Chương 15
Như đã hẹn, tôi đến nhà Mộng Hòa để hỏi thêm một số chi tiết mà tôi đã quên khi viết lại truyền thống sinh viên Sàigòn. Những người hoạt động cũ bây giờ ở rải rác trong các ban ngành thành phố, có người là cán bộ giảng dạy đại học có người là giám đốc công ty xuất nhập khẩu, người khác là công an, người thì làm nông nghiệp, chủ tịch quận, sở nhà đất… gom lại cũng được mấy chục anh em. Họ muốn viết lại một bộ sách truyền thống cho có văn chương bay bướm chút xíu nên họ nhờ tôi.
Gặp Nguyễn, tôi nói:
- Kể đại đi!
Nguyễn đốt thuốc và vẫy que diêm cho tắt ngọn lửa.
- Chuyện qua rồi, nhắc lại làm gì.
- Cũng là kỷ niệm một thời thanh niên. Nó qua rồi dễ gì tìm lại được. Người ta có thể mua được mọi thứ nhưng kỷ niệm thì không mua được. Những ngày ở tù rất gian khổ nhưng bây giờ nghĩ lại, quý biết chừng nào.
Nguyễn nhìn tôi trừng trừng rồi nhếch môi chế diễu:
- Ðể tao nhìn cái mặt mày coi, sao hôm nay ăn nói cải lương quá vậy?
Tôi nói:
- Thôi bây giờ thế này. Tao là nhà báo còn mày là nhà cách mạng. Tao đến gặp mày để phỏng vấn. Ðược chưa?
Có nhiều tiếng cười nổi lên. Không phải Nguyễn cười mà Mộng Hòa (đang ở trong buồng) cười. Rồi lại có tiếng cười của một người nào nữa cũng ở trong buồng. Ðó là Oanh. Chị đem ra mấy trái quýt. Mộng Hòa nói:
- Nhà báo thì phải đi xe hơi người ta mới nể, mình hỏi người ta mới nói. Nhà báo gì đi xe đạp lọc cọc như anh, ai thèm nói.
Tôi ném cây bút bi rẻ tiền vào xó nhà và tựa ngửa ra ghế.
- Thôi dẹp! Không làm nhà báo nữa.
Nguyễn:
- Hôm nay tổ chức cái gì vậy?
- Sinh nhựt con đó. Bé Thảo từ ngoài cổng chạy vô khoe ầm ĩ.
Con bé nhảy sang phía ba nó. Tôi kéo nó lại. Nó vuột chạy mất. Thế là nó chơi trò cút bắt với tôi.
- Ðố chú bắt được.
- Tao không cần bắt mày. Tôi trợn mắt dọa nó. Tao phải ăn thịt mày mới được, mày mập quá mà.
Con bé cười. Nó chẳng hề sợ tôi. Nó chạy đến bên, đưa cánh tay tròn trịa của nó ra trước mặt tôi:
- Ăn đi!
Nhưng tôi lại ôm nó. Tôi hỏi:
- Cái rún lồi của cháu đâu rồi?
Mọi người ngồi vào bàn. Hôm nay tự nhiên Oanh ít nói. Lúc tôi đùa với bé Thảo thì Oanh ngồi im trên chiếc ghế nhỏ, mắt nhìn thẫn thờ. Nguyễn thấy vậy hỏi:
- Sao buồn vậy?
- Không buồn.
- Không buồn sao không cười?
- Không muốn cười.
- Cười đi. Cười coi nào.
Oanh cười quá trời rồi quay sang đấm vai Nguyễn một cái, mặt mày nghiêm trang như cũ.
Mộng Hòa nói:
- Hai người này sao giống hệt con nít.
- Giống khùng thì có, Oanh nói.
Bé Thảo có chương trình văn nghệ riêng của nó. Con bé hát rất ngộ nghĩnh làm tôi cao hứng vác đàn ra đệm. Nguyễn ngồi yên. Anh quan sát chúng rồi anh nhìn Oanh đăm đăm khiến Oanh ngượng ngùng không dám quay mặt lại.
°
Gần chín giờ đêm Oanh về. Nguyễn cũng đứng lên. Khi hai người ra khỏi nhà, Oanh nói:
- Theo tôi làm gì?
- Có theo đâu. Tôi đi đường tôi chứ.
