Vụ Án Thứ 7 Những Đứa Trẻ-Phần 1
Có những nỗi đau chẳng thể khóc thành lệ, chẳng thể nói cùng ai, cho dù có nói cũng nào ai hiểu. Nỗi đau ấy mãi mãi không tan biến, mà tựa như những bông tuyết trong đêm vắng lặng lẽ tích tụ trong lòng ta.
- Murakami Haruki -
Ngay khi Hàn Lượng khởi động xe, tôi liền đổi ý.
“Đợi đã, tôi nhớ vẫn còn một bộ xương nữa, chúng ta còn chưa tìm hiểu tình hình mà.” Tôi nói.
“Không phải giao cho tổ điều tra số hai tiến hành rồi sao?” Lâm Đào nói.
“Nhưng, chúng ta đã đến đây rồi, đâu thể khoanh tay đứng nhìn được phải không?”
“Chúng ta chỉ có mấy người, đâu thể hỏi thăm hết từng vụ án xảy ra trong tỉnh được.” Lâm Đào có chút khác thường, hình như cố ý muốn bàn lui.
“Thầy từng nói, đã hỏi rồi thì phải có trách nhiệm.” Tôi nói: “Nếu ban đầu chúng ta đã biết chuyện này, vậy tốt nhất nên xử lý đến cùng.” Tôi giữ nguyên quan điểm của mình.
“Vậy… vậy… sinh nhật Lông Vũ ngày mai phải làm sao?” Lâm Đào cúi đầu, nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
“Ơ, tôi có nói gì đâu.” Trần Thi Vũ nói: “Ai cần ăn sinh nhật chứ? Hơn nữa, cùng các anh điều tra, sinh nhật lại càng có kỷ niệm sâu sắc hơn mà.”
Nói xong, Trần Thi Vũ đưa mắt nhìn Hàn Lượng.
Hàn Lượng không hề phát hiện ra, quay lại nhìn tôi, nói: “Rồi giờ làm sao đây?”
Tôi cười cười, chỉ tay về phía trước, nói: “Đi thôi, đến Phòng Cảnh sát huyện.”
Đại đội trưởng Dương thấy chúng tôi quay lại, tỏ ra rất kinh ngạc, vẻ mặt hoảng hốt nhìn chúng tôi, nói: “Sao vậy? Lại có chuyện gì hả? Chứng cứ của vụ án này không có vấn đề gì, tôi… tôi chưa nói với các anh sao?”
Tôi bị vẻ mặt kinh ngạc của Đại đội trưởng Dương chọc cười, nói đùa: “Đánh giá xếp hạng phòng kỹ thuật.”
Đánh giá xếp hạng phòng kỹ thuật là một hạng mục sát hạch Bộ Công an yêu cầu Sở Công an các tỉnh tổ chức định kỳ hai năm một lần, đánh giá toàn diện nhân viên, trang thiết bị và tình hình công tác của các phòng kỹ thuật hình sự các tỉnh thành, hình thành một thang điểm nhất định. Căn cứ theo điểm số, chia các phòng kỹ thuật thành 'phòng kỹ thuật gương mẫu cấp I', 'phòng kỹ thuật cấp I' và 'phòng kỹ thuật cấp II'.
Để đạt tiêu chuẩn, các cấp lãnh đạo đã xây dựng một bộ tiêu chuẩn cho các phòng kỹ thuật. Sở Công an các tỉnh cũng đưa công tác này vào quá trình sát hạch thành tích của các địa phương, vì thế, đâu đâu cũng rất xem trọng công tác đánh giá xếp hạng phòng kỹ thuật.
Thật ra, tỉnh tôi tiến hành đánh giá vào đầu các năm lẻ, nên năm nay không phải năm đánh giá, nhưng vừa nghe tôi đột ngột nói vậy, Đại đội trưởng Dương lập tức đỏ mặt, hoảng hốt nói: “Chúng tôi… chúng tôi vẫn chưa chuẩn bị tài liệu, năm nay sao lại chơi trò tấn công bất ngờ thế này?”
Tôi bật cười lớn, nói: “Đùa chút thôi, đừng căng thẳng thế.”
Đại đội trưởng Dương gõ lên đầu tôi một cái: “Cậu dọa chết tôi đây rồi, dám đùa với sư huynh hả?”
Tôi cười hì hì, trở về chủ đề chính, nói: “Chẳng qua tôi không an tâm về bộ xương kia.”
“À, bộ xương đó hả?” Đại đội trưởng Dương nói: “Tôi vừa tìm hiểu sơ bộ rồi, sau bước đầu khám nghiệm thi thể, không phát hiện dấu vết ngoại thương nào. Nhưng, để chắc ăn, tôi đã báo cáo lên ủy ban, yêu cầu các đồn cảnh sát điều tra nhân khẩu mất tích phù hợp để xác định lai lịch nạn nhân, tìm ra lai lịch rồi sẽ rõ ràng thôi. Hôm qua tôi chẳng nói rồi còn gì, ở chỗ chúng tôi có rất nhiều người chạy vào trong núi để tự sát hoặc người lang thang đi lạc rồi đói chết.”
“Đây là vùng núi, xác định lai lịch nạn nhân chắc không dễ dàng chút nào?” Tôi nhíu mày.
“Đúng vậy.” Đại đội trưởng Dương nói: “Nhất là những người sống trong núi, không dễ hỏi từng người một được.”
“Quan trọng là điều kiện để tìm ra lai lịch nạn nhân phải chuẩn xác.” Tôi nói: “Hay là hôm nay, chúng ta đi xem thử, thêm một nhóm tính toán tuổi tác, chiều cao thì càng chắc chắn hơn.”
“Chuyện này thì tôi rất tự tin.” Đại đội trưởng Dương nói: “Bác sĩ pháp y Lâm Hải của chúng tôi là thạc sĩ pháp y nhân chủng học đấy.”
“Lâm Hải?” Tôi lục lọi trong trí nhớ để tìm cái tên này: “Sao tôi chưa từng nghe nhỉ? Tôi nhớ dưới tay Đại đội trưởng Dương chẳng phải có hai, ba pháp y sao? Đây là người mới à?”
“Lâm Hải, nghe như anh em của tôi vậy.” Lâm Đào nói đùa mà cũng nhạt nhẽo như thế.
“Đừng nhắc nữa, ba pháp y liên tục thôi việc, vốn chỉ còn lại một mình tôi, bây giờ thì ổn rồi, năm nay có một thạc sĩ mới đến.” Đại đội trưởng Dương nói.
Tôi kinh ngạc nói: “Vấn đề lớn đấy! Một, sao lại có nhiều người liên tục thôi việc như thế? Hai, một đồng chí vừa vào làm, chắc chắn chưa đủ năng lực đảm nhiệm vị trí pháp y khám nghiệm chính được, cũng không đủ trình độ chuyên môn để tự mình điều tra các vụ án, vụ án bộ xương trắng không nên giao cho cậu ta mới phải.”
“Không giao cho cậu ta thì giao cho ai đây? Chỉ có hai người tôi và cậu ta thôi.” Đại đội trưởng Dương hậm hực nói: “Không phải tôi phàn nàn, nhưng anh nói xem, cái nghề ngày ngày tiếp xúc với tử thi như chúng ta, có thể nói là nghề không ai muốn làm, còn là nghề đòi hỏi trình độ học vấn cao nhất, nhận mức lương thấp nhất trong ngành cảnh sát, thăng tiến thì chậm nhất, áp lực lại lớn nhất. Anh nói xem, còn ai làm đây?”
Tâm trạng của tôi cũng bị Đại đội trưởng Dương lây nhiễm, nói: “Lương thấp là do nhân viên công chức chúng ta không quản lý theo phân loại, cho dù trình độ học vấn của anh cao đến mấy, công việc vất vả đến mấy, ở cấp bậc nào thì nhận mức lương đó. Thăng chức chậm không phải do chúng ta không cố gắng, mà các ngành khác vào nghề nhanh, một người vừa thăng tiến thì có người khác bù vào ngay, còn chúng ta thì không thể. Pháp y cần có năm năm nền tảng y học, còn phải trải qua nhiều năm rèn luyện kinh nghiệm, nên một khi có người thăng tiến, rất khó để tìm được người khác vào thay. Áp lực lớn là do mạng người vô giá, công việc của chúng ta liên quan trực tiếp đến mạng người. Thật ra, không phải ai cũng làm pháp y được, cũng không phải ai cũng muốn làm. Trong năm năm qua, mỗi năm tỉnh chúng ta đều tuyển thêm pháp y, nhưng vẫn rất thiếu nhân lực.”
