← Quay lại trang sách

Chương 10

Chiếc xe lam bị đám đông chặn lại. Những người đứng dưới đường có vẻ nhốn nháo. Bọn trẻ con thì bu đông nghẹt chỗ đám cháy, chúng la hét cười đùa và chửi thề. Có mấy đứa lôi được từ trong đống lửa một tờ báo ảnh, vừa chạy vừa dùng tay dập tắt lửa đang bén qua những trang giấy đầy hình thiếu nữ khỏa thân. Những người lớn dường như không chú ý đến đống lửa mấy, họ quây quanh một người đàn ông trạc bốn mươi tuổi đang bị anh thanh niên đeo băng đỏ vai mang súng cự nự.

Người tài xế xe lam biết không có cách nào vượt qua được đám đông nên tắt máy xe. Oanh cũng xuống xe xách giỏ đi theo người tài xế cùng với mấy hành khách nữa.

Người đàn ông lúc nãy lại phân trần:

- Tôi có làm gì đâu. Tôi chỉ nói mấy ảnh cho tôi xin lại bộ bách khoa tự điển vì bộ sách ấy vô hại mà rất quý.

Ðám đông im lặng, bọn trẻ con cũng ném những cuốn sách cháy dở trở lại đống lửa.

Oanh nhìn lửa cháy, hai má hồng lên vì hơi nóng. Ngọn lửa lụn thấp xuống vì bị sách ném vào nhiều quá không cháy kịp. Oanh nhặt một cuốn lên xem cái bìa rồi ném trả lại cho lửa. Ở một góc, ngọn lửa đã bén lên mấy trang báo Play-Boy, phần dưới của cô gái đã bị cháy xém nhưng bộ ngực đồ sộ thì vẫn còn đang phô ra dưới ánh lửa khiến lũ trẻ con chỉ trỏ cười nói ồn ào.

Oanh nghe có tiếng máy xe lam nổ, vội quay nhìn nhưng chiếc xe đã chuyển bánh. Khi Oanh ra khỏi đám đông thì nó đã chạy xa rồi. Cô quyết định đi bộ đến bệnh viện.

°

Nguyễn như một bí mật đang đợi cô trong dãy nhà quét vôi trắng kia. Oanh không biết cuộc gặp mặt này sẽ dẫn cô đến đâu.

Người gác cổng bệnh viện đến mở cánh cửa nhỏ bên cổng chính.

- Bà con trật tự. Xếp hàng một.

Một chiếc jeep thắng gấp trước cổng bệnh viện. Người lái xe bóp còi inh ỏi và gọi:

- Mở cửa! Mở cửa!

- Ông muốn gặp ai? Người gác cổng hỏi.

- Bác mở cửa cho tôi vào đi, tôi đang có việc gấp.

- Xin đậu xe bên ngoài.

- Tôi không thể đậu xe bên ngoài được, lỡ địch cài chất nổ thì ai chịu trách nhiệm?

- Nhưng nội quy của bệnh viện không cho xe khách vào.

Người lái xe nhảy xuống đất. Ðó là một chiến sĩ giải phóng trạc ba mươi tuổi, đầu đội mũ tai bèo, chân đi dép râu, khẩu K54 đeo xệ một bên hông và trên chiếc xăng-tuya-rông to bản còn có mấy băng đạn sáng giới. Anh ta đến trước mặt ông già.

- Tôi rất bận, bác ạ.

- Thế thì mời ông vào, nhưng xe thì để ngoài.

- Thôi được, nhưng bác phải coi chừng cái xe.

Anh giải phóng rẽ đám đông. Họ giạt ra hai bên. Một người đàn bà hỏi Oanh:

- Tayđó cấp bực gì mà lối quá vậy?

- Cháu không biết. Bộ đội giải phóng họ không có đeo lon.

Ðoàn người lại chuyển động, xô đẩy nhau vào cổng.

Khi Oanh bước vào phòng thì người đầu tiên mà chị gặp không phải là Nguyễn mà là anh bộ đội giải phóng đeo súng ngắn lúc nãy. Anh ta nhìn Oanh trừng trừng. Sau đó chị nghe một giọng quen thuộc:

- Oanh, em ngồi xuống đây.

Ðó là giọng của Nguyễn. Xanh xao, lặng lẽ và bình yên. Oanh ngoan ngoãn ngồi xuống mép giường, cầm bàn tay nổi gân xanh của Nguyễn.

- Anh bị cụt chân rồi. Nguyễn nói.

