← Quay lại trang sách

Vụ Án Thứ 8 Vách Núi Ăn Thịt Người-Phần 1

Con người không nói trước được lúc nào sẽ chết, sinh mạng mong manh hơn ta nghĩ rất nhiều.

- Murakami Haruki -

Rất hiếm khi chúng tôi được nhàn rỗi gần một tuần lễ.

Theo lý mà nói, thời gian cuối năm thường là lúc bận rộn nhất. Làm ở Phòng Pháp y tỉnh, không chỉ tiếp nhận các hạng mục đánh giá, kiểm tra của Bộ Công an, còn phải tổ chức đánh giá, phê bình các Phòng Pháp y cấp huyện.

Công việc đánh giá phê bình trong năm nay càng dày đặc hơn. Nhưng, dày đặc cũng tốt, đều tập trung vào thời gian tôi không có mặt. Thầy đã dẫn dắt các pháp y khác thay chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ đánh giá, phê bình của năm nay.

Thế nên, khi chúng tôi trở về thì có được một khoảng thời gian nhàn rỗi hiếm có.

Vì sự việc của chị Bảo, mấy người trong tổ điều tra chúng tôi đều có năm ngày nghỉ phép năm, tuy nói là nghỉ phép năm nhưng không ai có tâm trạng đi du lịch, mọi người lẳng lặng chia nhau luân phiên giúp Đại Bảo chăm sóc chị Bảo.

Trách nhiệm trên vai Trần Thi Vũ nặng nhất, vì trong tổ chỉ có mình cô ấy là nữ, để cô ấy chăm sóc bệnh nhân nữ sẽ tiện hơn, lại thêm Lông Vũ chủ động xung phong, nên đa số ca trực đều giao cho cô ấy.

Bình thường không chăm sóc thì thôi, đến khi phải chăm sóc chị Bảo, tâm trạng của chúng tôi càng thêm nặng nề hơn.

Tôi, Lâm Đào và Hàn Lượng chủ yếu chỉ phụ giúp Đại Bảo một tay, bầu bạn với cậu ấy. Nhưng, những việc đó đều là thứ yếu, công việc chủ yếu của chúng tôi chính là xem 'phim tình cảm lâm ly bi đát'.

Đại Bảo gần như ngày nào cũng rửa mặt bằng nước mắt, ngồi bên giường chị Bảo, nắm chặt bàn tay xanh xao của chị Bảo, lặng lẽ rơi nước mắt. Cho dù tôi nói thế nào, an ủi thế nào thì cậu ấy vẫn cứ ngồi đó, nắm chặt tay chị Bảo và khóc.

Lâm Đào và Hàn Lượng không thể hiểu vì sao Đại Bảo lại si tình đến thế, không hiểu vì sao một người lạc quan, hoạt bát lại sa sút như vậy. Sự việc chưa chắc đã tồi tệ đến mức đó kia mà!

Chỉ có tôi biết gia cảnh của Đại Bảo nên hiểu được nỗi đau, sự lo lắng, thậm chí là sự áy náy của cậu ấy.

Trần Thi Vũ trực một mình nên không chịu ảnh hưởng tâm trạng của Đại Bảo, thế nên cô ấy khá bình thản. Khi bốn người chúng tôi cùng ăn cơm, thấy chúng tôi buồn bã, cô ấy cũng khó hiểu.

“Các anh còn như thế nữa là tôi rút khỏi tổ điều tra đấy, thật chịu hết nổi các anh rồi, các anh là đàn ông đấy.” Trần Thi Vũ nói: “Đừng có bi quan như thế được không? Các anh làm sao biết chị Bảo sẽ không hồi phục? Lúc trực tôi đã thấy ngón tay chị ấy động đậy mấy lần, tôi nghĩ chị ấy sẽ hồi phục nhanh thôi.”

Kế khích tướng và sự khích lệ của Lông Vũ đều không có tác dụng gì, ba người đàn ông vẫn im lặng như cũ. Lâm Đào và Hàn Lượng bị tâm trạng của Đại Bảo lây nhiễm, còn tôi, không rõ mình đang nghĩ gì.

Nếu chị Bảo tỉnh lại, hai người họ sẽ ra sao? Nếu không tỉnh lại, Đại Bảo sẽ thế nào?

Vẫn câu nói đó, tôi biết gia cảnh của Đại Bảo, thậm chí đoán ra được sự áy náy của Đại Bảo, đoán được vì sao Đại Bảo lại kiên quyết khẳng định thời gian chị Bảo bị thương. Vì thế, tôi lại càng lo lắng hơn.

“Tôi chịu hết nổi rồi! Các anh nói gì đi có được không?” Trần Thi Vũ uống một hớp rượu rồi nói: “Đừng có ủ rũ như thế được không? Các anh như thế này, tôi thật sự phải tách khỏi các anh một thời gian đấy, nếu không sẽ bị các anh luyện thành ‘đàn bà’ mất.”

“Cái này thì liên quan gì đến ‘đàn bà’?” Lâm Đào ưa sĩ diện sợ nhất bị người khác nói mình giống đàn bà: “Hơn nữa, cô vốn là đàn bà mà.”

Trần Thi Vũ lườm Lâm Đào một cái, tiếp tục uống rượu.

“Hôm nay là ngày lễ độc thân[*], tôi chúc ba người lễ độc thân vui vẻ.” Tôi thử khuấy động bầu không khí, nhưng lại không hiệu quả.

Mọi người uể oải cụng ly xong, thì tiếp tục cúi đầu rầu rĩ.

Tôi cảm thấy có chút lúng túng, lấy điện thoại ra định lướt Weibo.

Điện thoại vừa lấy ra khỏi túi, màn hình lập tức sáng lên, tiếp theo là những hồi rung dồn dập.

“Thầy?” Tôi kêu lên một tiếng.

Ba người lập tức ngẩng đầu, dỏng tai lên nghe ngóng.

“Lại là Hồ Đông? Gần đây, Hồ Đông làm sao thế nhỉ?” Tôi lặp lại lời thầy nói để cho ba người họ nghe: “Vách núi bị che khuất? Cái gì? Chết năm người? Trời ạ! Nguyên nhân là gì? Không biết? Dân làng nhìn thấy năm người, từng người một rơi xuống vách núi? Không ai dám cứu? Đạo lý gì vậy! Vách núi ăn thịt người? Ăn thịt người? Sao có thể? Vâng! Chúng con xuất phát ngay đây!”

Gác máy, tôi nhìn đồng hồ, nói: “Còn chưa đến 7 giờ, đến hiện trường chắc đã khuya rồi. Lâm Đào, cậu gọi điện thoại cho Đại Bảo, nói cho cậu ấy biết chúng ta có nhiệm vụ. Lông Vũ, cô vừa uống rượu, theo lý không thể nhận nhiệm vụ được.”

“Có sao đâu, chỉ có một chai bia thôi mà!” Trần Thi Vũ nhảy dựng lên: “Đi đường hơi men sẽ tan hết!”

“Vậy cũng không được, đây là kỷ luật.” Tôi kiên quyết nói.

“Đại Bảo nói gần đây, chị Bảo rất ổn định, anh ấy muốn đi cùng chúng ta.” Lâm Đào nghe điện thoại xong, quay ra nói.

“Cũng được! Nhiều thi thể như thế, tôi sợ không đủ nhân lực.” Tôi nói: “Vậy Lông Vũ ở lại thay Đại Bảo chăm sóc chị Bảo đi! Đây là nhiệm vụ rất vinh quang đấy.”

Trần Thi Vũ cúi đầu buồn bã.

“Cô đi theo anh Tần đã lâu, cũng học được miệng quạ đen rồi.” Hàn Lượng vỗ lên gáy Trần Thi Vũ: “Vừa mới nói muốn tách khỏi chúng tôi, lập tức ứng nghiệm ngay.”

“Hừ! Tách thì tách! Lần sau tôi cũng không theo nữa, các anh cũng đừng có theo tôi!” Trần Thi Vũ nói.

* * *

Mười phút sau, Đại Bảo ngồi trên xe chúng tôi thay cho Trần Thi Vũ. Đại Bảo dặn dò Trần Thi Vũ xong, thì ngồi vào hàng ghế sau xe.

