Vụ Án Thứ 6 Hai Bà Cháu-Phần 1
Trong lòng mỗi người đều có một ngọn lửa, người qua đường chỉ thấy được làn khói.
- Van Gogh -
Thời gian lặng lẽ trôi, thoáng cái đã gần một tuần trôi qua, tiết trời cũng dần trở lạnh. Bác sĩ pháp y Lý bên tỉnh Nam Hòa vẫn chưa có tin tức gì. Chúng tôi bắt đầu nghi ngờ việc xâu chuỗi vụ án Lý Thắng Lợi với chuỗi vụ án nhóm A.
“Hung khí có hình dạng đặc biệt thật ư?” Lâm Đào vừa gửi một phần báo cáo vụ án đi vừa nói: “Có khi nào chỉ là trùng hợp không? Nếu không, lâu như vậy, tỉnh Nam Hòa phải có động tĩnh rồi mới phải?”
“Đây là do phòng ban khác nhau, tính ràng buộc cũng khác.” Tôi nói: “Pháp y chúng ta chỉ là một phòng ban nhỏ của cảnh sát hình sự, cậu muốn bác sĩ pháp y Lý ra lệnh cho từng đồn cảnh sát một sao? Chắc chắn, không thể làm được rồi.”
“Nhưng, cơ chế liên kết hiện nay, nhất là cơ chế liên kết của các vụ án mạng liên hoàn thế này, chẳng phải đã hoàn thiện lắm rồi à?” Trần Thi Vũ nói.
“Cơ chế đúng là đã hoàn thiện, nhưng có được đảm bảo hay không vẫn chưa rõ.” Tôi nói: “Bác sĩ pháp y Lý chỉ là một pháp y, cho dù anh ta báo lên cấp trên, cũng là do lãnh đạo của Tổng đội Hình sự xem xét, người thật sự tiếp xúc với cảnh sát khu vực là chỉ huy quản lý thuộc Tổng đội Trị an. Tất nhiên, làm việc kém chỉ là suy đoán của chúng ta thôi, nói không chừng, nói không chừng…”
“Thế nào?” Trần Thi Vũ hỏi.
“Hai vụ án trước của nhóm B đều xảy ra ở nơi giáp ranh tỉnh chúng ta.” Tôi nói: “Các cậu nói xem, có khi nào vụ thứ ba sẽ chạy qua địa phận tỉnh chúng ta không?”
Mọi người trầm ngâm suy nghĩ.
“Chúng ta lại quên nghĩ đến vấn đề này.” Tôi vỗ lên đầu mình, nói: “Bây giờ tôi sẽ đi báo cáo với thầy, chúng ta cũng phải khởi động cơ chế liên kết thôi.”
Gần đây, thầy đang vắt óc suy nghĩ cho sự phát triển chuyên ngành ADN và hóa lý, tóc cũng bạc đi không ít. Sau khi nghe suy nghĩ của tôi về án mạng liên hoàn, thầy mỉm cười nói: “Cơ chế liên kết đã được khởi động từ hai ngày trước rồi, vấn đề cậu chưa nghĩ đến, tôi phải nghĩ chứ.”
Tôi chợt thấy vô cùng hổ thẹn, đồng thời cũng kính phục thầy tuy đang bận trăm công nghìn việc vẫn tìm ra sơ sót trong công việc của chúng tôi.
“Nhưng, nói ra cũng lạ.” Thầy nói tiếp: “Vụ án nhóm A và nhóm B trông như gắn bó rất chặt chẽ với nhau. Hơn nữa, hai nhóm lại có khác biệt về địa điểm, chúng ta đã nghĩ hết cách, vẫn không tìm ra mối liên quan giữa chúng.”
“Ý thầy là điều tra trạm xe sao?” Tôi hỏi.
Một tay thầy cầm điếu thuốc, một tay cầm bút gõ lên mặt bàn, nói: “Hai tổ chuyên án đều bỏ rất nhiều công sức để điều tra các nhân viên nhà xe, hành khách đi lại giữa hai nơi, tuy số lượng rất lớn nhưng đã làm không ít, vẫn không có chút manh mối nào. Bộ phận an ninh mạng, bộ phận thông tin cũng đã điều tra liên lạc giữa hai nơi, khối lượng thông tin lại càng lớn hơn. Còn tôi, vừa lo lắng lượng thông tin quá lớn, tra không hết, vừa lo lắng vấn đề tinh thần trách nhiệm của cảnh sát.”
“Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.” Tôi nói: “Đây không phải việc chúng ta có thể quản được.”
“Nhưng, đây là đầu mối duy nhất để phá án.” Thầy nói: “Hàn Lượng không phải cao thủ Internet sao?”
“Cậu ta, mặt nào cũng là cao thủ, Baidu[*] sống mà.” Tôi nói.
“Anh không thể để cậu ta ngồi không được.” Thầy nói: “Lái xe toàn thời gian của cơ quan cảnh sát vốn rất ít, cậu ta cũng không thể chỉ làm một nhân viên lái xe, cứ dùng cậu ta đi, để cậu ta trổ chút tài, phối hợp với bộ phận an ninh mạng.”
Tôi nghe lệnh trở về phòng làm việc, Trần Thi Vũ và Hàn Lượng đang thảo luận một vụ án đang nóng trên mạng.
“Chém năm nhát vào cổ, cổ đã đứt lìa đến nơi rồi, vậy mà phán là tự sát thì khó hiểu quá. Đừng nói là người dân, cả tôi cũng thấy không tin được.” Trần Thi Vũ nói.
“Đó là vì cô ít gặp.” Hàn Lượng nói: “Tôi đi theo trưởng khoa Tần, thấy không ít rồi.”
“Phán thành tự sát là có lý do.” Lâm Đào chen vào: “Vả lại vụ án dễ khiến người ta nghi ngờ thế này, lý do lại càng phải đầy đủ hơn. Theo tôi thấy, chỉ có đơn vị điều tra mới nắm rõ tất cả tư liệu của vụ án, tuy không công bố với công chúng, ít nhất cũng phải giải thích rõ ràng và thích đáng với gia đình nạn nhân, trách nhiệm của chúng ta mới hoàn thành.”
“Cách thức tử vong là vấn đề dễ khiến gia đình nạn nhân nghi ngờ nhất.” Tôi ném sổ ghi chép lên bàn, nói: “Đa số người dân đều nghĩ giống Lông Vũ, đó là chuyện thường. Nhưng kỳ thật, trên đời này có rất nhiều sự vật, cậu chưa thấy qua không có nghĩa là không có, cậu không làm được không có nghĩa là không thể.”
Dứt lời, tôi đến bên kệ sách, tìm quyển Atlas bệnh lý pháp y ra, lật mở vài trang, đưa cho Trần Thi Vũ, nói: “Quyển sách này xuất bản năm 1992, trên đó ghi rõ: có nhiều vết cắt song song trên đốt sống cổ nạn nhân tự sát. Có thể thấy, các bậc tiền bối của ngành pháp y đã nghiên cứu về cắt cổ tự sát từ rất sớm, cũng có rất nhiều án lệ, có thể để lại vết cắt trên đốt sống cổ. Cô nghĩ thử xem, cả trên đốt sống cổ còn có được, vết rách lớn trên cổ có là gì.”
Trần Thi Vũ đọc, nhíu mày nói: “Đúng thế thật, quyết tâm muốn chết phải mãnh liệt lắm.”
“Tâm lý con người là khó nắm bắt nhất.” Tôi nói: “Vì sao họ phải tìm đến cái chết, vì sao có thể ra tay tàn độc như thế, vì sao không chọn cách tự sát để cho người khác nhìn vào dễ chịu hơn chút ít, chỉ có bản thân người tự sát mới biết. Thật ra, pháp y trong thực tiễn rất hay gặp trường hợp cắt cổ tự sát, do chảy lượng máu lớn, dao đẫm máu nên người khác sẽ thấy rất tàn nhẫn, dễ sinh lòng nghi ngờ. Thật ra, bất kể là kiểu tử vong nào cũng đều tàn nhẫn. Chết cũng không sợ, còn có gì để sợ? Thế giới tốt đẹp biết mấy, sống thật tốt không phải hay hơn sao?”
