← Quay lại trang sách

-II -

Thế là từ đó, cuộc đời của tôi gần như chôn chặt ở Sàigòn. Tôi không tính đến chuyện ra Bắc nữa. Tôi mở một lớp dạy đàn và nhờ một người bạn giới thiệu, tôi nhận thêm việc buổi tối tại một tiệm khiêu vũ. Nhờ vậy, cuộc sống của chúng tôi tạm gọi là dễ chiụ. Ngoài ra, tôi lại còn phải gửi về cho gia đình ngoài Hà-nội hai ngàn đồng mỗi tháng. Cứ một tuần lễ, tôi lại nhận được của vợ tôi một lá thư. Những lá thư đó, cũng như lá thư đầu, vợ tôi không hề đá động gì đến Loan, mà chỉ giục tôi mau về Hà-nội. Tôi giấu kín những lá thư đó, không cho Loan biết. Và nàng cũng chẳng hề hỏi tôi bao giờ.

Cuộc đời tôi – cứ tạm gọi là thế – đều đều trôi, xô bồ và giản dị trong cái hạnh phúc cố tạo đó cho mãi tới một hôm…

Cái hôm đó, tôi quên làm sao được! Một trận cãi nhau nhỏ xảy ra giữa tôi và Loan. Giông bão đã hé lộ ngoài cánh cửa.

Thế này, sau buổi hát đó, theo như thường lệ, tôi đến đón Loan về. Đó là một buổi sáng chủ nhật, nàng hát cho ban nhạc X… tại một rạp chiếu bóng nọ. Tôi đứng đợi, đã quá mười một giờ mà chưa thấy Loan ra. Tôi sốt ruột quá không còn hiểu ra sao nữa. Thật ra, như mọi khi bao giờ cũng mười giờ, hoặc mười giờ hơn là Loan đã ra rồi. Thế mà lần này…Tôi không thể đợi được hơn nữa, bỏ ra về vì đã tới giờ dạy đàn. Cho mãi tới một giờ, Loan vẫn chưa về. Tôi ngồi chờ cơm nàng, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ. Thật khổ sở và ai oán cho tôi. Tôi nghĩ đến ngày xưa, vợ tôi vẫn chờ cơm tôi như thế này và bây giờ, tôi mới hiểu được cái khổ tâm của kẻ chờ cơm… Tôi bỗng thương vợ tôi quá, và thú thật với anh, tôi giận Loan vô cùng. Giận mà vẫn cảm thấy yêu nàng, đó mới là cái đau đớn cho tôi.

Một giờ, rồi hai giờ. Đồng hồ vừa chỉ hai giờ thì một chiếc Taxi dừng trước cửa. Tôi thấy Loan bước xuống bắt tay từ biệt một người đàn ông ngồi trên xe. Hai người cười nói với nhau ra chiều thân mật lắm. Cơn giận bốc lên ngùn ngụt. Tôi không thể hiểu được lúc đó tôi giận Loan vì phải đợi cơm nàng hay là vì ghen nữa. Tôi chỉ biết, nếu có cái gương để trước tôi lúc đó, thì chắc cái mặt của tôi khi ấy kỳ cục lắm.

Loan lảo đảo bước vào nhà. Mặt nàng đỏ bừng bừng, mắt nàng long lanh. Nàng nhìn mâm cơm rồi nhìn tôi và khẽ kêu lên:

– Ô hay! Anh chưa ăn cơm à?

Tôi dằn giọng:

– Chưa! Em đi đâu mà bây giờ mới về? Tại sao không bảo anh?

Nàng đáp rất tự nhiên:

– Đáng lẽ em về từ mười giờ kia đấy, song lại gặp anh Lưu. Anh ấy mời mấy người trong ban nhạc đi ăn cơm, thành ra…

Lúc này thì tôi biết rằng là tôi ghen thật:

– Thành ra, em để anh đợi suốt một tiếng đồng hồ ở ngoài cửa rạp chiếu bóng, thành ra em để anh chờ cơm suốt từ mười hai giờ tới bây giờ? Anh Lưu với lại anh Lưu!

Loan nhìn trộm tôi rồi cúi mặt nhìn xuống giầy:

– Thì người ta quý mình, người ta mời mình, chẳng lẽ mình lại từ chối?

– Người ta qúy em là một chuyện nhưng không phải vì cái quý đó mà em không thèm bảo anh một tiếng để đỡ mất công anh chờ đợi hay sao?

– Em xin lỗi anh. Lúc đó, bận quá, em quên đi mất!

– Quên với lại bận. Em hát có một bài mà bận cái gì? Hay là bận nói chuyện với ông Lưu nào đó?

Nước mắt nàng rơm rớm ở riềm mi:

– Hôm nay, anh ăn nói lạ quá đi thôi. Em thật không hiểu anh ra sao nữa đấy? Thì em đã biết lỗi em rồi, sao anh còn mắng em tàn tệ đến thế?

