← Quay lại trang sách

Phần Thứ Hai -I-

Mồng một Tết, mồng hai Tết, rồi mồng ba Tết. Ba ngày đầu năm qua đi. Có thể nói, ba ngày Tết đó là ba ngày Tết sầu thảm nhất đời tôi.

Ngày mồng bốn Tết, buồn quá, tôi lững thững ra phố chơi. Nhìn những cặp nhân tình sánh đôi đi bên nhau dạo xuân, lòng tôi bỗng thấy se lại. Bao nhiêu kỷ niệm yêu đương cũ lại hiện ra quấy rối tâm hồn tôi. Lúc ấy, sao tôi thấy tôi thương tôi quá, thương Loan quá. Tôi không trách vợ tôi, không trách ai cả. Vì, vợ tôi hành động rất hợp lý. Vợ tôi đã làm cái việc mà tất cả muôn ngàn người vợ trên thế gian từng làm. Không! Tôi chỉ hờn oán với tôi mà thôi. Tôi chỉ trách tôi mà thôi. Sao đời tôi sớm vướng vào vòng vợ con? Sao tôi lấy vợ đẻ con làm gì? Sự thật như vậy, anh. Tôi oán tôi, trách tôi nhiều lắm. Càng oán giận mình bao nhiêu tôi càng thương Loan bấy nhiêu.

Tôi có ý định lại tìm nàng để van xin nàng hãy tha thứ cho tôi.

– Hãy tha thứ cho anh. Loan ơi! Anh có tội với em nhiều quá! Anh đã làm cho em chịu đau khổ. Lỗi ở anh…Lỗi ở anh.

Tôi muốn kêu lên tha thiết như vậy, và tưởng chừng như đang đứng trước mặt Loan, nước mắt tôi trào ra.

Giữa lúc tôi đang hoang mang với muôn vàn ý nghĩ trong đầu thì tôi nghe có tiếng gọi sau lưng.

Tôi quay lại. Một cô bạn gái của Loan ngồi trên xích-lô vẫy tôi lại. Tôi bước lại gần bên xe, không hiểu chuyện gì, cô ta đã nói ngay:

– Anh tệ lắm đấy, anh Hoài ạ!

Tôi giật mìh:

– Sao? chị nói gì?

– Loan đã kể lại với tôi từ đầu chí cuối câu chuyện rồi…Anh tệ lắm! Anh làm hại cả một đời của Loan anh có biết không?

Tôi cũng chẳng muốn nói gì để bào chữa tội trạng cho mình lúc đó. Giọng tôi âm thầm:

– Loan đã kể cho chị nghe hết rồi ư?

Cô ta gật đầu:

– Chúng tôi chơi với nhau thân lắm. Không có chuyện gì chúng tôi giấu nhau cả!

Và, cô ta lấy một bao thư dầy cộm trao cho tôi:

– Của Loan đấy. Nó nhờ tôi tìm đến sở đưa cho anh. Tiện gặp anh đây đỡ phải tìm đến sở.

Tôi tần ngần đỡ phong thư:

– Mấy hôm nay chị thấy Loan ra sao?

– Nó khóc ròng rã mấy ngày Tết, không thiết ăn uống gì nữa.

Lòng tôi tê tái đi:

– Thật ư?

– Lại còn không thật, sao anh? Vào địa vị tôi thì..tôi đi mượn một khẩu súng lục, rủ anh ra chỗ vắng, bắn anh một phát rồi quay súng lại tự tử…. Thế là yên chuyện, đỡ phải khổ…

Đang buồn bực mà nghe thấy cái lý luận ấy, tôi cũng phải bật cười.

– Song nghĩ đi thì thế, nghĩ lại chẳng tội gì mà dại như vậy, phải không anh? Mình còn trẻ, đẹp, thiếu gì kẻ cúi đầu xin làm “nô lệ” cho mình, thiếu gì hứa hẹn chờ đợi? Tội quái gì mà phải chết thảm khốc như vậy. Thế nên tôi cũng khuyên con Loan nó đừng than khóc nữa. Nó còn trẻ thế, lại đẹp nữa, lại có giọng hát nữa, lo gì…

Tôi cười gượng, không nói gì.