“Vậy theo pháp y học mà nói, có thể tự chặt chém mình nhiều nhát đến vậy ư?” Trần Thi Vũ hỏi.
“Cái này tôi biết.” Lâm Đào nóng lòng muốn khoe khoang kiến thức về pháp y học của mình trước mặt Trần Thi Vũ, nói: “Phần cổ của con người chủ yếu có khí quản, thực quản, cơ thịt và mạch máu. Nhất là mặt trước, chính là khí quản, thực quản và cơ thịt, những thứ này nếu bị đứt đều không khiến người ta mất mạng được, đúng không.”
Tôi gật đầu, tỏ ý cho Lâm Đào tiếp tục nói.
Lâm Đào nói: “Chỉ khi hai động mạch lớn ở hai bên cổ bị đứt mới mất mạng. Hơn nữa, sau khi những mạch máu này bị đứt sẽ có một quá trình máu bắn ra ngoài, phải mấy phút sau mới mất đi ý thức. Trong quá trình đó, người có ý định muốn chết vẫn có đủ thời gian để chém thêm vài nhát nữa.”
“Một điểm mấu chốt, con người trong lúc kích động tiết ra quá nhiều adrenaline, ngay cả đau đớn cũng không cảm thấy được.” Hàn Lượng nói: “Vì thế, trên mặt lý thuyết, cách thức cực đoan như cắt cổ thế này cũng không phải không làm được. Nhất là thời cổ đại, Bá Vương này, Ngu Cơ này, chẳng phải cũng cắt cổ mà chết đó sao?”
“Ôi, anh biết cả pháp y học à?” Trần Thi Vũ nhìn Hàn Lượng đầy vẻ ái mộ.
Lâm Đào ủ rũ, chán nản thấy rõ: “Điểm kiến thức pháp y quan trọng nhất là do tôi nói ra không phải à?”
“Cắt cổ, có thể là tự sát hoặc bị giết.” Tôi nhìn vẻ mặt của Lâm Đào, cười cười, nói: “Số nhát dao càng nhiều, càng dễ phán đoán cách thức tử vong.”
“Ồ? Vì sao?” Trần Thi Vũ hỏi.
“Có rất nhiều loại cách thức tử vong, càng phức tạp, ngược lại càng cho thấy đó là tự sát.” Lâm Đào nói: “Chẳng hạn như cậu nhóc nhảy sông tự vẫn lần trước, chẳng phải tự dán băng keo lên miệng đó ư?”
“Thật ra, tôi từng thấy có người dùng rất nhiều cách như treo cổ, uống thuốc, cắt mạch máu… nhưng, không chết được, cuối cùng dùng búa đập vỡ vòm sọ của mình, chấn thương não mà chết.” Tôi nói: “Trong số những vụ án cắt cổ, nếu có nhiều nhát dao song song, dày đặc, cho thấy điều gì?”
“Cho thấy nạn nhân bị chém liên tục ở một vị trí cố định.” Hàn Lượng nói.
“Thông minh.” Trần Thi Vũ nhìn Hàn Lượng, cười ngọt ngào.
Lâm Đào mím chặt môi.
Tôi gật đầu, nói: “Nếu vậy, làm sao để có thể ra tay ở một vị trí cố định được? Thứ nhất, nạn nhân bị cắt cổ trong tình trạng hôn mê. Thứ hai, nạn nhân bị khống chế, không có năng lực phản kháng và trốn chạy. Thứ ba, nạn nhân tự có cách của họ.”
“Phân biệt cụ thể bằng cách nào?” Trần Thi Vũ hỏi.
“Mỗi vụ án đều không giống nhau.” Tôi nói: “Thế này, tôi lấy một vụ án cụ thể làm ví dụ vậy.”
“Hai năm trước có một vụ án, một người nội trợ tử vong trong nhà mình.” Tôi nói tiếp: “Người báo án là chồng cô ấy, sau khi tan sở về nhà, đến trước cửa phòng ngủ thì phát hiện bên trong toàn máu, thế là báo cảnh sát. Sau khi khám nghiệm hiện trường, nạn nhân nằm ngửa ở giữa giường, khăn trải giường, chăn và trên mặt đất đều chi chít vết máu bắn ra, phân bổ rất đồng đều. Sau khi khám nghiệm tử thi, cổ áo của nạn nhân bị kéo xuống dưới, trên cổ cô ấy có một vết rách rất lớn, theo góc cắt của vết cắt thử thì đó là vết thương do cắt, rạch nhiều lần mà thành, mặt trước của đốt sống cổ cũng có vết cắt, mô mềm trên cổ đầu bị rách, mạch máu ở hai bên cổ cũng bị đứt. Vừa nhìn qua, rất giống một vụ án giết người hung tợn. Do hiện trường là phòng kín nên người nhà nạn nhân cho rằng chồng cô ấy gây án. Vậy, vụ án này làm sao để phán đoán được cách thức tử vong đây?”
Lâm Đào xua tay nói: “Vụ án này chúng ta đi cùng nhau, tôi sẽ không nói ra đáp án đâu. Tôi chỉ giải thích thế nào gọi là vết cắt thử thôi. Vết cắt thử là vết kéo dao ở một góc của vết thương, thường là vết thương mang tính thăm dò của nạn nhân trong quá trình tự sát, thường thấy trong các vụ tự sát. Vậy, Hàn Lượng, cậu đoán thử xem vụ án này làm thế nào để xác định tính chất đây?”
Hàn Lượng nhìn ra sự khiêu khích của Lâm Đào, mỉm cười lắc đầu.
Trần Thi Vũ nói: “Chồng cô ấy tan sở về nhà thì phát hiện chuyện này, vậy tổ điều tra của chúng ta có thể điều tra camera giám sát, thử nghiệm để xem anh ta có thời gian để gây án hay không.”
Tôi gật đầu nói: “Tốt lắm. Điều tra cũng rất quan trọng. Sau khi điều tra thời gian tan sở về nhà, máy quay giám sát của chung cư, thang máy… đều cho thấy anh ta không có thời gian gây án. Đồng thời, kỹ thuật hình sự của chúng ta cũng giúp được rất nhiều. Chẳng hạn khi điều tra hiện trường, chúng tôi đã tìm thấy di thư.”
“Có di thư rồi còn gì để nói nữa?” Trần Thi Vũ nói.
“Không, có rất nhiều thư từ trong vụ án tự sát, có di thư, làm luôn cả giám định bút tích, nhưng người nhà vẫn không phục, cho rằng di thư là do hung thủ ép nạn nhân viết.” Tôi nói.
“Ơ, làm sao có thể.” Trần Thi Vũ nói với vẻ xem thường.
Tôi cười, nói: “Thế nên, chúng ta muốn thuyết phục được người nhà nạn nhân, không thể chỉ dựa vào di thư. Trong vụ án này, ngoài di thư, điều tra hiện trường còn giúp đỡ trên phương diện khác nữa. Chẳng hạn như vết máu ở hiện trường phân bố rất đồng đều, không hề có vùng trống. Vùng trống là gì? Lấy một ví dụ, có một người đứng bên cạnh nạn nhân, cắt đứt mạch máu, lúc đó máu sẽ bắn ra tứ phía, nhưng nơi hung thủ đứng, vì hung thủ đã chắn lại nên sẽ xuất hiện một vùng trống không có máu. Không có vùng trống, chứng tỏ không có vật cản, vậy hung thủ đứng ở đâu để hành hung đây?”
Trần Thi Vũ và Hàn Lượng gật đầu.
Tôi nói tiếp: “Ngoài vùng trống, còn có hình dạng ban đầu của vết máu bắn. Sau khi máu bắn ra sẽ rơi thành từng giọt trên mặt đất. Nếu có hung thủ, sau khi gây án, chắc chắn sẽ rời khỏi hiện trường. Hung thủ là người, không thể bay đi được, hắn chỉ có thể đi trên mặt đất, một khi bước đi chắc chắn sẽ phá hoại hình dáng ban đầu của vết máu, thậm chí là để lại dấu chân dính máu. Nếu hiện trường chỉ có vết máu bắn phân bổ đồng đều, vậy cho thấy không có người rời khỏi hiện trường sau khi sự việc xảy ra, nói cách khác, hiện trường ngoài nạn nhân không hề có người khác.”
