4 - Angèle
4 - Angèle
ôi cũng không hiểu tại sao tên nàng lại là Angèle nữa. Nhưng cái đó có hệ gì, đặt tên tây, bây giờ hình như đã thành cái «mốt» (mode). Tôi đã thấy nhiều tiểu thư con nhà quý phái, lương thiện, có tên tây: tôi đã gặp chán cảnh gái chơi bời «an nam trăm phần trăm» có những tên Suzanne, Simone, Jeannette...
«Lần đầu, tôi gặp Angèle về một buổi tối mùa đông, trong một tiệm rượu đường Paul Bert, ngày anh Sửu hãy còn là một tay phong lưu công tử, tiếng tăm lừng lẫy ở các chốn ăn chơi, hội họp, có tiếng sang trọng nhất Hà thành. Nàng có một sắc đẹp huyền bí, lạ lùng, trông thê thảm, nhưng quyến dũ, hại người, thứ sắc đẹp của mấy cô đào «vamp» trên màn ảnh: quầng mắt thâm, lông mày nhỏ, xếch mà dài, môi mỏng, chìa ra như kiêu ngạo, như đã chán chường những cái hôn «vì tiền», những cái hôn lạnh lùng trao đổi. Ai đã gặp người ấy một lần, chắc không bao giờ quên được. Vì nàng không phải như phần nhiều gái giang hồ ta vẫn biết: một đêm ân ái rồi lúc chia tay chẳng còn dấu vết chi sót lại trong lòng, có khi không nhớ đến tên tuổi nữa, có khi tình cờ gặp mặt mà ta không buồn cất mũ. Không! Nàng không phải cái hạng tầm thường ấy. Nàng thuộc về hạng đàn bà nguy hiểm mà hễ ai đã đắm đuối, say mê thì cuộc đời phải đảo điên tan nát, hễ đã yêu ai thì người đàn ông ấy tức là một người sung sướng nhất đời, nhưng... liệu hồn! Lúc nàng đã đổi nết... nàng là một con điên hay là một con tinh. «Au fond de toutes les prostituées, il y a une folle» (trong mọi người con gái giang hồ có ẩn nắp một con điên). Câu này không biết tôi đã đọc ở cuốn sách nào, nhưng nếu dùng để nói về nàng thì thực đúng. Tôi đi chơi nhiều, lăn lóc đã lắm, đã biết nhiều đàn bà, mà thực chưa thấy ai tính nết lạ kỳ, tàn ác như Angèle. Anh Sửu đã chết vì Angèle, nhưng đã báo thù được nàng...»
Anh Phấn nói đến đây thì ngừng lại, tợp một ngụm rượu, gọi bồi lại bàn chúng tôi ngồi từ tối, trả tiền rồi bảo tôi:
- Chỗ này ồn quá, không phải chỗ nói chuyện lâu, chúng ta ra ngoài kia...
Chúng tôi đứng dậy, đi len qua những bàn kê la liệt trong phòng khiêu vũ, đã đông khách ngồi. Giờ ấy là giờ Hà Nội đương vui chơi rộn rịp nhất. Một bàn tay sẽ kéo áo anh Phấn lại, một giọng đàn bà ỏn ẻn:
- Anh về sớm thế? Ở lại chơi đã...
Anh Phấn lắc đầu, uể oải gỡ bàn tay kia ra, rồi mở cửa ra đường. Anh là một khách chơi bời đã nhẫn mặt tất cả «gái ban đêm».
Trái lại với sự nóng nực khó thở trong nhà khiêu vũ, không khí ngoài đường lạnh buốt khiến chúng tôi phải rùng mình kéo cao cổ áo khoác ngoài, và lấy thuốc ra cùng hút. Đường phố vắng tanh, tiếng giầy của chúng tôi gõ trên hè gạch nghe rõ mồn một càng tăng sự im lặng long trọng của đêm khuya.
