← Quay lại trang sách

Vụ Án Thứ 9 Âm Thanh Lạ Trong Đêm-Phần 1

Có những người lang thang khắp chốn, sống những tháng ngày an yên. Có những kẻ sống nơi nhà cao cửa rộng, mà trốn chạy một đời.

- Con đường tĩnh lặng -

Mấy hôm nay, trời ngày một lạnh, nhiệt độ đã xuống đến thấp nhất của thành phố Long Phiên này. Giữa tháng 11, tiết trời đã chính thức vào đông.

Thời tiết ngày một lạnh, việc chăm sóc chị Bảo ngày một khó khăn hơn. Chị Bảo hoàn toàn chưa vận động được, cũng chưa cảm nhận được, máy điều hòa trong bệnh viện lúc tắt lúc mở, nếu không kịp thời chỉnh lại độ dày cho chiếc chăn, chị Bảo nếu không bị cảm thì cũng đổ đầy mồ hôi.

Bác sĩ đã dặn, bây giờ chị Bảo hôn mê, sức đề kháng giảm sút, chẳng may bị cảm rồi dẫn đến viêm phổi thì thật rắc rối.

Thế nên khi chúng tôi luân phiên chăm sóc chị Bảo đều vô cùng cẩn thận. Tuy phòng bệnh ICU không cho phép người nhà ở lại qua đêm, nhưng vì mong chị Bảo có thể sớm bình phục, bác sĩ đã đặc cách cho chúng tôi: Những ngày gần đây, có thể để hai người ở lại trông nom, nhưng phải mặc đồng phục y tá.

Trở về từ vụ án trước đã được ba ngày, tuy Trần Thi Vũ vẫn luôn dốc hết lòng chăm sóc chị Bảo, nhưng khi gặp chúng tôi liền bĩu môi không thèm để ý. Tôi tin cô ấy cứ luôn miệng đòi tách khỏi chúng tôi chỉ là hờn dỗi, qua hai năm làm việc cùng nhau, tổ điều tra chúng tôi đã không thể thiếu bất cứ người nào.

Tối hôm đó, Trần Thi Vũ xin nghỉ phép theo yêu cầu của thầy, đến lượt tôi và Đại Bảo trực đêm chăm sóc chị Bảo. Tôi chủ động nhận chăm sóc vì tôi biết điều tra vụ án liên tục nhiều ngày, sau khi trở về lại liên tục bận rộn, Đại Bảo đã kiệt sức rồi, trong đêm dài thế này, có tôi giúp ích, ít nhiều cậu ấy cũng có thể nghỉ ngơi một lúc.

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng tôi chẳng ra làm sao, đến khuya đã gục xuống chiếc bàn đầu giường bệnh bên cạnh mà ngủ mất. Trong mơ, tôi thấy một ngọn lửa đang cháy rừng rực, nhưng không thể nhúc nhích, cho đến khi một âm thanh rất lớn đánh thức tôi dậy.

Tôi bật dậy khỏi ghế, thấy Đại Bảo ngái ngủ ngồi bên giường bệnh. Phản ứng đầu tiên của tôi là đưa tay lên xem đồng hồ, lúc này kim vừa chỉ 1 giờ 42 phút sáng.

“Tiếng gì vậy?” Tôi hỏi.

Đại Bảo ngơ ngác lắc đầu.

Tôi chạy đến bên cửa sổ, mở cửa ra, ngoài trời vẫn tối đen như mực.

Không hiểu vì sao, chị Bảo đang nằm trên giường đột nhiên trở mình. Chẳng lẽ do âm thanh khi nãy? Đại Bảo còn đang ngái ngủ bỗng ngây người, mấy tháng nay, cậu ấy đã quen nhìn chị Bảo nằm im bất động, giờ đột nhiên có động tác như thế, Đại Bảo nhất thời không kịp phản ứng.

Tôi cũng chú ý đến điểm này, vội vàng chạy đến phòng làm việc của bác sĩ.

Bác sĩ và vài y tá hình như đều chưa ngủ, chạy đến bên giường bệnh để quan sát các chỉ số sự sống của chị Bảo.

“Trước… trước đây chỉ có… khẽ động ngón tay thôi, chưa… chưa từng như thế này.” Mặt Đại Bảo đã đỏ ửng.

“Đây là chuyện tốt.” Bác sĩ quay lại nói: “Bây giờ bệnh nhân đã dần bình phục rồi. Nhưng, theo lời các anh, đó là phản ứng của bệnh nhân đối với kích thích đột ngột từ bên ngoài! Đây là điềm lành cho việc hồi phục.”

“Điềm lành?” Tôi rất ngạc nhiên khi bác sĩ nói ra hai thứ này, đây thường là lời của thầy pháp nói mà.

“Hàhà.” Bác sĩ bật cười nói: “Tóm lại là chuyện tốt, sắp tới các anh phải quan sát kỹ tình hình của bệnh nhân, có chuyện gì lập tức gọi chúng tôi.”

Nhìn nụ cười hài lòng của bác sĩ, tôi biết tình hình của chị Bảo đã có hy vọng, liền thấy phấn khởi hẳn lên: “Bác sĩ, lúc nãy anh có nói ‘kích thích đột ngột từ bên ngoài’? Các anh cũng nghe thấy tiếng động lúc nãy à?”

Bác sĩ và các y tá gật đầu.

“Có phải nằm mơ không?” Đại Bảo nói.

“Cậu cũng nghe thấy?” Tôi nói: “Đâu ra giấc mơ giống nhau như thế?”

“Ảnh hưởng sóng điện não đó.” Đại Bảo khăng khăng nói: “Tôi và Mộng Hàm vẫn thường gặp giấc mơ giống nhau. Anh chưa nghe bao giờ hả, các nhà khoa học bây giờ cho rằng sóng điện não của con người có thể ảnh hưởng lẫn nhau, đây chắc là cảm ứng mà chúng ta hay nói, hoặc là sự ăn ý ngầm?”

“Nói bừa, đâu có khả năng cả một bệnh viện đều cảm ứng nhau được?” Tôi nói.

“Có khi nào là động đất không?” Một y tá lên tiếng.

“Không đâu, không thấy địa chấn.” Một y tá khác nói.

Trong đêm khuya phát ra một âm thanh lớn, đối với khu vực thành thị mà nói, quả thật không bình thường. Tuy trước mắt không thấy chuyện khác thường gì, nhưng trực giác nghề nghiệp mách bảo tôi, nhất định sẽ có chuyện xảy ra.

Tôi suy nghĩ một lúc, lấy điện thoại gọi về trung tâm chỉ huy.

“Anh cũng nghe thấy hả? Bây giờ anh đang ở đâu?” Người nhận điện thoại là sư đệ của tôi, Lý Dương, sau khi cậu ta biết mục đích tôi gọi điện thoại đến thì hỏi.

“Bệnh viện tỉnh.”

“Đúng rồi, bên đó có chuyện xảy ra.” Lý Dương nói.

Lòng tôi chùng xuống, thầm khâm phục trực giác của mình: “Chuyện gì vậy? Có vẻ nếu không phải thiên tai thì là nhân họa rồi?”

“Thiên tai thì chúng ta sao quản được?” Lý Dương nói: “Nhưng, bây giờ vẫn chưa làm rõ được là chuyện gì. Lúc nãy trung tâm chỉ huy thành phố Long Phiên nhận được cuộc gọi báo án, một hộ gia đình trong chung cư Hoa Viên Lục Trúc phát nổ. Chung cư Hoa Viên Lục Trúc đó anh biết chứ? Nằm ngay phía sau bệnh viện tỉnh đấy.”

“Khu dân cư phát nổ?” Tôi thấy khó mà tin được, trước giờ nghe tin cháy nổ đều xảy ra ở các khu công nghiệp, khu dân cư sao lại nổ được? Tôi hỏi tiếp: “Nổ cái gì vậy?”

