Chương 14
Nguyễn đang ngồi viết bài ở tòa soạn thì có điện thoại ở ngoài cổng gọi vào bảo rằng có một người bàn bà đang đợi anh ở phòng khách.
Ðó là Tiểu Phượng. Giản dị và lặng lẽ. Quần jeans bạc màu, áo khoác ngoài xám tro, kính trắng. Hôm đó là một buổi sáng cuối thu. Hoa phượng nở muộn màng. Mùa hạ đã qua đi nên hoa phượng không còn rực rỡ. Trong cái nhìn của người bạn gái cũ có nét mệt mỏi, chịu đựng. Nguyễn cứ muốn ngồi im bên cạnh người đàn bà trầm lặng này. Anh không rót trà mời khách, anh không hút thuốc lá và không nói gì cả. Anh không muốn nói gì cả. Anh ngạc nhiên. Còn người đàn bà thì nhìn ngắm sự ngạc nhiên của anh.
- Chưa nhận ra tôi à?
- Không phải. Tôi đang nghĩ về thời gian. Gần hai mươi năm rồi. Hồi đó tôi và Phượng chỉ là những đứa học trò nhỏ mà bây giờ chị nhìn xem, tóc đã lốm đốm bạc và một bàn chân đã tặng cho cuộc chiến tranh.
- Khổ thân anh, Phượng nói, thế mà khi đọc những bài báo anh viết, tôi cứ tưởng những nhân vật thương binh là do anh tưởng tượng ra.
- Tất nhiên là cũng có những điều mình tưởng tượng.
- Anh thấy tôi già lắm không?
- Tôi thấy chị cô đơn. Nó ở trong cái nhìn của chị.
- Ði ra ngoài nhé?
- Ði.
Thiên nhiên chiều chuộng họ. Cũng có thể Phượng đã chọn một ngày mát trời, một buổi sáng phảng phất hơi hướng của mùa Thu để đến thăm Nguyễn. Tóm lại, mọi thứ có vẻ như đang sửa soạn cho một cuộc tình. Nhưng thực ra chỉ là cái hạt giống của hoa cẩm quỳ Nguyễn đã vùi xuống đất cách đây một ngàn năm trong khu vườn bỏ hoang sau những cuộc chiến tranh. Cỏ mọc trên những lối đi, tràn lan trên đất đá. Những người lạ mặt đã đi qua khu vườn ấy cùng với súng đạn và khói lửa. Cỏ dại đã cháy tiêu tan một trăm lần và đã mọc lên một trăm lần. Vẫn tràn lan trên đất đá, quanh những gốc cây cháy khô đầy vết đạn, quanh những bờ rào đầy hoa bìm bìm, phủ kín mặt đất.
Hạt giống hoa cẩm quỳ Nguyễn gieo xuống khu vườn ấy cứ nằm in dưới đất đen và hôm nay nó mọc lên, qua một đêm tình tự với bầu trời, thành một người đàn bà mặc quần jeans bạc màu, áo khoác ngoài xám tro, mang kính trắng. Cho nên dẫu có vẻ như đang sửa soạn có một chuyện tình thì chuyện tình ấy thực ra đã có trong cõi trời đất này rồi. Nhưng nó sẽ không ra hoa trái gì đâu vì Phượng là vợ của một người bạn rất thân của anh từ hồi còn đi học. Nguyễn hỏi:
- Chị còn nhớ Dã Nhân không? Cái anh chàng cao, tay dài như tay vượn.
- Nhớ chứ. Dã Nhân bây giờ ở đâu?
- Ở Sàigòn này. Ðạp xích lô.
Phượng kêu lên:
- Trời ơi. Anh ấy muốn lập dị chứ gì?
- Không phải đâu. Nó nghèo lắm. Nhưng tôi muốn hỏi chị về Phụng. Cả tôi lẫn Dã Nhân đều không có tin tức gì về nó. Ði học tập cải tạo phải không?