Đàn bà họ giỏi lắm, anh ạ. Khi gặp một chuyện gì khó khăn, họ sẵn sàng khóc được ngay. Nước mắt của họ, mà chúng ta thường gọi là hồ lệ, sao tôi thấy đúng quá! Thật vậy, vui họ cũng khóc, buồn họ cũng khóc, và ngay cả những khi chẳng có chuyện gì xảy ra, họ cũng sẵn sàng khóc. Thật là vô lý. Và, cũng là một cái tội cho những người đàn ông nào phải chịu đựng những cảnh lệ rơi đó. Tôi thì không thể chịu được những cái khóc vô lý của Loan lúc đó.

Cái kẻ đáng thương không phải là nàng, mà chính là tôi. Chính là tôi. Bao nhiêu ngày tháng, tôi đã bị cào xé nhiều lắm rồi. Vô lý mà cứ phải an ủi cho người khác mãi. Tôi không kìm được cơn lửa thịnh nộ ngùn ngụt trong lòng. Tôi giận nàng, khổ sở vì nàng, tôi hét lên:

– Việc gì mà em phải khóc? Tại sao lại khóc trong lúc này? Em nghĩ rằng em có quyền bắt anh phải khổ mãi hay sao?

Sự thật như vậy. Từ đầu tới giờ tôi đã nói những câu gì để khiến nàng tủi thân đâu? Tôi đợi nàng, chờ nàng để rồi trông thấy nàng từ trên xe Taxi bước xuống vui vẻ cười nói với một anh chàng nào đó. Thế mà, câu chuyện nói chưa quá 5 phút, nàng đã lấy nước mắt ra để định làm khổ tôi. Tôi đã bỏ gia đình, bỏ tất cả để vào đây với nàng, nàng lại còn không hiểu sự đau lòng ấy hay sao?

Và, không thể chịu đựng hơn, tôi gạt mâm cơm xuống đất rồi bỏ đi, trong khi nàng ngồi khóc và người làm đang lúi húi thu dọn. Tôi cảm thấy nếu ở nhà thêm một chút nữa, thì khó lòng mà đoán được cái hậu quả nó sẽ đưa chúng tôi tới chỗ nào!

Tôi bỏ đi cho tới tối mới về. Loan nằm trên giường, lặng lẽ như một người ốm. Nàng bỏ buổi hát ở rạp chiếu bóng tối hôm đó. Tôi thay quần áo rồi ra ngồi ở ngoài vườn. Trời không trăng không sao. Mây mù mịt bốn góc trời. Tôi châm hết điếu thuốc lá này tới điếu khác. Sương lạnh tắm lên người tôi. Bên hàng xóm, tiếng trẻ khóc ngằn ngặt. Và, tiếng ru thao thức vọng lên. Tôi nhớ Hà-nội vô cùng, nhớ gia đình, và nhớ cả vợ, con nữa. Nhất là nhớ con. Chẳng hiểu con tôi bây giờ thế nào? Nó có biết rằng tôi đang ở đây không?

Tôi thở dài và nước mắt trào ra. Lòng tôi dâng lên một nỗi sầu thảm bao la.

Bỗng, một bàn tay đặt lên vai tôi, nhẹ như một chiếc lá rơi. Tôi quay lại. Loan đã đứng sau tôi tự lúc nào. Nàng cúi xuống, hơi thở dồn dập phủ vào mặt tôi:

– Anh còn giận em đấy ư?

Tôi im lặng. Nàng, ngồi ngay xuống bên tôi, ngã đầu vào ngực tôi, rồi ngước mắt nhìn lên:

– Đừng giận em nữa anh ạ. Em biết lỗi em nhiều lắm rồi.

Và nàng đưa khăn tay lên, lau những giọt nước mắt chan hoà trên mặt tôi. Vừa lau, nàng vừa nói:

– Em hiểu là anh hiện nay đang khổ sở lắm nên anh giận em. Và, em cũng không hiểu tại sao em nhận lời mời đi ăn cơm mà quên hỏi ý kiến anh… Anh đã tha tội cho em Loan chưa? Anh đã thôi giận Loan chưa?

Bàn tay nàng lùa vào tóc tôi, mặt nàng áp vào ngực tôi. Giọng nói của nàng nhẹ như tiếng hát. Dù đang phải sống trong sự khổ sở, tôi cũng không sao giận được nàng nữa.

Tôi nâng mặt nàng lên, nhìn vào cặp mắt xanh biếc như hồ thu của nàng. Và sẵn sàng tha thứ tất cả.

o O o

Nhưng, anh ạ, từ ngày đó, chúng tôi tuy vẫn yêu thương nhau mà trong cái yêu thương đó có len vào một bức thành vô hình, nó khiến chúng tôi phải dè dặt, phải ngại ngùng. Cũng như câu chuyện người đi đường giữ đôi giầy không cho nhuốm bùn, dè dặt và thận trọng từng bước một. Chúng tôi cũng vậy. Chúng tôi yêu thương nhau trong một hoàn cảnh bao phủ bởi lo ngại, ngờ vực.