“Tôi không muốn làm cản trở tiền đồ của người khác, mỗi người đều có chí hướng riêng.” Đại đội trưởng Dương nói: “Ba người họ thôi việc, có người ra làm bác sĩ, có người kinh doanh được phẩm, không cần tiếp xúc với người chết nữa, công việc cũng không mệt mỏi như thế, áp lực không lớn nữa, số tiền kiếm được cũng gấp mười mấy lần hiện tại.”
“Phải, ngăn cản cũng không có tác dụng. Tôi đã nói, nghề pháp y hiện tại cần thỏa mãn hai điều kiện, thứ nhất, học y; thứ hai, yêu nghề. Nếu không yêu nghề, chắc chắn không thể làm nổi.” Tôi nói: “Nhưng, để một đồng chí vừa nhận chức một mình xử lý vụ án, rủi ro vẫn rất lớn, vậy nên, chúng ta gọi Lâm Hải rồi cùng đi kiểm tra bộ xương đó lần nữa thôi.”
* * *
Dọc đường đến nhà xác, tâm trạng của tôi rất kém. Thiếu hụt pháp y là sự thật không thể chối cãi, bày ra ngay trước mắt tôi, nhưng tôi lại không có cách nào thay đổi được. Không được lãnh đạo quan tâm, không được nhân dân thấu hiểu, ngày ngày làm công việc mà ai cũng muốn tránh xa, chịu đựng ánh mắt soi mói, thậm chí là kỳ thị. Nếu không vì cảm giác thỏa mãn mỗi lần phá được án, liệu tôi có kiên trì không? Nghề này làm thế nào mới được nhiều người chú ý hơn? Nhiều người thấu hiểu hơn? Tôi nghĩ, việc bị lạnh nhạt khiến người ta chạnh lòng nhiều hơn là lương thấp hay công việc bỏ sức ra nhiều mà thu về chẳng được bao nhiêu.
Lâm Hải là một chàng trai trẻ, cao gầy, da trắng, đeo kính, do vừa ra trường nên có chút tự phụ. Lâm Hải mở túi thi thể ra, cầm thẳng xương hông của nạn nhân lên, chỉ vào xương mu, nói: “Thi thể bị thú hoang gặm cắn, phần lớn mô mềm đều đã mất, nhất là lớp da đã biến mất, khiến cho tốc độ phân hủy nhanh hơn. Tuy mô mềm còn sót lại trông còn khá mới nhưng xương đã lộ hết ra ngoài, có thể giúp chúng ta giảm bớt công đoạn nấu liên hợp xương.”
Thạc sĩ Lâm đã nói chính xác nguyên nhân thi thể bị phân hủy nghiêm trọng, nhưng nói mô mềm còn mới thì chưa đúng.
Tôi gật đầu, nói: “Vậy cậu đoán nạn nhân đã tử vong bao lâu rồi?”
“Tôi nghĩ khoảng hai, ba ngày.” Thạc sĩ Lâm nói.
Tôi lắc đầu, chỉ vào đầu nạn nhân. Mô mềm ở phần cổ đã mất gần hết, chỉ còn lại chút ít cơ thịt nối phần đầu và cổ lại với nhau, da đầu và da mặt đều đã mất gần hết, phần mặt của thi thể hơn nửa là hộp sọ, còn lại là cơ thịt, khuôn mặt này không khác ma quái trong những bộ phim kinh dị là bao.
Tôi nói: “Mí mắt bên phải của nạn nhân vẫn còn, có thể nhìn thấy nhãn cầu bên dưới đã khô hết rồi. Nếu chỉ mới hai, ba ngày, dịch thủy tinh trong nhãn cầu không còn đầy, nhưng vẫn phải còn không ít mới đúng. Vì vậy, tôi cho rằng nạn nhân đã chết hơn bảy ngày rồi.”
“Có căn cứ nào không?” Lâm Hải hỏi.
Tôi lắc đầu, mỉm cười nói: “Kinh nghiệm.”
Lâm Hải rõ ràng không phục, nói tiếp: “Về tuổi tác và chiều cao, các anh xem, bề mặt khớp mu đã xuất hiện tình trạng thoái hóa, bên hông, dưới khớp và sau lưng đều có vết rách, cộng thêm răng nạn nhân đã rụng do tuổi tác, số răng còn lại cũng đã bị bào mòn từ cấp độ 8 đến cấp độ 9, theo tôi suy đoán, nạn nhân khoảng 68 tuổi.”
Tuổi tác nạn nhân mà Lâm Hải suy đoán xấp xỉ với suy đoán của tôi, đây là căn cứ quan trọng nhất trong việc tìm ra lai lịch nạn nhân.
“Nữ, 68 tuổi, cao khoảng 1,5 mét. Đây là điều kiện để chúng ta tìm kiếm lai lịch thi thể.” Lâm Hải nói.
Tôi gật đầu tỏ ý đồng tình, lấy một mảnh áo rách sót lại trong túi đựng thi thể ra, bổ sung thêm: “Điều kiện sống của nạn nhân khi còn sống khá kém, mặc quần áo vải lanh.”
Ánh mắt Lâm Hải đầy vẻ kinh ngạc.
Đại đội trưởng Dương nói: “Nhìn đi, kinh nghiệm vẫn cần phải tích lũy thêm đấy. Tuy cậu là sinh viên xuất sắc ngành Pháp y Nhân chủng học, nhưng pháp y không chỉ đơn giản là nhân chủng học thôi đâu.”
Tôi xua tay, vừa sắp xếp lại xương cốt của nạn nhân vừa nói: “Vậy nguyên nhân tử vong là gì?”
“Hả? Nguyên nhân tử vong?” Lâm Hải hơi ngớ ra: “Chuyện này… chỉ sót lại một bộ xương, làm sao phán đoán nguyên nhân tử vong được?”
Tôi chỉ hai bên xương sườn của nạn nhân, nói: “Hai bên xương sườn của nạn nhân có nhiều chỗ bị gãy, ừm, tôi đếm rồi, mỗi bên đều có năm chiếc xương gãy. Hơn nữa, đối xứng hai bên, đường gãy xương nằm trên cùng một đường thẳng, điều này nói lên gì?”
“Ồ, vậy à.” Lâm Hải tỏ ra khinh thường, nói: “Tôi đã xem qua rồi, trong các đoạn xương gãy không xuất huyết, cơ liên sườn còn sót lại cũng không chảy máu, nên đây là vết thương sau khi tử vong, không thể là nguyên nhân tử vong được.”
“Tốt lắm.” Tôi nói: “Đây đúng là vết thương sau khi tử vong, nhưng có thể làm căn cứ để phân tích. Xương sườn hai bên bị gãy một cách ngay ngắn, thường là do va đập, té ngã và bị đè nặng. Vậy, vì sao sau khi nạn nhân chết lại xuất hiện xương sườn gãy ngay ngắn như thế? Đây là chuyện chúng ta cần phải suy nghĩ.”
“Thế nguyên nhân tử vong là gì?” Lâm Hải bắt đầu hỏi ngược lại tôi.
Tôi không lên tiếng, tiếp tục sắp xếp xương cốt của thi thể. Dần dần, những mảnh xương bị rơi ra đã được tôi ghép chung với phần vẫn còn dính lại của thi thể.
Đột nhiên, mắt tôi lóe lên, cầm một sụn giáp của nạn nhân lên, nói: “Đây có thể là một vụ án mạng đấy!”
“Sao anh biết được?” Đại đội trưởng Dương giật mình.