- Phải, Phượng nói và đi chậm lại, hồi trước còn có thư từ, nửa năm nay bặt tin. Tôi không rõ bây giờ ảnh ở đâu. Anh không thể hiểu được là tôi buồn tới mức nào. Tôi sống những ngày tháng ảm đạm vô cùng anh Nguyễn ạ. Trong sáu năm qua, gia đình tôi đã trải qua quá nhiều bão táp. Ngày ba mươi tháng tư năm bảy lăm, ba tôi đi Mỹ trong cái cơn hoảng loạn ấy. Lúc đó ông đang ở tòa án thì được một cú điện thoại của tòa đại sứ Mỹ bảo ông hãy suy nghĩ và quyết định trong một phút. Anh nghĩ xem trong một phút người ta có thể quyết định được cái gì cho chín chắn. Ông tự lái xe lấy, từ tòa thượng thẩm ông đến thẳng tòa đại sứ Mỹ. Chiếc trực thăng trên nóc tòa đại sứ đã quay chong chóng. Một toán bốn người MP phải vất vả lắm mới hộ tống ông lên tới chỗ trực thăng đậu. Thế là đi. Ở nhà không ai biết gì hết. Thế rồi mấy tháng sau anh Phụng bị đưa đi cải tạo. Một ông giám đốc, tiến sĩ như thế, ra đi mang đôi dép Nhật và bộ quần áo tàng tàng, một cái túi xách bằng vải cũ kỹ. Bốn năm sau ông anh ruột tôi, bác sĩ, vợ ông cũng là bác sĩ, hai vợ chồng cùng ba đứa con nhỏ đi vượt biên. Ðã ra được tới tàu lớn rồi thì không hiểu thế nào thằng con trai lớn của ông rơi xuống biển, ông thương con quá nhảy xuống theo để vớt, thế là cái chân vịt tàu chém ông đứt phăng cái đầu. Người ta kể lại như thế đó. Máu nhuộm đỏ cả mặt biển.
Mắt Phượng đỏ hoe, Nguyễn nắm lấy tay chị. Hai người dừng lại trên vỉa hè. Phượng đứng muốn không nổi.
- Thôi, đừng kể nữa, Nguyễn nói, tìm một quán nước nào đó ngồi nghỉ một lát.
Nhưng gần đó không có quán nước nào. Họ đi chậm trên hè phố, Nguyễn muốn đưa Phượng ra khỏi cái không khí ảm đạm đang vây bọc lấy hai người. Anh hỏi:
- Bây giờ chị sinh sống bằng gì?
- Tôi dạy tiếng Anh cho những người sắp đi nước ngoài. Sao chán quá anh Nguyễn ạ, Sống hiu hắt như cái bóng giữa đời. Không có cái quán nước nào sao? Tôi mỏi chân quá.
Nguyễn ngó quanh quất. Tiếng nhạc phát ra rè rè ở đâu đó. Tranh quảng cáo vẽ những cô gái đẹp rực rỡ, những người đàn ông đội mũ rộng vành phi ngựa chạy qua khói lửa.
- Anh lại mua vé đi. Phượng nói.
Và trong khi Nguyễn lục túi thì Phượng giúi vào tay anh tờ giấy một trăm mới tinh.
Nguyễn băng qua đường, ngơ ngác giữa trưa nắng và dòng xe cộ chảy xiết. Rạp xi-nê vắng người, Phượng nắm tay nguyễn dắt đi trong bóng tối như dắt người mù qua đường. Nguyễn cảm thấy giữa bàn tay nhỏ nhắn của Phượng có trái tim đang đập.
Có nhiều người đi qua trong cuốn phim, nhiều tiếng cười tiếng nói, những màu sắc và những khuôn mặt, xe cộ, cây cỏ. Nguyễn cố trấn tỉnh. Hai bàn tay đã rời nhau và anh nhìn thẳng vào màn bạc. Một người con gái mặc váy ngắn đang đi rất nhanh qua một khu phố đông người, một người đàn ông đang đứng tựa gốc cây hút thuốc và chờ đợi. Họ là ai vậy? Họ quan hệ với nhau như thế nào? Nguyễn theo dõi một lúc vẫn không hiểu câu chuyện diễn tiến ra sao. Anh quay sang Phượng. Phượng tựa đầu vào thành ghế nhắm mắt.