“Khám nghiệm hiện trường, coi thường bệnh trĩ!” Lâm Đào ngồi bên ghế phụ lái, quay đầu lại bắt chước tư thế thường ngày của Đại Bảo.

Đại Bảo bật cười.

“Đúng rồi! Cười lên đi!” Lâm Đào vò đầu Đại Bảo: “Lạc quan là điều kiện cần thiết để hạnh phúc! Chuyện gì cũng nên nghĩ theo hướng tốt!”

Đại Bảo gật đầu thật mạnh.

Đại Bảo cười giúp cho tâm trạng của mọi người đều khá lên, cười cười nói nói suốt đường đi, còn Hàn Lượng thì lái xe rất điêu luyện. Thời gian qua nhanh hơn chúng tôi nghĩ rất nhiều, hoặc nói cách khác, chúng tôi đến nơi trễ hơn dự tính Tuy chúng tôi dự tính 9 giờ sẽ đến huyện Hồ Đông, nhưng con đường khó đi hơn và cũng dài hơn rất nhiều so với tưởng tượng.

Con đường lớn nhỏ dần, sau đó là một đường mòn nhỏ hẹp, cuối cùng là đoạn đường quanh co khúc khuỷu, cộng thêm xung quanh tối đen như mực, thật sự là một thử thách lớn với kỹ thuật lái xe của Hàn Lượng.

Nếu không nhờ một chiếc xe địa phương đi trước dẫn đường, tôi nghĩ, GPS nhân tạo như Hàn Lượng cũng sẽ đi lạc nơi núi rừng mênh mông này thôi.

Xe vẫn không ngừng lắc lư đi về phía trước, không ngừng xốc nảy, không ngừng uốn lượn, chúng tôi muốn ngủ một giấc cũng không xong. Cứ như thế, nén cơn buồn ngủ và sự khó chịu xuống, khi lễ độc thân sắp qua đi, chúng tôi đã dừng lại dưới chân một ngọn núi.

Đại đội trưởng Dương Thiếu Văn bước xuống từ chiếc xe dẫn đường, bắt tay chúng tôi.

“Đại đội trưởng Dương, gần đây công việc của anh không mấy suôn sẻ nhỉ.” Tôi cười nói.

“Đừng nhắc nữa.” Đại đội trưởng Dương gãi đầu, nói: “Các anh đi rồi chúng tôi cũng không được nhàn rỗi, vừa tham gia vào công việc điều tra chuỗi án mạng, mặt khác, chỗ chúng tôi lại xảy ra hai vụ cố ý gây thương tích dẫn đến tử vong.”

“Cố ý gây thương tích, còn dẫn đến tử vong?” Tôi hỏi.

Trong danh sách những 'vụ án cần phá', cố ý gây thương tích dẫn đến tử vong cũng được liệt vào trong số đó. Tuy dễ hơn nhiều so với việc điều tra những vụ cố ý giết người, nhưng việc thu thập chứng cứ, lập hồ sơ… không đơn giản hơn vụ án cố ý giết người chút nào. Một huyện nhỏ chỉ vài trăm nghìn nhân khẩu như huyện Hồ Đông này, bình thường một năm chỉ xảy ra vài vụ án mạng. Nhưng, một tuần gần đây, không chỉ xảy ra vụ án hai bà cháu tử vong khiến người người sửng sốt, còn xảy ra một vụ nằm trong chuỗi án mạng xuyên tỉnh, lại thêm hai vụ cố ý gây thương tích. Nói Phòng Cảnh sát hình sự huyện Hồ Đông trong một tuần này gần như đã đảm nhận khối lượng công việc bằng nửa năm bình thường cũng không quá chút nào.

Khi đến gần, dưới ánh đèn soi hiện trường, có thể nhìn thấy bọng mắt sưng to của Đại đội trưởng Dương.

“Thời gian này tôi thật sự hao tâm tổn sức, hao tâm tổn sức thật đấy!” Đại đội trưởng Dương tự giễu.

“Chúng tôi có thể thấy được.” Đại Bảo nói.

“Hay là, anh đến núi Cửu Hoa cúng thử đi.” Tôi nói đùa.

“Anh không nói thì thôi.” Đại đội trưởng Dương thật tình nói: “Xong vụ án này tôi phải lên núi một chuyến mới được.”

“Chết nhiều người thế này, ảnh hưởng xã hội không nhỏ đâu.” Tôi nhìn xung quanh, hôm nay trăng không sáng, nhìn chẳng được bao xa.

“Khỏi cần anh phải nói.” Đại đội trưởng Dương nói: “Điện thoại cũng bị đám nhà báo gọi muốn cháy máy đến nơi rồi. Nhưng, may mà ở đây giao thông bất tiện, chẳng mấy nhà báo chịu mò lên núi.”

“Xung quanh sao không có người nào hết vậy?” Lâm Đào ôm vai, đứng cạnh Hàn Lượng, hỏi.

Xung quanh ngoài mười mấy chiếc xe cảnh sát đang đậu ngang dọc, thật sự không thấy ai khác, không hề giống hiện trường vụ án chút nào.

“À, chỗ này không phải hiện trường, nhưng là nơi cách hiện trường gần nhất có thể đậu xe được.” Nói xong, Đại đội trưởng Dương đưa tay chỉ về phía xa.

Không có ánh trăng, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy đường viền của một ngọn núi nhỏ trước mặt chúng tôi, trên đỉnh núi dường như có đầu người đang lay động.

“Hiện trường nằm ngay phía sau ngọn núi này, người của chúng tôi đều ở trên đỉnh núi, không có đường, cả xe gắn máy cũng không lên được, chỉ có thể đi bộ.” Đại đội trưởng Dương co chân lên, nói: “Xuất phát thôi.”

“Còn phải leo núi nữa?” Tôi và Lâm Đào đồng thanh nói.

Đại đội trưởng Dương vốn là người vùng núi, ngọn núi nhỏ này với anh ta mà nói chỉ là một con dốc, không khó khăn gì. Nhưng, với người ít vận động như tôi thì đây là một ngọn núi to sừng sững, đang vừa đói vừa mệt mà phải leo lên ngọn núi này, quả thật đầy thách thức. Còn với Lâm Đào, thể lực không đáng ngại, cái đáng ngại là sự liều lĩnh. Một ngọn núi không có đường mòn, thật sự đáng sợ.

“Không sao đâu, tôi dẫn đường.” Đại đội trưởng Dương không hiểu nỗi khổ của chúng tôi. Bác sĩ pháp y Lâm Hải cũng đến chào hỏi chúng tôi. Đi bên cạnh anh ta là trợ lý pháp y mà Đại đội trưởng Dương vừa điều đến, xem ra vụ án lần này anh ta thật sự đã tốn không ít công sức. Tuy cách lần gặp đầu tiên chưa bao lâu, nhưng trên mặt Lâm Hải đã bớt đi vẻ tự phụ, thêm vài phần điềm tĩnh. Đương nhiên, cũng có thể do đang ở nơi núi rừng âm u này.

“Ngọn núi này sẽ không có thứ gì đó chứ?” Đại Bảo hỏi. Lâm Đào rùng mình.

“Không có đâu, sắp vào đông rồi, không có gì đâu.” Đại đội trưởng DƯơng không hiểu Đại Bảo đang nói đùa, thật thà đáp: “Cùng lắm có thú hoang thôi, nếu có cũng bị bao nhiêu người chúng ta dọa cho chạy mất rồi.”

Đại Bảo cười ha hả, cùng Đại đội trưởng Dương dẫn đầu đoàn.

Đại đội trưởng Dương và Lâm Hải một trước một sau, cầm đèn khám nghiệm soi đường. Đường núi thế này, không soi thì thôi, soi rồi lại càng thêm âm u đáng sợ. Cây cối bị soi thành màu xanh lục, ánh đèn lay động, màu xanh này dường như cũng lay động theo, cây cối xung quanh như đang di chuyển theo chúng tôi.

Tôi đã rất mệt, lại thêm Lâm Đào cứ một mực nắm chặt góc áo tôi không chịu buông khiến tôi càng mệt hơn. Khó khăn lắm chúng tôi mới lên đến đỉnh núi.

Trên đỉnh núi, có vài người dân đang bàn tán, vài cảnh sát đang đi qua đi lại như kiến bò trên chảo lửa, còn có hai nhân viên cứu hộ, cầm sợi dây thừng, ngồi trên tảng đá như đang đợi gì đó.