“Vẫn chưa thể xác định được, người báo án nói nghe thấy tiếng động cực lớn, khi nhìn ra cửa sổ, chợt phát hiện có khói đen bốc lên từ cửa sổ của một hộ gia đình. Hình như ngọn lửa lan ra rất nhanh, đội cứu hỏa vừa truyền tin về, sau khi họ đến hiện trường, lửa đã nuốt chửng căn nhà rồi. Chỉ mới năm, sáu phút, từ khói đen đã bùng cháy thành ngọn lửa lớn. Giờ lửa vẫn chưa được dập tắt, nhưng một đồng chí cứu hỏa đã cố gắng cứu được một người bị thương ra ngoài, bây giờ chắc được đưa đến bệnh viện tỉnh rồi.”

Tôi đứng trước cửa sổ, có thể thấy được ánh đèn nhấp nháy ngoài cửa ra vào của phòng cấp cứu ở phía trước khu điều trị nội trú của bệnh viện.

“Hy vọng chỉ là tai nạn nhỏ, đừng gây hỏa hoạn chết người, càng đừng liên quan đến chất cháy nổ.” Tôi thở dài nói.

Thành phố về đêm, chẳng bao lâu sau, đã yên tĩnh trở lại. Tôi vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Tôi đi qua đi lại trong phòng bệnh, nghĩ đến đủ các khả năng.

“Hay là anh đi xem thử đi, ở đây một mình tôi lo được rồi.” Đại Bảo cũng không thể bình tĩnh được.

Tôi áy náy gật đầu, quay người ra ngoài.

Ra khỏi cổng khu điều trị nội trú, tôi đi dọc theo con đường nhỏ qua khu cấp cứu. Khu cấp cứu của bệnh viện không lúc nào yên tĩnh, cho dù là đêm khuya vẫn có tiếng người không ngừng nói chuyện. Tôi nhìn ngang ngó dọc, mọi thứ đều rất bình thường, không biết người bị thương trong vụ nổ khi nãy đang ở phòng cấp cứu nào. Thế là tôi bắt đầu tìm cảnh sát.

Cách này rất hữu dụng! Không lâu sau, tôi đã tìm được hai viên cảnh sát vũ trang đang đứng gác trước một phòng khám.

Tôi tiến lên, đưa thẻ cảnh sát ra, nói: “Xin chào, tôi muốn tìm hiểu tình hình một chút.”

Viên cảnh sát gật đầu, nói: “1 giờ 42 phút, nhà 302, dãy 11 Hoa Viên Lục Trúc xảy ra một vụ nổ. Chúng tôi và lính cứu hỏa đến hiện trường đầu tiên. Chúng tôi chủ yếu phụ trách sơ tán người dân, lính cứu hỏa phụ trách dập lửa. Lúc đó, lửa bốc lên từ cửa sổ phòng ngủ là chính, một đồng chí trong đội cứu hỏa đã tiếp cận hiện trường từ cửa sổ bên cạnh, phát hiện một người đàn ông đang cuộn mình trong góc phòng ngủ bên cửa sổ, đồng chí đó đã xông vào cứu anh ta.”

Theo lời kể của viên cảnh sát, tôi bắt đầu tưởng tượng tình huống lúc đó, cảm thấy rất kính phục tinh thần không ngại nguy hiểm, vào sinh ra tử của lính cứu hỏa.

“Bị thương nặng không?” Tôi hỏi.

“Quần áo, đầu tóc đều bị cháy sạch, bị bỏng diện tích lớn trên người.” Viên cảnh sát nói: “Hiện bác sĩ đang khám, nhưng lúc nãy bác sĩ có ra nói, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ có ý thức không rõ ràng, không thể nói chuyện được thôi.”

“Hiện trường còn ai khác không?” Tôi hỏi.

“Cái này tôi không biết.” Viên cảnh sát nói: “Lửa rất lớn, không ai vào trong được, chỉ có thể đợi dập tắt lửa rồi mới biết. Nếu có, chắc chỉ có thi thể thôi.”

Tôi thầm cầu nguyện, tạm biệt viên cảnh sát, một mình đi về phía chung cư Hoa Viên Lục Trúc ở sau bệnh viện.

Đến cổng, tôi nghe tiếng người ồn ào. Dẫu sao cũng là nơi xảy ra vụ án, quả thật rất khác với sự yên tĩnh ở những nơi khác trong thành phố.

Khu chung cư đã rất cũ, tuy vị trí địa lý rất tốt, xung quanh có bệnh viện, trường học, chợ… nhưng, vì nhà đã cũ nên giá nhà cũng không cao lắm. Dãy 11 nằm ngay giữa khu chung cư, dưới nhà có dân chúng đang tụ tập rất đông, bàn tán xôn xao.

Một đồng chí cán bộ dáng người thâm thấp, mập mập đang đứng giữa 'vòng vây' của người dân, cầm khăn tay không ngừng lau mồ hôi trán.

“Nhìn kìa!” Một người đàn ông nói: “Chuyện này là sao đây! Có thấy vết nứt trên tường chỗ cửa sổ nhà chúng tôi không?”

Theo vị trí ánh đèn pin của anh ta rọi vào, anh chàng này sống ở tầng trên của hiện trường vụ án.

“Chúng tôi vất vả cả đời mới mua được căn nhà, giờ thành căn nhà đổ nát, nhà nước không thể không giải quyết được!” Thái độ của anh ta rất cứng rắn.

“Đúng đấy!” Một người phụ nữ trung niên lên tiếng: “Tường nhà tôi cũng nứt ra rồi! Phải phá dỡ thôi!”

“Mọi người đừng nôn nóng, tôi biết mọi người đều khó khăn.” Viên cán bộ nói: “Bây giờ chúng tôi đang tích cực điều tra nguyên nhân, sau khi có kết quả điều tra, nhất định sẽ thông báo đến mọi người.”

“Có ý gì đây?” Một người đàn ông nói: “Vậy nếu kết quả điều tra kẻ phá hoại không có tiền, vậy thì khỏi bồi thường hả?”

“Đúng đấy! Không có tiền thì không cần bồi thường à?”

“Tóm lại đây là việc của nhà nước, đừng hòng phủi trách nhiệm!”

Vừa dứt lời, đám đông xung quanh lập tức phụ họa theo.

“Không phải.” Viên cán bộ nói: “Nhà nước nhất định sẽ làm theo đúng luật, sẽ không để mọi người chịu thiệt đâu.”

Đám đông vẫn đang tranh luận với viên cán bộ, còn tôi tự đi đến bãi cỏ dưới nhà, ngước mắt nhìn lên nhà 302.

Cửa sổ phòng ngủ nhà 302 đen ngòm, khói đen vẫn không ngừng bốc ra từ bên trong. Tôi thấy ánh sáng thi thoảng lại lóe lên bên cửa sổ, đoán chắc lính cứu hỏa đã mạo hiểm tính mạng của mình, lao vào hiện trường để lục soát.

Bên dưới cửa sổ là bãi cỏ, trên đó có một bình gas, cỏ xung quanh nó đã bị thiêu rụi. Một lính cứu hỏa đang cầm ống phun nước.

“Đây là gì vậy?” Tôi đến bên cạnh hỏi. Sức nóng của bình gas đó tạt lên mặt tôi, tôi thấy chiếc bình vẫn còn đỏ, có thể đây chính là nguyên nhân gây ra vụ cháy lớn này.

“Mời anh tránh ra, nơi này không an toàn.” Người lính cứu hỏa nói.

“À, tôi là người thuộc Phòng Cảnh sát.” Tôi giơ thẻ cảnh sát của mình ra, nói: “Cái này là nguyên nhân gây nổ à?”

Người lính cứu hỏa quay đầu nhìn Đội trưởng đang chỉ huy phía sau, ý bảo tôi đi hỏi anh ta.

Đội trưởng thấy tôi đang hỏi thăm liền đi đến nói: “Đúng vậy. Sau khi lửa được dập tắt, chúng tôi đã vào hiện trường, thấy bình gas này vẫn đang bốc cháy, để nhanh chóng làm mát, chúng tôi đã dùng dây thừng chống cháy cột lại đưa xuống đây, giờ nhiệt độ đã giảm, không sao rồi.”

“Nhưng, tôi nghĩ bình gas khi bị nổ phải nổ thành mấy mảnh chứ, sao chiếc bình này vẫn còn nguyên vẹn thế kia?” Tôi hỏi.

“Tôi cũng không biết.” Đội trưởng nhún vai nói: “Vụ nổ tác động không nhỏ đâu. Anh xem, cửa sổ, khung chống trộm đều bị hất văng ra. Cánh cửa phòng ngủ - hiện trường chính - cũng vỡ nát.”