Oanh khóc thút thít còn anh bộ đội giải phóng lúc nãy thì bức rức đi lại trong phòng, lấy thuốc lá ra hút. Oanh thấm nước mắt bằng cái mũ mềm của mình.

Người bộ đội quay lại hỏi:

- Bác sĩ bảo chừng nào xuất viện?

- Không biết, Nguyễn đáp và giới thiệu với Oanh. Ðây là anh Hiếu, bạn anh, hồi trước cùng học ở đại học sư phạm Sàigòn.

- Chào anh. Oanh nói nhỏ đến nỗi chị không biết là anh chàng Hiếu này có nghe thấy không.

Hiếu đến bên giường. Nguyễn đắp tấm ra lên hai chân nên trông anh có vẻ bình thường. Hiếu nói:

- Tao xem cái chân một tí.

Và anh ta kéo tấm ra xuống. Oanh quay mặt đi.

- Có gì mà em sợ. Nguyễn nói. Em phải tập cho quen với sự tàn tật của anh và em sẽ thấy nó bình thường.

Oanh im lặng. Hiếu nói:

- Thôi, tao về. Cần gì mày cứ gọi lên quận ủy.

Anh ta đặt tấm danh thiếp ngay đầu giường Nguyễn và đưa cho Oanh một tấm.

- Có gì khó xử, cứ gọi cho tôi.

Oanh nghĩ là mình sẽ không bao giờ gọi điện cho con người ấy, nhưng rồi gia đình lại gặp nhiều chuyện khó xử.

Vậy là Hiếu đến.

Lúc nào anh cũng đi xe jeep, mặc đồ bộ đội giải phóng, mang xăng-tuya-rông to bản với khẩu súng ngắn và những băng đạn quen thuộc. Cũng có lúc anh mặc thường phục nhưng vẫn mũ tai bèo, vẫn súng ngắn.

Lúc cao hứng ngồi nhậu Hiếu thường tháo cái xăng-tuya-rông ném lên bàn, còn hai ông anh thì một người xổ triết lý, người kia hết lòng ca ngợi mấy ông Việt cộng tài ba. Anh ta kể lại một vài cuộc hành quân phối họp Việt Mỹ bị mấy ông cách mạng phục kích đánh cho tan tác, sau đó khi máy bay phản lực đến yểm trợ đốt cháy cả một khu rừng thế mà khi hành quân vào thì lại không tìm thấy một xác Việt cộng nào.

- Ðúng là xuất quỷ nhập thần. Anh ta nói, chính bọn Mỹ cũng phải khâm phục các anh.

Hiếu cười ha hả:

- Nó phục hay không phục thì rốt cuộc cũng phải thua.

Họ nhậu với nhau tới chiều. Lúc đã ngà ngà say, ông anh thứ hai của Oanh bắt đầu so sánh chủ nghĩa Mác và Phật giáo.

- Ðúng ra, anh ta nói, đạo Phật cũng là một đạo vô thần như triết học của Mác. Ðạo Phật giải thích sự hiện hữu của thế giới vật chất trên cơ sở luật nhân quả gọi là thập nhị nhân duyên. Mà anh biết đó, luật nhân quả cũng là một thứ biện chứng pháp chứ gì. Chính vì thế mà xét về bản thể lẫn về phương pháp luận thì Phật giáo và Cộng sản rất giống nhau.

Hiếu vừa nhai thức ăn vừa nói:

- Nhưng chúng tôi thì lúc nào cũng coi tôn giáo là một loại thuốc độc, một loại ma túy.

Ông anh cãi:

- Ðó là anh nhìn tôn giáo ở góc độ xã hội học. Còn tôi, tôi nhìn ở góc độ triết học.

- Nhưng anh đang sống trong xã hội cụ thể mà. Như thế thì anh phải nhìn mọi vấn đề ở góc độ xã hội. Anh không thể nhìn ở góc độ triết học được vì anh có sống trong triết học đâu.

- Tôi lúc nào cũng sống trong thế giới triết học.

- Nhưng anh ăn cơm của xã hội, mặc áo của xã hội, đụng chạm hàng ngày với xã hội. Tôi dám chắc là mọi thứ anh đều nhìn dưới góc độ xã hội. Tôi lấy ví dụ như anh muốn may một bộ quần áo. Thế thì anh sẽ may bằng vải gì, kiểu cọ ra làm sao, có phải là anh phải nhìn bộ quần áo của anh bằng cái nhìn xã hội không? Hay bằng cái nhìn triết học?