Biết là nói lỡ lời, cô ta vội vã:

– Ấy chết, xin lỗi anh nhé! Tôi nói thế…

Tôi xua tay:

– Không sao! Chính tôi cũng nghĩ như vậy đấy, chị ạ.

Chuyện vãn thêm một lát nữa, chúng tôi chia tay. Cô ta lại nhà Loan, còn tôi, tôi về nhà.

Tôi khóa cửa phòng lại rồi mở thư Loan ra đọc. Đọc tới đâu, lòng tôi lại xôn xao như lớp sóng cồn tới đó.

Hoài ơi!

Em còn biết viết gì nữa đây, hả anh? Sự thể đã xảy ra như thế. Lỗi không phải ở anh, không phải ở em, mà lỗi ở cái hoàn cảnh chúng ta đang chịu sống.

Em khổ sở lắm. Hoài có biết không? Chưa mùa Xuân nào, em khổ sở và buồn bằng mùa Xuân này. Chưa bao giờ đời em lại khổ như bây giờ. Thật đấy, Hoài ạ. Có lẽ anh cũng thừa biết được rằng từ cái lúc ấy tới nay, em đã sống như thế nào rồi.

Em đã khóc. Em đã oán hờn, căm giận, thù ghét anh. Và em đã dằn vặt trách móc em tàn tệ.

Nhưng, sao cho tới lúc này, em vẫn thấy yêu anh. Em vẫn nghĩ rằng chúng ta không thể xa nhau được, anh ơi! Tại làm sao? Tại làm sao? Anh hãy giải nghĩa cho em.Tại làm sao, em không thể quên anh được? Và, em tin rằng anh cũng đang nghĩ như em, phải không anh? Cuộc đời đã bắt chúng ta gặp nhiều cản trở, nhiều thử thách, mà càng gặp trở ngại bao nhiêu, càng bị thử thách bao nhiêu, em càng hiểu rõ tình yêu bấy nhiêu…

Bây giờ phải làm thế nào, hả anh?

Anh hãy tìm cho em một lối đi, anh hãy giải quyết cái tình trạng này cho em.

À, em lại cần phải nói cho anh rõ là gia đình em đã biết chuyện này rồi đây. Không hiểu ai đã thuật lại cho mẹ em nghe mà suốt từ mồng một Tết tới giờ, mẹ em không ngớt lời đay nghiến em. Mẹ em đã nói với em:

– Tao đã bảo mày từ đầu, nó có vợ, con rồi…

Trời ơi, anh ơi, trước những lời nói day dứt đó em còn biết nói ra sao? Nói ra sao bây giờ? Em chỉ còn biết gục đầu trên gối mà khóc. Em chỉ còn biết mượn những giòng nước mắt để trút cái hờn giận, khổ sở ra mà thôi…Mẹ em đã có lý, phải không anh? Nhưng dù đúng dù không, em cũng chẳng còn biết làm gì lúc này hơn là chờ sự quyết định của anh.

Mấy hôm nay, anh ạ, em chẳng dám ló mặt ra tới đường nữa. Bởi vì không hiểu sao, em ngại ngùng quá. Em lo lắng và sợ sệt tất cả mọi người. Và em có cảm tưởng rằng tất cả mọi người đều đã biết rõ câu chuyện vừa xảy ra.

Ờ, mà rồi thiên hạ sẽ bảo em ra sao nhỉ? Người ta sẽ nói em là một kẻ cướp chồng người, một kẻ phá hạnh phúc…Ôi thôi, còn bao nhiêu danh từ khác nữa. Rồi em sẽ sống ra sao? Rồi em sẽ làm những việc gì…

Thôi, em chẳng còn biết viết những gì nữa. Em chờ đợi anh…

Tôi đọc xong thư. Rồi, tôi lại đọc một lần nữa. Và, tôi ôm mặt khóc. Tôi sửa sọan giấy mực để viết thư cho Loan. Song, tôi lại không viết gì nữa. Tôi mặc quần áo rồi lại nhà Loan.