“Hôm qua chúng ta chẳng nói về việc này rồi còn gì.” Tôi nói: “Khác biệt giữa siết cổ và treo cổ chết, ngoài vết nhấc lên nhìn thấy được trên mô mềm, còn phải chú ý đến tình trạng xương gãy ở cổ. Treo cổ do tác động của trọng lực, sức của sợi dây sẽ dồn lên xương móng bên dưới hàm dưới, thường gây gãy xương móng; còn siết cổ thì không chắc sợi dây sẽ siết lên vị trí nào trên cổ, có thể làm gãy xương móng, cũng có thể làm gãy sụn tuyến giáp theo chiều dọc. Nạn nhân này, bị gãy sụn tuyến giáp theo chiều dọc, hẳn là bị siết cổ chết.”
“Bị siết cổ chết?” Đại đội trưởng Dương nói: “Không phải là vào rừng tự sát à? Hay là tự siết cổ?”
“Chuyện này phải kết hợp với hiện trường.” Tôi nói: “Hôm qua tôi cũng có nói, tự siết cổ cần phải thắt dây thật chặt. Nếu đã thắt chặt dây, động vật không thể nào nới ra được, sợi dây đáng ra phải còn ở hiện trường mới đúng.”
“Không thể nào, hiện trường không có sợi dây nào cả.” Trần Thi Vũ nói chen vào.
Tôi nói: “Đúng, chính là vậy. Nếu hiện trường không có dây, vậy đây rõ ràng là một vụ án mạng, nạn nhân bị người khác siết cổ đến chết rồi mang xác vào rừng.”
“Rắc rối to rồi.” Đại đội trưởng Dương nhíu mày, nhìn Lâm Hải đang im lặng đứng bên cạnh, nói: “Nhìn xem, pháp y không đơn giản đâu, không phải chỉ cần học tốt nhân chủng học là được.”
“Rắc rối không to đâu, mấu chốt là phải tìm cho ra lai lịch nạn nhân.” Tôi nói: “Xa vứt gần chôn, người quen giấu xác, đây đều đã thành quy luật. Lại thêm nạn nhân là một người phụ nữ cao tuổi, không có tiền bạc gì, có thể loại trừ khả năng cướp của hiếp dâm. Thế nên tôi nghĩ, một khi tìm ra lai lịch nạn nhân, vụ án này cũng không quá khó giải quyết.”
Đại đội trưởng Dương yên tâm gật đầu.
Tôi vừa cởi trang phục giải phẫu ra, điện thoại liền đổ chuông.
“Vẫn còn ở Hồ Đông hả? Sao lâu vậy?” Thầy hỏi.
Tôi đoán lại có vụ án mới, nên tóm tắt lại vụ án trước và vụ án đang xử lý này cho thầy biết. Để mọi người đều nghe đầy đủ, tôi mở chức năng loa ngoài lên.
“Thì ra là vậy.” Thầy nói với giọng hài hước: “Vậy các cậu cứ nằm lại đó đi.”
Tôi hiểu thầy đang nói đùa, ý bảo chúng tôi cứ tiếp tục ở lại huyện Hồ Đông.
Thấy không ai đùa theo, thầy bực dọc nói: “Công việc tiếp theo của các cậu chính là đánh giá xếp hạng phòng kỹ thuật.”
Vừa nghe đến mấy chữ này, tôi liền rít lên, nói: “Không phải đầu năm sau mới tiến hành đánh giá sao?”
“Đầu năm sau trên Bộ Công an sẽ xuống kiểm tra xác suất, cuối năm nay ai ai cũng bận nên tỉnh quyết định tiến hành đánh giá sớm hơn vài tháng.” Thầy nói: “Quyết định đưa ra đột ngột cũng là cố ý tấn công bất ngờ, đề phòng có nơi gian lận. Cậu và Lâm Đào phụ trách các huyện quanh Trình Thành, công việc đánh giá các đơn vị cảnh sát cấp huyện sẽ bắt đầu tiến hành ngay hôm nay.”
Cúp điện thoại, tôi khó xử nhìn mọi người.
Lâm Đào kinh ngạc trừng to mắt, nói: “Cái miệng quạ nhà anh linh đến đáng sợ!”
Đại đội trưởng Dương không có tâm trạng để chỉ trích tôi, nói: “Làm sao bây giờ, cơ sở thiết bị, thành tích công tác chúng tôi đều không có vấn đề gì, nhưng về nhân viên, bây giờ chúng tôi chỉ có hai người thôi.”
“Không đủ nhân viên, danh hiệu phòng kỹ thuật cấp I của các anh e là phải tháo xuống rồi.” Tôi nói: “Nhưng, không phải trách nhiệm của anh, vấn đề này cũng không thể giải quyết được trong thời gian ngắn, đành phải chịu thôi.”
“Các anh đã có việc để làm, tôi thì nhàn rỗi rồi.” Trần Thi Vũ chen lời: “Ngày mai, là sinh nhật tôi. Hôm trước, tôi ở trong núi thấy phong cảnh cũng khá đẹp, chi bằng chiều mai tôi xin nghỉ phép, vào trong đó ngắm cảnh?”
Tôi biết cô nàng nam tính tốt nghiệp ngành điều tra trinh sát này là một khách du lịch 'ba lô' thứ thiệt, nhìn thấy non xanh nước biếc thế kia, đương nhiên không thể ngồi yên được.
Tôi gật đầu, nói: “Nhưng, cô không thể đi vào núi một mình được.”
“Tôi, tôi, tôi.” Lâm Đào chỉ lên mũi mình nói.
“Cậu cái gì mà cậu?” Tôi cắt ngang lời cậu ta, nói: “Cậu phải đánh giá cùng với tôi, cậu đi đâu được?”
“Để tôi đi cùng cô ấy vậy.” Hàn Lượng xung phong.
“Được.” Tôi và Trần Thi Vũ đồng loạt lên tiếng. Lâm Đào cúi đầu ủ rũ.
* * *
Do vụ án vẫn chưa giải quyết xong, tôi và Lâm Đào quyết định tiến hành đánh giá vài quận, huyện lân cận trước, sau cùng mới đánh giá huyện Hồ Đông. Trong một ngày rưỡi sau đó, tôi và Lâm Đào tất bật ngày đêm, liên tục chạy khắp bảy quận, huyện. Ngày 1 tháng 11, buổi chiều ngày sinh nhật, Trần Thi Vũ sẽ quay lại huyện Hồ Đông.
Chúng tôi chọn một nhà hàng nhỏ của huyện Hồ Đông, mua một chiếc bánh kem, đợi Trần Thi Vũ và Hàn Lượng về sẽ cùng ăn sinh nhật 23 tuổi của cô ấy. Nhưng, cái mà chúng tôi đợi được là cuộc gọi của Trần Thi Vũ.
“Chúng tôi ở trong núi, phát hiện một ngôi nhà!” Trần Thi Vũ nói trong điện thoại: “Nơi này trông rất giống hiện trường án mạng.”
“Lại có người chết à?” Tôi hỏi.
“Không.” Trần Thi Vũ nói: “Anh còn nhớ bộ xương kia không? Có mảnh vải lanh. Tôi thấy trong nhà này cũng có vài bộ quần áo vải lanh! Quan trọng là trong nhà không có ai, có dấu vết ẩu đả, còn có một sợi dây thừng! Chúng tôi vừa phát hiện chiều nay, cửa khép hờ, trong nhà không có ai, chúng tôi đã đi mấy vòng quanh nhà rồi, càng xem càng thấy khả nghi!”
Tôi đặt điện thoại xuống, không nói tiếng nào, lập tức gọi cho Đại đội trưởng Dương, yêu cầu anh ta điều động cảnh sát hình sự và dân quân lập tức đến nơi mà Trần Thi Vũ nói.
Xe hơi không thể nào đến tận nơi được. Chúng tôi đi dưới ánh trăng, mượn ánh sáng của đèn điều tra, đi bộ gần hai tiếng đồng hồ mới đến được nơi hoang vu không một bóng người này.
“Sao lại có người sống ở nơi thế này chứ?” Đại đội trưởng Dương rất kinh ngạc, quay đầu lại hỏi trưởng đồn cảnh sát khu vực được cử đến.
Đồn trưởng gãi đầu, nói: “Chủ nhà này tên là Lưu Thúy Hoa, 69 tuổi, chưa từng kết hôn, không có người thân, không con cái. Tính cách của bà ấy xa cách, không thích giao tiếp với người khác. Tổ chức xã hội cách vài ba hôm lại đưa ít lương thực đến cho bà ấy, bà ấy cũng có rào một mảnh đất nhỏ trồng rau trên đó. Cứ thế đã mấy chục năm rồi.”