“Như vậy, rất có lý!” Trần Thi Vũ hình như đã hiểu.
“Ngoài điều tra hiện trường, khám nghiệm thi thể cũng có thể giúp ích cho suy đoán của chúng ta.” Tôi nói: “Thứ nhất, cổ áo nạn nhân bị kéo xuống dưới, để tiện xuống dao, có người nào trước khi giết người còn chê cổ áo cản trở? Thứ hai, điểm mấu chốt nhất chính là vấn đề tôi vừa nêu. Vết dao dày đặc song song, hình thành do bị cắt, rạch ở một vị trí cố định. Vậy, nạn nhân sao có thể nằm yên chịu chém? Xét nghiệm độc chất đã loại trừ khả năng nạn nhân trúng độc hôn mê, khám nghiệm thi thể loại trừ khả năng tổn thương não hoặc ngạt khí dẫn đến hôn mê, cũng loại trừ khả năng nạn nhân bị khống chế, không dám cử động, nếu vậy, vết thương như thế, chỉ có nạn nhân mới có thể gây ra.”
“Nếu anh không nói, tôi thật sự không nghĩ ra được, khi phán đoán cách thức tử vong có nhiều việc để làm như vậy đấy.” Trần Thi Vũ nói.
Tôi gật đầu, nói: “Phán đoán cách thức tử vong là một công việc rất phức tạp, phải kết hợp điều tra, khám nghiệm hiện trường và kết quả khám nghiệm tử thi mới tổng hợp được. Tuyệt đối không phải nhìn xem trên người nạn nhân có mấy nhát dao, mỗi nhát nông sâu thế nào thì có thể phán đoán ra phương thức tử vong.”
“Nếu đơn giản như thế, còn cần pháp y, cần điều tra dấu vết làm gì?” Lâm Đào nói.
Tôi cười: “Vụ án đang nóng trên mạng này, chúng ta không hiểu tình hình cụ thể ra sao nên cũng không thể phân tích cụ thể được, nhưng tôi tin cảnh sát địa phương đưa ra kết luận chắc chắn như thế, nhất định là có đủ căn cứ, giống như vụ án tôi vừa kể vậy.”
“Tất cả những cái chết đều có đặc tính riêng, phán đoán cách thức tử vong cũng cần sự hỗ trợ từ rất nhiều căn cứ thực tế.” Lâm Đào nói: “Cho dù là xẻ xác, cũng có khi là tự sát hoặc bị giết.”
“Hả? Xẻ xác?” Trần Thi Vũ nói: “Nói quá rồi đấy!”
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Trần Thi Vũ, Lâm Đào có chút tự hào.
“Không hề nói quá chút nào.” Tôi bị vẻ mặt của Trần Thi Vũ chọc cười, nói: “Tự sát là gì? Tự sát là cách nói ngang hàng với bị giết, tai nạn. Trong pháp y học, bị giết, tai nạn, tự sát đều là cách gọi phương thức tử vong, là chỉ sự tử vong xảy ra với cơ thể, là do người khác gây ra hay do bản thân tạo thành, hoặc là tai nạn nào đó dẫn đến. ‘Xẻ xác’[*] là gì? Xẻ xác thật ra có hai loại ý nghĩa, một là theo cách hiểu của đa số người bình thường, thi thể bị người ta tách ra rồi vứt bỏ, đem giấu, ‘xẻ xác’ ở đây là động từ; loại còn lại, nếu cái cảnh sát tìm thấy không phải một cỗ thi thể, mà là vài mảnh thi thể, cũng bị một số người gọi là ‘xẻ xác’, ‘xẻ xác’ ở đây là danh từ.”
“Anh đang dạy văn tôi đấy à?” Trần Thi Vũ đảo mắt nhìn lên trần nhà.
Tôi cười nói: “Đầu tiên, chúng ta xem từ ‘xẻ xác’ là động từ. Người chết do tự sát, tai nạn, có khả năng sau khi chết rồi sẽ bị người ta xẻ xác hay không? Tôi nhớ lúc trước từng kể cho các cậu một vụ án. Trước đây có một người đàn ông đã có vợ tới vùng khác làm quan, sống chung với một cô gái ở nơi đó. Cô gái kia nhiều lần yêu cầu anh ta bỏ vợ nhưng không được, quá đau lòng, thế là tự sát trong nhà của anh ta. Người đàn ông đó lo sợ gian tình bị bại lộ, bèn xẻ nhỏ thi thể rồi vứt đi, che giấu. Trong vụ án này, tự sát vẫn là cách thức tử vong, xẻ xác chỉ là một kiểu hành vi giấu xác. Sau khi cảnh sát làm rõ nguyên nhân tử vong, chỉ có thể truy cứu trách nhiệm hình sự người đàn ông kia về việc hủy hoại thi thể, không thể gán tội danh ‘giết người’ cho anh ta được.”
“Câu chuyện này của anh, ngược lại thuyết phục được tôi đấy.” Trần Thi Vũ nói.
“Tôi vẫn chưa nói xong.” Tôi nói tiếp: “Tiếp theo, chúng ta vẫn xem ‘xẻ xác’ là động từ. Trong pháp y học thực tiễn, có rất nhiều nạn nhân chết do tự sát, tai nạn, lựa chọn hoặc chịu tác động của ngoại lực, khiến cho thi thể bị chia tách. Không ai dám nói người tự sát nhất định sẽ chọn cách bảo toàn thi thể, hoặc người chết do tai nạn nhất định có thể toàn thây. Trong những vụ tử vong bất thường do cháy nổ, rơi từ trên cao, tai nạn giao thông, tai nạn lao động, thiên tai hoặc lợi dụng ngoại lực cực lớn từ một số máy móc sản xuất để tự sát… thi thể đều sẽ bị phân tách trong quá trình áp dụng nhân tố dẫn đến tử vong. Chẳng hạn như rơi từ độ cao vài trăm mét, nếu có thể giữ toàn thây mới gọi là may mắn.”
“Nghĩ thôi cũng thấy rợn người.” Trần Thi Vũ nói: “Thật không hiểu những người tự sát đó nghĩ thế nào.”
Tôi xoa tay nói: “Tôi vừa nói rồi, hoạt động tâm lý của người khác, chúng ta vĩnh viễn đoán không ra. Chúng ta chỉ có thể dựa vào khoa học. Cuối cùng, chúng ta xem ‘xẻ xác’ là danh từ. Khi pháp y điều tra những vụ án tử vong bất thường, thường chỉ phát hiện mảnh thi thể, không có thi thể hoàn chỉnh. Nhưng, nếu vừa phát hiện mảnh thi thể đã có thể chắc chắn là bị giết, vậy thì đơn giản quá, há chẳng phải ai cũng làm được pháp y sao? Chẳng hạn một thi thể nhảy sông tự sát bị chân vịt của một chiếc tàu cắt phải, pháp y ở cơ quan cảnh sát của những thành phố gần sông thường gặp nhất chính là loại ‘xẻ xác’ này. Tất nhiên, từ một nơi khuất rơi xuống, nhất là người tiếp xúc với vật cứng trong lúc rơi cũng thường bị người báo án xem thành ‘xẻ xác’.”
“Xem ra, tôi đã phạm lỗi khi nghĩ rằng mọi chuyện là đương nhiên rồi.” Trần Thi Vũ nói.
“Nếu không nhờ những bài học thực tế, ai cũng sẽ mắc sai lầm đó.” Tôi nói: “Vì thế, có một số vụ tử vong, người thường không hiểu được các phán đoán của phía cảnh sát cũng là chuyện dễ hiểu. Việc cảnh sát chúng ta cần làm không chỉ là phán đoán cách thức tử vong một cách nghiêm ngặt, khoa học và khách quan mà còn phải nói rõ ràng, rành mạch cho gia đình nạn nhân biết công việc chúng ta làm và lý do đưa ra kết luận là gì. Tôi tin, phần lớn gia đình nạn nhân vẫn có thể hiểu được.”
“Nhưng, vụ án nào cũng cần phán đoán cách thức tử vong trước à? Như vậy, có phức tạp quá không?” Hàn Lượng hỏi.