Xa xa, một vài ngọn đèn điện trên nóc các nhà buôn lập lòe những dòng chữ quảng cáo.
Trên đường, một vài cái xe không khách, buồn rầu từ từ đi vào những bóng tối đen sì. Cửa nhà hai bên phố đều đóng im ỉm. Giờ ấy là giờ nghỉ ngợi quý hóa nhất của người làm ăn lương thiện mà cũng là giờ của dâm thần, của những con ma cờ bậc, rượu chè, giờ ám ảnh, dẫn dụ người ta vào vòng trụy lạc.
Bỗng anh Phấn để tay lên vai tôi dừng lại. Từ cái nhà khiêu vũ chúng tôi vừa đi khỏi, vẳng đưa ra một điệu âm nhạc êm đềm. Tôi cũng để y nghe mà không rõ anh Phấn để ý làm gì. Anh lại kéo tôi đi mà nói:
- Một bài blue.
- Ừ, blue, nhưng sao nữa?
- Cách đây hai năm, một hôm Angèle đã bảo tôi cùng nhảy với nàng bài này, phải, chính bài blue này, tôi còn nhớ, bài ấy hay đấy chứ? Ngày ấy, anh Sửu đã hết tiền, trốn vào Sài Gòn vì công nợ liên miên, anh ấy vì chiều quý người yêu quá mà đến thế. Khốn nạn! Anh chỉ dem theo những sự thương nhớ không khuây, những điều tuyệt vọng... mà nào Angèle có thèm biết đến người đã làm lỡ cả một cuộc đời vì nàng. Angèle vẫn vui chơi như trước, như không hề biết có Sửu là ai.
«Thế mà lạ thay! Một hôm tôi gặp nàng trong một nhà khiêu vũ. Hôm ấy, nàng đi một mình, từ lúc vào không nhảy với ai một bài nào cả, cô đang buồn rầu, chán nản, ngồi im trông những cặp trai gái khác nhảy, bằng đôi mắt lạnh lùng. Bỗng đến bài này, bài blue này, thì mắt Angèle sáng quắc lên: nàng trông thấy tôi ngồi với hai người bạn ở một góc phòng, nàng chạy lại gần tôi, nói nhỏ vào tai tôi:
«- Anh đứng lên nhảy với tôi bài này đi!
«Tôi chiều ý nàng, ngạc nhiên hỏi:
«- Thế sao từ tối đến giờ, Angèle không nhảy với ai cả, mà lại nhảy bài này?
«Angèle mơ màng, đáp:
«- Vì là lần đầu tiên, tôi gặp Sửu, thì Sửu mời tôi nhảy bài này... Anh hãy để ý mà nghe những tiếng saxophone rời rạc, chậm chạp mà du dương, buồn thảm lạ!
«Trên kia, tôi đã nói với anh, Angèle là một con điên. Ừ, không điên sao lại không nhớ, không thương đến người đã thất cơ lỡ vận vì mình, mà lúc Sửu đi rồi, một ngày kia nàng lại sực nhớ đến một bản âm nhạc không đáng kể rồi thản nhiên mà nói:
«- Tôi đã nhảy với Sửu bài này lần đầu gặp gỡ.
«Làm như mình là một kẻ chung tình nhớ đến cả từ cái nhỏ mọn, tầm thường trong đời ân ái đã qua rồi. Làm như mình là một người đàn bà đa cảm, tình nhân xa vắng mà còn nhớ từ điệu đàn, câu hát ở những giờ phút vui xưa.»
Kể đến đây thì anh Phấn dừng bước trước cửa nhà anh và giơ tay bấm chuông điện. Anh bảo tôi:
- Khuya rồi! Anh đừng về nữa, ở đây ngủ với tôi, nói chuyện... Chuyện còn dài lắm!