Lúc này, tôi mới để ý, sở dĩ cửa sổ tầng ba đen ngòm là vì cánh cửa và khung chống trộm đều không còn. Cánh cửa và khung chống trộm do tác động của sức nổ, bị hất văng ra 10 mét, rơi xuống bãi cỏ bên dưới tòa nhà. Tôi đến bên cánh cửa, thấy khung của nó vẫn còn nguyên vẹn, nhưng kính thủy tinh đã vỡ nát hết rồi. Khung chống trộm bị bật lên cùng với đinh tán của nó. Có thể thấy lực tác động của vụ nổ rất lớn.

“Tuy lực tác động rất lớn nhưng sức sát thương lại không nhiều.” Đội trưởng nói: “Chúng tôi cứu được một người bị thương ở hiện trường, đã kiểm tra sơ qua, chỉ bị bỏng, không có vết thương do lực tác động của vụ nổ.”

“Sóng xung kích thường gây tổn thương nội tạng, bên ngoài nhìn không thấy chăng?” Tôi nói.

Đội trưởng ngây người: “Vậy hả? Nhưng, người này hình như vẫn khỏe lắm, khi chúng tôi khiêng anh ta ra, anh ta rất phối hợp, không giống bị thương nặng bên trong.”

Tôi gật đầu, nói: “Sóng xung kích có thể hất cánh cửa ra là vì tấm kính thủy tinh của nó chắc chắn, diện tích chịu lực của cả cánh cửa khá lớn, thế nên dễ bị hất văng, tương tự nguyên lý một con diều bay lên, nhưng chỉ có khung tre thì không thể bay được vậy.”

Đội trưởng dường như đã hiểu.

Đột nhiên, một cái đầu ló ra từ cửa sổ đen ngòm kia: “Đội trưởng, ôi mẹ ơi, làm tôi chết khiếp được, có thi thể.”

Lính cứu hỏa vào lục soát nhà nói đặc giọng Đông Bắc.

“Đúng là hiện trường có người chết.” Tôi tiếc nuối thở dài: “Tôi có thể lên kiểm tra thử không?”

Đội trưởng suy nghĩ một lúc, lấy chiếc mũ bảo hộ từ trong xe ra và nói: “Để tôi dẫn anh lên đó.”

Khi đến cửa vào, tôi ngửi thấy mùi khét. Thường xuyên ra vào hiện trường có người chết cháy, tôi dường như đã quen với mùi cháy khét đã bị nước gột rửa qua này.

Hiện trường là căn hộ hai phòng ngủ, sau khi vào nhà là đến phòng khách, cạnh phòng khách là phòng vệ sinh và bếp. Hai bên hành lang đối diện cửa chính là hai phòng ngủ, trung tâm hiện trường nằm trong phòng ngủ chính ở phía Đông. Cửa phòng ngủ chính đã vỡ nát, khung cửa đang nghiêng ngả trên tường. Cửa phòng ngủ phụ ở đối diện cũng bị hư hại, xem ra là bị va đập khi cửa phòng ngủ chính bị hất văng ra.

Vết ám khói trong nhà không rõ lắm, lửa chỉ cháy trong phòng ngủ chính, thêm vào nữa, cửa sổ trong phòng ngủ đã mất, lượng lớn khói đều thoát ra khỏi nhà rồi. Vì thế, nhìn tổng thể, các gian phòng khác đều tương đối bình thường, không giống căn nhà vừa trải qua một trận cháy lớn.

Trên sàn phòng ngủ chính đều là tro đen bị ướt nước. Bốn bức tường và trần nhà do gặp nhiệt độ cao đã biến thành một mảng màu xám đen. Tôi vừa vào phòng ngủ, một thanh nẹp góc thường bằng thạch cao rơi xuống đúng ngay đầu tôi.

“Nguy hiểm thật, may mà anh có đội mũ bảo hộ.” Đội trưởng đứng bên cạnh vẫn chưa hoàn hồn.

Tôi sờ sờ mũ bảo hộ, không có cảm giác gì, rồi nói: “Người chết ở đâu?”

Lính cứu hỏa đặc giọng Đông Bắc chỉ vào giữa phòng, nói: “Trong này này, khiếp chết được.”

Nhìn theo ánh đèn pin của anh ta, tôi thấy giữa phòng có một chiếc giường nệm hiệu Simmons đã bị cháy rụi hoàn toàn, chỉ còn lại khung lò xo. Giữa chiếc giường bị cháy rụi đó là một cái hộp sọ màu trắng.

Nhìn kỹ hơn sẽ thấy đó là một thi thể không hoàn chỉnh đang nằm giữa giường. Vì tay, chân… đều đã bị thiêu cháy, phần còn lại của thi thể đã thành than, vì vậy lẫn vào đống tro tàn trên sàn quả thật không dễ phát hiện.

Tôi thử tưởng tượng khi lính cứu hỏa vào lục soát hiện trường, đột nhiên thấy một khuôn mặt trong đống tro tàn trên sàn nhà, nói chính xác thì đó là một cái hộp sọ, đúng thật có thể khiến cho anh chàng cứu hộ người Đông Bắc 'dày dạn kinh nghiệm' này sợ chết khiếp.

“Thi thể cần đưa đi.” Tôi nói.

Đội trưởng gật đầu, nói: “Đã thông báo cho nhà xác rồi.”

“Điểm bén lửa và nguyên nhân gây cháy đã được xác định chưa?” Tôi hỏi.

Đội trưởng nói: “Chuyện này phải đợi đội điều tra hỏa hoạn đến mới xác định được. Nhưng, theo kinh nghiệm của tôi, nguyên nhân gây cháy chính là bình gas kia, còn điểm bén lửa, căn phòng này cháy rất đồng đều, không sót lại gì cả, có vẻ không dễ phán đoán được điểm bén lửa cụ thể.”

“Xem ra, phải đợi đến sáng chúng ta mới tiến hành khám xét được.” Tôi nói: “Có vẻ khá rắc rối, khi dập lửa đã hủy đi rất nhiều chứng cứ ở hiện trường rồi.”

“Rắc rối sao?” Đội trưởng nói: “Bình gas rò rỉ dẫn đến cháy, phát nổ, cũng không phải lần đầu chúng tôi gặp phải. Những hộ gia đình vẫn dùng gas thi thoảng lại xảy ra chuyện này, nhưng thương vong không nhiều. Như anh nói lúc nãy, lực tác động của vụ nổ không lớn, bị thiêu cháy mới nguy hiểm đến tính mạng.”

“Tất nhiên rắc rối rồi.” Tôi nói: “Có nhà nào lại để bình gas trong phòng ngủ không?”

Đội trưởng há hốc miệng, ngây người mãi mới nói: “Đúng vậy, sao tôi không nghĩ đến vấn đề này nhỉ?”

“May là có người bị thương, vẫn có thể tìm hiểu đôi chút tình hình khi đó.” Tôi nói.

“Mau báo cho bên hình sự đi.” Đội trưởng nói với người truyền tin ở bên cạnh rồi quay sang tôi: “Lãnh đạo, hay là ngày mai, đội hình sự các anh hãy đến khám nghiệm hiện trường.”

“Cũng được.” Tôi nói: “Vẫn nên để đội điều tra hỏa hoạn khám nghiệm trước, xác định nguyên nhân gây cháy và điểm bén lửa, chúng tôi dễ làm việc hơn.”

“Phải đấy, phải đấy.” Đội trưởng nói: “May mà lực tác động của vụ nổ chỉ thế này, không thể do chất cháy nổ gây ra, ít nhất không phải án liên quan đến chất nổ.”

“Loại trừ được khả năng án liên quan đến chất nổ là chuyện tốt.” Tôi nói: “Nhưng, dù sao cũng là hiện trường hỏa hoạn chết người, nguyên nhân vẫn chưa được làm rõ, phải án hình sự hay không cũng chưa r4o, khối lượng công việc của chúng ta không ít đâu.”

“Đúng vậy.” Đội trưởng nhìn đám đông bên ngoài dây cảnh báo: “Hàng xóm xung quanh náo loạn như vậy, công việc khắc phục hậu quả của chính quyền địa phương cũng không dễ dàng.”