Tôi nói: “Phán đoán cách trước là việc cần thiết, nhưng chưa hẳn phức tạp như cậu tưởng. Có rất nhiều vụ án, vừa nhìn đã có thể biết cách thức tử vong là gì. Ví như bóp chết, siết chết, bịt ngạt chết đều không thể tự mình gây ra được. Một vài hiện trường có dấu vết giằng co rõ ràng, cũng không thể phán đoán ngay không phải tự sát hay tai nạn.”
“Khó nhất chắc là những vụ án tự sát bằng cách thức đặc biệt.” Hàn Lượng nói.
Tôi gật đầu, nói: “Lúc nãy tôi đã nói, có người dùng nhiều cách để tự sát, dễ khiến người ta nghi ngờ. Có người lại dùng cách cực đoan để tự sát, cũng dễ khiến người khác nghi ngờ. Có một số người tự trói tay mình lại rồi đi nhảy sông, treo cổ… còn một số tai nạn cũng dễ nghi ngờ, chẳng hạn như ngạt khí. Có một số người thích tìm khoái cảm trong trạng thái nửa ngạt thở, trong lúc bất cẩn, tự làm cho mình chết ngạt.”
“Ngạt thở cũng có khoái cảm?” Hàn Lượng hỏi: “Cái này tôi không biết thật.”
Tôi thấy mặt Trần Thi Vũ ửng đỏ liền nhanh chóng chuyển đề tài, nói: “Hàn Lượng, thầy có một nhiệm vụ khó khăn và gian khổ giao cho cậu.”
Hai Bà CháuPhần 2
Ngày hôm đó, Hàn Lượng đã liên lạc với các đồng nghiệp bên phòng an ninh mạng, nhưng công việc còn chưa triển khai được một ngày, sự bình yên của chúng tôi đã bị một vụ án khác phá vỡ.
Thầy chỉ thị: Huyện Hồ Đông, hai bà cháu tử vong.
Huyện Hồ Đông là một huyện nằm ở phía Tây bắc của tỉnh chúng tôi, tuy giao thông hạn chế nhưng cũng là một nơi có sông có nước, phong cảnh rất đẹp, hiện trường nằm tại một thôn nhỏ dưới chân núi huyện Hồ Đông.
Thông thường, quãng đường từ huyện Hồ Đông đến thủ phủ tỉnh chỉ mất hai tiếng, nhưng vì phải đi qua khu vực đường núi nên chúng tôi lòng vòng gần bốn tiếng mới đến được hiện trường.
Có thể do ít dân nên hiện trường tử vong không có đám đông vây xem như hiện trường các vụ án khác. Hiện trường im ắng, giăng dây cảnh báo, mười mấy cảnh sát kỹ thuật đang bận rộn ở bên trong.
Hiện trường là mảnh sân hình vuông của một căn nhà biệt lập, có kết cấu một dãy nhà đối diện cổng vào và hai nhà trệt vuông góc với sân. Kết cấu rất đơn giản, vừa nhìn đã thấy dãy nhà kia có một phòng khách, hai phòng ngủ; hai căn nhà ở hai bên lần lượt là kho chứa, nhà vệ sinh và phòng bếp.
Vì không có người dân vây xem nên các khu vực từ cửa chính vào đến sân đều đặt các bảng đánh dấu hiện trường màu vàng. Có thể thấy, công tác điều tra hiện trường bước đầu đã hoàn thành.
Thấy xe chúng tôi dừng lại trước dây cảnh báo, Đại đội trưởng Dương Thiếu Văn của Phòng Cảnh sát huyện Hồ Đông liền nhấc dây lên bước ra, anh ta vừa tháo bao tay vừa đi đến chỗ chúng tôi.
“Chào Đại đội trưởng Dương.” Tôi nhiệt tình chào hỏi. Dương Thiếu Văn vốn là pháp y, tuy đã làm đại đội trưởng nhưng vẫn đích thân tiến hành công tác pháp y như trước.
“Chào Trưởng khoa Tần, để tôi giới thiệu sơ qua tình hình vụ án với các anh trước.” Đại đội trưởng Dương vào thẳng vấn đề: “Thật ra, Dương Gia Thôn này chính là quê tôi, tính kỹ ra thì người trong thôn đều là họ hàng xa của tôi.”
“Nạn nhân cũng thế sao?” Tôi hơi ngạc nhiên.
Đại đội trưởng Dương lắc đầu, nói: “Quan hệ khá xa, tôi cũng không cần tránh mặt. Chủ nhân của căn nhà tên là Dương Thiếu Nghiệp, nam, 34 tuổi. Trong nhà còn có ba người, vợ anh ta là Vương Tráng Anh, mẹ anh ta là Thao Anh Hoa và con trai 2 tuổi Dương Vĩnh Phàm.”
“Trên bản fax viết là hai bà cháu tử vong, tức là trong nhà có bốn người, có hai người còn sống? Nạn nhân là Thao Anh Hoa và Dương Vĩnh Phàm?” Tôi hỏi.
Đại đội trưởng Dương gật đầu nói: “Đúng vậy.”
“Có chắc là án mạng không?” Lâm Đào ngồi xổm trước cửa nhìn hình tròn được khoanh bằng phấn trên mặt đất. Bên trong hình tròn là dấu chân không được hoàn chỉnh.
“Trên thi thể của Thao Anh Hoa có vết thương rõ ràng.” Đại đội trưởng Dương nói: “Nhưng, thi thể đã phân hủy rồi.”
“Đã phân hủy?” Tôi nói: “Trong nhà còn hai người, sao đợi đến khi phân hủy mới báo án?”
“À, là thế này.” Đại đội trưởng Dương nói: “Tuy trong nhà có bốn người nhưng bình thường chỉ có ba người sinh sống. Chủ nhà Dương Thiếu Nghiệp đi làm ở Thượng Hải, ngoài ngày lễ tết ra đều không trở về.”
“Vậy vẫn còn ba người mà.” Tôi nói.
Đại đội trưởng Dương thấy tôi hỏi liên tục liền bật cười, xua tay ra hiệu cho tôi bình tĩnh, nói: “Đã xem qua tình trạng thi thể, nạn nhân là Thao Anh Hoa và Dương Vĩnh Phàm, trước mắt chúng tôi vẫn chưa tìm thấy Vương Tráng Anh.”
“Hả? Vương Tráng Anh mất tích rồi?” Lâm Đào ngạc nhiên.
“Đúng vậy, mất tích rồi.” Đại đội trưởng Dương nói.
“Vậy không phải chuyện hay à?” Lâm Đào nói: “Vương Tráng Anh đột nhiên mất tích, cho thấy vụ án này có quan hệ nhất định với cô ta. Ít ra cô ta hẳn phải biết chút sự thật nào đó! Nếu tìm được cô ta, vậy có hy vọng phá án rồi còn gì?”
“Hiện có ba khả năng.” Đại đội trưởng Dương nói: “Thứ nhất, Vương Tráng Anh không liên quan đến vụ án này, cô ta biến mất chỉ là một sự trùng hợp. Nhưng, khả năng này cơ bản có thể loại trừ, vì sau khi điều tra, Vương Tráng Anh đã rời khỏi nhà hơn tám tiếng rồi, theo mức độ phân hủy của thi thể và thời gian tắt máy của Vương Tráng Anh cho thấy cô ta đã mất tích ít nhất hai ngày. Thứ hai, Vương Tráng Anh có liên quan đến vụ án, ít nhất cũng là người biết nội tình, vì rất nhiều nguyên nhân, cô ta đã bị giết, hoặc bị giam giữ. Thứ ba, Vương Tráng Anh chính là hung thủ giết người, cô ta sợ tội bỏ trốn hoặc tự sát rồi.”
“Hả? Hung thủ giết người?” Trần Thi Vũ nhón chân nhìn vào sân, nói: “Anh nói cô ta giết mẹ chồng mình tôi còn tin, nhưng giết con mình thì tôi không tin được.”
“À, tại tôi chưa nói rõ ràng.” Đại đội trưởng Dương nói: “Do Dương Thiếu Nghiệp thường xuyên làm ăn xa, một năm trước đã ly hôn với người vợ cũ, Vương Tráng Anh là người vợ anh ta mới cưới được nửa năm, còn Dương Vĩnh Phàm là con của Dương Thiếu Nghiệp và vợ cũ.”
