← Quay lại trang sách

Chương 12

Thất nghiệp.

Ngày nọ trong một bữa nhậu lai rai, Nguyễn cao hứng vừa uống rượu vừa chơi đàn. Có một người nào đó đến ngồi cạnh anh và nói:

-Ông tham gia Câu lạc bộ Ghi-ta của tụi mình đi.

Nguyễn nhận lời.

Hôm biểu diễn đầu tiên, anh chơi không thành công lắm, một phần vì đây là lần đầu anh tham dự một récital như thế, phần khác là vì nửa chừng, giữa buổi biểu diễn anh nhìn thấy Oanh trong đám khán giả, nơi hàng ghế thứ tư. Lúc đó anh đang chơi bài Prélude số 6 của J. Sébastien Bach. Ðó là một dạo khúc soạn trên cung Ré Thứ tương đối dễ, nhưng anh bị vấp vào cái nhìn của Oanh và một nốt nhạc xa lạ ở đâu chen vào giữa giai điệu, rất may anh lướt qua được và chỉ những người tinh tế lắm mới nhận ra lỗi lầm ấy.

Cuối buổi biểu diễn, anh bạn chủ nhiệm và một số thân hữu đến bắt tay chúc mừng anh, nhưng anh không vui lắm vì chẳng hiểu sao hôm đó anh đánh đàn không có cảm hứng, không thất bại đã là may mắn lắm rồi.

Lúc bước ra cổng câu lạc bộ, Nguyễn nghe có tiếng gọi tên mình, anh nhìn sang bên kia đường và thấy Oanh đang đứng, mặc áo trắng, tóc thả bay tự do, thanh xuân như cô học trò ngày nào.

- Anh đói không? Oanh hỏi.

Nguyễn gật đầu. Hai đứa đi bộ. Anh cố đi bình thường nhưng cái chân giả vẫn cứ khập khiễng đôi chút. Trên con đường xinh xắn này giờ ấy chỉ còn hai người, không một quán ăn nào còn mở cửa.

- Sao anh không nói gì hết? Oanh hỏi.

- Những điều anh nói thì em đã biết cả rồi. Nói làm gì nữa.

- Anh giận em hả? Sao hơn năm nay, anh không đến chơi?

- Anh đi lại khó khăn hơn em.

Oanh coi đồng hồ:

- Hơn mười một giờ rồi. Chắc anh đói lắm?

- Phải chi em còn giữ cái cặp da thần.

- Cặp da nào?

- Anh nói đùa cho vui, làm gì có cái cặp thần.

Oanh kêu lên:

- A! Anh muốn nhắc đến cái cặp da của em chớ gì. Em xài từ hồi mới lên đại học cho tới khi ra trường.

Tự nhiên có tiếng gõ nhịp.

- Cụp cắc, cụp cắc…

- Xe mì. Oanh rối rít như trẻ con.

Hai đứa chạy tới ngã tư, sợ xe mì nó biến mất vô hẻm. Cụp cắc, cụp cắc. Nguyễn nhận ra ngọn lửa nhỏ của đèn gió đá. Cụp cắc cụp cắc. Ðó là tiếng reo vui của hai cái dạ dày rỗng không. Nguyễn lấy khăn tay trải trên lề đường cho Oanh ngồi nhưng Oanh không chịu. Oanh nói ai lại ngồi như thế, rồi ngồi đại xuống đất.

Ăn xong, hai đứa cũng cứ ngồi nguyên đấy và dường như cả hai cùng cảm thấy mình vừa tìm lại được cái không khí hồn nhiên của những ngày đã xa lắm. Nguyễn hỏi:

- Em buồn ngủ chưa?

- Không thấy buồn ngủ.

- Ði loanh quanh một chút?

- Ngồi đây đi. Em cũng thích chỗ này. Hồi sáng đi ngang qua đây, gió quá chừng. Trời ơi, hoa gì nó rụng tơi bời. Vàng cả mặt đường. Sao bây giờ đâu hết rồi?

- Em không thấy trưa nào những người phu quét đường cũng làm việc sao?

- Tại sao họ làm việc vào buổi trưa?

- Chắc vì lúc đó vắng người. Anh cũng giống như những người phu quét đường. Anh rất thích thành phố buổi trưa. Ðối với anh, buổi trưa là buổi buồn nhất trong một ngày. Những người phu quét đường mặc đồng phục xanh, cứ lặng lẽ gom những chiếc lá vàng lại thành từng đống. Em còn nhớ bài ca nào đó lời như thế này không? Les feuilles mortes se ramassent à la pelle. Tu vois je n’ai pas oublié. Em thấy không, anh không thể nào quên em được.