Âm Thanh Lạ Trong Đêm

Phần 2

Quả nhiên, sáng hôm sau, tôi nhận được điện thoại của thầy, hạ lệnh cho tổ điều tra số một chúng tôi đến chung cư Hoa Viên Lục Trúc, điều tra sâu hơn về vụ nổ.

Trước khi đến hiện trường, tôi đề nghị mọi người ghé qua bệnh viện tỉnh trước để tìm hiểu tình hình người bị thương.

Đến bệnh viện, chúng tôi đi thẳng đến phòng bệnh của người bị thương Lưu Thần Bân. Phòng bệnh chỉ có một mình Lưu Thần Bân đang nằm trên giường, giường bên cạnh để trống, hai viên cảnh sát đang ngồi bên mép giường.

“Anh ta bây giờ thế nào?” Tôi hỏi.

“Cái này chúng tôi xem không hiểu.” Viên cảnh sát chỉ máy theo dõi điện tâm đồ và nói: “Bác sĩ nói rất ổn định, không có gì đáng ngại, nhưng hình như vẫn trong trạng thái hôn mê nông, không mở miệng nói chuyện, không thể hỏi được gì.”

Tôi nhìn màn hình, huyết áp 80-20 mmHg, hô hấp 20 lần/phút, nhịp tim 70 nhịp/phút, hàm lượng hemoglobin trong máu 100%, đây là chỉ số sự sống của một người hoàn toàn bình thường.

Tôi tiến lên gọi mấy tiếng Lưu Thần Bân, mí mắt anh ta khẽ động nhưng không đáp lại. Nửa người trên của Lưu Thần Bân quấn đầy băng gạc, tôi biết đối với người bị bỏng cần phải băng bó để phòng ngừa nhiễm trùng, thế nên không thể yêu cầu bác sĩ mở băng gạc ra để kiểm tra vết thương, rủi ro quá lớn. Tôi lật chiếc chăn đang đắp trên người anh ta lên, nhìn những bộ phận khác, không có vết thương khác. Không còn cách nào, tôi đành đi tìm bác sĩ Trần - phụ trách của anh ta.

* * *

“Chào bác sĩ Trần, làm phiền anh kể lại bệnh tình cụ thể của Lưu Thần Bân cho chúng tôi biết.” Tôi nói.

“Toàn thân bị bỏng diện tích lớn, bỏng cấp độ hai đến cấp độ ba, ừm, vậy thôi.” Bác sĩ Trần nói.

“Vị trí thế nào?” Tôi mở atlas cơ thể người trong sách mô hình chấn thương.

Bác sĩ Trần chỉ vào atlas, chỉ từng vị trí bị thương của Lưu Thần Bân. Tôi ghi chép lại lời kể của bác sĩ Trần vào sổ tay. Có thể thấy, chủ yếu là phần lưng và trên cánh tay trái của Lưu Thần Bân bị bỏng, ngực và bụng đều bình thường.

“Vết thương trên đầu anh ta nghiêm trọng lắm sao?” Tôi hỏi.

Bác sĩ Trần nhíu mày, lấy một tấm phim chụp CT và một tấm phim chụp cộng hưởng từ ra, gắn chúng lên bảng đèn chiếu và nói: “Theo như phim chụp thì não bộ của anh ta không hề bị chấn thương.”

“Bị nổ mà không bị chấn động não gì đó ư?” Lâm Đào hỏi.

Bác sĩ Trần lắc đầu, nói: “Rõ ràng lực tác động của vụ nổ không lớn, đã chụp CT toàn thân anh ta rồi, không có vết thương nào khác.”

“Nếu vậy vì sao anh ta lại hôn mê?” Tôi có chút nghi ngờ.

“Chuyện này tôi không rõ.” Bác sĩ Trần nói: “Chúng tôi lo anh ta bị ngộ độc carbon, còn tiêm động mạch để kiểm tra nồng độ carboxyhemoglobin trong máu, vẫn trong phạm vi bình thường, không hề có dấu hiệu ngộ độc hoặc thiếu oxy, cho thấy khi lửa cháy không bao lâu thì anh ta đã được cứu ra ngoài, không hít quá nhiều khí carbon monoxide.”

“Nói vậy là anh ta không có cơ sở bệnh lý cho tình trạng hôn mê?” Tôi hỏi.

Bác sĩ Trần gật đầu.

Tôi nhíu mày, ngẫm nghĩ một lúc, mang theo tâm trạng lo lắng định rời đi.

Bác sĩ Trần chợt nói: “À, đúng rồi, giờ bệnh nhân đang nợ phí khám chữa đấy, bao giờ thì bên nhà nước các anh giúp thanh toán đây?”

* * *

Lưu Thần Bân là một cô nhi, lớn lên trong trại trẻ mồ côi, tính cách hướng nội, không thích giao tiếp. Sau khi tốt nghiệp trung cấp, vào làm nhân viên kinh doanh cho tiệm thuốc nhỏ phía sau bệnh viện tỉnh, năm năm trước quen với vợ anh ta Chiêm Sỹ Mai, cũng là nhân viên trong tiệm thuốc, sau đó thì kết hôn, họ mua lại căn hộ cũ trong khu chung cư Hoa Viên Lục Trúc phía sau bệnh viện tỉnh. Kinh doanh thuốc có lợi nhuận rất lớn, đãi ngộ dành cho nhân viên kinh doanh cũng không tệ. Vì vậy, đôi vợ chồng son chưa vướng bận con cái nên cuộc sống cũng khá sung túc.

Theo lời đồng nghiệp trong tiệm thuốc, quan hệ của họ bắt đầu rạn nứt từ đầu năm nay. Lúc đầu có người nói, Chiêm Sỹ Mai từng nói với một đồng nghiệp cũng là bạn thân của mình rằng khả năng giường chiếu của Lưu Thần Bân có vấn đề, cô ta muốn ly hôn. Sau đó, các đồng nghiệp đều nhận thấy Lưu Thần Bân thường ở bên ngoài chạy doanh số đột nhiên thường xuyên quay về tiệm để tìm Chương Sỹ Mai. Thậm chí, đôi lúc hai người còn cãi nhau trong tiệm.

Chiêm Sỹ Mai cũng là người vùng khác, không có thân thích ở Long Phiên, quan hệ xã hội của hai người rất hẹp, nhờ vậy đội điều tra chỉ cần một đêm đã điều tra ra được những manh mối này.

Trên đường đi từ bệnh viện đến hiện trường, một điều tra viên nhỏ giọng kể với chúng tôi.

“Đã xác định được danh tính của người chết chưa?” Tôi hỏi.

Điều tra viên gật đầu, nói: “Xét nghiệm suốt đêm qua, đã xác định được người chết chính là Chiêm Sỹ Mai.”

“Nhưng, Chiêm Sỹ Mai chỉ có một mình, không con cái, cha mẹ lại không ở bên cạnh, làm sao có thể xác định danh tính của nạn nhân qua ADN được?” Tôi hỏi.

“Chúng tôi lấy tất cả những vật có thể lưu lại ADN như khăn lông, bàn chải… của Chiêm Sỹ Mai ở hiện trường.” Điều tra viên nói: “Sau khi so sánh, đều của cùng một người. Nhưng, để an toàn hơn, chúng tôi cũng cử người đi lấy mẫu máu của cha mẹ Chiêm Sỹ Mai, để giám định quan hệ huyết thống nhằm xác định lần nữa.”

Tôi gật đầu hài lòng, qua nhiều năm đào tạo, kỹ năng lấy mẫu vật của cảnh sát cấp cơ sở đã trở nên điêu luyện rồi. Tôi tiếp tục hỏi: “Sự việc lớn như vậy, cha mẹ Chiêm Sỹ Mai không đến Long Phiên à?”

“Đúng vậy, thói đời bạc bẽo.” Điều tra viên thở dài: “Họ hình như không hề quan tâm đến cô con gái này, đã từ chối đến Long Phiên để làm tang sự cho con.”

Khu chung cư đã yên tĩnh trở lại sau một đêm đàm phán, tuy xung quanh căn hộ được giăng dây cảnh báo nhưng hàng xóm xung quanh đều đã trở về nhà mình.