“Hiện trường ở chỗ nào?” Tôi hỏi.

“Bên dưới.” Đại đội trưởng Dương chỉ xuống sườn núi.

Sườn núi khá dốc, ít nhất muốn tự mình trèo lên cũng khá khó khăn. Cho dù là đèn khám nghiệm hiện trường có khả năng chiếu xa rất mạnh, khi rọi xuống, ánh đèn cũng gần như bị màn đêm bên dưới nuốt chửng.

“Còn đợi gì nữa? Xuống thôi!” Tôi nói: “Đưa dây thừng cho tôi.”

Nhân viên cứu hộ nhìn tôi chần chừ.

“Không đơn giản như anh nghĩ đâu.” Đồn trưởng Bào của Đồn Cảnh sát huyện nói: “Một cảnh sát của chúng tôi suýt mất mạng vì nó rồi đấy.”

“Nhanh nói tình hình cho tôi biết đi.” Tôi không hiểu lắm.

Đại đội trưởng Dương nói: “Tình hình điều tra trước mắt như thế này. Người dân trong thôn hầu như đều sống dựa vào núi, trước đây nhờ săn bắn là chính, nhưng sau này, súng đạn bị quản lý nghiêm ngặt, đa số người dân đều trồng trà để mưu sinh. Nhưng, cũng có một số người dân biết cách chế tạo súng nên tự chế súng, nhờ tay nghề giỏi, cũng xảy ra tình trạng buôn bán súng đạn trái phép. Khu vực xung quanh đều biết, thời kháng chiến có ‘hàng Hán Dương’, sau hòa bình có ‘hàng Hồ Đông’, đều nổi tiếng về súng tự chế. Hàng năm chúng tôi đều phá vài vụ tự ý chế tạo và buôn bán súng đạn.”

Thấy đại đội trưởng Dương đang lạc đề, tôi vội kéo lại: “Liên quan gì đến chuyện súng ống?”

“À, ý tôi muốn nói chính là người dân ở đây thường dùng súng tự chế để lên núi săn bắn.” Đại đội trưởng Dương nói: “Người đầu tiên bị mất tích tên là Phòng Tháp Tiên, 50 tuổi, một thợ săn có tiếng, từng bị tôi bắt vì tự chế tạo súng. Nhưng, chắc là nghiện săn bắn, ông ta vẫn thường đi săn. Nghe nói, 7 giờ sáng ông ta đã ra khỏi nhà để đi săn rồi.”

“Đi một mình à?” Tôi hỏi.

“Chuyện này không ai biết cả.” Đại đội trưởng Dương nói: “Bình thường ông ta đi đến trưa thì về, không hề mang theo lương khô. Đến trưa, vợ ông ta là Đỗ Quyên thấy chồng vẫn chưa về, bèn gọi điện thoại cho ông ta.”

“Trên núi này có sóng á?” Tôi lấy điện thoại ra xem thử, không ngờ cột sóng đầy ắp.

Đại đội trưởng Dương gật đầu, nói: “Nhưng, gọi mãi không ai nghe máy nên Đỗ Quyên rất lo lắng, gọi vài người bà con cùng vào trong núi tìm. Đến khoảng 4 giờ chiều, ngay tại đỉnh núi này đã tìm thấy súng của Phòng Tháp Tiên. Sau đó, nhìn xuống sườn núi, hình như thấy một cái chân người.”

“Xem ra, là trượt chân ngã xuống núi chết nhỉ?” Đại Bảo hỏi.

Đại đội trưởng Dương nói: “Lúc đầu dân làng cũng nghĩ vậy. Vì sườn núi khá dốc, Đỗ Quyên không thể nào xuống được, nên con trai là Phòng Tam Môn bèn xuống xem. Chưa đến nửa tiếng đồng hồ, Phòng Tam Môn bỗng trượt chân, lăn xuống núi. Lúc đó, dân làng đứng trên đỉnh không ngừng la lên, nhưng sau khi Phòng Tam Môn ngừng lăn thì không nhúc nhích gì nữa.”

“Chết rồi ư?” Tôi kinh ngạc hỏi.

“Không biết.” Đại đội trưởng Dương lắc đầu, nói: “Trong lúc nóng vội, hai em trai của Phòng Tháp Tiên là Phòng Tháp Nam và Phòng Tháp Bắc đã cùng nhau trèo xuống, rồi đột nhiên bị trượt chân ngay chỗ Phòng Tam Môn trượt, sau đó ngã xuống rồi cũng không động đậy nữa.”

“Kỳ lạ thật.” Tôi nói: “Đâu phải là rơi tự do, lăn xuống sườn dốc thế này cũng đâu thể mất mạng ngay lập tức được. Cho dù trong lúc ngã va phải vật cứng, tổn thương đến não, bất tỉnh tạm thời cũng sẽ hồi phục rất nhanh mà. Hơn nữa, sao lại trùng hợp như thế, đều trượt chân ở cùng một chỗ, đều bị đụng trúng đầu.”

“Đây chính là điểm đáng sợ đấy.” Đại đội trưởng Dương nói: “Trong lúc người dân đứng trên đỉnh núi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, một tên nhóc vạm vỡ tên là Phòng Huyền Môn đến, cậu ta là cháu họ của Phòng Tháp Tiên, Phòng Tháp Nam và Phòng Tháp Bắc. Tên nhóc này ngày nào cũng ra vào trong núi, sức khỏe rất tốt, leo trèo đều không thành vấn đề, sườn núi nhỏ này chẳng là gì. Cậu ta cũng đi cùng mọi người đến tìm Phòng Tháp Tiên, vừa mới lên đến đỉnh núi này. Nghe nói mấy người chú bác họ của mình đều rơi xuống dưới liền nôn nóng, lập tức trèo xuống.”

“Kết quả cũng trượt chân cùng một chỗ, sau đó bất tỉnh nhân sự?” Đại Bảo nói.

Đại đội trưởng Dương gật đầu: “Lần này, đã có năm người rơi xuống, dân làng lập tức nháo nhào cả lên, nói đây chính là vách núi ăn thịt người trong truyền thuyết.”

Vừa nói xong, Lâm Đào liền nhích đến sau lưng tôi.

“Truyền thuyết?” Tôi hỏi.

“Truyền thuyết từ tám trăm năm trước.” Đại đội trưởng Dương nói: “Từ nhỏ tôi đã nghe kể về nó. Tương truyền có một vách núi biết ăn thịt người gì đó. Nhưng, chưa từng nghe nói người nào đã bị nó ăn.”

“Bây giờ không phải ăn rồi đó sao?” Đại Bảo nói.

Vách Núi Ăn Thịt Người

Phần 2

“Nói vậy, bây giờ vẫn chưa ai có thể xuống dưới thăm dò tình hình?” Tôi hỏi.

“Cảnh sát ở đồn chúng tôi sau khi đến hiện trường đã thử rồi.” Đồn trưởng Bào nói: “Lúc bấy giờ một cảnh sát trẻ, cũng lớn lên trong núi, vội vàng định xuống dưới xem tình hình thế nào. May mà Phó đồn trưởng đi cùng khá có kinh nghiệm, đợi đội cứu hộ đến rồi mới để cậu ta và một nhân viên cứu hộ buộc dây thừng quanh eo rồi lần lượt leo xuống. Anh chàng cảnh sát đi trước, leo được một nửa thì đột nhiên trượt xuống. Nhân viên cứu hộ còn ở phía trên rất giỏi, nhanh chóng nắm dây thừng kéo cậu ta lên.”

Tôi xoa cằm suy ngẫm.

“Sau khi được kéo lên, anh chàng kia đã trợn trắng mắt, nhân viên cứu hộ giúp cậu ta ép tim, không bao lâu cậu ta đã tỉnh lại.” Đồn trưởng Bào nói tiếp: “Chúng tôi hỏi có chuyện gì, cậu ta hoàn toàn không nhớ vì sao mình lại trượt xuống, vì sao đột nhiên bất tỉnh.”

“Vách núi này… biết ăn thịt người thật à?” Lâm Đào run rẩy hỏi. Cậu ta nghe xong câu chuyện đáng sợ này, liền tin sái cổ vào vách núi ăn thịt người.