Tôi vì lâu ngày xa Hà Nội, đến nay vừa trở lại, tình cờ đi chơi gặp Phấn trong nhà khiêu vũ, nhân được tin Sửu chết mà hỏi thăm, không ngờ nghe đến chuyện «Angèle», tôi bỗng nảy ra ý tò mò muốn biết nốt câu chuyện ly kỳ xảy ra trong cái đời ăn chơi trụy lạc của một người bạn trẻ. Phấn là một người bạn mà tôi không thường gặp lắm, nhưng khi đi xa vắng lâu ngày trở về là tôi lại tìm đến anh ta để được nghe một vài chuyện lạ lùng. Những chuyện ấy bao giờ anh cũng sẵn. Anh rõ biết từ cái tiểu sử của một gái giang hồ, cho đến đời tư của khắp mặt ăn chơi ở kinh đô, những cái mặt ta thường gặp miệt mài ở các xóm yên hoa, trong tiệm rượu, tiệm nhảy của Hà thành buổi tối.
Bởi thế nên tôi vui lòng ở lại với anh đêm đó. Một thằng nhỏ ra mở cửa rồi đưa chúng tôi vào phòng ngủ của anh Phấn, một gian phòng ấm cúng bày biện sơ sài mà thanh nhã.
Phấn chỉ cho tôi một cái ghế «phô tơi» (fauteuil) rộng, lấy thuốc lá thơm ra để trên bàn, rồi kéo một chiếc ghế thấp ngồi đối diện với tôi. Tôi còn đang mải nhìn một bức ảnh lồng kính ở trên tường thì anh ta nói:
- Đấy! Sửu đấy! Sửu tặng tôi cái ảnh này đã năm năm rồi, hồi ấy trông anh ta còn ngây thơ, tuấn tú lắm đấy chứ? Thế mà bây giờ, còn đâu nữa... Anh chết một cách thảm thương chỉ vì «một người đàn bà đã đi qua» trong đời anh...
Một người đàn bà đã đi qua! Tôi thầm nhắc lời anh Phấn nói mà bùi ngùi, tôi bỗng thấy một mối buồn, nản, lấn áp cả tâm hồn. Tôi lặng im, ngồi xuống ghế, mắt không dời người trong ảnh. Anh Phấn đánh diêm châm thuốc hút rồi kể tiếp:
- Sửu gặp Angèle lần đầu ở Đồ Sơn, ở khách sạn P... trong một buổi khiêu vũ tối. Về sau này, Sửu nói chuyện với tôi, Sửu còn nhớ cả cái áo màu nàng mặc đêm đó, với nụ cười tươi đẹp nàng tặng kẻ si tình, với đôi mắt nhìn như thôi miên, như quyết định số phận người đàn ông khốn nạn kia trong một buổi. Mà Angèle đẹp như thế, trách gì Sửu chẳng mê mệt. Buổi đầu Sửu giới thiệu Angèle với tôi, tôi cũng phải khen ngay là một người đàn bà như thế thực khó mà tìm thấy trong bọn giang hồ. Nàng thông minh, có học, nói tiếng Pháp thực dễ dàng: nàng lịch thiệp, mặn mà, cử chỉ tự nhiên chẳng khác những thiếu nữ người Âu.
«Cái tên Pháp nàng tự đặt cho mình cũng xứng đáng với nàng lắm. Angèle! Chúng tôi gọi nàng một cách tự nhiên hình như từ buổi lọt lòng, nàng không có cái tên nào khác nữa.
«Nghe như Angèle là con gái một gia đình vào bực khá trong xã hội, - Sửu thường bảo với tôi như thế - vì bực tức về một chuyện gì, bỏ nhà đi, lưu lạc, vẩn vơ, theo cuộc đời mưa gió mà chính nàng cũng ghê tởm, khinh bỉ, gớm ghê. Ngay từ buổi mới biết Angèle, Sửu đã thường nói với tôi: «Tôi quyết đưa nàng vào con đường thẳng». Nhưng than ôi! Con đường thẳng ấy, Angèle không bao giờ biết đến lại còn dắt luôn Sửu vào một con đường nguy hiểm, mà chỗ tận cùng là một cái hố sâu vui lấp hai cuộc đời.