Chúng tôi mang theo hộp dụng cụ điều tra đi lên tầng, thấy đồng nghiệp bộ phận kỹ thuật đang tiến hành khám nghiệm hiện trường.

“Anh chắc cửa chính lúc đầu là như thế này chứ?” Một điều tra viên dấu vết đang hỏi anh chàng lính cứu hỏa có giọng Đông Bắc vừa được đội trưởng điều đến hỗ trợ.

“Tất nhiên rồi!” Anh lính cứu hỏa nói: “Cánh cửa này, úi chao ôi, cũng chắc chắn lắm, tôi đạp mấy cái mới mở ra đấy.”

Tôi thấy then cài cửa chính đã biến dạng, giữa cánh cửa sắt chống trộm có một vết lõm, quả thật phục sức mạnh của anh chàng này đến sát đất.

Vẫn là Lâm Đào biết nắm bắt trọng điểm hơn, cậu ta chỉ chốt khóa thò ra ngoài nói: “Loại khóa lưỡi gà này chỉ có chìa khóa thì không làm gì được, nó gần giống với chốt khóa của cửa chống trộm vậy, chỉ khi vặn nút xoay này từ bên trong thì chốt khóa mới bật ra ngoài.”

“Hả? Ý cậu là sao?” Tôi hỏi.

Lâm Đào cùng tôi đi vào trong nhà, xem qua một lượt các cửa sổ trong nhà rồi nói: “Ngoài phòng ngủ chính không có cửa sổ, cửa sổ và khung chống trộm ở các phòng khác đều còn nguyên vẹn.”

“Cửa sổ trong phòng ngủ chính bị lực tác động hất ra.” Tôi nói: “Kính thủy tinh bị vỡ, nhưng khung chống trộm vẫn còn nguyên, không có dấu hiệu bị cạy, cũng không hư tổn gì.”

“Nói cách khác, đây là một hiện trường kín.” Lâm Đào đưa ra kết luận.

Mọi người bỗng nhẹ nhõm hơn hẳn.

Đối với điều tra viên hiện trường mà nói, có thể xác định một hiện trường kín là vô cùng quan trọng. Một khi có thể xác định là hiện trường kín, không có lối ra, vậy cho thấy vụ án này chắc chắn có liên quan đến người ở trong nhà. Trong căn nhà này, chỉ có Lưu Thần Bân và người chết Chiêm Sỹ Mai.

“Vậy chúng ta rút lui được rồi?” Trần Thi Vũ lạnh nhạt nói. Tuy đã để cô ấy quay lại 'tham chiến', nhưng hình như cô ấy vẫn chưa nguôi giận.

“Theo tôi thấy, chuyện này là do người trong nhà làm.” Tôi nói: “Nhưng, người trong nhà làm bằng cách nào, vẫn có việc cho chúng ta giải quyết.”

“Khỏi phải nói, chắc chắn là tự sát tập thể.” Sáng sớm Đại Bảo đã báo lại tình hình của chị Bảo cho cha mẹ cô ấy, sau đó tham gia cùng với chúng tôi.

“Vụ tự sát tập thể này e là rắc rối đây.” Tôi nói.

“Không rắc rối đâu, chẳng phải anh đã nói, nguyên nhân gây nổ là bình gas hóa lỏng còn gì?” Lâm Đào nói: “Tuy bình gas bị nước giội vào, không còn chứng cứ dấu vết gì, nhưng ai lại mang bình gas trong bếp vào phòng ngủ chứ?”

Tôi thấy Lâm Đào đã nói đến trọng điểm, gật đầu để cậu ấy nói tiếp.

Lâm Đào dẫn chúng tôi vào gian bếp, mở tủ để bình gas ra, nói: “Bình gas được lấy ra từ chỗ này, trước khi bị lấy đi, nó gắn với van, van được nối với ống dẫn và bếp. Thế nên chúng ta chỉ cần lấy vân tay ở cửa tủ và van là có thể tìm ra người đã lấy bình gas đi rồi.”

Tôi lắc đầu nói: “Cậu đừng quên đây là nhà Lưu Thần Bân! Tôi tin, cho dù cậu lấy thế nào cũng sẽ lấy được dấu vân tay của Lưu Thần Bân. Nhưng, như vậy thì nói lên được vấn đề gì? Cho thấy Lưu Thần Bân thường xuyên làm việc nhà? Công việc thay bình gas đều do anh ta làm?”

Lâm Đào im lặng gật đầu.

Tôi nói tiếp: “Điểm giống nhau của các vụ tự sát tập thể chính là lấy được chứng cứ dấu vết của kẻ tình nghi ở hiện trường cũng không có ý nghĩa gì, vì người đó vốn dĩ đã có thể để lại chứng cứ dấu vết tại hiện trường hoặc trên người nạn nhân. Ví dụ phát hiện trong móng tay nạn nhân có ADN của chồng cô ta, có thể nói lên điều gì? Vốn dĩ nó nên có mà, rất bình thường.”

“Những vụ giết hại người thân đúng là rất khó để lấy được chứng cứ.” Lâm Đào nói.

“Nhưng, tôi cảm thấy vụ án lần này không giống giết hại người thân.” Đại Bảo nói: “Giết hại người thân thường đều có kế hoạch giết người và ngụy tạo hiện trường sau khi gây án. Nhưng, vụ án lần này, cả hai người đều có mặt ở hiện trường, nếu không phải đội cứu hỏa đến kịp lúc thì Lưu Thần Bân cũng mất mạng rồi. Thế nên, đây chỉ là một vụ tự sát tập thể mà thôi.”

“Cậu chớ xem thường vụ án tự sát tập thể.” Tôi nói: “Chưa chắc dễ dàng thế đâu.”

“Nếu Lưu Thần Bân quyết tâm muốn chết, khi anh ta tỉnh lại chắc chắn sẽ thành thật khai ra hành vi phạm tội.” Đại Bảo nói: “Thế nên chưa chắc khó khăn như anh nghĩ đâu.”

Tôi lắc đầu nói: “Rủ nhau tự sát khiến cho một chết một bị thương rất thường gặp, nhưng người bị thương thành thật khai báo được mấy người? Trong các vụ tự sát tập thể mà tôi từng gặp, có hai vụ rất đặc biệt. Vụ thứ nhất, ở hiện trường một chết một bị thương, người nữ bị đứt động mạch cổ, mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong; người nam có một vết thương lớn trên cổ nhưng không bị tổn thương đến mạch máu lớn, không chết. Vụ án xem qua thì giống một đôi trai gái rủ nhau cùng tự sát. Sau khi điều tra, chúng tôi phát hiện vết thương trên cổ người nữ rất sâu, nhưng trên tay cô ta lại không có máu, thế nên chúng tôi phán đoán người nam đã cắt cổ người nữ khiến cho cô ta tử vong. Mấu chốt là sau khi chúng tôi phân tích vết máu ở hiện trường, thấy rằng người nam sau khi cắt cổ người nữ đã tự đi đến chỗ chiếc gương trên tủ quần áo, nhìn vào gương để cắt cổ mình. Trên gương có một ít vết máu bắn, trên sàn nhà có lượng lớn máu nhỏ xuống, đều là máu của người nam. Lúc này, xuất hiện vấn đề rồi, vì sao người nam này lại soi gương khi cắt cổ mình? Cắt cổ đâu cần phải soi gương? Sau khi phân tích, chúng tôi cho rằng khả năng duy nhất chính là người nam này soi gương để xác định vị trí cắt sao cho không cắt trúng mạch máu chính, chỉ để lại trên cổ một vết thương lớn, để bản thân không mất mạng. Khi thẩm vấn, người nam này đã thú nhận mình đã giết vợ, sau đó ngụy tạo thành hiện trường tự sát tập thể với hy vọng có thể lấp liếm cho qua. Vụ án này chính là điển hình cho vụ án mượn tự sát tập thể để che giấu hành vi giết người thật sự.”

“Trời ạ.” Trần Thi Vũ nói: “Người này tự cắt cổ mình mà còn soi gương, nghĩ thôi cũng thấy dựng tóc gáy.”

“Cô mà cũng có lúc dựng tóc gáy à?” Lâm Đào cười nói.