“Đừng có mê tín thế.” Tôi cười nói: “Làm gì có cái gọi là vách núi ăn thịt người. Theo tôi thấy, có khả năng dưới vách núi tích tụ khí độc có khối lượng riêng lớn hơn không khí nên bị lắng xuống bên dưới. Các anh đã hỏi bác sĩ hoặc người xung quanh xem có thể là khí độc gì chưa?”

“Đã hỏi, nhưng không ai biết.” Đại đội trưởng Dương nói: “Chúng tôi cũng đã nghĩ đến vấn đề này, nhân viên cứu hộ đang chuyển bình dưỡng khí và mặt nạ phòng độc đến.”

“Không sao.” Tôi vừa nói vừa ngồi xổm xuống mở hộp dụng cụ khám nghiệm, lấy ra một vật trông giống cái mõm heo, nói: “Đây là mặt nạ phòng độc chúng tôi mới mua gần đây, có thể che kín mũi và miệng, không khí ra vào theo lỗ thông khí ở bên dưới, trên lỗ thông khí có vật liệu có khả năng hấp phụ đa phần khí độc, đeo cái này sẽ an toàn. Bây giờ, ai đi xuống đây?”

“Dù sao anh cũng không xuống được.” Đại Bảo nói: “Một, anh là tổ trưởng tổ điều tra của chúng ta, không thể mạo hiểm. Hai, với thể trọng của anh, hờ hờ, lần trước anh xuống núi, chúng tôi kéo không nổi luôn đấy.”

“Cậu đấy!” Tôi cốc đầu Đại Bảo một cái, quay sang nhìn Lâm Đào.

“Tôi không đi.” Lâm Đào ôm cánh tay, không chần chừ nói ngay.

“Tôi đi vậy.” Đại Bảo lấy mặt nạ phòng độc trong tay tôi đeo vào, thử một chút rồi giơ hai ngón tay lên.

Nhân viên cứu hộ cột sợi dây thừng quanh eo Đại Bảo, từ từ thả cậu ấy xuống vách núi.

Tất cả nhân viên cảnh sát đều cầm đèn soi giúp cho Đại Bảo. Mười mấy ngọn đèn soi sáng rực đường Đại Bảo trèo xuống.

Ngay lúc tôi cảm thấy có dự cảm không lành, sợi dây thừng trong tay chúng tôi chợt giật mạnh, Đại Bảo gần như bị treo lơ lửng giữa không trung.

“Nhanh! Kéo lên!” Tôi vừa điên cuồng kéo sợi dây thừng vừa không ngừng hét lớn.

Dáng vẻ bình thường của Đại Bảo, chị Bảo nằm trên giường bệnh, từng chút một hiện lên trong đầu tôi. Tôi biết rõ, chúng tôi không thể không có Đại Bảo, tổ điều tra không thể không có Đại Bảo, chị Bảo không thể không có Đại Bảo, Đại Bảo không thể xảy ra chuyện được.”

Đại Bảo nhanh chóng được kéo lên đỉnh núi. Tôi tức tốc tháo mặt nạ cậu ấy ra, thấy cậu ấy đang nghiến chặt răng, dường như không còn thở nữa. Tôi run rẩy áp xuống ngực cậu ấy nghe thử, tim vẫn đập như cũ.

Tôi vội vàng giúp cậu ấy ép tim, hét lên: “Tôi sai rồi! Tôi không nên hấp tấp để cậu xuống đó! Cậu mau tỉnh lại đi!”

Còn chưa dứt lời, Đại Bảo đã tỉnh lại: “Chuyện gì thế này? Đột nhiên choáng váng, giống say rượu vậy.”

Tôi ngồi phịch xuống, toàn thân không chút sức lực.

Lâm Đào lau mồ hôi trên trán, nói: “Không sao chứ?”

“Không sao.” Đại Bảo ngồi dậy, cầm mặt nạ phòng độc đang đặt bên cạnh, nói: “Quỷ dị thật đấy! Nếu không phải do khí độc tác quái, vậy là cái gì?”

“Là vách núi ăn thịt người thật sao?” Lâm Đào nhắc lại lần nữa.

Tôi sợ hãi quá độ, chẳng còn sức đứng lên, cũng không thể phản bác Lâm Đào. Hơn nữa, bây giờ tôi không có bất kỳ lý do và căn cứ nào để phản bác. Tôi gần như bắt đầu tin vào truyền thuyết này rồi.

“Có kính viễn vọng không?” Hàn Lượng ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng.

“À, có, còn là loại kính hồng ngoại nữa.” Một nhân viên cứu hộ lấy một chiếc kính viễn vọng rất đẹp từ trong ba lô ra.

Hàn Lượng nhận kính, nhìn bốn phía.

Một lúc sau, Hàn Lượng nói: “Tôi biết chuyện gì rồi.”

“Chuyện gì?” Cuối cùng tôi cũng miễn cưỡng đứng lên được.

“Ở đây, chắc là hồ carbon dioxide (CO2).” Hàn Lượng chậm rãi nói.

“Hồ carbon dioxide?” Lâm Đào nghe không hiểu lắm.

“Đúng vậy, là khí carbon dioxide tích tụ trong một không gian kín và hấp, hình thành một hồ khí không nhìn thấy được.” Hàn Lượng nói: “Khí carbon dioxide nặng hơn không khí, thường đều chìm xuống bên dưới. Nhưng, do không khí lưu thông, sẽ không tập trung tại một chỗ. Môi trường ở đây, tôi vừa dùng kính viễn vọng quan sát rồi, bốn mặt là núi, còn là những ngọn núi nhỏ. Địa hình như vậy, lại thêm nắng nóng lâu ngày, không khí không được lưu thông, sẽ hình thành hồ carbon dioxide nồng độ cao ở giữa các dãy núi này, giống hồ nước vậy, chẳng qua nhìn không thấy thôi.”

“Quả không hổ là Baidu sống.” Tôi cảm thán: “Mỗi lần có người xuống đến vị trí đó thì lập tức mất ý thức, giống như ngã xuống nước vậy, đó chính là vị trí của hồ carbon dioxide.”

“Carbon dioxide có thể lấy mạng người à?” Lâm Đào hỏi.

“Đương nhiên có thể!” Tôi nói: “Carbon dioxide bị đọng lại chính là nguyên nhân gây ngạt khí.”

Tuy tôi chưa từng nghe nói đến hồ carbon dioxide, nhưng tôi biết khí carbon dioxide nồng độ cao rất nguy hiểm.

“Nhưng… nhưng.” Lâm Đào cố gắng sắp xếp lại từ ngữ: “nếu chúng ta nín thở, cũng trụ được hai phút! Vì sao ai vào đến cái hồ carbon dioxide gì đó đều lập tức bất tỉnh chứ?”

Tôi nói: “Cái cậu nói là thiếu oxy tạm thời, khí carbon dioxide trong cơ thể không tăng lên. Khí carbon dioxide cũng không phải khí độc, nhưng quả thật có thể gây nguy hiểm đến tính mạng, có một khái niệm gọi là trúng độc carbon dioxide. Trong điều kiện bình thường, hàm lượng khí carbon dioxide con người thở ra chỉ có 4,2% áp suất riêng của khí carbon dioxide trong máu cao hơn trong các phế nang, do đó, khí carbon dioxide trong máu có thể tràn vào trong phế nang. Nhưng, khi nồng độ carbon dioxide tăng cao, nồng độ carbon dioxide trong phế nang cũng tăng, độ pH thay đổi, kích thích trung khu thần kinh hô hấp, khiến cho trung khu thần kinh hô hấp bị tê liệt, cơ thể sẽ thiếu oxy mà ngạt khí. Carbon dioxide nồng độ thấp có tác dụng kích thích trung khu thần kinh hô hấp, carbon dioxide nồng độ cao có tác dụng gây tê liệt hệ thống trung khu thần kinh, kèm theo đó là hàm lượng oxy trong không khí giảm dẫn đến thiếu oxy máu, đồng thời gây ức chế hô hấp, dẫn đến một loạt các triệu chứng thần kinh trung khu.”

“Khí carbon dioxide nguy hiểm đến thế sao?” Lâm Đào vẫn nghi ngờ.