«Sửu cũng biết nhiều đàn bà mà không hiểu tại sao chỉ yêu có một mình Angèle, hay đó là một sự oan nghiệt của kiếp người không tránh được. Một lời nói của Angèle, đối với Sửu là một cái mệnh lệnh. Angèle muốn gì được nấy, Sửu không bao giờ từ chối một điều gì; trái lại, muốn làm đẹp lòng Angèle, Sửu lại còn sắm cho nàng những đồ nữ trang thực quý giá, những quần áo cực kỳ sang trọng khiến mỗi khi hai người đi đến những chỗ nhà hát, nhà chớp bóng, những chốn tụ họp đông đúc của Hà thành, biết bao người phải ghen tức. Những lời khen ngợi của công chúng thì thầm mỗi lúc hai người khoác tay nhau đi qua chỗ đông, đã làm cho Sửu thêm hởi dạ, thêm kiêu căng, tự phụ.
«Chủ định của Sửu là chiều người yêu cho đến kỳ cùng, dầu nàng hay đổi tính đến bao nhiêu đi nữa. Sửu nhất định đem tiền của vung phí cho nàng nếm đủ mọi mùi ăn chơi xa xỉ, cho nàng đi tới khắp nơi lộng lẫy, tưng bừng, náo nhiệt, để một ngày kia, lúc nàng đã chán chê những thú vui ảo mộng kia rồi, thì hai người sẽ tìm một chốn tĩnh mịch ở một phương xa, để yêu nhau, để quên cuộc đời rộn rịp. Tội nghiệp! Sửu chỉ hy vọng sẽ thay đổi được tính nết người yêu, Sửu chỉ ước ao có thế: «Một túp nhà tranh và một quả tim!».
«Nhưng lòng người đàn bà một khi đã dày dạn vì trôi nổi phong trần, tình của người đàn bà đến lúc đã coi như là một hàng để đổi chác lấy những sự cần dùng của đời vật chất, thì lòng kia đã thành sắt đá, chẳng còn biết chi là chung thủy. Sửu thật đã yêu nàng mà nàng vẫn đành tâm hờ hững. Nàng chỉ biết Sửu là một người đàn ông giầu có, cần thiết cho cái đời phóng đãng của nàng, cũng như bao nhiêu những đàn ông khác nàng đã gặp, đã phá tan hạnh phúc của người ta, đã làm cho điêu đứng, ê chề, đau đớn mà vẫn xem thường, không cần để ý. Nàng cho là ở đời, những hạng đàn ông si tình kia không hiếm: bỏ người này đã có người khác thay chân nối tiếp nhau mà làm cho đời vui của nàng vĩnh viễn.
«Tôi đã có lần đọc qua truyện của một thiếu nữ bị một người đàn ông mà nàng yêu lần thứ nhất trong đời lừa dối, làm lầm lỡ cả một đời, đến nỗi về sau sa chân vào bước giang hồ, nàng thề sẽ báo thù bọn đàn ông cho đến hết đời, sẽ dùng sắc đẹp mà làm say đắm, làm cho điêu đứng bất cứ anh chàng nào không may đã trót yêu nàng. Chẳng biết có phải Angèle cũng thuộc về hạng đàn bà sâu cay, ghê gớm ấy không?