Tới nơi, tôi không gặp ai cả. Tôi đẩy cửa phòng nàng, bước vào. Trông thấy tôi, Loan oà lên khóc ngay. Hình như bao nhiêu đau khổ tích lại từ lâu tới bây giờ nàng mới được dịp trút ra, trước mặt tôi. Tôi chạy lại đỡ lấy nàng. Cả người Loan như một bó rau héo, ẻo lả trong tay tôi. Tôi lấy khăn tay lau những giọt nước mắt chan hoà trên má, trên rèm mi của nàng. Lát sau, nàng gục đầu vào vai tôi, thổn thức:

– Em khổ lắm, anh ạ!

Tôi cắn răng để khỏi bật thành tiếng khóc và chỉ còn biết nói:

– Anh có sung sướng hơn em đâu!

Thế rồi tôi ngồi im, nước mắt cứ trào ra, không sao ngăn được nữa. Loan thở dài:

– Bây giờ anh định làm sao?

Tôi lắc đầu:

– Bây giờ anh chưa thể tính được chuyện gì cả. Em có ý kiến gì không?

Loan nói bằng một giọng ẩm ướt:

– Thì em có nhờ anh tới để bàn chuyện mà anh lại còn hỏi ý kiến của em…

Và, nàng nghẹn ngào:

– Trời ơi! Sao lại khổ thế này nữa.

Tôi cầm lấy tay Loan:

– Anh biết rằng chính anh đã gây ra cái khổ cho em. Vì thế hiện nay, anh muốn để cho em tự định.

– Nhưng, em có biết gì đâu?

– Đành rằng thế, nhưng anh muốn biết ý kiến của em…

Và, tôi hạ giọng:

– Bây giờ, thì anh đã có vợ, con rồi. Sự thể đã rõ ràng. Em có thể chọn được một con đường…

Loan suy nghĩ một lát rồi hỏi tôi:

– Anh có biết em yêu anh chân thành không?

Tôi gật đầu:

– Chẳng cần phải nghĩ ngợi, anh cũng có thể đáp ngay rằng không một sự gì có thể ví ngang được với mối tình của ta, so sánh được lòng yêu của anh với em, cũng như em đã yêu anh, đã tin ở anh…

– Anh đã nghĩ như thế, sao anh không quyết định được?

– Nghĩa là…

– Anh thử đoán ra xem.

– Anh hiểu rồi, em muốn anh phải bỏ vợ…

Loan lắc đầu. Giọng nàng trở nên quyết liệt:

– Không phải thế! Em đâu nhẫn tâm như vậy. Em chỉ muốn anh đừng xử sự như những người đàn ông có vợ con khác, khi câu chuyện đổ vỡ rồi tìm cách lánh mặt…

Tôi mỉm cười:

– Không phải là anh có ý nghĩ lánh mặt em đâu. Nhưng trong lúc này, anh bối rối quá…

Loan lại nghẹn ngào:

– Anh bối rối! anh bị bối rối để rồi không quyết định được việc gì nữa hay sao?

– Không …

– Anh định để mặc em chết dần trong khô héo, trong muôn lời dị nghị hay sao?

– Em đừng nghĩ thế.

– Và anh biết rằng, trong bao nhiêu lâu nay họ hàng, bè bạn em đều biết chuyện chúng ta không? Họ tưởng rằng thế nào em cũng sẽ là vợ anh…Thế mà, tới nay… anh bảo em không lo làm sao được?