Ông già cảm thấy cuộc cãi cọ sắp gay go nên nhảy ra can thiệp:

- Theo ba thì mình không nên tranh luận những vấn đề cao xa quá. Mình sống trong xã hội mới thì nên nghĩ đến những vấn đề có liên quan đến xã hội mới. Chẳng hạn như vấn đề chánh phủ cách mạng lâm thời Cộng Hòa Miền Nam ViệtNam. Bác chưa hiểu trong tương lai các vị ấy sẽ làm gì?

Hiếu chưa kịp trả lời câu hỏi của ông già thì người anh đã lái sang chuyện cũ:

- Lúc nãy anh hỏi tôi về bộ quần áo chớ gì? Theo tôi thì bộ quần áo vừa có tính xã hội vừa có tính triết…

- Thôi, thôi – ông anh sĩ quan cắt ngang – Tôi đang muốn biết số phận của những người trong chính phủ Cách Mạng Lâm Thời…

Nhà triết học bị ngắt lời, cụt hứng giả say gục gục mấy cái. Hiếu vẫn còn rất tỉnh táo. Anh có dịp lên lớp chính trị một cách suông sẻ về cái vấn đề tưởng như hóc búa nhưng thật ra lại rất đơn giản này.

Oanh ở dưới nhà đem món tráng miệng lên cũng dừng lại nghe Hiếu nói. Chị không ngồi vào bàn nhưng chị đứng sau lưng ông già tém tém mấy sợi tóc bạc lòa xòa hai bên vành tai của ba. Ông già ngồi lắng tai nghe và rất hãnh diện về sự có mặt của cô con gái xinh đẹp của mình, thỉnh thoảng ông gật gật đầu.

Trong khi Hiếu đang lên lớp chính trị thì thằng em nhỏ của Oanh, sau khi đã nhốt con gà đá vào cái bu gà đan bằng tre để sau bếp, lặng lẽ lôi cái xăng-tuya-rông to kềnh từ trên bàn bên cạnh xuống, lén ra sân, tròng vào người rồi khệnh khạng đi lui đi tới. Sau khi đã ngắm nghía và rất hài lòng về điệu bộ của mình, thằng bé tiến ra cổng.

Năm phút sau, khi mọi người trong nhà đang nói cười vui vẻ thì nghe một tiếng nổ chát chúa. Hiếu đứng bật dậy, đặt tay vào thắt lưng, nhưng khi nhớ ra rằng lúc nãy mình đã để khẩu súng trên bàn, Hiếu nhìn sang chỗ đó.

- Chết rồi! Hiếu kêu lên làm mọi người hoảng hốt.

- Chuyện gì vậy? Ông già hỏi.

- Khẩu súng của tôi.

Mọi người chạy ra sân dáo dác nhìn, chỉ còn mỗi ông anh triết gia thì vẫn ngồi im ngửa cổ cười sặc sụa. Oanh bỏ mặc ông anh say rượu của mình, chạy theo Hiếu.

Nơi trạm gác của mấy anh tự vệ khu phố đã có một đám đông.

Thằng bé mặt tái mét nhưng nó không khóc. Nó đứng xuôi tay, mắt mở thao láo nhìn người tự vệ đang quát nạt nó:

- Nói đi! Mày lấy những thứ này ở đâu?

Thằng bé vẫn không nói, cứ nhìn chòng chọc vào mặt anh tự vệ, khiến anh thanh niên này nổi cáu. Anh ta chụp khẩu súng AK chỉa vô thằng bé dọa:

- Nói! Mày không nói tao bắn bể sọ bây giờ.

Hiếu vẹt đám đông xông vô, hung hãn như một tướng lãnh:

- Ê! Cái gì đấy?

Anh tự vệ quay lại, thấy một người ăn mặc như dân thường thì quắc mắc hỏi lại:

- Anh là ai?

Hiếu chẳng thèm trả lời, tiến tới giựt phắt khẩu Ak trong tay chàng thanh niên khiến anh này giật mình lùi lại một bước rồi bất thần chụp lấy khẩu K54 đang để trên bàn.

Hiếu hỏi:

- Anh biết tôi là ai không? Ai cho phép anh lấy súng của tôi?

Sự bình tĩnh của Hiếu làm anh tự vệ lúng túng:

- Súng này của ông? Anh ta hỏi và đặt cái xăng-tuya-rông xuống bàn.

Hiếu cũng dựng khẩu AK vào xó nhà rồi tiến tới lấy thắt lưng của mình mang vào người, lặng lẽ dắt thằng nhỏ vẹt đám đông vừa đi vừa nói với mọi người:

- Bà con giải tán đi! Có gì đâu mà coi.