“Lúc đầu khi điều tra sao không tìm bà ấy?” Đại đội trưởng Dương hỏi.
“Ở khu vực chúng tôi có rất nhiều người già phù hợp với điều kiện, mà tổ hình sự các anh yêu cầu phải gặp từng mặt từng người mới tính, nên mấy ngày nay, chúng tôi phải đi tìm từng người một để không bỏ sót.” Đồn trưởng nói: “Lưu Thúy Hoa khó có thể gây thù chuốc oán với ai rồi bị người ta giết nhất, nên chúng tôi định để sau cùng mới tìm bà ấy.”
Hiện trường là sàn đất, tuy có vài vật dụng trong nhà đổ vỡ, nhưng lại không nhìn thấy dấu chân.
Tôi cầm một chiếc áo vải lanh lên, nói: “Giống hệt chất liệu ở hiện trường, đây là tự trồng, tự dệt áo! Sống theo cách nguyên thủy! Xem ra, nạn nhân rất có thể chính là bà ấy.”
Dứt lời, tôi nhìn thấy một chiếc lược, bên trên còn vương lại ít tóc bạc, đưa cho Lâm Đào, nói: “Mang chiếc lược này về, lấy tóc đi xét nghiệm ADN rồi so sánh với bộ xương.”
Lâm Đào gật đầu, cho chiếc lược vào túi đựng vật chứng, sau đó bật đèn soi dấu vết lên, tìm kiếm dấu vết trên mặt đất.
Tôi thấy căn nhà rất nhỏ, đối với người có nghề như Lâm Đào, chỉ một lát là kiểm tra xong ngay. Vì thế, tôi vẫy tay bảo mọi người lui ra ngoài đợi.
“Trong núi không được hút thuốc.” Đồn trưởng ngăn động tác lấy thuốc ra của Đại đội trưởng Dương, nói: “Kỳ lạ thật, một người già neo đơn thế này, sao lại có kẻ giết bà ấy nhỉ?”
“Người già neo đơn?” Tôi bỗng nhảy lên: “Siết cổ chết? Giấu xác? Huyện Hồ Đông cách tỉnh Nam Hòa bao xa?”
Đại đội trưởng Dương giật mình trước phản ứng mãnh liệt của tôi, câu hỏi đột ngột cũng khiến anh ta ngẩn ra, nói: “Gần lắm, khu giáp ranh mà. Anh nhìn phía Tây kìa, qua ngọn núi này chính là huyện Lạc Nguyên tỉnh Nam Hòa; ở phía Bắc, qua mấy thôn làng, chính là huyện Sâm Mậu tỉnh Nam Hòa.”
“Huyện Lạc Nguyên, huyện Sâm Mậu!” Tôi kêu lên: “Đều là những nơi xảy ra vụ án nhóm B của chuyên án ‘7/9’ mà tỉnh đang chỉ đạo!”
“Là sao?” Đại đội trưởng Dương vẫn ngơ ngác: “Chẳng phải anh đã nói, tìm ra lai lịch nạn nhân thì vụ án có thể phá được rồi sao?”
“Vấn đề chính là ở đây!” Tôi nói: “Chúng ta không sợ có động cơ gây án, chỉ sợ không có động cơ gây án!”
“Ý anh là vụ án này không có động cơ gây án?” Đồn trưởng chen vào hỏi.
Tôi gật đầu, nói: “Nếu tôi đoán không nhầm, đây là vụ án thứ ba của nhóm B! Song song với vụ Lý Thắng Lợi ở Long Phiên, người già neo đơn bị giết hại!”
“À! Anh nói thời gian tử vong của Lưu Thúy Hoa ít nhất là bảy ngày.” Trần Thi Vũ nói: “Hôm qua cách ngày xảy ra vụ án Lý Thắng Lợi 22 tháng 10 chín ngày! Thời gian cũng rất trùng khớp!”
“Tôi lập tức thông báo cho thầy và Sở Cảnh sát tỉnh Nam Hòa.” Tôi nói: “Không phải vụ án thứ ba của nhóm B chưa xảy ra, mà đã xảy ra từ lâu rồi, chúng ta phát hiện trễ thôi.”
Đúng lúc này, Lâm Đào ra khỏi nhà, ôm cánh tay nói: “Mấy người các anh, đi đâu cũng không nói một tiếng. Tôi vừa quay đầu lại, không một bóng người! Sợ chết được.”
“Không phát hiện được gì à?” Tôi hỏi.
“Có.” Lâm Đào nói: “Có dấu chân, có dấu bàn tay.”
“Tốt quá!” Tôi tiến lên ôm chầm lấy Lâm Đào nói: “Cậu giỏi quá!”
“Anh làm cái gì vậy.” Lâm Đào đẩy tôi ra, lấy miếng bánh kem bị đè bẹp ra khỏi ba lô, đưa cho Trần Thi Vũ nói: “Sắp qua 0 giờ rồi, suýt thì trễ mất. Lông Vũ, sinh nhật vui vẻ!”
Những Đứa TrẻPhần 2
Theo lệnh triệu tập của thầy, những điều tra viên có liên quan thuộc Sở Cảnh sát tỉnh Nam Hòa và Phòng Cảnh sát thành phố Long Phiên, tỉnh Long Lâm đã đi cùng thầy, sáng sớm ngày hôm sau, đã đến huyện Hồ Đông, mở cuộc họp tổ chuyên án lần hai ngay tại phòng họp Đảng Phòng Cảnh sát huyện Hồ Đông.
“Tại hiện trường vụ án Lưu Thúy Hoa bị sát hại, chúng ta đã lấy được một dấu bàn tay có giá trị giám định.” Lâm Đào nói: “Đó là một phần dấu tay của bàn tay phải, vị trí của nó giống với dấu tay để lại ở vụ án Triệu Mộng Hàm bị tấn công của nhóm A. Nhưng, sau khi so sánh, tôi có thể loại trừ khả năng đó.”
“Nói vậy, nhờ việc này có thể xác định chuỗi vụ án nhóm B và nhóm A là do hai hung thủ gây ra.” Thầy nói.
“Lâm Đào gật đầu, nói tiếp: “Sau khi so sánh dấu chân, tuy hoa văn đế giày lần này không giống hoa văn đế giày ở hai vụ án trước của nhóm B, nhưng xét vị trí bị mài mòn ở đế giày, có thể là có cùng một thói quen bước đi.”
“Nói vậy, ba vụ án ở nhóm B có thể thông qua dấu chân để xâu chuỗi lại rồi!” Thầy tiếp tục nhận xét.
“Hướng đi lúc trước của chúng ta không sai.” Tôi nói.
Thầy gật đầu, nói: “Tuy hai chuỗi vụ án hàng loạt do hai người gây ra, cách thức gây án khác nhau, nhưng mục tiêu bị hại lại giống nhau đến đáng sợ. Thế nên tôi cho rằng, hung thủ đang gây án song song. Nói cách khác, hai hung thủ này có liên hệ với nhau, hẹn nhau giết người. Có thể là một cuộc thách đấu, cũng có thể là một kiểu mô phỏng lẫn nhau.”
“Khả năng thách đấu lớn hơn.” Tôi nói.
Thầy nói tiếp: “Qua vụ án ở huyện Hồ Đông này, chúng ta đã có thêm chứng cứ mới. Một khi bắt được đối tượng phạm tội, chúng ta sẽ có chứng cứ để buộc tội hắn.”
“Nhưng, các vụ nhóm A hình như vẫn chưa có chứng cứ.” Lâm Đào chen lời: “Tuy vụ án ở nhóm A có thể xâu chuỗi lại nhờ vào hung khí, nhưng chúng ta không có bất kỳ chứng cứ nào có thể định tội nghi phạm. Chỉ có một dấu bàn tay ở hiện trường chị Bảo bị hại, cũng chỉ dùng để tiến hành sàng lọc, không thể dùng để định tội được.”