“Khí carbon dioxide nồng độ cao mới nguy hiểm.” Tôi nói: “Đột nhiên, hít phải khí carbon dioxide nồng độ cao, trung khu thần kinh hô hấp bị tê liệt có thể khiến cho đại đa số người bị ngã xuống thì đột tử ngay trong vòng vài giây. Một số có thể cảm thấy chóng mặt, tim đập nhanh, nhanh chóng xuất hiện tình trạng mê sảng[*], co giật, hôn mê. Nếu không rời khỏi hiện trường và cứu chữa kịp thời, rất dễ gặp nguy hiểm; nếu nhanh chóng rời khỏi, bệnh nhân có thể tỉnh táo lại ngay lập tức. Nếu kéo dài một khoảng thời gian, bệnh tình sẽ trở nặng, có thể xuất hiện tình trạng hôn mê, xanh tím, nôn mửa, ho ra đờm trắng hoặc dính máu, đại tiểu tiện sẽ mất kiểm soát, co giật, tứ chi co cứng. Khi kiểm tra sẽ phát hiện mất phản xạ giác mạc, phản xạ mi và một vài dấu hiệu bệnh lý khác. Sách giáo trình đã viết như vậy.”

“Nói vậy, tôi và anh cảnh sát kia không tử vong trong vài giây là nhờ may mắn?” Đại Bảo cười tự giễu.

“Không hẳn là vậy, các cậu vừa rơi xuống là chúng tôi lập tức kéo ra khỏi môi trường carbon dioxide nồng độ cao luôn, thường sẽ không xảy ra chuyện gì.” Tôi nói: “Nhưng, khi nãy để cậu rơi vào nguy hiểm đều là lỗi của tôi. Tôi không hề nghĩ đến hồ carbon dioxide này, cứ nghĩ cậu đeo mặt nạ phòng độc rồi sẽ không sao. Thật ra, mặt nạ phòng độc này không thể hấp phụ khí carbon dioxide và tạo ra oxy được.”

“Không trách anh được, nếu không phải Đại Bảo rơi vào nguy hiểm, nếu không nhờ anh trước đó, nghi ngờ là do khí độc, tôi cũng không nghĩ đến hồ carbon dioxide này.” Hàn Lượng an ủi tôi: “Hồ carbon dioxide là hiện tượng vô cùng hiếm thấy, chỉ hình thành ở môi trường đặc trưng. Chỉ khi các yếu tố: không khí lưu thông kém, thung lũng kín, không gió không mưa… cùng xuất hiện thì mới hình thành hồ carbon dioxide ‘ăn thịt người’ như thế này.”

“Tôi hiểu rồi.” Tôi nói: “Ở đây không đủ ánh sáng, thực vật tiêu thụ oxy, sản sinh carbon dioxide, bốn bề đều là vách núi, không khí không lưu thông được, khí carbon dioxide dần dần tích tụ dưới vách núi. Thật ra, việc ngộ độc carbon dioxide tôi đã từng gặp trong lúc điều tra hiện trường rồi. Lúc tôi còn thực tập, từng gặp hai sự cố nguy hiểm nhất. Lần đầu tiên, lúc thầy hướng dẫn của tôi đang khám nghiệm hiện trường phát hiện một bộ tóc giả trên máy giặt ở hiện trường, cho rằng hung thủ trọc đầu, đã làm rơi bộ tóc giả ở hiện trường, định đến nhặt nó lên. Không ngờ đến gần mới phát hiện, đó không phải tóc giả, mà là hung thủ đang trốn ở khe hở giữa máy giặt và vách tường. Hung thủ cầm dao đứng lên, thấy chúng tôi mặc cảnh phục, liền nói ‘tôi đầu hàng, tôi đầu hàng’. Đến giờ nhớ lại tôi vẫn thấy sợ, nếu hung thủ liều mạng, nhân viên khám nghiệm hiện trường tay không tấc sắt đều sẽ gặp nguy hiểm. Lần thứ hai, chính là sự việc ngộ độc khí carbon dioxide. Khi thầy hướng dẫn của tôi khám nghiệm hiện trường bên dưới ống cống, đang đi dọc theo ống thoát nước thì đột nhiên bất tỉnh, may mà xung quanh có rất nhiều người, mọi người liền nín thở kéo thầy lên, cấp cứu một hồi thầy mới tỉnh lại.”

“Trước đây anh cũng từng gặp trường hợp ngộ độc khí carbon dioxide?” Hàn Lượng hỏi.

Tôi gật đầu nói: “Tôi có ấn tượng rất sâu sắc về lần đó. Nhưng, tôi vẫn luôn cho rằng chỉ có những nơi kín, không thông gió như ống cống mới có thể tích tụ khí carbon dioxide nồng độ cao, không ngờ nơi hoang dã rộng lớn thế này cũng xuất hiện hồ carbon dioxide.”

“Bây giờ phải làm sao?” Đại Bảo hỏi.

Tôi nói: “Cách duy nhất là đợi nhân viên cứu hộ mang mặt nạ dưỡng khí đến.”

“Vậy là năm người dưới kia không cứu được nữa rồi phải không?” Một người dân nghẹn ngào hỏi.

Tôi thở dài, nói: “Thật đáng buồn. Họ ở trong môi trường carbon dioxide nồng độ cao thế kia, không thể chịu nổi một phút.”

Trong lúc nói chuyện, ba, bốn nhân viên cứu hộ đã mang theo mấy bình dưỡng khí nặng trịch trèo đến đỉnh núi.

Trung úy dẫn đầu nói: “Xe cứu hộ không chạy lên đây được, chỉ có thể dùng sức người nên hơi chậm.”

Đại đội trưởng Dương gật đầu, nói: “Các anh vất vả rồi, bây giờ chúng ta cử vài người xuống dưới thôi.”

“Để tôi xuống.” Đại Bảo nói.

“Đừng!” Tôi lập tức cản cậu ấy lại, nói: “Cậu vẫn còn yếu, để tôi xuống cho.”

“Đừng tranh nữa.” Trung úy chỉ các nhân viên cứu hộ sau lưng mình, nói: “Loại chuyện này chúng tôi có kinh nghiệm hơn các anh, mấy người chúng tôi xuống là được rồi.”

Dứt lời, họ đã bắt đầu đeo bình dưỡng khí lên.

Tôi cảm kích gật đầu. Đội cứu hộ là đội ngũ vĩ đại, hỏa hoạn, cháy nổ, động đất, sạt lở… cho dù nguy hiểm đến chừng nào, họ đều tiến về phía trước. Là đội ngũ hy sinh nhiều nhất trong thời đại hòa bình này, họ dùng máu của chính mình để bảo vệ người dân.

Các nhân viên cứu hộ trang bị xong, tôi đề nghị họ kiểm tra lại mặt nạ và bình dưỡng khí. Sau khi xác nhận không có vấn đề, bốn nhân viên cứu hộ thắt dây an toàn quanh eo, đeo bình dưỡng khí, bắt đầu đi xuống vách núi 'ăn thịt người' kia.

Chúng tôi và những người khác ra sức soi sáng cho họ.

Trong tâm trạng thấp thỏm, cuối cùng cũng thấy họ an toàn đến được vị trí mà Đại Bảo trượt xuống, không có vấn đề gì.

“Xem ra, suy đoán của Hàn Lượng là hoàn toàn chính xác.” Tôi vui vẻ nói, trong lòng tính toán xem làm sao để lấy được và bảo quản chứng cứ.

“Các đồng chí bên dưới, các anh có thể tìm ra vị trí của hồ carbon dioxide không?” Tôi vừa hét lớn vừa bảo Lâm Đào giơ máy ảnh lên chuẩn bị chụp lại.

Trung úy rất thông minh, sau khi nghĩ ngợi liền gật đầu vài cái, sau đó trèo lên phía trên.

Trèo đến chỗ Đại Bảo trượt chân, trung úy một tay nắm sợi dây thừng, một tay lấy bật lửa trong túi áo ra, bật nó lên.

Trung úy cầm bật lửa trèo xuống, chẳng bao lâu sau, bật lửa đã tắt. Trung úy lại trèo lên một chút, thắp bật lửa lên, rồi cúi người giơ bật lửa xuống dưới, ngọn lửa liền tắt rất nhanh.

Trung úy ghim một tấm gương phản chiếu lên chỗ bật lửa tắt, dưới ánh sáng của rất nhiều ngọn đèn, tấm gương phản chiếu phát sáng lấp lánh. Trung úy chỉ tấm gương, ra dấu tay.