Tôi nói tiếp: “Vụ án thứ hai, có một vụ như thế này. Trông có vẻ giống như hai người rủ nhau tự sát. Người nam dùng dây thừng siết chết người nữ trước rồi mới treo cổ mình sau, kết quả chưa chết đã được người khác phát hiện ra, cứu anh ta xuống. Sau đó, khi anh ta hồi phục lại, cảnh sát đã tìm anh ta để thẩm vấn. Người này rất vô tư thừa nhận chuyện hai người rủ nhau cùng tự sát. Nhưng, anh ta kiên quyết phủ nhận mình đã siết chết người nữ, khăng khăng nói rằng người nữ đã tự siết chết mình rồi anh ta mới chọn treo cổ. Nghe qua không hề có sơ hở gì. Sau khi xét nghiệm ADN, xác định trên sợi dây siết chết người nữ chỉ có ADN của người nam thì mới chắc chắn anh ta là hung thủ giết người. Vụ án này đại diện cho một loại tự sát tập thể nữa, chính là hai người vốn định sẽ chết cùng nhau, nhưng người bị thương không chết, suy nghĩ sẽ có thay đổi, bắt đầu hối hận, không muốn chết nữa. Nhưng, trước khi không muốn chết, anh ta phải thoát khỏi hình phạt của pháp luật, thế là anh ta bèn thay đổi khẩu cung để chối bỏ tội lỗi của bản thân.”

“Tức là, vụ án này, chúng ta cần phải làm rõ xem họ rủ nhau tự sát mang tính chất gì.” Lâm Đào nói một hiểu mười.

“Đúng vậy.” Tôi gật đầu nói: “Trong vụ án này, nếu trong lúc phát nổ, hai người đều còn sống, mà Chiêm Sỹ Mai là người châm lửa, vậy Lưu Thần Bân sẽ không cần chịu trách nhiệm hình sự về tội giết người; nhưng nếu do Lưu Thần Bân châm lửa, cho dù là hai người rũ nhau tự sát thì anh ta cũng phải chịu trách nhiệm hình sự về tội tự sát và giết người, nhưng có thể giảm nhẹ hình phạt. Nhưng, nếu Lưu Thần Bân giết Chiêm Sỹ Mai trước rồi mới châm lửa tự sát, vậy tính chất vụ án sẽ khác hoàn toàn rồi. Cố ý giết người, thêm tội tự sát không thành, vậy đấy.”

“Nhưng, làm sao anh biết khi Lưu Thần Bân tỉnh lại sẽ không thú tội? Châm lửa đốt gas, mong muốn tìm đến cái chết rất kiên định đấy.” Đại Bảo vẫn giữ nguyên quan điểm của mình.

“Lúc nãy đến bệnh viện, chúng ta cũng đã thấy.” Tôi nói: “Lưu Thần Bân rõ ràng đang giả vờ hôn mê. Vì sao phải giả vờ? Hiển nhiên là đang đắn đo suy nghĩ. Nếu còn đắn đo, cho thấy ý muốn tìm đến cái chết của anh ta không còn kiên định nữa, có thể anh ta đang nghĩ đối sách.”

“Nói vậy, chúng ta phải ưu tiên làm rõ Chiêm Sỹ Mai bị thiêu chết khi còn sống hay bị thiêu xác sau khi chết?” Đại Bảo nói: “Đối với pháp y mà nói, đây chỉ là chuyện nhỏ.”

“Chuyện này không nhỏ đâu.” Tôi nói: “Thứ nhất, mức độ bị thiêu của thi thể cực kỳ nghiêm trọng, chúng ta thường xem trong khí quản có tro tàn hay không để phán đoán nạn nhân bị thiêu chết khi còn sống hay là thiêu xác sau khi chết, cách này không dùng được vì toàn bộ phần cổ đều bị thiêu rụi rồi. Thứ hai, cho dù là thiêu xác sau khi chết, vẫn phải tìm ra nguyên nhân tử vong của cô ta, nếu Lưu Thần Bân nói cô ta tự sát thì sao?”

“Còn nữa, ai là người châm lửa, điểm này có hy vọng xác định được không?” Lâm Đào hỏi.

Tôi nói: “Có, nhưng rất khó.”

Dứt lời, tôi quay đầu lại nói với viên sĩ quan đội cứu hỏa phụ trách điều tra hỏa hoạn: “Các anh đã tìm ra điểm bén lửa chưa?”

Anh ta lắc đầu: “Căn phòng này cháy rất đồng đều, tất cả những gì có thể cháy đều cháy sạch, không phán đoán được, trừ phi…”

“Trừ phi cái gì?” Lâm Đào hỏi.

Viên sĩ quan chỉ lớp tro dày hơn một tấc[*] trên sàn, nói: “Sàn nhà vốn là sàn gỗ, nhưng bị đủ loại than tro phủ lên, nếu làm sạch tro bụi, sau đó tẩy sạch, chúng tôi có thể căn cứ theo mức độ cháy của sàn nhà để xác định điểm bén lửa.”

Tôi vỗ tay, nói: “Đúng ý tôi lắm! Tôi cũng cần lấy hết đám tro này về.”

“Lấy về làm gì?” Lâm Đào hỏi.

Tôi cười cười nói: “Manh mối nằm hết trong đống tro này. Căn phòng này khá vuông vức, chúng ta dùng dây nhựa đan thành hình lưới, chia nó thành hai mươi lăm phần bằng nhau, sau đó đánh dấu từng ô theo bảng chữ cái tiếng Anh. Lấy tro ở từng ô bỏ vào túi đựng đánh dấu chữ cái tương ứng, như vậy sẽ không bị nhầm lẫn.”

“Ý anh nói, hai mươi lăm túi tro này chúng ta phải lọc từng túi một?” Lâm Đào có kinh nghiệm lấy mẫu tro, thế nên tôi vừa nói cậu ta đã hiểu ý ngay.

“Việc này không dễ dàng đâu.” Tôi nói: “Lâm Đào, Lông Vũ, hai người tập hợp nhân viên, lập tức bắt đầu đi. Bây giờ chúng tôi đến nhà xác để khám nghiệm thi thể.”

“Lại bắt tôi lao động chân tay.” Lâm Đào nhìn bộ quần áo thoải mái trên người mình: “Bộ đồ này lại phải bỏ rồi.”

Khi nhóm Lâm Đào lấy các dụng cụ đến thì chúng tôi đã làm xong bước khám nghiệm hiện trường sơ bộ, lấy vài đĩa thức ăn thừa trong bếp, chuẩn bị xuất phát đến nhà xác.

Đi đến dưới tầng, tôi kéo sĩ quan phòng điều tra hỏa hoạn lại hỏi: “Nổ bình gas loại này, lực tác động không lớn đúng không?”

Viên sĩ quan cười cười, nói: “Bình gas vẫn còn nguyên vẹn, nổ cũng chỉ do khí gas trong không khí mà thôi.”

Nói xong, anh ta dùng tay tạo thành hình phễu, lấy bật lửa ra, ấn giữ chốt, để gas trong bật lửa tràn vào trong tay, sau đó thì châm lửa. Phụt một tiếng, tia lửa phừng lên trong tay anh ta, sau đó vụt tắt.

“Thấy chưa, chính là nguyên lý này đấy.” Anh ta nói: “Khí gas ngập trong một không gian kín, chỉ cần một mồi lửa nhỏ cũng sẽ bùng nổ, nhưng không làm nổ tung bình gas, lượng khí gas cũng không nhiều, nên lực tác động không lớn lắm.”

“Nói vậy, lực tác động này không thể khiến người ta hôn mê hoặc chết được, đúng không?” Tôi hỏi.

Viên sĩ quan gật đầu.

“Vậy cháy có lớn không?” Tôi nói: “Ý tôi là, lúc nổ có khiến cho nhiệt độ trong phòng tăng lên rất cao không?”

“Nhiệt độ không cao lắm.” Sĩ quan nói: “Tôi dám thử trên tay mình. Vụ nổ này chỉ bốc cháy trong một thoáng, nhưng với những vật dễ cháy như giường đệm, rèm cửa, gặp ngọn lửa ngắn ngủi này cũng có khả năng bốc cháy.”