- Rồi anh sẽ quên. Em không tin là anh sẽ yêu em cả đời. Em biết anh mà.

- Em biết sao?

- Bao nhiêu người họ nói về anh.

- Nói như thế nào?

- Em là người thứ mấy rồi?

- Anh nói ra thì có vẻ cải lương quá nhưng em là mối tình đầu của anh.

- Thế còn cô Tiểu Phượng nào đó?

- Cô Tiểu Phượng ở Qui nhơn, nhưng đó chưa phải là mối tình. Ðó mới chỉ là thời trẻ con thương nhớ vẩn vơ.

- Trẻ con gì, hồi đó anh mười chín tuổi mà.

- Ừ, mười chín tuổi, nhưng hồi đó anh chỉ nghĩ đến triết học. Ðúng ra là anh chỉ nghĩ đến cái chết, đến cuộc đời hữu hạn và cứ muốn làm sao để vượt qua cái hữu hạn ấy. Anh cũng giống như Tôn Ngộ Không vậy, đi khắp cõi ta bà thế giới, đi đến cùng trời cuối đất để tìm học cho được phép trường sinh bất tử. Em không thể ngờ được đâu, hồi đó anh chỉ muốn thành Phật.

- Sao anh không đi tu đi.

- Em tưởng anh không có ý định đi tu à?

- Vậy mà em nghe người ta nói anh yêu đương lãng mạn ghê lắm. Bộ anh quên cô giáo dạy triết học của anh rồi sao?

- Làm sao quên được. Ðó là cô Lan. Cô Lan cũng như Tiểu Phượng là những đóa hoa lẻ loi anh gặp tình cờ trong sa mạc, lúc đó anh như người tu sĩ khất thực, như người bà là môn khổ hạnh ôm cái bình bát vừa đi vừa tụng niệm trong cõi đời buồn bã khô cằn.

- Em cũng thế chứ gì?

- Cũng thế, là sao?

- Cũng như cái hoa lẻ loi anh gặp tình cờ…

- Không phải. Em là trái đã chín đỏ, là mối tình đầu tiên ngọt ngào đằm thắm nhất của anh.

- Không tin.

Nguyễn chụp lấy tay Oanh, vừa đau xót vừa giận dữ. Anh kéo Oanh vào lòng. Ôm ghì lấy. Oanh cố gắng vùng ra nhưng không được đành để im như thế. Nguyễn dụi mặt vào cổ cô, thầm thì mà như đay nghiến:

- Em phải tin như thế. Anh không cho em lấy ai cả. Anh yêu em suốt đời, suốt đời, hiểu chưa!

- Nói dối! Oanh kêu lên và cố vùng ra.

Oanh vùng ra mạnh đến nỗi làm Nguyễn phải loạng choạng mất thăng bằng, anh phải chống mạnh cái chân gỗ xuống mặt đường làm vang lên một tiếng "cộp" xa lạ. Tiếng kêu ấy làm Oanh sững sờ trong giây lát mặc dù sự tàn tật của Nguyễn không xa lạ gì với Oanh. Nhưng cái tiếng động không có chất người ấy khua lên giữa lúc này giống như một lời cảnh tỉnh. Cảnh tỉnh ai? Cảnh tỉnh điều gì? Nguyễn lặng người trước vẻ sững sờ của Oanh. Oanh cũng hiểu được tâm trạng ấy, cô nắm tay Nguyễn, nắm thật chặt một lúc rồi bảo:

- Thôi, về.

Nhưng Nguyễn vẫn đứng im bên đường.

°

Nguyễn sống trong tình trạng ngẩn ngơ suốt gần ba năm trời sau khi Oanh lấy chồng. Một buổi chiều, tình cờ đi lạc vào một xóm cũ ở đó có ngôi chùa nhỏ. Hồi trước có lần anh dẫn Oanh đến đây. Oanh hỏi anh:

- Anh có nghe tiếng gì leng keng không?