Tôi biết trung úy đã tìm ra vị trí của mặt hồ carbon dioxide, Lâm Đào cũng đã chụp ảnh xong. Đã xong chứng cứ!

Nhìn thấy mặt hồ rồi, trung úy tiếp tục trèo xuống, nhanh chóng đến vị trí của các thi thể. Nói về lòng can đảm, không thể không kể đến nhân viên cứu hộ. Nhân viên cứu hộ thường phát hiện thi thể đồng thời phải mang thi thể ra khỏi hiện trường tai nạn. Vì thế, sau pháp y và cảnh sát hình sự, cứu hộ cũng là một ngành nghề không sợ tử thi.

Các nhân viên cứu hộ đã mang bình dưỡng khí trên người, lúc này còn phải mang theo thi thể nặng nề trèo lên sườn núi dốc như thế, thật sự là một việc vô cùng khó khăn.

Trung úy yêu cầu các nhân viên cứu hộ buộc sợi dây thừng lên thi thể trước, sau đó dùng một tấm cáng đơn giản, hợp sức với người trên đỉnh núi kéo thi thể lên.

Khi thi thể được kéo lên cao hơn vị trí của tấm gương, các nhân viên cứu hộ trên đỉnh núi sẽ trèo xuống tiếp ứng ngay phía trên mặt hồ carbon dioxide. Thấy vậy, chúng tôi cũng không thể nhàn rỗi, đeo bao tay vào, giúp họ kéo từng thi thể lên.

Công việc vận chuyển năm thi thể mất trọn ba tiếng đồng hồ, đến khi ánh bình minh ló rạng mới hoàn thành.

Trung úy và các nhân viên tháo mặt nạ ra, chúng tôi thấy họ đều đã ướt nhẹp mồ hôi.

“Ở đây giao lại cho các anh vậy, năm nạn nhân đều đã tử vong hết rồi.” Trung úy tiếc nuối nói.

Tôi gật đầu.

Khi kéo thi thể lên, tôi đã cảm thấy năm nạn nhân đều đã co cứng tử thi hoàn toàn, theo đó phán đoán họ đã tử vong trong khoảng mười hai tiếng.

Nhân viên nhà xác đã đợi sẵn trên đỉnh núi, bắt đầu khiêng thi thể xuống nơi đỗ xe dưới chân núi.

“Các anh còn phải khám nghiệm tử thi hả?” Một người dân ấp úng hỏi. Ông ta là trưởng thôn, thay mặt dân làng để nói chuyện với chúng tôi.

“Đã là tử vong bất thường thì đều phải tiến hành khám nghiệm.” Tôi nói.

“Nhưng, mấy người này, chúng tôi đều tận mắt nhìn thấy họ rơi xuống.” Trưởng thôn nói: “Hay đừng khám nghiệm nữa, tôi sợ gia đình họ chịu không nổi.”

Người vùng núi vẫn còn khá bảo thủ, chuyện giải phẫu thi thể, có nghĩ họ cũng không dám nghĩ đến.”

“Không thể được.” Tôi kiên quyết nói: “Chúng tôi phải làm theo đúng quy trình. Thế này đi, nếu tình tiết vụ án đã khá rõ ràng, chúng tôi chỉ kiểm tra bên ngoài thi thể, xem có dấu hiệu ngạt khí hay không. Cùng lắm thì, à, tôi nói cùng lắm lấy ít máu tim.”

Trưởng thôn suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy cũng được, làm phiền các anh.”

Vách Núi Ăn Thịt Người

Phần 3

Trở lại nơi đỗ xe, tôi nói với Hàn Lượng: “Kiểm tra kỹ bánh xe, đây là đường núi, sợ nhất là nổ lốp.”

Hàn Lượng phì cười, hiển nhiên biết dụng ý của tôi khi nói như vậy, cũng nhớ đến chút chuyện cũ.

Đó là chuyện một năm trước, chúng tôi cùng đến hiện trường một vụ án mạng tại thành phố Miên Sơn[*], cũng đi đường núi. Sau khi khám nghiệm hiện trường xong, trên đường quay về tỉnh, lốp xe sau đột nhiên bị nổ, nếu không phải lúc đó, lái xe có kỹ thuật xuất sắc, e rằng chúng tôi phải chôn xác nơi rừng núi rồi. Bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy sợ hãi.

Không chỉ thế, vì nổ lốp xe, họ lại cười nhạo cân nặng của tôi. Sau khi thay bánh xe dự phòng, để tỏ ý kháng nghị, tôi là người đầu tiên nhảy lên xe, kết quả bánh xe dự phòng cũng xịt luôn. Lái xe đành lái trên bánh xe vẫn chưa mềm hẳn, thấp thỏm lo sợ, từ từ chạy về đến tỉnh, chuyện này khiến họ cười nhạo tôi suốt một năm trời.

Tôi trở về với thực tại, gõ đầu Hàn Lượng một cái, nói: “Cười gì mà cười, nghiêm chỉnh chút đi, kiểm tra bánh sau.”

Suốt một đêm, không chỉ thức thâu đêm, mà còn tiêu hao rất nhiều thể lực. Mặc cho xe lắc lư, đường gập ghềnh, chúng tôi vừa lên xe liền ngủ thiếp đi, lúc mơ màng nghe Hàn Lượng kêu lên: “Này, đừng có ngủ chứ, các anh ngủ rồi tôi phải làm sao? Này, nói chuyện với tôi đi, tôi cũng buồn ngủ quá!”

May mà Hàn Lượng chưa bị cơn buồn ngủ quật ngã, đã đưa chúng tôi thoát khỏi vòng vây của núi rừng một cách an toàn.

“Giúp người giúp đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên.” Đại đội trưởng Dương xuống xe, gõ lên kính cửa xe chúng tôi: “Nếu các anh đến đây rồi, tuy nguyên nhân tử vong rất rõ ràng, nhưng cứ giúp chúng tôi giải quyết cho xong vụ án này đi.”

Tôi biết Đại đội trưởng Dương nói 'giải quyết cho xong vụ này' là có ý gì, chính là giúp họ hoàn thành công việc khám nghiệm bên ngoài năm thi thể kia. Tôi biết Đại đội trưởng Dương không phải không có lòng tin với năng lực kỹ thuật của bản thân, mà do họ đã quá mệt. Lúc này, có thêm hai 'lao động khỏe mạnh' là tôi và Đại Bảo, có thể giảm không ít việc.

“Ồ.” Tôi vừa thức dậy, cổ họng vẫn còn hơi khàn, tôi ưỡn lưng, nhìn đồng hồ rồi nói: “Cần phải làm thế. Một, tôi là người kiên quyết muốn khám nghiệm thi thể theo đúng quy trình trước mặt trưởng thôn. Tôi không có mặt ở nơi khám nghiệm thì làm sao giải thích cho người dân được? Hai, chúng tôi xem như ngủ được ba tiếng rồi, Hàn Lượng thì vẫn luôn tự đấu tranh với bản thân, cậu ấy cũng rất mệt mỏi, không thể tiếp tục lái xe về tỉnh được. Thời gian cậu ấy nghỉ ngơi, vừa khéo chính là thời gian chúng ta khám nghiệm thi thể.”

Hàn Lượng gật đầu, nói: “Giờ cho tôi kẹp tăm vào mí mắt thì tăm cũng bị kẹp gãy đấy.”

“Vậy chúng tôi tìm một phòng để Hàn Lượng nghỉ ngơi, các anh cứ ngồi xe tôi đến nhà xác đi.” Đại đội trưởng Dương nói: “Khám nghiệm thi thể xong rồi hãy về.”

Xe chuyển thi thể đến nhà xác chạy khá chậm, chúng tôi ở trên xe Đại đội trưởng Dương lại ngủ được thêm một giấc nữa, đến 10 giờ trưa, toàn bộ năm thi thể đã được đưa đến.

Theo yêu cầu của những vụ tử vong tập thể, chúng tôi mất mười phút để hoàn thành công việc làm dấu nhận diện cho thi thể. Cái gọi là làm dấu nhận diện cho thi thể chính là khi chụp ảnh dán một mảnh giấy lên thước đo, trên giấy ghi rõ họ tên của từng nạn nhân và thời gian xảy ra vụ án.