Xưa kia, trước khi xẩy ra câu chuyện trên, tôi không ngờ vực gì ở Loan. Nhưng, bây giờ thì lại khác. Bây giờ, từng một cử chỉ, từng một lời nói của nàng, hơi khác một chút là bắt buộc tôi phải chú ý. Và, Loan cũng vậy. Nàng kém hẳn vẻ tự nhiên đi. Những cái gì mà nàng nghĩ rằng có thể làm cho tôi nghi ngại, nàng đều không đá động tới. Chẳng hạn, trong một câu chuyện tầm thường nào đó, nàng muốn khen một tài tử nào nàng cũng không dám khen thật lòng. Tôi biết lắm, khổ sở biết như vậy, để mà không còn làm thế nào phá tan điều đó. Mà, nghề hát của nàng thì anh cũng rõ đấy, nó bắt buộc nàng phải giao thiệp thân mật với những người bạn trai….không phải là chồng mình. Nhiều khi, vì những chuyện đó, mà Loan có ý định thôi hát. Nhưng, cái nghiệp đã vương lấy rồi, nàng bỏ làm sao được. Bởi vậy nàng vẫn hát. Nàng say mê hát, thèm khát được hát. Những bản nhạc có in ảnh của nàng ở ngoài bìa, hoặc những bản nhạc đã do nàng trình bày trên đài phát thanh, trên các sân khấu chiếu bóng mà có đề tên nàng ở trong, nàng coi đó như những bảo vật, những thành tích ghê gớm. Nàng đóng thành từng tập, đôi lúc lại giở ra xem và khe khẽ hát. Và, đã có nhiều lần nàng khuyên tôi nên sáng tác một ít bài mơ màng để nàng được trình bày. Dĩ nhiên là tôi chẳng thể nào sáng tác được bản nhạc nào từ khi yêu nàng. Bởi vì, tôi còn bận nghĩ ngợi, còn mãi tính toán công việc để đối phó với hai hoàn cảnh cùng một lúc: Loan và vợ tôi. Làm thế nào để có hứng mà sáng tác được? Có lẽ cũng vì cớ đó mà nàng buồn. Nhưng, nàng không nói ra, trong khi hết nhạc sĩ nọ đến nhạc sĩ kia chép những bản nhạc mơ màng, say đắm, yêu đương gửi đến tặng nàng và nhờ nàng trình bày.

Trong số những người tặng nhạc và nhờ nàng trình bày đó tôi biết Loan có cảm tình nhất với Lưu.

Lưu, là người đưa Loan về bữa nọ. Nàng cố giấu cái cảm tình đó để tôi biết nhưng tôi đã rõ. Tôi lại còn được biết rằng tất cả những buổi hát nào có nàng là y như có Lưu. Phải nói rằng Lưu theo sát Loan, chỉ còn thiếu một nước là anh ta đến nhà tôi để nói chuyện với Loan nữa mà thôi…

Ấy thế rồi một buổi tôi gặp anh ta đang ngồi tán tụng Loan ngay trong nhà chúng tôi. Khi tôi đẩy cửa bước vào thì cả hai đều có vẻ sợ hãi. Nhưng, Lưu đã khéo giữ nét mặt bình thản, xoay sang câu chuyện khác. Tôi cũng thản nhiên ngồi tiếp chuyện y.

Nhưng, từ hôm đó, không thấy hắn tới nữa.

Một buổi, trong khi Loan đi hát, tôi bỗng nhìn thấy ở góc nhà một phong bì nhỏ. Tò mò, tôi nhặt lên xem. Đó là tấm danh thiếp của Lưu, viết nguệch ngoạc mấy chữ:”Tối chủ nhật này, Loan có thể tới dự buổi khiêu vũ gia đình anh V. được không? Cho biết”. Không hiểu nghĩ sao, tôi lại nhét tấm danh thiếp đó vào túi của Loan. Tôi biết là tôi không ghen vì chuyện đó, nhưng tôi bắt đầu cảm thấy khổ sở. Tôi không hề nói ra. Tôi chờ đến chủ nhật xem Loan sẽ làm gì.

Và, chủ nhật ấy, Loan đã rủ tôi lại chơi nhà V. Tôi không hiểu là nàng thành thật rủ tôi đi hay là vì nàng đã đoán lờ mờ ra việc tôi đã bắt được tấm danh thiếp kia rồi. Tuy thế, tôi cũng từ chối đi dự buổi khiêu vũ đó, lấy cớ rằng không quen.