“Có rất nhiều loại chứng cứ, không chỉ là chứng cứ dấu vết và ADN.” Thầy nói: “Cách thức liên hệ giữa hai người cũng là một chứng cứ hữu ích. Nhưng, vấn đề trước mắt của chúng ta chính là làm sao để tìm ra được một trong hai hung thủ? Tốt nhất là hung thủ nhóm B, chúng ta có thể định tội được ngay.”
“Cách thức liên hệ giữa hai người, chúng tôi vẫn đang điều tra.” Đội trưởng đội điều tra của thành phố Long Phiên nói: “Bây giờ chúng ta không cần điều tra những người qua lại giữa hai nơi nữa, nên tập trung điều tra mạng và viễn thông, tìm ra cách liên hệ giữa hai người.”
Hàn Lượng gật đầu, ghi chép không ngừng.
“Manh mối di chuyển qua lại cũng không được bỏ qua.” Thầy nói: “Đề phòng họ có hẹn gặp mặt nhau. Tra cách thức liên hệ, không nghi ngờ gì, hiện là công việc quan trọng nhất của tổ chuyên án. Những vụ không có động cơ gây án là khó phá nhất, nhưng tôi tin, đã có nhiều đầu mối như thế, ngày phá án không còn xa nữa đâu!”
Tôi nhíu mày, nói: “Hai bên xương sườn của Lưu Thúy Hoa bị gãy sau khi chết, em vẫn luôn suy nghĩ về cơ chế hình thành vết thương này.”
Thầy mở laptop lên, nhìn một lúc rồi nói: “Theo tình hình hiện trường, tôi nghĩ đây là vết thương hình thành trong lúc vận chuyển thi thể.”
“Vận chuyển?” Tôi nói: “Chúng ta xác định được có vận chuyển thi thể, nhưng lại không thể xác định cách vận chuyển thi thể.”
“Nếu cõng thi thể trên lưng, một là khó đi lại trong núi, hai là sẽ không gây gãy xương sườn sau khi chết.” Thầy nói: “Tuy là trong núi, nhưng vẫn có đường mòn giữa những địa điểm quan trọng. Hơn nữa, vụ án nhóm B này là vượt qua tỉnh khác để gây án, nên hung thủ hẳn phải có phương tiện giao thông.”
“Ý thầy là hung thủ của vụ án nhóm B đã sử dụng phương tiện giao thông đi qua tỉnh khác gây án và dùng phương tiện đó để vận chuyển thi thể trong vụ án này?” Tôi nói.
Thầy gật đầu.
Tôi nói: “Nhưng, hiện trường chắc chắn xe cộ không thể đến được.”
“Cậu nói là xe hơi.” Thầy nói: “Nếu là xe gắn máy thì sao?”
“Đúng rồi!” Tôi gõ lên đầu mình, nói: “Nếu dùng xe gắn máy để vận chuyển thi thể, thi thể sẽ phải nằm sấp trên yên sau của xe, xương sườn úp xuống. Đường núi gập ghềnh, xương sườn của nạn nhân va chạm mạnh với yên sau xe, làm cho xương sườn bị gãy một cách ngay ngắn!”
“Giờ chúng ta lại có thêm một manh mối nữa.” Thầy cười nói: “Tìm các camera giám sát trên đường qua lại giữa các nơi xảy ra án và các huyện khác, tìm những người lái xe gắn máy đi lại trong khoảng thời gian đã định.”
Sau khi tan họp, thầy xoa đầu Trần Thi Vũ nói: “Sao rồi, sinh nhật năm nay thế nào?”
Trần Thi Vũ liếc nhìn Hàn Lượng, cúi đầu nói: “Tìm ra manh mối quan trọng, rút ngắn thời gian điều tra, con cảm thấy đây là sinh nhật có ý nghĩa nhất.”
Thầy hài lòng, gật đầu nói: “Bố đã thấy được sự trưởng thành của con, hãy làm một cảnh sát tốt!”
“Bên vợ chồng Đại Bảo thế nào rồi ạ?” Tôi hỏi thầy.
Thầy nhíu mày nói: “Tình hình khá phức tạp. Mấy ngày nay, Triệu Mộng Hàm thường xuất hiện tình trạng dấu hiệu sống mất ổn định, liên tục trải qua mấy lần nguy kịch. Đại Bảo cũng tiều tụy đi nhiều, biết chúng ta có tiến triển mới cũng không đòi đi theo đến đây.”
“Haizzz, đành cầu phúc thôi, hy vọng chị Bảo được bình an.” Trần Thi Vũ nói.
“Vậy… thưa thầy, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?” Để làm dịu bầu không khí ảm đạm, Lâm Đào chuyển sang chủ đề khác.
Thầy nói: “Công việc đánh giá xếp hạng phòng kỹ thuật vẫn đang tiến hành, các cậu cứ tiếp tục đánh giá đi.”
“Còn vụ án song song, chúng con…” Tôi nói.
“Giờ là công việc của phòng viễn thông và an ninh mạng, các cậu cũng chẳng giúp được gì.” Thầy nói.
“Công việc này chán lắm.” Tôi rầu rĩ nói: “Chi bằng đi điều tra.”
“Năn nỉ anh đấy, anh Quạ Đen!” Lâm Đào chắp tay vái tôi: “Miệng anh tích chút đức đi!”
Miệng quạ đen của tôi lại phát huy uy lực kinh người lần nữa.
Chúng tôi tiến hành công tác đánh giá được hai ngày thì nhận được điện thoại của thầy, yêu cầu chúng tôi ra khỏi tỉnh theo hướng từ Tây sang Đông, đến huyện Đông Lưu nằm ở đầu phía Đông, nơi xảy ra một vụ tử vong bất thường.
Suốt đường đi không ai lên tiếng, không phải vì miệng 'quạ đen' của tôi thường linh nghiệm mà vì theo tin tức thu được trong điện thoại, nạn nhân là vài đứa trẻ.
Là một pháp y, sợ nhất là gặp những đứa trẻ vô tội phải mất mạng. Hình hài non trẻ luôn tác động đến dây thần kinh mẫn cảm nhất trong sâu thẳm trái tim một pháp y. Huống hồ là nhiều đứa trẻ tử vong cùng lúc, đó sẽ là một hiện trường khủng khiếp đến nhường nào.
Đúng như dự đoán, hiện trường ở huyện Đông Lưu cũng vô cùng tĩnh lặng.
Nguyên nhân tĩnh lặng ngoài việc hiện trường nằm ở giữa những cánh đồng mênh mông ra, những đồng chí đang khám nghiệm hiện trường cũng không nói câu nào, chỉ im lặng làm việc của mình.
Vừa kết thúc mùa thu hoạch ngô, những thân cây ngô sau thu hoạch chất thành từng đống nhỏ, bên cạnh ruộng.
Hiện trường là một cái ao, ao nằm giữa đống thân cây ngô của hai nhà. Ao nước này là do hai nhà cùng đào, dùng để chứa nước tưới tiêu, diện tích không nhỏ.
Thi thể đã được kéo lên, xếp ngay ngắn bên bờ ao, còn ướt đẫm nước. Vì một lần chết đến bốn trẻ nhỏ, đứa nào cũng là tâm điểm của gia đình, ảnh hưởng xã hội rất lớn, chính phủ rất xem trọng vụ án này, áp lực cảnh sát địa phương phải chịu cũng rất lớn, nên lập tức mời chúng tôi đến.
“Tình hình thế nào?” Xe tuần tra đến cách chỗ nơi này một cây số thì không thể đi tiếp, sau khi dừng xe, chúng tôi liền đi nhanh đến hiện trường, còn tôi vẫn đang thở hổn hển.
Đại đội trưởng Đội Cảnh sát huyện Đông Lưu, Chu Cẩn Vũ sau khi chào hỏi chúng tôi, sắc mặt liền ảm đạm nói: “6 giờ tối qua, cảnh sát địa phương nhận được báo án, nói là bốn đứa trẻ chơi đùa trong thôn đột nhiên không tìm thấy đâu nữa. Cảnh sát địa phương và người dân cùng nhau tìm kiếm suốt một đêm, 7 giờ sáng hôm nay, một người phụ tá nhìn thấy thi thể khả nghi trong ao nước, bèn lội xuống, nhanh chóng vớt bốn đứa bé lên.”