Tôi thấy Loan có lý quá. Nàng đã quyết định một việc mà tôi chưa thể nghĩ ra, hay không dám nghĩ tới. Tôi nắm chắc lấy tay nàng, sung sướng:

– Anh chỉ sợ em không muốn sống cảnh lẻ mọn mà thôi..Nếu anh biết thế này…

Loan gỡ tay tôi ra:

– Có ai muốn cái cảnh lẻ mọn làm gì? Chẳng qua tới nước này thì đành chịu vậy..

– Nhưng, anh sợ…

– Anh sợ ra sao?

– Anh sợ gia đình em không bằng lòng…

– Gia đình em thật ra từ xưa tới nay đã không bằng lòng rồi, ngay từ khi câu chuyện vợ, con của anh chưa bị vỡ lở. Nhưng mọi sự đều do em quyết định. Em đủ tuổi để quyết định hôn nhân rồi mà! Có sợ là sợ ở nơi anh…

Tôi ngồi thừ mặt ra, nghĩ ngợi. Biết đâu, lời Loan nói chẳng đúng. Đã chắc gì vợ tôi bằng lòng? Đã chắc gì mẹ tôi ưng thuận? Tôi tê tái cõi lòng khi nghĩ rằng, tôi sẽ không lấy được Loan. Mà sự thật thì rõ ràng quá! Loan bằng lòng lấy tôi dù tôi đã có vợ con rồi. Nàng đã cam chịu sự thiệt hại đó vì quá yêu tôi. Vô lý mà tôi lại …

– Anh nghĩ thế nào?

Tôi trả lời cho nàng yên tâm:

– Nếu vậy, công việc xong rồi, em ạ.

Loan lại thong thả tiếp:

– Em đã nghĩ kỹ lắm rồi. Việc phải đi tới chỗ ấy. Vạn nhất, nếu có xảy ra sự gì cản trở thì…

– Thì sao, em?

Nàng nhìn thẳng vào mắt tôi:

– Thì anh có can đảm rời bỏ gia đình để xa Hà-nội, sống với nhau không?

Tôi rùng mình. Bỏ vợ con? Đó là một điều chưa bao giờ tôi dám nghĩ tới. Bỏ vợ con để đi theo người yêu. Đó là một hành động mà từ xưa tôi cho là bất nhân ghê gớm.

– Anh nghĩ thế nào?

Tôi thở dài:

– Anh chưa tính đến chuyện đó. Bởi vì, anh nghĩ rằng chúng ta sẽ không gặp một trở ngại nào trong cuộc hôn nhân này!

– Anh đã chắc chắn chưa?

Tôi đáp liền:

– Sao lại không chắc? Chúng mình không thể tự quyết định được hay sao?

– Em vẫn ngại lắm anh ạ!

– Đừng bao giờ ngại như vậy!

– Sao em vẫn thấy lo lắng lạ thường!

Tôi vuốt tóc nàng.

– Bây giờ thì tất cả công việc đều ở anh cả.

Nghe những lời ấy, tôi thấy thương nàng quá. Bởi vì tôi nghĩ rằng những lời nói của nàng lúc đó là thành thật nhất. Dù rằng sau này, những lời nói đó đã theo gió bay đi…

o O o

Hết mùa xuân năm ấy, khi nắng hè bắt đầu đe doạ Hà-nội thì Loan cũng bỏ Hà-nội. Nàng vào Sàigòn. Một buổi sáng tôi nhận được lá thư này:

Anh Hoài,

Em không thể sống ở Hà-nội được nữa. Sự chờ đợi anh đã là một cực hình đối với em.

Nhân có một người bạn làm ở trong Nam, viết thư ra rủ em vào trong đó, em đã nhận lời, và giấu anh. Khi anh nhận được lá thư này thì em đã ở trên máy bay. Chỉ bốn tiếng đồng hồ nữa, em đã vĩnh viễn xa Hà-nội. Em định vào ở hẳn trong đó, không bao giờ trở về nữa.

Anh muốn vào cùng em hay là ở lại Hà-nội với gia đình thì tuỳ ý anh. Em chẳng dám bắt buộc anh làm gì.