Nghĩ ngợi một lát, Loan cũng không đi nốt. Chúng tôi đưa nhau đi coi chiếu bóng. Giữa đường gặp Lưu và một người nữa, đang đánh xe đi tìm Loan. Lưu nhẩy xuống, chào chúng tôi rồi quay sang Loan:

– Gớm, chị làm bao nhiêu người đợi…

Và y nói với tôi:

– Tiện đây, mời anh tới dự…

Tôi gạt ngay:

– Xin lỗi anh, hôm nay tôi hơi mệt, anh để cho khi khác…

Tôi xem ý Loan có vẻ thích buổi khiêu vũ đó lắm, liền bảo nàng:

– Em có muốn đi thì…

Nàng lắc đầu:

– Thôi, anh ạ!

Và nàng nói với Lưu:

– Để lần khác vậy, anh nhé!

Lưu buồn bã chào chúng tôi rồi lên xe.

Về nhà hôm đó, tôi xem ý Loan có vẻ không vui. Sự không vui đó tôi biết rõ cái nguyên cớ của nó lắm. Tuy vậy, tôi thấy sung sướng ở chỗ Loan đã từ chối cuộc vui vì tôi.

Một tuần lễ đã qua, không có chuyện gì đáng kể xẩy ra. Đến tuần lễ sau nữa thì chúng tôi lại gặp phải một chuyện khó chịu. Hôm đó, tôi lại phải chờ cơm Loan cả một buổi tối. Tới một giờ đêm, nàng mới về. Không thể im lặng hơn được nữa, tôi trách móc nàng. Lần này, thì nàng không khóc như những lần trước mà trái lại nàng vùng vằng to tiếng với tôi. Trước sự biến đổi không ngờ đó, tôi chỉ còn biết ngồi im để chứng kiến cơn thịnh nộ của nàng.

– Anh có biết là vì yêu anh mà em phải “hy sinh” (nàng dằn mạnh hai chữ “hy sinh”) biết bao nhiêu những cuộc vui mà đáng lý em phải có quyền hưởng. Bây giờ, thì anh quá lắm! Anh cấm đoán em nhiều quá. Anh bắt em vào khuôn khổ nhiều quá. Trời ơi! Nếu em biết trước như thế này thì thà rằng….

Và, từ hôm đó, Loan không nói gì với tôi nữa. Những hôm sau nàng về khuya hơn. Cứ thế, liền trong hai tuần lễ, Loan đã coi cái sự có mặt của tôi không còn một nghĩa lý gì.

Tôi khổ sở, âm thầm sống bên nàng, càng khổ sở bao nhiêu, thì ác thay, tôi càng cảm thấy yêu nàng bấy nhiêu. Tôi đã bất lực trước Loan, sự thật như vậy. Tôi đã đau đớn chua xót nhận lấy cái sự thật đó.

Đôi khi vì tức giận Loan quá, tôi đã dự tính trở về với vợ, con. Nhưng, đã mấy lần rồi, dự tính vẫn chỉ là dự tính.

Tôi không thể thực hiện nổi. Bởi vì tôi còn yêu Loan quá. Tôi biết rằng chưa một mãnh lực nào có thể kéo tôi về với gia đình được.

Tuy nhiên, đã có nhiều lần tôi tự hỏi:

– Chẳng lẽ mình cứ sống mãi ở đây, để mà trông thấy một ngày nào đó, Loan sẽ bỏ mình hay sao?

Và, những ngày suy nghĩ đắn đo, tôi quả quyết thu xếp về Hà-nội. Tôi không cho Loan biết qua một chút gì về việc này. Tôi nghĩ:

– Thà rằng mang tiếng phụ người trước còn hơn là để người phụ mình!

Buổi tối hôm đó, tôi ngồi chờ Loan về. Mải tới một giờ khuya, tôi sắp đi ngủ thì Loan mới lảo đảo đẩy cửa bước vào.

Vừa vào tới nhà là nàng ngã quỵ ngay xuống.

Tôi hoảng hốt vực nàng lên giường. Mùi rượu xông ra nồng nặc, làm tôi thấy lợm giọng. Loan gần như mê man không còn biết gì nữa. Nàng thiêm thiếp nằm như người hấp hối. Vẻ mệt nhọc hiện rõ trên nét mặt tái ngắt. Tôi tháo giày cho nàng và lấy chăn đắp cho nàng.

Ngày hôm sau, nàng nằm li bì trên giường, không sao dậy được nữa. Tôi vội vã đi mời bác sĩ đến thăm bệnh cho nàng.

Việc về Hà-nội của tôi vì cơn sốt của Loan bắt buộc phải đình lại.

Sau tám ngày, Loan đã đỡ cơn bệnh.

Trong tám ngày đó, tôi hết lòng trông nom săn sóc cho Loan chóng bình phục.