Tôi gật đầu nói: “Tôi đã có suy đoán của mình rồi, cảm ơn!”

Âm Thanh Lạ Trong Đêm

Phần 3

Trên bàn giải phẫu trong nhà xác, một cỗ thi thể bị thiêu cháy chắp vá bảy, tám phần.

Nói 'chắp vá bảy, tám phần' không quá chút nào: đầu và thân vì thiếu mất phần cổ nên gần như tách rời ra, chỉ còn lại cơ thịt ở hai bên cổ và gáy đã bị thiêu chín dính lại với nhau, chưa đến mức đầu lìa khỏi xác. Tứ chi của thi thể đã bị thiêu rụi, ở hiện trường tìm được vài mẩu xương cứng nằm rải rác xung quanh phần thân của thi thể. Toàn bộ thi thể bị thiêu rất nghiêm trọng, cả xương sọ cũng nứt vỡ, lộ ra phần não bị thiêu thành màu sáp ong.

Mô bụng ở mặt trước của thi thể đều đã mất, phổi, tim và các nội tạng tuy đã lộ ra ngoài, bị co rút lại do chịu nhiệt độ cao nhưng vẫn chưa bị thiêu rụi hoàn toàn.

“Những công việc quan trọng cần làm tôi đã nói qua từ trước rồi.” Tôi nói: “Chia nhau ra làm thôi.”

Tôi phụ trách kiểm tra bộ phận quan trọng nhất của thi thể, chính là đường hô hấp và phổi. Vì khoang ngực của thi thể đã bị thiêu mất, phổi đã lộ ra ngoài. May mà phổi chưa bị lửa thiêu hủy, chỉ là mất nước quá độ mà co rút lại bằng cỡ hai nắm tay. Thực quản, khí quản nối liền với phổi chỉ còn đến phần nằm phía trên xương ức, phần phía trên đã mất hết. Tôi cẩn thận lấy khí quản và thực quản còn dư lại và phổi ra, sau đó quan sát cơ thịt còn lại hai bên cổ và gáy, không thấy vết thương xuất huyết nào.

Để chắc chắn, tôi định mở xương hàm dưới của nạn nhân ra để xem tình hình bên trong khoang miệng. Xương sọ của nạn nhân đã bị thiêu thành màu trắng, xương hàm dưới cũng không ngoại lệ, treo bên dưới xương sọ trông rất ghê rợn. Tôi dùng sức mở ra, phát hiện xương hàm dưới đã bị thiêu rất giòn, không còn cách nào khác đành phá hỏng luôn nó, để lộ ra đầu lưỡi đã bị thiêu thành màu trắng. Cuống lưỡi không hề có dấu vết bị hun đen.

Trong phần thực quản còn sót lại có dính một mảnh vỏ cà chua, một ít trứng gà, có thể thấy đây là món cà chua xào trứng, phù hợp với thức ăn thừa tìm thấy khi khám nghiệm hiện trường. Trong thực quản và khí quản còn sót lại đều không có bụi và than tro, cắt phế quản ra cũng không thấy, chỉ có ít bọt màu hồng phấn không ngừng tràn ra từ phía cuối.

Đại Bảo phụ trách làm sạch nội tạng của thi thể. Nội tạng của nạn nhân đã co rút lại vì mất nước, tim chỉ lớn bằng một nắm tay của trẻ em, lá lách co rút lại cỡ một cái bánh bao, gan cũng trở nên khô và giòn do chịu nhiệt độ cao, chỉ có thận nằm ở vị trí tương đối sâu nên cơ bản vẫn còn giữ nguyên hình dạng ban đầu. Một lượng lớn máu bị mất nước đọng lại dạng hạt, tế bào hồng cầu cặn lại mà thành.

Vì hộp sọ đã bị nứt, việc giải phẫu phần đầu không cần phải mổ hộp sọ nữa. Do mất nước, não đã biến thành một khối nhớp nháp.

Đường ruột của nạn nhân đã bị thiêu rụi hoàn toàn, may mà chúng tôi tìm được dạ dày trong khoang bụng đầy tro. Lúc này, dạ dày đã rút lại bằng cỡ một quả táo, thành dạ dày dày lên rất nhiều. Chúng tôi cẩn thận mở dạ dày đã bị thiêu chín ra, phát hiện bên trong vẫn còn hơn 10g nhũ trấp. Tôi múc nhũ trấp ra, rửa lại bằng nước. Không bao lâu sau, chúng tôi đã nhìn thấy được cà chua, trứng gà, cơm và rau.

Hoàn toàn trùng khớp với thức ăn thừa trong bếp.

Mặt trước của thi thể bị thiêu rất nghiêm trọng, mặt sau lại giữ được khá lành lặn, thậm chí trên phần da đầu vẫn còn sót lại ít tóc[*].

“Mấy sợi tóc này có thể giải thích được vấn đề rồi.” Tôi nói với Đại Bảo.

Đại Bảo hiểu ý tôi, nói: “Hiểu rồi, khi nạn nhân bị cháy không hề động đậy, vì thế mà tóc bị ép lên gối vẫn được giữ nguyên.”

Khám nghiệm tử thi xong, tôi đã có kết luận cho vụ án. Những gì thấy được trong quá trình khám nghiệm đã nói lên tất cả. Nếu bên phía trên điều tra hiện trường có thể hỗ trợ thêm cho suy đoán của tôi thì vụ án này càng thêm chắc chắn, Lưu Thần Bân muốn chối tội cũng không được.

Bỏ qua bữa trưa, tôi và Đại Bảo vội đến hiện trường hỗ trợ nhóm của Lâm Đào.

Trong thời gian chúng tôi khám nghiệm thi thể, nhóm của Lâm Đào đã lấy xong các túi tro ở hiện trường. Nói thì dễ, làm thì khó, làm lâu như thế, giờ Lâm Đào và Trần Thi Vũ đã thành 'người da đen' rồi, trên mặt toàn là than tro, trông như vừa đi ra từ hầm mỏ vậy.

“Các anh xong rồi à?” Lâm Đào dùng tay áo lau mồ hôi, trên trán lại có thêm một đường đen nhẻm.

“Cậu…” Tôi chỉ ống tay áo của cậu ta.

Lâm Đào xua tay, nói: “Đằng nào cũng bỏ! Không sao! Đúng rồi, bao giờ thì Tổng cục mới cấp bộ đồ công tác cho chúng tôi đây?”

Tôi bật cười, nói: “Có phát hiện gì không?”

“Có thể phát hiện gì?” Lâm Đào nói: “Cứ xúc tro thôi. Nhưng, Lông Vũ quả thật lợi hại, tôi xúc được bảy túi, cô ấy lại xúc đến chín túi.”

“Nhằm nhò gì, anh đến trường Đại học Cảnh sát của tôi mà xem thử.” Trần Thi Vũ nói.

Lâm Đào phản bác: “Học viện Cảnh sát của tôi không kém hơn trường cô đâu.”

“Tìm được điểm bén lửa chưa?” Tôi cắt ngang trận 'mắng yêu' của hai người họ.

“Sàn nhà đã quét dọn, có thể thấy rõ điểm bén lửa nằm ở giữa giường và cửa sổ.” Lâm Đào chỉ vào chỗ sàn gỗ bị thiêu mất một mảng và nói: “Chính là vị trí này, sau khi kiểm chứng, rất có khả năng đây chính là vị trí đặt bình gas.”

“Bình gas”, tôi xoa cằm nói: “nói vậy, khi bén lửa thì bình gas vẫn đang rò rỉ.”

“Không sai.” Lâm Đào nói: “Chúng tôi phân tích diễn biến là như thế này: Trước tiên, bình gas được mang từ phòng bếp vào phòng ngủ, đặt bên cạnh giường, miệng bình hướng về phía giường, sau đó mở khóa bình gas để gas rò ra. Để gas thoát ra đến một mức nhất định thì châm lửa, làm nổ bình, gây sóng xung kích. Khi lửa cháy thì bình gas vẫn đang rò rỉ, nên chiếc giường và thi thể nằm trên đó bị thiêu nặng nhất.”

“Nói vậy, tuy điểm bén lửa nằm bên cạnh giường, nhưng vị trí bắt lửa không nhất định là chỗ đó.” Tôi nói: “Khi trong phòng đầy khí gas, cho dù bắt lửa ở đâu thì cũng sẽ dẫn đến cùng một kết quả.”