“Ba nam, một nữ.” Tôi nhìn những thi thể trên mặt đất, nói.
Đại đội trưởng Chu gật đầu: “Các gia đình được sắp xếp ở lại ủy ban, tâm trạng của họ rất kích động. Lúc này, cán bộ thôn vẫn đang làm việc với họ.”
“Là án mạng sao?” Tôi chỉ vào bác sĩ pháp y Trần Kỳ đang loay hoay làm việc.
Bác sĩ pháp y Trần ngồi xổm trên mặt đất, quay đầu lại, nói: “Khi bốn thi thể được vớt lên, quanh khoang mũi đều là bọt nấm, khớp với dấu hiệu chết đuối. Tôi cũng đã xem qua khoang mũi và cổ, không có dấu vết bị khống chế, siết cổ.”
Bọt nấm là những bọt màu trắng từ khoang mũi của thi thể tràn ra ngoài, loại bọt này trông giống như nấm nên được gọi như vậy. Cơ chế hình thành bọt nấm là không khí và chất dịch bên trong khí quản trộn vào nhau, một lượng lớn sẽ tràn ra khỏi mũi, cho dù lau đi, một lúc ấy, sẽ lại tiếp tục hình thành. Bọt nấm thường xuất hiện trong các vụ chết đuối, cũng có thể sẽ xuất hiện khi bị chết do ngạt khí cơ học hay bị điện giật. Loại bỏ khả năng tử vong do ngạt khí cơ học, hiện trường lại ở dưới nước, nên bước đầu phán đoán bốn đứa trẻ đều là chết đuối, đây là kết luận tương đối khách quan và chuẩn xác.
“May quá, không phải án mạng.” Lâm Đào nói.
“Sao cậu biết không phải án mạng?” Tôi hỏi.
Lâm Đào nói: “Anh đã từng nói mà, chết đuối đa số là tai nạn, ít khi là tự sát, hiếm khi là bị giết. Thường thì ít ai giết người bằng cách dìm chết, không đảm bảo mà. Hơn nữa, đây chỉ là một đứa trẻ, giết trẻ nhỏ thường là bệnh nhân tâm thần hoặc có thù hằn với cha mẹ, bốn đứa trẻ, liên quan đến bốn gia đình, sao có thể là bị giết được?”
“Lập luận của cậu không đủ vững.” Tôi nói: “Nhưng, hiện tại đúng là chưa có căn cứ nào để nói là bị sát hại.”
Dứt lời, tôi rút một thân ngô từ trong đống thân chất giữa đồng, thử độ sâu của nước rồi nói: “Ao nước này không sâu lắm, chỉ khoảng 50 phân thôi.”
“Không, không, sao có thể nông thế được.” Đại đội trưởng Chu gọi viên phụ tá đã vớt thi thể đến và nói: “Khi đồng chí này xuống nước, nói rằng ven bờ chỉ khoảng 50 phân, nhưng giữa ao phải đến 1 mét rưỡi đấy.”
“À, hiểu rồi, đây là ao lòng chảo, đúng không?” Tôi nói.
Ao lòng chảo là một ao nước có đáy giống như chiếc chảo lớn, bờ nông giữa sâu, càng vào giữa ao thì nước càng sâu. Vì xung quanh nước nông, dễ khiến cho người ta bất cẩn dẫn đến chết đuối.”
“Có khi nào mấy đứa trẻ nghịch nước nên chết đuối không?” Trần Thi Vũ hỏi.
Vấn đề này bỗng nhiên khiến tôi phải suy ngẫm.
Lâm Đào nói: “Không loại trừ khả năng này, ngày hè oi ả, đám trẻ con thường rủ nhau đi bơi, rồi xảy ra những vụ chết đuối tập thể cũng không phải ít. Nhưng, vụ án này có chút kỳ lạ, một là bây giờ trời khá lạnh, đến tôi còn phải mặc quần giữ ấm, không phải mùa bơi lội; hai là lũ trẻ này quần áo chỉnh tề, không phải kiểu ăn mặc khi đi bơi.”
“Những đứa trẻ này đều không biết bơi.” Đại đội trưởng Chu nói.
“Vậy không thể là chúng cùng xuống nước bơi lội, có khả năng một trong số chúng trượt chân ngã xuống nước, những đứa khác muốn cứu nó, cũng lần lượt chết đuối theo.” Lâm Đào phân tích: “Nếu vậy hẳn có thể lý giải được rồi.”
Mọi người lần lượt gật đầu tán thành.
“Nhưng, bình luận trên mạng không nói như vậy.” Hàn Lượng đứng bên cạnh vẫn không quên lên mạng tìm kiếm: “Tôi vốn định lên mạng xem thử tình hình tìm kiếm trên mạng của chuỗi vụ án song song, nhưng vô tình thấy được bài viết này. Bài báo đăng trên một trang tin tức lớn viết huyện Đông Lưu có bốn đứa trẻ chết một cách khó hiểu, dân mạng nghi ngờ là do băng đảng buôn nội tạng giết người để trộm nội tạng.”
“Đúng là báo lá cải!” Tôi nghiến răng nói: “Để thu hút người đọc, báo chí không thèm giữ chừng mực gì nữa!”
“Họ cũng dễ dàng phủi bỏ trách nhiệm.” Lâm Đào nói: “Họ viết là ‘dân mạng nghi ngờ’, cũng đâu nói là trang web của họ nghi ngờ.”
“Bất luận thế nào, bộ phận truyền thông huyện phải xem trọng chuyện này, tin nào cần bác bỏ thì nhanh chóng bác bỏ.” Tôi nói.
Đại đội trưởng Chu gật đầu đồng ý, đi ra chỗ khác gọi điện thoại.
“Xem trọng thì có ích gì?” Hàn Lượng nói: “Dù sao những gì cảnh sát nói, những người đó cũng không tin, bọn họ chỉ tin vào suy đoán của mình.”
“Tôi nghĩ, đa số dân mạng tuy không lên tiếng nhưng vẫn có tinh thần khoa học, có lòng tin vào cảnh sát.” Tôi nói: “Đây rõ ràng chỉ là tin đồn, nhảy loạn trong phần bình luận, chẳng qua chỉ toàn là những ‘anh hùng bàn phím’ thôi.”
“Phải đấy, không cần kiểm tra xem có phù hợp không đã trộm? Còn trộm ở nơi đồng không mông quạnh thế này? Cơ quan nội tạng không được vô trùng, ai dám dùng chứ?” Bác sĩ pháp y Trần nói.
“Tin đồn là tin đồn, công việc của chúng ta vẫn phải làm cho tốt.” Tôi nói: “Hãy bắt đầu từ tính chất vụ án đi.”
Dứt lời, tôi ngồi xổm xuống, tiến hành khám nghiệm sơ bộ thi thể của những đứa trẻ.
Trong bốn đứa trẻ, bé gái là đứa lớn nhất, 10 tuổi; ba bé trai còn lại, lần lượt là 3 tuổi, 5 tuổi và 7 tuổi. Nhìn những gương mặt non nớt, tay chân trắng bệch của chúng, tôi chợt cảm thấy xót xa.
Trẻ con mặc nhiều hơn người lớn một chút. Lũ trẻ đều mặc quần giữ ấm, bên ngoài mặc thêm áo khoác và quần dài. Giờ đây quần áo và giày của chúng đều ướt sũng.
“Giày, giày.” Tôi vừa kiểm tra thi thể vừa nói: “Vì sao đứa bé gái lại đi chân trần? Bé trai 3 tuổi cũng để một chân trần?”
“Vùng vẫy dưới nước, có khả năng đã làm rơi mất giày cũng nên.” Lâm Đào nói.
“Khi trục vớt dưới nước, có thấy giày không?” Tôi quay đầu hỏi viên phụ tá đã xuống nước trục vớt.
Viên phụ tá lắc đầu.
Tôi nói: “Cần điều tra rõ chuyện này, nếu là vô ý ngã xuống nước, vậy giày không ở trên bờ, chắc chắn sẽ ở trong nước. Việc này liên quan đến tính chất vụ án, thế nên, hoặc là lội xuống lần nữa, hoặc là rút cạn nước trong ao đi.”