« Sửu bỏ chốn gia đình êm ấm để theo đuổi Angèle. Chàng thuê nhà riêng để cùng với nàng, nhưng nhiều hôm nàng bỗng bỏ ra đi không nói với Sửu một lời, rồi đột nhiên nàng lại trở về tươi cười tìm một cớ rất vô lý giải nghĩa cái vắng mặt của nàng, mà lần nào Sửu cũng sẵn lòng tin được. Nhưng hình như Sửu khổ sở ngấm ngầm mà không ai hiểu. Sửu không phải là người có tính ghen tuông mà lắm lúc cũng phải tức tối điên cuồng về cử chỉ của người yêu. Có hôm, tôi gặp Sửu đi đầu trần dưới mưa, đi tìm Angèle khắp nơi, khắp chốn, Sửu gặp được tôi trong một tiệm rượu liền kéo tôi đi tìm hộ. Chúng tôi gặp nàng say rượu, lả lơi, cười nói giữa một tụi thiếu niên ngồi vây lấy nàng trước những chai «sâm banh» (champagne) cạn ráo. Hôm đó, nếu không có tôi nắm giữ tay anh thì có lẽ anh đã xô đổ bàn rượu kia xuống đất, mà đập vỏ chai vào đầu những người ngồi cạnh Angèle.
«Hình như đêm hôm đó, lúc về nhà, Sửu đã phải thiết tha xin lỗi Angèle, nếu không nàng sẽ bắt tay Sửu ra đi, nàng sẽ vứt bỏ, giày xéo lên những quần áo đắt tiền, đồ trang sức quý giá, mà ra đi không thèm quay cổ lại. Cơn tức giận, tính kiêu căng, lòng tự ái của người đàn ông đối với đàn bà nhiều lúc chỉ là những cái giẻ rách mà họ đem lau chùi đôi giầy hay bàn chân họ một cách thản nhiên.
«Lúc này đã đến lúc Sửu bước vào vòng quẫn bách, Sửu đã bán luôn hai chiếc nhà, lại còn lâm vào mấy ngàn bạc nợ. Thế mà đến phút cuối cùng Sửu mới nói cho Angèle biết. Angèle đón cái tin ấy như một cái tin nàng đã biết trước. Nàng nghe những lời than thở, hối hận của Sửu một cách lơ đễnh rồi nàng lạnh lùng nói:
«- Hết thì chúng ta đi xứ khác chịu khó làm lụng nuôi nhau vậy!
« Sửu ôm lấy Angèle mà hôn hít điên cuồng. Ước nguyện của anh lúc này đã toại. Anh nghèo rồi nhưng có hề gì, miễn là Angèle yêu anh, miễn là lúc này anh được nghe chính mồm nàng nói:
«- Chúng ta bỏ Hà Nội đi tìm một xứ xa làm lụng mà nuôi nhau.
«Thế rồi anh thu vén được gần nghìn bạc, định đưa Angèle vào Sài Gòn, vì ở đấy anh nhiều bạn bè có thể giúp anh kinh doanh nhiều việc.
«Chuyến xe lửa tốc hành vào Nam, đêm ấy chỉ còn 15 phút nữa là chạy, thế mà đã gần một giờ Sửu đợi Angèle ở nhà ga lớn. Còn mười phút... ruột Sửu nóng như cào, hai chiếc vé lấy sẵn rồi, Sửu cầm chặt ở tay như những vật linh thiêng, quý hóa có thể đưa người ta đến những chốn hạnh phúc vững bền. Hành khách vội vàng, hấp tấp, chen nhau lấy vé, xô đẩy, hò hét om xòm. Tôi trông mặt Sửu lúc bấy giờ mà thương hại: Sửu như kẻ không hồn, mắt sâu hoắm thờ thẫn trông ngóng Angèle, mà nào đã thấy bóng nàng. Còn năm phút! Người hành khách cuối cùng chậm nhất đã đưa vé cho người ta cặp. Sửu run lên như sốt rét, bất cứ thấy chiếc xe nào đó trước cửa ga cũng cúi xuống nhìn. Rồi một tiếng còi như xé tâm can người thất vọng, đoàn xe chuyển bánh, đi vào đêm tối.