“Dì ghẻ á?” Lâm Đào từ nhỏ đã bị các bộ phim truyền hình những năm 80, 90 của thế kỷ trước tẩy não, từ 'dì ghẻ' trong đầu cậu ta không khác thú dữ là mấy.
“Thì đã sao?” Hàn Lượng nói: “Người mẹ bây giờ của tôi chính là mẹ kế đấy, đối xử với tôi tốt lắm.”
“Nhưng, như vậy lại có thể giải thích được nền tảng tâm lý giết hại con mình.” Trần Thi Vũ dùng một danh từ trong tâm lý học.
“Đợi chút, đợi chút.” Tôi cảm thấy họ quá nóng vội phân tích động cơ gây án: “Nói vậy, người báo án là người không có quan hệ gì với nhà họ?”
Đại đội trưởng Dương gật đầu, nói: “Bình thường Vương Tráng Anh thích chơi mạt chược nên hai ngày không đến đánh bài thật sự hơi khác thường. Bạn mạt chược bèn rủ nhau đến nhà tìm cô ta, phát hiện cửa nhà tuy đóng kín nhưng lại không khóa, thế là đẩy cửa vào trong sân. Trong sân tuy không có vết máu nhưng hai bà cháu nằm trên mặt đất, thi thể đã phân hủy khiến họ sợ hết hồn, lập tức báo cảnh sát.”
Tôi thấy sắc trời đang tối dần, vội vàng hỏi: “Mốc thời gian như vậy, thật khó xác định, anh vừa nói mức độ phân hủy của thi thể, thời gian tắt máy, không đi đánh bài, những mốc thời gian này đều đã được chứng thực rồi chứ?”
Đại đội trưởng Dương gật đầu, nói: “Để tôi kể lại chi tiết hơn. Hôm nay là ngày 28 tháng 10. Trước đây, không thể nói là hàng ngày, nhưng ít nhất hai ngày một lần, Vương Tráng Anh lại đi đánh bài. Lần cuối cô ta đánh bài là chiều ngày 25 tháng 10.”
“Thời gian cô ta gọi điện và tắt máy thì sao?” Tôi hỏi.
Đại đội trưởng Dương nói: “Thường cách hai ba ngày cô ta sẽ gọi điện cho Dương Thiếu Nghiệp một lần, cuộc gọi cuối cùng cô ta gọi cho chồng mình là tối ngày 25 tháng 10, tôi đoán đánh bài xong, trở về nhà thì gọi.”
“Nội dung cuộc gọi là gì?” Tôi nôn nóng hỏi.
Đại đội trưởng Dương nhíu mày, lắc đầu nói: “Trước mắt, chúng tôi vẫn chưa liên lạc được với Dương Thiếu Nghiệp, điện thoại nợ phí đã bị cắt rồi.”
“Thời gian cô ta tắt máy là lúc nào?” Tôi hỏi.
“Tối ngày 25 tháng 10, sau khi gọi cho Dương Thiếu Nghiệp, cô ta có cuộc gọi cho một người bạn đồng niên, sau đó không gọi thêm cuộc nào nữa, đến trưa ngày 26 tháng 10 thì tắt máy.”
“Bạn gì? Nam hay nữ?”
“Bạn nam, tên là Tôn Nhàn Phúc, có quan hệ mập mờ gì hay không, vẫn đang trong quá trình điều tra.”
“Người đó đâu? Anh ta rất quan trọng đối với vụ án này!”
“Di động của Tôn Nhàn Phúc cũng tắt máy rồi, chúng tôi đang cố tìm cho ra anh ta.”
“Vụ án này có nhiều việc phải lo thật đấy.” Tôi thở dài, tuy trước mắt gần như không có chút manh mối nào, nhưng hai người liên quan mật thiết đến vụ án đều chưa liên lạc được, mọi chuyện vẫn không quá mức bi quan.
“Trước mắt, chúng tôi đã thả vài chú chó nghiệp vụ ra, tìm kiếm theo mùi trên giày của Vương Tráng Anh, dù sao thời gian cô ta mất tích không lâu, vẫn có hy vọng tìm được theo cách đơn giản và trực tiếp nhất.” Đại đội trưởng Dương nói.
Tôi gật đầu, nói: “Thi thể phân hủy nặng lắm sao?”
“Cũng bình thường.” Đại đội trưởng Dương chỉ lên trời nói: “Thời tiết đã chuyển lạnh. Hơn nữa, cùng lắm chỉ ba ngày, vết hoen tử thi và mạng tĩnh mạch đã nổi khắp thi thể, nhưng vẫn chưa biến thành ‘người khổng lồ xanh’.”
Mới hết hè nên thi thể bị phân hủy ở mức độ cao như vậy, vẫn có thể coi là 'bình thường'. Thật ra, tôi cũng chỉ thuận miệng hỏi, khi đứng trước cổng, tôi đã ngửi thấy mùi hôi thối bốc ra từ trong sân nên đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị 'hun' rồi.
“Nói như vậy, theo tình hình trước mắt, thời gian gây án có thể trong khoảng từ chiều ngày 25 đến trưa ngày 26?” Tôi hỏi.
Đại đội trưởng Dương gật đầu, nói: “Theo kết quả điều tra và tình hình cuộc gọi thì là như vậy, theo góc độ pháp y cũng phù hợp.”
Thi thể đã phân hủy, không còn đủ điều kiện để suy đoán thời gian tử vong cụ thể nữa. Thi thể bị phân hủy, chịu ảnh hưởng từ rất nhiều yếu tố như cơ địa nạn nhân, hoàn cảnh, khí hậu… một pháp y có thể suy đoán thời gian tử vong của một thi thể đã phân hủy trong sai số một ngày xem như ghê gớm lắm rồi. Đại đa số vẫn phải kết hợp với kết quả điều tra để phán đoán, suy đoán của pháp y chỉ có thể xem có phù hợp hay không.
Để hoàn thành khám nghiệm hiện trường bước đầu trước khi trời tối, chúng tôi nhanh chóng mặc trang phục khám nghiệm rồi đi vào bên trong.
Khoảng sân rất sạch sẽ, không hề có dấu vết bất thường nào. Lâm Đào đứng trên tấm lót hiện trường, dùng đèn soi dấu vết soi lên mặt sân. Nhân viên kỹ thuật Tiểu Lạc đứng bên cạnh nói: “Dấu chân trong sân quá phức tạp. Hơn nữa, lát loại đá này thật sự rất khó phát hiện dấu vết, chúng tôi gần như không thấy được dấu chân nào đặc biệt.”
Thấy Lâm Đào gật đầu đầy tiếc nuối, tôi biết cậu ta tán đồng ý kiến của Tiểu Lạc.
Thi thể nằm ở phía Đông mảnh sân, trước nhà vệ sinh và gian bếp, đứa bé nằm ngửa, thi thể đã chuyển hẳn sang màu xanh, tuy nhãn cầu và đầu lưỡi vẫn chưa bị lồi ra dưới tác động của sự trương phình nhưng thi thể đã phân hủy ở mức độ cao, thậm chí chất dịch phân hủy đã làm ướt nền đá bên dưới.
Thi thể của bà lão nằm cong người gần phía căn nhà. Chính xác là bà lão nằm nghiêng.
Tôi đến gần thi thể của bà lão, khom người xuống quan sát kỹ, phát hiện thi thể không dính hẳn xuống đất. Do khuỷu tay chống đỡ, nửa người trên của thi thể và phần hông vẫn hơi cách mặt đất một khoảng.
“Vô lý.” Tôi nói: “Đây là vị trí ban đầu của thi thể à?”
Đại đội trưởng Dương gật đầu, nói: “Không ai động vào cả.”
Tôi lắc đầu, nói: “Nếu nạn nhân tử vong trong tư thế này, cơ bắp dãn ra, bà ấy sẽ nằm nghiêng một cách tự nhiên, khuỷu tay không thể trở thành điểm tựa mới đúng.”
“Ý anh là?” Đại đội trưởng Dương hỏi.