Trong lúc chụp ảnh hình sự, không chỉ chụp toàn thân thi thể, mà còn phải chụp cận cảnh các bộ phận riêng lẻ. Lúc chụp cận cảnh sẽ chụp các bộ phận và chi tiết trên cơ thể người. Nếu chỉ có một nạn nhân thì chụp thế nào cũng không thành vấn đề. Nhưng, nếu có nhiều nạn nhân, chỉ có một tấm hình bộ phận hoặc chi tiết nào đó trên thi thể rất khó để phân biệt nó thuộc về nạn nhân nào. Một khi những tấm ảnh bị trộn lẫn vào nhau, tất cả chứng cứ cũng bị lẫn lộn. Vì thế, trong các vụ án tử vong tập thể, cần phải làm rõ từng tấm ảnh chi tiết thuộc về nạn nhân nào. Khi chụp ảnh cần phải dán mảnh giấy ghi rõ tên họ nạn nhân trên thước đo, đây là cách tốt nhất.

“Theo thứ tự ngã xuống vách núi, chúng ta sẽ khám nghiệm theo thứ tự và đặt số hiệu thi thể lần lượt là: thi thể số một Phòng Huyền Môn, thi thể số hai Phòng Tháp Bắc, thi thể số ba Phòng Tháp Nam, thi thể số bốn Phòng Tam Môn, thi thể số năm - nguyên nhân của toàn bộ sự việc lần này - Phòng Tháp Tiên.” Tôi nói một mạch.

Lâm Đào làm theo lời tôi nói, ghi lại số hiệu trên sổ ghi chép của năm thi thể, còn Đại Bảo đặt thước đo có dán tên là từng thi thể theo lời xác nhận của trưởng thôn - nhân chứng quan sát buổi khám nghiệm.

“Chúng ta chia tổ tiến hành, tôi và Đại Bảo một tổ, bác sĩ pháp y Lâm Hải dẫn một tổ.” Tôi vừa mặc áo giải phẫu lên vừa nói: “Khám nghiệm bên ngoài thi thể khá đơn giản, chủ yếu là chụp ảnh, kiểm tra quần áo của từng nạn nhân, sau đó kiểm tra xem những bộ phận quan trọng trên thi thể có vết thương hay không, cuối cùng là quan sát dấu hiệu ngạt khí.”

“Nguyên nhân chính là ngộ độc khí carbon dioxide, hay tê liệt trung khu thần kinh hô hấp dẫn đến ngạt khí tử vong.” Đại Bảo nói: “Vì thế, thi thể sẽ có dấu hiệu máu tim không đông, môi tím bầm, móng tím tái, vết hoen tử thi đậm.”

“Máu tim phải dùng kim tiêm để hút ra nhỉ?” Lâm Hải hỏi.

Tôi gật đầu, nói: “Cách làm giống như khi lấy máu tim để xét nghiệm độc tố thường lệ, đâm kim vào giữa xương sườn thứ tư và thứ năm, nếu có thể dễ dàng hút ra, chứng tỏ có dấu hiệu máu tim không đông. Nếu có máu đông, mũi kim sẽ bị cản lại ngay.”

“Còn phải cởi quần áo? Còn phải đâm kim nữa à?” Trưởng thôn có chút bất mãn.

“Vì tôn nghiêm của nạn nhân, cũng vì không bỏ sót khả năng nào.” Tôi nhìn trưởng thôn đăm đăm.

Trưởng thôn gật đầu đồng ý.

Thi thể được khám nghiệm theo từng bước một. Vì chỉ kiểm tra đơn giản ở bên ngoài, công việc tiến hành rất nhanh. Khoảng 11 giờ trưa, mỗi tổ chúng tôi đã lần lượt khám nghiệm xong hai thi thể.

Bốn thi thể này ngoài mặt và tay có vài vết trầy nhỏ ra thì không có vết thương nào khác. Những vết trầy này rất dễ hiểu, là do khi ngã xuống vách núi bị cây cối cào xước. Lúc này, đã vào mùa đông, thời tiết lạnh dần, lại thêm vùng núi nhiệt độ thấp hơn nên người dân đã phải mặc áo bông, có một lớp áo dày bảo vệ, chỉ có những nơi da thịt lộ ra ngoài như tay, mặt… mới bị trầy xước. Tình trạng co cứng tử thi của bốn thi thể đã hình thành và đạt mức tối đa, thời gian tử vong phù hợp với lời kể của người dân. Ngoài ra, bốn nạn nhân đều có dấu hiệu ngạt khí rõ ràng. Dấu hiệu trên bốn thi thể này hoàn toàn phù hợp với quá trình tử vong mà dân làng kể lại, không có gì đáng nghi.

Đây đều nằm trong dự đoán của chúng tôi, chỉ là hoàn thành công việc theo đúng trình tự thôi.

Lúc này, Đại đội trưởng Dương thấy được sự mệt mỏi của tôi và Đại Bảo, bảo chúng tôi cởi áo giải phẫu ra, qua phòng thay đồ bên cạnh nghỉ ngơi. Thi thể cuối cùng của Phòng Tháp Tiên cứ giao lại cho tổ Lâm Hải tiếp tục khám nghiệm.

Chúng tôi chưa kịp ngồi xuống phòng thay đồ đã nghe tiếng kêu thất thanh bên phòng giải phẫu. Tôi và Đại Bảo vội vàng chạy qua xem.

“Sao vậy?” Tôi hỏi.

“Kỳ lạ quá! Trong áo trong của nạn nhân có máu!” Lâm Hải nói.

Tôi nhìn lên, quả nhiên thấy có vết màu đỏ như máu trên chiếc sơ mi màu trắng của nạn nhân.

Tôi và Đại Bảo vội vàng mặc áo giải phẫu vào, giúp thu dọn quần áo của nạn nhân.

“Dưới mạng sườn bên phải của nạn nhân có một lỗ nhỏ hình tròn!” Lâm Hải nói.

“A! Sau vai trái của nạn nhân cũng có một lỗ nhỏ hình tròn!” Trợ lý của Lâm Hải cũng phát hiện.

“Vết đạn!” Đại Bảo ngạc nhiên kêu lên: “Chẳng là còn một vụ án khác bị che giấu trong này?”

Trưởng thôn đứng bên cạnh chen vào: “Sao có thể thế được! Săn bắn cũng có thể làm mình bị thương mà!”

Tôi tự gõ lên đầu mình một cái, nói: “Tôi ngốc thật, vấn đề quan trọng thế mà lại bỏ sót!”

“Vấn đề gì?” Lâm Đào hỏi.

Tôi nói: “Có thể do buồn ngủ quá. Cậu có nhớ không, khi chúng ta đến hiện trường, Đại đội trưởng Dương có tóm tắt lại tình tiết vụ án. Vì sao người dân biết Phòng Tháp Tiên bị rơi xuống vách núi?”

“Đầu tiên là thấy súng ống của ông ta trên đỉnh núi, sau đó thấy chân ông ta bên dưới vách núi.” Đại Bảo nói.

“Đúng vậy.” Tôi nói: “Một thợ săn sao có thể rời khỏi súng của mình? Rồi sau đó, không mang theo súng, tự trèo xuống vách núi? Không thể nào.”

“Phải đấy, anh nói có lý lắm.” Lâm Đào nói: “Trước khi nhìn thấy thi thể, chúng ta nên nghĩ đến mới phải, Phòng Tháp Tiên vì sao lại rơi xuống vách núi, lại còn không mang theo súng. Lý do ông ta rơi xuống núi không giống bốn người kia.”

“Đúng vậy, chúng ta đã bỏ sót điểm này.” Đại Bảo nói: “Phòng Tháp Tiên sau khi trúng đạn rồi mới rơi xuống núi.”

“Nhưng, vì sao ở hiện trường lại không có máu?” Lâm Đào nói.

“Vì quần áo mùa đông quá nhiều, cộng thêm lực sát thương của súng không lớn, nòng súng cũng không lớn.” Tôi nói: “Lỗ đạn trên quần áo và da đã nhanh chóng bị lớp quần áo bên ngoài và tế bào dưới da che lại, vì vậy không bị chảy máu.”