«Tôi và Sửu chán nản thuê xe đi tìm Angèle khắp chốn, thì gặp nàng đang nằm cạnh bàn đèn một người bạn gái lấy tây. Angèle mơ màng nói:
«- Sài Gòn xa lắm anh ạ! Thôi để ta tìm một tỉnh nào gần đây... gần Hà Nội...
« Lần này thì Sửu không còn chịu được nữa. Sửu ứa nước mắt lần đầu khóc cái đời tan nát, vô hy vọng của mình, rồi đi thẳng. Lần này Sửu đi Sài Gòn, mà đi thực, đi một mình, đi mà vẫn chưa quên được người ác phụ. Một người bà con của tôi ở Sài Gòn thường gửi thư về cho tôi có nói nhiều lần gặp Sửu vẻ mặt buồn bã, chán nản, lê la ở các chốn ăn chơi. Khốn nạn cho anh! Hình ảnh Angèle vẫn theo anh mà ám ảnh. Đời anh thế là hết, chỉ còn biết lăn lóc thâu đêm suốt sáng để quên, mà nào có dễ quên!
«Gần một năm sau, Sửu lại trở về Hà Nội. Anh đến tìm tôi ở nhà này, đưa cho tôi xem một bức thư của Angèle, một bức thư lời lẽ cảm động, năn nỉ xin Sửu tha lỗi cho mình, xin Sửu quên những điều bạc bẽo nàng đối với Sửu xưa kia, vì nàng ốm nặng. Trong khi nằm ở một bệnh viện tư, bị bạn bè rẻ rúng, người tình xa lánh, Angèle ôn lại quãng đời qua, nhận thấy những điều lầm lỗi của mình, nghĩ thương hại Sửu là người chung tình hiếm có, nên mới viết thư xin lỗi.
«Tôi trông Sửu lần này võ gày, hốc hác, mặt già đi nhiều lắm, và có vẻ chán nản vô cùng. Sửu nói với tôi anh về chuyến này là muốn thăm nhà một lần cuối cùng nữa, rồi anh đi hẳn, không bao giờ còn gặp tôi nữa.
«Lần này là lần thứ hai, tôi thấy anh Sửu khóc. Anh kể chuyện với tối hôm ở Sài Gòn về, một đêm kia đi qua nhà, anh đứng trên hè trông qua cửa nhà hé mở. Anh thấy ông cụ anh buồn bã, một đàn em nhỏ đương xúm xít bên bà cụ anh, người nào vẻ mặt cũng lo lắng, âu sầu. Thế là anh đi thẳng, không bao giờ còn dám bước qua ngưỡng cửa cái gia đình thân mật yên vui mà anh đã gây nên sóng gió, để phiền để tủi cho mẹ cha, để thương nhớ cho đàn em nhỏ. Anh nhận thấy tội anh to lắm, anh đưa nhà anh vào cuộc đời túng bấn khó khăn. Anh tự xét không còn đáng được tha thứ, đáng được lấy lại cái địa vị xưa kia giữa những kẻ thân yêu của gia đình mình nữa.
«Số tiền lần trước anh đem đi Sài Gòn, chuyến này về cũng chẳng còn được là bao. Anh đã chẳng làm được thêm đồng nào, mà lại ăn chơi hoang rộng nữa thì giữ sao cho được lâu bền. Đến Hà Nội, việc đầu tiên của anh là đi thăm Angèle ở bệnh viện. Anh mua một bó hoa thật đẹp, đem đến cho Angèle. Nàng trông thấy anh hình như hối hận lắm, cầm lấy bó hoa úp lên ngực, lên mặt mà che hai giọt lệ. Hai người cảm động nhìn nhau mà không nói được câu nào.