Tôi nói: “Nạn nhân hẳn là tử vong trong tư thế ngồi, chẳng hạn như ngồi dựa vào tường. Sau khi tử vong hơn mười tiếng là lúc thi thể co cứng tối đa, thi thể bị di chuyển, vì thế khuỷu tay trái mới trở thành điểm tựa của cơ thể, khi nằm nghiêng, thân trên sẽ cách mặt đất một khoảng. Sau khi co cứng thi thể dần biến mất, tuy điểm tựa không còn sức chống đỡ nhưng đã để lại tư thế mất tự nhiên như thế này.”
“Có lý lắm.” Đại đội trưởng Dương trầm ngâm: “Có khi nào là Vương Tráng Anh đã động vào thi thể không? Chuyện này rất bình thường.”
Tôi nói: “Nhưng, đến trưa Vương Tráng Anh mới đi đánh bài, tối đã trở về, nếu xảy ra vụ án trong khoảng thời gian này, cũng không đủ hơn mười tiếng. Chẳng lẽ, đêm 25 cô ta không về nhà? Đến ngày 26 trở về mới phát hiện nạn nhân?”
“Không thể nào.” Đại đội trưởng Dương nói: “Cô ta vừa vào nhà này chưa bao lâu, sợ mẹ chồng hiểu lầm, theo điều tra, sau khi kết hôn, cô ta chưa từng qua đêm ở bên ngoài. Đêm ngày 25, có người tận mắt nhìn thấy cô ta đánh bài xong, thì về nhà.”
“Nói vậy, nếu là Vương Tráng Anh động vào thi thể thì cô ta đã ở cùng thi thể hơn mười tiếng đồng hồ?” Tôi nói: “Rõ ràng không hợp lý.”
“Nhưng, việc này không liên quan trực tiếp đến vụ án.” Đại đội trưởng Dương nói: “Việc bây giờ chúng ta cần làm là tìm ra chứng cứ.”
Tôi nhìn bà lão tuy đã biến thành màu xanh nhưng vẫn có thể thấy được làn da nhão nơi cánh tay và mặt, im lặng gật đầu.
“Mấy căn phòng đã kiểm tra hết chưa?” Lâm Đào vẫn đang cầm đèn soi dấu chân.
Tiểu Lạc gật đầu, nói: “Đã kiểm tra một lượt, tuy bên trong là sàn đất nhưng bề mặt vẫn gồ ghề, chúng tôi không tìm thấy dấu chân đáng nghi nào.”
Mùi hôi khiến tôi bất giác đưa cánh tay lên cọ mũi. Tôi đứng thẳng dậy, men theo tấm lót hiện trường đi đến trước cửa nhà vệ sinh, thấy bên trong rất sạch sẽ, tự nhiên. Tôi lại đi đến trước cửa gian bếp, bên trong có một bếp lò kiểu cũ, trên bếp có một cái vạc đường kính gần 1 mét, bên dưới có một chiếc ghế nhỏ. Cạnh bàn bếp có một bếp gas kiểu mới, xem ra gia đình này kết hợp đông tay, vừa dùng bếp gas vừa dùng bếp củi. Gian bếp được sắp xếp rất ngăn nắp, không có điểm khả nghi nào. Nhưng, tôi để ý thấy một chiếc gáo sạch bị vứt trước cửa gian bếp, không ăn nhập gì với căn nhà ngăn nắp sạch sẽ.
Phòng khách và hai phòng ngủ của nhà chính cũng rất ngăn nắp, ngay cả chăn cũng được xếp gọn gàng, ngoài chiếc bàn nhỏ trong phòng khách bừa bộn đồ chơi trẻ em ra thì tất cả đều bình thường.
Nhà kho chứa đồ nằm phía Tây mảnh sân chất đầy những bao tải. Có bao đựng lương thực, có bao đựng những vật dụng linh tinh, còn có bao đựng củi. Tất cả đều được chia ra xếp rất ngăn nắp. Giữa kho có một chiếc bàn dài, trên bàn có ít khoai lang rời và một nửa còn nguyên trong bao.
“Khi xảy ra vụ án, chắc Thao Anh Hoa đang thu dọn chỗ này.” Tôi tưởng tượng lại tình hình lúc đó.
“Chúng tôi cũng nghĩ đến chuyện này.” Đại đội trưởng Dương chỉ một củ khoai trên mặt đất nói: “Khi đó, Thao Anh Hoa đang dọn dẹp kho, có thể nghe thấy âm thanh gì đó nên hoảng hốt chạy ra ngoài, một củ khoai rơi khỏi bàn.”
“Có thể là tiếng động gì nhỉ?” Tôi vừa nói vừa đi ra khỏi nhà kho, nhìn bức tường xung quanh.
Bốn vách tường đều rất cao, bên ngoài cũng không có chỗ để đạp làm điểm tựa, người bình thường muốn trèo tường vào nhà là không thể. Huống hồ, trên bờ tường còn có mấy mảnh vỡ ngói cũ, trong sân lại không thấy mảnh ngói rơi nào.
“Nếu là người ngoài, chỉ có thể vào từ cổng chính.” Đại đội trưởng Dương nói.
Tôi gật đầu, kéo cánh cổng chính. Đó là một cánh cổng sắt màu đỏ, chỉ cần chạm nhẹ cũng phát ra âm thanh cót két rất lớn.
“Chuyện này thì tôi chưa nghĩ đến.” Đại đội trưởng Dương nói: “Chắc là tiếng ai đó gõ cửa.”
“Lạ thật.” Tôi ngẫm nghĩ: “Người bình thường nghe tiếng gõ cửa sẽ hoảng hốt sao? Nếu nghe thấy tiếng động khác do hung thủ gây ra sau khi vào, vậy khi người khác vào nhà, Thao Anh Hoa phải biết chứ?”
“Đúng vậy, nhà chỉ có phụ nữ, bình thường đều đóng cổng.” Đại đội trưởng Dương nói.
“Có khi nào là người quen không? Chẳng hạn như Vương Tráng Anh?” Trần Thi Vũ đoán.
Tôi không đáp lại, nói: “Đã điều tra mâu thuẫn xã hội chưa?”
“Đang điều tra Vương Tráng Anh, nhưng hai người họ không hề có xích mích với ai.” Đại đội trưởng Dương nói.
Tôi nói: “Hiện trường không có dấu hiệu cướp của hay xâm hại tình dục, thường nếu sát hại cả trẻ em, chắc chắn phải có thù hận rất lớn. Vương Tráng Anh lại không phải mẹ ruột của đứa bé, nếu có thù với cô ta, thì cũng không giết Dương Vĩnh Phàm.”
“Thế nên, nếu là án mạng, kẻ tình nghi lớn nhất chính là Vương Tráng Anh.” Đại đội trưởng Dương gật đầu khẳng định.
“Thời gian gấp rút, chúng ta chia tổ hành động thôi.” Tôi tháo bao tay ra, nói: “Tôi và đại đội trưởng Dương sẽ dẫn theo vài pháp y đến nhà xác khám nghiệm thi thể thâu đêm, làm rõ nguyên nhân tử vong. Lông Vũ, cô tham gia vào đội tìm kiếm, đi tìm Vương Tráng Anh. Lâm Đào, các cậu nhanh chóng chuyển thiết bị chiếu sáng từ thành phố đến, khám nghiệm hiện trường thông đêm. Một đêm, tôi nghĩ chắc sẽ tìm được ít manh mối.”
“Tìm kiếm? Đi đâu tìm?” Lần đầu tiên Trần Thi Vũ phải tách khỏi chúng tôi để thi hành nhiệm vụ, rõ ràng cô ấy hơi căng thẳng.
Đại đội trưởng Dương chỉ tay về phía ngọn núi phía sau, nói: “Nếu bỏ trốn vào thành phố chắc chắn không phải lựa chọn tốt nhất. Nếu chạy vào trong núi, e là rất khó tìm, nên bây giờ trọng điểm tìm kiếm của chúng ta chính là trong núi.”
Hai Bà CháuPhần 3
Phòng giải phẫu thi thể của Phòng Cảnh sát huyện Hồ Đông nằm trong nhà xác ở thung lũng. Theo cách nói của tôi, đó thật sự là một mảnh đất phong thủy đông ấm hạ mát; theo cách nói của Lâm Đào, đó là một nơi âm u khiến người ta không rét mà run.