“Xuống nước tìm đi.” Đại đội trưởng Chu nói: “Tôi đi ngay đây.”
Đại đội trưởng Chu là người rất thích bơi lội vào ngày đông, thời tiết thế này, ao nước kia không thành vấn đề với anh ta. Nói xong, anh ta đã cởi quần áo ngoài, khởi động thân thể, lội xuống ao nước.
Trục vớt khoảng nửa tiếng đồng hồ, Đại đội trưởng Chu tìm thấy một đôi giày thể thao nữ ở giữa ao.
“Giày của đứa bé trai thì sao?” Tôi hỏi.
Sau khi Đại đội trưởng Chu lên bờ, dùng khăn lau người, nói: “Không thấy, chắc chắn không thấy. Bùn dưới ao không sâu, nước cũng khá trong, hơn nữa, ao nước nhỏ thế này, nước lại nông, nếu có, chắc chắn sẽ thấy.”
“Giày của đứa bé này là loại xốp.” Lâm Đào cầm chiếc giày còn lại của bé trai 3 tuổi, nói: “Hơn nữa, không thấm nước, nếu ngã xuống nước, chắc chắn sẽ nổi lên.”
“Nếu vậy, chiếc giày đi đâu rồi?” Tôi nghi hoặc hỏi.
Những Đứa TrẻPhần 3
“Tôi sẽ cho người tìm kiếm xung quanh ngay bây giờ.” Đại đội trưởng Chu nói.
Tôi gật đầu. Nếu đã khẳng định chiếc giày không ở dưới ao, vậy nó không thể tự chạy mất được, điều đó cho thấy vụ án này vẫn còn một điểm đáng nghi.
Hiện trường quá rộng lớn, không thể dễ dàng phán đoán tính chất của vụ án được, nên việc khám nghiệm hiện trường cũng chỉ đến đây. Theo yêu cầu của tôi, Đại đội trưởng Chu đi cùng chúng tôi vào thôn, vừa đi vừa bàn về vụ án.
Đa số thanh niên khỏe mạnh trong thôn đều đi nơi khác làm công, chỉ còn chủ yếu thiếu phụ và trẻ em. Bốn đứa trẻ gặp nạn là con của bốn hộ gia đình. Tuy không có quan hệ huyết thống trong ba đời đổ lại, nhưng sống trong cùng một ngõ, là hàng xóm của nhau, nên bốn đứa trẻ thường chơi với nhau. Đứa bé gái hiểu chuyện sớm hơn, là chị cả của nhóm; bé gái cũng rất cẩn thận nên thường sẽ không dẫn lũ trẻ ra khỏi thôn.
4 giờ chiều ngày xảy ra sự việc, có người nhìn thấy bốn đứa trẻ đang chơi trong sân bóng rổ ở đầu thôn, bé gái còn cầm một gói mì ăn liền ăn sống. Người đầu tiên phát hiện ra lũ trẻ mất tích là mẹ của bé trai 3 tuổi. Chị ấy không giống phụ huynh của những đứa trẻ khác, không hề lo lắng chuyện con mình ra ngoài chơi, đứa bé 3 tuổi vẫn còn rất nhỏ nên chị ấy vẫn thường ra kiểm tra. Khoảng 4 giờ rưỡi, mẹ của bé trai 3 tuổi phát hiện không thấy lũ trẻ đâu.
Cả thôn chỉ có vài chục hộ gia đình, người mẹ vừa hét lên, hơn nửa người dân trong thôn đều tới tìm giúp. Tìm đến 6 giờ vẫn không thấy tung tích của lũ trẻ đâu, bèn báo công an.
“Tôi cảm thấy đây không phải án mạng.” Đại đội trưởng Chu nói: “Theo kinh nghiệm, có nhiều đứa trẻ tử vong cùng lúc thường là tai nạn. Con người ai cũng có trái tim, có cầm thú đến mấy cũng không giết đến mấy đứa trẻ một lúc đâu.”
“Theo lý mà nói thì là vậy, nhưng dù sao vẫn còn điểm đáng nghi chưa giải thích được.” Tôi nói.
“Điểm đáng nghi mà anh nói là chiếc giày à? Chiếc giày bị mất?” Đại đội trưởng Chu nói.
Tôi nhíu mày: “Không chỉ có thế.”
“Vậy còn gì nữa?” Đại đội trưởng Chu hỏi.
Tôi chưa kịp trả lời đã vào đến thôn. Tôi lấy di động trong túi ra, mở ứng dụng đo khoảng cách vừa cài đặt trước đó.
“4 cây số!” Tôi nói: “Tôi cứ nghĩ sao đi mãi chưa đến, thì ra xa như vậy.”
“Đúng là xa thật.” Lâm Đào nói.
Tôi nói: “Lại là một điểm không hợp lý. Mấy đứa lớn một chút không nói, nhưng đứa trẻ 3 tuổi đi bộ 4 cây số? Điều này có ý nghĩa gì? Có thể đi xa thế được sao? Đi xa như vậy, mất bao nhiêu thời gian?”
“Việc này có ý nghĩa gì?” Đại đội trưởng Chu nói: “Trên thực tế, lũ trẻ đúng là chết đuối ở nơi cách chỗ này 4 cây số, cũng không phải bị vứt xác sau khi chết.”
“Tôi cảm thấy có ý nghĩa.” Tôi nói: “Nhưng, tất cả chỉ là suy đoán, cụ thể hơn phải đợi khám nghiệm thi thể mới xác định được.”
“Bắt đầu khám nghiệm thi thể luôn chứ?” Lâm Đào có chút nôn nóng.
Tôi gật đầu, nói: “Đến nhà xác thôi.”
* * *
Giải phẫu thi thể của trẻ nhỏ, với pháp y mà nói là một sự tra tấn. Đại đội trưởng Chu đã điều động lực lượng pháp y của cả huyện đến, chia thành hai tổ bắt đầu công tác khám nghiệm. Tuy bảy, tám người cùng đứng trong căn phòng giải phẫu chật hẹp, nhưng ngoài tiếng dụng cụ va chạm vào nhau, gần như không có bất cứ âm thanh nào khác. Mọi người đều im lặng làm việc của mình.
Chúng tôi lần lượt cởi bỏ quần áo của lũ trẻ, sắp xếp lại theo thứ tự, vừa chụp ảnh lại vừa dùng máy sấy sấy khô. Đối với quần áo bị ướt nước, đều phải hong khô trước mới tiến hành kiểm tra để có thể tìm ra chút manh mối khó phát hiện. Sau khi quần áo được sấy khô, không phát hiện điểm gì bất thường. Nhưng, áo khoác của bé gái khiến tôi chú ý. Trước khi sấy khô, đó là một chiếc áo khoác màu vàng bình thường, nhưng vừa sấy khô thì lại xuất hiện một mảng màu xanh lá nhạt sau lưng áo.
Tôi ngồi xổm xuống nhìn chiếc áo rất lâu, trong lòng lại càng thêm chắc chắn.
Giải phẫu thi thể cũng lần lượt được tiến hành, hai tổ chia nhau giải phẫu thi thể của bé gái và bé trai 7 tuổi trước.
“Giải phẫu theo thường lệ, bé gái không có vết thương nào rõ rệt.” Bác sĩ pháp y Trần sau khi mở tứ chi của nạn nhân ra, bắt đầu kiểm tra khoang bụng và nói: “Không có vết thương phản kháng, có phải phán đoán nạn nhân tự ngã xuống nước được rồi hay không?”
Tôi lắc đầu, nói: “Bình thường nếu nạn nhân là người lớn thì có thể phán đoán như vậy, nhưng nếu hung thủ và nạn nhân có sự chênh lệch về sức mạnh, có thể sẽ không gây ra vết thương phản kháng.”
Dứt lời, tôi dùng dao phẫu thuật mổ dạ dày của bé gái ra. Trong dạ dày có ít chất dịch và khá nhiều mì ăn liền. Những sợi mì ăn liền vẫn còn nguyên hình dạng, chưa xuống tá tràng.
“Tôi nhớ anh từng nói, đứa bé gái đang ăn mì ăn liền vào lúc mấy giờ nhỉ?” Tôi quay đầu lại hỏi Đại đội trưởng Chu.