Mong anh tha lỗi cho em, khi từ biệt Hà-nội không cho anh hay tin. Vả lại, em nghĩ rằng, anh có biết cũng chẳng ích lợi gì thêm. Bởi vì, như em đã nói với anh, em không thể sống thêm ở Hà-nội được ngày nào nữa, mà anh thì còn vướng víu gia đình, không thể quyết định được việc gì…Tuy nhiên, dù xa anh, em vẫn yêu anh như khi gần nhau. Và, lúc nào em cũng nghĩ rằng, anh là người độc nhứt của lòng em…

LOAN

Cái cảm giác đầu tiên khi đọc xong lá thư, nếu có thể so sánh được, tôi sẽ đem so sánh với cảm giác của một người bị lên án tử hình một cách oan uổng.

Tôi choáng váng mặt mày như kẻ bộ hành say nắng.

Còn có thể diễn ta được cái cảm giác của tôi lúc đó ra sao nữa đây? Tôi chỉ còn nhớ trong óc tôi lúc đó vang lên những lời nói mơ hồ:

– Loan đi rồi! Nàng đi rồi! Đi rồi!

Thế thôi. Tôi không còn trấn tĩnh nổi cõi lòng để mà nghĩ ngợi thêm nữa. Tôi vò nát lá thư trong tay. Giây phút ấy, tôi muốn đập phá tan tành tất cả. Tôi muốn điên đại, để khỏi phải khổ sở. Nhưng tôi vẫn phải tỉnh, phải tỉnh để mà còn nghe rõ tiếng mẹ tôi ho ngoài nhà, tiếng con tôi khóc vì ốm yếu, và tiếng vợ tôi dỗ đứa con thơ. Tất cả quyện lấy tôi, vây bọc lấy tôi, hành hạ, dằn vặt tôi! Tôi hét lên, ôm lấy đầu, gục xuống bàn. Vợ tôi bế con, đẩy cửa bước vào. Tôi ngẩng đầu, nhìn vợ tôi. Trước mắt tôi tấm gương phải chiếu đôi mắt đỏ ngầu của tôi lúc đó.

Vợ tôi hoảng hốt đặt con xuống giường, chạy lại bên tôi, khẽ hỏi:

– Anh làm sao thế?

Tôi chỉ trừng mắt nhìn vợ tôi mà không nói. Lúc đó, thành thật mà nói, tôi thù oán vợ tôi nhiều lắm. Đứng trước mặt tôi, không phải là vợ tôi, người vợ bao năm chung vui, chung khổ với tôi bao năm nữa…chính là một kẻ thù. Một kẻ thù! Chính vợ tôi là một kẻ thù nguy hiểm! Một kẻ thù, không hơn không kém. Tôi rít lên, chỉ tay ra cửa:

– Đi ngay, ra!

Tiếng quát của tôi rạn vỡ bật lên, khô khan như một âm thanh của dây đàn chợt đứt.

Vợ tôi sợ hãi, lui ra. Đứa con dẫy lên, khóc thất thanh.

Tôi vò mái tóc. Tôi gục mặt lên hai cánh tay. Và, không kịp ngăn cản nữa, tôi bật thành tiếng khóc. Trời ơi! Nước mắt…nước mắt. Ngoài nhà, vợ tôi, con tôi cũng khóc…

Tôi nằm ra giường, mắt trừng trừng nhìn những con mối đuổi bắt nhau. Tiếng muỗi vo ve trong phòng, tiếng xe ngoài đường xa xôi vọng vào.

Tôi đã nghĩ gì lúc đó. Tôi nghĩ đến phi trường Gia Lâm. Ở ngoài đó, người yêu của tôi đang bước lên máy bay. Tôi vụt trở dậy, nhìn đồng hồ. Nhưng, tôi lại bỏ ngay cái ý định ra phi trường để nhìn nàng lần chót. Nàng đã không muốn cho tôi gặp mặt phút xa nhau, tôi đi làm gì? Thế nên, tôi lại nằm xuống, mệt mỏi với những ý nghĩ không thành, xáo trộn trong óc.