Vừa nghe không gần đi cùng tôi đến phòng giải phẫu khiến người ta không rét mà run đó, Lâm Đào lập tức trở nên hăng hái hẳn, cậu ta lấy hộp dụng cụ khám nghiệm hiện trường ra, bắt đầu làm việc.
Tôi theo xe tuần tra của Đại đội trưởng Dương, đi thẳng vào trong núi. Ánh trăng mờ, bốn bề vắng lặng, trong núi không biết có gì đó phát ra âm thanh rất lạ, thật sự khiến cho người ta rợn tóc gáy.
Tử thi đã được đưa đến nhà xác trước chúng tôi, thi thể của đứa bé 2 tuổi Dương Vĩnh Phàm đã được đặt trên bàn giải phẫu.
Tôi mặc quần áo giải phẫu vào, bắt đầu khám nghiệm thi thể sơ bộ. Khi đến gần, một mùi hôi xuyên qua lớp khẩu trang, xộc vào mũi tôi.
Mức độ phân hủy của thi thể có vẻ còn nghiêm trọng hơn tôi nghĩ, nhưng khi chạm vào lại có cảm giác các mô mềm bên ngoài cơ thể không mềm nhũn như suy nghĩ ban đầu. Tóm lại, mùi và biểu hiện trên thi thể không khớp với nhau, có cảm giác thi thể phân hủy như thế này, có chút kỳ lạ.
“Tuy thi thể phân hủy khiến cho lớp da bị tróc ra, nhưng vẫn thấy được nhiều chỗ ở lớp trung bì có mẩn đỏ.” Tôi vừa nói vừa lật thi thể để xem lớp da, cố tìm vết thương rõ ràng hơn.
“Nhưng, mẩn đỏ thế này, thường là vết thương gì?” Đại đội trưởng Dương hỏi: “Vết bầm giập?”
Tôi không trả lời vì bản thân cũng không chắc, hiện tượng phân hủy như vậy, hình dạng vết thương như vậy, quả thật trước giờ tôi chưa gặp.
Sau khi chắc chắn bên ngoài thi thể không có vết thương hở nào, tôi quyết định giải phẫu thi thể ra kiểm tra xem những vết mẩn đỏ trên thi thể rốt cuộc là gì.
Khi dao phẫu thuật của tôi mở khoang bụng của nạn nhân ra, tôi cảm giác có chút lực cản ở đầu dao.
“Cảm giác có gì đó không bình thường.” Tôi nói.
Đại đội trưởng Dương rạch một đường tiếp nối vết tôi vừa cắt, gật đầu nói: “Do tế bào và cơ thịt dưới da bị co cứng chăng?”
Giống như bác sĩ khoa ngoại, pháp y cũng cần có 'cảm giác tay', tuy không rõ phân tích của Đại đội trưởng Dương có đúng hay không, nhưng cảm giác khác lạ ở đầu dao khiến tôi phải chú ý.
“Nhưng, phân hủy chẳng phải sẽ khiến cho các mô mềm hơn sao?” Tôi nói.
Đại đội trưởng Dương lắc đầu, nói: “Cứ giải phẫu như thường xem sao đã.”
Tôi từng dao từng dao tách da, mô dưới da và cơ thịt ra. Nội tạng của thi thể không có gì khác thường, có dấu hiệu phân hủy. Cổ, đầu và cơ quan nội tạng không có vết thương rõ ràng, cũng không thấy dấu hiệu của ngạt khí.
Nói cách khác, cho đến hiện tại, chúng tôi vẫn chưa tìm ra nguyên nhân tử vong là gì.
Tôi nghi hoặc dùng cách 'móc lưỡi' để lấy thanh quản, thực quản và khí quản của nạn nhân ra. Chúng tôi thấy một mảng lớn những nốt màu vàng ở cuống lưỡi nạn nhân.
“Cái gì đây? Mưng mủ?” Tôi nói: “Nếu bị phân hủy sẽ không xảy ra tình trạng này.”
Đại đội trưởng Dương gật đầu, vội vàng cắt khí quản và thực quản của nạn nhân. Thành khí quản và thực quản đều đỏ hết lên, niêm mạc bên trong nổi đầy những nốt màu vàng như bị mưng mủ.
“Có khi nào đứa trẻ này bị bệnh không?” Đại đội trưởng Dương nói.
Tôi lắc đầu: “Theo kết quả điều tra đã có thể loại bỏ khả năng đó.”
Dứt lời, tôi rạch một đường từ thực quản xuống đến dạ dày, từ khí quản đến phổi. Những nơi bị rạch đều xuất hiện dấu vết như bị mưng mủ. Trong dạ dày còn ít dịch và dịch sữa. Dịch sữa có màu cà phê, thành dạ dày cũng thấy được những nốt mưng mủ và chi chít những đốm máu, có thể thấy, trước khi chết nạn nhân đã xuất huyết dạ dày.
Kết quả khám nghiệm thi thể như vậy, khiến tôi nhất thời không thể nghĩ ra, nguyên nhân dẫn đến tử vong là gì? Tôi vừa lấy ngón tay trượt trên thi thể, vừa suy nghĩ.
Theo đường trượt của ngón tay tôi, một mảnh da ở vùng dưới xương chậu của thi thể bong ra.
Đột nhiên, tôi nghĩ thông suốt.
“Thật không thể tưởng tượng được!” Tôi nói.
“Thế nào?” Đại đội trưởng Dương nhìn tôi đầy tò mò.
Tôi nói: “Trong phân loại tử vong do nhiệt độ cao, có một loại gọi là tử vong do bỏng.”
“Tử vong do chất lỏng hoặc khí ở nhiệt độ cao, gọi là tử vong do bỏng.” Đại đội trưởng Dương nắm rất rõ lý thuyết.
Tôi gật đầu nói: “Loại tử vong này rất ít gặp, anh còn nhớ đặc điểm tử vong chứ?”
“Chủ yếu là bề mặt da nổi mẩn đỏ, mụn nước có thể sưng huyết và viêm.” Đại đội trưởng Dương nói: “Nghiêm trọng hơn, protein trong cơ thể chịu tác động của nhiệt độ cao sẽ đông lại, tế bào sẽ bị hoại tử.”
“Đúng.” Tôi nói: “Những vết thương như vậy, thường rất dễ nhận ra là nhờ mẩn đỏ, sung huyết và mụn nước trên bề mặt da. Nhưng, nếu thi thể đã phân hủy, lại là một chuyện khác.”
“Anh nói như vậy, cũng đúng.” Đại đội trưởng Dương nói: “Khi chúng ta nhìn thấy thi thể, lớp da bên ngoài đã tróc ra rồi, chúng ta cứ nghĩ đó là do da bị phân hủy nên tróc ra, thật ra không phải. Thi thể bị tróc da, lớp trung bì xuất huyết và bị viêm lộ ra ngoài, nên chúng ta nhìn thấy một mảng mẩn đỏ lớn. Chúng ta cứ nghĩ thi thể tử vong do bỏng, mụn nước và mẩn đỏ sẽ đi cùng nhau, nhưng khi phân hủy rồi thì khác hẳn.”
“Còn lực cản đường dao nữa.” Tôi nói: “Đây là do protein của các tổ chức dưới da đông cứng và bị hoại tử gây ra, cảm giác tay của chúng ta đã nói lên một sự thật. Bước tiếp theo, chúng ta có thể xét nghiệm bệnh lý mô mềm để xác nhận các tổ chức dưới da và cơ thịt có bị xơ cứng hoại tử hay không, có bị viêm và chảy máu không, từ đó sẽ xác định được nạn nhân có phải chết vì bỏng hay không.”
Nói xong, tôi lấy một mảnh cơ mềm trên ngực nạn nhân cho vào một chiếc bình, sau khi ngâm formalin, đưa cho một nhân viên kỹ thuật, nói: “Sáng sớm mai đưa đến phòng xét nghiệm bệnh lý ở tỉnh, bảo Trưởng khoa Phương Tuấn Kiệt làm cắt mảnh.”
“Nhưng…” Đại đội trưởng Dương bóp lên tứ chi của nạn nhân, nói: “Diện tích bỏng này lớn quá nhỉ?”