Khi Hiếu đã dẫn thằng nhỏ bước vô nhà thì Oanh sấn tới, giằng thằng nhỏ ra khỏi tay Hiếu và nện cho nó mấy cái tát tai. Thằng nhỏ không khóc nhưng lủi ra sau nhà ngồi im một chỗ.

Không khí hào hứng trong bữa nhậu đã mất, tuy vậy nó cũng kéo dài thêm độ nửa tiếng đồng hồ trong sự uể oải, gượng gạo.

Gần bốn giờ chiều Hiếu mới ra về. Khi chiếc xe jeep vừa ra tới đầu hẻm thì từ phía sau lưng anh có tiếng quát:

- Ðưa tay lên! Không ta bắn nát óc.

- Bắn đi. Hiếu cười, nhìn vào kính chiếu hậu. Súng của mi đã hết đạn rồi.

Chỉ nghe "rẹt" một cái, một tia nước nhỏ bắn thẳng vào tấm kính chiếu hậu làm nhòe khuôn mặt của thằng bé trong đó. Hiếu quay lại:

- Em làm trò gì vậy?

- Anh chở em đi mua gà đá.

- Mua ở đâu?

- Em biết chỗ.

- Nhưng em có biết lựa gà không?

- Nghề lắm mà.

Nhưng Hiếu chợt nhìn thấy cái áo thằng bé đang mặc.

- Ai may cho em đấy? Chị Oanh phải không?

- Dạ.

- Ở đâu có vải đẹp vậy?

- Ðẹp gì. Vải này của ai cho chị Oanh đấy. Chỉ chê cái rằn này cù lần, cái màu xanh lá cây này quê nên cho em.

- Chỉ có nói gì về người cho vải không?

- Bộ anh cho chỉ, hả?

- Ừ, anh cho đấy.

- Sao anh lựa cái rằn gì mà quê quá.

- Quê sao em mặc?

- Mặc đỡ. Mặc đi đá gà chơi.

- Chị Oanh có nói gì anh nữa không?

- Có chớ. Mấy ông anh của em cũng có nói.

- Nói sao?

- Nói anh ưa làm điệu.

- Làm điệu sao?

- Ði đâu cũng kè kè khẩu súng theo. Ông anh của em nói anh đeo súng lủng lẳng bên hông giống mấy cha cao bồi nhà quê.

- Em có thấy nói như thế là hỗn với anh không?

- Không. Vì em cũng thấy anh như thế. Mấy ảnh nói về thành phố rồi còn mang dép râu làm chi. Anh là dân Sàigòn bộ anh không quen mang giày da sao?

- Ngu! Hiếu quát lên. Nói như thế là ngu lắm. Nói như thế là không hiểu chút xíu nào về tình cảm cách mạng. Em hiểu chưa?

- Bộ anh chửi mấy ông anh của em là ngu hả?

- Ngu chớ gì nữa.

- Ba em cũng nói như thế.

- Vậy thì cũng… Thôi, im ngay. Xuống xe thằng nhóc!

Hiếu dừng xe lại rất gấp. Thằng nhỏ nhảy xuống liền, rồi nó xăm xăm đi ngược lại. Hiếu ngoái cổ nhìn theo thằng bé một lúc rồi quay xe lại đuổi theo. Anh cho xe rà rà theo một bên thằng bé.

- Dũng ơi! Anh nói giớn chơi đấy. Lên đây anh chở đi mua gà đá.

- Thôi khỏi.

- Anh mua cho em cái áo khác đẹp hơn nhiều.

- Thôi, cám ơn.

Nói xong thằng bé vụt chạy vào hẻm. Hiếu nói với theo:

- Anh giỡn chơi. Nói giỡn chơi đấy.

Nhưng thằng bé đã mất dạng. Nó đã chạy đến gần trạm gác của mấy anh tự vệ lúc nãy nên nó dừng lại, đi thong thả. Nó cảm thấy lòng thật hả hê vì đã chọc tức được người khác.

Anh tự vệ lúc nãy đang đứng ở ngay cửa ra vào, thấy thằng nhỏ đi ngang, anh ta trừng mắt nhìn nó. Nhưng nó không sợ, nó rảo bước đến trước mặt anh, đưa cái súng nước lên, rồi hỏi:

- Anh biết tôi là ai không? Ai cho phép anh lấy súng của tôi?

Nói xong nó ù té chạy thẳng về nhà.