Nửa giờ chậm chạp qua.

Rồi, một giờ lặng lẽ qua.

Cho tới lúc ánh nắng đã nghiêng qua cửa sổ nhuộm nóng chỗ tôi nằm, tôi mới uể oải trở dậy. Hôm đó, tôi nghỉ việc ở sở. Tôi mặc quần áo, lững thững ra phố, cũng không biết là sẽ đi đâu nữa. Tôi đi như người mất hồn, mấy lần suýt đụng phải xe.

Tới bờ Hồ, một chiếc phi cơ ì ầm bay trên đầu làm tôi dừng lại. Tôi nhìn theo hình bóng chiếc máy bay bốn động cơ lấp lánh trôi vào trong nắng rộn rực.

Tôi nghĩ rằng có lẽ đó là chiếc máy bay chở Loan của tôi vào Sàigòn. Nghĩ thế để rồi tôi thấy khổ sở vô cùng. Tự nhiên, tôi không muốn tin là Loan đã đi Sàigòn, không chừng, nàng dọa tôi cũng nên. Thế là, tôi nhẩy lên một chiếc xe tìm đến nhà Loan. Không có gì chứng tỏ là nàng đã đi. Vẫn cánh cửa sắt lạnh lùng, vẫn cô hàng thuốc lá ngồi trước cửa nhà nàng. Tôi nhìn vào, qua hàng rào sắt, người vú nuôi của nàng vẫn lặng lẽ phơi quần áo. Và mấy con chó vẫn giỡn nhau trên sân đá sỏi.

Tôi nhìn lên lầu. Cánh cửa phòng nàng khép chặt. Ánh nắng soi lên, trơ trẻn bên ngoài lớp sơn xanh biếc của cánh cửa chớp.

Tôi do dự, đặt tay lên nút chuông.

Run run, tôi ấn nút. Hồi chuông ran lên. Tiếng chó sủa ầm ĩ, tiếng người vú già mắng lũ chó làm cho tôi hồi hộp.

Trông thấy tôi, qua hàng rào sắt, người vú nuôi trợn tròn cả hai mắt nhìn tôi như nhìn một quái tượng:

– Ô kìa…ông còn lại đây làm gì nữa?

Tôi cắn răng, gượng hỏi:

– Sao?

Người vú nuôi hạ thấp giọng:

– Thế, cháu cứ tuởng là ông đi rồi..

– Đi đâu?

– Thế ông không đi cùng với cô cháu à?

Tôi lặng người đi. Đúng là nàng đi rồi! Thật là nàng đi rồi.

Tiếng người vú âm thầm:

– Hoá ra, cô cháu không nói gì với ông cả. Cô cháu giấu ông. Thế mà, cụ cháu cứ kết tội ông mãi từ sáng đến giờ cho là ông rủ cô cháu đi Sàigòn kia đấy.

Tôi cám ơn người vú, lẽo đẽo ra về. Trên đường trở về nhà hôm đó, giác quan tôi như đã chết. Tôi có nhìn thấy gì nữa? Tôi còn cảm thấy gì nữa?

Đêm hôm đó tôi mơ thấy chiếc máy bay mà Loan đi bị rớt xuống bể. Chiếc máy bay vỡ tan tành và cả thân hình nàng cũng nát theo bọt bể.

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy ngẫm nghĩ về giấc mộng và ao ước rằng giấc mộng kia sẽ là sự thật. Đúng là tâm địa một anh chàng ích kỷ. Nhưng làm thế nào được? Tôi yêu nàng quá. Mà nàng vào Sàigòn thì…Tôi sợ rằng nàng sẽ chẳng còn là của tôi. Và, theo nàng vào Sàigòn thì, trời hỡi, làm sao mà tôi có thể lìa bỏ gia đình được?