Tôi gật đầu, nói: “Diện tích bị loét lớn trong khí quản, thực quản, có thể khẳng định cả người đứa bé bị rơi vào nước sôi, nên đã hít, nuốt chất lỏng nhiệt độ cao vào, khiến cho đường hô hấp, tiêu hóa bị loét và xuất huyết dạ dày.”
“Cái gì?” Đại đội trưởng Dương trợn to mắt: “Anh… anh nói, thằng bé bị nấu chín?”
“Cũng không hẳn.” Tôi nói: “Nếu toàn bộ mô mềm đều đã đông cứng hoại tử thì sẽ không phân hủy nhanh như vậy đâu. Hơn nữa, cơ quan nội tạng của thằng bé vẫn còn tốt.”
“Dù sao cũng không khác đã nấu chín là bao.” Đại đội trưởng Dương toát mồ hôi lạnh.
“Bị bỏng ở mức độ nghiêm trọng như vậy, đứa bé lại hoàn toàn không có khả năng tự cứu, vậy nó làm sao thoát ra khỏi chỗ nước sôi được?” Tôi hỏi.
Tôi và Đại đội trưởng Dương không hẹn mà cùng nhìn về phía thi thể Thao Anh Hoa đang nằm bên cạnh.
Nhìn kỹ, mức độ phân hủy trên người Thao Anh Hoa có khác biệt so với Dương Vĩnh Phàm, hiện tượng trương phình rõ hơn, nhưng dấu hiệu bong tróc da không rõ ràng như vậy. Hiển nhiên, Thao Anh Hoa không 'bị nấu chín' như Dương Vĩnh Phàm.
Sau khi khám nghiệm thi thể, tuy bên ngoài thi thể không giống nhau, nhưng cơ quan bên trong lại giống nhau đến kinh ngạc. Cơ quan nội tạng của Thao Anh Hoa cũng không có dấu hiệu bị thương tổn, nhưng khí quản và thực quản lại đầy vết loét, trong dạ dày cũng có dấu hiệu xuất huyết.
“Thế này là sao?” Đại đội trưởng Dương nói: “Bà ấy không thể rơi vào nước sôi được, nhưng sao lại có chất lỏng chảy vào đường hô hấp và tiêu hóa?”
Tôi nhắm mắt nhớ lại, một vật chợt hiện lên trong đầu tôi.
Tôi cầm hai tay Thao Anh Hoa lên, nói: “Anh xem, hai tay của bà ấy, cả mũi và cổ đều mẩn đỏ.”
Nói xong, tôi dùng dao phẫu thuật cắt mô mềm trên cánh tay, nói: “Anh xem, tình trạng ở chỗ này giống hệt với thi thể của đứa bé!”
Vừa dứt lời, một luồng sáng từ bên ngoài rọi vào mắt chúng tôi, sau đó, nhân viên kỹ thuật Tiểu Lạc hùng hổ đi vào phòng giải phẫu, theo phía sau cậu ta là Lâm Đào đang co ro.
“Ấy? Sao cậu lại đến đây?” Tôi cười hỏi Lâm Đào.
Lâm Đào nhìn ngó một lượt xung quanh, nói: “Thật không hiểu nổi, phòng giải phẫu sao lại xây ở cái nơi quái quỷ này.”
“Nơi quái quỷ?” Tôi nhấn mạnh chữ 'quỷ' làm cho Lâm Đào rùng mình.
“Chúng tôi khám nghiệm xong rồi.” Tiểu Lạc nói: “Hoàn toàn không có dấu vết người ngoài đột nhập vào. Các anh thì sao, nạn nhân bị giết thế nào vậy?”
“Bị nấu chín.” Đại đội trưởng Dương nói.
“Anh đừng có dọa tôi.” Lâm Đào nói. Tôi cảm thấy tóc cậu ta đều dựng đứng hết lên rồi.
“Đã xác nhận là bị nấu chín rồi.” Tôi bồi thêm một câu.
Lâm Đào kinh sợ, run rẩy nói: “AI lại tàn nhẫn như vậy!”
“Đã quên chủ đề chúng ta thảo luận trong phòng làm việc lúc sáng rồi à?” Tôi nói: “Chuyện gì cũng không được chủ quan, không được cho vẻ bề ngoài che mắt.”
Lâm Đào run rẩy nghĩ ngợi rồi nói: “Ý anh nói là… tự sát?”
“Hàhà, tôi nói là cách thức tử vong.” Tôi nói: “Hay để tôi hỏi cậu đi, hiện trường có phải không tìm thấy dấu chân hay dấu vân tay của người ngoài không?”
“Không thấy.” Lâm Đào nói.
“Trong gian bếp có một chiếc ghế nhỏ, có phải trên đó có dấu chân của Dương Vĩnh Phàm không?” Tôi hỏi tiếp.
Lâm Đào gật đầu.
“Trên bếp có một chiếc vạc lớn, bên trong toàn là nước đúng không?”
“Đúng.”
“Trước cửa gian bếp có một chiếc gáo, trên chiếc gáo có phải có dấu vân tay của Thao Anh Hoa?”
“Sao anh biết vậy?” Tiểu Lạc thốt lên.
Tôi mỉm cười nói: “Giờ tôi sẽ nói cho các cậu nghe quá trình xảy ra vụ án. Thao Anh Hoa ở nhà không chỉ trông đứa bé mà còn phải dọn dẹp nhà cửa, vì bà ta có một cô con dâu lười biếng. Thao Anh Hoa để đứa bé chơi trong sân, còn mình vào nhà kho thu dọn bao khoai. Đứa bé 2 tuổi mà, không biết gì là nguy hiểm. Hơn nữa, đã có khả năng trèo lên trèo xuống nên đã trèo lên chiếc ghế bên bếp lò, đảo chiếc nồi rồi rơi vào trong nước sôi.”
“Bị nấu chín thật rồi.” Lâm Đào không ngừng chà xát cánh tay mình.
“Cũng không hẳn là nấu chín.” Tôi nói: “Nghe thấy tiếng động, Thao Anh Hoa hoảng hốt chạy xuống gian bếp, vớt đứa bé từ trong nước sôi ra, khiến cho tay bà ta bị thương. Nhưng, mọi người biết đấy, người bị bỏng, vẻ ngoài trông rất đáng sợ, lớp da sẽ bị tróc ra từng mảng, khắp người đều là mẩn đỏ và mụn nước.”
Tôi cố ý đè thấp giọng nói, Lâm Đào từ từ nhích về phía Tiểu Lạc.
“Thấy tình hình như vậy, đừng nói là không cứu được, cho dù cứu được, đứa bé cũng không thể có cuộc sống bình thường nữa.” Tôi nói: “Thế nên Thao Anh Hoa trong lúc mất bình tĩnh, đã múc một gáo nước sôi, tự đổ vào miệng mình nên để lại dấu vân tay trên gáo. Đường tiêu hóa, hô hấp và quanh mũi, cổ của thi thể đều có vết bỏng.”
“Đáng sợ quá.” Lâm Đào run rẩy nói.
“Anh phân tích như vậy, hình như có thể giải thích được tất cả những vết thương và dấu vết để lại rồi, rất hợp lý.” Đại đội trưởng Dương nói: “Nhưng, nguyên nhân tử vong thì sao, kết luận thế nào đây?”
Tôi nói: “Tử vong do bỏng có vài loại. Loại thứ nhất là tổn thương ở diện tích lớn dẫn đến sốc chấn thương; loại thứ hai là đau đớn dữ dội dẫn đến sốc thần kinh; loại thứ ba là nhiệt độ cao khiến cho mất nước nội bào, từ đó dẫn đến sốc giảm thể tích máu. Tóm lại chính là sốc chết. Đây chính là nguyên nhân tử vong của đứa bé.”
“Nhưng, Thao Anh Hoa hẳn không phải tử vong do sốc.” Đại đội trưởng Dương nói.
“Đúng, bà ta không phải.” Tôi nói: “Thường khi rót chất lỏng nóng vào người sẽ không lập tức tử vong. Nhưng, lúc nãy tôi đã xem rất kỹ đầu cổ họng của bà ta, có dấu hiệu bị phù. Hơn nữa, thi thể có dấu hiệu ngạt khí nên tôi cho rằng cổ họng bà ta bị phù do bỏng, làm tắc nghẽn đường hô hấp, ngạt khí mà tử vong.”
“Theo anh phâ