«Sửu đi tìm thuê một gian nhà thật xa thành phố, ở tận ngoại ô rồi đưa Angèle về đó cho nàng dưỡng bệnh. Anh nuôi một đứa ở nhỏ để hầu hạ và trông nom thang thuốc cho Angèle. Lúc này, nàng đã cảm hết tâm tình chân thật, thanh cao của người ngày xưa mà nàng hất hủi. Nàng luôn luôn xin Sửu tha thứ cho nàng, và nàng nguyện sau này sẽ đem hết tình yêu để báo đáp lại ơn chàng. Angèle lúc này lại mệt nặng. Mỗi lần đi mua thuốc cho nàng, Sửu thường ghé tới thăm tôi. Anh buồn rầu mà nói với tôi:
«- Tại sao bây giờ Angèle mới biết thương tôi: mới biết hối? Bây giờ đời tôi có còn gì nữa đâu, tôi thấy tâm hồn mỏi mệt, trống rỗng lắm rồi... cái nghèo lại sắp đến nay mai để giày vò cho thêm nhầu nát hai quả tim đã héo hắt... còn trông mong gì ở tương lai nữa?
«Thế rồi, một bữa kia tôi được tin anh Sửu chết: anh tự thắt cổ mà chết bên cạnh giường bệnh của Angèle. Angèle cũng vì khiếp sợ mà chết ngất đi, đến lúc tỉnh dậy, nàng kể lại:
«Hôm ấy Sửu đi chơi về mua cho nàng một bó hoa rồi rải rắc khắp giường nàng, Sửu vui vẻ lạ thường, làm cho Angèle phải ngạc nhiên lo sợ. Tối đến, đi ngủ, Sửu còn hôn Angèle, rồi đến đêm khuya, Angèle chợt tỉnh giấc khi đã thấy một cái thây treo lủng lẳng trước mặt mình. Nàng lạnh hồn: chực kêu người đến cứu mới sực nghĩ ra rằng: cả nhà có mỗi một thằng đấy tớ nhỏ thì Sửu đã cho về quê từ buổi sáng. Lúc ấy, trước cái thây ma, chỉ có một mình nàng mà lại ở vào một vùng vắng vẻ, hẻo lánh, xung quanh nhà không có ai là hàng xóm. Trong mình đang ốm yếu sẵn, Angèle không thể nhắc mình mà chạy đi đâu được, đành nằm đấy mà trông cái thây ma ghê gớm ấy một mình, rồi, vì sợ quá mà nàng chết thiếp đi. Từ đấy, bệnh nàng càng thêm trầm trọng, nàng nhiều lần mê man, hoảng hốt, điên cuồng, nhắc đến tên Sửu luôn và lúc nào hình như cũng trông thấy Sửu đứng ở đầu giường mà oán trách. Rồi một buổi sáng mai, Angèle cũng từ trần. Đời nàng lúc sống biết bao kẻ đón người đưa, mà đến lúc chết không có một người bạn nào biết tin mà đưa nàng lấy một vài bước đường về nơi yên nghỉ cuối cùng. Bây giờ... trong các chỗ ăn chơi, người ta không ai nhắc đến tên Sửu và Angèle nữa, mà biết đâu hiện giờ lại không có vài ba cặp trai gái khác đang đi trong những vết chân để lại của hai người đó, trên con đường nguy hiểm ngày xưa...»
Đêm đã khuya mà từ lúc nghe chuyện anh Phấn, tôi không sao chợp mắt được. Câu chuyện lạ kỳ kia cứ làm cho tôi trằn trọc suốt đêm. Tôi nghe rõ từng tiếng chuông của nhà thờ lớn từ xa đưa lại, ngân nga, lạnh lẽo trong đêm thanh. Rồi tôi nằm đấy mở mắt, hút thuốc cho qua thì giờ mà chờ sáng.
Đánh máy: Nguyen Đ Thanh
Nguồn: http://ndclnh-mytho-usa.org/KhoChuaSachCu.
PHỔ THÔNG BÁN NGUYỆN SAN - 1 THÁNG TƯ 1938
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 11 tháng 11 năm 2015