Lâm Đào gật đầu, nói: “Chính là như vậy, điểm châm lửa e là khó xác định được.”

“Không cần.” Tôi cười đầy vẻ bí ẩn rồi nói: “Đi ăn bát mì rồi hãy làm tiếp nào.”

“Xong rồi?” Lâm Đào hỏi.

Tôi gật đầu.

Suốt cả buổi chiều, tổ điều tra chúng tôi đã sàng lọc từng túi tro một, lọc bỏ than tro, giữ những vật khá lớn lại, sau đó quan sát xem chúng có được từ đâu. Đây là một trong những cách điều tra hỏa hoạn một cách toàn diện. Hiện trường bị thiêu đến mức độ này, chỉ cần là vật dễ cháy đều bị thiêu thành tro, những gì còn sót lại đều là vật bằng kim loại khó thiêu hủy, trong số những vật này, có thể tìm được một vài manh mối quan trọng.

Sàng lọc gần ba tiếng đồng hồ, công việc kết thúc khi Lâm Đào kêu lên một tiếng.

Lâm Đào tìm thấy nắp chắn gió của bật lửa trong túi tro ký hiệu chữ 'H'. Vị trí tương ứng với chiếc túi đó là bên cửa sổ, cũng là vị trí người bị thương đang cuộn mình lại khi được tìm thấy.

Tôi trở lại hiện trường, mô phỏng lại vị trí Lưu Thần Bân lúc đó, rồi nói: “Nếu châm lửa trong trạng thái này, khi lửa bốc cháy, vì điểm cháy là bên giường nên phần lưng bên trái của Lưu Thần Bân sẽ hướng về ngọn lửa, hoàn toàn phù hợp với tình trạng và vị trí vết bỏng trên người anh ta.”

“Nắp chắn gió của bật lửa cũng tìm thấy tại chỗ này.” Đại Bảo cười, nói: “Vấn đề đã được làm rõ rồi.”

Hôm sau, vừa đến tổ chuyên án, chúng tôi liền lập tức hỏi thăm tình hình của Lưu Thần Bân.

Theo lý mà nói, sau một ngày hồi phục, lại thêm không có vết thương nào đáng kể, Lưu Thần Bân đáng ra nên tỉnh lại rồi mới phải. Nhưng, lời của điều tra viên lại khác hoàn toàn với suy luận này.

“Lưu Thần Bân vẫn còn đang hôn mê.” Điều tra viên nói.

“Không làm được gì à?” Tôi hỏi.

“Ăn được ít cháo.” Điều tra viên nói: “Tôi đưa thì đến bên miệng thì anh ta liền mở miệng ra.”

“Vậy vẫn gọi là hôn mê sao?”

“Ai nói không phải? Tôi cảm thấy anh ta đang trốn tránh vấn đề.” Điều tra viên nói: “Haizzz, tôi còn chưa bón cơm cho con mình bao giờ, thế mà ngày nào cũng phải bón cơm cho anh ta ăn.”

“Bác sĩ có nói gì không?”

“Bác sĩ phụ trách của anh ta có đưa một bác sĩ khoa thần kinh đến, vị bác sĩ đó nói, tình trạng hiện tại của Lưu Thần Bân là chướng ngại tâm lý cấp tính ngắn hạn gì gì đó.” Điều tra viên nói.

Phòng họp rơi vào im lặng.

“Không sao.” Tôi cười nói: “Cho dù không khai nhận vẫn có thể xác nhận việc Lưu Thần Bân chính là hung thủ giết người.”

“Hả? Có chứng cứ không?” Điều tra viên hỏi.

Tôi lắc đầu, nói: “Vì hiện trường vụ cháy đã bị giội nước, chứng cứ trực tiếp e là không thể tìm ra được, nhưng bây giờ chúng tôi đã nắm được tình hình, có thể liên kết thành một xâu chứng cứ.”

“Mong anh nói rõ hơn.” Trưởng phòng phụ trách chen vào nói.

Tôi hắng giọng, nói: “Tôi cảm thấy, vấn đề mấu chốt của vụ án này chính là nguyên nhân tử vong của nạn nhân Chiêm Sỹ Mai. Nói đến vấn đề này, trước tiên phải làm rõ Chiêm Sỹ Mai bị thiêu khi còn sống hay là bị thiêu xác sau khi chết.”

“Chuyện này đơn giản thôi.” Điều tra viên nói: “Tôi có nghe qua chuyện Trương Cử nướng lợn[*] thời xa xưa đã giải quyết được vấn đề này rồi.”

“Tuy thi thể đã bị thiêu hủy rất nghiêm trọng, nhưng tôi nghĩ vẫn có thể xác định được Chiêm Sỹ Mai là bị thiêu xác sau khi chết.” Tôi nói: “Chủ yếu là có các căn cứ sau: thứ nhất, trong thực quản và khí quản còn sót lại, phế quản, tiểu phế quản, thậm chí là trong khoang miệng đều không phát hiện thấy muội tro và bụi than. Điểm này giống như đồng chí vừa nói khi nãy, đây chính là ví dụ cho Trương Cử nướng lợn.”

“Nhưng, không thể chỉ dựa vào hiện tượng này để đưa ra kết luận được.” Đại Bảo nói.

Tôi gật đầu, nói: “Đúng vậy. Trong một vài vụ án hỏa hoạn, nhất là những vụ có nổ hoặc cháy bùng lên, có khả năng đường hô hấp của nạn nhân chịu nhiệt đột xuất, cổ họng lập tức sưng lên, làm nghẽn đường hô hấp, sẽ không hít phải bụi tro. Như vậy, sẽ gây ra hiện tượng giả thiêu xác sau khi chết. Trong vụ án lần này, vì cổ họng nạn nhân đã bị thiêu hủy hoàn toàn, không thể kiểm tra xem nó có bị sưng hay không, vì vậy, nếu chỉ dựa vào điểm này vẫn chưa thể đưa ra kết luận cuối cùng được.”

“Còn có căn cứ khác không?” Điều tra viên hỏi.

Tôi nói một cách chắc chắn: “Thứ hai, theo tình trạng bị thiêu của thi thể, đặc biệt sau gáy nạn nhân vẫn còn tóc, cho thấy từ khi bắt đầu nổi lửa cho đến khi kết thúc, vị trí cơ thể nạn nhân không hề xảy ra bất kỳ thay đổi nào. Điểm này có thể chứng thực, khi lửa bắt đầu cháy, cô ta đã chết rồi.”

“Nếu chỉ hôn mê thôi thì sao?”

“Đúng là không thể loại trừ điểm này.” Tôi nói: “Thế nên điểm mấu chốt cũng chính là điểm cuối cùng, thời gian tử vong của nạn nhân.”

“Bị thiêu thành thế này rồi vẫn có thể phán đoán được thời gian tử vong sao?”

“Có thể.” Tôi ngẩng đầu lên nói: “Rất may mắn dạ dày của nạn nhân vẫn còn, hơn nữa khá hoàn chỉnh, từ thức ăn thừa lại trong dạ dày, tuy có từng chịu nhiệt nhưng vẫn còn hơn 10g nhũ trấp. Theo lý thuyết thông thường, sau sáu tiếng dạ dày sẽ trống rỗng, chúng ta có thể phán đoán nạn nhân tử vong trong khoảng thời gian năm tiếng cách thời gian ăn bữa cuối cùng của cô ta.”

“Nhưng, không ai biết lần ăn cuối của cô ta là lúc nào.” Điều tra viên nói.

Tôi chỉ lên tấm hình hiện trường trên màn hình, nói: “Không cần biết thời gian cụ thể. Khi chúng tôi khám nghiệm hiện trường, tìm thấy trong tủ bát có ít thức ăn thừa, đây hiển nhiên không phải bữa ăn khuya, mà là bữa chính. Giả sử đây là bữa tối, bình thường bữa tối thường vào khoảng 6 giờ, vậy thời gian tử vong của nạn nhân là trước 11 giờ đêm. Nếu đó là bữa trưa, vậy thời gian tử vong lại càng sớm hơn.”

“Tôi hiểu ý anh, nổ t