Hai người nhìn quanh. Ở trên đầu họ, chỗ cổng chùa có treo mấy cái phong linh bên cạnh lá bùa chữ Phạn. Ba cái phong linh bị gió đưa cứ leng keng leng keng hoài. Tiếng kêu trong như tiếng chuông chùa mà nhỏ nhoi, thỏ thẻ như lời tỏ tình. Oanh thích cái phong linh quá chừng, cứ đứng nhìn hoài. Nguyễn thì tựa gốc bồ đề. Buổi trưa yên tĩnh vô cùng. Tiếng mấy cái phong linh cứ leng keng leng keng hoài. Oanh nhặt cái lá bồ đề và đem đến bên Nguyễn.

- Ðem về ngâm cho nó rã hết ra chỉ còn gân lá, ép vô tập đẹp lắm.

Nguyễn ngồi xuống lấy cái que nhỏ khều khều mấy con kiến vàng cao cẳng.

- Oanh này, anh gọi, đố em biết cái gì đây.

Oanh chụm đầu lại với anh nhìn xuống nền xi măng. Ðó là những dấu chân chim bồ câu trổ chi chít như những đóa hoa gì ai chạm lên đá. Oanh nói:

- Con chim nào đó đã vô tình in dấu vết nơi đây và sẽ cứ còn mãi mãi như thế, anh nhỉ.

Cho nên buổi chiều đó khi tình cờ một mình trở lại khu xóm nhỏ này, anh đã nhận ra những dấu chân chim. Những con chim câu nhỏ bé là thế mà còn để lại dấu vết vậy mà Oanh chẳng còn để lại gì nơi này. Những chiếc phong linh cũng không còn nữa. Những con kiến vàng cao cẳng cũng biến mất rồi chỉ còn lại dấu chân chim trên sân chùa buồn tênh. Tu vois je n’ai pas oublié. Thế mà em bảo rồi anh sẽ quên em. Một khúc hát nửa chừng cũng làm anh nhớ em, một tà áo trắng, một áng mây bay qua, một chút mùi thơm của hoa chanh hay chẳng có gì cả anh cũng nhớ em. Muốn nhớ là nhớ, khi không đang đi cũng nhớ, ngủ dậy cũng nhớ, đang đánh bóng bàn cũng nhớ, đang nói chuyện với ai tự nhiên cũng nghĩ đến em.

Anh lên chiếc xe buýt. Oanh ơi, sao em hành hạ anh đến như thế này? Xe buýt. Vâng, Nguyễn đang ở trên xe buýt. Ðó là nơi hẹn hò của hai người. Từ hồi còn là cô học trò nhỏ Oanh đã kỳ cục rồi, không thích đi chơi ở chỗ trăng thanh gió mát phong cảnh hữu tình, không thích ngồi quán cà phê nghe nhạc, không thích xi nê nhà hàng… Oanh hẹn trên xe buýt. Xe buýt hồi đó rộng rãi có ghế nệm. Oanh thích ngồi sát cửa sổ. Nguyễn ngồi bên cạnh.

- Anh biết không, lúc nãy vừa ra khỏi nhà em thấy có một thằng công an chìm nó theo anh đấy.

- Sao em biết là công an chìm? Có khi đó là anh chàng nào nó mê em thì sao?

- Xạo.

- Bộ đi với anh em hay sợ công an à?

- Không phải. Có cái này nè?

Ðó là cuốn "Thép đã tôi thế đấy" mất bìa được bọc bằng cái bìa lòe loẹt của một cuốn truyện chưởng.

Hai đứa đi hết lộ trình xe buýt. Ðến trạm cuối cùng chiếc xe dừng lại khá lâu cho hành khách xuống hết. Chỉ hai người là còn ngồi yên trên xe. Thế rồi Oanh lại mua hai cái vé mới đi suốt lộ trình Sài gòn – Chợ Lớn. Có khi họ đi liên tục năm sáu vòng. Oanh nói đủ thứ chuyện, miệng nhai kẹo cao su.

- Không nên nhai kẹo cao su nhiều quá, mau già.

- Sao mau già?

- Nó sẽ tạo ra những nếp nhăn trên mặt.

- Già cũng được. Em sẽ làm má anh.

Ðại khái cứ nói chuyện tầm phào như thế mà thích lắm. Buổi trưa hai đứa đói meo mới chịu xuống xe đi ăn phở. Công việc đầu tiên của Oanh khi ngồi lại bàn ăn là mở ví lấy ra mấy cái vé xe buýt sắp hàng dài trên bàn rồi đếm xem mấy cái để biết là từ sáng tới giờ hai đứa đi bao nhiêu vòng Sàigòn – Chợ lớn.

- Bảy vòng.

- Có một vòng đi cọp. Nguyễn nhắc.