- Chị không xem phim?
- Anh đừng hỏi như thế, Phượng nói mà mắt vẫn nhắm, anh không biết rằng tôi yêu anh sao? Ngay từ hồi còn học ở Qui Nhơn, tôi đã yêu anh. Anh có nhớ cái hôm gặp nhau ở đường Nguyễn Huệ không? Hôm ấy anh làm gì mà mặt mày dính đầy nước. Tôi đưa cho anh cái khăn tay. Anh còn giữ cái khăn tay ấy không?
Nguyễn im lặng, hoàn toàn bất ngờ về lời tỏ tình ấy. Anh biết nói sao với người đàn bà mà trước kia anh yêu trộm nhớ thầm, bây giờ đã là vợ cùa bạn mình. Chẳng lẽ anh nói với Phượng rằng hồi ấy anh đã yêu Phượng thiết tha đến mức nào, rằng anh đã lén gỡ trộm tấm ảnh của Phượng dán trong học bạ và cất kỹ trong túi áo mình, rằng mỗi đêm anh vẫn chuyện trò với tấm ảnh, hôn hít nó, tỏ tình với nó, khóc lóc với nó rồi ôm nó mà ngủ.
- Sao anh không trả lời tôi?
Nguyễn nắm lấy bàn tay của người bạn gái, ủ nó giữa hai bàn tay mình và cảm thấy như trái tim đã mon men bước ra ngoài rồi. Phượng rướn người lên, ngã đầu vào vai Nguyễn.
- Anh hôn em đi! Ôm em!
Trái tim run lẩy bẩy, bước lùi lại một bước, ngã xuống thoi thóp trong lồng ngực.
- Anh Không làm thế được đâu, Phượng ạ. Phụng là bạn thân của anh. Em không nghĩ rằng nó đang sống cực nhọc lắm sao?
- Thôi em không nghĩ gì cả. Em cô đơn quá, em không thể chịu đựng được nữa.
Nguyễn im lặng, anh cứ để cho Phượng tựa đầu vào vai mình như thế. Má anh chạm vào mái tóc thơm của người bạn gái, anh vuốt ve mái tóc ấy.
- Thôi cứ như thế này nhé, Nguyễn nói thầm trong tai Phượng, em ngủ đi. Lát nữa anh kể cho em nghe chuyện phim rồi đưa em về.
Phượng cắn nhẹ lên vai Nguyễn.
- Nhưng từ nay chúng ta vẫn là bạn của nhau chứ?
- Anh xin được như thế.
- Bạn thân nhé?
- Sao lại không thân.
- Anh đến chơi với em và lũ con em nhé?
- Em cũng vậy, được không?
- Ðược. Thôi, bây giờ đừng vuốt tóc nữa, em ngồi ngay ngắn lại xem phim với anh. Lão già ấy là ai vậy?
- Bố vợ của anh chàng đang thắt cà-vạt. Ông già này đến thăm cô con gái nhưng nhưng cô ta đi vắng, thằng rể thì tiếp ông ta một cách lạnh nhạt. Hắn thắt cà-vạt định đi xem đấu quyền anh đấy. Ðể xem ông già sẽ làm gì.
Một lúc sau ông già sừng sộ với chàng rể. Ông ta bảo rằng mình đã vượt qua cả ngàn cây số đến đây thế mà chàng rể chẳng dành cho ông chút thì giờ để hỏi han về sinh hoạt gia đình và hắn ta cũng chẳng hề hỏi thăm bà má vợ lấy một tiếng. Thằng rể xin lỗi qua quít rồi bỏ đi, còn lại một mình, ông già gọi con chó xù lại để chơi với, nhưng nó lại sừng lên sủa dữ dội.
- Ðời đã buồn, xem cái phim này càng buồn thêm, Phượng nói.
- Anh cũng không thích. Về nhé?
Hai người đứng lên và ra khỏi rạp.