Rồi anh đạp xe đi. Oanh gọi, gắt gỏng:
- Anh Nguyễn!
Nguyễn quay lại, Oanh bảo:
- Chở tôi về. Tôi không thích đi xích lô.
Nguyễn chở Oanh đi vòng vòng. Oanh không ưa ngồi quán nước. Oanh bảo Nguyễn ráng mà đạp xe, vừa đi vừa nói chuyện.
- Ðạp tới sáng nổi không? Oanh hỏi.
- Ðạp cả đời cũng nổi.
- Không cần cả đời. Cần vài tiếng đồng hồ thôi. Tôi nói hết chuyện thì anh phải chở tôi về.
- Giữa tôi và Oanh còn chuyện gì để nói đâu.
- Vậy thì thôi. Không nói nữa. Chở tôi trả lại chỗ nhà Mộng Hòa đi.
- Thôi, xin lỗi. Nhưng mà em có chuyện gì buồn vậy. Em nói đi.
- Anh có cuốn "Người chồng muôn thuở" của Dos không?
- Em đọc làm gì cuốn đó. Ðó là tác phẩm tồi nhất của Dos.
- Anh dám chê Dostoievsky hả? Thế thì anh viết một cuốn "Người chồng muôn thuở" khác đi. Tôi sẽ kể để anh viết.
Nhưng Oanh chưa kịp kể thì ánh đèn pha đã lóe lên, chiếc xe du lịch bốn chỗ ngồi dừng lại.
- Hẹn dịp khác. Oanh nói và vẫy tay chào.
Nguyễn cũng quay đi.
Anh dắt xe, đi bộ giữa lòng đường. Chưa bao giờ anh thấy bước chân mình khập khiễng đến như thế. Anh nhìn cái dáng mình in bóng xuống mặt đường đêm. Anh lắng nghe tiếng bước chân khua không đều nhau; một tiếng êm của chân người và một tiếng khô vô tri của cái chân gỗ. Tiếng bước chân cứ nhắc anh hoài đôi mắt sững sờ của Oanh cái đêm anh ôm Oanh ở giữa con đường vắng vẻ, thì ra Oanh chưa bao giờ yêu mình, thế mà có lần mình đã nghĩ rằng sau khi lấy chồng Oanh mới thực sự yêu mình bằng mối tình đằm thắm nhất.
Hóa ra tôi vẫn ngây thơ như đứa trẻ con, tôi không hề nghĩ rằng con người ấy chỉ biết yêu có bản thân mình, chỉ biết tôn trọng có danh dự của chính mình.
Vậy thì cái thời hai đứa hẹn nhau trong sân chùa, cái thời suốt ngày ngồi trên xe buýt… Vậy thì những lá ô rô bên bờ sông Sài Gòn, những quả thông Nô-en tưởng tượng, những cái hôn vội vàng dọc đường đi? Chúng biểu hiện điều gì?
Nguyễn ném chiếc xe đạp xuống cỏ. Công viên tranh tối tranh sáng. Một cô bé bán thuốc lá tiến lại phía anh.
- Chú ơi mua cho cháu gói thuốc đi chú. Cô bé đứng trong cụm ánh sáng của ngọn đèn từ trên cao tỏa xuống, bộ quần áo thì quá cũ kỹ dù chưa có miếng vá nào. Thấy Nguyễn làm thinh cô bé lại mời:
- Chú mua giùm cháu mấy điếu Sa-mít.
- Chú còn thuốc.
Và theo thói quen, anh kéo ống quần lên, dụi mắt mẩu thuốc lá trên đoạn chân gỗ. Ðóm lửa lóe ra, rơi lả tả xuống bãi cỏ. Hình ảnh đó làm cô bé bán thuốc lá ngạc nhiên nhưng nó không sợ hãi.
Nguyễn cúi xuống, lấy một hòn sỏi nhỏ gõ nhẹ lên đoạn chân gỗ và hát mấy câu anh vừa chợt nhớ ra.
- Cho chú một bao diêm.
Que diêm cháy xòe trong đêm soi rõ khuôn mặt góc cạnh sạm đen của Nguyễn. Ðứa bé lặng lẽ quan sát anh.
- Chân chú sao vậy?
- Ðố cháu đấy.
- Bị đụng xe.
- Ừ bị đụng xe.
- Chú đi đâu mà bị nó đụng?
- Chú đi loanh quanh.