Đại đội trưởng Chu nói: “Bốn giờ đúng, nhân chứng có thể xác định được thời gian.”
Tôi gật đầu nói: “Dạ dày tiêu hóa vẫn còn ở giai đoạn đầu, thức ăn chưa thành dịch cháo, vẫn chưa xuống đến tá tràng. Theo kinh nghiệm của tôi, thời gian tử vong cách lần ăn cuối cùng khoảng một tiếng đồng hồ, thời gian tử vong của bé gái là khoảng 5 giờ chiều.”
“Ừ, rồi sao nữa?” Đại đội trưởng Chu vẫn chưa hiểu.
“Trước đó, tôi đã nói, hiện trường cách thôn rất xa.” Tôi nói: “Khoảng cách 4 cây số, người lớn đi bộ nhanh cũng phải mất chừng bốn chục phút! Huống hồ một đứa trẻ?”
“Ý anh nói, 4 giờ còn ở đầu thôn, 5 giờ đến hiện trường tử vong, không kịp?” Đại đội trưởng Chu hỏi.
“Chắc chắn không kịp.” Tôi nói: “Còn có một đứa trẻ 3 tuổi đi cùng, cho dù chạy cũng không thể chạy nhanh như thế!”
“Vậy ý anh là gì?” Đại đội trưởng Chu hỏi.
Tôi nghĩ ngợi một lúc, nói: “Đi bộ không được, ngồi xe thì sao?”
“Ở hiện trường, xe hơi không thể đến được, anh biết mà!” Đại đội trưởng Chu nói: “Xe gắn máy, xe đạp đâu thể chở một lúc bốn đứa trẻ được!”
Tôi mỉm cười, đăm đăm nhìn Đại đội trưởng Chu.
Đại đội trưởng Chu cốc lên đầu mình một cái, nói: “A! Xe ba bánh!”
“Đúng vậy. Sau khi tôi vào thôn, thấy rất nhiều nhà có xe ba bánh.” Tôi nói: “Phương tiện giao thông này rất hữu ích ở nông thôn!”
“Nếu là xe ba bánh, đoạn đường 4 cây số, ước chừng mười phút là có thể đến hiện trường.”
Đại đội trưởng Chu nói: “Đám trẻ không thể lái xe ba bánh được, hiện trường cũng không thấy chiếc xe nào, nói vậy, có khả năng đây thật sự là một vụ án mạng! Vì sự xuất hiện của xe ba bánh!”
Tôi gật đầu: “Có phải án mạng hay không, chưa thể nói được, nhưng trước tiên phải tìm ra chiếc xe có liên quan này đã.”
“Không dễ tìm đâu nhỉ?” Đại đội trưởng Chu nói.
Tôi gật đầu: “Đến từng nhà tìm xe, xem thử có tìm thấy chiếc nào khác thường không. Ngoài ra, có thể dùng chó nghiệp vụ.”
Đại đội trưởng Chu gật đầu, nói: “Được, tôi đi sắp xếp ngay đây.”
Công việc giải phẫu thi thể tiếp tục được tiến hành.
Tuy mọi người đều hy vọng có thể nhanh chóng kết thúc công việc giải phẫu thi thể của đứa bé, nhưng tôi vẫn yêu cầu mọi người giải phẫu phần lưng của nó.
Khi kiểm tra phần lưng của thi thể bé gái, tôi đột nhiên phát hiện trên vai đứa bé có những vết chấm song song nhau. Tôi lập tức lấy cồn, lau khắp vai, dấu vết cũng dần hiện rõ lên.
Những vết này hoàn toàn độc lập, là những đốm tròn xuất huyết dưới da đường kính khoảng 2mm, có khoảng hai, ba mươi vết như thế. Có thể thấy những vết xuất huyết dưới da này được sắp xếp rất có quy luật, có một số gần như có thể xếp thành hàng. Quan trọng nhất là khoảng cách giữa chúng rất đồng đều.
“Đây chắc đơn giản chỉ là vết hằn do bị đè ép.” Bác sĩ pháp y Trần nói.
Tôi lắc đầu, nói: “Nếu bị đè lên mặt đất hay vật khác sẽ không hình thành dấu vết có quy luật như vậy được. Vết hằn được sắp xếp đồng đều, cho thấy nạn nhân khi còn sống đã bị đè lên một vật nhô lên có hình dạng giống như dấu vết để lại.”
“Hiện trường là ao nước, xung quanh đều là ruộng ngô, sao lại có vật có hình dạng như vậy?” Bác sĩ pháp y Trần hỏi.
Tôi nhíu mày, nói: “Tôi đoán, có liên quan đến chiếc xe ba bánh chăng?”
Còn chưa dứt lời, Lâm Đào đang đứng cạnh bàn giải phẫu bên kia kêu lên: “Mau nhìn xem! Thi thể này cũng có!”
Thì ra, Lâm Đào thấy chúng tôi phát hiện dấu vết đặc biệt này, lập tức nghĩ đến thi thể khác, bèn chạy sang bàn giải phẫu kia để quan sát. Quả nhiên, trên lưng bé trai 7 tuổi cũng thấy dấu vết tương tự. Nhưng, dấu vết không nằm trên vai mà nằm giữa lưng.
Nhất thời không nghĩ ra được nguyên nhân, chúng tôi đành tiếp tục giải phẫu.
Bên dưới xương vai sau lưng bé trai 7 tuổi và bé gái đều thấy mảng xuất huyết, nhưng không rõ lắm.
“Có vết thương thế này, có thể phán đoán nạn nhân đã bị bạo hành khi còn sống không?” Bác sĩ pháp y Trần hỏi.
Tôi nói: “Vẫn như lúc nãy đã nói, nếu thể lực của hung thủ và đứa trẻ có sự chênh lệch, có khả năng vết thương khống chế và phản kháng không nặng lắm. Nhưng, dù sao cũng là trẻ nhỏ, có thể hình thành trong lúc đùa giỡn hoặc vùng vẫy trong nước. Có rất nhiều thi thể chết đuối, cơ thịt quanh xương vai đều bị xuất huyết, là do giãy giụa.”
“Nói vậy, bây giờ mọi thứ đều không thể chắc chắn?” Lâm Đào hỏi.
Tôi gật đầu, nói: “Tôi nghĩ chưa nói chắc được. Nếu dấu vết trên lưng có liên quan đến việc cơ thịt xuất huyết, có thể xác định là bị bạo hành, nhưng hiện tại vẫn chưa thể khẳng định có phải trùng hợp hay không. Dù sao, hung thủ bạo hành đứa trẻ cũng không cần dùng cách không đảm bảo thế này, mà hoàn toàn có thể sát hại chúng một cách dễ dàng.”
Lại phát hiện một điểm đáng nghi, tôi thật sự không thể an lòng, tiếp tục giải phẫu tứ chi của đứa trẻ để quan sát, nhưng không phát hiện ra vết thương rõ ràng nào. Tôi kiểm tra bộ phận sinh dục của bé gái, vì ngã xuống nước nên quanh vùng âm hộ bị dính ít cát.
Tôi bảo Lâm Đào chụp ảnh lại, sau đó bắt đầu kiểm tra. Âm hộ không có vết thương, màng trinh vẫn còn nguyên vẹn. Xem ra, bé gài này không bị xâm hại.
Sau khi giải phẫu hai thi thể, vẫn chưa nắm bắt được gì, mọi người lại càng thêm im lặng.
Chúng tôi tiếp tục giải phẫu thi thể của hai bé trai 3 và 5 tuổi, vẫn không phát hiện vết thương khả nghi nào.
“Nếu không phải anh nêu ra nhiều điểm nghi vấn như thế, sau khi giải phẫu, chúng tôi chắc chắn đã khẳng định đây là một vụ tai nạn.” Bác sĩ pháp y Trần nói: “Khoang mũi của bốn thi thể đều là bọt nấm, trong móng tay có bùn và rêu, trong phổi có một lượng chất lỏng lớn, phổi bị phù nước, trong dạ dày cũng có rêu và nước. Đây đúng thật là thi thể bị chết đuối.”
Tôi gật đầu, nói: “Những gì anh nói, tôi đều tán đồng. Nhưng, giày của đứa trẻ, thời gian tử vong và khoảng