“Nhưng, thi thể rõ ràng có dấu hiệu ngạt khí mà.” Đại Bảo cầm mười ngón tay của nạn nhân lên, nói: “Theo lý mà nói, nội tạng bị thương, mất máu mà chết sẽ không có vết hoen tử thi và dấu hiệu ngạt khí rõ rệt như thế.”

“Đó là vì sau khi ông ta bị thương, ngã lăn xuống vách núi, trước khi mất máu chết đã tử vong vì ngạt khí rồi.” Tôi mỉm cười nói.

“Phân tích có lý lắm.” Trưởng thôn vuốt vuốt bộ râu dài của mình, nói: “Cứ như vậy đi, làm phiền đến Chính phủ rồi.”

“Không được!” Tôi nói: “Chúng tôi phải giải phẫu thi thể.”

“Tôi đã nói đây không thể nào là án mạng!” Trưởng thôn nhảy dựng lên: “Anh ta đi săn tự làm mình bị thương, ngã xuống vách núi, còn liên lụy bao nhiêu thanh niên trai tráng trong thôn phải chết! Chuyện này đã đủ lớn rồi! Các anh không thể giải phẫu thi thể được! Ai dám giải phẫu tôi sẽ kiện người đó!”

“Muốn kiện cũng phải có lý do đấy cụ ạ.” Đại đội trưởng Dương can ngăn: “Luật tố tụng hình sự nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa đã quy định, khi nguyên nhân tử vong không rõ ràng, cơ quan cảnh sát có quyền quyết định giải phẫu.”

Trưởng thôn vẫn giậm chân trong phòng giải phẫu, kiên quyết phản đối việc giải phẫu. Đại đội trưởng Dương nhíu mày, liếc mắt ra hiệu cho hai viên cảnh sát hình sự đang đứng bên cạnh. Hai người họ liền kéo trưởng thôn lên xe.

“Làm thủ tục trước đi.” Tôi nói: “Thông báo cho gia đình nạn nhân đến đây, nếu gia đình không đồng ý đến, ghi rõ vào biên bản, sau đó chúng ta sẽ giải phẫu theo thường lệ.”

“Nhưng, trưởng thôn nói không sai, vụ án này xem ra, không có gì đáng nghi cả.” Lâm Đào nói.

Tôi nói: “Cho dù có điểm nghi vấn hay không, xuất hiện vết thương có khả năng lấy mạng nạn nhân, chúng ta đều phải làm rõ nguyên nhân. Vết thương trên người nạn nhân có phải vết đạn không, hai cái lỗ kia đâu là lỗ vào, đâu là lỗ ra, nạn nhân chết trong tư thế nào, đầu đạn bắn vào ra sao, những vấn đề này đều phải được giải quyết.”

“Là thợ săn, vết thương hình tròn, chắc chắn là vết đạn rồi.” Đại Bảo nói.

“Đừng có chủ quan.” Tôi nói: “Nhớ vụ án lần trước của chúng ta không? Nếu dễ dàng tin tưởng vào kết quả điều tra, cho rằng đây là vết đạn bắn, rất có thể điều tra sai hướng.”

“Nhưng, nói ra cũng lạ thật, thường lỗ ra và vào của vết đạn bắn đều có khác biệt. Còn trên thi thể này lại là hai lỗ tròn giống hệt nhau, nói không chừng là vết thương do vật không có góc cạnh tạo thành đấy.” Đại Bảo nói.

“Tôi không tán đồng.” Tôi nói: “Vật không góc cạnh thường rất khó đâm xuyên qua cơ thể người. Cái tôi thấy lạ là thợ săn không phải đều dùng súng săn à?”

Súng chia thành hai loại, súng săn và súng ống. Súng săn có phạm vi bắn rộng, nhưng cự ly gần, thường dùng để săn bắt. Súng ống chính là loại súng tiêu chuẩn mà chúng ta biết, cự ly xa, độ nhạy cao.

“‘Hàng Hồ Đông’ ở chỗ chúng tôi quả thật không chỉ có súng săn.” Đại đội trưởng Dương nói: “Khi chúng tôi bắt giữ súng đạn, có rất nhiều súng ống. Do chế tạo thủ công nên không tốt như loại quân đội sản xuất. Súng ống ‘hàng Hồ Đông’ sức sát thương không lớn, nhưng dù gì cũng là súng ống.”

“Loại mà nạn nhân mang là súng gì?” Tôi hỏi.

Đại đội trưởng Dương nói: “Ông ta mang theo khẩu súng ống dài 40cm.”

“Ừm, vậy thì dễ giải thích rồi.” Tôi nói.

Trong lúc nói chuyện, một viên cảnh sát phóng xe như bay đến trước cửa phòng giải phẫu, nếu không phanh lại kịp, tôi nghĩ anh ta sẽ lái đến tận bàn giải phẫu mất.

“Thủ tục làm xong rồi.” Viên cảnh sát nói: “Người nhà Đỗ Quyên đồng ý giải phẫu.”

Kết quả có chút bất ngờ, chúng tôi thầm cảm kích lòng trượng nghĩa của Đỗ Quyên.

Công việc giải phẫu lập tức được tiến hành. Do đã hoàn thành công việc khám nghiệm bên ngoài, chúng tôi liền đi thẳng vào vấn đề chính. Sau khi mổ khoang ngực của nạn nhân ra, chúng tôi giải phẫu men theo đường nối giữa hai lỗ tròn. Xem ra, viên đạn đi vào từ sau vai, làm vỡ đầu trên của xương bả vai, sau đó phá vỡ màng tim, sượt qua tim, xuyên qua cơ hoành, làm vỡ gan, theo mạng sườn bên phải ra khỏi cơ thể.

“Sức lớn như vậy, chắc chắn là do súng tạo thành rồi.” Đại Bảo đưa ra kết luận.

“Không chỉ có vậy.” Tôi nói: “Trên vết thương có phản ứng sống rât rõ. Vết thương không chỉ là đường đạn, các mô xung quanh cũng bị bầm giập, đây là hiệu ứng sau khi đạn đi qua, có thể chứng thực đây đúng là vết đạn bắn.”

“Bên trong cơ thể xuất huyết không nhiều, tuy gan vỡ nhưng không gây mất mạng ngay, tim không bị vỡ, cho thấy sau khi bị thương nặng, ngã xuống núi, sau đó giống những người khác, ngộ độc carbon dioxide mà tử vong.”

“Nguyên nhân tử vong đã rõ, thời gian tử vong thì sao?” Đại Bảo vừa nói vừa mổ dạ dày nạn nhân ra. Cháo và dưa chua trong dạ dày vẫn còn nguyên hình dạng, Đại Bảo nói: “Tiêu hóa bước đầu, thức ăn vẫn chưa xuống đến tá tràng, kết hợp với hình dạng của thức ăn trong dạ dày, phù hợp với bữa sáng của ông ta, chắc là tử vong trước 9 giờ sáng.”

Tôi gật đầu, nói: “Đây là cái gì?”

Nhìn theo chiếc kẹp cầm máu của tôi, lồng ngực phía sau mạng sườn trái của nạn nhân có một vùng xuất huyết.

“Đây là mạng sườn trái, viên đạn ra từ mạng sườn phải, đây không phải do viên đạn tạo thành.” Đại Bảo nói xong, dùng dao phẫu thuật tách vị trí xuất huyết ra.

Sau khi tách xong, tôi dùng tay dò qua vùng bụng của nạn nhân, nói: “Đây là xương sườn số mười hai bị gãy.”

“Ồ, vậy có thể lý giải được rồi, hình thành trong lúc lăn xuống vách núi.” Đại Bảo nói.

Tôi nhíu mày, không lên tiếng.

“Bây giờ lại có vấn đề rồi.” Đại Bảo nói: “Hai vết thương này, đâu là vết bắn vào, đâu là vết bắn ra?”

“Phải đấy, đây đúng là một vấn đề.” Tôi nói: “Không thấy vết thuốc nổ trên quần áo, hình dạng cũng giống hệt nhau.”

Có rất nhiều căn cứ để phân biệt lối ra vào của đầu đạn. Chẳng hạn như khi viên đạn bắn vào có tốc độ xoáy cao, dễ gây rách da ở miệng vết thương, gây bỏng da. Vết bắn ra thường là vết thương hình sao, da không bị rách và bỏng.

Nhưng, hai miệng vết thương trên thi thể đang ở trước mắt này có hình dạng gần như giống hệt nhau.