vào…

Tôi sẽ ra sao? Loan sẽ ra sao?

Tôi ngồi thừ ra nghĩ ngợi.

Và, quả quyết, tôi ra về mặc dầu Loan đã hết lòng van vỉ tôi ngồi nán lại. Tôi hẹn với nàng:

– Mai anh lại…

Nàng giận dỗi:

– Thôi, mai anh đừng lại nữa…

Tôi cắn răng để nén tiếng thở dài:

– Tùy em đấy.

Nàng gục mặt xuống thành ghế, nức nở. Tôi lạnh lùng bước ra cửa, lòng đau như cắt. Ra đến ngoài, tôi còn mơ hồ như nghe thấy tiếng Loan thổn thức. Tôi tự nhủ:

– Có lẽ nàng tưởng ta khổ sở vì việc bác sĩ Văn cậy người mai mối tới hỏi cưới nàng ….

Nghĩ như vậy, tôi thấy lòng tĩnh lại. Tôi nhìn quanh quẩn để tìm vợ tôi. Nhưng, không thấy bóng nàng đâu cả. Tôi thơ thẩn bước lại đầu phố, định kiếm một chiếc xe. Bỗng từ một bóng cây, vợ tôi hiện ra như một bóng ma:

– Anh!

Tôi dừng gót nhìn vợ tôi, tự nhiên tôi thấy thương hại nàng quá. Tuy nhiên, tôi vẫn làm ra vẻ thản nhiên:

– Em đi đâu mà giờ này lại ở đây?

Vợ tôi ngước cặp mắt đau khổ nhìn tôi, im lặng. Rồi, nàng chớp mau mắt, cúi xuống:

– Anh còn hỏi em điều đó nữa sao?

Tôi im lặng. Sương đêm thấm vào vai áo tôi ước dầm mái tóc tôi. Gặp chiếc xe, tôi gọi lại, và bảo vợ tôi:

– Em cho con về trước đi!

Vợ tôi ngoan ngoãn bước lên xe:

– Thế anh không về cùng à?

Tôi gật đầu:

– Anh về sau. Em chờ cửa anh nhé.

Vợ tôi về rồi, còn một mình tôi trên quãng đường vắn đó, càng cảm thấy lòng trống rỗng hơn bao giờ hết. Tôi bước nặng nề, gót giày nghiến lên những chiếc lá khô xào xào. Trời lạnh như chưa bao giờ lạnh đến thế.

Đi qua phố H.G. thấy nhà một người bạn còn đèn sáng, tôi ghé vào. Anh bạn bước ra, trông thấy tôi, anh ta reo lên:

– Thế nào Hoài? Sao lâu lắm mới thấy mày vác mặt lại đây? Bọn tao độ chừng mày chết rồi…

Tôi mỉm cười, bước vào. Bên trong, có hai người bạn nữa đang ngồi uống cà-phê: Lưu và Phan. Thấy tôi vào, cả bọn vồn vã đứng dậy, niềm nở hỏi chuyện, như tôi vừa đi xa về.

Tôi ngồi xuống ghế đối diện với hai người. Lưu sẻ cho tôi một ly cà-phê:

– Uống đi! Tao trông mày có vẻ lạnh lắm đấy.

Phan nói đùa:

– Thế nào mà hôm nay, mà công tử lại lò dò qua đây thế? Hẳn là vừa có nội biến gì chăng?

Tôi cười:

– Gần đúng vậy!

Và, tôi thở dài:

– Chán lắm! chán đời lắm rồi!

Mấy tiếng cười vang lên, át cả tiếng thở dài của tôi. Rồi, Phan nói:

– À, hôm nay thằng này nó ly khai với nàng rồi đây. Thảo nào mà chúng tao lại còn được gặp mày.

Lưu cũng tiếp:

– Mày phải kể lại cuộc phiêu lưu của mày từ đầu tới cuối cho chúng tao nghe. Thế nào…

Hải – anh bạn chủ nhà – gạt đi:

– Thôi mà, chúng mày! tao ngấy nghe những chuyện tình lắm rồi. Thế nào mà chẳng vào đầu bằng gặp gỡ và kết thúc bằng một cuộc phân ly đẫm nước mắt….

Đang buồn nản, tôi cũng phải bật cười vì câu nói của Hải.

Chúng tôi ngồi quây lấy nhau, uống cà-phê và hút thuốc lá. Chúng tôi bàn đủ mọi chuyện và chuyện nào chúng tôi cũng bỏ dở vì lạc đề. Bỗng nhiên Lưu bảo tôi:

– Thằng Hải vừa mượn được cây vĩ cầm, để tao lấy ra, mày chơi một vài bản nhé!

Tôi lắc đầu từ chối. Nhưng cả mấy người đổ xô lại ép tôi phải chơi, ít nhất là một bản:

– Mày tệ lắm, Hoài ạ. Ai lại bạn bè mà mày nỡ từ chối. Nếu nàng truyền một tiếng có lẽ mày đã sẵn sàng qùy xuống mà đàn cho nàng nghe đấy!

Bất đắc dĩ, tôi phải đỡ lấy cây đàn:

– Nhưng biết chơi bản gì bây giờ?

Lưu, Phan và Hải nhao nhao:

– Bản gì mày thích nhất. Hay là mày chơi bản “Dừng bước” của mày mới in ra hồi đầu tháng đây.

Tôi thở dài, lặng lẽ đặt mã vĩ lên dây đàn. Tôi phải cố gắng lắm mới đàn hết bản đó. Buông đàn xuống, tôi thấy buồn nản quá sức. Cái buồn nản mà chỉ tôi mới có, chỉ tôi mới cảm thấy. Và chỉ tôi mới hiểu rõ cái buồn ấy. Ngồi chơi với họ một lát, tôi đứng dậy ra về.

Tôi gọi một chiếc xe, về thẳng nhà. Tới cửa, tôi thấy vợ tôi đã đứng chờ sẵn.

Câu đầu tiên mà vợ tôi nói với tôi là:

– Em cứ tưởng đêm nay anh không về nhà.

Tôi thở dài:

– Con nó ngủ rồi à?

Vợ tôi gật đầu, gài then cửa lại và quay vào. Suốt từ lúc ấy cho tới lúc đi ngủ, vợ chồng tôi không nói với nhau một câu nào. Hơn nữa, cũng chẳng có gì để nói. Và có những điều đáng nói thì chúng tôi lại không muốn nói ra.