Từng ngày, từng ngày chập chờn qua. Thấm thoát mà Loan đi đã được nửa tháng. Tôi nhớ rõ ràng như chính mình đi vậy. Tôi nhớ cái buổi sáng hôm nàng đi, nhớ đến lúc lại nhà nàng…Trời hôm đó ra sao,, mây hôm đó ra sao, thành phố hôm đó ra sao, tôi còn như in trong óc cái hình ảnh một buổi sáng đó.

Tôi viết thư cho một người bạn làm báo trong Nam hỏi thăm về nàng. Lập tức, một tuần lễ sau, tôi được người bạn cho biết như sau:

“Nàng của mầy bây giờ hát ở đài phát thanh …vào những chiều thứ Hai, thứ Tư và thứ Sáu, mày đã đón nghe chưa? Ngoài ra bây giờ nàng còn hát cho các rạp chiếu bóng, lại còn …đóng kịch nữa. Giọng hát của nàng tuy ở Hà-nội chưa được xếp vào hạng nhưng trong này, nhờ trời cũng nổi lắm!

À, mà tao vẫn không hiểu tại sao mày lại không vào trong này cùng với nàng đấy. Ừ, thật vậy, tao cứ nghĩ ngợi mãi về chuyện này. Hai đứa yêu nhau ghê lắm kia mà? Kể ra, hai đứa mày vào đây mà lấy nhau thì, cũng hay đấy! Sao mày không vào?…”

– Sao mầy không vào?

Câu hỏi đó như một lưỡi dao sắc bén xả từng mảnh thịt của tôi, lóc từng mảnh da của tôi. Tôi rên siết, quằn quại trong bao nhiêu ý nghĩ đen tối. Tại sao tôi không vào với nàng? Tại sao? Tại sao? Ôi! Nếu mà cuộc đời tôi chưa bị vướng vào vợ, con…Nếu mà tôi như lũ bạn của tôi, chưa hề bị ràng buộc trong gia đình. Có ai hiểu nỗi khổ tâm ấy cho tôi, cả đến vợ tôi nữa. Khốn nạn thay, vợ tôi lại cứ yên chí là tôi quên được Loan rồi đấy.

Nàng tưởng là câu chuyện của tôi và Loan chỉ là một cơn mơ. Tỉnh mơ rồi thì thôi hẳn, chẳng cón lưu luyến, vương vấn gì nữa.

Và từ cái ngày nhận được lá thư của người bạn kia, tôi thành ra hoang mang. Rồi, những chiều thứ Hai, thứ Tư và thứ Sáu, tôi nằm ở nhà hoặc la cà trong tiệm cà-phê, lắng nghe tiếng ca ngàn dậm của nàng, từ phương Nam vọng về. Nàng hát rằng:

Muôn kiếp cô liêu

Ngàn năm còn yêu …

Chao ôi! Giọng hát ngân lên sao nghẹn ngào như hơi thở của tôi, sao não nề như nước mắt của nàng một đêm nào!

Nàng còn yêu tôi sao? Nàng còn mong ở tôi, còn tin tuởng vào tôi nữa ư?

Không còn một sự gì cản trở nổi nữa, tôi quyết định vào Nam. Tôi đã nhất định rồi. Chuyến đi này, tôi đã nghĩ rất kỹ. Sau khi thu xếp ổn thoả việc nhà, tôi lẳng lặng ra đi xin giấy thông hành và vé máy bay. Dĩ nhiên là mẹ tôi, vợ tôi không biết. Chỉ có mấy người bạn thân tín là hay mà thôi.

Tất cả đã sẵn sàng. Chỉ còn hai ngày nữa, tôi sẽ vào Nam. Chỉ còn hai ngày nữa! Ôi! thật là cảm động và hồi hộp trong phút sống đợi chờ ấy. Tôi bí mật sửa sọan quần áo. Và nói dối vợ là đi việc cho sở. Vợ tôi tin ngay, bởi vì chưa bao giờ nàng ngờ rằng, tôi dám vào Sàigòn với Loan. Thì đã nói, nàng cho là tôi đã quên Loan rồi mà lại!