- A, vậy thì tám vòng. Em trả tiền hết đấy nhá. Bây giờ anh phải trả tiền phở.

Phở mang đến. Oanh chưa chịu làm thinh đâu. Oanh hắng giọng định nói thì Nguyễn chọc:

- Em giống con tắc kè. Trước khi kêu thường lấy giọng.

- Chọc quê, hả? Thôi, không nói nữa.

Thế là im luôn. Năn nỉ cách mấy cũng không nói.

Cái lối giận hờn đó đến giờ Oanh vẫn còn giữ. Về sau này khi Oanh lập gia đình đã có con, thế mà lúc nào đó tình cờ gặp nhau Nguyễn chở Oanh cả tiếng đồng hồ, mỏi cả chân muốn ghé quán uống nước nhưng vẫn cứ sợ Oanh trở chứng vì Oanh không ưa quán nước. Bỗng nhiên Oanh đặt tay lên lưng Nguyễn rồi bảo:

- Mình quay lại đi.

- Quay lại làm gì?

- Em lấy cái xe đạp. Em về, mai còn đi làm chứ.

Lấy xe rồi, Oanh đề nghị:

- Anh đi với em cho vui.

Hai đứa đạp xe song song, đi ngang hàng bán trái cây chợ Bến Thành, Oanh bảo Nguyễn đợi một chút và ghé mua bòn bon, cho anh một lô rồi hai người lại đi tiếp. Nhà Oanh ở Chợ Lớn, hai người đi theo đường Xô Viết Nghệ Tĩnh. Tới một đoạn vắng vẻ Oanh nói:

- Anh nhắc lại chuyện cũ làm em buồn quá.

- Anh cũng buồn. Sao em đi lấy chồng làm gì. Gia đình em có chuyện gì trục trặc phải không?

- Nhiều thứ lắm anh à. Nhưng thôi, em không nói đâu. Lúc nãy khi anh nhắc tới những dấu chân chim trên sân chùa, em định kể hết với anh về những khổ tâm của em, nhưng rồi em nghĩ lại có nói anh cũng không giúp gì được em, thành ra chỉ nhắc lại toàn chuyện cũ. Có thể một ngày nào đó em sẽ kể hết cho anh nghe. Ðến một lúc nào đó chắc em sẽ không thể chịu đựng được nữa.

- Anh muốn được chia sẻ với em một chút gì đó.

- Anh nên chia sẻ với em những niềm vui còn nỗi buồn thì cứ để mặc em. Thôi, bây giờ anh về đi. Gần đến nhà em rồi.

Oanh dừng lại giữa đường. Nguyễn cũng dừng lại. Chỗ đó là một cái bùng binh nhỏ, xe cộ đi dập dìu, đèn đuốc sáng choang. Bỗng nhiên Nguyễn sợ mất Oanh vô cùng dù anh đã mất từ lúc nào rồi. Anh đưa tay ra, Oanh nắm lấy bàn tay của anh và anh không muốn rời bàn tay Oanh ra nữa. Hai người đứng giữa đường như thế khá lâu làm những người đi đường phải lách tránh. Họ quay nhìn với vẻ xoi mói chế giễu. Nguyễn không hề thấy ngượng và Oanh cũng tự nhiên, cũng dịu dàng như lúc ngồi sau xe Nguyễn.

- Tạm biệt em. Nguyễn nói.

Oanh buông tay anh ra.

Và anh vẫn đứng đó. Một người đàn bà đi xe gắn máy suýt tông vào anh, bà ta giận dữ chửi một câu gì đó nhưng anh mặc kệ. Oanh đi có vẻ hấp tấp, khuất nhanh sau đám đông.

Nguyễn trở về căn phòng của mình, nằm hoài mà không ngủ được. Mối tình chúng ta như hoa quả trái mùa. Em có thấy như thế không? Anh vừa hiểu ra một điều, Oanh ạ. Rằng trước kia em chỉ yêu anh như một chút hương thoáng qua trong gió, như cuộc dạo chơi trong khu vườn mùa Xuân. Chỉ bây giờ, sau khi em đã lấy chồng, đã có con, đã trở thành người lớn, đã hiểu đời, em mới thực sự yêu anh, tội nghiệp cho mối tình của anh.

Và anh cũng thế Oanh ạ. Chính lúc này là lúc anh yêu em đằm thắm hơn bao giờ hết, thiết tha và ngậm ngùi hơn bao giờ hết.